Lúc Tịch Mộ Thiên về đến nhà, Hạ Tử Khâm đang ăn dưa hấu, cô mặc quần ngố thể thao màu trắng, áo hai dây xanh nhạt rất đáng yêu, tóc buộc cao để lộ cái cổ thuôn dài. Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ngoài phòng khách, ôm nửa quả dưa tròn lăn lẳn trong lòng, tay cầm thìa khoét từng miếng đút vào miệng.
Với những thói quen tùy tiện của Hạ Tử Khâm, ban đầu Tịch Mộ Thiên tỏ ra rất khó chịu, hễ bắt gặp là phải uốn nắn ngay, nhưng đến bây giờ đột nhiên anh lại cảm thấy dễ thương. Dần dà, Hạ Tử Khâm đã ảnh hưởng không ít đến thói quen sống của anh, như cơn mưa dầm thấm nhuần vào trong đất, đợi đến khi định thần lại, những nhành cỏ non nớt dưới mặt đất đã đâm chồi, cắm rễ vào lòng anh.
Tịch Mộ Thiên lắc đầu vẻ ngán ngẩm, cúi nhìn xuống đồng hồ rồi nhíu mày bước đến gần: “Giờ em ăn dưa hấu, tí còn ăn được cơm nữa không? Anh đã nói bao lần rồi, trước bữa cơm không được ăn hoa quả hay ăn vặt, còn cả cái này…”
Tịch Mộ Thiên chỉ vào hộp kem đã trống rỗng ở trên bàn: “Hạ Tử Khâm, em bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con thế? Em ăn nhiều lạnh thế mà không sợ ốm à?”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Tịch Mộ Thiên, trong lòng anh em là một con nhóc không hơn không kém, anh có dám phủ nhận không? Anh đã thực sự coi em như một người phụ nữ, một người vợ chưa? Đương nhiên, ngoài việc lên giường!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên sầm xuống.
“Em cố tình gây sự phải không? Muốn cãi nhau với anh hả?”
Mặt Hạ Tử Khâm cũng sầm xuống, cô cúi đầu hồi lâu không nói gì, trầm ngâm khoảng năm phút sau mới khe khẽ lên tiếng: “Xin lỗi, em không cố ý gây sự!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên dịu dần, anh xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Sắp đến kì sinh lí, tâm trạng không tốt, lúc này càng không nên ăn quá nhiều đồ lạnh như thế. Em quên là tháng trước em bị đau bụng mấy lần rồi à?”
Những lời nói này của Tịch Mộ Thiên hết sức tự nhiên, nhưng Hạ Tử Khâm lại cảm thấy không thoải mái, hai má đỏ hồng lên. Tịch Mộ Thiên mỉm cười nói: “Còn bảo em không phải trẻ con, có người lớn nào giống như em đâu?”
Hạ Tử Khâm đứng lên ghế vòng tay ôm cổ Tịch Mộ Thiên làm nũng: “Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn có được không? Em muốn ăn đồ nướng.”
“Đồ nướng?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, nhưng lại bị đôi mắt to tròn của vợ thuyết phục, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Hạ Tử Khâm cười tít mắt, mừng rỡ thơm chụt lên má Tịch Mộ Thiên: “Tịch Mộ Thiên, anh tốt nhất, em thích anh!”
Giọng điệu làm nũng vô cùng trẻ con, thế nhưng qua tai Tịch Mộ Thiên bỗng trở nên vô cùng dễ chịu.
Ông Lưu tài xế liếc hai người qua gương chiếu hậu, miệng khẽ nở nụ cười. Ông đã theo nhà họ Tịch bao nhiêu năm nay rồi, gần như chính mắt nhìn thấy cậu chủ trưởng thành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay tâm trạng của Tịch Mộ Thiên tốt hay xấu. Mặc dù vẻ mặt anh lúc nào cũng rất lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng lúc này từ trong đôi mắt ấy đang trào lên cảm giác ấm áp, dịu dàng. Ông Lưu dám khẳng định cậu chủ hôm nay rất vui.
