Hôm sau tôi mượn danh nghĩa của Hoàng Hậu vào nhà giam thăm Lọ Lem. Dù có ở trong ngục tăm tối chờ đến ngày hỏa thiêu nhưng chị vẫn bình tĩnh ung dung. Thấy tôi chị nhếch mép nói:
“ Sao? Không thấy vẻ mặt đau khổ của tôi nên cô không vui hả?”
“ Cô tưởng mình sẽ chiếm được tất cả sao? Đừng có ảo tưởng quá!”
“ Hoàng Tử Út sẽ cứu ta ra và.. Chồng cô cũng sẽ tìm mọi cách để cứu ta. Ha ha ha...”
“ Chàng vẫn còn yêu ta nhiều lắm. Dù cô có được thân xác Chàng nhưng trái tim Chàng cũng chỉ có một mình ta mà thôi.”
“ Chàng sẽ vì ta mà làm tất cả mọi chuyện”
“ Em gái, em thật đáng thương. Hahaha...”
“...”
Tôi lặng lẽ đến, lặng lẽ đi không nói lời nào. Giọng nói của chị cứ văng vẳng bên tai, nó đã xát muối vào trái tim không lành lặn của tôi. Tôi đặt tay lên ngực tự nhắc nhở cái thứ đang đập trong lồng ngực “ Đừng có đau nữa, tao xin mày đấy! Mày có biết mỗi lần mày thắt lên từng đợt là tao rất khó chịu không? Tại mày mà tao đã phải rơi bao nhiêu nước mắt trong thầm lặng...Tại sao? Tại sao mày không thể hóa thành đá? Có như vậy, tao cũng sẽ không bị đau nữa, sẽ không phải chịu khổ nữa rồi...”
--- ------ ------ -----
Còn 5 ngày nữa là chị tôi phải lên hỏa thiêu. Dưới sự trợ giúp của chị cả giàn hỏa thiêu tôi làm giành riêng cho Lọ Lem cũng đã hoàn thành. Vậy mà người tính không bằng trời tính. Cái ông pháp sư đã buộc tội chị tôi đã xin gặp Hoàng Đế và trình rằng chị tôi không phải yêu ma quỷ quái mà bị người khác hãm hại. Và người đó chính là tôi. Còn, cái người làm chứng buộc tội tôi, cũng chính là người tôi thương yêu nhất trên danh nghĩa là “chồng“. Tôi bị bắt, vật đổi sao rời, 5 ngày sau tôi sẽ bị hỏa thiêu trên chiếc giàn thiêu mà tôi kì công dựng.
' 2 ngày trước khi tôi bị thiêu, cha đến thăm. Không còn vẻ mặt ấm áp như trước mà thay vào đó là bộ mặt lành lùng. Tôi nói :
“Người đã đến rồi“. Đến để giải thích tất cả những vướng mắc trong tôi.
“ Cảm thấy thế nào? Sao không cầu xin ta cứu con?”
Tôi mỉm cười “ Ông không phải cha tôi”
Ông ta ngạc nhiên nhíu mày hỏi “ Sao ngươi biết”
“ Chỉ là đoán mò nhưng thái độ của ông đã nói lên tất cả”
“ Ha ha, quả đúng là thông minh, vậy mà ta đã nhìn nhầm ngươi suốt 17 năm trời.”
“ Ta đúng không phải cha ngươi, ngươi chỉ là thứ con hoang ta nhặt được cùng với chiếc vòng. Lọ Lem mới chính là con gái ruột của ta!”
“ Tại sao ông làm vậy?” Sao không để ta như Lọ Lem trước kia suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên bếp mà lại làm một vị tiểu thư kiêu ngạo?
“ Nói ra thì dài dòng. Đơn giản chỉ có 1 từ đó là “ trả thù” Bay càng cao ngã càng đau. Ha ha ha”
“ Trả thù mẹ tôi sao?”
Ông giật mình trừng tôi : “ Ngươi còn biết cái gì nữa?” Tôi cười khổ, tôi thì biết cái gì chứ, chẳng qua ngày trước hiếu động chạy lung tung trong biệt thự vô tình phát hiện cha đi vào 1 căn phòng bí mật, tò mò nên đi theo. Không ngờ thấy cha lấy phi tiêu bắn vào bức tranh vẽ 1 người đàn bà xinh đẹp. Lớn lên ngẫm nghĩ lại thì thấy mình rất giống người đàn bà trong bức tranh đó.
