Liang thích ăn ngọt, nhất định là người có trái tim mềm mại…
***
Cố Nghi Lạc lại muốn đổi tên thành ” Today Nghi Không Happy”.
Vì để dọa cho người ta chạy, cậu đã nói dối liên hoàn.
Ngoài việc giả vờ về thuộc tính ra, thì thật ra cậu rất thích vận động, lúc học cấp 2 tuần nào cũng chơi bóng rổ với bạn bè, sau đó học đàn violin chuyên nghiệp, để bảo vệ tay mới không chơi nữa.
Cậu cũng thích lắp mô hình, bởi vì rất thú vị, lắp xong cực kỳ có cảm giác thành công, dù có bị cọ rách tay cũng đáng giá.
Vốn dĩ cậu đã chột dạ, Liang còn nhượng bộ nhiều lần, khiến cậu càng không biết phải làm thế nào, cuốn chăn lăn lộn mấy vòng trên giường, gào to khàn cả giọng: “Tui Cố Nghi Happy có tài đức gì, có tài đức gì!”
“Cao như vậy, tui không được, tui không với được đâu!”
…
Trong một phòng tập leo núi trong nhà ở trung tâm thành phố L, Đổng Tuấn Triết bạn cùng nhà của Lương Đống, đang đối mặt với vách đá nhân tạo cao ngất, lắc đầu như trống bỏi.
“Con đường này không cao lắm.” Lương Đống nói, “Có thể chọn Toprope để leo, sẽ có nhân viên công tác bảo vệ.”
(*) Toprope (Top rope climbing): Leo núi với dây bảo hộ.
Đổng Tuấn Triết vẫn sợ hãi, chỉ vào vách đá thấp hơn ở bên hông phòng: “Tôi chưa tập bao giờ, vẫn nên tới khu của trẻ em thì hơn. Ông cứ chơi của ông, không cần để ý đến tôi, tôi chỉ đến để mở mang tầm mắt thôi.”
Lương Đống gật gật đầu, kiểm tra hành trang một lần nữa, sau khi ra hiệu cho nhân viên công tác có thể bắt đầu, ngẩng đầu lên xác nhận tuyến đường lần cuối, rồi dùng cả tay cả chân leo lên vách đá.
Cho dù là tuyến đường mới, nhưng tốc độ leo của anh vẫn rất nhanh, dáng người thoăn thoắt như báo săn, mỗi lần tung người vượt lên một đoạn lớn cũng có thể làm vừa nhanh vừa ổn định, lựa chọn điểm tựa vô cùng chính xác, khiến mấy người mới học vây xem ngưỡng mộ.
Đổng Tuấn Triết cầm chai nước uống, ngồi nhìn, có nhân viên công tác mặc đồng phục của phòng tập nói tiếng Anh với cậu ta, rằng cảm giác thăng bằng và thể lực của bạn cậu rất mạnh, giống vận động viên chuyên nghiệp.
“Cậu ấy không phải đâu.” Cùng là sinh viên ngành kỹ thuật, Đổng Tuấn Triết xua tay nói, “Nói thật, tôi cũng vừa mới biết cậu ấy là người am hiểu vận động như thế.”
Chuyến đi tới phòng tập leo núi này, là do Đổng Tuấn Triết tự mình muốn đi cùng.
Cậu ta ở chung một mái nhà với Lương Đống, nhưng rất khi giao lưu với nhau, lần này làm bài tập nhóm được chia vào cùng nhóm, số lần hai người gặp mặt với nhiều lên. Sáng nay có lớp còn buổi chiều được nghỉ, Đổng Tuấn Triết ngủ trưa dậy, định tìm đồ ăn trong tủ lạnh, ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lương Đống mặc đồ thể thao muốn ra ngoài, bèn thuận miệng hỏi một chút, thì biết anh đi phòng tập leo núi, cậu ta tò mò quá bèn đi theo.
Lúc này nhìn Lương Đống thường ngày kiệm lời trầm tĩnh đang thoăn thoắt leo lên vách đá, Đổng Tuấn Triết mới khẽ giật mình, không khỏi cảm thán: “Quả nhiên, người trông càng có vẻ lãnh khốc, thì càng có một mặt không muốn người khác biết.”
Giữa trưa, hai người vào quán cà phê gần đó nghỉ ngơi.
Vận động thể lực xong, Lương Đống nhanh chóng đi tắm rửa ở phòng tắm do phòng tập cung cấp, khoác thêm áo khoác, mở hộp kính ra bắt đầu tháo kính áp tròng.
Thành phố L đầu tháng 12 hà hơi thành băng, trên cửa sổ thủy tinh gần đó kết một tầng sương rất dày.
Đổng Tuấn Triết đồng hành với anh, nói chuyện câu được câu chăng: “Không ngờ ông còn biết leo núi, lợi hại quá chừng, nhân viên công tác còn tưởng ông là dân chuyên nghiệp.”
Lương Đống bị cận không nặng, đeo kính áp tròng chỉ là để tiện vận động, nên không hay đeo, động tác không thành thạo cho lắm.
“Không chuyên, tùy tiện học thôi.” Anh vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt khô khốc, “Giảm stress rất tốt.”
“Cần xả stress thật, sắp cuối kỳ rồi, nghĩ qua Giáng sinh một cái là phải thi, đầu tôi chỉ muốn phình ra.”
Thả hộp kính vào ba lô, Lương Đống không mang kính gọng, bởi vậy ánh mắt hơi mơ màng.
Nghe Đổng Tuấn Triết nói về xả stress, hình như anh muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ mím môi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Hơi nóng thơm nồng của cà phê lượn lờ bốc lên, hai người vừa uống vừa trò chuyện về bài tập nhóm.
Trong lúc nói chuyện, Lương Đống có lấy điện thoại trong ba lô ra nhìn thoáng qua, sau đó mặt không thay đổi thả lại chỗ cũ, như thể chỉ là nhìn một quảng cáo trên thanh thông báo.
