Edit: Thố Lạt
Beta: hoa hồng
Doãn Trạm chuyển khỏi nhà họ Doãn, anh thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài, làm việc nhiều năm như vậy, anh cũng có tiền gửi ngân hàng, chỉ là muốn dùng số tiền này để gây dựng sự nghiệp, chỉ sợ ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Doãn Mạt không nói gì, cho dù không đồng ý với cách làm của ba mẹ, cô cũng không giận dỗi với họ, vẫn làm con gái đáng yêu nghe lời như trước, khiến vợ chồng nhà họ Doãn có chút xiêu lòng, nhưng vì tương lai của con gái, vẫn kiên quyết, không thay đổi quyết định lúc trước.
Gần đây cũng hơi nhiều chuyện, Doãn Mạt cũng ít anh anh em em với Doãn Trạm, mà Doãn Trạm cũng bận bịu đủ việc. Hai người rất ăn ý, một chút khó khăn không thể dao động được tình cảm của họ, chút lo lắng ban đầu của Doãn Mạt qua đi, cũng không còn nghĩ ngợi gì nữa, cô chưa từng nghi ngờ năng lực của Doãn Trạm, anh xuất sắc như vậy, vốn không cần cô quan tâm.
Vạn Vũ Thần đã hẹn xong lịch phá thai, là hai giờ chiều thứ Sáu tuần sau, còn tìm lấy lý do xin người hướng dẫn nghỉ một tuần.
Gần đây cảm xúc củA Vạn Vũ Thần xem như khá ổn định, không có phản ứng đặc biệt gì, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng rất ngoan, cô ấy cũng hay ngẩn người hơn, ngay cả Tề Hiểu Lăng và Lâm Đại đều nhận ra sự khác thường của cô ấy, mỗi khi họ hỏi, cô ấy chỉ trả lời lấy lệ. Vạn Vũ Thần còn nói đùa với Doãn Mạt: Người ta mang thai thì nôn mửa, tớ thì lại tốt rồi, biến thành ngẩn người.
Thật ra thì, Doãn Mạt có thể cảm nhận được sự do dự và khổ sở của A Vạn, có lẽ do mang thai, cô ấy trở nên trầm ổn hơn, lộ ra vẻ dịu dàng của người mẹ, mỗi khi cô ấy bất giác xoa bụng, sẽ để lộ ra nụ cười nhạt, thậm chí Doãn Mạt còn cảm thấy, có lẽ trước khi phẫu thuật một ngày, cô ấy sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu cô ấy quyết định sinh đứa bé này, vậy tương lai của cô ấy sẽ ra sao? Doãn Mạt không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ mong A Vạn có thể hạnh phúc.
Doãn Mạt cũng mâu thuẫn, vừa mong A Vạn có thể phá đứa nhỏ, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, nhưng lại cảm thấy đau khổ vì đứa nhỏ, dù sao cũng là một sinh mệnh, nếu đổi lại là cô, nếu cô mang thai đứa con của Doãn Trạm, cô nghĩ, cô nhất định không bỏ nó đi.
Chiều thứ ba, Doãn Mạt về nhà trọ, chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết sau phẫu thuật cho A Vạn, buổi chiều lại quay lại trường học.
Doãn Mạt đến cổng trường, bỗng nghe thấy tiếng gọi.
“Doãn tiểu thư?”
Giọng nam trầm thấp có chút quen thuộc, Doãn Mạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Túc xuống xe, gật đầu với cô.
Doãn Mạt kinh ngạc hỏi: “Nghiêm tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Dù vẻ mặt của Nghiêm Túc không biểu hiện gì, vẫn khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình, làm cho Doãn Mạt không thoải mái lùi ra sau một bước.
“Cô biết Vạn Vũ Thần chứ?”
“A Vạn?” Doãn Mạt nhíu mày, “Sao anh lại biết A Vạn?”
