Nếu tính ra, cô và anh đã yêu nhau được 6 năm. Thế nên một khi đã muốn buông tay, đối với cô quả thực không dễ dàng. Cảm xúc hiện nay, cũng giống y như ngày phát hiện ra anh phản bội cô. Thực rất đau lòng...
Mưa dường như mỗi lúc một lớn thêm...
Hàn Vũ vô tình ghé ngang một tiệm tạp hóa, lại tình cờ trông thấy bóng dáng cô. Thân thể bé nhỏ ấy ướt sũng dưới màn mưa, đôi mắt, cùng nụ cười đều ánh lên tia ngờ nghệch, còn đôi bàn tay nhỏ nhắn lại xòe ra mà hứng những hạt mưa rơi. Bên cạnh cô, lại có một chiếc ô màu xám tro đang nằm lăn lóc
Cô gái này, cả hai lần anh gặp cô, đều thật sự rất ấn tượng. Mà ấn tượng nhất, chính là đôi mắt đượm buồn của cô...
Anh bước đến trước mặt cô, dùng chiếc ô màu đen mà chắn mưa cho cô
Như cảm nhận được nước mưa chẳng còn vương vấn trên tay mình, cô ngước lên, đưa đôi mắt ngờ nghệch ấy mà nhìn anh
_Hàn Vũ...
Cô cười với anh, chỉ là, đôi môi thì cười, nhưng ánh mắt, lại không...
_Hàn Vũ, mưa thật lạnh nha!
Anh cũng không hiểu sao, khi nhìn thấy cô như thế, trong lòng lại lấy lên vài tia thương xót. Cánh tay theo quán tính lại kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể ướt sũng của cô
_Thế này còn lạnh nữa không
Từng hơi thở ấm nóng của anh, lần lượt phả vào tai cô
Cánh tay của cô cũng mơ màng mà siết chặt lấy anh, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy
_Còn lạnh, lạnh lắm...
Trùng hợp thay, tên anh là Hàn Vũ, cũng là cơn mưa lạnh. Chỉ sợ, cả đời này cũng không thể sưởi ấm trái tim cô
Mà giọng nói của cô, thoáng chốc lại thay đổi ngữ điệu, từ nũng nịu, lại bất ngờ trở nên nức nỡ. Làm anh đây, cũng khó lòng trở tay kịp
_Tuấn... Tuấn Khang, Tiêu Dao..., cả Dương Minh nữa... Thật, thật xin lỗi...
Anh nhẹ nhàng vỗ về cái lưng bé nhỏ của cô, giọng nói, lại càng thêm phần ôn nhu hơn
_Ngoan, không phải lỗi của em đâu. Cũng không ai ép em phải nhận lỗi đâu. Ngoan, đừng buồn nữa nha...
Tiêu Dao? Tuấn Khang? Hai người này anh đều không quen
_Hức - Cô siết chặt lấy anh hơn - Hàn Vũ, xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh...
Lời nói này của cô, quả thực làm lòng anh không tránh khỏi ngạc nhiên. Vốn dĩ, đây chỉ mới là lần gặp thứ 2 của hai người, anh thật không biết cô có thể làm chuyện gì có lỗi với anh. Nhưng, anh còn choáng gấp trăm lần khi nghe cô nói tiếp
_Nếu có cơ hội để bắt đầu tất cả, xin anh, cầu xin anh đừng bao giờ yêu em. Xin anh...
Người mà cô nói, liệu là anh, hay là một chàng trai nào đó có cùng tên với anh. Nhưng nếu nói là anh, quả thực không hợp lí đi. Anh, làm sao mà là anh được
Càng suy nghĩ lại càng thấy không hợp lí, anh nhanh chóng nâng cằm cô lên, muốn mặt đối mặt nói cho ra lẽ
Thế nhưng, đôi môi cô vẫn mấp máy, mà mắt, lại cứ nhắm chặt
_Hàn Vũ...
Đừng nói với anh, những điều cô nói ban nãy đều là mê sản hết ấy chứ. Cô...
Thân thể cô bỗng chốt xụi lơ, lập tức lại ngã vào lòng anh
Cô bất tỉnh rồi
[...]
Dương Minh vừa bước vào bệnh viện, đã ráo riết tìm kiếm phòng của cô
Trang phục ướt đẫm mới đây đã nhanh chóng được thay thành quần áo bệnh nhân đơn giản, nhưng cũng không vì thế mà làm mất đi vẻ thanh tao của cô.
