Lý Minh nhấn chuông cửa theo thói quen hàng ngày, không ngờ chờ thật lâu mà vẫn không thấy ai ra mở, rốt cuộc anh đành phải lấy chìa khóa tự mở cửa vào nhà. Giày dép của nàng vẫn nằm ngổn ngang trên sàn nhà, nhưng nàng lại chẳng nhảy chân sáo ra đón anh như mọi hôm. Anh thấy kì lạ, gọi lớn: “Phương Hữu Lân.” Không ai trả lời. Anh bỏ cả đổi giày, đi thẳng vào trong, cuối cùng tìm thấy nàng đang cặm cụi gõ lọc cọc trước máy tính trong thư phòng. Anh bước đến bên nàng, dịu dàng hỏi: “Đang bận gì à?”
Đến lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, vừa khéo anh đang cúi xuống, thế là nàng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi nói: “Em xong ngay đây, đợi em một phút nữa thôi. Em có nấu canh chim cút với nấm phục linh, trễ quá rồi, anh ăn trước một chén cho đỡ đói.
Anh đáp ‘ừ’ nhưng lại ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng mày mò sửa đi sửa lại bản sơ yếu lý lịch trên màn hình máy tính. Vài phút trôi qua, nàng tắt máy, cau có: “Chẳng biết phải làm sao đây, muốn bịa cái gì thì cũng phải có cái mà bịa mới được, vấn đề là em không có nhiều kinh nghiệm làm việc.”
Nàng đi tới kéo tay anh: “Đi thôi, đi ăn cơm, anh đói bụng không? Buổi chiều em ở nhà Tùy Ý ăn đủ thứ với cậu ấy. Hai cục cưng một tuổi của cậu ấy đáng yêu quá chừng.”
Anh không đi mà kéo nàng ngồi xuống sát bên, ôm nàng vào lòng: “Sao tự nhiên em sửa lại sơ yếu lý lịch vậy?”
“Chiều nay ở nhà Tùy Ý, mọi người ai cũng kể chuyện công việc, chỉ có em là vô công rồi nghề, cả ngày ở nhà ù ù cạc cạc. Không được như anh, ngày nào anh cũng đi làm hết.”
Vẻ mặt giãn ra, anh cười nói: “Anh là đàn ông đương nhiên phải đi làm rồi, em so bì với anh làm chi? Phương Hữu Lân, công việc cũng không phải thế mạnh của em, anh nuôi em mà, em thích làm gì thì cứ làm đi. Bây giờ đang khủng hoảng kinh tế, em nên nhường công việc lại cho những người thật sự cần đến nó mới phải.”
Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, bĩu môi: “Nói gì thì nói, nhưng mà em nhất định phải đi làm đấy. Các cô ấy đều nói phụ nữ phải tự lập, nếu không ngay cả tự do thân thể cũng không có nốt. Sau này em gả cho anh rồi thế nào cũng giống hệt như các cô ấy bây giờ.”
Lý Minh chau mày hỏi: “Các cô ấy là ai?”
“Tùy Tâm Tùy Ý này, cả Trần Thù Nghiên nữa.”
“Tùy Ý sinh con xong ở nhà làm bà chủ mà em.” Anh sửa lại.
“Cậu ấy ở nhà lo cho con thì đâu có gì để nói. Nhưng anh nhìn lại xem, Tùy Tâm hùn vốn với người ta mở trung tâm thể dục, bây giờ có đến hơn hai mươi cái chi nhánh; cô nàng Trần Thù Nghiên của Long Chiếu Vũ lại ghê gớm hơn nữa, cô ấy làm diễn viên, không chỉ đi nước ngoài như đi chợ mà thậm chí đêm hôm khuya khoắt còn đi đóng phim nữa kìa.”
“Độc lập về tài chính và tự do thân thể liên quan gì với nhau? Anh đã bao giờ hạn chế tự do thân thể của em chưa?” Tuy anh chỉ nói bình thường nhưng giọng điệu đã có phần nghiêm khắc.