Nghiêm Túc không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Tôi muốn gặp cô ấy, cô có thể đưa tôi đi gặp cô ấy không?”
“Tôi phải hỏi ý cô ấy đã.”
Nghiêm Túc bỗng im bặt, anh ấy nhíu mày, hiển nhiên anh ấy đã biết Vạn Vũ Thần không muốn gặp anh ấy.
Trong đầu Doãn Mạt bỗng nhảy ra một suy nghĩ, cô đánh giá Nghiêm Túc vài lần, nói: “Nếu Nghiêm tiên sinh đây muốn tôi giúp, vậy trước đó mời anh nói cho tôi biết, quan hệ của hai người là gì.”
“Chúng tôi là người yêu.” Nghiêm Túc nói không kiêng kị, “Nhưng có vẻ như cô ấy có chút hiểu lầm với tôi, đã hơn một tháng nay cô ấy không để ý đến tôi, nên mong Doãn tiểu thư có thể giúp tôi.”
Tuy trong lòng đã đoán được, có thể Nghiêm Túc chính là người trong miệng A Vạn, nhưng khi nghe chính miệng anh ấy thừa nhận thì Doãn Mạt vẫn khá giật mình, hai người nhìn qua tưởng như xa lạ này lại có con với nhau, thật không thể tin nổi. Hơn nữa Nghiêm Túc này, thật sự không hoa tâm, có mới nới cũ như A Vạn nói mà?
“Thật sự là hiểu lầm ư?” Doãn Mạt chất vấn: “Nghiêm tiên sinh thực sự không làm chuyện gì có lỗi với A Vạn?”
“Không có.” Anh ấy nói không chút do dự.
Doãn Mạt nhìn Nghiêm Túc, nghiêm túc hỏi: “Nếu vậy, anh có yêu cô ấy không? Anh sẽ cưới cô ấy chứ? Tôi nghe Doãn Trạm nói, gia đình của anh có chút phức tạp, anh có thể cho cô ấy hạnh phúc không? Nếu trong đó có một điều Nghiêm tiên sinh không có cách nào làm được, vậy thì sau này xin anh tránh xa A Vạn một chút, đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
Nghiêm Túc nhíu mày, cụp mắt, như đang tự hỏi những câu hỏi Doãn Mạt đưa ra.
“Nghiêm tiên sinh, anh hãy suy nghĩ cẩn thận, tốt nhất là đưa ra đáp án trong vòng hai ngày.” Nói xong, Doãn Mạt liền trực tiếp rời đi.
Về chuyện gặp Nghiêm Túc, Doãn Mạt không nói cho Vạn Vũ Thần, bởi vì trong quan hệ của hai người họ, thái độ của Nghiêm Túc sẽ quyết định tất cả, cho dù giữa họ có hiểu lầm, Nghiêm Túc cũng phải đảm bảo có thể cho A Vạn hạnh phúc mới được, nếu không bây giờ nói cho A Vạn cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho cô ấy mà thôi.
Chẳng mấy chốc, đã đến thứ Sáu, từ tối quA Vạn Vũ Thần đã bắt đầu có vẻ trầm mặc, tuy lên giường sớm, nhưng không ai biết bao lâu sau cô ấy mới ngủ.
Hết giờ học, hai người thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.
Trên taxi, Doãn Mạt gửi tin nhắn cho Nghiêm Túc:
Nếu như anh đã suy nghĩ cẩn thận, câu trả lời là yes thì hai giờ chiều hãy đến bệnh viện XX; câu trả lời là no, vậy thì đừng bao giờ đến làm phiền A Vạn nữa. --by Doãn Mạt.
Để điện thoại xuống, cô nắm chặt tay Vạn Vũ Thần, cười nhìn cô ấy, cổ vũ cô ấy.
Ông trời xin ông hãy giúp A Vạn được hạnh phúc...