Ánh mắt ông Lưu lướt qua Hạ Tử Khâm, khẽ gật gù, có thể cậu ấy thiếu một cô vợ như thế này, mặc dù kém xa vẻ đẹp và tài nghệ của người vợ cũ nhưng lại hoạt bát, đáng yêu hơn nhiều. Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh sẽ khiến cậu chủ cảm thấy vui vẻ, đỡ trầm uất. Thế mới nói lấy vợ giống như việc đi mua giày, có vừa chân hay không chỉ có mình biết rõ nhất.
Xe bật điều hòa, ngăn cách không khí trong xe với hơi nóng ngột ngạt bên ngoài. Tịch Mộ Thiên đặt laptop trên đùi, tay lướt qua các trang web. Bàn tay anh rất đẹp, những ngón tay thuôn dài, cho dù là co lại hay xòe ra đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Hạ Tử Khâm xòe bàn tay phải của mình ra so sánh nhưng bị Tịch Mộ Thiên tóm chặt, cảnh cáo: “Ngồi ngoan đi, cấm làm loạn, sắp đến nơi rồi!”
Nói vậy nhưng bàn tay anh vẫn không buông cô ra, vẫn giữ chặt lấy bàn tay Hạ Tử Khâm, nhẹ nhàng xoa xoa. Khuôn mặt Hạ Tử Khâm lại đỏ lên, cô ngó đầu sang: “Anh xem cái gì đấy? Tranh thủ từng phút một thế sao? Đây là cái gì mà trông như “sách trời” thế?
Tịch Mộ Thiên phì cười: “Tiếng Pháp đấy, sao? Em chưa từng nhìn thấy à?”
Nói rồi ngoảnh đầu sang nhìn cô đùa cợt: “Anh đang nghi ngờ không hiểu em học đại học như thế nào đấy? Hơn nữa anh nhớ em tốt nghiệp ở trường danh tiếng cơ mà!”
Hạ Tử Khâm cười hi hi, tỏ vẻ bí ẩn ghé vào tai anh thì thầm: “Nói nhỏ cho anh biết, đừng cười em nhé, hồi em thi đại học may nhờ có Mạch Tử đoán đề, nào ngờ trúng tủ gần hết, thế là em đỗ vào trường danh tiếng. Đừng nói là tiếng Pháp, đến tiếng Anh thi cấp bốn mà em trượt đến “n” lần, bây giờ chắc là quên gần hết rồi. Nó biết em chứ em không biết nó!”
Tịch Mộ Thiên cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: “Hạ Tử Khâm, rốt cuộc da mặt em dày đến mức nào hả? Điều đó mà em cũng dám nói ra với chồng em à?”
Nói rồi anh liền gấp máy tính lại, đặt sang một bên, quàng tay ôm Hạ Tử Khâm:
“Em có muốn tiếp tục đi học không? Trong nước cũng được, nước ngoài cũng được.”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có vẻ ai oán: “Em khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, không muốn tiếp tục chịu tội đâu. Hơn nữa em là đứa con gái không có ý chí như thế đấy, Tịch Mộ Thiên, anh chê em chứ gì?”
Tịch Mộ Thiên cúi đầu, khẽ nói một câu: “Không học thì thôi, ở đâu ra lắm lí lẽ thế!”
Anh đẩy cửa xe, hơi cúi đầu nhìn Tịch Mộ Thiên, ban tay nhỏ níu chặt tay áo anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không ăn đồ Nhật, không ăn đồ Tây đâu!”
Cô nhõng nhẽo hệt như một đứa trẻ con khiến Tịch Mộ Thiên dở khóc dở cười, anh gõ gõ đầu cô: “Chẳng phải em muốn ăn đồ nướng sao?”, nói rồi anh dắt tay cô đi vào bên trong.
Khoanh chân ngồi trên tatami [1], Hạ Tử Khâm cắn đũa chăm chú nhìn Tịch Mộ Thiên đang nướng thịt, dáng vẻ rất thành thạo. Cùng với tiếng xèo xèo là mùi thơm ngào ngạt bốc lên, làm người ta không khỏi thèm thuồng.