Nàng nghe xong, hơi hơi làm nũng: “Thì tháng trước có hai dạ tiệc dành cho phiên dịch viên đó, anh có cho em đi đâu.”
Anh ngẫm lại cẩn thận rồi nói: “À, tiệc đó chỉ là ăn uống hát hò mà đến chín mười giờ tối mới xong, anh không yên tâm, còn em thì lại không muốn anh ở nhà ăn một mình nên cuối cùng mới không đi, không phải vậy sao?”
Nàng rúc vào lòng anh lắc lắc đầu, cuối cùng phải thừa nhận. Nhưng một lát sau nàng lại tiếp: “Nhưng mà tự mình làm ra tiền vẫn đáng tin hơn.”
Anh nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng: “Phương Hữu Lân, cho dù em có tin hay không, anh vẫn muốn nói cho em biết, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.”
Nàng chủ động rướn người hôn anh, sau đó cười hì hì nói: “Các cô ấy nói cái câu ‘Anh sẽ vĩnh viễn yêu em.’ là câu nói khó tin nhất trên đời này của đàn ông các anh. Mà trên thế gian này không có cái gì có thể gọi là vĩnh viễn cả, bởi vì đời người có ai qua được sinh lão bệnh tử đâu anh.” Nàng kể lại nội dung cuộc trò chuyện chiều nay của bốn cô gái rảnh rỗi. Người nói vô tư nhưng người nghe lại để tâm. Những lời này thật sự chọc giận anh, anh chậm rãi đẩy nàng ra, lạnh tanh nói: “Ăn cơm đi.”
Bữa tối chỉ có một món đơn giản, kết thúc trong vỏn vẹn hai mươi phút, Lý Minh trầm mặc suốt bữa cơm.
Phương Hữu Lân cố ý gợi chuyện nhưng anh chỉ trả lời nhiều nhất là ba chữ. Biết anh mất hứng, nàng dọn dẹp chén bát rồi le lưỡi đi vào nhà bếp.
Dạo này sau bữa tối Lý Minh thích uống trà bưởi mật ong. Phương Hữu Lân vừa gọt bưởi vừa gọi điện hỏi A Mai: “Chiều nay ở công ty tổng giám đốc Lý có chuyện không vui hả cậu?” Mỗi ngày A Mai đều ăn cơm trưa cùng Lý Minh, cho đến trưa nay mọi việc vẫn bình thường.
“Đâu có.” A Mai nói chắc nịch: “Anh ấy còn hỏi tớ là sắp đến sinh nhật cậu rồi, nên mua quà gì bây giờ. Ngọt ngào ghê cơ.”
Phương Hữu Lân đặt điện thoại xuống, thở dài đánh thượt, lầm bầm lầu bầu nói: “Rồi, vậy là tại mình.” Trong lúc vô ý, dao cắt sượt qua ngón tay, chút nước bưởi dính vào làm nàng đau rát. Nàng giật một miếng khăn giấy xuống rồi quấn lên ngón tay, vẫn đau.
Đợi máu ngừng chảy, nàng bưng tách trà thơm ngon, đoan trang đi ra khỏi nhà bếp. Lý Minh ngồi trong thư phòng, trên tay anh là album hình của hai người, nghe nàng gõ cửa bước vào, anh ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt thoáng qua tia nhìn yêu thương đã vắng bóng suốt đêm nay.
Nàng đặt tách trà trên bàn, bước đến ngồi lên đùi anh, thế nhưng anh lại nói: “Anh hơi mệt.” rồi đẩy nàng qua ngồi trên sofa. Nàng ấm ức nói: “Anh giận, anh bỏ mặc em, anh nói mà không giữ lời gì hết, vậy mà còn hứa sẽ vĩnh viễn yêu em.”
“Chính em đã nói trên đời này không có gì gọi là vĩnh viễn đấy thôi.” Anh trả lời nàng không chút tình cảm.
Nàng đưa mắt nhìn mấy tấm hình – là hình họ tự chụp trong những ngày nàng dẫn anh đi Tam Á nghỉ dưỡng nhân dịp anh vừa hồi phục sức khỏe. Nàng đứng, anh tựa đầu lên vai phải nàng, cả hai đều cười rạng rỡ hạnh phúc. Dạo đó anh vẫn còn gầy nhom.
