Edit: nguyenthituyen
Beta: Trà sữa trà xanh
Buổi tối, sau khi mọi người làm loạn xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Doãn Mạt ở trong lều sắp xếp lại đồ đạc phát hiện Lâm Đại còn chưa trở về, cô có chút lo lắng nên ra ngoài lều nhìn xung quanh, chỉ thấy Lâm Đại đang đi tới một chỗ không người, Doãn Mạt định nhấc chân bước qua nhưng bị người khác giữ lại.
"Đừng đi."
"Đàn anh Tử Dương?" Doãn Mạt nhìn cậu ta với một vẻ mặt khó hiểu, "Nhưng mà chỉ có một mình Lâm Đại..."
"Không phải một mình."
Nghe Tử Dương nói như vậy, Doãn Mạt mới cẩn thận nhìn về phía Lâm Đại đang đi thì thấy phía trước có một bóng người mờ mờ ảo ảo, nhìn hình dáng hẳn là Tần Nguyên. Trong nháy mắt Doãn Mạt hiểu rõ.
"Nói chuyện với tôi một chút đi."
Nhìn mắt Tử Dương có vẻ đăm chiêu, Doãn Mạt liền gật đầu.
Hai người đi tới phía sau lều, ánh sáng ở sau lều có chút tối.
"Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ Lâm Đại ra thì không có ai yêu thương cô ấy hơn tôi." Lý Tử Dương bỏ hai tay vào túi quần rồi nói, ánh mắt cậu ta có chút tĩnh mịch, rõ ràng là đang nhớ lại: "Trước đây vì công việc của cha mẹ rất bận, có một thời gian tôi ở nhờ nhà Lâm Đại, từ lúc đó tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt, giống như anh em ruột vậy. Cô ấy là cô bé khiến cho người ta yêu thương, lại ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cô ấy có ước nguyện gì tôi đều cố gắng thực hiện giúp cô ấy, cô ấy muốn gì, cô ấy muốn đi đâu, bao gồm... người trong lòng của cô ấy."
Nói xong câu cuối cùng, đột nhiên Lý Tử Dương chuyển ánh mắt lên người Doãn Mạt, nhìn cậu ta rất bình tĩnh và lộ ra một luồng nhuệ khí.
Doãn Mạt thấy thế chỉ cười cười, nhưng ý cười này cô cũng không biểu đạt ra ngoài, "Đàn anh Tử Dương, tôi có thể giải thích là... Hiện tại anh đang cảnh cáo tôi sao?"
Tất nhiên Lý Tử Dương hơi sửng sốt, nhưng cũng không phủ nhận, "Cô cũng có thể hiểu như vậy?"
Doãn Mạt cau mày lại giống như đang tự hỏi mình, "Đàn anh, từ đâu mà anh nhìn ra được tôi tranh giành đàn ông với Lâm Đại?"
Tử Dương đương nhiên không nghĩ tới Doãn Mạt sẽ nói thẳng ra như vậy, cậu dùng mắt dò xét cô từ trên xuống dưới. Đột nhiên cậu nở nụ cười, "Đàn em, cô thật đáng yêu."
Lần này đổi lại là Doãn Mạt không hiểu, cô khó hiểu nhìn cậu ta một cái, "Đàn anh, anh chuyển đề tài thật nhanh."
Lý Tử Dương cười cười rồi lắc lắc đầu, "Xin lỗi, vừa rồi là tôi đường đột, tôi chỉ hi vọng Lâm Đại có thể hạnh phúc."
"Anh là một người anh tốt." Doãn Mạt nói, "Lâm Đại thích đàn anh Tần Nguyên, hai người đã hiểu lầm tôi rồi, tôi và đàn anh Tần Nguyên không có gì, với lại tôi cũng có người trong lòng rồi."
Doãn Mạt cũng không phải là người hẹp hòi, mặc dù vừa mới bắt đầu Tử Dương đã nói những lời làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cậu ta đã nói xin lỗi, cô cũng sẵn lòng giải thích một chút, tuy rằng cô cảm thấy điều này không cần thiết.