Anh như vậy khiến Đổng Tuấn Triết nghĩ tới gì đó, thuận miệng hỏi: “Đối tượng hẹn hò qua mạng lần trước ông nói ấy, thế nào rồi.”
Một viên đường lượn một vòng giữa ngón tay Lương Đống, sau đó lại quay về đĩa đựng.
“Không hợp nhau.” Lương Đống rũ mắt buông đôi lông mày xuống, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc, “Cậu ấy cảm thấy, tôi và cậu ấy không hợp nhau.”
…
Một mình Lương Đống ăn bữa tối.
Đổng Tuấn Triết sang khu ký túc xá tham gia party, rủ anh đi cùng, anh không muốn lãng phí thời gian đi nghe mấy thứ nhạt nhẽo khiến người ta cười khẩy, tìm bừa một lý do thoái thác như thường.
Trên đường quay về anh mua chút đồ ăn, đến chỗ ở thì món fish n chips đã nguội ngắt.
(*) Fish n chips: Là một món thức ăn nhanh truyền thống của nước Anh, gồm có phi lê cá đã được tẩm bột rồi sau đó đem chiên ngập dầu và ăn kèm với khoai tây chiên.
Sau khi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, Lương Đống ngồi trước bàn, trước khi hạ nĩa lại nghĩ nghĩ, rắc thêm một lớp bột tiêu cay lên trên.
Hệ quả đầu tiên của việc đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình chính là bị sặc, Lương Đống dùng giấy ăn bịt mũi miệng lại, ho khan không ngừng, dính cay đến nỗi mặt đỏ bừng hết lên.
Đến khi uống xong ba cốc nước để hoãn lại, anh mở app âm nhạc ra, ấn mở list nhạc violin, trong giai điệu có thể nói là sục sôi của bản nhạc 《Concerto in A minor, RV. 356 (1987 Digital Remaster): Ⅲ – Presto 》, chống cằm ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã phát sang bài thứ tư trong list, giai điệu huy hoàng sáng rực, nghe không khác gì bản nhạc đầu tiên, ngay cả tên cũng không thấy khác mấy.
Lương Đống đeo kính mắt lên, có thể là bị tiếng âm nhạc thôi miên quá mạnh, lúc anh ấn mở ảnh Lương Viện gửi tới còn hơi mê man.
Lương Viện:【 Em tìm được ảnh chụp anh dâu nè! 】
Trên màn hình là ảnh chụp một dàn nhạc giao hưởng đang hòa tấu, đặc biệt cắt ra phần có nhóm đàn violin bên tay trái, khoanh một vòng tròn đỏ bắt mắt lên người ở giữa hàng thứ hai.
Lương Viện:【Tìm được trên tài khoản chính thức của trường họ, em đối chiếu theo danh sách của dàn nhạc, người này chính là anh dâu! 】
Có sự mừng rỡ như điên của em gái làm nền, sự bình tĩnh của Lương Đống càng nổi bật.
Tay trái anh cầm điện thoại, tay phải phóng to bức ảnh, lồng ghép ngũ quan mơ hồ của người được khoanh tròn với hình bóng non nớt trong đầu, sau đó mở album ảnh ra, ấn mở tấm ảnh giả gái mà Cố Nghi Lạc gửi tới.
Từ lông mày đến khóe môi, sau đó lại so sánh từ dưới lên trên, ngay cả độ rộng của cằm và khoảng cách giữa hai mắt, cũng không giống nhau.
Bên kia Lương Viện vẫn đang ríu rít khen chị dâu ưa nhìn xinh xẻo, chắc chắn chơi đàn violin cũng rất hay, bên này Lương Đống lại như người ngoài cuộc, có chút không biết phải làm sao.
Với anh mà nói, thay vì đặt mục tiêu, ta nên trực tiếp biến mọi thứ thành hành động.
Cho nên một khi hành động bị ngăn cản, dốc hết sức lực thử nghiệm nhiều lần, kết quả chỉ luôn khiến anh đi từ nỗi thất vọng đến bắt đầu hoài nghi bản thân, anh thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Xuất phát từ sự thận trọng, Lương Đống không thể không cường điệu thêm một lần nữa:【Cậu ấy vẫn chưa phải là anh dâu em.】
Lúc gửi đi, ngón tay dừng trên bàn phím mấy giây, chuyển tới mở đầu câu, xóa chữ “vẫn” đi.
…
Buổi chiều nào đó tháng mười hai, buổi biểu diễn đầu tiên của dàn nhạc Cố Nghi Lạc đã kết thúc viên mãn tại phòng hòa nhạc của trường.
Mặc dù không phải lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn vô cùng hào hứng, nghe thầy Tôn nhạc trưởng nói sẽ cho cậu về nhóm 1, cậu càng khoa chân múa tay hăng hái, tuyên bố muốn mời cả dàn nhạc đi ăn cơm.
Có điều không có ai đi. Sau khi dàn nhạc biểu diễn xong, có một buổi biểu diễn nhỏ của Đàm Thiên, cố vấn mới của khoa dương cầm, tất cả mọi người đều đi nghe, chỉ có Cố Nghi Lạc, cõng theo đàn rón ra rón rén chuồn ra cửa nhỏ phía sau hậu đài, như phường ăn trộm.
Bành Châu đi với cậu hỏi cậu muốn làm gì thế, cậu dựng thẳng ngón tay đặt lên môi “Suỵt” một tiếng, đè giọng nói: “Nói khẽ thôi, chơi trốn tìm.”
Nửa tiếng sau, ngồi trong quán KFC, Bành Châu vừa nói vừa nhét miếng gà vào trong miệng: “Biết tìm chỗ trốn ghê bây.”