[1] Là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Tịch Mộ Thiên gắp những miếng thịt đã nướng chín vào trong đĩa của mình, chấm nước tương xong anh mới để ra đĩa trước mặt Hạ Tử Khâm. Hạ Tử Khâm nôn nóng gắp ngay một miếng bỏ vào miệng, phồng mang trợn má nhai ngấu nghiến, không quên chỉ vào món sò: “Tịch Mộ Thiên, mau nướng cái này đi!”
Tịch Mộ Thiên khẽ cười nhìn cô rồi đặt mấy con sò lên vỉ nướng. Thực ra nhà hàng này Tịch Mộ Thiên không mấy khi lui tới, lần trước Vinh Phi Lân lôi anh đến, nói rằng đồ nướng ở đây ngon tuyệt. Kể ra hôm nay cũng là lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên hầu hạ một người phụ nữ như thế này đây.
Nói vậy nhưng anh lại có cảm giác rất kì lạ, ngồi nướng đồ ăn cho cô anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua cái miệng đang phồng lên vì nhai của Hạ Tử Khâm, anh không khỏi lắc đầu cười, với tay lấy cái khăn ướt lau khóe miệng cho cô: “Trông lem nhem như con mèo rồi, cứ như thể hàng ngày anh không cho em ăn cơm không bằng. Kể ra thì khẩu vị của em và Phi Lân giống hệt nhau!”
Hạ Tử Khâm chợt khựng lại, đặt đũa xuống, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Tịch Mộ Thiên, sau này em và Vinh Phi Lân sẽ không gặp nhau nữa, em nói thật đấy!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Hạ Tử Khâm: “Hôm nay cậu ấy đến tìm em à? Nói những chuyện gì?”
Tịch Mộ Thiên chợt nhớ ra chuyện hôm qua bố vợ gọi điện bảo anh giao công việc ở công ty Truyền thông Điện Ảnh dưới trướng Vinh Thị cho Vinh Phi Lân lo liệu, mà kì lạ ở chỗ chuyện này trước kia anh không chỉ một lần đề cập với Vinh Phi Lân, nhưng cậu ta lúc nào cũng từ chối, giờ bố vợ đột nhiên thông báo như thế là có ý gì?
Tịch Mộ Thiên là người tham vọng, đã không cho anh cơ hội thì thôi, đằng này bố vợ đã mang cơ hội dâng tận tay cho anh rồi, anh cũng chẳng ngại mà tiếp nhận. Không phải anh coi thường Phi Lân, chỉ có điều ý chí của Phi Lân không ở đây, thay vì để Vinh Thị lụi bại trong tay cậu ta, chi bằng để nó hưng thịnh trong tay anh thì hơn.
Ý của bố vợ như thế nào anh là người hiểu rõ, dù gì anh cũng mang họ Tịch, hơn nữa lại không có con cái gì với Phi Loan, giao sự nghiệp nhà họ Vinh vào tay Tịch Mộ Thiên, bố vợ anh sao cam tâm cho được? Nhưng Phi Lân nghĩ gì nhỉ?
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ là vì cô vợ bé nhỏ này của anh sao?
Hạ Tử Khâm rõ ràng muốn né tránh, cô ý thức được rằng chuyện xảy ra giữa cô và Phi Lân hôm nay, dù thế nào cũng không được nói cho Tịch Mộ Thiên biết. Do đó cô cứ lắp bắp, ậm ừ chối quanh. Đang không biết đối phó với Tịch Mộ Thiên ra làm sao thì ở bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Tử Khâm! Hạ Tử Khâm, đúng là em rồi!”
Hạ Tử Khâm ngước đầu lên nhìn rồi chợt khựng lại: “Chu Thuyền!”
Chu Thuyền không ngờ lại gặp Hạ Tử Khâm ở một nơi như thế này. Anh ta và cô đã bên nhau bốn năm, đi qua quãng thời gian tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù đến phút cuối chia tay, nhưng trong lòng anh vẫn khó tránh khỏi một sự nuối tiếc. Mặc dù có thể hơi bỉ ổi, nhưng Chu Thuyền chẳng hi vọng Hạ Tử Khâm sau khi chia tay mình sẽ sống tốt như thế.
