Sở dĩ Vinh Phi Lân bị Hạ Tử Khâm thu hút xét cho cùng cũng vì sự đơn giản của cô. Tính đến thời điểm hiện tại, Hạ Tử Khâm là cô gái trong số những cô gái mà Vinh Phi Lân từng gặp, từ cuộc sống đến cách nói chuyện và suy nghĩ đều hết sức đơn giản, không hề có động cơ hay dã tâm gì.
Đối với Vinh Phi Lân, hôn nhân là một chuyện phức tạp nhất trên đời này, phức tạp đến mức trí tuệ của anh không thể nào lí giải được. Cho dù cuộc hôn nhân của Tịch Mộ Thiên với chị gái anh năm đó được mọi người hết mực ngưỡng mộ, cũng có sự hỗ trợ to lớn về mặt kinh tế, Tịch Mộ Thiên có thể thích chị gái mình, nhưng tuyệt đối không thích đến mức có thể bất chấp chuyện chị bệnh tật ốm đau để lấy về làm vợ.
Nếu như không phải hồi đó Tịch Thị đột nhiên lâm vào cảnh khó khăn, chỉ dựa vào chút tình cảm âm thầm của Vinh Phi Loan dành cho Tịch Mộ Thiên thì chị gái anh khó mà bước chân được vào nhà họ Tịch. Người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên ấy thực sự lạnh lùng đến đáng sợ, hơn nữa lại vô cùng phức tạp.
Vinh Phi Lân nhiều lúc cảm thấy chuyện chị gái mình qua đời sớm có khi lại là một sự may mắn, nếu không cuộc hôn nhân của chị sau này khó mà lường trước được.
Suy ra từ cuộc hôn nhân của chị gái, Vinh Phi Lân luôn giữ thái độ bất cần, chơi bời đối với chuyện tình yêu và hôn nhân. Khi mới bị Hạ Tử Khâm thu hút, anh không hề suy nghĩ về phương diện này, nhưng khi Hạ Tử Khâm thẳng thắn nói rằng: “Vinh Phi Lân, tôi kết hôn rồi!”, Vinh Phi Lân đột nhiên thấy trong lòng có cảm giác gì đó rất khó chịu.
Sự nuối tiếc đầy chua xót ấy trào lên mang theo cả tức giận, khiến cho anh không thể dửng dưng được nữa, xiên thịt nướng trên tay Vinh Phi Lân rơi xuống mặt bàn, nụ cười bỡn cợt trên mặt anh tắt ngấm:
“Hạ Tử Khâm, em đừng đùa như thế nữa!”
Hạ Tử Khâm mím chặt môi, đặt đũa xuống, rót bia rồi trịnh trọng lặp lại:
“Thật đấy, Vinh Phi Lân! Tôi kết hôn chớp nhoáng, một tháng trước, sau khi anh đi được vài ngày!”
Vinh Phi Lân ngẩn người ra trong giây lát rồi kéo tay trái của Hạ Tử Khâm lên xem, sau đó thở phào: “Hạ Tử Khâm, suýt nữa thì bị em lừa, nếu kết hôn rồi sao không thấy nhẫn?”
Hạ Tử Khâm rút tay lại, thở dài: “Vinh Phi Lân, không phải cô gái nào cưới rồi đều phải đeo nhẫn, đấy chẳng qua chỉ là hình thức thôi, tôi không để tâm. Hơn nữa sự thực là tôi đã kết hôn rồi, đăng kí rồi, tôi là phụ nữ đã có chồng. Do đó, Vinh Phi Lân à! Đây là bữa tối cuối cùng của chúng ta, sau này anh cứ tiếp tục chơi bời, đừng kéo tôi vào nữa.”
Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết, Vinh Phi Lân đã đứng bật dậy, khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai:
“Hạ Tử Khâm em nực cười lắm em biết không? Vinh Phi Lân này là loại người nào? Có đến mức bám riết lấy em không? Có cần em phải dùng cách này để xua đuổi anh không? Hạ Tử Khâm, em quá đề cao bản thân rồi đấy, đối với anh em chẳng qua chỉ là một cô gái để tiêu khiển, giết thời gian mà thôi, vị trí chẳng đáng nhắc đến, chẳng đáng nhắc đến!”
Vinh Phi Lân lao ra bên ngoài, cái bóng của anh ta nhanh chóng khuất vào góc phố, khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao người đàn ông này bình thường nhí nhố là vậy mà khi nói trở mặt là trở mặt ngay được. Nhưng như thế cũng tốt, Hạ Tử Khâm vốn không muốn dính dáng vào mối quan hệ anh rể, em vợ của bọn họ.
Hạ Tử Khâm ủ rũ đi ra khỏi nhà hàng Hàn Quốc, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cô móc điện thoại ra ấn phím nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Thiên: “Em đang ở đâu đấy?”
Hạ Tử Khâm nhìn quanh, đây là đâu cô cũng chẳng rõ, Vinh Phi Lân dẫn cô đến, thế nên cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện:
“Em đang ở bên ngoài!”
“Bên ngoài là ở đâu?”
Rõ ràng Tịch Mộ Thiên không bao giờ chấp nhận những đáp án mơ hồ. Hạ Tử Khâm đành phải nhìn quanh, nói tên một công trình kiến trúc tương đối đặc biệt, Tịch Mộ Thiên nói: “Thế thì đứng đấy đợi anh!”
Ra lệnh xong Tịch Mộ Thiên liền cúp máy, Hạ Tử Khâm đành nhét điện thoại vào trong ba lô rồi bước đi vài bước, ngồi xuống một bậc thềm ở bên cạnh bồn hoa chờ đợi.
Sát đó là một cây anh đào rất to, những cánh hoa màu trắng tuyết đã rụng hết, trên cành cây chỉ còn lại lá xanh mơn mởn, chẳng mấy chốc mà mùa xuân qua đi, mùa hè tìm đến.
Tịch Mộ Thiên từ đằng xa đã nhìn thấy cô vợ bé bỏng đang ngồi bên lề đường, lông mày nhíu chặt, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn cây anh đào, vẻ mặt có chút gì đó rất cô đơn. Hạ Tử Khâm lúc này chợt nhớ đến Tịch Mộ Thiên, cảm thấy trái tim như thắt lại.
Hội nghị lần này của Tịch Mộ Thiên vốn dĩ kéo dài nửa tháng nhưng do rút ngắn lịch trình, chỉ một tuần là xong. Nguyên nhân chính là vì Tịch Mộ Thiên không yên tâm về Hạ Tử Khâm cho lắm, nỗi nhớ nhung kì lạ này đến rất tự nhiên.
Tịch Mộ Thiên là người lạnh lùng, lí trí và kiêu ngạo, do đó những chuyện kiểu như tình yêu sét đánh thường không xảy ra với anh, huống hồ lại là Hạ Tử Khâm. Còn lí do lấy Hạ Tử Khâm làm vợ, Tịch Mộ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu. Kết hôn với Hạ Tử Khâm có lẽ là việc làm nông nổi nhất, vô lí nhất mà Tịch Mộ Thiên làm trong đời.
Nhưng lúc ấy anh cứ như bị trúng tà, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bất chấp thủ đoạn lấy được cô làm vợ, cho dù cô không yêu anh cũng chẳng sao, bởi vì Tịch Mộ Thiên cảm thấy bản thân mình cũng chẳng yêu cô, như thế là công bằng.
Vậy mà sau khi nghe câu “Tôi không yêu anh” thoát ra từ cái miệng xinh của Hạ Tử Khâm, Tịch Mộ Thiên lại cảm thấy một sự thất vọng đầy mâu thuẫn, nó khiến cho anh cảm thấy không vui. Chính vì không vui nên anh có tâm lí hiếu thắng, cố chấp, anh muốn làm cho cô yêu anh, bắt buộc phải yêu anh, còn chuyện sau khi cô yêu anh rồi sẽ thế nào, Tịch Mộ Thiên hoàn toàn chưa nghĩ đến.