"Xem ra là tôi quá vội rồi." Lý Tử Dương vén tóc, giọng nói cũng thoải mái hơn trước, "Ai mà không biết tên Tần Nguyên kia rất được nổi tiếng, con gái thích cậu ta rất nhiều, luôn làm cho người ta lo lắng, mà hình như cậu ta đối xử với cô cũng không tệ."
Doãn Mạt trợn mắt lên nói, "Sao anh lại thấy anh ta đối xử với tôi rất tốt? Tôi với anh ta gặp mặt tổng cộng còn chưa tới năm lần đấy?"
Lý Tử Dương chỉ cười cười rồi lại không nói gì nữa. Làm bạn nhiều năm như vậy, cậu còn không thể nhìn ra sao? Không rõ ràng cũng tốt, chỉ cần Tần Nguyên không làm rõ, em gái sẽ không đau lòng..."
Lúc Doãn Mạt và Tử Dương đi ra từ sau lều thì đúng lúc lại thấy Lâm Đại và Tần Nguyên đang trở về, hai người hơi ngẩn ra, Lâm Đại hơi tò mò mà Tần Nguyên lại có vẻ đăm chiêu.
Trong lều, Doãn Mạt và Lâm Đại cùng nằm kề vai nhau.
Lâm Đại kìm nén được một lúc nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: "Tiểu Mạt, vừa nãy cậu và anh mình làm gì vậy?"
"Chỉ đi nói chuyện vài câu thôi." Doãn Mạt tùy tiện nói một câu.
Lâm Đại "Ừ..." một tiếng, cô cũng có chút hoài nghi, đột nhiên cô nằm nghiêng lại nhìn Doãn Mạt rồi nói rất nghiêm túc: "Tiểu Mạt, anh mình rất xuất sắc, dáng dấp cũng rất tốt, giỏi bóng rổ, học cũng tốt, hơn nữa còn cao ráo khỏe mạnh, lại có cảm giác an toàn, làm bạn gái của anh mình nhất định rất hạnh phúc."
Doãn Mạt cũng không sao nói rõ được, "Cậu nói những cái này với mình làm gì? Khoe hả?" Đột nhiên cô khinh thường hừ một tiếng, "Không phải là mình khoe khoang, anh mình tốt hơn anh cậu rất nhiều."
Lâm Đại nở nụ cười, cũng ra vẻ khinh thường hừ một tiếng, "Mình nghe Vạn Hòa với Tiểu Lăng nói anh cậu rất đẹp trai, nhưng không có đối xử tốt với cậu hơn anh mình đâu."
"Ai nói?" Doãn Mạt bị nói trúng tâm sự nên có chút thẹn quá hóa giận, "Anh ấy đối xử với mình rất tốt, tuy trong nóng ngoài lạnh nên người khác không nhìn ra thôi..." Nói xong cô cũng có chút khó chịu, cô đột nhiên nghĩ đến Doãn Trạm, muốn nghe giọng nói của anh, muốn ở trong ngực anh để ngửi hơi thở của anh, nhớ cảm giác lúc anh động tình hôn cô... Vì cái gì mà anh khó chịu như vậy? Cô cũng biết rõ hết mọi việc rồi, cũng đã chứng minh mình cũng thích anh rồi, vì cái gì mà anh lại còn đắn đo nhiều như vậy?
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Du Trác đánh thức toàn bộ mọi người dậy cùng nhau ngồi trên mảnh đất trống để chờ nhìn thấy mặt trời mọc.
Ánh sáng từ chân trời càng lúc càng sáng, lộ ra mấy tầng mây bắn về bốn phương tám hướng. Cũng không lâu lắm, thì thấy mặt trời từ từ nhô lên, những tia sáng chói mắt đánh thức vạn vật đang ngủ say.
Doãn Mạt đã không ít lần nhìn thấy mặt trời mọc, ở trên nhà cao tầng, ở trên mặt biển, ở nông thôn rồi ở trong thành phố... nhưng lại không rung động bằng bây giờ. Nó bao trùm hết vạn vật nên không thể khinh nhờn, chỉ có thể sùng bái vì nó là thần thánh, giống như vua chúa nắm cả thế giới trong lòng bàn tay, chỉ có thể quan sát ở xa xa, rồi nhận được những ánh sáng sáng rực cao vạn trượng rơi xuống.