Lúc đi ngang qua cửa sổ nhà hàng đồ nướng, đồng nghiệp bên cạnh ngoắc anh ta, nháy mắt nói: “Nhìn kìa, bên trong có người đẹp kìa!”
Đám đàn ông bao giờ cũng vậy, hễ đi cùng nhau là sẽ luôn chú ý đến đàn bà con gái, đặc biệt là những cô gái đẹp. Chu Thuyền cũng chẳng phải ngoại lệ, anh ta hào hứng nhìn theo, nào ngờ trong lòng đột nhiên lại vô cùng khó chịu, bởi người đẹp mà đồng nghiệp của anh ta nói đến chính là Hạ Tử Khâm.
Chu Thuyền chưa bao giờ thấy Hạ Tử Khâm là một cô gái xinh đẹp cho lắm, nhưng hồi còn học đại học, như vậy cũng có thể tạm coi là đẹp rồi, nếu không anh ta cũng chẳng theo đuổi cô làm gì. Sau khi tốt nghiệp, Hạ Tử Khâm ở nhà viết tiểu thuyết, không để ý đến ăn mặc như trước đây, nhất là khi so với Triệu Gia Kỳ ăn mặc thời trang, cô càng trở nên lôi thôi hơn bao giờ hết.
Triệu Gia Kỳ không xinh đẹp, nhưng biết chải chuốt trang điểm, lại ăn mặc sành điệu. Mỗi lần dẫn cô ra ngoài Chu Thuyền thấy cũng mát mặt. Cộng thêm việc Triệu Gia Kỳ có chút điều kiện, nếu lấy Triệu Gia Kỳ, ngoài vấn đề sĩ diện ra, anh ta còn bớt được vài năm cực khổ phấn đấu, thằng đàn ông nào có thể từ chối?
Nhưng sự thay đổi của Hạ Tử Khâm mới lớn làm sao, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, cô bỗng nhiên trở nên xinh đẹp lạ kì, hệt như một con nhộng phá kén biến thành nàng bướm xinh đẹp, điều này khiến Chu Thuyền không khỏi chua xót, nhất là khi người đàn ông ngồi đối diện với cô lại là Tịch Mộ Thiên.
Lúc Tịch Mộ Thiên về đến nhà, Hạ Tử Khâm đang ăn dưa hấu, cô mặc quần ngố thể thao màu trắng, áo hai dây xanh nhạt rất đáng yêu, tóc buộc cao để lộ cái cổ thuôn dài. Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ngoài phòng khách, ôm nửa quả dưa tròn lăn lẳn trong lòng, tay cầm thìa khoét từng miếng đút vào miệng.
Với những thói quen tùy tiện của Hạ Tử Khâm, ban đầu Tịch Mộ Thiên tỏ ra rất khó chịu, hễ bắt gặp là phải uốn nắn ngay, nhưng đến bây giờ đột nhiên anh lại cảm thấy dễ thương. Dần dà, Hạ Tử Khâm đã ảnh hưởng không ít đến thói quen sống của anh, như cơn mưa dầm thấm nhuần vào trong đất, đợi đến khi định thần lại, những nhành cỏ non nớt dưới mặt đất đã đâm chồi, cắm rễ vào lòng anh.
Tịch Mộ Thiên lắc đầu vẻ ngán ngẩm, cúi nhìn xuống đồng hồ rồi nhíu mày bước đến gần: “Giờ em ăn dưa hấu, tí còn ăn được cơm nữa không? Anh đã nói bao lần rồi, trước bữa cơm không được ăn hoa quả hay ăn vặt, còn cả cái này…”
Tịch Mộ Thiên chỉ vào hộp kem đã trống rỗng ở trên bàn: “Hạ Tử Khâm, em bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con thế? Em ăn nhiều lạnh thế mà không sợ ốm à?”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Tịch Mộ Thiên, trong lòng anh em là một con nhóc không hơn không kém, anh có dám phủ nhận không? Anh đã thực sự coi em như một người phụ nữ, một người vợ chưa? Đương nhiên, ngoài việc lên giường!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên sầm xuống.
“Em cố tình gây sự phải không? Muốn cãi nhau với anh hả?”