Hạ Tử Khâm cảm giác có bóng đen bao trùm đâu đấy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tịch Mộ Thiên đứng đó, mặt trời mùa hè lúc quá trưa xuyên qua tán lá cây, phản chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho các đường nét trên càng thêm rõ nét. Người đàn ông này rõ ràng đẹp trai đến mức khó diễn tả thành lời, mặc dù mặt mày anh lúc nào cũng lạnh tanh nhưng không hề mất đi vẻ gợi cảm. Tận đến lúc này Hạ Tử Khâm vẫn không hiểu nổi tại sao anh lại để mắt đến mình. Đối với Tịch Mộ Thiên, bản thân cô dường như chẳng có giá trị gì để lợi dụng.
Có thể vẻ mặt đắm đuối của Hạ Tử Khâm đã khiến tâm trạng Tịch Mộ Thiên chuyển biến tốt hơn, anh hơi cúi người xuống, vòng tay qua vai ôm cô đứng dậy, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Sao, nhìn gì mà ngẩn ra thế? Chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà đã không nhận ra ông xã của em rồi à?”
Hạ Tử Khâm định thần lại, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lánh. “Ông xã”, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng cách xưng hô này khiến cho Hạ Tử Khâm cảm thấy không quen.
Tịch Mộ Thiên để cô ngồi vào trong xe, dặn dò tài xế đi ra sân bay. Hạ Tử Khâm ngẩn người hỏi: “Đi ra sân bay làm gì?”
Tịch Mộ Thiên nhìn cô cười bảo: “Lên núi ở với anh vài hôm, coi như đi nghỉ mát, sau này có nhiều thời gian anh sẽ dẫn em đi Châu Âu!”
Hạ Tử Khâm có hơi ngạc nhiên, Châu Âu, một nơi xa xôi như vậy, thế mà qua miệng của người đàn ông này, Châu Âu chẳng khác gì một khu ngoại ô thành phố.
Biệt thự nghỉ mát của nhà Tịch Mộ Thiên nằm ở trên núi, dựa lưng vào núi, một toà kiến trúc theo phong cách truyền thống Trung Hoa, chỗ nào cũng mang vẻ đẹp cổ điển và tinh tế. Tịch Mộ Thiên ở nơi này chẳng khác gì một cư sĩ gửi hồn mình vào thiên nhiên.
Hạ Tử Khâm tự nhận mình không có khả năng và sự nhẫn nại với cờ vây, mỗi lần chơi đều bị Tịch Mộ Thiên chê là dốt quá. Hạ Tử Khâm thích cuộc sống như thế này, cách xa tiếng ồn ào của đô thị, dường như tâm trạng cô cũng bình lặng hơn để tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Đôi khi Hạ Tử Khâm cảm thấy có chút bùi ngùi, đằng sau một cuộc sống như thế này cần phải có điều kiện kinh tế lớn thế nào? Chỉ tính riêng tòa biệt thự cách biệt với nhân gian này thôi không biết đã mất bao nhiêu tiền rồi.
Đương nhiên giữa hai người cũng trở nên thân thuộc và hòa thuận hơn. Từ cái giường ngủ xa hoa cho đến thư phòng, đâu đâu cũng thấy dấu vết yêu đương của hai người. Hạ Tử Khâm phát hiện Tịch Mộ Thiên từ hôm đến đây trở nên rất lạ, vẻ sắc lạnh trên khuôn mặt anh đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng hiếm có.
