Nàng tựa đầu lên hõm vai anh, cảm thấy rất dễ chịu. Chốc lát sau, nàng phát hiện Lý Minh càng lúc càng đổ người về phía nàng, biết anh không thể đứng được lâu, nàng bèn buông anh ra rồi kéo kéo tay anh, nói muốn tham quan phòng ngủ của anh. Hai người vừa bước vào trong phòng, nàng liền cảm thán: “Sao nhiều tủ quần áo thế anh, cất đồ dưới gầm giường cũng được lắm mà!”
Đỡ anh nằm xuống giường và lấy gối kê đầu cho anh xong, nàng mới bắt đầu quan sát căn phòng một cách kỹ lưỡng. Phòng chỉ sơn một màu trắng giản dị, diện tích phòng rất lớn, giường cũng lớn cực kỳ. Ngoài hai bức thư pháp được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, rắn rỏi – ‘Ninh tĩnh trí viễn’ và ‘Đạm mạc danh lợi’* – treo trên hai bức tường đối diện, căn phòng hoàn toàn không hiện diện một bức hình nào của chủ nhân.
(*) Tâm trí vững vàng, không màng danh lợi.
“Nhà anh có đồ ăn vặt không?” Nàng ngồi ở chân giường hỏi. Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, lúc này nàng lại thấy đói bụng. Lý Minh bảo nàng vào nhà bếp tìm trong tủ cất đồ ăn.
Nàng mở cửa tủ, bên trong đầy ắp đồ ăn vặt, tất cả đều là những thứ nàng thường thích ăn, thậm chí nhãn hiệu cũng không hề khác biệt. Trái tim bỗng se sắt, nàng nhìn vô số đồ ăn trước mắt mà bối rối không biết phải làm sao. Cuối cùng nàng lấy chai rượu Tequila mua ở Mexico và một cái ly mang trở về phòng.
Anh thấy nàng đi lâu như vậy mà lúc quay lại chỉ cầm mỗi chai rượu, tưởng rằng nàng không tìm được, định xuống giường tìm cho nàng. Nhưng nàng đè anh lại, nghiêm mặt nói: “Bây giờ em không muốn ăn. Có một số việc em muốn chúng ta nói rõ ràng trước đã. Em hỏi anh đáp, không được nói dối nửa lời.”
Nói rồi, nàng đi đến ngồi xuống ở một góc cạnh cửa sổ cách giường anh nằm rất xa, rót rượu uống một ngụm. Tequila tuy có độ cồn
cao nhưng hương vị thơm ngọt thuần khiết, chút rượu này đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Rốt cuộc anh thích em vì điều gì?” Nàng hỏi, âm lượng giọng nói vừa phải không cao không thấp, vững vàng và lý trí.
Lý Minh lần đầu tiên thấy Phương Hữu Lân dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh, anh tập trung tinh thần, nghiêm túc trả lời nàng: “Vì tất cả. Em xinh đẹp, nghịch ngợm bướng bỉnh như trẻ con, em hay giả vờ kiên cường lại hay qua loa lười biếng, nhưng em là người sống rất chân thật và luôn lạc quan vui vẻ.” Anh kể một mạch rất nhiều điều, nhưng dường như còn chưa kể hết.
Nghe anh nói xong, nàng gật đầu cười nhẹ, nụ cười có đôi chút giễu cợt.
“Nói vậy hôm nay anh dao động là vì ghen với Long Chiếu Vũ phải không?” Vì men rượu, đôi mắt nàng long lanh mê say.
Anh nói không phải. “Thế thì vì cái gì?” Nàng nheo mắt khó hiểu.
“Anh nghĩ là mấy hôm nay em vì áy náy và thấy tội nghiệp anh nên mới chấp nhận ở bên anh. Tất cả những người đàn ông khác, cho dù không bằng Long Chiếu Vũ đi nữa, cũng sẽ dễ dàng mang lại hạnh phúc cho em. Sau khi anh xuất viện thế nào cũng khiến em khó xử, nếu đã vậy chi bằng anh chủ động rút lui trước.” Càng về sau, lời nói của anh càng phủ đầy khổ sở.
“Sao lại thế nhỉ?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó nàng như bừng tỉnh ngộ: “Em biết rồi, thì ra anh lòng dạ hẹp hòi, tới giờ này vẫn còn để bụng chuyện em gọi anh là ‘đầu heo”.
Anh không lên tiếng phủ nhận. Qua một hồi, anh nói: “Trước mặt em, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin.”
Nàng đảo mắt mấy vòng, tinh quái hỏi: “Nói thật đi xem nào, anh không có khả năng làm chuyện đó chứ gì?”