Thấy nàng im hơi lặng tiếng, anh nói tiếp: “Nhà cửa và tài khoản đều là cả hai cùng đứng tên, giả dụ có xảy ra biến cố gì em cũng không cần phải lo lắng. Nếu em chỉ đơn thuần muốn tìm việc để kiếm tiền, anh thấy không cần thiết. Trên đời này hiếm người nào có thể khẳng định công việc là sự nghiệp lâu dài lắm. Nếu em thật sự muốn làm lại cuộc đời, quyết chí gây dựng sự nghiệp thì hãy suy nghĩ cho kỹ rồi nói anh nghe kế hoạch của em, nếu khả thi, anh sẽ đầu tư cho em.”
Nàng nói gì làm gì đi nữa, anh vẫn luôn thấu tỏ lòng nàng. Thật ra nàng có muốn gây dựng sự nghiệp gì đâu, nói cho cùng chỉ là nhất thời mê muội mà thôi. Cũng tại mấy cô bạn nói nhiệt tình và chân thành quá nên nàng mới bị kích thích. Bỗng nhiên tay bị anh siết chặt, nàng đau buốt, nhăn mặt xuýt xoa. Anh lập tức nới tay, phát hiện ngón trỏ tay trái của nàng có vết đứt còn hơi hơi sưng đỏ, thế là vội vàng đi lấy thuốc cho nàng, nhưng nàng không cho anh đi đâu cả, đưa ngón tay đến bên miệng anh, nói: “Thổi thổi là hết à.”
Nằm trên giường, anh có chút trằn trọc không yên, nàng đã cuộn mình vào một góc ngủ say sưa. Đã sắp sang tuổi hai mươi tám mà nàng vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau, đôi mắt to tròn ấy trong veo đến lạ kỳ. Anh bật đèn, mở ngăn kéo tìm thuốc. Thuốc của anh, nàng sắp xếp gọn ghẽ đâu vào đấy. Thân thể của anh, nàng chăm sóc cẩn thận, không chút lơi là. Thình lình nàng cũng tỉnh, dù đang mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Sao vậy anh, dạ dày khó chịu hả?”
“Một chút thôi.” Anh trấn an nàng, “Không có gì đâu.”
Không thể xem như không có chuyện gì, nàng xuống giường đi rót nước ấm, đợi anh uống thuốc xong xuôi, nàng lại trở về giường vừa xoa dạ dày cho anh vừa ăn năn nói: “Tại em không ngoan, tại em lo tìm việc làm. Lâu rồi bệnh đau dạ dày của anh không tái phát, chỉ vì tối hôm nay giận em nên mới như vậy.”
Anh dở khóc dở cười, ôm nàng nói: “Như thế lại thành ra anh hạn chế tự do của em rồi.”
Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt anh: “Cũng không hẳn, thật ra em cũng không muốn ngồi trong phòng làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều. Em thích buổi trưa cùng anh ăn cơm, buổi tối yên tâm ở nhà chờ anh. Mỗi ngày anh đi làm về, em nghe tiếng chuông mở cửa cho anh, những khi đó em đều rất hạnh phúc.”
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, anh cảm thấy sung sướng tràn đầy – hạnh phúc ở cõi đời này chỉ đơn giản thế thôi. Sau đó, mọi nặng nề chóng tan và giấc ngủ cũng nhẹ nhàng trôi đi.
Ngày hôm sau, vừa vào công ty Lý Minh lập tức gọi điện cho Giải Dương, Lê Ý Bình và Long Chiếu Vũ tố cáo vợ và bạn gái của họ dùng tư tưởng sai lệch tiêm nhiễm cho Phương Hữu Lân, đồng thời cảnh báo ba anh chàng, những ý nghĩ đó cũng rất có tính uy hiếp đối với họ.
Một thời gian rất nhanh sau đó, khi cả hội tụ tập chơi bài, một mình Lý Minh thắng hết cả ba nhà, khiến bọn họ thua không còn manh giáp.