Hạ Tử Khâm cảm thấy nhiều lúc ánh mắt anh ta nhìn mình quá mức dịu dàng, dịu dàng tựa như nước, cũng ấm áp tựa như ánh mặt trời đầu hạ. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đang nhanh chóng đắm chìm vào đó, chỉ cần người đàn ông này muốn, yêu anh ta dường như là chuyện đơn giản nhất trên đời. Mà Hạ Từ Khâm chỉ là một cô gái bình thường nhất trên đời, sao có thể khác đi được.
Chỉ có điều bất cứ tình yêu nào rơi vào chốn hồng trần có lẽ đều mất đi cảm giác vốn có của nó, sẽ bị phủ một lớp bụi mờ, khiến cho những người yêu nhau không nhìn rõ nhau.
Tịch Mộ Thiên ôm vai Hạ Tử Khâm đi ra khỏi biệt thự, cô không khỏi ngoảnh đầu lưu luyến, Tịch Mộ Thiên cười nói: “Sau này có dịp, chúng ta lại qua đây ở một thời gian!”
Trở về với hiện thực, Tịch Mộ Thiên bắt đầu quay lại với công việc bận rộn, anh dường như biết được Hạ Tử Khâm không thích biệt thự nhà họ Tịch nên cũng đã chuyển đến sống ở trong chung cư, hai người dần tiến lại gần hơn với cuộc sống vợ chồng bình thường.
Gần nửa tháng nay, công việc của hai nhà Vinh, Tịch gần như chất đống thành núi, Tịch Mộ Thiên không khỏi lắc đầu thầm than. Cổ nhân nói cấm có sai. “Hồng nhan họa thủy”, vốn chỉ định ở lại đó ba ngày với Hạ Tử Khâm, nào ngờ ở một lèo bảy ngày liền.
Tịch Mộ Thiên đưa những công văn đã kí sẵn cho Tiểu Dương, nhìn xuống đồng hồ, cũng gần hết giờ làm, trong lòng chẳng hiểu sao lại dậy lên một niềm vui kì lạ, anh trầm ngâm hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng dựa ở cửa:
“Anh rể, tối nay mời em uống rượu đi, em đang thất tình.”
Sở dĩ Vinh Phi Lân bị Hạ Tử Khâm thu hút xét cho cùng cũng vì sự đơn giản của cô. Tính đến thời điểm hiện tại, Hạ Tử Khâm là cô gái trong số những cô gái mà Vinh Phi Lân từng gặp, từ cuộc sống đến cách nói chuyện và suy nghĩ đều hết sức đơn giản, không hề có động cơ hay dã tâm gì.
Đối với Vinh Phi Lân, hôn nhân là một chuyện phức tạp nhất trên đời này, phức tạp đến mức trí tuệ của anh không thể nào lí giải được. Cho dù cuộc hôn nhân của Tịch Mộ Thiên với chị gái anh năm đó được mọi người hết mực ngưỡng mộ, cũng có sự hỗ trợ to lớn về mặt kinh tế, Tịch Mộ Thiên có thể thích chị gái mình, nhưng tuyệt đối không thích đến mức có thể bất chấp chuyện chị bệnh tật ốm đau để lấy về làm vợ.
Nếu như không phải hồi đó Tịch Thị đột nhiên lâm vào cảnh khó khăn, chỉ dựa vào chút tình cảm âm thầm của Vinh Phi Loan dành cho Tịch Mộ Thiên thì chị gái anh khó mà bước chân được vào nhà họ Tịch. Người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên ấy thực sự lạnh lùng đến đáng sợ, hơn nữa lại vô cùng phức tạp.
Vinh Phi Lân nhiều lúc cảm thấy chuyện chị gái mình qua đời sớm có khi lại là một sự may mắn, nếu không cuộc hôn nhân của chị sau này khó mà lường trước được.
Suy ra từ cuộc hôn nhân của chị gái, Vinh Phi Lân luôn giữ thái độ bất cần, chơi bời đối với chuyện tình yêu và hôn nhân. Khi mới bị Hạ Tử Khâm thu hút, anh không hề suy nghĩ về phương diện này, nhưng khi Hạ Tử Khâm thẳng thắn nói rằng: “Vinh Phi Lân, tôi kết hôn rồi!”, Vinh Phi Lân đột nhiên thấy trong lòng có cảm giác gì đó rất khó chịu.