Mặt Hạ Tử Khâm cũng sầm xuống, cô cúi đầu hồi lâu không nói gì, trầm ngâm khoảng năm phút sau mới khe khẽ lên tiếng: “Xin lỗi, em không cố ý gây sự!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên dịu dần, anh xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Sắp đến kì sinh lí, tâm trạng không tốt, lúc này càng không nên ăn quá nhiều đồ lạnh như thế. Em quên là tháng trước em bị đau bụng mấy lần rồi à?”
Những lời nói này của Tịch Mộ Thiên hết sức tự nhiên, nhưng Hạ Tử Khâm lại cảm thấy không thoải mái, hai má đỏ hồng lên. Tịch Mộ Thiên mỉm cười nói: “Còn bảo em không phải trẻ con, có người lớn nào giống như em đâu?”
Hạ Tử Khâm đứng lên ghế vòng tay ôm cổ Tịch Mộ Thiên làm nũng: “Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn có được không? Em muốn ăn đồ nướng.”
“Đồ nướng?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, nhưng lại bị đôi mắt to tròn của vợ thuyết phục, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Hạ Tử Khâm cười tít mắt, mừng rỡ thơm chụt lên má Tịch Mộ Thiên: “Tịch Mộ Thiên, anh tốt nhất, em thích anh!”
Giọng điệu làm nũng vô cùng trẻ con, thế nhưng qua tai Tịch Mộ Thiên bỗng trở nên vô cùng dễ chịu.
Ông Lưu tài xế liếc hai người qua gương chiếu hậu, miệng khẽ nở nụ cười. Ông đã theo nhà họ Tịch bao nhiêu năm nay rồi, gần như chính mắt nhìn thấy cậu chủ trưởng thành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay tâm trạng của Tịch Mộ Thiên tốt hay xấu. Mặc dù vẻ mặt anh lúc nào cũng rất lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng lúc này từ trong đôi mắt ấy đang trào lên cảm giác ấm áp, dịu dàng. Ông Lưu dám khẳng định cậu chủ hôm nay rất vui.
Ánh mắt ông Lưu lướt qua Hạ Tử Khâm, khẽ gật gù, có thể cậu ấy thiếu một cô vợ như thế này, mặc dù kém xa vẻ đẹp và tài nghệ của người vợ cũ nhưng lại hoạt bát, đáng yêu hơn nhiều. Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh sẽ khiến cậu chủ cảm thấy vui vẻ, đỡ trầm uất. Thế mới nói lấy vợ giống như việc đi mua giày, có vừa chân hay không chỉ có mình biết rõ nhất.
Xe bật điều hòa, ngăn cách không khí trong xe với hơi nóng ngột ngạt bên ngoài. Tịch Mộ Thiên đặt laptop trên đùi, tay lướt qua các trang web. Bàn tay anh rất đẹp, những ngón tay thuôn dài, cho dù là co lại hay xòe ra đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Hạ Tử Khâm xòe bàn tay phải của mình ra so sánh nhưng bị Tịch Mộ Thiên tóm chặt, cảnh cáo: “Ngồi ngoan đi, cấm làm loạn, sắp đến nơi rồi!”
Nói vậy nhưng bàn tay anh vẫn không buông cô ra, vẫn giữ chặt lấy bàn tay Hạ Tử Khâm, nhẹ nhàng xoa xoa. Khuôn mặt Hạ Tử Khâm lại đỏ lên, cô ngó đầu sang: “Anh xem cái gì đấy? Tranh thủ từng phút một thế sao? Đây là cái gì mà trông như “sách trời” thế?
Tịch Mộ Thiên phì cười: “Tiếng Pháp đấy, sao? Em chưa từng nhìn thấy à?”
Nói rồi ngoảnh đầu sang nhìn cô đùa cợt: “Anh đang nghi ngờ không hiểu em học đại học như thế nào đấy? Hơn nữa anh nhớ em tốt nghiệp ở trường danh tiếng cơ mà!”
Hạ Tử Khâm cười hi hi, tỏ vẻ bí ẩn ghé vào tai anh thì thầm: “Nói nhỏ cho anh biết, đừng cười em nhé, hồi em thi đại học may nhờ có Mạch Tử đoán đề, nào ngờ trúng tủ gần hết, thế là em đỗ vào trường danh tiếng. Đừng nói là tiếng Pháp, đến tiếng Anh thi cấp bốn mà em trượt đến “n” lần, bây giờ chắc là quên gần hết rồi. Nó biết em chứ em không biết nó!”