“ Sao ông cố ý cho tôi biết bí mật về chiếc vòng” Tôi không phải người ngu, nói chuyện trọng đại như vậy mà cha mẹ “ quên” không đóng chặt cửa phòng sao?
“ Để xem ngươi sẽ làm gì. Không ngờ ngươi lại làm ta kinh hỉ như vậy. Mọi chuyện ta tự sắp đặt từ lâu nhưng không ngờ lại được ngươi vô tình hoàn thành nhanh như vậy, haha”
“ Ông còn muốn làm Hoàng Đế nữa sao?
“ Thật thông minh! Đúng vậy!”
“ Tại sao?”
“ Ngươi hãy tự mình lo cho bản thân trước đi. Tưởng mình là 1 tiểu thư cao quý có mọi thứ trong tay nhưng sự thật thì ngươi chẳng có cái gì, cha mẹ không phải cha mẹ ruột, làm mọi chuyện lấy người mình yêu nhưng không yêu mình để rồi chính tay hắn đẩy ngươi vào ngục, ngươi sắp bị chết mà không có 1 người bạn nào đứng ra giúp đỡ hay thương cảm. Ngươi, thật đáng thương!” Nói xong cười ha ha đi về.
Hôm sau Lọ Lem đến thăm. Chị ngước tôi từ trên xuống một cách ngạo mạn :
“ Thế nào? Không ngờ phải không? Ta đã nói là ta sẽ không sao mà”
“ Đau không? Trái tim ngươi có nhức không khi bị chính người mình yêu “phản bội”?
“Mọi chuyện ngươi làm cho ta lúc nhỏ ta đều nhớ hết. Ngươi có biết vì sao ta phải biến thân thành Lọ Lem trong suốt những năm qua không? Ngươi sắp chết rồi nên ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Vì lời nguyền, lời nguyền của dòng họ sẽ dính vào người con gái út trong gia đình sau khi người con gái đó uống vào bát canh có chứa tro bùa chú khi 4 tuổi. Còn nhớ bát canh vào đêm sinh nhật thứ 4 của ngươi không? Ngươi nói bát canh đó rất ngon mà, ha ha.. Lời nguyền đó sẽ khiến người con gái út bị chết cháy vào năm 17 tuổi, nếu không uống bát canh hoặc không làm theo lời nguyền thì cả gia tộc sẽ gặp thảm cảnh. Dù ta có chịu khổ vài năm nhưng ít ra cũng đã tránh khỏi lời nguyền. Ngươi biết không, người lập ra lời nguyền đó chính là mẹ ngươi! Mẹ ngươi tưởng sẽ giết được chúng ta nhưng không ngờ bà ta lại tự tay giết chính người con gái duy nhất của mình. Ha ha...”
“ Ngươi mất tất cả rồi, à không, thực ra ngươi chẳng có gì để mà mất hết, thật đáng thương. Ha ha~”
Nói xong cười xong thì chị bỏ đi. Cũng giống như lần trước tôi vào tù thăm chị, chị nói, tôi im lặng, chẳng qua hôm nay vị trí đã thay đôi.
--- ------ ------ -----
Mọi người đều nói ta đáng thương nhưng ta lại cảm thấy họ cũng không khác ta là bao, tất cả đều là những người đáng thương!
Cũng trong lần thấy ông trong căn phòng bí mật ấy, khi tôi định lặng lẽ bỏ đi thì nghe được tiếng khóc của ông, ông khóc và gọi tên 1 người đàn bà nào đó, chắc là mẹ tôi. Người cha hờ nói hận mẹ ta. Đúng, vì quá yêu nên mới quá hận. Vì quá yêu nên nhiều lúc vô tình khi ở với ta, ông gọi tên mẹ. Vì quá yêu nên, không cách nào để quên đi. Vì quá yêu nên chôn giấu trái tim mình thật sâu và sống trong đau khổ của hận thù.
Lọ Lem nói chị không còn yêu Chàng nữa. Đó chẳng qua chỉ là lời nói dối mà thôi vì trong lần gặp chị trong tù ngày trước chị vẫn đeo đôi bông tai mà mình thích nhất – cũng là món quà đầu Chàng tặng chị. Chị nói chị không cần Chàng nữa nhưng đôi mắt đã bán đứng chị? Lời lẽ chị cay nghiệt cũng chỉ là để che lấp nội tâm đau đớn của mình mà thôi. Hoàng cung làm biến đổi con người nhưng không thể làm mất đi trái tim. Chị yêu Chàng nhưng không có được Chàng. Còn tôi chiếm được Chàng nhưng lại không thể giữ được trái tim của Người.