Trên ghế ngồi ở hành lang bệnh viện, vài cô gái ngồi đó, nhìn qua tuổi cũng không lớn, có người đến cùng ba mẹ, có người đến cùng bạn trai, cũng có người đến một mình, trên mặt đều tỏ vẻ ảm đa, lộ ra chút lo âu và sợ hãi. Doãn Mạt kéo Vạn Vũ Thần cùng ngồi xuống ghế, cùng đợi.
Không lâu sau, phòng phẫu thuật đẩy ra một cô gái, mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt không chút máu, nước mắt trên má tuôn không ngừng, người phụ nữ chờ ngoài cửa lập tức đi tới, hẳn là mẹ của cô gái.
Chỉ nghe bà lớn giọng mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Sao hả? Không lẽ còn muốn sinh ra? Ai nuôi cho mày? Còn trẻ không lo học, sao tao lại sinh ra đứa con như mày cơ chứ...”
Cả đường đều nghe thấy tiếng mắng của người phụ nữ, cho dù là mấy cô gái hay người nhà ở đầy đều là vẻ mặt tối tăm.
Doãn Mạt để ý thấy sắc mặt củA Vạn Vũ Thần tái nhợt, cô nắm chặt tay cô ấy, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.”
“Cậu nói xem, nếu để ba mẹ tớ biết, có phải họ cũng sẽ thất vọng lắm không?”
“Không đâu, họ chỉ đau lòng vì cậu thôi.”
“Tiểu Mạt...” Vạn Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ngấn lệ, “Vừa rồi tớ thấy vẻ mặt cô gái kia rất đau khổ, có lẽ cô ấy cũng không nỡ bỏ con.”
“A Vạn?”
“Mấy hôm nay tớ luôn nghĩ, nếu tớ thật sự bỏ nó, sau này tớ sẽ thật sự có thể vui vẻ sao? Tớ có thể làm lại từ đầu sao? Tớ phát hiện tớ không tài nào nghĩ nổi, nhưng nếu tớ giữ nó, vậy sau này sẽ thế nào? Có một bánh bao thịt nho nhỏ, yếu ớt, tớ nhìn nó từ từ lớn lên, học đi, học gọi tớ là "mẹ"... nghĩ lại không phải rất tuyệt sao?”
Vạn vũ Thần chìm sâu vào suy nghĩ, vẻ mặt dịu dàng, Doãn Mạt thấy lại xót xa chạnh lòng.
“Vậy... Ý của cậu là?”
“Nhưng mà, hiện thực rất tàn khốc.” Vạn Vũ Thần thu nụ cười lại, “Tớ giữ nó, nhất định sẽ phải từ bỏ việc học, ba mẹ sẽ không vui, sẽ đau lòng, sẽ thấy hàng xóm bàn tán lung tung, một người vừa tốt nghiệp trung học như tớ có thể làm được gì? Đến lúc đó họ còn phải gánh tiền sinh hoạt của tớ và con, bọn họ đã làm lụng vất vả vì tớ cả đời, sao tớ có thể báo đáp họ như vậy?”
“...Tiểu Mạt, vì sao tớ phải trải qua chuyện này?”
Doãn Mạt nghe xong trong lòng càng khó chịu, cô cắn chặt răng cố nén nước mắt, cô không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm vai Vạn Vũ Thần, trấn an cô ấy.
“Thật ra thì... là tớ tự làm tự chịu thôi.” Vạn Vũ Thần cười tự giễu, một giọt nước mắt xẹt qua gò má, rơi xuống tay cô.
Doãn Mạt nhận được điện thoại của Nghiêm Túc là trước thời gian phẫu thuật nửa tiếng, tim cô đập mạnh, vội kiếm cớ tránh mặt Vạn Vũ Thần, mới nhận điện thoại.
“Tôi đã đến bệnh viện rồi, ở khoa nào vậy? Thần Thần xảy ra chuyện gì, sao lại ở bệnh viện?” Trong giọng nói của Nghiêm Túc lộ ra lo lắng, mất đi vẻ cứng nhắc trầm ổn trước đó.