Sự nuối tiếc đầy chua xót ấy trào lên mang theo cả tức giận, khiến cho anh không thể dửng dưng được nữa, xiên thịt nướng trên tay Vinh Phi Lân rơi xuống mặt bàn, nụ cười bỡn cợt trên mặt anh tắt ngấm:
“Hạ Tử Khâm, em đừng đùa như thế nữa!”
Hạ Tử Khâm mím chặt môi, đặt đũa xuống, rót bia rồi trịnh trọng lặp lại:
“Thật đấy, Vinh Phi Lân! Tôi kết hôn chớp nhoáng, một tháng trước, sau khi anh đi được vài ngày!”
Vinh Phi Lân ngẩn người ra trong giây lát rồi kéo tay trái của Hạ Tử Khâm lên xem, sau đó thở phào: “Hạ Tử Khâm, suýt nữa thì bị em lừa, nếu kết hôn rồi sao không thấy nhẫn?”
Hạ Tử Khâm rút tay lại, thở dài: “Vinh Phi Lân, không phải cô gái nào cưới rồi đều phải đeo nhẫn, đấy chẳng qua chỉ là hình thức thôi, tôi không để tâm. Hơn nữa sự thực là tôi đã kết hôn rồi, đăng kí rồi, tôi là phụ nữ đã có chồng. Do đó, Vinh Phi Lân à! Đây là bữa tối cuối cùng của chúng ta, sau này anh cứ tiếp tục chơi bời, đừng kéo tôi vào nữa.”
Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết, Vinh Phi Lân đã đứng bật dậy, khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai:
“Hạ Tử Khâm em nực cười lắm em biết không? Vinh Phi Lân này là loại người nào? Có đến mức bám riết lấy em không? Có cần em phải dùng cách này để xua đuổi anh không? Hạ Tử Khâm, em quá đề cao bản thân rồi đấy, đối với anh em chẳng qua chỉ là một cô gái để tiêu khiển, giết thời gian mà thôi, vị trí chẳng đáng nhắc đến, chẳng đáng nhắc đến!”
Vinh Phi Lân lao ra bên ngoài, cái bóng của anh ta nhanh chóng khuất vào góc phố, khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao người đàn ông này bình thường nhí nhố là vậy mà khi nói trở mặt là trở mặt ngay được. Nhưng như thế cũng tốt, Hạ Tử Khâm vốn không muốn dính dáng vào mối quan hệ anh rể, em vợ của bọn họ.
Hạ Tử Khâm ủ rũ đi ra khỏi nhà hàng Hàn Quốc, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cô móc điện thoại ra ấn phím nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Tịch Mộ Thiên: “Em đang ở đâu đấy?”
Hạ Tử Khâm nhìn quanh, đây là đâu cô cũng chẳng rõ, Vinh Phi Lân dẫn cô đến, thế nên cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện:
“Em đang ở bên ngoài!”
“Bên ngoài là ở đâu?”
Rõ ràng Tịch Mộ Thiên không bao giờ chấp nhận những đáp án mơ hồ. Hạ Tử Khâm đành phải nhìn quanh, nói tên một công trình kiến trúc tương đối đặc biệt, Tịch Mộ Thiên nói: “Thế thì đứng đấy đợi anh!”
Ra lệnh xong Tịch Mộ Thiên liền cúp máy, Hạ Tử Khâm đành nhét điện thoại vào trong ba lô rồi bước đi vài bước, ngồi xuống một bậc thềm ở bên cạnh bồn hoa chờ đợi.
Sát đó là một cây anh đào rất to, những cánh hoa màu trắng tuyết đã rụng hết, trên cành cây chỉ còn lại lá xanh mơn mởn, chẳng mấy chốc mà mùa xuân qua đi, mùa hè tìm đến.
