. "Em...." - Mộc Sênh chưa kịp nói hết câu, An Dương Niên đã ngắt lời cô - "Anh hiểu, anh đi trước đây".
. Cô đơn thuần, thuần khiết là thế nhưng trái tim lại mang đầy vết thương. Anh phải làm gì mới có thể xoa dịu trái tim đầy gai góc. Anh biết đằng sau mỗi nụ cười tươi rót của cô chính là một nỗi buồn ẩn chứa đầy bi thương.
. Nhìn bóng dáng An Dương Niên dần khuất sau cánh cửa, cô lắc đầu, phải chăng mình đã lại làm tổn thương anh ư? Cô không muốn cho anh hi vọng nhưng cũng không muốn làm anh tổn thương. Mười năm qua anh là người chăm sóc cô, là người luôn làm cô cười, cô hiểu hết, hiểu hết tất cả việc mà anh đã làm, không phải chỉ muốn chữa lành vết thương chôn chặt trong tim cô sao?
. Mộc Sênh khoá chặt cửa, căn nhà này tuy mọi thứ đã cũ, những thứ gì hỏng mà cô có thể sữa, vẫn sẽ sửa, nhưng gì đã hỏng, mà không sửa nổi, cô vẫn sẽ cất gọn vào trong kho, bởi vì mọi đồ đạc trong nhà toàn do một tay anh chọn.
. Cô dạo bước trên con đường trải dài cây, những tia nắng xinh đẹp len lỏi vào từng tán lá cây xanh mát. Mùa thu - mùa mà Mộc Sênh thích nhất. Nó không nắng gắt gao như mùa hạ cũng chẳng hề lạnh lẽo giống mùa đông. Nó giống như anh, không nóng cũng chẳng lạnh, tính khí thất thường, nhưng đối với cô luôn rất tốt. Anh chăm sóc cô tỉ mỉ hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ mới lớn.
. Mỗi đoạn ký ức đối với cô mà nói, chính là món quà mà anh để lại cho cô. Cô sẽ không bao giờ cho phép mình quên đi một đoạn hồi ức nào, bởi, quên đi một đoạn, chính là quên đi một nửa bóng hình anh. Cô không muốn, mất luôn cả ký ức về anh. Quên nó, đồng nghĩa với việc cô quên luôn người mình yêu nhất.
. Chiếc lá bàng vàng úa rơi trên bàn tay trắng nõn của cô. Mộc Sênh nhìn chiếc lá, đôi mắt tựa hồ như nhìn thấy kỷ niệm giữa anh và cô. Mọi thứ quanh thành phố A này luôn tràn ngập bóng hình ảnh, kể cả chiếc lá nhỏ bé này.
. Lần đầu hai người gặp nhau, vốn dĩ cũng chỉ là một ngày của mùa thu tươi đẹp, ánh nắng vàng nhạt phủ kín sân trường đại học A. Cô đi tản bộ trong vườn trường, xung quanh bao phủ toàn những cây bàng đã lâu năm, vô tình nhìn thấy anh. Anh ngồi dựa vào gốc cây bàng, hưởng thụ sự mát mẻ dưới gốc cây, anh ôm cây đàn ghi ta, bắt đầu đánh từng khúc nhạc đầu tiên. Tiếng đàn trong trẻo hoà quyện cùng giọng nói ấm áp khiến cô chìm đắm trong một khắc đó.
. Sau này, khi hai người đã yêu nhau, anh nói rằng - "Ngày ấy, vì biết trước em sẽ đi dạo ở nơi đó sau một tiết học đầy căng thẳng, anh mới ôm cây đàn ghi ta ra đó ngồi, hát tặng em bài hát anh đã dành một tháng để viết về em".
. Cô cọ cọ vào lồng ngực anh, nở nụ cười hạnh phúc nhất, đối với anh, nụ cười của cô chính là liều thuốc, chỉ cần nhìn thấy nó, anh sẽ không còn mệt mỏi nữa - "Sao anh biết em thích nghe đàn ghi ta?".
. Anh đưa tay nhéo nhẹ lên mũi cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, nói - "Đương nhiên là hỏi thăm rồi".
. Nhưng có một điều cô không biết, vì cô, anh dành hai năm trời chỉ để học đánh đàn ghi ta cho cô nghe.