“Khoa phụ sản.”
“Cái gì?”
“A Vạn mang thai, đến phá thai.”
“Cái gì!” Giọng Nghiêm Túc bỗng cao vút, “Con của tôi?”
“Nếu sáu tuần trước anh ở cùng A Vạn, vậy thì chính là con của anh.”
Đầu dây bên kia đột nhiên bị ngắt, Doãn Mạt nở nụ cười, có lẽ, tình hình không đến nỗi xấu như vậy.
Không lâu sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Doãn Mạt quay đầu nhìn, người đàn ông đen mặt này, không phải Nghiêm Túc thì là ai?
Vạn Vũ Thần cúi đầu, không để ý người đến là ai, mãi đến khi Nghiêm Túc dừng trước gót chân của cô ấy, cơ thể cô ấy khẽ động, mùi hương quen làm cho cả người cô ấy căng thẳng, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
“Anh đến làm gì? Không, sao anh có thể ở đây?”
“Vạn Vũ Thần, em thật sự rất giỏi!” Nghiêm Túc nghiêm mặt, nhíu mày, anh ấy nắm chặt lấy tay cô ấy, kéo cô ấy lên.
Tuy vẻ mặt Nghiêm Túc có chút dọa người, khiến trong lòng Doãn Mạt có chút khiếp sợ, nhưng thấy anh ấy xúc động như vậy, vẫn đứng lên khuyên nhủ, “Nghiêm tiên sinh, anh nói chuyện đàng hoàng một chút, bây giờ A Vạn không như trước.”
Kết quả Doãn Mạt hoàn toàn bị làm lơ.
“Anh cút ngay!” Vạn Vũ Thần vươn tay đẩy anh ấy, tiếc là Nghiêm Túc không hề nhúc nhích.
“Em đã mang thai con của anh, lại tránh mặt anh lâu như vậy, bây giờ còn dám tự tiện bỏ nó? Em có hỏi anh chưa? Em xem anh là cái gì hả?”
“Vậy anh coi tôi là gì?” Vạn Vũ Thần cười, vẻ mặt châm chọc, “Không phải tôi đang suy nghĩ giúp anh sao? Thiếu gia nhà giàu như anh, không phải ghét nhất là phụ nữ lấy con ra uy hiếp sao?”
“Những lời này của em là có ý gì? Em là bạn gái anh, cũng là vợ tương lai của anh, em sinh con cho anh không phải rất bình thường sao?”
“Anh đừng giả vờ vô tội đến gạt tôi, vợ tương lai? Tình nhân thì đúng hơn, muốn đứa bé? Tìm những tình nhân kia của anh sinh đi.” Vạn Vũ Thần căm hận nói.
Nghiêm Túc nghiêm mặt, hiển nhiên cũng tức giận, anh ấy định nói gì đó, lại bị tiếng y tá cắt ngang: “Tiếp theo là Vạn vũ Thần, mời chuẩn bị.”
“Làm gì mà làm, không làm nữa, hủy đi!” Nghiêm Túc gầm lên, khiến y tá sợ quá bỏ quA Vạn Vũ Thần, gọi thẳng người kế tiếp.
Vạn Vũ Thần nổi trận lôi đình, hét to: “Anh làm gì vậy! Nghiêm Túc, bây giờ tôi nói cho anh biết, chúng ta kết thúc rồi, chuyện của tôi không cần anh xen vào!”
“Yên lặng, yên lặng, bệnh viện không phải để đến cãi nhau, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà ầm ĩ.”
Cuối cùng, Vạn Vũ Thần và Nghiêm Túc bị y tá trưởng mời ra ngoài, Doãn Mạt cũng không định đi theo bọn họ, đi về nhà mình, nghĩ rằng: Hai người này khi nào mới có thể tốt đẹp đây?