Hôm sau tôi mượn danh nghĩa của Hoàng Hậu vào nhà giam thăm Lọ Lem. Dù có ở trong ngục tăm tối chờ đến ngày hỏa thiêu nhưng chị vẫn bình tĩnh ung dung. Thấy tôi chị nhếch mép nói:
“ Sao? Không thấy vẻ mặt đau khổ của tôi nên cô không vui hả?”
“ Cô tưởng mình sẽ chiếm được tất cả sao? Đừng có ảo tưởng quá!”
“ Hoàng Tử Út sẽ cứu ta ra và.. Chồng cô cũng sẽ tìm mọi cách để cứu ta. Ha ha ha...”
“ Chàng vẫn còn yêu ta nhiều lắm. Dù cô có được thân xác Chàng nhưng trái tim Chàng cũng chỉ có một mình ta mà thôi.”
“ Chàng sẽ vì ta mà làm tất cả mọi chuyện”
“ Em gái, em thật đáng thương. Hahaha...”
“...”
Tôi lặng lẽ đến, lặng lẽ đi không nói lời nào. Giọng nói của chị cứ văng vẳng bên tai, nó đã xát muối vào trái tim không lành lặn của tôi. Tôi đặt tay lên ngực tự nhắc nhở cái thứ đang đập trong lồng ngực “ Đừng có đau nữa, tao xin mày đấy! Mày có biết mỗi lần mày thắt lên từng đợt là tao rất khó chịu không? Tại mày mà tao đã phải rơi bao nhiêu nước mắt trong thầm lặng...Tại sao? Tại sao mày không thể hóa thành đá? Có như vậy, tao cũng sẽ không bị đau nữa, sẽ không phải chịu khổ nữa rồi...”
--- ------ ------ -----
Còn ngày nữa là chị tôi phải lên hỏa thiêu. Dưới sự trợ giúp của chị cả giàn hỏa thiêu tôi làm giành riêng cho Lọ Lem cũng đã hoàn thành. Vậy mà người tính không bằng trời tính. Cái ông pháp sư đã buộc tội chị tôi đã xin gặp Hoàng Đế và trình rằng chị tôi không phải yêu ma quỷ quái mà bị người khác hãm hại. Và người đó chính là tôi. Còn, cái người làm chứng buộc tội tôi, cũng chính là người tôi thương yêu nhất trên danh nghĩa là “chồng“. Tôi bị bắt, vật đổi sao rời, ngày sau tôi sẽ bị hỏa thiêu trên chiếc giàn thiêu mà tôi kì công dựng.
' ngày trước khi tôi bị thiêu, cha đến thăm. Không còn vẻ mặt ấm áp như trước mà thay vào đó là bộ mặt lành lùng. Tôi nói :
“Người đã đến rồi“. Đến để giải thích tất cả những vướng mắc trong tôi.
“ Cảm thấy thế nào? Sao không cầu xin ta cứu con?”
Tôi mỉm cười “ Ông không phải cha tôi”
Ông ta ngạc nhiên nhíu mày hỏi “ Sao ngươi biết”
“ Chỉ là đoán mò nhưng thái độ của ông đã nói lên tất cả”
“ Ha ha, quả đúng là thông minh, vậy mà ta đã nhìn nhầm ngươi suốt năm trời.”
“ Ta đúng không phải cha ngươi, ngươi chỉ là thứ con hoang ta nhặt được cùng với chiếc vòng. Lọ Lem mới chính là con gái ruột của ta!”
“ Tại sao ông làm vậy?” Sao không để ta như Lọ Lem trước kia suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên bếp mà lại làm một vị tiểu thư kiêu ngạo?
“ Nói ra thì dài dòng. Đơn giản chỉ có từ đó là “ trả thù” Bay càng cao ngã càng đau. Ha ha ha”
“ Trả thù mẹ tôi sao?”
Ông giật mình trừng tôi : “ Ngươi còn biết cái gì nữa?” Tôi cười khổ, tôi thì biết cái gì chứ, chẳng qua ngày trước hiếu động chạy lung tung trong biệt thự vô tình phát hiện cha đi vào căn phòng bí mật, tò mò nên đi theo. Không ngờ thấy cha lấy phi tiêu bắn vào bức tranh vẽ người đàn bà xinh đẹp. Lớn lên ngẫm nghĩ lại thì thấy mình rất giống người đàn bà trong bức tranh đó.