Cố Nghi Lạc uống thả cửa một ngụm coca: “Đây chẳng phải là tiện thể mời khách ăn cơm luôn còn gì, nào nào nào đừng khách sáo, ăn thoải mái tẹt ga đi!”
Làm một trong hai vị khách duy nhất, Lư Tiêu Địch nhìn đống đồ ăn trên bàn, rất là bất đắc dĩ: “Chị tụi bây đang giảm béo đó, nếu biết em mời món này, thì chị đã không tới.”
“Calo của gà rán có cao hơn trà sữa bao nhiêu đâu.” Cố Nghi Lạc không để ý cho lắm, “Ăn! Ăn no rồi mới có sức giảm béo!”
Thế là cả ba người vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Hai cái hamburger vào bụng, Bành Châu ngồi phịch trên ghế nấc một cái, thở dài nói: “Haizz, cuộc sống như này quá tệ lậu rồi, hẳn là nên đi nghe thầy Đàm kia diễn tấu để gột rửa linh hồn mới đúng.”
Cố Nghi Lạc và Lư Tiêu Địch đang gặm chân gà, không để ý đến cậu chàng.
“Nghe nói tuổi tác vị họ Đàm đó không hơn chúng ta là bao, thế mà đã nhận rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài…”
Còn chưa nói xong, Lư Tiêu Địch đạp cậu chàng một cước dưới chân bàn: “Ăn cũng không chặn được miệng em.”
Bành Châu chẳng hiểu ra sao: “Ủa cái này cũng không được nói à?”
“Phải xem là nói đến ai.” Lư Tiêu Địch liếc Cố Nghi Lạc một cái, lại dời mắt về nhìn Bành Châu, thoáng nghiền ngẫm, “Nếu chị nhắc đến Tưởng Du trước mặt em, em có vui không?”
Nghe thấy tên Tưởng Du, Bành Châu như có phản xạ có điều kiện chửi thề một câu, sau đó nhấc cái khay không lên đậy lên đỉnh đầu, co đầu rụt cổ nhìn chung quanh: “Tưởng Tưởng Tưởng Du không có ở đây chứ? Đàn chị chị chị đừng làm em sợ!”
Nghe Bành Châu nói người tỏ tình với cậu chàng là thủ tịch của dàn nhạc hàng xóm, Cố Nghi Lạc cũng không quá kinh ngạc.
Lư Tiêu Địch ăn xong về đoàn tập luyện tiếp, vì để chiều vị Dạ Dày Vương Bành Châu này, Cố Nghi Lạc mang cậu chàng sang McDonald’s sát vách càn quét tiếp.
“Còn nhớ lần trước không?” Cố Nghi Lạc thử cách ăn mới, dùng cọng khoai tây chấm vào kem ốc quế, vừa ăn vừa nói, “Cái lần hai đoàn cùng nghe giảng trong giảng đường bậc thang ấy, vị thủ tịch họ Tưởng kia đi muộn, lúc đi qua chỗ cậu làm đổ hết ly nước trong tay lên người cậu, khi ấy tớ thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu đã không đúng cho lắm.”
Được Cố Nghi Lạc nhắc nhở, Bành Châu cũng nhớ ra từng sự cố như thế: “Đù mọe, sao cậu không nói sớm?”
“Tớ cũng vừa mới nhớ ra mà.” Cố Nghi Lạc nhún vai, “Hôm bữa đàn chị nói nhìn thấy hai cậu bên nhau, tớ về nhà mới nhớ ra chuyện này.”
Bành Châu vội vàng phủi sạch quan hệ: “Đừng đừng đừng, tớ với cậu ta không có bên nhau nhá. Hôm đó là cậu ta chặn tớ dưới phòng đàn của trường.”
Cố Nghi Lạc không hảo ngọt cho lắm, nhưng phát hiện ăn cọng khoai tây kiểu kia rất lạ miệng, chép chép miệng hai lần, nói đùa: “Cậu ta chặn cậu làm gì, muốn cho cậu mượn cây đàn thanh danh trăm vạn kia kéo thử à?”
“Không phải…”
Bành Châu lộ vẻ mặt khó xử, chọt chọt chỗ sút chỉ trên quần cả buổi, dán tới bên tai Cố Nghi Lạc nói: “Cậu ta nói với tớ, chỉ cần tớ chấp nhận, sẽ để tớ làm 1, cậu ta làm 0.”
…
Buổi tối về đến nhà, lúc húp canh Cố Nghi Lạc vẫn còn buồn bực, toàn là ba cái gì đâu không?
Ông nào cũng tranh nhau làm 0 làm gì, làm 1 không thích hơn à?
Lại nói đang yên đang lành nuốt lệ làm 0 là cái quái gì vậy? Chừa cho 0 tự nhiên tụi tui chút cơ hội được không hả?
Canh là Quản Mộng Thanh nấu, gần đây bà mới học, nói muốn trước khi con trai ra nước ngoài thi đấu sẽ nuôi cậu thành trắng trắng mập mập, làm vẻ vang nước nhà.
“Lạc Lạc nhà ta thật sự càng nhìn càng đẹp.” Quản Mộng Thanh hiền từ nhìn con trai đang ăn canh, “Trao đổi ảnh chụp với Tiểu Lương chưa con?”
Cố Đông ăn ké canh bên cạnh nói chen vào: “Trao đổi ảnh chụp cái gì, tụi trẻ bây giờ đều trực tiếp gọi video.”
“Thế càng tốt.” Quản Mộng Thanh mặt mày hớn hở, “Mẹ Tiểu Lương có tuổi rồi vẫn đẹp, khẳng định con trai cũng không thua kém.”
Để ngăn ngừa suy nghĩ của ba mẹ bay xa, Cố Nghi Lạc lập tức hãm phanh sự tưởng tượng của họ lại: “Trao đổi rồi, không hợp gu nhau.”