Beta: hoa hồng
Doãn Trạm chuyển khỏi nhà họ Doãn, anh thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài, làm việc nhiều năm như vậy, anh cũng có tiền gửi ngân hàng, chỉ là muốn dùng số tiền này để gây dựng sự nghiệp, chỉ sợ ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Doãn Mạt không nói gì, cho dù không đồng ý với cách làm của ba mẹ, cô cũng không giận dỗi với họ, vẫn làm con gái đáng yêu nghe lời như trước, khiến vợ chồng nhà họ Doãn có chút xiêu lòng, nhưng vì tương lai của con gái, vẫn kiên quyết, không thay đổi quyết định lúc trước.
Gần đây cũng hơi nhiều chuyện, Doãn Mạt cũng ít anh anh em em với Doãn Trạm, mà Doãn Trạm cũng bận bịu đủ việc. Hai người rất ăn ý, một chút khó khăn không thể dao động được tình cảm của họ, chút lo lắng ban đầu của Doãn Mạt qua đi, cũng không còn nghĩ ngợi gì nữa, cô chưa từng nghi ngờ năng lực của Doãn Trạm, anh xuất sắc như vậy, vốn không cần cô quan tâm.
Vạn Vũ Thần đã hẹn xong lịch phá thai, là hai giờ chiều thứ Sáu tuần sau, còn tìm lấy lý do xin người hướng dẫn nghỉ một tuần.
Gần đây cảm xúc củA Vạn Vũ Thần xem như khá ổn định, không có phản ứng đặc biệt gì, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng rất ngoan, cô ấy cũng hay ngẩn người hơn, ngay cả Tề Hiểu Lăng và Lâm Đại đều nhận ra sự khác thường của cô ấy, mỗi khi họ hỏi, cô ấy chỉ trả lời lấy lệ. Vạn Vũ Thần còn nói đùa với Doãn Mạt: Người ta mang thai thì nôn mửa, tớ thì lại tốt rồi, biến thành ngẩn người.
Thật ra thì, Doãn Mạt có thể cảm nhận được sự do dự và khổ sở của A Vạn, có lẽ do mang thai, cô ấy trở nên trầm ổn hơn, lộ ra vẻ dịu dàng của người mẹ, mỗi khi cô ấy bất giác xoa bụng, sẽ để lộ ra nụ cười nhạt, thậm chí Doãn Mạt còn cảm thấy, có lẽ trước khi phẫu thuật một ngày, cô ấy sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu cô ấy quyết định sinh đứa bé này, vậy tương lai của cô ấy sẽ ra sao? Doãn Mạt không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ mong A Vạn có thể hạnh phúc.
Doãn Mạt cũng mâu thuẫn, vừa mong A Vạn có thể phá đứa nhỏ, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, nhưng lại cảm thấy đau khổ vì đứa nhỏ, dù sao cũng là một sinh mệnh, nếu đổi lại là cô, nếu cô mang thai đứa con của Doãn Trạm, cô nghĩ, cô nhất định không bỏ nó đi.
Chiều thứ ba, Doãn Mạt về nhà trọ, chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết sau phẫu thuật cho A Vạn, buổi chiều lại quay lại trường học.
Doãn Mạt đến cổng trường, bỗng nghe thấy tiếng gọi.
“Doãn tiểu thư?”
Giọng nam trầm thấp có chút quen thuộc, Doãn Mạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Túc xuống xe, gật đầu với cô.
Doãn Mạt kinh ngạc hỏi: “Nghiêm tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Dù vẻ mặt của Nghiêm Túc không biểu hiện gì, vẫn khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình, làm cho Doãn Mạt không thoải mái lùi ra sau một bước.
“Cô biết Vạn Vũ Thần chứ?”
“A Vạn?” Doãn Mạt nhíu mày, “Sao anh lại biết A Vạn?”