Mặt Lý Minh loáng cái đỏ ửng, anh không ngờ cô nàng này lại hỏi trắng trợn đến thế, nhưng vẫn ôn tồn đáp: “Chuyện đó anh hoàn toàn có khả năng, nếu em không tin, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra.”
“Thế thì anh còn muốn tự tin về cái gì nữa hả? Nói thật với anh, thật ra em coi trọng anh là bởi vì anh có tiền, trông anh giống đầu heo thì đã sao, anh là đầu heo vàng đấy nhé. Anh nói đi, ngoài căn nhà này, anh còn bất động sản nào khác không?” Anh dường như không hề tức giận vì lời nói của nàng, thản nhiên đáp: “Trong thành phố còn hai căn nữa, nhưng địa điểm hơi cách xa một chút.”
“Thấy chưa,”, nàng vỗ tay đánh đét một cái nói, “em nhìn một cái là trúng ngay phóc liền. Này, tất cả đều là kim ốc tàng kiều phải không?”
“Không phải.”
“Quá tốt.” Phương Hữu Lân gật gù nói tiếp. “Cho nên, anh không việc gì phải mất tự tin. Em thích tiền, tiền của anh chính là sự tự tin của anh. Tuy em rõ ràng yêu tiền của anh, nhưng không phải em chỉ biết có tiền đâu đấy. Tiền của anh, người của em, em nhất định công bằng với cả hai. Anh đừng thấy em ngu ngơ ở Châu Âu ba năm mà coi thường em, ba năm đó em phấn đấu vất vả, sống nhờ vào học bổng và tiền lương rửa chén bát. Ba mẹ em chỉ là công nhân lao động nghèo khổ, cả căn nhà em còn chẳng lớn bằng phòng ngủ nhà anh. Em không áy náy hay thông cảm gì cả, trên thực tế là em đã lợi dụng lúc anh gặp khó khăn, hơn nữa anh đối với em thật sự quá tốt, dễ dàng bỏ qua mọi khuyết điểm của em. Cả đời em luôn tìm kiếm một người đàn ông giống như anh, giờ thì em đã tìm được rồi.” Nàng uống sạch nửa ly rượu còn lại, sau đó nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Sau khi nàng dứt lời một hồi lâu, anh vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Em lại ngồi gần đây.”
Nàng cầm chai rượu lảo đảo đi qua, ngồi bệt xuống. Anh nắm chặt tay nàng, nói qua kẽ răng: “Phương Hữu Lân, em soạn hồ sơ giấy tờ cho anh mà nói không biết à? Anh có căn biệt thự ngay tại hoa viên Lệ Thủy, nơi đó em quá quen thuộc còn gì.”
Nàng giãy khỏi tay anh, lắc lắc đầu cho tỉnh rượu. Ba mẹ và ông bà ngoại nàng sống tại khu hoa viên đó, trước khi đi Mexico nàng còn về thăm nhà. Một ngày nọ Lý Minh tạt qua xem chừng nhà cửa một chút, vốn dĩ căn biệt thự này bình thường luôn có người trông coi, anh rất ít khi tới đây. Ngày ấy anh tình cờ đi ngang nhà hàng xóm, thấy Phương Hữu Lân đang cầm kéo cắt cành nho, sau này hỏi ra mới biết được nhà đó họ Phương, nghe nói cô con gái họ vừa từ Tây Ban Nha trở về.
Thấy nàng lại muốn rót rượu, anh đưa tay ngăn cản: “Đừng uống nữa.”
Nàng cười mơ hồ: “Em không sao, anh để em uống đi, nói ra sự thật cần rất nhiều can đảm.”
Nàng nhấp chút rượu, đặt ly xuống, khẽ cắn môi rồi bắt đầu câu chuyện: “Có nhiều khi, lời nói thật nghe còn vô lý, khó tin hơn cả lời nói dối. Nhưng nếu như anh muốn nghe sự thật thì em sẽ chiều theo ý anh.”