Tịch Mộ Thiên cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: “Hạ Tử Khâm, rốt cuộc da mặt em dày đến mức nào hả? Điều đó mà em cũng dám nói ra với chồng em à?”
Nói rồi anh liền gấp máy tính lại, đặt sang một bên, quàng tay ôm Hạ Tử Khâm:
“Em có muốn tiếp tục đi học không? Trong nước cũng được, nước ngoài cũng được.”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có vẻ ai oán: “Em khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, không muốn tiếp tục chịu tội đâu. Hơn nữa em là đứa con gái không có ý chí như thế đấy, Tịch Mộ Thiên, anh chê em chứ gì?”
Tịch Mộ Thiên cúi đầu, khẽ nói một câu: “Không học thì thôi, ở đâu ra lắm lí lẽ thế!”
Anh đẩy cửa xe, hơi cúi đầu nhìn Tịch Mộ Thiên, ban tay nhỏ níu chặt tay áo anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không ăn đồ Nhật, không ăn đồ Tây đâu!”
Cô nhõng nhẽo hệt như một đứa trẻ con khiến Tịch Mộ Thiên dở khóc dở cười, anh gõ gõ đầu cô: “Chẳng phải em muốn ăn đồ nướng sao?”, nói rồi anh dắt tay cô đi vào bên trong.
Khoanh chân ngồi trên tatami [], Hạ Tử Khâm cắn đũa chăm chú nhìn Tịch Mộ Thiên đang nướng thịt, dáng vẻ rất thành thạo. Cùng với tiếng xèo xèo là mùi thơm ngào ngạt bốc lên, làm người ta không khỏi thèm thuồng.
[] Là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Tịch Mộ Thiên gắp những miếng thịt đã nướng chín vào trong đĩa của mình, chấm nước tương xong anh mới để ra đĩa trước mặt Hạ Tử Khâm. Hạ Tử Khâm nôn nóng gắp ngay một miếng bỏ vào miệng, phồng mang trợn má nhai ngấu nghiến, không quên chỉ vào món sò: “Tịch Mộ Thiên, mau nướng cái này đi!”
Tịch Mộ Thiên khẽ cười nhìn cô rồi đặt mấy con sò lên vỉ nướng. Thực ra nhà hàng này Tịch Mộ Thiên không mấy khi lui tới, lần trước Vinh Phi Lân lôi anh đến, nói rằng đồ nướng ở đây ngon tuyệt. Kể ra hôm nay cũng là lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên hầu hạ một người phụ nữ như thế này đây.
Nói vậy nhưng anh lại có cảm giác rất kì lạ, ngồi nướng đồ ăn cho cô anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua cái miệng đang phồng lên vì nhai của Hạ Tử Khâm, anh không khỏi lắc đầu cười, với tay lấy cái khăn ướt lau khóe miệng cho cô: “Trông lem nhem như con mèo rồi, cứ như thể hàng ngày anh không cho em ăn cơm không bằng. Kể ra thì khẩu vị của em và Phi Lân giống hệt nhau!”
Hạ Tử Khâm chợt khựng lại, đặt đũa xuống, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Tịch Mộ Thiên, sau này em và Vinh Phi Lân sẽ không gặp nhau nữa, em nói thật đấy!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Hạ Tử Khâm: “Hôm nay cậu ấy đến tìm em à? Nói những chuyện gì?”
Tịch Mộ Thiên chợt nhớ ra chuyện hôm qua bố vợ gọi điện bảo anh giao công việc ở công ty Truyền thông Điện Ảnh dưới trướng Vinh Thị cho Vinh Phi Lân lo liệu, mà kì lạ ở chỗ chuyện này trước kia anh không chỉ một lần đề cập với Vinh Phi Lân, nhưng cậu ta lúc nào cũng từ chối, giờ bố vợ đột nhiên thông báo như thế là có ý gì?