Nghĩ lại lúc ấy, anh cảm thấy nguy hiểm biết chừng nào. Cô cứ đứng ngoài trời với trang phục ướt nhem như thế, không biết đã dụ dỗ ánh nhìn của bao nhiêu thanh niên háo sắc rồi. Mà nếu, người cô ngã vào khi bất tỉnh không phải là anh, mà lại là một tên sắc lang nào đấy, không biết cô sẽ gặp nguy hiểm đến nhường nào
Thật may khi cô gặp được anh...
Dương Minh bước vào, nhìn thấy anh đang ăn một quả táo (anh ghé ngang một tiệm tạp hóa mua trước khi gặp cô), còn cô vẫn nằm trên giường bệnh mà hôn mê bất tỉnh
_Cám ơn
Dương Minh nhẹ giọng nói, rồi nhẹ nhàng áp tay lên mặt cô, xem xét thân nhiệt cô hiện nay thế nào. Cũng may, cô đã ổn hơn nhiều rồi
_Không có gì, nhưng mà...
_Có chuyện gì sao?
Nhìn thấy gương mặt anh có chút khác thường, làm Dương Minh lại càng thêm phần lo lắng cho cô hơn. Cô gái bé nhỏ này, thật là làm người ta không thể không yêu
_Anh có biết ai tên là Tuấn Khang, hay Tiêu Dao không. Lúc cô ấy bất tỉnh, lại vô thức kêu tên hai người họ
Nghe anh nhắc đến hai cái tên ấy, Dương Minh đột nhiên lại trầm mặc
Thì ra em gái anh, đau lòng vì bọn họ...
_Tiêu Dao là bạn thân, còn Tuấn Khang là bạn trai của con bé
"Bạn trai... à..." Ai đó lén thở dài
Nhưng, có một cái tên còn làm anh vướng mắt nhiều hơn thế
_Vậy... Có ai tên Hàn Vũ không
Dương Minh trầm ngâm một chút, đưa đôi mắt đầy nghi hoặc lên nhìn anh
_Ngoài cậu ra thì còn ai sao? Con bé nói gì à?
Anh khẽ lắc đầu, trong lòng đầy những mớ suy nghĩ rắc rối
Tiếng nói nỉ non ấy, lời xin lỗi thâm tình ấy, rốt cuộc là vì sao cơ chứ...
_Dương Minh, nếu cô ấy tỉnh dậy, đừng nói em đã gặp cô ấy, cũng đừng nhắc đến những câu nói mớ của cô ấy. Được không?
Cho dù không hiểu được mục đích của Hàn Vũ là gì nhưng Dương Minh vẫn làm theo những gì anh nói. Bởi vì dạo gần đây tâm tình của cô thật có chút không tốt, nếu không nói ra một số chuyện, có lẽ sẽ tốt hơn
Hàn Vũ lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện, vương vấn mang theo những suy tư ưu sầu
Bây giờ đã hơn 3 giờ sáng, đêm nay thật sự rất dài
Và chẳng ai trong số họ có được một giấc ngủ ngon...
[...]
9h a.m
Cô khẽ dụi dụi mắt, từ từ nâng nhẹ đôi mi lên, ngay cả bản thân còn chưa thích ứng được chuyện gì đã xảy ra thì một âm thanh trầm ấm bỗng cất lên
_Dậy rồi sao. Ngoan, rửa mặt rồi ăn sáng đi nào
Cái mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi một chút liền khó chịu, đến mức muốn nôn hết cả ra. Mùi thuốc sát trùng này liền làm cô sực ngộ ra bản thân đang ở trong bệnh viện.
Từ khi trùng sinh đến nay, nơi mà cô ở nhiều nhất, lại chính là bệnh viện
_Anh hai, sao em lại ở đây
_Con bé ngốc này, tối qua tự dưng dầm mưa hết một trận. May mà anh gặp được em, chứ nếu không thì
Cô nheo đôi mắt rồi lại nghi hoặc nhìn Dương Minh. Nếu như nhớ không lầm, thì dường như cô có nhìn thấy loáng thoáng gương mặt anh. Vậy thì tại sao...
_Thật sao?
Lòng Dương Minh khẽ chột dạ, nhưng vẫn tươi cười đáp lại cô
_Ừm...
Đợi cô đánh răng, rửa mặt xong, Dương Minh chu đáo đút cho cô từng muỗng cháo trắng. Mà cô, lần này ăn lại rất ngoan ngoãn.