. Mộc Sênh bật cười, trước kia, bạn học nào cũng sẽ cười cô sau này không có bạn trai vì tính khí quật cường không chịu nghe lời của cô, nhưng ai mà biết được, sau này lên đại học lại có người dùng cách lãng mạn như thấy này để tỏ tình với cô.
. Không biết từ bao giờ, Mộc Sênh đã dừng trước tập đoàn Hàn Thị, nó đẹp và to lớn hơn cô nghĩ nhiều. Hôm nay, Mộc Sênh mặc chiếc áo phông màu trắng, kết hợp với chiếc quần jeans nhìn cô không khác gì một sinh viên cả. Cô ưỡn thẳng người, hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng rồi bước vào.
. Hàn Thị không khác gì một cung điện trang trọng, thiết kế không lạnh cũng chẳng nóng tựa như một toàn lâu đài thiết kế dành riêng cho mùa thu. Theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, Mộc Sênh lên tầng cao nhất của toà nhà. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả tầng này, khiến Mộc Sênh bất giác sợ hãi.
. Cô đi đến phía cuối hành lang, lấy hết dũng khí gõ hai tiếng chuẩn mực lên cánh cửa gỗ, nhưng bên trong vẫn không đáp lại. Mộc Sênh gõ thêm lần nữa, kèm theo giọng nói dịu dàng của cô - "Xin chào! Tôi là Mộc Sênh là thư ký mới của ngài!".
. "Vào đi" - một giọng nói lạnh như được băng đúc kết khiến Mộc Sênh sững người. Giọng nói này thật giống, thật giống của anh, nhưng lại không có phần ấm áp nào.
. Thoát khỏi những ký ức vớ vẩn, Mộc Sênh đẩy cửa đi vào, cô nghiêm túc gập người chuẩn chín mươi độ - "Chào ngài tôi là thư ký mới".
. Anh xoay ngoài, đối diện với cô gái kia, giọng nói không cảm xúc - "Trông tôi già vậy sao?" - hai hàng lông mi nhăn lại, rõ ràng anh không hài lòng với từ 'ngài' từ miệng cô.
. Mộc Sênh ngẩng đầu, toàn thân cô run bần bật, giống, quá giống, giống như hai giọng nước - "Phong...." - cô yếu ớt nói.
. Cô đơn thuần, thuần khiết là thế nhưng trái tim lại mang đầy vết thương. Anh phải làm gì mới có thể xoa dịu trái tim đầy gai góc. Anh biết đằng sau mỗi nụ cười tươi rót của cô chính là một nỗi buồn ẩn chứa đầy bi thương.
. Nhìn bóng dáng An Dương Niên dần khuất sau cánh cửa, cô lắc đầu, phải chăng mình đã lại làm tổn thương anh ư? Cô không muốn cho anh hi vọng nhưng cũng không muốn làm anh tổn thương. Mười năm qua anh là người chăm sóc cô, là người luôn làm cô cười, cô hiểu hết, hiểu hết tất cả việc mà anh đã làm, không phải chỉ muốn chữa lành vết thương chôn chặt trong tim cô sao?
. Mộc Sênh khoá chặt cửa, căn nhà này tuy mọi thứ đã cũ, những thứ gì hỏng mà cô có thể sữa, vẫn sẽ sửa, nhưng gì đã hỏng, mà không sửa nổi, cô vẫn sẽ cất gọn vào trong kho, bởi vì mọi đồ đạc trong nhà toàn do một tay anh chọn.
. Cô dạo bước trên con đường trải dài cây, những tia nắng xinh đẹp len lỏi vào từng tán lá cây xanh mát. Mùa thu - mùa mà Mộc Sênh thích nhất. Nó không nắng gắt gao như mùa hạ cũng chẳng hề lạnh lẽo giống mùa đông. Nó giống như anh, không nóng cũng chẳng lạnh, tính khí thất thường, nhưng đối với cô luôn rất tốt. Anh chăm sóc cô tỉ mỉ hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ mới lớn.
. Mỗi đoạn ký ức đối với cô mà nói, chính là món quà mà anh để lại cho cô. Cô sẽ không bao giờ cho phép mình quên đi một đoạn hồi ức nào, bởi, quên đi một đoạn, chính là quên đi một nửa bóng hình anh. Cô không muốn, mất luôn cả ký ức về anh. Quên nó, đồng nghĩa với việc cô quên luôn người mình yêu nhất.
