Vừa trông thấy ánh mắt anh, cô giật mình, theo phản xạ liền lập tức nhảy về phía sau
Anh thoáng thấy nét bối rối trên gương mặt ấy, nhưng chưa kịp nói câu nào liền thấy cô chạy ra khỏi phòng rất nhanh
Thế nhưng anh lại không ngay lập tức đuổi theo cô mà lại thẫn thờ ngồi đấy vì anh vẫn chưa thể định hình được điều gì. Mọi chuyện, thật sự đã xảy ra quá nhanh...
"Tịnh Khiết...Hôn mình?"
Anh ngồi đơ người một thời gian, nhưng suy nghĩ mãi rơi vào trống rỗng. Cho đến tỉnh táo chạy xuống nhà, cô đã không còn ở đây nữa rồi
Thật không biết sau này anh sẽ đối mặt với cô như thế nào đây. Đáng lẽ, anh không nên đối xử với cô quá tốt nhưng vẫn vương vấn chút mập mờ. Thế nên giờ đây mới khiến cô có nhiều hiểu lầm như vậy
Nhưng mà giống như Thiên Kỳ đã từng nói, bản tính anh vốn đã như vậy rồi
Haizzz... Thật phiền lòng...
Chẳng biết do vô tình hay duyên số, hai hôm sau anh vô tình gặp lại cô trong quán coffee "thân thuộc" ấy. Cô đã toan bước đi như muốn trốn tránh, thế nhưng lại bị anh cầm cổ tay giữ lại
_Nếu đã gặp, vậy ngồi xuống chút đi
Cô cúi đầu lẽo đẽo theo anh, đôi môi anh đào khẽ mấp máy
_Vâng...
Cô và anh ngồi đối diện nhau, vẫn cứ lặp lại điệp khúc im lặng như ngày nào
Bẵng cho đến một lúc, cô mới lên tiếng mở lời một cách khó khăn
_Em xin lỗi...
Cô cúi đầu, không nỡ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh. Nhưng, cô sai rồi...
_Không sao...
Cô ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn anh. Thì ra, ánh mắt anh không tỏ vẻ chán ghét như cô nghĩ. Nhưng không chán ghét, không đồng nghĩa sẽ có yêu thương...
_Nhưng sau này, đừng lặp lại hành động như vậy nữa
Ánh mắt cô lấp lánh ánh nước, nỗi đau xót trong tim không ngừng rỉ ra. Từng chút, từng chút một
_Nhưng, em thích anh cơ mà. Cho dù biết rằng anh đã có bạn gái, cho dù luôn ép buộc bản thân đừng nghĩ đến anh. Nhưng em không thể ngăn cản trái tim này ngừng thích anh
Rung động đầu đời, thật sự rất khó phai...
Thế nhưng, tình yêu là một thứ không thể nào gượng ép được, cho dù có cố gắng thế nhường nào
Đương nhiên, anh hiểu rất rõ điều đó. Nhưng nếu không cắt đứt thẳng thừng, không lẽ lại để cô tiếp tục nuôi hy vọng sao?
Cô thật sự là một cô con gái tốt nên anh không muốn làm cô bị tổn thương. Nhưng anh đã không còn lựa chọn nào nữa rồi. Vì đây, có lẽ là điều tốt nhất cho cả cô và anh
Nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn nước ấy, anh không tránh khỏi nguôi lòng
Là vì anh chưa đủ nhẫn tâm...
Dẫu hào hoa phong nhã, nhưng chẳng phong lưu đa tình. Người đời gọi đó là lăng nhăng
Tính lăng nhăng của anh mà nói, chính là đối xử với ai cũng quá tốt, thế nhưng lại quá mập mờ khiến cho người khác không tránh khỏi hiểu lầm. Trái tim thiếu nữ ấy vô tình sa phải lưới tình, nhưng cuối cùng, thứ nhận được lại không là gì cả
_Anh xin lỗi...
Lời xin lỗi này, rốt cuộc là gì? Là xin lỗi vì đã mập mờ khiến cô hiểu lầm? Hay xin lỗi vì không thể chấp nhận tình cảm của cô?
Hay... là cả hai?
Cô không biết!
Điều duy nhất cô biết được, là bản thân cô đã chẳng còn hy vọng nào rồi
Hy vọng ấy, anh một chút cũng không cho cô...
Ngoài trời mưa lất phất rơi, mà dòng người vẫn chen chúc nhau như thế
Dẫu mưa không đủ để thấm đẫm áo ai, nhưng lại dễ dàng thấm đẫm trái tim một con người
Anh từ chối dứt khoác, quay đầu bước đi cũng dứt khoác. Bỏ lại cô bơ vơ ở phía sau...
Phải chăng nơi cô nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ là bóng lưng của anh?
[...]