Cô lấy điện thoại ra chụp lấy khoảnh khắc này, bỗng nhiên cô ao ước có thể chia sẻ tâm tình này của mình với một người nào đó.
Hình như tin nhắn điện thoại di động vừa vang lên, Doãn Trạm liền mở mắt ra, gần đây anh ngủ không được ngon giấc.
Anh mở tin nhắn điện thoại ra thì thấy một tấm hình chụp cảnh mặt trời mọc rất tráng lệ, ở dưới còn viết một dòng chữ: Đột nhiên trong lòng nghĩ ra, nếu lúc này có người nào đó ở bên cạnh em, đó chính là cả đời.
Đồng tử Doãn Trạm co rụt lại, không hề nghĩ ngợi gì liền bấm dãy số kia, nhưng vang bên tai lại chính là giọng nói nhắc nhở của điện thoại: Số điện thoại anh gọi không ở trong vùng phục vụ...
Anh vứt điện thoại sang một bên, rồi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói kia: "Nếu lúc này có anh ở bên cạnh em, thì đó chính là cả đời."
Doãn Mạt trở về nhà liền đi ngủ, cơm cũng không ăn, cô ngủ đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại.
Cơm chiều đã dọn trên bàn, Doãn Thiên Khánh lắc lắc đầu, "Con gái, sức lực con quá yếu, chỉ mới leo lên một ngọn núi nhỏ đã mệt ra như vậy rồi."
Doãn Mạt trừng lớn mắt nói: "Cha, cha đang nói đùa sao? So với mặt nước biển nó còn cao hơn 1500 mét! Như vậy còn nhỏ sao?"
"Có cao 3000 mét cha cũng leo qua được, hơn 1500 thì có là gì?"
Doãn Mạt "hừ" một tiếng, "Mẹ, lần trước cha leo núi cao hơn 3000 mét, hình chụp ngồi ở trên cáp treo còn không?"
Doãn Thiên Khánh liền yên lặng cuối đầu ngồi ăn cơm, không dám nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Doãn Mạt tùy tiện hỏi: "Cha, anh đi công tác ở đâu vậy?"
"Thành phố S." Doãn Thiên Khánh nhìn con gái mình một cái rồi nói, "Sao? Muốn đi chơi sao?"
Hiểu con gái không ai bằng cha, Doãn Mạt nghĩ. Cô gật gật đầu nói, "Đúng vậy, ở nhà rất chán, nghe nói thành phố S rất nhộn nhịp, con còn chưa đi..."
"Con chỉ biết đi chơi, ở nhà với mẹ không tốt sao?" Giang Tình Liên bất mãn nói.
Doãn Mạt thấy vậy liền lập tức lấy lòng ôm lấy mẹ, "Hay mẹ đi cùng với con đi, cho anh một bất ngờ."
"Thôi." Giang Tình Liên khoát tay áo nói, "Mẹ đi thì cha con không có người chăm sóc."
Doãn Mạt nhìn cha mình với một ánh mắt rất tinh quái, "Cha con cũng không phải là một đứa trẻ, đâu cần người chăm sóc."
Doãn Thiên Khánh xấu hổ ho khan một tiếng, "Được, con muốn đi thì đi đi, hãy gọi điện thoại cho A Trạm trước để nó kêu người tới sân bay đón con."
"Không, con muốn cho anh ấy một bất ngờ, cha, ngày mai hai người đến phòng tài vụ hỏi anh ở khách sạn nào để con đi tìm anh, để cho anh bất ngờ."
Giang Tình Liên lo lắng nói: "Đừng nghịch ngợm, lỡ như lạc đường thì làm sao?"
"Không đâu mẹ." Doãn Mạt làm nũng nói, "Con ra sân bay sẽ gọi xe thì làm sao mà lạc đường được, an ninh ở thành phố S rất tốt không có việc gì đâu."
Doãn Mạt nhõng nhẽo dai dẳng, cuối cùng cũng được vợ chồng nhà họ Doãn đồng ý, giấu Doãn Trạm cho anh một "bất ngờ" lớn.