Từ nãy đến giờ, trong lòng Dương Minh có một chút vướng bận mà không biết có nên nói ra hay không. Anh cứ ngập ngừng mãi, cho đến khi chén cháo đã vơi phân nửa...
Mưa dường như mỗi lúc một lớn thêm...
Hàn Vũ vô tình ghé ngang một tiệm tạp hóa, lại tình cờ trông thấy bóng dáng cô. Thân thể bé nhỏ ấy ướt sũng dưới màn mưa, đôi mắt, cùng nụ cười đều ánh lên tia ngờ nghệch, còn đôi bàn tay nhỏ nhắn lại xòe ra mà hứng những hạt mưa rơi. Bên cạnh cô, lại có một chiếc ô màu xám tro đang nằm lăn lóc
Cô gái này, cả hai lần anh gặp cô, đều thật sự rất ấn tượng. Mà ấn tượng nhất, chính là đôi mắt đượm buồn của cô...
Anh bước đến trước mặt cô, dùng chiếc ô màu đen mà chắn mưa cho cô
Như cảm nhận được nước mưa chẳng còn vương vấn trên tay mình, cô ngước lên, đưa đôi mắt ngờ nghệch ấy mà nhìn anh
_Hàn Vũ...
Cô cười với anh, chỉ là, đôi môi thì cười, nhưng ánh mắt, lại không...
_Hàn Vũ, mưa thật lạnh nha!
Anh cũng không hiểu sao, khi nhìn thấy cô như thế, trong lòng lại lấy lên vài tia thương xót. Cánh tay theo quán tính lại kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể ướt sũng của cô
_Thế này còn lạnh nữa không
Từng hơi thở ấm nóng của anh, lần lượt phả vào tai cô
Cánh tay của cô cũng mơ màng mà siết chặt lấy anh, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy
_Còn lạnh, lạnh lắm...
Trùng hợp thay, tên anh là Hàn Vũ, cũng là cơn mưa lạnh. Chỉ sợ, cả đời này cũng không thể sưởi ấm trái tim cô
Mà giọng nói của cô, thoáng chốc lại thay đổi ngữ điệu, từ nũng nịu, lại bất ngờ trở nên nức nỡ. Làm anh đây, cũng khó lòng trở tay kịp
_Tuấn... Tuấn Khang, Tiêu Dao..., cả Dương Minh nữa... Thật, thật xin lỗi...
Anh nhẹ nhàng vỗ về cái lưng bé nhỏ của cô, giọng nói, lại càng thêm phần ôn nhu hơn
_Ngoan, không phải lỗi của em đâu. Cũng không ai ép em phải nhận lỗi đâu. Ngoan, đừng buồn nữa nha...
Tiêu Dao? Tuấn Khang? Hai người này anh đều không quen
_Hức - Cô siết chặt lấy anh hơn - Hàn Vũ, xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh...
Lời nói này của cô, quả thực làm lòng anh không tránh khỏi ngạc nhiên. Vốn dĩ, đây chỉ mới là lần gặp thứ 2 của hai người, anh thật không biết cô có thể làm chuyện gì có lỗi với anh. Nhưng, anh còn choáng gấp trăm lần khi nghe cô nói tiếp
_Nếu có cơ hội để bắt đầu tất cả, xin anh, cầu xin anh đừng bao giờ yêu em. Xin anh...
Người mà cô nói, liệu là anh, hay là một chàng trai nào đó có cùng tên với anh. Nhưng nếu nói là anh, quả thực không hợp lí đi. Anh, làm sao mà là anh được
Càng suy nghĩ lại càng thấy không hợp lí, anh nhanh chóng nâng cằm cô lên, muốn mặt đối mặt nói cho ra lẽ
Thế nhưng, đôi môi cô vẫn mấp máy, mà mắt, lại cứ nhắm chặt
_Hàn Vũ...
Đừng nói với anh, những điều cô nói ban nãy đều là mê sản hết ấy chứ. Cô...
Thân thể cô bỗng chốt xụi lơ, lập tức lại ngã vào lòng anh
Cô bất tỉnh rồi
[...]
Dương Minh vừa bước vào bệnh viện, đã ráo riết tìm kiếm phòng của cô
Trang phục ướt đẫm mới đây đã nhanh chóng được thay thành quần áo bệnh nhân đơn giản, nhưng cũng không vì thế mà làm mất đi vẻ thanh tao của cô.