Lý Minh nhấn chuông cửa theo thói quen hàng ngày, không ngờ chờ thật lâu mà vẫn không thấy ai ra mở, rốt cuộc anh đành phải lấy chìa khóa tự mở cửa vào nhà. Giày dép của nàng vẫn nằm ngổn ngang trên sàn nhà, nhưng nàng lại chẳng nhảy chân sáo ra đón anh như mọi hôm. Anh thấy kì lạ, gọi lớn: “Phương Hữu Lân.” Không ai trả lời. Anh bỏ cả đổi giày, đi thẳng vào trong, cuối cùng tìm thấy nàng đang cặm cụi gõ lọc cọc trước máy tính trong thư phòng. Anh bước đến bên nàng, dịu dàng hỏi: “Đang bận gì à?”
Đến lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, vừa khéo anh đang cúi xuống, thế là nàng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi nói: “Em xong ngay đây, đợi em một phút nữa thôi. Em có nấu canh chim cút với nấm phục linh, trễ quá rồi, anh ăn trước một chén cho đỡ đói.
Anh đáp ‘ừ’ nhưng lại ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng mày mò sửa đi sửa lại bản sơ yếu lý lịch trên màn hình máy tính. Vài phút trôi qua, nàng tắt máy, cau có: “Chẳng biết phải làm sao đây, muốn bịa cái gì thì cũng phải có cái mà bịa mới được, vấn đề là em không có nhiều kinh nghiệm làm việc.”
Nàng đi tới kéo tay anh: “Đi thôi, đi ăn cơm, anh đói bụng không? Buổi chiều em ở nhà Tùy Ý ăn đủ thứ với cậu ấy. Hai cục cưng một tuổi của cậu ấy đáng yêu quá chừng.”
Anh không đi mà kéo nàng ngồi xuống sát bên, ôm nàng vào lòng: “Sao tự nhiên em sửa lại sơ yếu lý lịch vậy?”
“Chiều nay ở nhà Tùy Ý, mọi người ai cũng kể chuyện công việc, chỉ có em là vô công rồi nghề, cả ngày ở nhà ù ù cạc cạc. Không được như anh, ngày nào anh cũng đi làm hết.”
Vẻ mặt giãn ra, anh cười nói: “Anh là đàn ông đương nhiên phải đi làm rồi, em so bì với anh làm chi? Phương Hữu Lân, công việc cũng không phải thế mạnh của em, anh nuôi em mà, em thích làm gì thì cứ làm đi. Bây giờ đang khủng hoảng kinh tế, em nên nhường công việc lại cho những người thật sự cần đến nó mới phải.”
Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, bĩu môi: “Nói gì thì nói, nhưng mà em nhất định phải đi làm đấy. Các cô ấy đều nói phụ nữ phải tự lập, nếu không ngay cả tự do thân thể cũng không có nốt. Sau này em gả cho anh rồi thế nào cũng giống hệt như các cô ấy bây giờ.”
Lý Minh chau mày hỏi: “Các cô ấy là ai?”
“Tùy Tâm Tùy Ý này, cả Trần Thù Nghiên nữa.”
“Tùy Ý sinh con xong ở nhà làm bà chủ mà em.” Anh sửa lại.
“Cậu ấy ở nhà lo cho con thì đâu có gì để nói. Nhưng anh nhìn lại xem, Tùy Tâm hùn vốn với người ta mở trung tâm thể dục, bây giờ có đến hơn hai mươi cái chi nhánh; cô nàng Trần Thù Nghiên của Long Chiếu Vũ lại ghê gớm hơn nữa, cô ấy làm diễn viên, không chỉ đi nước ngoài như đi chợ mà thậm chí đêm hôm khuya khoắt còn đi đóng phim nữa kìa.”
“Độc lập về tài chính và tự do thân thể liên quan gì với nhau? Anh đã bao giờ hạn chế tự do thân thể của em chưa?” Tuy anh chỉ nói bình thường nhưng giọng điệu đã có phần nghiêm khắc.
