Nàng trốn biệt ở nhà, tắt điện thoại. Thật ra nàng đã tỉnh giấc từ sớm, nhưng cứ nằm dính trên giường, thẫn thờ nhìn bầu trời chuyển từ màu tối thâm u sang sáng trong quang đãng. Nàng nhớ thời gian nàng bệnh ở Mexico, anh túc trực cạnh giường, chăm sóc cho nàng suốt đêm dài. Mỗi lần cơn sốt hoành hành là nàng lại mơ một giấc mơ cũ. Nàng mơ thấy Carlos, mơ thấy mình đau đớn khổ sở, rồi nàng khóc lóc, mê sảng. Khi đó anh đã ở bên cạnh, nắm tay, dỗ dành nàng.
Đêm qua trước mặt người thứ ba mà anh vẫn thản nhiên thừa nhận anh thích nàng. Không được, không thể được, thế này thì loạn quá.
Nàng nằm lơ ngơ đến mười giờ rồi mới chậm chạp rời giường, mặc quần áo. Thình lình có tiếng người gõ cửa, hơn nữa tiếng gõ còn khẩn thiết một cách bất thường. Nàng đi từ từ ra mở cửa với suy nghĩ “Không liên quan đến chết chóc thì chẳng có gì đáng lo”. Lúc thấy A Mai, nàng còn tự nhủ “Chắc không sao đâu nhỉ?”. A Mai nói thẳng vào vấn đề, gãy gọn, mạch lạc, không một câu thừa thãi: “Tối qua tổng giám đốc Lý đã nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày, tớ mới từ bệnh viện về, người nhà anh ấy đều ở Canada, hiện giờ không có ai chăm sóc, tớ thì bị công ty gọi liên tục từ hôm qua tới giờ, cái di động của tớ thiếu điều muốn cháy máy luôn rồi, cậu đi xem anh ấy thế nào đi.”
Vừa nghe A Mai nói câu thứ nhất, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là: Lý Minh sắp chết rồi, mà tất cả đều là lỗi của nàng. A Mai mới nói xong, nàng đã xỏ đại đôi giày, thuận tay vớ lấy túi xách, ném chìa khóa cho A Mai: “Khóa cửa giúp tớ.”, rồi chạy đi cùng tiếng A Mai í ới tên bệnh viện và số phòng văng vẳng sau lưng.
Nàng cắm đầu cắm cổ chạy, chạy một mạch xuống dưới lầu, chạy thẳng lên taxi. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải chạy thật nhanh mới có thể nhìn thấy anh. Nào ngờ cầu vượt xảy ra sự cố, xe chỉ có thể nhích từng chút từng chút về phía trước. Lòng nàng như lửa đốt, ngồi trên xe được mươi phút, nàng không chịu đựng nổi, bèn trả tiền xuống xe. Tài xế gọi với theo: “Cô gì ơi, đây là đường cao tốc, cô đi đâu được mà đi?” Nàng quả thật không còn sức để chạy, đành yếu ớt ngồi sụp xuống thở dốc từng cơn.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên mặt đường thông thoáng, tình hình giao thông trở lại bình thường. Nàng không để ý tới bất cứ thứ gì, lao người ra chặn một chiếc xe đang di chuyển, lớn tiếng van nài: “Xin các anh, tôi phải đi bệnh viện gặp một người, muộn mất rồi, làm ơn chở tôi đi được không? Tôi trả tiền mà! Xin các anh.” Lái xe đưa mắt hỏi ý người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau, anh ta gật đầu: “Cô này, cô nói địa chỉ đi.” Nàng ngồi cạnh lái xe, nói tên bệnh viện rồi sau đó nhìn chăm chăm đằng trước, lặng thinh cả đoạn đường. Người ngồi sau đưa nàng khăn giấy, nhưng phải nói đi nói lại mấy lần nàng mới nghe thấy. Nàng rút hai tờ khăn giấy, lau lung tung lên mặt, bấy giờ mới nhận ra nước mắt mình trào ra mãi chẳng ngừng.
Cuối cùng cũng đến nơi, nàng hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Người đó nói: “Không cần đâu, hy vọng bạn của cô sớm bình phục.”