Nàng thở hắt ra, thấy anh nhìn nàng với ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, như thể muốn soi rọi, xuyên thấu cả người nàng. Nàng ưỡn ngực, nói: “Ba mẹ em buôn bán linh kiện xe hơi kiếm được rất nhiều tiền. Khi em vào tiểu học, ba mẹ vì không có thời gian chăm sóc em nên gửi em vào trường nội trú, mãi cho đến lúc em lên lớp mười một mới đón em về, nói là để em yên tâm ôn tập thi đại học cho tốt. Tới giờ em cũng không thích sống một mình cô đơn trơ trọi, nhưng mà mãi rồi đã thành thói quen. Em luôn hy vọng có ai đó quan tâm em, yêu em,”, nàng nheo mắt ngước lên nhìn trần nhà, “xem em như cả thế giới của người ấy, dung túng cho em, dù có phạm lỗi lầm lớn tới cỡ nào em cũng không lo sợ, bởi vì người ấy sẽ tha thứ tất cả. Ngoài Carlos, em cũng đã trải qua vài mối tình dang dở với những người khác, nhưng bọn họ người thì yêu bản thân nhiều một chút, người thì yêu sự nghiệp nhiều một chút, thậm chí có người còn yêu bóng đá nhiều hơn yêu em. Ngoại hình thì có gì quan trọng chứ? Có phải diễn viên đâu mà ngày ngày phải chăm chăm vào vẻ bề ngoài. Hôm đó em gặp anh lần đầu tiên, với lại tụi mình cũng chỉ là hai người xa lạ nên em chỉ nói giỡn cho vui với mấy đứa bạn học cũ thôi, không ngờ lại làm tổn thương tới anh.” Nàng nói xong nhìn sắc mặt thâm trầm của anh cười chúm chím.
“Em kể anh nghe chuyện này nhé. Hồi em học đại học, cô bạn cùng phòng đứng dưới ký túc xá chia tay bạn trai, cậu kia căm tức hỏi: ‘Thằng đó có đẹp trai không?’, cô nàng cười khinh bỉ đáp: ‘Đẹp hay xấu gì tôi cũng yêu hết!’ Câu nói đó được tất cả mọi người lan truyền trong ký túc xá suốt một tháng trời. Buổi sáng ngày thứ hai đến thăm anh, lúc anh còn chưa thức, em bỗng nhiên nhớ lại câu nói này, thế rồi mới nhận ra đây là chính điều em muốn nói với anh, hơn nữa còn muốn nói một cách hùng hồn như cô bạn ấy. Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là tốt với em mà không cần đền đáp. Em là người cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, anh đừng bận tâm tới chuyện tự tin nữa, chỉ cần rất yêu rất yêu em là đủ. Nếu anh không làm được thì bây giờ cứ nói thẳng, em tuyệt đối sẽ không bám riết lấy anh.”
Anh đưa tay định vuốt tóc nàng, bỗng chốc nàng giữ tay anh lại, vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh và òa khóc nức nở. Anh thuận thế kéo nàng nằm xuống bên cạnh rồi đắp chăn cho nàng. Có lẽ vì tác dụng của rượu nên nàng rất phối hợp. Nằm trong vòng tay của anh, cả người nàng nóng ran. Anh thật sự khó kìm nén, khàn giọng hỏi nàng: “Em có muốn không?”
Nàng chủ động hôn anh, trả lời: “Muốn.”
Không chắc nàng có còn tỉnh táo để hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của mình hay không, anh dịu dàng mơn man gương mặt nàng, hỏi lại lần nữa: “Em chắc chứ?”
Nàng chẳng buồn trả lời, trực tiếp cởi thắt lưng của anh.
Nàng tựa đầu lên hõm vai anh, cảm thấy rất dễ chịu. Chốc lát sau, nàng phát hiện Lý Minh càng lúc càng đổ người về phía nàng, biết anh không thể đứng được lâu, nàng bèn buông anh ra rồi kéo kéo tay anh, nói muốn tham quan phòng ngủ của anh. Hai người vừa bước vào trong phòng, nàng liền cảm thán: “Sao nhiều tủ quần áo thế anh, cất đồ dưới gầm giường cũng được lắm mà!”
Đỡ anh nằm xuống giường và lấy gối kê đầu cho anh xong, nàng mới bắt đầu quan sát căn phòng một cách kỹ lưỡng. Phòng chỉ sơn một màu trắng giản dị, diện tích phòng rất lớn, giường cũng lớn cực kỳ. Ngoài hai bức thư pháp được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, rắn rỏi – ‘Ninh tĩnh trí viễn’ và ‘Đạm mạc danh lợi’* – treo trên hai bức tường đối diện, căn phòng hoàn toàn không hiện diện một bức hình nào của chủ nhân.
(*) Tâm trí vững vàng, không màng danh lợi.
“Nhà anh có đồ ăn vặt không?” Nàng ngồi ở chân giường hỏi. Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, lúc này nàng lại thấy đói bụng. Lý Minh bảo nàng vào nhà bếp tìm trong tủ cất đồ ăn.