Tịch Mộ Thiên từ đằng xa đã nhìn thấy cô vợ bé bỏng đang ngồi bên lề đường, lông mày nhíu chặt, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn cây anh đào, vẻ mặt có chút gì đó rất cô đơn. Hạ Tử Khâm lúc này chợt nhớ đến Tịch Mộ Thiên, cảm thấy trái tim như thắt lại.
Hội nghị lần này của Tịch Mộ Thiên vốn dĩ kéo dài nửa tháng nhưng do rút ngắn lịch trình, chỉ một tuần là xong. Nguyên nhân chính là vì Tịch Mộ Thiên không yên tâm về Hạ Tử Khâm cho lắm, nỗi nhớ nhung kì lạ này đến rất tự nhiên.
Tịch Mộ Thiên là người lạnh lùng, lí trí và kiêu ngạo, do đó những chuyện kiểu như tình yêu sét đánh thường không xảy ra với anh, huống hồ lại là Hạ Tử Khâm. Còn lí do lấy Hạ Tử Khâm làm vợ, Tịch Mộ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu. Kết hôn với Hạ Tử Khâm có lẽ là việc làm nông nổi nhất, vô lí nhất mà Tịch Mộ Thiên làm trong đời.
Nhưng lúc ấy anh cứ như bị trúng tà, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bất chấp thủ đoạn lấy được cô làm vợ, cho dù cô không yêu anh cũng chẳng sao, bởi vì Tịch Mộ Thiên cảm thấy bản thân mình cũng chẳng yêu cô, như thế là công bằng.
Vậy mà sau khi nghe câu “Tôi không yêu anh” thoát ra từ cái miệng xinh của Hạ Tử Khâm, Tịch Mộ Thiên lại cảm thấy một sự thất vọng đầy mâu thuẫn, nó khiến cho anh cảm thấy không vui. Chính vì không vui nên anh có tâm lí hiếu thắng, cố chấp, anh muốn làm cho cô yêu anh, bắt buộc phải yêu anh, còn chuyện sau khi cô yêu anh rồi sẽ thế nào, Tịch Mộ Thiên hoàn toàn chưa nghĩ đến.
Hạ Tử Khâm cảm giác có bóng đen bao trùm đâu đấy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tịch Mộ Thiên đứng đó, mặt trời mùa hè lúc quá trưa xuyên qua tán lá cây, phản chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho các đường nét trên càng thêm rõ nét. Người đàn ông này rõ ràng đẹp trai đến mức khó diễn tả thành lời, mặc dù mặt mày anh lúc nào cũng lạnh tanh nhưng không hề mất đi vẻ gợi cảm. Tận đến lúc này Hạ Tử Khâm vẫn không hiểu nổi tại sao anh lại để mắt đến mình. Đối với Tịch Mộ Thiên, bản thân cô dường như chẳng có giá trị gì để lợi dụng.
Có thể vẻ mặt đắm đuối của Hạ Tử Khâm đã khiến tâm trạng Tịch Mộ Thiên chuyển biến tốt hơn, anh hơi cúi người xuống, vòng tay qua vai ôm cô đứng dậy, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Sao, nhìn gì mà ngẩn ra thế? Chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà đã không nhận ra ông xã của em rồi à?”
Hạ Tử Khâm định thần lại, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lánh. “Ông xã”, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng cách xưng hô này khiến cho Hạ Tử Khâm cảm thấy không quen.
Tịch Mộ Thiên để cô ngồi vào trong xe, dặn dò tài xế đi ra sân bay. Hạ Tử Khâm ngẩn người hỏi: “Đi ra sân bay làm gì?”
Tịch Mộ Thiên nhìn cô cười bảo: “Lên núi ở với anh vài hôm, coi như đi nghỉ mát, sau này có nhiều thời gian anh sẽ dẫn em đi Châu Âu!”