Quản Mộng Thanh hoảng sợ: “Sao lại không hợp, con chướng mắt nó hay nó chướng mắt con?”
Trong lòng Cố Nghi Lạc tự nhủ, nếu không phải mẹ kẹp ở giữa thì con cần lòng vòng lắm thế làm gì, thực tại thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, qua loa đáp: “Cả hai… Đều không vừa ý nhau.”
“Sao có thể?” Quản Mộng Thanh đứng phắt lên, lấy album ảnh trong nhà ra, rút xoạch xoạch ra mấy tấm ảnh, “Lạc Lạc con gửi mấy tấm ảnh này qua, mẹ không tin Tiểu Lương không động lòng!”
Cố Nghi Lạc bưng mấy tấm ảnh mẹ chọn lựa tỉ mỉ về phòng ngủ.
Vặn sáng đèn bàn lên, cậu bày mấy tấm ảnh lên bàn học, thở một hơi thật dài: “Muộn rồi…”
Cầm điện thoại mở wechat ra, tiến độ cuộc trò chuyện với Liang vẫn dừng ở đêm qua, Liang nói có thể làm 0, Cố Nghi Lạc trả lời, nói không thích 0 cứng đanh cứng ngắc, sau đó đầu bên kia không gửi tin nhắn tới nữa.
Cố Nghi Lạc không khỏi bắt đầu suy nghĩ có phải mình quá đáng quá rồi không, người ta đã nhượng bộ từng bước, dù có từ chối thì cũng nên nói khéo một chút, không nên gượng gạo, không có tình người như thế.
Hóa ra tưởng rằng anh ấy không trả lời nữa, mình có thể nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng thực tế thì không hề, trong lòng vẫn trĩu nặng, khó chịu muốn chết, chân gà sốt cay cũng không thể cứu vớt tâm tình hỏng bét.
Cố Nghi Lạc gục xuống bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, cảm thấy chắc mình có bệnh rồi.
Nằm ườn trong chốc lát, lại ngồi thẳng người lên, mượn chút dũng khí cuối cùng để mở khung chat với Liang ra, định nói gì đó đã cứu vớt cục diện.
Lấy việc giao lưu bạn bè bình thường làm xuất phát điểm, Cố Nghi Lạc tin mình sẽ có cả tá thứ để nói chuyện với anh ấy, ví dụ như về thời tiết nước Y, về cách đại học ở nước ngoài xây dựng chương trình học, về những người muôn hình muôn vẻ trên mạng, và cả cách ăn chấm khoai tây chiên vào kem ốc quế hôm nay vừa nếm thử nữa.
Liang thích ăn ngọt, nhất định là người có trái tim mềm mại. Giọng của anh dịu dàng đến vậy, còn mang theo một chút chững chạc đáng yêu.
Nỗi hối hận của Cố Nghi Lạc tới muộn như hủy trời diệt đất, trở tay không kịp, ngón tay mang khát vọng được làm bạn với anh ấy luẩn quẩn trên khung chat, sơ sẩy một cái, gửi luôn một tấm ảnh đã lựa kỹ đi.
Luống cuống tay chân thu hồi tấm ảnh chụp cọng khoai tây chấm kem ốc quế về, lại cảm thấy mình vẽ thêm chuyện, dù sao bức ảnh này vốn dĩ chụp để gửi cho anh ấy xem.
Dấu vết thu hồi tin nhắn đã bị lưu lại, Cố Nghi Lạc ngại đánh chữ chậm chạp, thấp thỏm lo lắng gửi chat voice: “Tui ấn nhầm… Xin lỗi!”
Sau đó nhìn khung chat chằm chằm không rời mắt.
Bây giờ là 8 giờ tối Bắc Kinh, 12 giờ trưa London, chắc chắn Liang đã dậy rồi.
Câu “xin lỗi” này mang hai nghĩa, hi vọng anh ấy có thể cảm nhận được.
Không cảm nhận được cũng không sao, Cố Nghi Lạc nghĩ, mình có thể lặp lại lần nữa.
Hai lần cũng được.
Quả nhiên, không lâu sau đó, phía trên khung chat xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập”.
Cố Nghi Lạc thở phào một hơi.
Nhưng mà, dòng chữ ấy xuất hiện khoảng 2 giây thì biến mất, cùng với nụ cười trên mặt ai kia.
Cố Nghi Lạc ôm điện thoại chờ a chờ, mãi cho đến khi bắt đầu ngáp, nằm lên giường, dân chúng bên thành phố L cũng phải ăn cơm trưa xong bắt đầu đi học đi làm ca chiều rồi, cậu vẫn chưa đợi được tin nhắn trả lời của Liang.
Tắt bóng ngủ đi, nguồn sáng cuối cùng tắt ngúm, Cố Nghi Lạc nằm trong bóng tối không buồn ngủ chút nào.
Cậu mở to hai mắt trừng trần nhà, tự lẩm bẩm một mình: “Giận rồi, anh ấy giận thật rồi.”
Tiếp đó cậu siết tay thành nắm đấm, đánh lên lồng ngực vì tắc kinh mạch mà đau nhoi nhói của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thóa mạ: “Cố Nghi Lạc, đáng đời mày! Nói không tốt cái gì, nói người ta cứng đanh cứng ngắc cái gì… Mày đúng thật là sống như jb!”
(*) jb: Viết tắt pinyin của 雞巴 (kê ba), chỉ bộ phận sinh dục nam, dùng để chửi thề.
Hết chương 09.
Tác giả có lời muốn nói:
Vì Nhóc Lạc từng trải qua một số việc, nên sẽ khá xoắn xuýt về mặt tình cảm (biểu hiện cụ thể là cảm thấy làm bạn an toàn hơn yêu đương)
Có điều sẽ nghĩ thông suốt nhanh thôi, trong hai chương nữa hai người họ sẽ bắt đầu yêu đương qua mạng đàng hoàng!