Nàng hớt hải bỏ chạy, ngay cả câu cám ơn cũng chưa kịp nói. Sau đúng một giây đứng đợi thang máy, nàng cuống quýt chạy thẳng lên tầng trên bằng thang bộ, vừa đến cửa cầu thang tầng sáu, có người chặn lại yêu cầu nàng phải đăng ký, nàng mặc kệ, cứ thế lao đi, lo sợ nếu bỏ lỡ một giây thì cả đời này không còn cơ hội nhìn thấy anh. Tìm được phòng, nàng tức thì đẩy cửa chạy ào vào, và thời khắc này, cảnh tượng trong phòng đã khiến toàn bộ sức lực của nàng hoàn toàn vỡ tan: Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế tựa đặt cạnh giường Lý Minh, kéo tay anh, giúp anh đắp chăn, Lý Minh nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt xanh xao. Mọi chuyện diễn ra trước mắt thật quá khác xa với tưởng tượng của nàng.
Nàng lặng người, vỗ vỗ tay lên ngực đè nén cơn tức giận, sau đó gập người thở hổn hển. Hai người kia cũng đang bàng hoàng bởi sự xuất hiện đột ngột và biểu hiện kì quái của nàng.
Nàng ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, cúi đầu thấp tới mức không thể thấp hơn, lúng búng nói: “Tổng giám đốc Lý, chúc anh, hy vọng anh, anh…”
Nàng không nói nổi, trái tim nóng hôi hổi phút trước còn nhảy loạn trong lồng ngực, phút này đã đóng băng lạnh lẽo. Y tá phụ trách đăng ký tìm đến phòng, đứng ngoài cửa yêu cầu nàng ký tên bổ sung. Thế rồi cũng vội vã như lúc đến, nàng xoay người cúi mặt bỏ chạy. Hoàn cảnh bây giờ giống như khi nàng tận mắt thấy Carlos và người vợ xinh đẹp của hắn ta, lúc đó ngoài chạy trốn nàng không biết làm gì hơn. Nàng tránh được y tá đứng ngoài cửa, nhưng ra ngoài hành lang lại đâm sầm vào một y tá đang bê cả khay đầy thuốc, ống tiêm và dụng cụ y khoa. Nàng ngã bệt xuống đất, nhất thời kiệt sức và vô hồn.
Trong phòng bệnh, Lý Minh suốt từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, song cô chị họ Vương Khả Tâm rõ ràng đã thấy biểu cảm trên gương mặt anh chàng biến chuyển xoành xoạch. Khi cô nàng ấy vừa chạy vào thì anh chàng thoáng chút sửng sốt rồi ngay tức khắc nhìn người ta dịu dàng trìu mến như thể trông thấy mùa xuân; khi cô nàng ấy bỏ đi, lại thất vọng ê chề; rồi đến khi nghe được âm thanh đổ vỡ loảng xoảng ngoài hành lang, thì bao nhiêu suốt rột, nôn nóng đều phơi bày hết lên mặt.
Thế nên Vương Khả Tâm nói: “Chị ra ngoài xem cô ấy đây, chú yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Anh thở hắt ra, không nói gì.
Cô y tá định thần lại, thấy Phương Hữu Lân vẫn nằm bất động trên mặt đất bèn sốt ruột gọi: “Chị ơi, chị không sao chứ? Chị ngã thế nào vậy, có nặng lắm không? Ôi đừng khóc, đừng khóc, có gì thì chị cứ nói đi.”
Cửa phòng vẫn mở, hành lang đã yên tĩnh trở lại. Lý Minh ở bên trong nghe rõ mồn một, thầm tự hỏi liệu có phải cô nàng lỗ mãng bộp chộp này đã hiểu lầm chuyện gì rồi hay không, mà bị ngã như vậy không biết cô nàng có xui xẻo bị thương chỗ nào không đây.
Vương Khả Tâm đi tới đỡ y tá đứng lên, nhìn qua bên kia thì thấy Phương Hữu Lân cắn môi, tỏ ra rất quật cường, nói: “Tôi không sao. Cô tính xem phí phòng bệnh và phí điều trị hết bao nhiêu để tôi thanh toán.”, nói đoạn toan quay lưng rời đi. Vương Khả Tâm đưa tay giữ nàng lại, cười tủm tỉm bảo: “Chị là chị họ của Lý Minh. Em giúp chị vào trong đó chăm sóc Lý Minh được không? Trưa rồi, chị phải đi nhà trẻ đón con.”
Vương Khả Tâm nhìn cặp mắt to tròn kinh ngạc đảo qua đảo lại mấy vòng của nàng, không cho nàng có cơ hội nói được câu nào, chớp mắt đã kéo nàng quay lại phòng bệnh.