Nàng mở cửa tủ, bên trong đầy ắp đồ ăn vặt, tất cả đều là những thứ nàng thường thích ăn, thậm chí nhãn hiệu cũng không hề khác biệt. Trái tim bỗng se sắt, nàng nhìn vô số đồ ăn trước mắt mà bối rối không biết phải làm sao. Cuối cùng nàng lấy chai rượu Tequila mua ở Mexico và một cái ly mang trở về phòng.
Anh thấy nàng đi lâu như vậy mà lúc quay lại chỉ cầm mỗi chai rượu, tưởng rằng nàng không tìm được, định xuống giường tìm cho nàng. Nhưng nàng đè anh lại, nghiêm mặt nói: “Bây giờ em không muốn ăn. Có một số việc em muốn chúng ta nói rõ ràng trước đã. Em hỏi anh đáp, không được nói dối nửa lời.”
Nói rồi, nàng đi đến ngồi xuống ở một góc cạnh cửa sổ cách giường anh nằm rất xa, rót rượu uống một ngụm. Tequila tuy có độ cồn
cao nhưng hương vị thơm ngọt thuần khiết, chút rượu này đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Rốt cuộc anh thích em vì điều gì?” Nàng hỏi, âm lượng giọng nói vừa phải không cao không thấp, vững vàng và lý trí.
Lý Minh lần đầu tiên thấy Phương Hữu Lân dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh, anh tập trung tinh thần, nghiêm túc trả lời nàng: “Vì tất cả. Em xinh đẹp, nghịch ngợm bướng bỉnh như trẻ con, em hay giả vờ kiên cường lại hay qua loa lười biếng, nhưng em là người sống rất chân thật và luôn lạc quan vui vẻ.” Anh kể một mạch rất nhiều điều, nhưng dường như còn chưa kể hết.
Nghe anh nói xong, nàng gật đầu cười nhẹ, nụ cười có đôi chút giễu cợt.
“Nói vậy hôm nay anh dao động là vì ghen với Long Chiếu Vũ phải không?” Vì men rượu, đôi mắt nàng long lanh mê say.
Anh nói không phải. “Thế thì vì cái gì?” Nàng nheo mắt khó hiểu.
“Anh nghĩ là mấy hôm nay em vì áy náy và thấy tội nghiệp anh nên mới chấp nhận ở bên anh. Tất cả những người đàn ông khác, cho dù không bằng Long Chiếu Vũ đi nữa, cũng sẽ dễ dàng mang lại hạnh phúc cho em. Sau khi anh xuất viện thế nào cũng khiến em khó xử, nếu đã vậy chi bằng anh chủ động rút lui trước.” Càng về sau, lời nói của anh càng phủ đầy khổ sở.
“Sao lại thế nhỉ?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó nàng như bừng tỉnh ngộ: “Em biết rồi, thì ra anh lòng dạ hẹp hòi, tới giờ này vẫn còn để bụng chuyện em gọi anh là ‘đầu heo”.
Anh không lên tiếng phủ nhận. Qua một hồi, anh nói: “Trước mặt em, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin.”
Nàng đảo mắt mấy vòng, tinh quái hỏi: “Nói thật đi xem nào, anh không có khả năng làm chuyện đó chứ gì?”
Mặt Lý Minh loáng cái đỏ ửng, anh không ngờ cô nàng này lại hỏi trắng trợn đến thế, nhưng vẫn ôn tồn đáp: “Chuyện đó anh hoàn toàn có khả năng, nếu em không tin, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra.”
“Thế thì anh còn muốn tự tin về cái gì nữa hả? Nói thật với anh, thật ra em coi trọng anh là bởi vì anh có tiền, trông anh giống đầu heo thì đã sao, anh là đầu heo vàng đấy nhé. Anh nói đi, ngoài căn nhà này, anh còn bất động sản nào khác không?” Anh dường như không hề tức giận vì lời nói của nàng, thản nhiên đáp: “Trong thành phố còn hai căn nữa, nhưng địa điểm hơi cách xa một chút.”
“Thấy chưa,”, nàng vỗ tay đánh đét một cái nói, “em nhìn một cái là trúng ngay phóc liền. Này, tất cả đều là kim ốc tàng kiều phải không?”
“Không phải.”