Chương sau bắt đầu hơi ngược nam-nữ chính nhé :v
Anh thoáng thấy nét bối rối trên gương mặt ấy, nhưng chưa kịp nói câu nào liền thấy cô chạy ra khỏi phòng rất nhanh
Thế nhưng anh lại không ngay lập tức đuổi theo cô mà lại thẫn thờ ngồi đấy vì anh vẫn chưa thể định hình được điều gì. Mọi chuyện, thật sự đã xảy ra quá nhanh...
"Tịnh Khiết...Hôn mình?"
Anh ngồi đơ người một thời gian, nhưng suy nghĩ mãi rơi vào trống rỗng. Cho đến tỉnh táo chạy xuống nhà, cô đã không còn ở đây nữa rồi
Thật không biết sau này anh sẽ đối mặt với cô như thế nào đây. Đáng lẽ, anh không nên đối xử với cô quá tốt nhưng vẫn vương vấn chút mập mờ. Thế nên giờ đây mới khiến cô có nhiều hiểu lầm như vậy
Nhưng mà giống như Thiên Kỳ đã từng nói, bản tính anh vốn đã như vậy rồi
Haizzz... Thật phiền lòng...
Chẳng biết do vô tình hay duyên số, hai hôm sau anh vô tình gặp lại cô trong quán coffee "thân thuộc" ấy. Cô đã toan bước đi như muốn trốn tránh, thế nhưng lại bị anh cầm cổ tay giữ lại
_Nếu đã gặp, vậy ngồi xuống chút đi
Cô cúi đầu lẽo đẽo theo anh, đôi môi anh đào khẽ mấp máy
_Vâng...
Cô và anh ngồi đối diện nhau, vẫn cứ lặp lại điệp khúc im lặng như ngày nào
Bẵng cho đến một lúc, cô mới lên tiếng mở lời một cách khó khăn
_Em xin lỗi...
Cô cúi đầu, không nỡ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh. Nhưng, cô sai rồi...
_Không sao...
Cô ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn anh. Thì ra, ánh mắt anh không tỏ vẻ chán ghét như cô nghĩ. Nhưng không chán ghét, không đồng nghĩa sẽ có yêu thương...
_Nhưng sau này, đừng lặp lại hành động như vậy nữa
Ánh mắt cô lấp lánh ánh nước, nỗi đau xót trong tim không ngừng rỉ ra. Từng chút, từng chút một
_Nhưng, em thích anh cơ mà. Cho dù biết rằng anh đã có bạn gái, cho dù luôn ép buộc bản thân đừng nghĩ đến anh. Nhưng em không thể ngăn cản trái tim này ngừng thích anh
Rung động đầu đời, thật sự rất khó phai...
Thế nhưng, tình yêu là một thứ không thể nào gượng ép được, cho dù có cố gắng thế nhường nào
Đương nhiên, anh hiểu rất rõ điều đó. Nhưng nếu không cắt đứt thẳng thừng, không lẽ lại để cô tiếp tục nuôi hy vọng sao?
Cô thật sự là một cô con gái tốt nên anh không muốn làm cô bị tổn thương. Nhưng anh đã không còn lựa chọn nào nữa rồi. Vì đây, có lẽ là điều tốt nhất cho cả cô và anh
Nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn nước ấy, anh không tránh khỏi nguôi lòng
Là vì anh chưa đủ nhẫn tâm...
Dẫu hào hoa phong nhã, nhưng chẳng phong lưu đa tình. Người đời gọi đó là lăng nhăng
Tính lăng nhăng của anh mà nói, chính là đối xử với ai cũng quá tốt, thế nhưng lại quá mập mờ khiến cho người khác không tránh khỏi hiểu lầm. Trái tim thiếu nữ ấy vô tình sa phải lưới tình, nhưng cuối cùng, thứ nhận được lại không là gì cả
_Anh xin lỗi...
Lời xin lỗi này, rốt cuộc là gì? Là xin lỗi vì đã mập mờ khiến cô hiểu lầm? Hay xin lỗi vì không thể chấp nhận tình cảm của cô?
Hay... là cả hai?
Cô không biết!
Điều duy nhất cô biết được, là bản thân cô đã chẳng còn hy vọng nào rồi
Hy vọng ấy, anh một chút cũng không cho cô...
Ngoài trời mưa lất phất rơi, mà dòng người vẫn chen chúc nhau như thế
Dẫu mưa không đủ để thấm đẫm áo ai, nhưng lại dễ dàng thấm đẫm trái tim một con người
Anh từ chối dứt khoác, quay đầu bước đi cũng dứt khoác. Bỏ lại cô bơ vơ ở phía sau...
Phải chăng nơi cô nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ là bóng lưng của anh?
[...]
Chương sau bắt đầu hơi ngược nam-nữ chính nhé :v