Tịch Mộ Thiên là người tham vọng, đã không cho anh cơ hội thì thôi, đằng này bố vợ đã mang cơ hội dâng tận tay cho anh rồi, anh cũng chẳng ngại mà tiếp nhận. Không phải anh coi thường Phi Lân, chỉ có điều ý chí của Phi Lân không ở đây, thay vì để Vinh Thị lụi bại trong tay cậu ta, chi bằng để nó hưng thịnh trong tay anh thì hơn.
Ý của bố vợ như thế nào anh là người hiểu rõ, dù gì anh cũng mang họ Tịch, hơn nữa lại không có con cái gì với Phi Loan, giao sự nghiệp nhà họ Vinh vào tay Tịch Mộ Thiên, bố vợ anh sao cam tâm cho được? Nhưng Phi Lân nghĩ gì nhỉ?
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ là vì cô vợ bé nhỏ này của anh sao?
Hạ Tử Khâm rõ ràng muốn né tránh, cô ý thức được rằng chuyện xảy ra giữa cô và Phi Lân hôm nay, dù thế nào cũng không được nói cho Tịch Mộ Thiên biết. Do đó cô cứ lắp bắp, ậm ừ chối quanh. Đang không biết đối phó với Tịch Mộ Thiên ra làm sao thì ở bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Tử Khâm! Hạ Tử Khâm, đúng là em rồi!”
Hạ Tử Khâm ngước đầu lên nhìn rồi chợt khựng lại: “Chu Thuyền!”
Chu Thuyền không ngờ lại gặp Hạ Tử Khâm ở một nơi như thế này. Anh ta và cô đã bên nhau bốn năm, đi qua quãng thời gian tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù đến phút cuối chia tay, nhưng trong lòng anh vẫn khó tránh khỏi một sự nuối tiếc. Mặc dù có thể hơi bỉ ổi, nhưng Chu Thuyền chẳng hi vọng Hạ Tử Khâm sau khi chia tay mình sẽ sống tốt như thế.
Lúc đi ngang qua cửa sổ nhà hàng đồ nướng, đồng nghiệp bên cạnh ngoắc anh ta, nháy mắt nói: “Nhìn kìa, bên trong có người đẹp kìa!”
Đám đàn ông bao giờ cũng vậy, hễ đi cùng nhau là sẽ luôn chú ý đến đàn bà con gái, đặc biệt là những cô gái đẹp. Chu Thuyền cũng chẳng phải ngoại lệ, anh ta hào hứng nhìn theo, nào ngờ trong lòng đột nhiên lại vô cùng khó chịu, bởi người đẹp mà đồng nghiệp của anh ta nói đến chính là Hạ Tử Khâm.
Chu Thuyền chưa bao giờ thấy Hạ Tử Khâm là một cô gái xinh đẹp cho lắm, nhưng hồi còn học đại học, như vậy cũng có thể tạm coi là đẹp rồi, nếu không anh ta cũng chẳng theo đuổi cô làm gì. Sau khi tốt nghiệp, Hạ Tử Khâm ở nhà viết tiểu thuyết, không để ý đến ăn mặc như trước đây, nhất là khi so với Triệu Gia Kỳ ăn mặc thời trang, cô càng trở nên lôi thôi hơn bao giờ hết.
Triệu Gia Kỳ không xinh đẹp, nhưng biết chải chuốt trang điểm, lại ăn mặc sành điệu. Mỗi lần dẫn cô ra ngoài Chu Thuyền thấy cũng mát mặt. Cộng thêm việc Triệu Gia Kỳ có chút điều kiện, nếu lấy Triệu Gia Kỳ, ngoài vấn đề sĩ diện ra, anh ta còn bớt được vài năm cực khổ phấn đấu, thằng đàn ông nào có thể từ chối?
Nhưng sự thay đổi của Hạ Tử Khâm mới lớn làm sao, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, cô bỗng nhiên trở nên xinh đẹp lạ kì, hệt như một con nhộng phá kén biến thành nàng bướm xinh đẹp, điều này khiến Chu Thuyền không khỏi chua xót, nhất là khi người đàn ông ngồi đối diện với cô lại là Tịch Mộ Thiên.