“Quá tốt.” Phương Hữu Lân gật gù nói tiếp. “Cho nên, anh không việc gì phải mất tự tin. Em thích tiền, tiền của anh chính là sự tự tin của anh. Tuy em rõ ràng yêu tiền của anh, nhưng không phải em chỉ biết có tiền đâu đấy. Tiền của anh, người của em, em nhất định công bằng với cả hai. Anh đừng thấy em ngu ngơ ở Châu Âu ba năm mà coi thường em, ba năm đó em phấn đấu vất vả, sống nhờ vào học bổng và tiền lương rửa chén bát. Ba mẹ em chỉ là công nhân lao động nghèo khổ, cả căn nhà em còn chẳng lớn bằng phòng ngủ nhà anh. Em không áy náy hay thông cảm gì cả, trên thực tế là em đã lợi dụng lúc anh gặp khó khăn, hơn nữa anh đối với em thật sự quá tốt, dễ dàng bỏ qua mọi khuyết điểm của em. Cả đời em luôn tìm kiếm một người đàn ông giống như anh, giờ thì em đã tìm được rồi.” Nàng uống sạch nửa ly rượu còn lại, sau đó nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Sau khi nàng dứt lời một hồi lâu, anh vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Em lại ngồi gần đây.”
Nàng cầm chai rượu lảo đảo đi qua, ngồi bệt xuống. Anh nắm chặt tay nàng, nói qua kẽ răng: “Phương Hữu Lân, em soạn hồ sơ giấy tờ cho anh mà nói không biết à? Anh có căn biệt thự ngay tại hoa viên Lệ Thủy, nơi đó em quá quen thuộc còn gì.”
Nàng giãy khỏi tay anh, lắc lắc đầu cho tỉnh rượu. Ba mẹ và ông bà ngoại nàng sống tại khu hoa viên đó, trước khi đi Mexico nàng còn về thăm nhà. Một ngày nọ Lý Minh tạt qua xem chừng nhà cửa một chút, vốn dĩ căn biệt thự này bình thường luôn có người trông coi, anh rất ít khi tới đây. Ngày ấy anh tình cờ đi ngang nhà hàng xóm, thấy Phương Hữu Lân đang cầm kéo cắt cành nho, sau này hỏi ra mới biết được nhà đó họ Phương, nghe nói cô con gái họ vừa từ Tây Ban Nha trở về.
Thấy nàng lại muốn rót rượu, anh đưa tay ngăn cản: “Đừng uống nữa.”
Nàng cười mơ hồ: “Em không sao, anh để em uống đi, nói ra sự thật cần rất nhiều can đảm.”
Nàng nhấp chút rượu, đặt ly xuống, khẽ cắn môi rồi bắt đầu câu chuyện: “Có nhiều khi, lời nói thật nghe còn vô lý, khó tin hơn cả lời nói dối. Nhưng nếu như anh muốn nghe sự thật thì em sẽ chiều theo ý anh.”
Nàng thở hắt ra, thấy anh nhìn nàng với ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, như thể muốn soi rọi, xuyên thấu cả người nàng. Nàng ưỡn ngực, nói: “Ba mẹ em buôn bán linh kiện xe hơi kiếm được rất nhiều tiền. Khi em vào tiểu học, ba mẹ vì không có thời gian chăm sóc em nên gửi em vào trường nội trú, mãi cho đến lúc em lên lớp mười một mới đón em về, nói là để em yên tâm ôn tập thi đại học cho tốt. Tới giờ em cũng không thích sống một mình cô đơn trơ trọi, nhưng mà mãi rồi đã thành thói quen. Em luôn hy vọng có ai đó quan tâm em, yêu em,”, nàng nheo mắt ngước lên nhìn trần nhà, “xem em như cả thế giới của người ấy, dung túng cho em, dù có phạm lỗi lầm lớn tới cỡ nào em cũng không lo sợ, bởi vì người ấy sẽ tha thứ tất cả. Ngoài Carlos, em cũng đã trải qua vài mối tình dang dở với những người khác, nhưng bọn họ người thì yêu bản thân nhiều một chút, người thì yêu sự nghiệp nhiều một chút, thậm chí có người còn yêu bóng đá nhiều hơn yêu em. Ngoại hình thì có gì quan trọng chứ? Có phải diễn viên đâu mà ngày ngày phải chăm chăm vào vẻ bề ngoài. Hôm đó em gặp anh lần đầu tiên, với lại tụi mình cũng chỉ là hai người xa lạ nên em chỉ nói giỡn cho vui với mấy đứa bạn học cũ thôi, không ngờ lại làm tổn thương tới anh.” Nàng nói xong nhìn sắc mặt thâm trầm của anh cười chúm chím.