Nghĩ lại lúc ấy, anh cảm thấy nguy hiểm biết chừng nào. Cô cứ đứng ngoài trời với trang phục ướt nhem như thế, không biết đã dụ dỗ ánh nhìn của bao nhiêu thanh niên háo sắc rồi. Mà nếu, người cô ngã vào khi bất tỉnh không phải là anh, mà lại là một tên sắc lang nào đấy, không biết cô sẽ gặp nguy hiểm đến nhường nào
Thật may khi cô gặp được anh...
Dương Minh bước vào, nhìn thấy anh đang ăn một quả táo (anh ghé ngang một tiệm tạp hóa mua trước khi gặp cô), còn cô vẫn nằm trên giường bệnh mà hôn mê bất tỉnh
_Cám ơn
Dương Minh nhẹ giọng nói, rồi nhẹ nhàng áp tay lên mặt cô, xem xét thân nhiệt cô hiện nay thế nào. Cũng may, cô đã ổn hơn nhiều rồi
_Không có gì, nhưng mà...
_Có chuyện gì sao?
Nhìn thấy gương mặt anh có chút khác thường, làm Dương Minh lại càng thêm phần lo lắng cho cô hơn. Cô gái bé nhỏ này, thật là làm người ta không thể không yêu
_Anh có biết ai tên là Tuấn Khang, hay Tiêu Dao không. Lúc cô ấy bất tỉnh, lại vô thức kêu tên hai người họ
Nghe anh nhắc đến hai cái tên ấy, Dương Minh đột nhiên lại trầm mặc
Thì ra em gái anh, đau lòng vì bọn họ...
_Tiêu Dao là bạn thân, còn Tuấn Khang là bạn trai của con bé
"Bạn trai... à..." Ai đó lén thở dài
Nhưng, có một cái tên còn làm anh vướng mắt nhiều hơn thế
_Vậy... Có ai tên Hàn Vũ không
Dương Minh trầm ngâm một chút, đưa đôi mắt đầy nghi hoặc lên nhìn anh
_Ngoài cậu ra thì còn ai sao? Con bé nói gì à?
Anh khẽ lắc đầu, trong lòng đầy những mớ suy nghĩ rắc rối
Tiếng nói nỉ non ấy, lời xin lỗi thâm tình ấy, rốt cuộc là vì sao cơ chứ...
_Dương Minh, nếu cô ấy tỉnh dậy, đừng nói em đã gặp cô ấy, cũng đừng nhắc đến những câu nói mớ của cô ấy. Được không?
Cho dù không hiểu được mục đích của Hàn Vũ là gì nhưng Dương Minh vẫn làm theo những gì anh nói. Bởi vì dạo gần đây tâm tình của cô thật có chút không tốt, nếu không nói ra một số chuyện, có lẽ sẽ tốt hơn
Hàn Vũ lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện, vương vấn mang theo những suy tư ưu sầu
Bây giờ đã hơn 3 giờ sáng, đêm nay thật sự rất dài
Và chẳng ai trong số họ có được một giấc ngủ ngon...
[...]
9h a.m
Cô khẽ dụi dụi mắt, từ từ nâng nhẹ đôi mi lên, ngay cả bản thân còn chưa thích ứng được chuyện gì đã xảy ra thì một âm thanh trầm ấm bỗng cất lên
_Dậy rồi sao. Ngoan, rửa mặt rồi ăn sáng đi nào
Cái mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi một chút liền khó chịu, đến mức muốn nôn hết cả ra. Mùi thuốc sát trùng này liền làm cô sực ngộ ra bản thân đang ở trong bệnh viện.
Từ khi trùng sinh đến nay, nơi mà cô ở nhiều nhất, lại chính là bệnh viện
_Anh hai, sao em lại ở đây
_Con bé ngốc này, tối qua tự dưng dầm mưa hết một trận. May mà anh gặp được em, chứ nếu không thì
Cô nheo đôi mắt rồi lại nghi hoặc nhìn Dương Minh. Nếu như nhớ không lầm, thì dường như cô có nhìn thấy loáng thoáng gương mặt anh. Vậy thì tại sao...
_Thật sao?
Lòng Dương Minh khẽ chột dạ, nhưng vẫn tươi cười đáp lại cô
_Ừm...
Đợi cô đánh răng, rửa mặt xong, Dương Minh chu đáo đút cho cô từng muỗng cháo trắng. Mà cô, lần này ăn lại rất ngoan ngoãn.
Từ nãy đến giờ, trong lòng Dương Minh có một chút vướng bận mà không biết có nên nói ra hay không. Anh cứ ngập ngừng mãi, cho đến khi chén cháo đã vơi phân nửa...