Nghiêm Túc không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Tôi muốn gặp cô ấy, cô có thể đưa tôi đi gặp cô ấy không?”
“Tôi phải hỏi ý cô ấy đã.”
Nghiêm Túc bỗng im bặt, anh ấy nhíu mày, hiển nhiên anh ấy đã biết Vạn Vũ Thần không muốn gặp anh ấy.
Trong đầu Doãn Mạt bỗng nhảy ra một suy nghĩ, cô đánh giá Nghiêm Túc vài lần, nói: “Nếu Nghiêm tiên sinh đây muốn tôi giúp, vậy trước đó mời anh nói cho tôi biết, quan hệ của hai người là gì.”
“Chúng tôi là người yêu.” Nghiêm Túc nói không kiêng kị, “Nhưng có vẻ như cô ấy có chút hiểu lầm với tôi, đã hơn một tháng nay cô ấy không để ý đến tôi, nên mong Doãn tiểu thư có thể giúp tôi.”
Tuy trong lòng đã đoán được, có thể Nghiêm Túc chính là người trong miệng A Vạn, nhưng khi nghe chính miệng anh ấy thừa nhận thì Doãn Mạt vẫn khá giật mình, hai người nhìn qua tưởng như xa lạ này lại có con với nhau, thật không thể tin nổi. Hơn nữa Nghiêm Túc này, thật sự không hoa tâm, có mới nới cũ như A Vạn nói mà?
“Thật sự là hiểu lầm ư?” Doãn Mạt chất vấn: “Nghiêm tiên sinh thực sự không làm chuyện gì có lỗi với A Vạn?”
“Không có.” Anh ấy nói không chút do dự.
Doãn Mạt nhìn Nghiêm Túc, nghiêm túc hỏi: “Nếu vậy, anh có yêu cô ấy không? Anh sẽ cưới cô ấy chứ? Tôi nghe Doãn Trạm nói, gia đình của anh có chút phức tạp, anh có thể cho cô ấy hạnh phúc không? Nếu trong đó có một điều Nghiêm tiên sinh không có cách nào làm được, vậy thì sau này xin anh tránh xa A Vạn một chút, đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
Nghiêm Túc nhíu mày, cụp mắt, như đang tự hỏi những câu hỏi Doãn Mạt đưa ra.
“Nghiêm tiên sinh, anh hãy suy nghĩ cẩn thận, tốt nhất là đưa ra đáp án trong vòng hai ngày.” Nói xong, Doãn Mạt liền trực tiếp rời đi.
Về chuyện gặp Nghiêm Túc, Doãn Mạt không nói cho Vạn Vũ Thần, bởi vì trong quan hệ của hai người họ, thái độ của Nghiêm Túc sẽ quyết định tất cả, cho dù giữa họ có hiểu lầm, Nghiêm Túc cũng phải đảm bảo có thể cho A Vạn hạnh phúc mới được, nếu không bây giờ nói cho A Vạn cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho cô ấy mà thôi.
Chẳng mấy chốc, đã đến thứ Sáu, từ tối quA Vạn Vũ Thần đã bắt đầu có vẻ trầm mặc, tuy lên giường sớm, nhưng không ai biết bao lâu sau cô ấy mới ngủ.
Hết giờ học, hai người thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.
Trên taxi, Doãn Mạt gửi tin nhắn cho Nghiêm Túc:
Nếu như anh đã suy nghĩ cẩn thận, câu trả lời là yes thì hai giờ chiều hãy đến bệnh viện XX; câu trả lời là no, vậy thì đừng bao giờ đến làm phiền A Vạn nữa. --by Doãn Mạt.
Để điện thoại xuống, cô nắm chặt tay Vạn Vũ Thần, cười nhìn cô ấy, cổ vũ cô ấy.
Ông trời xin ông hãy giúp A Vạn được hạnh phúc...