Nàng trốn biệt ở nhà, tắt điện thoại. Thật ra nàng đã tỉnh giấc từ sớm, nhưng cứ nằm dính trên giường, thẫn thờ nhìn bầu trời chuyển từ màu tối thâm u sang sáng trong quang đãng. Nàng nhớ thời gian nàng bệnh ở Mexico, anh túc trực cạnh giường, chăm sóc cho nàng suốt đêm dài. Mỗi lần cơn sốt hoành hành là nàng lại mơ một giấc mơ cũ. Nàng mơ thấy Carlos, mơ thấy mình đau đớn khổ sở, rồi nàng khóc lóc, mê sảng. Khi đó anh đã ở bên cạnh, nắm tay, dỗ dành nàng.
Đêm qua trước mặt người thứ ba mà anh vẫn thản nhiên thừa nhận anh thích nàng. Không được, không thể được, thế này thì loạn quá.
Nàng nằm lơ ngơ đến mười giờ rồi mới chậm chạp rời giường, mặc quần áo. Thình lình có tiếng người gõ cửa, hơn nữa tiếng gõ còn khẩn thiết một cách bất thường. Nàng đi từ từ ra mở cửa với suy nghĩ “Không liên quan đến chết chóc thì chẳng có gì đáng lo”. Lúc thấy A Mai, nàng còn tự nhủ “Chắc không sao đâu nhỉ?”. A Mai nói thẳng vào vấn đề, gãy gọn, mạch lạc, không một câu thừa thãi: “Tối qua tổng giám đốc Lý đã nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày, tớ mới từ bệnh viện về, người nhà anh ấy đều ở Canada, hiện giờ không có ai chăm sóc, tớ thì bị công ty gọi liên tục từ hôm qua tới giờ, cái di động của tớ thiếu điều muốn cháy máy luôn rồi, cậu đi xem anh ấy thế nào đi.”
Vừa nghe A Mai nói câu thứ nhất, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là: Lý Minh sắp chết rồi, mà tất cả đều là lỗi của nàng. A Mai mới nói xong, nàng đã xỏ đại đôi giày, thuận tay vớ lấy túi xách, ném chìa khóa cho A Mai: “Khóa cửa giúp tớ.”, rồi chạy đi cùng tiếng A Mai í ới tên bệnh viện và số phòng văng vẳng sau lưng.
Nàng cắm đầu cắm cổ chạy, chạy một mạch xuống dưới lầu, chạy thẳng lên taxi. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải chạy thật nhanh mới có thể nhìn thấy anh. Nào ngờ cầu vượt xảy ra sự cố, xe chỉ có thể nhích từng chút từng chút về phía trước. Lòng nàng như lửa đốt, ngồi trên xe được mươi phút, nàng không chịu đựng nổi, bèn trả tiền xuống xe. Tài xế gọi với theo: “Cô gì ơi, đây là đường cao tốc, cô đi đâu được mà đi?” Nàng quả thật không còn sức để chạy, đành yếu ớt ngồi sụp xuống thở dốc từng cơn.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên mặt đường thông thoáng, tình hình giao thông trở lại bình thường. Nàng không để ý tới bất cứ thứ gì, lao người ra chặn một chiếc xe đang di chuyển, lớn tiếng van nài: “Xin các anh, tôi phải đi bệnh viện gặp một người, muộn mất rồi, làm ơn chở tôi đi được không? Tôi trả tiền mà! Xin các anh.” Lái xe đưa mắt hỏi ý người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau, anh ta gật đầu: “Cô này, cô nói địa chỉ đi.” Nàng ngồi cạnh lái xe, nói tên bệnh viện rồi sau đó nhìn chăm chăm đằng trước, lặng thinh cả đoạn đường. Người ngồi sau đưa nàng khăn giấy, nhưng phải nói đi nói lại mấy lần nàng mới nghe thấy. Nàng rút hai tờ khăn giấy, lau lung tung lên mặt, bấy giờ mới nhận ra nước mắt mình trào ra mãi chẳng ngừng.
Cuối cùng cũng đến nơi, nàng hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Người đó nói: “Không cần đâu, hy vọng bạn của cô sớm bình phục.”