“ Sao ông cố ý cho tôi biết bí mật về chiếc vòng” Tôi không phải người ngu, nói chuyện trọng đại như vậy mà cha mẹ “ quên” không đóng chặt cửa phòng sao?
“ Để xem ngươi sẽ làm gì. Không ngờ ngươi lại làm ta kinh hỉ như vậy. Mọi chuyện ta tự sắp đặt từ lâu nhưng không ngờ lại được ngươi vô tình hoàn thành nhanh như vậy, haha”
“ Ông còn muốn làm Hoàng Đế nữa sao?
“ Thật thông minh! Đúng vậy!”
“ Tại sao?”
“ Ngươi hãy tự mình lo cho bản thân trước đi. Tưởng mình là tiểu thư cao quý có mọi thứ trong tay nhưng sự thật thì ngươi chẳng có cái gì, cha mẹ không phải cha mẹ ruột, làm mọi chuyện lấy người mình yêu nhưng không yêu mình để rồi chính tay hắn đẩy ngươi vào ngục, ngươi sắp bị chết mà không có người bạn nào đứng ra giúp đỡ hay thương cảm. Ngươi, thật đáng thương!” Nói xong cười ha ha đi về.
Hôm sau Lọ Lem đến thăm. Chị ngước tôi từ trên xuống một cách ngạo mạn :
“ Thế nào? Không ngờ phải không? Ta đã nói là ta sẽ không sao mà”
“ Đau không? Trái tim ngươi có nhức không khi bị chính người mình yêu “phản bội”?
“Mọi chuyện ngươi làm cho ta lúc nhỏ ta đều nhớ hết. Ngươi có biết vì sao ta phải biến thân thành Lọ Lem trong suốt những năm qua không? Ngươi sắp chết rồi nên ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Vì lời nguyền, lời nguyền của dòng họ sẽ dính vào người con gái út trong gia đình sau khi người con gái đó uống vào bát canh có chứa tro bùa chú khi tuổi. Còn nhớ bát canh vào đêm sinh nhật thứ của ngươi không? Ngươi nói bát canh đó rất ngon mà, ha ha.. Lời nguyền đó sẽ khiến người con gái út bị chết cháy vào năm tuổi, nếu không uống bát canh hoặc không làm theo lời nguyền thì cả gia tộc sẽ gặp thảm cảnh. Dù ta có chịu khổ vài năm nhưng ít ra cũng đã tránh khỏi lời nguyền. Ngươi biết không, người lập ra lời nguyền đó chính là mẹ ngươi! Mẹ ngươi tưởng sẽ giết được chúng ta nhưng không ngờ bà ta lại tự tay giết chính người con gái duy nhất của mình. Ha ha...”
“ Ngươi mất tất cả rồi, à không, thực ra ngươi chẳng có gì để mà mất hết, thật đáng thương. Ha ha~”
Nói xong cười xong thì chị bỏ đi. Cũng giống như lần trước tôi vào tù thăm chị, chị nói, tôi im lặng, chẳng qua hôm nay vị trí đã thay đôi.
--- ------ ------ -----
Mọi người đều nói ta đáng thương nhưng ta lại cảm thấy họ cũng không khác ta là bao, tất cả đều là những người đáng thương!
Cũng trong lần thấy ông trong căn phòng bí mật ấy, khi tôi định lặng lẽ bỏ đi thì nghe được tiếng khóc của ông, ông khóc và gọi tên người đàn bà nào đó, chắc là mẹ tôi. Người cha hờ nói hận mẹ ta. Đúng, vì quá yêu nên mới quá hận. Vì quá yêu nên nhiều lúc vô tình khi ở với ta, ông gọi tên mẹ. Vì quá yêu nên, không cách nào để quên đi. Vì quá yêu nên chôn giấu trái tim mình thật sâu và sống trong đau khổ của hận thù.
Lọ Lem nói chị không còn yêu Chàng nữa. Đó chẳng qua chỉ là lời nói dối mà thôi vì trong lần gặp chị trong tù ngày trước chị vẫn đeo đôi bông tai mà mình thích nhất – cũng là món quà đầu Chàng tặng chị. Chị nói chị không cần Chàng nữa nhưng đôi mắt đã bán đứng chị? Lời lẽ chị cay nghiệt cũng chỉ là để che lấp nội tâm đau đớn của mình mà thôi. Hoàng cung làm biến đổi con người nhưng không thể làm mất đi trái tim. Chị yêu Chàng nhưng không có được Chàng. Còn tôi chiếm được Chàng nhưng lại không thể giữ được trái tim của Người.