Beta: Trà sữa trà xanh
Buổi tối, sau khi mọi người làm loạn xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Doãn Mạt ở trong lều sắp xếp lại đồ đạc phát hiện Lâm Đại còn chưa trở về, cô có chút lo lắng nên ra ngoài lều nhìn xung quanh, chỉ thấy Lâm Đại đang đi tới một chỗ không người, Doãn Mạt định nhấc chân bước qua nhưng bị người khác giữ lại.
"Đừng đi."
"Đàn anh Tử Dương?" Doãn Mạt nhìn cậu ta với một vẻ mặt khó hiểu, "Nhưng mà chỉ có một mình Lâm Đại..."
"Không phải một mình."
Nghe Tử Dương nói như vậy, Doãn Mạt mới cẩn thận nhìn về phía Lâm Đại đang đi thì thấy phía trước có một bóng người mờ mờ ảo ảo, nhìn hình dáng hẳn là Tần Nguyên. Trong nháy mắt Doãn Mạt hiểu rõ.
"Nói chuyện với tôi một chút đi."
Nhìn mắt Tử Dương có vẻ đăm chiêu, Doãn Mạt liền gật đầu.
Hai người đi tới phía sau lều, ánh sáng ở sau lều có chút tối.
"Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ Lâm Đại ra thì không có ai yêu thương cô ấy hơn tôi." Lý Tử Dương bỏ hai tay vào túi quần rồi nói, ánh mắt cậu ta có chút tĩnh mịch, rõ ràng là đang nhớ lại: "Trước đây vì công việc của cha mẹ rất bận, có một thời gian tôi ở nhờ nhà Lâm Đại, từ lúc đó tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt, giống như anh em ruột vậy. Cô ấy là cô bé khiến cho người ta yêu thương, lại ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cô ấy có ước nguyện gì tôi đều cố gắng thực hiện giúp cô ấy, cô ấy muốn gì, cô ấy muốn đi đâu, bao gồm... người trong lòng của cô ấy."
Nói xong câu cuối cùng, đột nhiên Lý Tử Dương chuyển ánh mắt lên người Doãn Mạt, nhìn cậu ta rất bình tĩnh và lộ ra một luồng nhuệ khí.
Doãn Mạt thấy thế chỉ cười cười, nhưng ý cười này cô cũng không biểu đạt ra ngoài, "Đàn anh Tử Dương, tôi có thể giải thích là... Hiện tại anh đang cảnh cáo tôi sao?"
Tất nhiên Lý Tử Dương hơi sửng sốt, nhưng cũng không phủ nhận, "Cô cũng có thể hiểu như vậy?"
Doãn Mạt cau mày lại giống như đang tự hỏi mình, "Đàn anh, từ đâu mà anh nhìn ra được tôi tranh giành đàn ông với Lâm Đại?"
Tử Dương đương nhiên không nghĩ tới Doãn Mạt sẽ nói thẳng ra như vậy, cậu dùng mắt dò xét cô từ trên xuống dưới. Đột nhiên cậu nở nụ cười, "Đàn em, cô thật đáng yêu."
Lần này đổi lại là Doãn Mạt không hiểu, cô khó hiểu nhìn cậu ta một cái, "Đàn anh, anh chuyển đề tài thật nhanh."
Lý Tử Dương cười cười rồi lắc lắc đầu, "Xin lỗi, vừa rồi là tôi đường đột, tôi chỉ hi vọng Lâm Đại có thể hạnh phúc."
"Anh là một người anh tốt." Doãn Mạt nói, "Lâm Đại thích đàn anh Tần Nguyên, hai người đã hiểu lầm tôi rồi, tôi và đàn anh Tần Nguyên không có gì, với lại tôi cũng có người trong lòng rồi."
Doãn Mạt cũng không phải là người hẹp hòi, mặc dù vừa mới bắt đầu Tử Dương đã nói những lời làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cậu ta đã nói xin lỗi, cô cũng sẵn lòng giải thích một chút, tuy rằng cô cảm thấy điều này không cần thiết.