. Chiếc lá bàng vàng úa rơi trên bàn tay trắng nõn của cô. Mộc Sênh nhìn chiếc lá, đôi mắt tựa hồ như nhìn thấy kỷ niệm giữa anh và cô. Mọi thứ quanh thành phố A này luôn tràn ngập bóng hình ảnh, kể cả chiếc lá nhỏ bé này.
. Lần đầu hai người gặp nhau, vốn dĩ cũng chỉ là một ngày của mùa thu tươi đẹp, ánh nắng vàng nhạt phủ kín sân trường đại học A. Cô đi tản bộ trong vườn trường, xung quanh bao phủ toàn những cây bàng đã lâu năm, vô tình nhìn thấy anh. Anh ngồi dựa vào gốc cây bàng, hưởng thụ sự mát mẻ dưới gốc cây, anh ôm cây đàn ghi ta, bắt đầu đánh từng khúc nhạc đầu tiên. Tiếng đàn trong trẻo hoà quyện cùng giọng nói ấm áp khiến cô chìm đắm trong một khắc đó.
. Sau này, khi hai người đã yêu nhau, anh nói rằng - "Ngày ấy, vì biết trước em sẽ đi dạo ở nơi đó sau một tiết học đầy căng thẳng, anh mới ôm cây đàn ghi ta ra đó ngồi, hát tặng em bài hát anh đã dành một tháng để viết về em".
. Cô cọ cọ vào lồng ngực anh, nở nụ cười hạnh phúc nhất, đối với anh, nụ cười của cô chính là liều thuốc, chỉ cần nhìn thấy nó, anh sẽ không còn mệt mỏi nữa - "Sao anh biết em thích nghe đàn ghi ta?".
. Anh đưa tay nhéo nhẹ lên mũi cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, nói - "Đương nhiên là hỏi thăm rồi".
. Nhưng có một điều cô không biết, vì cô, anh dành hai năm trời chỉ để học đánh đàn ghi ta cho cô nghe.
. Mộc Sênh bật cười, trước kia, bạn học nào cũng sẽ cười cô sau này không có bạn trai vì tính khí quật cường không chịu nghe lời của cô, nhưng ai mà biết được, sau này lên đại học lại có người dùng cách lãng mạn như thấy này để tỏ tình với cô.
. Không biết từ bao giờ, Mộc Sênh đã dừng trước tập đoàn Hàn Thị, nó đẹp và to lớn hơn cô nghĩ nhiều. Hôm nay, Mộc Sênh mặc chiếc áo phông màu trắng, kết hợp với chiếc quần jeans nhìn cô không khác gì một sinh viên cả. Cô ưỡn thẳng người, hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng rồi bước vào.
. Hàn Thị không khác gì một cung điện trang trọng, thiết kế không lạnh cũng chẳng nóng tựa như một toàn lâu đài thiết kế dành riêng cho mùa thu. Theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, Mộc Sênh lên tầng cao nhất của toà nhà. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả tầng này, khiến Mộc Sênh bất giác sợ hãi.
. Cô đi đến phía cuối hành lang, lấy hết dũng khí gõ hai tiếng chuẩn mực lên cánh cửa gỗ, nhưng bên trong vẫn không đáp lại. Mộc Sênh gõ thêm lần nữa, kèm theo giọng nói dịu dàng của cô - "Xin chào! Tôi là Mộc Sênh là thư ký mới của ngài!".
. "Vào đi" - một giọng nói lạnh như được băng đúc kết khiến Mộc Sênh sững người. Giọng nói này thật giống, thật giống của anh, nhưng lại không có phần ấm áp nào.
. Thoát khỏi những ký ức vớ vẩn, Mộc Sênh đẩy cửa đi vào, cô nghiêm túc gập người chuẩn chín mươi độ - "Chào ngài tôi là thư ký mới".
. Anh xoay ngoài, đối diện với cô gái kia, giọng nói không cảm xúc - "Trông tôi già vậy sao?" - hai hàng lông mi nhăn lại, rõ ràng anh không hài lòng với từ 'ngài' từ miệng cô.
. Mộc Sênh ngẩng đầu, toàn thân cô run bần bật, giống, quá giống, giống như hai giọng nước - "Phong...." - cô yếu ớt nói.