***
Cố Nghi Lạc lại muốn đổi tên thành ” Today Nghi Không Happy”.
Vì để dọa cho người ta chạy, cậu đã nói dối liên hoàn.
Ngoài việc giả vờ về thuộc tính ra, thì thật ra cậu rất thích vận động, lúc học cấp 2 tuần nào cũng chơi bóng rổ với bạn bè, sau đó học đàn violin chuyên nghiệp, để bảo vệ tay mới không chơi nữa.
Cậu cũng thích lắp mô hình, bởi vì rất thú vị, lắp xong cực kỳ có cảm giác thành công, dù có bị cọ rách tay cũng đáng giá.
Vốn dĩ cậu đã chột dạ, Liang còn nhượng bộ nhiều lần, khiến cậu càng không biết phải làm thế nào, cuốn chăn lăn lộn mấy vòng trên giường, gào to khàn cả giọng: “Tui Cố Nghi Happy có tài đức gì, có tài đức gì!”
“Cao như vậy, tui không được, tui không với được đâu!”
…
Trong một phòng tập leo núi trong nhà ở trung tâm thành phố L, Đổng Tuấn Triết bạn cùng nhà của Lương Đống, đang đối mặt với vách đá nhân tạo cao ngất, lắc đầu như trống bỏi.
“Con đường này không cao lắm.” Lương Đống nói, “Có thể chọn Toprope để leo, sẽ có nhân viên công tác bảo vệ.”
(*) Toprope (Top rope climbing): Leo núi với dây bảo hộ.
Đổng Tuấn Triết vẫn sợ hãi, chỉ vào vách đá thấp hơn ở bên hông phòng: “Tôi chưa tập bao giờ, vẫn nên tới khu của trẻ em thì hơn. Ông cứ chơi của ông, không cần để ý đến tôi, tôi chỉ đến để mở mang tầm mắt thôi.”
Lương Đống gật gật đầu, kiểm tra hành trang một lần nữa, sau khi ra hiệu cho nhân viên công tác có thể bắt đầu, ngẩng đầu lên xác nhận tuyến đường lần cuối, rồi dùng cả tay cả chân leo lên vách đá.
Cho dù là tuyến đường mới, nhưng tốc độ leo của anh vẫn rất nhanh, dáng người thoăn thoắt như báo săn, mỗi lần tung người vượt lên một đoạn lớn cũng có thể làm vừa nhanh vừa ổn định, lựa chọn điểm tựa vô cùng chính xác, khiến mấy người mới học vây xem ngưỡng mộ.
Đổng Tuấn Triết cầm chai nước uống, ngồi nhìn, có nhân viên công tác mặc đồng phục của phòng tập nói tiếng Anh với cậu ta, rằng cảm giác thăng bằng và thể lực của bạn cậu rất mạnh, giống vận động viên chuyên nghiệp.
“Cậu ấy không phải đâu.” Cùng là sinh viên ngành kỹ thuật, Đổng Tuấn Triết xua tay nói, “Nói thật, tôi cũng vừa mới biết cậu ấy là người am hiểu vận động như thế.”
Chuyến đi tới phòng tập leo núi này, là do Đổng Tuấn Triết tự mình muốn đi cùng.
Cậu ta ở chung một mái nhà với Lương Đống, nhưng rất khi giao lưu với nhau, lần này làm bài tập nhóm được chia vào cùng nhóm, số lần hai người gặp mặt với nhiều lên. Sáng nay có lớp còn buổi chiều được nghỉ, Đổng Tuấn Triết ngủ trưa dậy, định tìm đồ ăn trong tủ lạnh, ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lương Đống mặc đồ thể thao muốn ra ngoài, bèn thuận miệng hỏi một chút, thì biết anh đi phòng tập leo núi, cậu ta tò mò quá bèn đi theo.
Lúc này nhìn Lương Đống thường ngày kiệm lời trầm tĩnh đang thoăn thoắt leo lên vách đá, Đổng Tuấn Triết mới khẽ giật mình, không khỏi cảm thán: “Quả nhiên, người trông càng có vẻ lãnh khốc, thì càng có một mặt không muốn người khác biết.”
Giữa trưa, hai người vào quán cà phê gần đó nghỉ ngơi.
Vận động thể lực xong, Lương Đống nhanh chóng đi tắm rửa ở phòng tắm do phòng tập cung cấp, khoác thêm áo khoác, mở hộp kính ra bắt đầu tháo kính áp tròng.
Thành phố L đầu tháng 12 hà hơi thành băng, trên cửa sổ thủy tinh gần đó kết một tầng sương rất dày.
Đổng Tuấn Triết đồng hành với anh, nói chuyện câu được câu chăng: “Không ngờ ông còn biết leo núi, lợi hại quá chừng, nhân viên công tác còn tưởng ông là dân chuyên nghiệp.”
Lương Đống bị cận không nặng, đeo kính áp tròng chỉ là để tiện vận động, nên không hay đeo, động tác không thành thạo cho lắm.
“Không chuyên, tùy tiện học thôi.” Anh vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt khô khốc, “Giảm stress rất tốt.”
“Cần xả stress thật, sắp cuối kỳ rồi, nghĩ qua Giáng sinh một cái là phải thi, đầu tôi chỉ muốn phình ra.”
Thả hộp kính vào ba lô, Lương Đống không mang kính gọng, bởi vậy ánh mắt hơi mơ màng.
Nghe Đổng Tuấn Triết nói về xả stress, hình như anh muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ mím môi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Hơi nóng thơm nồng của cà phê lượn lờ bốc lên, hai người vừa uống vừa trò chuyện về bài tập nhóm.
Trong lúc nói chuyện, Lương Đống có lấy điện thoại trong ba lô ra nhìn thoáng qua, sau đó mặt không thay đổi thả lại chỗ cũ, như thể chỉ là nhìn một quảng cáo trên thanh thông báo.