“Em kể anh nghe chuyện này nhé. Hồi em học đại học, cô bạn cùng phòng đứng dưới ký túc xá chia tay bạn trai, cậu kia căm tức hỏi: ‘Thằng đó có đẹp trai không?’, cô nàng cười khinh bỉ đáp: ‘Đẹp hay xấu gì tôi cũng yêu hết!’ Câu nói đó được tất cả mọi người lan truyền trong ký túc xá suốt một tháng trời. Buổi sáng ngày thứ hai đến thăm anh, lúc anh còn chưa thức, em bỗng nhiên nhớ lại câu nói này, thế rồi mới nhận ra đây là chính điều em muốn nói với anh, hơn nữa còn muốn nói một cách hùng hồn như cô bạn ấy. Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là tốt với em mà không cần đền đáp. Em là người cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, anh đừng bận tâm tới chuyện tự tin nữa, chỉ cần rất yêu rất yêu em là đủ. Nếu anh không làm được thì bây giờ cứ nói thẳng, em tuyệt đối sẽ không bám riết lấy anh.”
Anh đưa tay định vuốt tóc nàng, bỗng chốc nàng giữ tay anh lại, vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh và òa khóc nức nở. Anh thuận thế kéo nàng nằm xuống bên cạnh rồi đắp chăn cho nàng. Có lẽ vì tác dụng của rượu nên nàng rất phối hợp. Nằm trong vòng tay của anh, cả người nàng nóng ran. Anh thật sự khó kìm nén, khàn giọng hỏi nàng: “Em có muốn không?”
Nàng chủ động hôn anh, trả lời: “Muốn.”
Không chắc nàng có còn tỉnh táo để hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của mình hay không, anh dịu dàng mơn man gương mặt nàng, hỏi lại lần nữa: “Em chắc chứ?”
Nàng chẳng buồn trả lời, trực tiếp cởi thắt lưng của anh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nàng tựa đầu lên hõm vai anh, cảm thấy rất dễ chịu. Chốc lát sau, nàng phát hiện Lý Minh càng lúc càng đổ người về phía nàng, biết anh không thể đứng được lâu, nàng bèn buông anh ra rồi kéo kéo tay anh, nói muốn tham quan phòng ngủ của anh. Hai người vừa bước vào trong phòng, nàng liền cảm thán: “Sao nhiều tủ quần áo thế anh, cất đồ dưới gầm giường cũng được lắm mà!”
Đỡ anh nằm xuống giường và lấy gối kê đầu cho anh xong, nàng mới bắt đầu quan sát căn phòng một cách kỹ lưỡng. Phòng chỉ sơn một màu trắng giản dị, diện tích phòng rất lớn, giường cũng lớn cực kỳ. Ngoài hai bức thư pháp được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, rắn rỏi – ‘Ninh tĩnh trí viễn’ và ‘Đạm mạc danh lợi’* – treo trên hai bức tường đối diện, căn phòng hoàn toàn không hiện diện một bức hình nào của chủ nhân.
(*) Tâm trí vững vàng, không màng danh lợi.
“Nhà anh có đồ ăn vặt không?” Nàng ngồi ở chân giường hỏi. Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, lúc này nàng lại thấy đói bụng. Lý Minh bảo nàng vào nhà bếp tìm trong tủ cất đồ ăn.
Nàng mở cửa tủ, bên trong đầy ắp đồ ăn vặt, tất cả đều là những thứ nàng thường thích ăn, thậm chí nhãn hiệu cũng không hề khác biệt. Trái tim bỗng se sắt, nàng nhìn vô số đồ ăn trước mắt mà bối rối không biết phải làm sao. Cuối cùng nàng lấy chai rượu Tequila mua ở Mexico và một cái ly mang trở về phòng.
Anh thấy nàng đi lâu như vậy mà lúc quay lại chỉ cầm mỗi chai rượu, tưởng rằng nàng không tìm được, định xuống giường tìm cho nàng. Nhưng nàng đè anh lại, nghiêm mặt nói: “Bây giờ em không muốn ăn. Có một số việc em muốn chúng ta nói rõ ràng trước đã. Em hỏi anh đáp, không được nói dối nửa lời.”
Nói rồi, nàng đi đến ngồi xuống ở một góc cạnh cửa sổ cách giường anh nằm rất xa, rót rượu uống một ngụm. Tequila tuy có độ cồn
cao nhưng hương vị thơm ngọt thuần khiết, chút rượu này đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Rốt cuộc anh thích em vì điều gì?” Nàng hỏi, âm lượng giọng nói vừa phải không cao không thấp, vững vàng và lý trí.
Lý Minh lần đầu tiên thấy Phương Hữu Lân dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh, anh tập trung tinh thần, nghiêm túc trả lời nàng: “Vì tất cả. Em xinh đẹp, nghịch ngợm bướng bỉnh như trẻ con, em hay giả vờ kiên cường lại hay qua loa lười biếng, nhưng em là người sống rất chân thật và luôn lạc quan vui vẻ.” Anh kể một mạch rất nhiều điều, nhưng dường như còn chưa kể hết.