Nàng hớt hải bỏ chạy, ngay cả câu cám ơn cũng chưa kịp nói. Sau đúng một giây đứng đợi thang máy, nàng cuống quýt chạy thẳng lên tầng trên bằng thang bộ, vừa đến cửa cầu thang tầng sáu, có người chặn lại yêu cầu nàng phải đăng ký, nàng mặc kệ, cứ thế lao đi, lo sợ nếu bỏ lỡ một giây thì cả đời này không còn cơ hội nhìn thấy anh. Tìm được phòng, nàng tức thì đẩy cửa chạy ào vào, và thời khắc này, cảnh tượng trong phòng đã khiến toàn bộ sức lực của nàng hoàn toàn vỡ tan: Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế tựa đặt cạnh giường Lý Minh, kéo tay anh, giúp anh đắp chăn, Lý Minh nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt xanh xao. Mọi chuyện diễn ra trước mắt thật quá khác xa với tưởng tượng của nàng.
Nàng lặng người, vỗ vỗ tay lên ngực đè nén cơn tức giận, sau đó gập người thở hổn hển. Hai người kia cũng đang bàng hoàng bởi sự xuất hiện đột ngột và biểu hiện kì quái của nàng.
Nàng ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, cúi đầu thấp tới mức không thể thấp hơn, lúng búng nói: “Tổng giám đốc Lý, chúc anh, hy vọng anh, anh…”
Nàng không nói nổi, trái tim nóng hôi hổi phút trước còn nhảy loạn trong lồng ngực, phút này đã đóng băng lạnh lẽo. Y tá phụ trách đăng ký tìm đến phòng, đứng ngoài cửa yêu cầu nàng ký tên bổ sung. Thế rồi cũng vội vã như lúc đến, nàng xoay người cúi mặt bỏ chạy. Hoàn cảnh bây giờ giống như khi nàng tận mắt thấy Carlos và người vợ xinh đẹp của hắn ta, lúc đó ngoài chạy trốn nàng không biết làm gì hơn. Nàng tránh được y tá đứng ngoài cửa, nhưng ra ngoài hành lang lại đâm sầm vào một y tá đang bê cả khay đầy thuốc, ống tiêm và dụng cụ y khoa. Nàng ngã bệt xuống đất, nhất thời kiệt sức và vô hồn.
Trong phòng bệnh, Lý Minh suốt từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, song cô chị họ Vương Khả Tâm rõ ràng đã thấy biểu cảm trên gương mặt anh chàng biến chuyển xoành xoạch. Khi cô nàng ấy vừa chạy vào thì anh chàng thoáng chút sửng sốt rồi ngay tức khắc nhìn người ta dịu dàng trìu mến như thể trông thấy mùa xuân; khi cô nàng ấy bỏ đi, lại thất vọng ê chề; rồi đến khi nghe được âm thanh đổ vỡ loảng xoảng ngoài hành lang, thì bao nhiêu suốt rột, nôn nóng đều phơi bày hết lên mặt.
Thế nên Vương Khả Tâm nói: “Chị ra ngoài xem cô ấy đây, chú yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Anh thở hắt ra, không nói gì.
Cô y tá định thần lại, thấy Phương Hữu Lân vẫn nằm bất động trên mặt đất bèn sốt ruột gọi: “Chị ơi, chị không sao chứ? Chị ngã thế nào vậy, có nặng lắm không? Ôi đừng khóc, đừng khóc, có gì thì chị cứ nói đi.”
Cửa phòng vẫn mở, hành lang đã yên tĩnh trở lại. Lý Minh ở bên trong nghe rõ mồn một, thầm tự hỏi liệu có phải cô nàng lỗ mãng bộp chộp này đã hiểu lầm chuyện gì rồi hay không, mà bị ngã như vậy không biết cô nàng có xui xẻo bị thương chỗ nào không đây.
Vương Khả Tâm đi tới đỡ y tá đứng lên, nhìn qua bên kia thì thấy Phương Hữu Lân cắn môi, tỏ ra rất quật cường, nói: “Tôi không sao. Cô tính xem phí phòng bệnh và phí điều trị hết bao nhiêu để tôi thanh toán.”, nói đoạn toan quay lưng rời đi. Vương Khả Tâm đưa tay giữ nàng lại, cười tủm tỉm bảo: “Chị là chị họ của Lý Minh. Em giúp chị vào trong đó chăm sóc Lý Minh được không? Trưa rồi, chị phải đi nhà trẻ đón con.”