Anh như vậy khiến Đổng Tuấn Triết nghĩ tới gì đó, thuận miệng hỏi: “Đối tượng hẹn hò qua mạng lần trước ông nói ấy, thế nào rồi.”
Một viên đường lượn một vòng giữa ngón tay Lương Đống, sau đó lại quay về đĩa đựng.
“Không hợp nhau.” Lương Đống rũ mắt buông đôi lông mày xuống, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc, “Cậu ấy cảm thấy, tôi và cậu ấy không hợp nhau.”
…
Một mình Lương Đống ăn bữa tối.
Đổng Tuấn Triết sang khu ký túc xá tham gia party, rủ anh đi cùng, anh không muốn lãng phí thời gian đi nghe mấy thứ nhạt nhẽo khiến người ta cười khẩy, tìm bừa một lý do thoái thác như thường.
Trên đường quay về anh mua chút đồ ăn, đến chỗ ở thì món fish n chips đã nguội ngắt.
(*) Fish n chips: Là một món thức ăn nhanh truyền thống của nước Anh, gồm có phi lê cá đã được tẩm bột rồi sau đó đem chiên ngập dầu và ăn kèm với khoai tây chiên.
Sau khi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, Lương Đống ngồi trước bàn, trước khi hạ nĩa lại nghĩ nghĩ, rắc thêm một lớp bột tiêu cay lên trên.
Hệ quả đầu tiên của việc đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình chính là bị sặc, Lương Đống dùng giấy ăn bịt mũi miệng lại, ho khan không ngừng, dính cay đến nỗi mặt đỏ bừng hết lên.
Đến khi uống xong ba cốc nước để hoãn lại, anh mở app âm nhạc ra, ấn mở list nhạc violin, trong giai điệu có thể nói là sục sôi của bản nhạc 《Concerto in A minor, RV. 356 (1987 Digital Remaster): Ⅲ – Presto 》, chống cằm ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã phát sang bài thứ tư trong list, giai điệu huy hoàng sáng rực, nghe không khác gì bản nhạc đầu tiên, ngay cả tên cũng không thấy khác mấy.
Lương Đống đeo kính mắt lên, có thể là bị tiếng âm nhạc thôi miên quá mạnh, lúc anh ấn mở ảnh Lương Viện gửi tới còn hơi mê man.
Lương Viện:【 Em tìm được ảnh chụp anh dâu nè! 】
Trên màn hình là ảnh chụp một dàn nhạc giao hưởng đang hòa tấu, đặc biệt cắt ra phần có nhóm đàn violin bên tay trái, khoanh một vòng tròn đỏ bắt mắt lên người ở giữa hàng thứ hai.
Lương Viện:【Tìm được trên tài khoản chính thức của trường họ, em đối chiếu theo danh sách của dàn nhạc, người này chính là anh dâu! 】
Có sự mừng rỡ như điên của em gái làm nền, sự bình tĩnh của Lương Đống càng nổi bật.
Tay trái anh cầm điện thoại, tay phải phóng to bức ảnh, lồng ghép ngũ quan mơ hồ của người được khoanh tròn với hình bóng non nớt trong đầu, sau đó mở album ảnh ra, ấn mở tấm ảnh giả gái mà Cố Nghi Lạc gửi tới.
Từ lông mày đến khóe môi, sau đó lại so sánh từ dưới lên trên, ngay cả độ rộng của cằm và khoảng cách giữa hai mắt, cũng không giống nhau.
Bên kia Lương Viện vẫn đang ríu rít khen chị dâu ưa nhìn xinh xẻo, chắc chắn chơi đàn violin cũng rất hay, bên này Lương Đống lại như người ngoài cuộc, có chút không biết phải làm sao.
Với anh mà nói, thay vì đặt mục tiêu, ta nên trực tiếp biến mọi thứ thành hành động.
Cho nên một khi hành động bị ngăn cản, dốc hết sức lực thử nghiệm nhiều lần, kết quả chỉ luôn khiến anh đi từ nỗi thất vọng đến bắt đầu hoài nghi bản thân, anh thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Xuất phát từ sự thận trọng, Lương Đống không thể không cường điệu thêm một lần nữa:【Cậu ấy vẫn chưa phải là anh dâu em.】
Lúc gửi đi, ngón tay dừng trên bàn phím mấy giây, chuyển tới mở đầu câu, xóa chữ “vẫn” đi.
…
Buổi chiều nào đó tháng mười hai, buổi biểu diễn đầu tiên của dàn nhạc Cố Nghi Lạc đã kết thúc viên mãn tại phòng hòa nhạc của trường.
Mặc dù không phải lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn vô cùng hào hứng, nghe thầy Tôn nhạc trưởng nói sẽ cho cậu về nhóm 1, cậu càng khoa chân múa tay hăng hái, tuyên bố muốn mời cả dàn nhạc đi ăn cơm.
Có điều không có ai đi. Sau khi dàn nhạc biểu diễn xong, có một buổi biểu diễn nhỏ của Đàm Thiên, cố vấn mới của khoa dương cầm, tất cả mọi người đều đi nghe, chỉ có Cố Nghi Lạc, cõng theo đàn rón ra rón rén chuồn ra cửa nhỏ phía sau hậu đài, như phường ăn trộm.
Bành Châu đi với cậu hỏi cậu muốn làm gì thế, cậu dựng thẳng ngón tay đặt lên môi “Suỵt” một tiếng, đè giọng nói: “Nói khẽ thôi, chơi trốn tìm.”
Nửa tiếng sau, ngồi trong quán KFC, Bành Châu vừa nói vừa nhét miếng gà vào trong miệng: “Biết tìm chỗ trốn ghê bây.”