Nghe anh nói xong, nàng gật đầu cười nhẹ, nụ cười có đôi chút giễu cợt.
“Nói vậy hôm nay anh dao động là vì ghen với Long Chiếu Vũ phải không?” Vì men rượu, đôi mắt nàng long lanh mê say.
Anh nói không phải. “Thế thì vì cái gì?” Nàng nheo mắt khó hiểu.
“Anh nghĩ là mấy hôm nay em vì áy náy và thấy tội nghiệp anh nên mới chấp nhận ở bên anh. Tất cả những người đàn ông khác, cho dù không bằng Long Chiếu Vũ đi nữa, cũng sẽ dễ dàng mang lại hạnh phúc cho em. Sau khi anh xuất viện thế nào cũng khiến em khó xử, nếu đã vậy chi bằng anh chủ động rút lui trước.” Càng về sau, lời nói của anh càng phủ đầy khổ sở.
“Sao lại thế nhỉ?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó nàng như bừng tỉnh ngộ: “Em biết rồi, thì ra anh lòng dạ hẹp hòi, tới giờ này vẫn còn để bụng chuyện em gọi anh là ‘đầu heo”.
Anh không lên tiếng phủ nhận. Qua một hồi, anh nói: “Trước mặt em, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin.”
Nàng đảo mắt mấy vòng, tinh quái hỏi: “Nói thật đi xem nào, anh không có khả năng làm chuyện đó chứ gì?”
Mặt Lý Minh loáng cái đỏ ửng, anh không ngờ cô nàng này lại hỏi trắng trợn đến thế, nhưng vẫn ôn tồn đáp: “Chuyện đó anh hoàn toàn có khả năng, nếu em không tin, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra.”
“Thế thì anh còn muốn tự tin về cái gì nữa hả? Nói thật với anh, thật ra em coi trọng anh là bởi vì anh có tiền, trông anh giống đầu heo thì đã sao, anh là đầu heo vàng đấy nhé. Anh nói đi, ngoài căn nhà này, anh còn bất động sản nào khác không?” Anh dường như không hề tức giận vì lời nói của nàng, thản nhiên đáp: “Trong thành phố còn hai căn nữa, nhưng địa điểm hơi cách xa một chút.”
“Thấy chưa,”, nàng vỗ tay đánh đét một cái nói, “em nhìn một cái là trúng ngay phóc liền. Này, tất cả đều là kim ốc tàng kiều phải không?”
“Không phải.”
“Quá tốt.” Phương Hữu Lân gật gù nói tiếp. “Cho nên, anh không việc gì phải mất tự tin. Em thích tiền, tiền của anh chính là sự tự tin của anh. Tuy em rõ ràng yêu tiền của anh, nhưng không phải em chỉ biết có tiền đâu đấy. Tiền của anh, người của em, em nhất định công bằng với cả hai. Anh đừng thấy em ngu ngơ ở Châu Âu ba năm mà coi thường em, ba năm đó em phấn đấu vất vả, sống nhờ vào học bổng và tiền lương rửa chén bát. Ba mẹ em chỉ là công nhân lao động nghèo khổ, cả căn nhà em còn chẳng lớn bằng phòng ngủ nhà anh. Em không áy náy hay thông cảm gì cả, trên thực tế là em đã lợi dụng lúc anh gặp khó khăn, hơn nữa anh đối với em thật sự quá tốt, dễ dàng bỏ qua mọi khuyết điểm của em. Cả đời em luôn tìm kiếm một người đàn ông giống như anh, giờ thì em đã tìm được rồi.” Nàng uống sạch nửa ly rượu còn lại, sau đó nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Sau khi nàng dứt lời một hồi lâu, anh vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Em lại ngồi gần đây.”
Nàng cầm chai rượu lảo đảo đi qua, ngồi bệt xuống. Anh nắm chặt tay nàng, nói qua kẽ răng: “Phương Hữu Lân, em soạn hồ sơ giấy tờ cho anh mà nói không biết à? Anh có căn biệt thự ngay tại hoa viên Lệ Thủy, nơi đó em quá quen thuộc còn gì.”