"Xem ra là tôi quá vội rồi." Lý Tử Dương vén tóc, giọng nói cũng thoải mái hơn trước, "Ai mà không biết tên Tần Nguyên kia rất được nổi tiếng, con gái thích cậu ta rất nhiều, luôn làm cho người ta lo lắng, mà hình như cậu ta đối xử với cô cũng không tệ."
Doãn Mạt trợn mắt lên nói, "Sao anh lại thấy anh ta đối xử với tôi rất tốt? Tôi với anh ta gặp mặt tổng cộng còn chưa tới năm lần đấy?"
Lý Tử Dương chỉ cười cười rồi lại không nói gì nữa. Làm bạn nhiều năm như vậy, cậu còn không thể nhìn ra sao? Không rõ ràng cũng tốt, chỉ cần Tần Nguyên không làm rõ, em gái sẽ không đau lòng..."
Lúc Doãn Mạt và Tử Dương đi ra từ sau lều thì đúng lúc lại thấy Lâm Đại và Tần Nguyên đang trở về, hai người hơi ngẩn ra, Lâm Đại hơi tò mò mà Tần Nguyên lại có vẻ đăm chiêu.
Trong lều, Doãn Mạt và Lâm Đại cùng nằm kề vai nhau.
Lâm Đại kìm nén được một lúc nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: "Tiểu Mạt, vừa nãy cậu và anh mình làm gì vậy?"
"Chỉ đi nói chuyện vài câu thôi." Doãn Mạt tùy tiện nói một câu.
Lâm Đại "Ừ..." một tiếng, cô cũng có chút hoài nghi, đột nhiên cô nằm nghiêng lại nhìn Doãn Mạt rồi nói rất nghiêm túc: "Tiểu Mạt, anh mình rất xuất sắc, dáng dấp cũng rất tốt, giỏi bóng rổ, học cũng tốt, hơn nữa còn cao ráo khỏe mạnh, lại có cảm giác an toàn, làm bạn gái của anh mình nhất định rất hạnh phúc."
Doãn Mạt cũng không sao nói rõ được, "Cậu nói những cái này với mình làm gì? Khoe hả?" Đột nhiên cô khinh thường hừ một tiếng, "Không phải là mình khoe khoang, anh mình tốt hơn anh cậu rất nhiều."
Lâm Đại nở nụ cười, cũng ra vẻ khinh thường hừ một tiếng, "Mình nghe Vạn Hòa với Tiểu Lăng nói anh cậu rất đẹp trai, nhưng không có đối xử tốt với cậu hơn anh mình đâu."
"Ai nói?" Doãn Mạt bị nói trúng tâm sự nên có chút thẹn quá hóa giận, "Anh ấy đối xử với mình rất tốt, tuy trong nóng ngoài lạnh nên người khác không nhìn ra thôi..." Nói xong cô cũng có chút khó chịu, cô đột nhiên nghĩ đến Doãn Trạm, muốn nghe giọng nói của anh, muốn ở trong ngực anh để ngửi hơi thở của anh, nhớ cảm giác lúc anh động tình hôn cô... Vì cái gì mà anh khó chịu như vậy? Cô cũng biết rõ hết mọi việc rồi, cũng đã chứng minh mình cũng thích anh rồi, vì cái gì mà anh lại còn đắn đo nhiều như vậy?
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Du Trác đánh thức toàn bộ mọi người dậy cùng nhau ngồi trên mảnh đất trống để chờ nhìn thấy mặt trời mọc.
Ánh sáng từ chân trời càng lúc càng sáng, lộ ra mấy tầng mây bắn về bốn phương tám hướng. Cũng không lâu lắm, thì thấy mặt trời từ từ nhô lên, những tia sáng chói mắt đánh thức vạn vật đang ngủ say.
Doãn Mạt đã không ít lần nhìn thấy mặt trời mọc, ở trên nhà cao tầng, ở trên mặt biển, ở nông thôn rồi ở trong thành phố... nhưng lại không rung động bằng bây giờ. Nó bao trùm hết vạn vật nên không thể khinh nhờn, chỉ có thể sùng bái vì nó là thần thánh, giống như vua chúa nắm cả thế giới trong lòng bàn tay, chỉ có thể quan sát ở xa xa, rồi nhận được những ánh sáng sáng rực cao vạn trượng rơi xuống.