Hạ Tử Khâm có hơi ngạc nhiên, Châu Âu, một nơi xa xôi như vậy, thế mà qua miệng của người đàn ông này, Châu Âu chẳng khác gì một khu ngoại ô thành phố.
Biệt thự nghỉ mát của nhà Tịch Mộ Thiên nằm ở trên núi, dựa lưng vào núi, một toà kiến trúc theo phong cách truyền thống Trung Hoa, chỗ nào cũng mang vẻ đẹp cổ điển và tinh tế. Tịch Mộ Thiên ở nơi này chẳng khác gì một cư sĩ gửi hồn mình vào thiên nhiên.
Hạ Tử Khâm tự nhận mình không có khả năng và sự nhẫn nại với cờ vây, mỗi lần chơi đều bị Tịch Mộ Thiên chê là dốt quá. Hạ Tử Khâm thích cuộc sống như thế này, cách xa tiếng ồn ào của đô thị, dường như tâm trạng cô cũng bình lặng hơn để tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Đôi khi Hạ Tử Khâm cảm thấy có chút bùi ngùi, đằng sau một cuộc sống như thế này cần phải có điều kiện kinh tế lớn thế nào? Chỉ tính riêng tòa biệt thự cách biệt với nhân gian này thôi không biết đã mất bao nhiêu tiền rồi.
Đương nhiên giữa hai người cũng trở nên thân thuộc và hòa thuận hơn. Từ cái giường ngủ xa hoa cho đến thư phòng, đâu đâu cũng thấy dấu vết yêu đương của hai người. Hạ Tử Khâm phát hiện Tịch Mộ Thiên từ hôm đến đây trở nên rất lạ, vẻ sắc lạnh trên khuôn mặt anh đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng hiếm có.
Hạ Tử Khâm cảm thấy nhiều lúc ánh mắt anh ta nhìn mình quá mức dịu dàng, dịu dàng tựa như nước, cũng ấm áp tựa như ánh mặt trời đầu hạ. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đang nhanh chóng đắm chìm vào đó, chỉ cần người đàn ông này muốn, yêu anh ta dường như là chuyện đơn giản nhất trên đời. Mà Hạ Từ Khâm chỉ là một cô gái bình thường nhất trên đời, sao có thể khác đi được.
Chỉ có điều bất cứ tình yêu nào rơi vào chốn hồng trần có lẽ đều mất đi cảm giác vốn có của nó, sẽ bị phủ một lớp bụi mờ, khiến cho những người yêu nhau không nhìn rõ nhau.
Tịch Mộ Thiên ôm vai Hạ Tử Khâm đi ra khỏi biệt thự, cô không khỏi ngoảnh đầu lưu luyến, Tịch Mộ Thiên cười nói: “Sau này có dịp, chúng ta lại qua đây ở một thời gian!”
Trở về với hiện thực, Tịch Mộ Thiên bắt đầu quay lại với công việc bận rộn, anh dường như biết được Hạ Tử Khâm không thích biệt thự nhà họ Tịch nên cũng đã chuyển đến sống ở trong chung cư, hai người dần tiến lại gần hơn với cuộc sống vợ chồng bình thường.
Gần nửa tháng nay, công việc của hai nhà Vinh, Tịch gần như chất đống thành núi, Tịch Mộ Thiên không khỏi lắc đầu thầm than. Cổ nhân nói cấm có sai. “Hồng nhan họa thủy”, vốn chỉ định ở lại đó ba ngày với Hạ Tử Khâm, nào ngờ ở một lèo bảy ngày liền.
Tịch Mộ Thiên đưa những công văn đã kí sẵn cho Tiểu Dương, nhìn xuống đồng hồ, cũng gần hết giờ làm, trong lòng chẳng hiểu sao lại dậy lên một niềm vui kì lạ, anh trầm ngâm hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng dựa ở cửa:
“Anh rể, tối nay mời em uống rượu đi, em đang thất tình.”