Nàng giãy khỏi tay anh, lắc lắc đầu cho tỉnh rượu. Ba mẹ và ông bà ngoại nàng sống tại khu hoa viên đó, trước khi đi Mexico nàng còn về thăm nhà. Một ngày nọ Lý Minh tạt qua xem chừng nhà cửa một chút, vốn dĩ căn biệt thự này bình thường luôn có người trông coi, anh rất ít khi tới đây. Ngày ấy anh tình cờ đi ngang nhà hàng xóm, thấy Phương Hữu Lân đang cầm kéo cắt cành nho, sau này hỏi ra mới biết được nhà đó họ Phương, nghe nói cô con gái họ vừa từ Tây Ban Nha trở về.
Thấy nàng lại muốn rót rượu, anh đưa tay ngăn cản: “Đừng uống nữa.”
Nàng cười mơ hồ: “Em không sao, anh để em uống đi, nói ra sự thật cần rất nhiều can đảm.”
Nàng nhấp chút rượu, đặt ly xuống, khẽ cắn môi rồi bắt đầu câu chuyện: “Có nhiều khi, lời nói thật nghe còn vô lý, khó tin hơn cả lời nói dối. Nhưng nếu như anh muốn nghe sự thật thì em sẽ chiều theo ý anh.”
Nàng thở hắt ra, thấy anh nhìn nàng với ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, như thể muốn soi rọi, xuyên thấu cả người nàng. Nàng ưỡn ngực, nói: “Ba mẹ em buôn bán linh kiện xe hơi kiếm được rất nhiều tiền. Khi em vào tiểu học, ba mẹ vì không có thời gian chăm sóc em nên gửi em vào trường nội trú, mãi cho đến lúc em lên lớp mười một mới đón em về, nói là để em yên tâm ôn tập thi đại học cho tốt. Tới giờ em cũng không thích sống một mình cô đơn trơ trọi, nhưng mà mãi rồi đã thành thói quen. Em luôn hy vọng có ai đó quan tâm em, yêu em,”, nàng nheo mắt ngước lên nhìn trần nhà, “xem em như cả thế giới của người ấy, dung túng cho em, dù có phạm lỗi lầm lớn tới cỡ nào em cũng không lo sợ, bởi vì người ấy sẽ tha thứ tất cả. Ngoài Carlos, em cũng đã trải qua vài mối tình dang dở với những người khác, nhưng bọn họ người thì yêu bản thân nhiều một chút, người thì yêu sự nghiệp nhiều một chút, thậm chí có người còn yêu bóng đá nhiều hơn yêu em. Ngoại hình thì có gì quan trọng chứ? Có phải diễn viên đâu mà ngày ngày phải chăm chăm vào vẻ bề ngoài. Hôm đó em gặp anh lần đầu tiên, với lại tụi mình cũng chỉ là hai người xa lạ nên em chỉ nói giỡn cho vui với mấy đứa bạn học cũ thôi, không ngờ lại làm tổn thương tới anh.” Nàng nói xong nhìn sắc mặt thâm trầm của anh cười chúm chím.
“Em kể anh nghe chuyện này nhé. Hồi em học đại học, cô bạn cùng phòng đứng dưới ký túc xá chia tay bạn trai, cậu kia căm tức hỏi: ‘Thằng đó có đẹp trai không?’, cô nàng cười khinh bỉ đáp: ‘Đẹp hay xấu gì tôi cũng yêu hết!’ Câu nói đó được tất cả mọi người lan truyền trong ký túc xá suốt một tháng trời. Buổi sáng ngày thứ hai đến thăm anh, lúc anh còn chưa thức, em bỗng nhiên nhớ lại câu nói này, thế rồi mới nhận ra đây là chính điều em muốn nói với anh, hơn nữa còn muốn nói một cách hùng hồn như cô bạn ấy. Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là tốt với em mà không cần đền đáp. Em là người cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, anh đừng bận tâm tới chuyện tự tin nữa, chỉ cần rất yêu rất yêu em là đủ. Nếu anh không làm được thì bây giờ cứ nói thẳng, em tuyệt đối sẽ không bám riết lấy anh.”
Anh đưa tay định vuốt tóc nàng, bỗng chốc nàng giữ tay anh lại, vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh và òa khóc nức nở. Anh thuận thế kéo nàng nằm xuống bên cạnh rồi đắp chăn cho nàng. Có lẽ vì tác dụng của rượu nên nàng rất phối hợp. Nằm trong vòng tay của anh, cả người nàng nóng ran. Anh thật sự khó kìm nén, khàn giọng hỏi nàng: “Em có muốn không?”
Nàng chủ động hôn anh, trả lời: “Muốn.”
Không chắc nàng có còn tỉnh táo để hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của mình hay không, anh dịu dàng mơn man gương mặt nàng, hỏi lại lần nữa: “Em chắc chứ?”
Nàng chẳng buồn trả lời, trực tiếp cởi thắt lưng của anh.