Trên ghế ngồi ở hành lang bệnh viện, vài cô gái ngồi đó, nhìn qua tuổi cũng không lớn, có người đến cùng ba mẹ, có người đến cùng bạn trai, cũng có người đến một mình, trên mặt đều tỏ vẻ ảm đa, lộ ra chút lo âu và sợ hãi. Doãn Mạt kéo Vạn Vũ Thần cùng ngồi xuống ghế, cùng đợi.
Không lâu sau, phòng phẫu thuật đẩy ra một cô gái, mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt không chút máu, nước mắt trên má tuôn không ngừng, người phụ nữ chờ ngoài cửa lập tức đi tới, hẳn là mẹ của cô gái.
Chỉ nghe bà lớn giọng mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Sao hả? Không lẽ còn muốn sinh ra? Ai nuôi cho mày? Còn trẻ không lo học, sao tao lại sinh ra đứa con như mày cơ chứ...”
Cả đường đều nghe thấy tiếng mắng của người phụ nữ, cho dù là mấy cô gái hay người nhà ở đầy đều là vẻ mặt tối tăm.
Doãn Mạt để ý thấy sắc mặt củA Vạn Vũ Thần tái nhợt, cô nắm chặt tay cô ấy, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.”
“Cậu nói xem, nếu để ba mẹ tớ biết, có phải họ cũng sẽ thất vọng lắm không?”
“Không đâu, họ chỉ đau lòng vì cậu thôi.”
“Tiểu Mạt...” Vạn Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ngấn lệ, “Vừa rồi tớ thấy vẻ mặt cô gái kia rất đau khổ, có lẽ cô ấy cũng không nỡ bỏ con.”
“A Vạn?”
“Mấy hôm nay tớ luôn nghĩ, nếu tớ thật sự bỏ nó, sau này tớ sẽ thật sự có thể vui vẻ sao? Tớ có thể làm lại từ đầu sao? Tớ phát hiện tớ không tài nào nghĩ nổi, nhưng nếu tớ giữ nó, vậy sau này sẽ thế nào? Có một bánh bao thịt nho nhỏ, yếu ớt, tớ nhìn nó từ từ lớn lên, học đi, học gọi tớ là "mẹ"... nghĩ lại không phải rất tuyệt sao?”
Vạn vũ Thần chìm sâu vào suy nghĩ, vẻ mặt dịu dàng, Doãn Mạt thấy lại xót xa chạnh lòng.
“Vậy... Ý của cậu là?”
“Nhưng mà, hiện thực rất tàn khốc.” Vạn Vũ Thần thu nụ cười lại, “Tớ giữ nó, nhất định sẽ phải từ bỏ việc học, ba mẹ sẽ không vui, sẽ đau lòng, sẽ thấy hàng xóm bàn tán lung tung, một người vừa tốt nghiệp trung học như tớ có thể làm được gì? Đến lúc đó họ còn phải gánh tiền sinh hoạt của tớ và con, bọn họ đã làm lụng vất vả vì tớ cả đời, sao tớ có thể báo đáp họ như vậy?”
“...Tiểu Mạt, vì sao tớ phải trải qua chuyện này?”
Doãn Mạt nghe xong trong lòng càng khó chịu, cô cắn chặt răng cố nén nước mắt, cô không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm vai Vạn Vũ Thần, trấn an cô ấy.
“Thật ra thì... là tớ tự làm tự chịu thôi.” Vạn Vũ Thần cười tự giễu, một giọt nước mắt xẹt qua gò má, rơi xuống tay cô.
Doãn Mạt nhận được điện thoại của Nghiêm Túc là trước thời gian phẫu thuật nửa tiếng, tim cô đập mạnh, vội kiếm cớ tránh mặt Vạn Vũ Thần, mới nhận điện thoại.
“Tôi đã đến bệnh viện rồi, ở khoa nào vậy? Thần Thần xảy ra chuyện gì, sao lại ở bệnh viện?” Trong giọng nói của Nghiêm Túc lộ ra lo lắng, mất đi vẻ cứng nhắc trầm ổn trước đó.