Cố Nghi Lạc uống thả cửa một ngụm coca: “Đây chẳng phải là tiện thể mời khách ăn cơm luôn còn gì, nào nào nào đừng khách sáo, ăn thoải mái tẹt ga đi!”
Làm một trong hai vị khách duy nhất, Lư Tiêu Địch nhìn đống đồ ăn trên bàn, rất là bất đắc dĩ: “Chị tụi bây đang giảm béo đó, nếu biết em mời món này, thì chị đã không tới.”
“Calo của gà rán có cao hơn trà sữa bao nhiêu đâu.” Cố Nghi Lạc không để ý cho lắm, “Ăn! Ăn no rồi mới có sức giảm béo!”
Thế là cả ba người vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Hai cái hamburger vào bụng, Bành Châu ngồi phịch trên ghế nấc một cái, thở dài nói: “Haizz, cuộc sống như này quá tệ lậu rồi, hẳn là nên đi nghe thầy Đàm kia diễn tấu để gột rửa linh hồn mới đúng.”
Cố Nghi Lạc và Lư Tiêu Địch đang gặm chân gà, không để ý đến cậu chàng.
“Nghe nói tuổi tác vị họ Đàm đó không hơn chúng ta là bao, thế mà đã nhận rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài…”
Còn chưa nói xong, Lư Tiêu Địch đạp cậu chàng một cước dưới chân bàn: “Ăn cũng không chặn được miệng em.”
Bành Châu chẳng hiểu ra sao: “Ủa cái này cũng không được nói à?”
“Phải xem là nói đến ai.” Lư Tiêu Địch liếc Cố Nghi Lạc một cái, lại dời mắt về nhìn Bành Châu, thoáng nghiền ngẫm, “Nếu chị nhắc đến Tưởng Du trước mặt em, em có vui không?”
Nghe thấy tên Tưởng Du, Bành Châu như có phản xạ có điều kiện chửi thề một câu, sau đó nhấc cái khay không lên đậy lên đỉnh đầu, co đầu rụt cổ nhìn chung quanh: “Tưởng Tưởng Tưởng Du không có ở đây chứ? Đàn chị chị chị đừng làm em sợ!”
Nghe Bành Châu nói người tỏ tình với cậu chàng là thủ tịch của dàn nhạc hàng xóm, Cố Nghi Lạc cũng không quá kinh ngạc.
Lư Tiêu Địch ăn xong về đoàn tập luyện tiếp, vì để chiều vị Dạ Dày Vương Bành Châu này, Cố Nghi Lạc mang cậu chàng sang McDonald’s sát vách càn quét tiếp.
“Còn nhớ lần trước không?” Cố Nghi Lạc thử cách ăn mới, dùng cọng khoai tây chấm vào kem ốc quế, vừa ăn vừa nói, “Cái lần hai đoàn cùng nghe giảng trong giảng đường bậc thang ấy, vị thủ tịch họ Tưởng kia đi muộn, lúc đi qua chỗ cậu làm đổ hết ly nước trong tay lên người cậu, khi ấy tớ thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu đã không đúng cho lắm.”
Được Cố Nghi Lạc nhắc nhở, Bành Châu cũng nhớ ra từng sự cố như thế: “Đù mọe, sao cậu không nói sớm?”
“Tớ cũng vừa mới nhớ ra mà.” Cố Nghi Lạc nhún vai, “Hôm bữa đàn chị nói nhìn thấy hai cậu bên nhau, tớ về nhà mới nhớ ra chuyện này.”
Bành Châu vội vàng phủi sạch quan hệ: “Đừng đừng đừng, tớ với cậu ta không có bên nhau nhá. Hôm đó là cậu ta chặn tớ dưới phòng đàn của trường.”
Cố Nghi Lạc không hảo ngọt cho lắm, nhưng phát hiện ăn cọng khoai tây kiểu kia rất lạ miệng, chép chép miệng hai lần, nói đùa: “Cậu ta chặn cậu làm gì, muốn cho cậu mượn cây đàn thanh danh trăm vạn kia kéo thử à?”
“Không phải…”
Bành Châu lộ vẻ mặt khó xử, chọt chọt chỗ sút chỉ trên quần cả buổi, dán tới bên tai Cố Nghi Lạc nói: “Cậu ta nói với tớ, chỉ cần tớ chấp nhận, sẽ để tớ làm 1, cậu ta làm 0.”
…
Buổi tối về đến nhà, lúc húp canh Cố Nghi Lạc vẫn còn buồn bực, toàn là ba cái gì đâu không?
Ông nào cũng tranh nhau làm 0 làm gì, làm 1 không thích hơn à?
Lại nói đang yên đang lành nuốt lệ làm 0 là cái quái gì vậy? Chừa cho 0 tự nhiên tụi tui chút cơ hội được không hả?
Canh là Quản Mộng Thanh nấu, gần đây bà mới học, nói muốn trước khi con trai ra nước ngoài thi đấu sẽ nuôi cậu thành trắng trắng mập mập, làm vẻ vang nước nhà.
“Lạc Lạc nhà ta thật sự càng nhìn càng đẹp.” Quản Mộng Thanh hiền từ nhìn con trai đang ăn canh, “Trao đổi ảnh chụp với Tiểu Lương chưa con?”
Cố Đông ăn ké canh bên cạnh nói chen vào: “Trao đổi ảnh chụp cái gì, tụi trẻ bây giờ đều trực tiếp gọi video.”
“Thế càng tốt.” Quản Mộng Thanh mặt mày hớn hở, “Mẹ Tiểu Lương có tuổi rồi vẫn đẹp, khẳng định con trai cũng không thua kém.”
Để ngăn ngừa suy nghĩ của ba mẹ bay xa, Cố Nghi Lạc lập tức hãm phanh sự tưởng tượng của họ lại: “Trao đổi rồi, không hợp gu nhau.”
