Thoáng chốc, trời đã sập tối. Mặt trăng đã thế chỗ mặt trời. Những ngôi sao lấp lánh đã sớm giành chỗ của những đám mây bồng bềnh.
Ánh trăng rọi xuống bóng dáng hai người, hình ảnh thật đẹp, thật lung linh, thật ấm áp, nó không chứa sự hận thù, chỉ còn lại sự bình yên. Nếu như thời gian có thể dừng lại xin hãy dừng tại đây...
Mộc Sênh tỉnh dậy vì đói bụng, xung quanh tối om, hơi thở của người đàn ông vây quanh cô, cô khẽ nhíu mày.
Cô cũng chẳng biết, mình vì sao lại rơi nước mắt...
Em cho anh trái tim nóng hổi, anh đưa em cả tình yêu của anh nhưng giờ anh đang ở đâu? Tình yêu của anh dành cho em đang ở đâu? Trái tim em hiện giờ đang lạc lõng nơi phương trời nào?
Cô khẽ nhẩm cái tên "Hàn Thiên Phong" trong miệng, trái tim không ngừng đau đớn như bị ai dày xéo. Anh đúng là thật ác độc, có phải anh đang dùng cách này để trả thù em, trả thù vì năm đó em giận anh ư?
Mười năm qua, em sống không bằng chết. Hàng ngày, hàng tháng, hàng năm nỗi đau anh đem lại cho em không ngừng gặm nhấm ăn mòn trái tim em.
Giờ lại đến lượt em trai anh trở về, nói với em rằng em giết chết anh ư? Giết chết anh, em nỡ chắc? Em yêu anh nhiều như vậy, tình yêu em dành cho anh đã sớm hằn sâu vào trong cốt tuỷ!
Phong, anh đang ở trên kia có hiểu được nỗi đau mà hiện giờ em đang gánh lấy hay không? Em chỉ cần một người tin tưởng em, luôn đứng về phía em, nhưng giờ anh đi rồi, ai đứng ra để bảo vệ em, ai đứng ra để biện hộ cho em, ai đứng ra để an ủi em, ai đứng ra quan tâm, chăm sóc em mỗi ngày đây?
Dù cho hàng trăm, hàng triệu, hay hàng tỷ người trên thế giờ này có nói em giết chết anh, em sẽ không quan tâm, bởi vì em chẳng là gì đáng hổ thẹn.
Mộc Sênh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt cô sáng như vì sao lấp lánh trong đêm tối, nó thật đẹp, thật long lanh. Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Hàn Thiên Lăng ra khỏi vòng eo của mình, xoay người đứng dậy.
Tự dặn bản thân rằng người đàn ông đang nằm ngủ rất yên tĩnh hệt như chú mèo con kia không phải là người cô yêu thương nhất, chỉ là một người trong lòng đầy hận thù, bất cứ lúc nào cũng muốn đem cô giết chết.
"Khụ...." - cô bất chợt ho khan một tiếng, dòng máu đỏ tươi bất ngờ chảy xuống lòng bàn tay cô. Hệt như một bông hoa đã nở rộ giữa làn nước xanh biếc. Mộc Sênh vội vàng chảy vào nhà vệ sinh rửa sạch bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
Dạo này do mệt mỏi quá nên mới bị như vậy, Mộc Sênh tự an ủi bản thân.
Cô lấy tay hất mạnh nước lên mặt, cảm giác buốt giá từng đợt từng đợt khiến Mộc Sênh cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
[ Một tuần hai chap ]
Ánh trăng rọi xuống bóng dáng hai người, hình ảnh thật đẹp, thật lung linh, thật ấm áp, nó không chứa sự hận thù, chỉ còn lại sự bình yên. Nếu như thời gian có thể dừng lại xin hãy dừng tại đây...
Mộc Sênh tỉnh dậy vì đói bụng, xung quanh tối om, hơi thở của người đàn ông vây quanh cô, cô khẽ nhíu mày.
Cô cũng chẳng biết, mình vì sao lại rơi nước mắt...
Em cho anh trái tim nóng hổi, anh đưa em cả tình yêu của anh nhưng giờ anh đang ở đâu? Tình yêu của anh dành cho em đang ở đâu? Trái tim em hiện giờ đang lạc lõng nơi phương trời nào?
Cô khẽ nhẩm cái tên "Hàn Thiên Phong" trong miệng, trái tim không ngừng đau đớn như bị ai dày xéo. Anh đúng là thật ác độc, có phải anh đang dùng cách này để trả thù em, trả thù vì năm đó em giận anh ư?
Mười năm qua, em sống không bằng chết. Hàng ngày, hàng tháng, hàng năm nỗi đau anh đem lại cho em không ngừng gặm nhấm ăn mòn trái tim em.
Giờ lại đến lượt em trai anh trở về, nói với em rằng em giết chết anh ư? Giết chết anh, em nỡ chắc? Em yêu anh nhiều như vậy, tình yêu em dành cho anh đã sớm hằn sâu vào trong cốt tuỷ!
Phong, anh đang ở trên kia có hiểu được nỗi đau mà hiện giờ em đang gánh lấy hay không? Em chỉ cần một người tin tưởng em, luôn đứng về phía em, nhưng giờ anh đi rồi, ai đứng ra để bảo vệ em, ai đứng ra để biện hộ cho em, ai đứng ra để an ủi em, ai đứng ra quan tâm, chăm sóc em mỗi ngày đây?
Dù cho hàng trăm, hàng triệu, hay hàng tỷ người trên thế giờ này có nói em giết chết anh, em sẽ không quan tâm, bởi vì em chẳng là gì đáng hổ thẹn.
Mộc Sênh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt cô sáng như vì sao lấp lánh trong đêm tối, nó thật đẹp, thật long lanh. Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Hàn Thiên Lăng ra khỏi vòng eo của mình, xoay người đứng dậy.
Tự dặn bản thân rằng người đàn ông đang nằm ngủ rất yên tĩnh hệt như chú mèo con kia không phải là người cô yêu thương nhất, chỉ là một người trong lòng đầy hận thù, bất cứ lúc nào cũng muốn đem cô giết chết.
"Khụ...." - cô bất chợt ho khan một tiếng, dòng máu đỏ tươi bất ngờ chảy xuống lòng bàn tay cô. Hệt như một bông hoa đã nở rộ giữa làn nước xanh biếc. Mộc Sênh vội vàng chảy vào nhà vệ sinh rửa sạch bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
Dạo này do mệt mỏi quá nên mới bị như vậy, Mộc Sênh tự an ủi bản thân.
Cô lấy tay hất mạnh nước lên mặt, cảm giác buốt giá từng đợt từng đợt khiến Mộc Sênh cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
[ Một tuần hai chap ]