Vương Khả Tâm nhìn cặp mắt to tròn kinh ngạc đảo qua đảo lại mấy vòng của nàng, không cho nàng có cơ hội nói được câu nào, chớp mắt đã kéo nàng quay lại phòng bệnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nàng trốn biệt ở nhà, tắt điện thoại. Thật ra nàng đã tỉnh giấc từ sớm, nhưng cứ nằm dính trên giường, thẫn thờ nhìn bầu trời chuyển từ màu tối thâm u sang sáng trong quang đãng. Nàng nhớ thời gian nàng bệnh ở Mexico, anh túc trực cạnh giường, chăm sóc cho nàng suốt đêm dài. Mỗi lần cơn sốt hoành hành là nàng lại mơ một giấc mơ cũ. Nàng mơ thấy Carlos, mơ thấy mình đau đớn khổ sở, rồi nàng khóc lóc, mê sảng. Khi đó anh đã ở bên cạnh, nắm tay, dỗ dành nàng.
Đêm qua trước mặt người thứ ba mà anh vẫn thản nhiên thừa nhận anh thích nàng. Không được, không thể được, thế này thì loạn quá.
Nàng nằm lơ ngơ đến mười giờ rồi mới chậm chạp rời giường, mặc quần áo. Thình lình có tiếng người gõ cửa, hơn nữa tiếng gõ còn khẩn thiết một cách bất thường. Nàng đi từ từ ra mở cửa với suy nghĩ “Không liên quan đến chết chóc thì chẳng có gì đáng lo”. Lúc thấy A Mai, nàng còn tự nhủ “Chắc không sao đâu nhỉ?”. A Mai nói thẳng vào vấn đề, gãy gọn, mạch lạc, không một câu thừa thãi: “Tối qua tổng giám đốc Lý đã nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày, tớ mới từ bệnh viện về, người nhà anh ấy đều ở Canada, hiện giờ không có ai chăm sóc, tớ thì bị công ty gọi liên tục từ hôm qua tới giờ, cái di động của tớ thiếu điều muốn cháy máy luôn rồi, cậu đi xem anh ấy thế nào đi.”
Vừa nghe A Mai nói câu thứ nhất, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là: Lý Minh sắp chết rồi, mà tất cả đều là lỗi của nàng. A Mai mới nói xong, nàng đã xỏ đại đôi giày, thuận tay vớ lấy túi xách, ném chìa khóa cho A Mai: “Khóa cửa giúp tớ.”, rồi chạy đi cùng tiếng A Mai í ới tên bệnh viện và số phòng văng vẳng sau lưng.
Nàng cắm đầu cắm cổ chạy, chạy một mạch xuống dưới lầu, chạy thẳng lên taxi. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải chạy thật nhanh mới có thể nhìn thấy anh. Nào ngờ cầu vượt xảy ra sự cố, xe chỉ có thể nhích từng chút từng chút về phía trước. Lòng nàng như lửa đốt, ngồi trên xe được mươi phút, nàng không chịu đựng nổi, bèn trả tiền xuống xe. Tài xế gọi với theo: “Cô gì ơi, đây là đường cao tốc, cô đi đâu được mà đi?” Nàng quả thật không còn sức để chạy, đành yếu ớt ngồi sụp xuống thở dốc từng cơn.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên mặt đường thông thoáng, tình hình giao thông trở lại bình thường. Nàng không để ý tới bất cứ thứ gì, lao người ra chặn một chiếc xe đang di chuyển, lớn tiếng van nài: “Xin các anh, tôi phải đi bệnh viện gặp một người, muộn mất rồi, làm ơn chở tôi đi được không? Tôi trả tiền mà! Xin các anh.” Lái xe đưa mắt hỏi ý người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau, anh ta gật đầu: “Cô này, cô nói địa chỉ đi.” Nàng ngồi cạnh lái xe, nói tên bệnh viện rồi sau đó nhìn chăm chăm đằng trước, lặng thinh cả đoạn đường. Người ngồi sau đưa nàng khăn giấy, nhưng phải nói đi nói lại mấy lần nàng mới nghe thấy. Nàng rút hai tờ khăn giấy, lau lung tung lên mặt, bấy giờ mới nhận ra nước mắt mình trào ra mãi chẳng ngừng.
Cuối cùng cũng đến nơi, nàng hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Người đó nói: “Không cần đâu, hy vọng bạn của cô sớm bình phục.”