Quản Mộng Thanh hoảng sợ: “Sao lại không hợp, con chướng mắt nó hay nó chướng mắt con?”
Trong lòng Cố Nghi Lạc tự nhủ, nếu không phải mẹ kẹp ở giữa thì con cần lòng vòng lắm thế làm gì, thực tại thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, qua loa đáp: “Cả hai… Đều không vừa ý nhau.”
“Sao có thể?” Quản Mộng Thanh đứng phắt lên, lấy album ảnh trong nhà ra, rút xoạch xoạch ra mấy tấm ảnh, “Lạc Lạc con gửi mấy tấm ảnh này qua, mẹ không tin Tiểu Lương không động lòng!”
Cố Nghi Lạc bưng mấy tấm ảnh mẹ chọn lựa tỉ mỉ về phòng ngủ.
Vặn sáng đèn bàn lên, cậu bày mấy tấm ảnh lên bàn học, thở một hơi thật dài: “Muộn rồi…”
Cầm điện thoại mở wechat ra, tiến độ cuộc trò chuyện với Liang vẫn dừng ở đêm qua, Liang nói có thể làm 0, Cố Nghi Lạc trả lời, nói không thích 0 cứng đanh cứng ngắc, sau đó đầu bên kia không gửi tin nhắn tới nữa.
Cố Nghi Lạc không khỏi bắt đầu suy nghĩ có phải mình quá đáng quá rồi không, người ta đã nhượng bộ từng bước, dù có từ chối thì cũng nên nói khéo một chút, không nên gượng gạo, không có tình người như thế.
Hóa ra tưởng rằng anh ấy không trả lời nữa, mình có thể nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng thực tế thì không hề, trong lòng vẫn trĩu nặng, khó chịu muốn chết, chân gà sốt cay cũng không thể cứu vớt tâm tình hỏng bét.
Cố Nghi Lạc gục xuống bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, cảm thấy chắc mình có bệnh rồi.
Nằm ườn trong chốc lát, lại ngồi thẳng người lên, mượn chút dũng khí cuối cùng để mở khung chat với Liang ra, định nói gì đó đã cứu vớt cục diện.
Lấy việc giao lưu bạn bè bình thường làm xuất phát điểm, Cố Nghi Lạc tin mình sẽ có cả tá thứ để nói chuyện với anh ấy, ví dụ như về thời tiết nước Y, về cách đại học ở nước ngoài xây dựng chương trình học, về những người muôn hình muôn vẻ trên mạng, và cả cách ăn chấm khoai tây chiên vào kem ốc quế hôm nay vừa nếm thử nữa.
Liang thích ăn ngọt, nhất định là người có trái tim mềm mại. Giọng của anh dịu dàng đến vậy, còn mang theo một chút chững chạc đáng yêu.
Nỗi hối hận của Cố Nghi Lạc tới muộn như hủy trời diệt đất, trở tay không kịp, ngón tay mang khát vọng được làm bạn với anh ấy luẩn quẩn trên khung chat, sơ sẩy một cái, gửi luôn một tấm ảnh đã lựa kỹ đi.
Luống cuống tay chân thu hồi tấm ảnh chụp cọng khoai tây chấm kem ốc quế về, lại cảm thấy mình vẽ thêm chuyện, dù sao bức ảnh này vốn dĩ chụp để gửi cho anh ấy xem.
Dấu vết thu hồi tin nhắn đã bị lưu lại, Cố Nghi Lạc ngại đánh chữ chậm chạp, thấp thỏm lo lắng gửi chat voice: “Tui ấn nhầm… Xin lỗi!”
Sau đó nhìn khung chat chằm chằm không rời mắt.
Bây giờ là 8 giờ tối Bắc Kinh, 12 giờ trưa London, chắc chắn Liang đã dậy rồi.
Câu “xin lỗi” này mang hai nghĩa, hi vọng anh ấy có thể cảm nhận được.
Không cảm nhận được cũng không sao, Cố Nghi Lạc nghĩ, mình có thể lặp lại lần nữa.
Hai lần cũng được.
Quả nhiên, không lâu sau đó, phía trên khung chat xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập”.
Cố Nghi Lạc thở phào một hơi.
Nhưng mà, dòng chữ ấy xuất hiện khoảng 2 giây thì biến mất, cùng với nụ cười trên mặt ai kia.
Cố Nghi Lạc ôm điện thoại chờ a chờ, mãi cho đến khi bắt đầu ngáp, nằm lên giường, dân chúng bên thành phố L cũng phải ăn cơm trưa xong bắt đầu đi học đi làm ca chiều rồi, cậu vẫn chưa đợi được tin nhắn trả lời của Liang.
Tắt bóng ngủ đi, nguồn sáng cuối cùng tắt ngúm, Cố Nghi Lạc nằm trong bóng tối không buồn ngủ chút nào.
Cậu mở to hai mắt trừng trần nhà, tự lẩm bẩm một mình: “Giận rồi, anh ấy giận thật rồi.”
Tiếp đó cậu siết tay thành nắm đấm, đánh lên lồng ngực vì tắc kinh mạch mà đau nhoi nhói của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thóa mạ: “Cố Nghi Lạc, đáng đời mày! Nói không tốt cái gì, nói người ta cứng đanh cứng ngắc cái gì… Mày đúng thật là sống như jb!”
(*) jb: Viết tắt pinyin của 雞巴 (kê ba), chỉ bộ phận sinh dục nam, dùng để chửi thề.
Hết chương 09.
Tác giả có lời muốn nói:
Vì Nhóc Lạc từng trải qua một số việc, nên sẽ khá xoắn xuýt về mặt tình cảm (biểu hiện cụ thể là cảm thấy làm bạn an toàn hơn yêu đương)
Có điều sẽ nghĩ thông suốt nhanh thôi, trong hai chương nữa hai người họ sẽ bắt đầu yêu đương qua mạng đàng hoàng!