Nàng nghe xong, hơi hơi làm nũng: “Thì tháng trước có hai dạ tiệc dành cho phiên dịch viên đó, anh có cho em đi đâu.”
Anh ngẫm lại cẩn thận rồi nói: “À, tiệc đó chỉ là ăn uống hát hò mà đến chín mười giờ tối mới xong, anh không yên tâm, còn em thì lại không muốn anh ở nhà ăn một mình nên cuối cùng mới không đi, không phải vậy sao?”
Nàng rúc vào lòng anh lắc lắc đầu, cuối cùng phải thừa nhận. Nhưng một lát sau nàng lại tiếp: “Nhưng mà tự mình làm ra tiền vẫn đáng tin hơn.”
Anh nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng: “Phương Hữu Lân, cho dù em có tin hay không, anh vẫn muốn nói cho em biết, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.”
Nàng chủ động rướn người hôn anh, sau đó cười hì hì nói: “Các cô ấy nói cái câu ‘Anh sẽ vĩnh viễn yêu em.’ là câu nói khó tin nhất trên đời này của đàn ông các anh. Mà trên thế gian này không có cái gì có thể gọi là vĩnh viễn cả, bởi vì đời người có ai qua được sinh lão bệnh tử đâu anh.” Nàng kể lại nội dung cuộc trò chuyện chiều nay của bốn cô gái rảnh rỗi. Người nói vô tư nhưng người nghe lại để tâm. Những lời này thật sự chọc giận anh, anh chậm rãi đẩy nàng ra, lạnh tanh nói: “Ăn cơm đi.”
Bữa tối chỉ có một món đơn giản, kết thúc trong vỏn vẹn hai mươi phút, Lý Minh trầm mặc suốt bữa cơm.
Phương Hữu Lân cố ý gợi chuyện nhưng anh chỉ trả lời nhiều nhất là ba chữ. Biết anh mất hứng, nàng dọn dẹp chén bát rồi le lưỡi đi vào nhà bếp.
Dạo này sau bữa tối Lý Minh thích uống trà bưởi mật ong. Phương Hữu Lân vừa gọt bưởi vừa gọi điện hỏi A Mai: “Chiều nay ở công ty tổng giám đốc Lý có chuyện không vui hả cậu?” Mỗi ngày A Mai đều ăn cơm trưa cùng Lý Minh, cho đến trưa nay mọi việc vẫn bình thường.
“Đâu có.” A Mai nói chắc nịch: “Anh ấy còn hỏi tớ là sắp đến sinh nhật cậu rồi, nên mua quà gì bây giờ. Ngọt ngào ghê cơ.”
Phương Hữu Lân đặt điện thoại xuống, thở dài đánh thượt, lầm bầm lầu bầu nói: “Rồi, vậy là tại mình.” Trong lúc vô ý, dao cắt sượt qua ngón tay, chút nước bưởi dính vào làm nàng đau rát. Nàng giật một miếng khăn giấy xuống rồi quấn lên ngón tay, vẫn đau.
Đợi máu ngừng chảy, nàng bưng tách trà thơm ngon, đoan trang đi ra khỏi nhà bếp. Lý Minh ngồi trong thư phòng, trên tay anh là album hình của hai người, nghe nàng gõ cửa bước vào, anh ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt thoáng qua tia nhìn yêu thương đã vắng bóng suốt đêm nay.
Nàng đặt tách trà trên bàn, bước đến ngồi lên đùi anh, thế nhưng anh lại nói: “Anh hơi mệt.” rồi đẩy nàng qua ngồi trên sofa. Nàng ấm ức nói: “Anh giận, anh bỏ mặc em, anh nói mà không giữ lời gì hết, vậy mà còn hứa sẽ vĩnh viễn yêu em.”
“Chính em đã nói trên đời này không có gì gọi là vĩnh viễn đấy thôi.” Anh trả lời nàng không chút tình cảm.
Nàng đưa mắt nhìn mấy tấm hình – là hình họ tự chụp trong những ngày nàng dẫn anh đi Tam Á nghỉ dưỡng nhân dịp anh vừa hồi phục sức khỏe. Nàng đứng, anh tựa đầu lên vai phải nàng, cả hai đều cười rạng rỡ hạnh phúc. Dạo đó anh vẫn còn gầy nhom.