Nàng hớt hải bỏ chạy, ngay cả câu cám ơn cũng chưa kịp nói. Sau đúng một giây đứng đợi thang máy, nàng cuống quýt chạy thẳng lên tầng trên bằng thang bộ, vừa đến cửa cầu thang tầng sáu, có người chặn lại yêu cầu nàng phải đăng ký, nàng mặc kệ, cứ thế lao đi, lo sợ nếu bỏ lỡ một giây thì cả đời này không còn cơ hội nhìn thấy anh. Tìm được phòng, nàng tức thì đẩy cửa chạy ào vào, và thời khắc này, cảnh tượng trong phòng đã khiến toàn bộ sức lực của nàng hoàn toàn vỡ tan: Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế tựa đặt cạnh giường Lý Minh, kéo tay anh, giúp anh đắp chăn, Lý Minh nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt xanh xao. Mọi chuyện diễn ra trước mắt thật quá khác xa với tưởng tượng của nàng.
Nàng lặng người, vỗ vỗ tay lên ngực đè nén cơn tức giận, sau đó gập người thở hổn hển. Hai người kia cũng đang bàng hoàng bởi sự xuất hiện đột ngột và biểu hiện kì quái của nàng.
Nàng ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, cúi đầu thấp tới mức không thể thấp hơn, lúng búng nói: “Tổng giám đốc Lý, chúc anh, hy vọng anh, anh…”
Nàng không nói nổi, trái tim nóng hôi hổi phút trước còn nhảy loạn trong lồng ngực, phút này đã đóng băng lạnh lẽo. Y tá phụ trách đăng ký tìm đến phòng, đứng ngoài cửa yêu cầu nàng ký tên bổ sung. Thế rồi cũng vội vã như lúc đến, nàng xoay người cúi mặt bỏ chạy. Hoàn cảnh bây giờ giống như khi nàng tận mắt thấy Carlos và người vợ xinh đẹp của hắn ta, lúc đó ngoài chạy trốn nàng không biết làm gì hơn. Nàng tránh được y tá đứng ngoài cửa, nhưng ra ngoài hành lang lại đâm sầm vào một y tá đang bê cả khay đầy thuốc, ống tiêm và dụng cụ y khoa. Nàng ngã bệt xuống đất, nhất thời kiệt sức và vô hồn.
Trong phòng bệnh, Lý Minh suốt từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, song cô chị họ Vương Khả Tâm rõ ràng đã thấy biểu cảm trên gương mặt anh chàng biến chuyển xoành xoạch. Khi cô nàng ấy vừa chạy vào thì anh chàng thoáng chút sửng sốt rồi ngay tức khắc nhìn người ta dịu dàng trìu mến như thể trông thấy mùa xuân; khi cô nàng ấy bỏ đi, lại thất vọng ê chề; rồi đến khi nghe được âm thanh đổ vỡ loảng xoảng ngoài hành lang, thì bao nhiêu suốt rột, nôn nóng đều phơi bày hết lên mặt.
Thế nên Vương Khả Tâm nói: “Chị ra ngoài xem cô ấy đây, chú yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Anh thở hắt ra, không nói gì.
Cô y tá định thần lại, thấy Phương Hữu Lân vẫn nằm bất động trên mặt đất bèn sốt ruột gọi: “Chị ơi, chị không sao chứ? Chị ngã thế nào vậy, có nặng lắm không? Ôi đừng khóc, đừng khóc, có gì thì chị cứ nói đi.”
Cửa phòng vẫn mở, hành lang đã yên tĩnh trở lại. Lý Minh ở bên trong nghe rõ mồn một, thầm tự hỏi liệu có phải cô nàng lỗ mãng bộp chộp này đã hiểu lầm chuyện gì rồi hay không, mà bị ngã như vậy không biết cô nàng có xui xẻo bị thương chỗ nào không đây.
Vương Khả Tâm đi tới đỡ y tá đứng lên, nhìn qua bên kia thì thấy Phương Hữu Lân cắn môi, tỏ ra rất quật cường, nói: “Tôi không sao. Cô tính xem phí phòng bệnh và phí điều trị hết bao nhiêu để tôi thanh toán.”, nói đoạn toan quay lưng rời đi. Vương Khả Tâm đưa tay giữ nàng lại, cười tủm tỉm bảo: “Chị là chị họ của Lý Minh. Em giúp chị vào trong đó chăm sóc Lý Minh được không? Trưa rồi, chị phải đi nhà trẻ đón con.”
Vương Khả Tâm nhìn cặp mắt to tròn kinh ngạc đảo qua đảo lại mấy vòng của nàng, không cho nàng có cơ hội nói được câu nào, chớp mắt đã kéo nàng quay lại phòng bệnh.