“Khoa phụ sản.”
“Cái gì?”
“A Vạn mang thai, đến phá thai.”
“Cái gì!” Giọng Nghiêm Túc bỗng cao vút, “Con của tôi?”
“Nếu sáu tuần trước anh ở cùng A Vạn, vậy thì chính là con của anh.”
Đầu dây bên kia đột nhiên bị ngắt, Doãn Mạt nở nụ cười, có lẽ, tình hình không đến nỗi xấu như vậy.
Không lâu sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Doãn Mạt quay đầu nhìn, người đàn ông đen mặt này, không phải Nghiêm Túc thì là ai?
Vạn Vũ Thần cúi đầu, không để ý người đến là ai, mãi đến khi Nghiêm Túc dừng trước gót chân của cô ấy, cơ thể cô ấy khẽ động, mùi hương quen làm cho cả người cô ấy căng thẳng, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
“Anh đến làm gì? Không, sao anh có thể ở đây?”
“Vạn Vũ Thần, em thật sự rất giỏi!” Nghiêm Túc nghiêm mặt, nhíu mày, anh ấy nắm chặt lấy tay cô ấy, kéo cô ấy lên.
Tuy vẻ mặt Nghiêm Túc có chút dọa người, khiến trong lòng Doãn Mạt có chút khiếp sợ, nhưng thấy anh ấy xúc động như vậy, vẫn đứng lên khuyên nhủ, “Nghiêm tiên sinh, anh nói chuyện đàng hoàng một chút, bây giờ A Vạn không như trước.”
Kết quả Doãn Mạt hoàn toàn bị làm lơ.
“Anh cút ngay!” Vạn Vũ Thần vươn tay đẩy anh ấy, tiếc là Nghiêm Túc không hề nhúc nhích.
“Em đã mang thai con của anh, lại tránh mặt anh lâu như vậy, bây giờ còn dám tự tiện bỏ nó? Em có hỏi anh chưa? Em xem anh là cái gì hả?”
“Vậy anh coi tôi là gì?” Vạn Vũ Thần cười, vẻ mặt châm chọc, “Không phải tôi đang suy nghĩ giúp anh sao? Thiếu gia nhà giàu như anh, không phải ghét nhất là phụ nữ lấy con ra uy hiếp sao?”
“Những lời này của em là có ý gì? Em là bạn gái anh, cũng là vợ tương lai của anh, em sinh con cho anh không phải rất bình thường sao?”
“Anh đừng giả vờ vô tội đến gạt tôi, vợ tương lai? Tình nhân thì đúng hơn, muốn đứa bé? Tìm những tình nhân kia của anh sinh đi.” Vạn Vũ Thần căm hận nói.
Nghiêm Túc nghiêm mặt, hiển nhiên cũng tức giận, anh ấy định nói gì đó, lại bị tiếng y tá cắt ngang: “Tiếp theo là Vạn vũ Thần, mời chuẩn bị.”
“Làm gì mà làm, không làm nữa, hủy đi!” Nghiêm Túc gầm lên, khiến y tá sợ quá bỏ quA Vạn Vũ Thần, gọi thẳng người kế tiếp.
Vạn Vũ Thần nổi trận lôi đình, hét to: “Anh làm gì vậy! Nghiêm Túc, bây giờ tôi nói cho anh biết, chúng ta kết thúc rồi, chuyện của tôi không cần anh xen vào!”
“Yên lặng, yên lặng, bệnh viện không phải để đến cãi nhau, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà ầm ĩ.”
Cuối cùng, Vạn Vũ Thần và Nghiêm Túc bị y tá trưởng mời ra ngoài, Doãn Mạt cũng không định đi theo bọn họ, đi về nhà mình, nghĩ rằng: Hai người này khi nào mới có thể tốt đẹp đây?