Thấy nàng im hơi lặng tiếng, anh nói tiếp: “Nhà cửa và tài khoản đều là cả hai cùng đứng tên, giả dụ có xảy ra biến cố gì em cũng không cần phải lo lắng. Nếu em chỉ đơn thuần muốn tìm việc để kiếm tiền, anh thấy không cần thiết. Trên đời này hiếm người nào có thể khẳng định công việc là sự nghiệp lâu dài lắm. Nếu em thật sự muốn làm lại cuộc đời, quyết chí gây dựng sự nghiệp thì hãy suy nghĩ cho kỹ rồi nói anh nghe kế hoạch của em, nếu khả thi, anh sẽ đầu tư cho em.”
Nàng nói gì làm gì đi nữa, anh vẫn luôn thấu tỏ lòng nàng. Thật ra nàng có muốn gây dựng sự nghiệp gì đâu, nói cho cùng chỉ là nhất thời mê muội mà thôi. Cũng tại mấy cô bạn nói nhiệt tình và chân thành quá nên nàng mới bị kích thích. Bỗng nhiên tay bị anh siết chặt, nàng đau buốt, nhăn mặt xuýt xoa. Anh lập tức nới tay, phát hiện ngón trỏ tay trái của nàng có vết đứt còn hơi hơi sưng đỏ, thế là vội vàng đi lấy thuốc cho nàng, nhưng nàng không cho anh đi đâu cả, đưa ngón tay đến bên miệng anh, nói: “Thổi thổi là hết à.”
Nằm trên giường, anh có chút trằn trọc không yên, nàng đã cuộn mình vào một góc ngủ say sưa. Đã sắp sang tuổi hai mươi tám mà nàng vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau, đôi mắt to tròn ấy trong veo đến lạ kỳ. Anh bật đèn, mở ngăn kéo tìm thuốc. Thuốc của anh, nàng sắp xếp gọn ghẽ đâu vào đấy. Thân thể của anh, nàng chăm sóc cẩn thận, không chút lơi là. Thình lình nàng cũng tỉnh, dù đang mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Sao vậy anh, dạ dày khó chịu hả?”
“Một chút thôi.” Anh trấn an nàng, “Không có gì đâu.”
Không thể xem như không có chuyện gì, nàng xuống giường đi rót nước ấm, đợi anh uống thuốc xong xuôi, nàng lại trở về giường vừa xoa dạ dày cho anh vừa ăn năn nói: “Tại em không ngoan, tại em lo tìm việc làm. Lâu rồi bệnh đau dạ dày của anh không tái phát, chỉ vì tối hôm nay giận em nên mới như vậy.”
Anh dở khóc dở cười, ôm nàng nói: “Như thế lại thành ra anh hạn chế tự do của em rồi.”
Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt anh: “Cũng không hẳn, thật ra em cũng không muốn ngồi trong phòng làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều. Em thích buổi trưa cùng anh ăn cơm, buổi tối yên tâm ở nhà chờ anh. Mỗi ngày anh đi làm về, em nghe tiếng chuông mở cửa cho anh, những khi đó em đều rất hạnh phúc.”
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, anh cảm thấy sung sướng tràn đầy – hạnh phúc ở cõi đời này chỉ đơn giản thế thôi. Sau đó, mọi nặng nề chóng tan và giấc ngủ cũng nhẹ nhàng trôi đi.
Ngày hôm sau, vừa vào công ty Lý Minh lập tức gọi điện cho Giải Dương, Lê Ý Bình và Long Chiếu Vũ tố cáo vợ và bạn gái của họ dùng tư tưởng sai lệch tiêm nhiễm cho Phương Hữu Lân, đồng thời cảnh báo ba anh chàng, những ý nghĩ đó cũng rất có tính uy hiếp đối với họ.
Một thời gian rất nhanh sau đó, khi cả hội tụ tập chơi bài, một mình Lý Minh thắng hết cả ba nhà, khiến bọn họ thua không còn manh giáp.