Cô lấy điện thoại ra chụp lấy khoảnh khắc này, bỗng nhiên cô ao ước có thể chia sẻ tâm tình này của mình với một người nào đó.
Hình như tin nhắn điện thoại di động vừa vang lên, Doãn Trạm liền mở mắt ra, gần đây anh ngủ không được ngon giấc.
Anh mở tin nhắn điện thoại ra thì thấy một tấm hình chụp cảnh mặt trời mọc rất tráng lệ, ở dưới còn viết một dòng chữ: Đột nhiên trong lòng nghĩ ra, nếu lúc này có người nào đó ở bên cạnh em, đó chính là cả đời.
Đồng tử Doãn Trạm co rụt lại, không hề nghĩ ngợi gì liền bấm dãy số kia, nhưng vang bên tai lại chính là giọng nói nhắc nhở của điện thoại: Số điện thoại anh gọi không ở trong vùng phục vụ...
Anh vứt điện thoại sang một bên, rồi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói kia: "Nếu lúc này có anh ở bên cạnh em, thì đó chính là cả đời."
Doãn Mạt trở về nhà liền đi ngủ, cơm cũng không ăn, cô ngủ đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại.
Cơm chiều đã dọn trên bàn, Doãn Thiên Khánh lắc lắc đầu, "Con gái, sức lực con quá yếu, chỉ mới leo lên một ngọn núi nhỏ đã mệt ra như vậy rồi."
Doãn Mạt trừng lớn mắt nói: "Cha, cha đang nói đùa sao? So với mặt nước biển nó còn cao hơn 1500 mét! Như vậy còn nhỏ sao?"
"Có cao 3000 mét cha cũng leo qua được, hơn 1500 thì có là gì?"
Doãn Mạt "hừ" một tiếng, "Mẹ, lần trước cha leo núi cao hơn 3000 mét, hình chụp ngồi ở trên cáp treo còn không?"
Doãn Thiên Khánh liền yên lặng cuối đầu ngồi ăn cơm, không dám nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Doãn Mạt tùy tiện hỏi: "Cha, anh đi công tác ở đâu vậy?"
"Thành phố S." Doãn Thiên Khánh nhìn con gái mình một cái rồi nói, "Sao? Muốn đi chơi sao?"
Hiểu con gái không ai bằng cha, Doãn Mạt nghĩ. Cô gật gật đầu nói, "Đúng vậy, ở nhà rất chán, nghe nói thành phố S rất nhộn nhịp, con còn chưa đi..."
"Con chỉ biết đi chơi, ở nhà với mẹ không tốt sao?" Giang Tình Liên bất mãn nói.
Doãn Mạt thấy vậy liền lập tức lấy lòng ôm lấy mẹ, "Hay mẹ đi cùng với con đi, cho anh một bất ngờ."
"Thôi." Giang Tình Liên khoát tay áo nói, "Mẹ đi thì cha con không có người chăm sóc."
Doãn Mạt nhìn cha mình với một ánh mắt rất tinh quái, "Cha con cũng không phải là một đứa trẻ, đâu cần người chăm sóc."
Doãn Thiên Khánh xấu hổ ho khan một tiếng, "Được, con muốn đi thì đi đi, hãy gọi điện thoại cho A Trạm trước để nó kêu người tới sân bay đón con."
"Không, con muốn cho anh ấy một bất ngờ, cha, ngày mai hai người đến phòng tài vụ hỏi anh ở khách sạn nào để con đi tìm anh, để cho anh bất ngờ."
Giang Tình Liên lo lắng nói: "Đừng nghịch ngợm, lỡ như lạc đường thì làm sao?"
"Không đâu mẹ." Doãn Mạt làm nũng nói, "Con ra sân bay sẽ gọi xe thì làm sao mà lạc đường được, an ninh ở thành phố S rất tốt không có việc gì đâu."
Doãn Mạt nhõng nhẽo dai dẳng, cuối cùng cũng được vợ chồng nhà họ Doãn đồng ý, giấu Doãn Trạm cho anh một "bất ngờ" lớn.