Trải qua chia lìa, rốt cuộc tôi cưới được thiên sứ không thể thiếu trong sinh mệnh của mình, con khỉ đáng yêu của tôi, hơn nữa chúng tôi lại trải qua cuộc sống như hình với bóng lần nữa, thật vất vả thuyết phục con khỉ không cần đến công ty làm, nhưng hơn một tuần sau, tôi liền hối hận.
Ăn cơm tối xong, ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ ngợi, tôi nên nói với cô như thế nào, mở ti vi lên, mà tôi suy nghĩ không hề có biện pháp tập trung một chút nào.
"Chồng Tinh Tinh, anh đang làm cái gì vậy? Ngồi sững sờ ở đây."
Vợ xinh đẹp ôm lấy cổ tôi từ phía sau của tôi, mùi hương ngọt ngào trên người cô từ từ bay vào lỗ mũi của tôi, làm tôi đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái.
Tôi giữ bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của cô trong tay của tôi.
"Vợ, đến đây ngồi với chồng một chút."
Kéo cô từ phía sau qua, để cho cô ngồi ở trên đùi gầy yếu của mình, tôi biết rõ chân không có thịt khiến cô ngồi không được thoải mái, nhưng vì ích kỷ nên tôi vẫn vô cùng thích cảm giác cô ngồi ở phía trên, mặc dù trên đùi tôi không cảm giác rất rõ ràng, nhưng cô ngồi một chút, tôi còn có thể cảm nhận nhiệt độ của cô, chút nhiệt độ này là thuốc tốt nhất để giảm đau đớn.
"Chồng Tinh Tinh, anh đang nghĩ gì?"
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên chân của tôi, đôi tay ôm cổ tôi, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng hỏi.
Thấy dáng vẻ này của cô, cảm giác hạnh phúc lập tức lại bao vây tôi thật chặt, tôi tựa đầu ở trên ngực cô, nghe tim của cô đập, buộc chặt hai tay của anh, thật sự muốn nhét cô vào bên trong cơ thể tôi.
"Chồng Tinh Tinh, anh điên rồi, sức lực lớn như vậy."
Cô bắt đầu giãy dụa ở trên chân của tôi, cố gắng muốn thoát khỏi từ trong lòng của tôi, vì giữ cô lại, tôi không thể làm gì khác hơn là vận dụng bùa phép chế ngự cô hữu hiệu nhất.
"Vợ ơi, em tốt nhất không nên động, hôm nay eo và chân của chồng em đều đau muốn chết."
Lời này của tôi vừa ra, cô lập tức dừng bất cứ động tác nào lại, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt của cô, tôi bắt đầu hối hận.
Cô khẩn trương nhìn tôi, lông mày xinh đẹp nhíu ở một nơi, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi khiến cho tôi rất khẩn trương.
"Chồng Tinh Tinh, có phải hôm nay anh lại ngồi một ngày hay không, không phải em đã nói với anh sao, buổi trưa ở công ty nhất định phải nằm nghỉ. Anh đau lưng, em càng không thể ngồi ở đây, em đi lấy tinh dầu đấm bóp giúp anh một chút."
"Không, em cũng không được đi đâu hêt, nếu như vậy anh sẽ ôm em."
Tính khí trẻ con của tôi nổi lên, hiện tại tôi phát hiện, kể từ sau khi kết hôn, ở chung một chỗ với con khỉ, tôi không còn trầm ổn như trước kia, ngược lại càng ngày càng trở nên trẻ con, kích động giống như đứa con nít.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao không nghe lời như vậy?"
Sau khi cưới con khỉ cũng thay đổi, ngược lại cô càng ngày càng trở nên trầm ổn, vai diễn của chúng tôi lại đổi chỗ rồi.
"Mặc kệ em nói thế nào, anh không để cho em đi, em ở đây đi, eo của anh cũng không đau nữa."
Tôi còn quấy nhiễu.
"Trời ạ, chồng Tinh Tinh, anh thật sự rất biết ăn vạ."
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên chân của tôi, kề mặt ở trên mặt của tôi, nhìn thấy phương pháp của mình có hiệu quả, tôi cười vui vẻ, nhân cơ hội nói: "Vợ, anh còn có một việc muốn nói với em, mong em đồng ý với anh."
"Chuyện gì? Không nói em sẽ không đồng ý với anh, Lương Văn Thông tiên sinh, anh rất giảo hoạt nha."
"Vợ, em đồng ý với anh trước đi, nếu không cuộc sống sau này của anh nhất định không dễ chịu."
Đôi mắt cô nhìn tôi chằm chằm, mà tôi đây, cũng làm ra vẻ vô cùng thành khẩn, thấy dáng vẻ cô vẫn còn do dự, tôi còn nói.
"Đồng ý với anh đi, vợ đại nhân, Please."
"Vậy cũng được, em đồng ý với anh, bây giờ có thể nói chưa?"
"Vợ, chính là em về công ty làm thư ký của anh đi." Tôi nhỏ giọng, có chút ngượng ngùng nói.
". . . . . ."
Nhìn cô khẽ nhếch miệng, hơn nữa khóe miệng đã bắt đầu cong lên.
"Sao em nhớ chủ tịch anh đã đuổi em đấy. Mới mấy ngày chứ?" Cô cười nói.
"Anh hối hận sắp chết, vợ đại nhân, rốt cuộc anh phát hiện, nếu như không thấy em, anh không có cách nào yên tâm làm việc."
"Em không đi, như vậy sẽ làm cho chủ tịch Lương mất mặt nha."
Thấy cô lắc đầu, lòng của tôi cũng rúc vào một chỗ rồi, kéo cô gần mình.
"Vừa rồi em đã đồng ý với anh, huống chi anh không sợ mất thể diện, chỉ sợ mất hồn. Vợ, xin em giúp đỡ mà, em cũng biết anh làm việc thì tự chủ rất kém. Đến lúc đó lại mệt đến nỗi ngay cả đứng cũng đứng không vững, không phải em yêu thương anh sao?"
Vợ bảo bối nhìn tôi, cuối cùng bắn mạnh xuống ở trên trán của tôi, chu cái miệng nhỏ nhắn của cô nói.
"Em phát hiện, chồng Tinh Tinh, anh thật sự là một người rất giảo hoạt."
"Em đồng ý với anh rồi, vợ." Tôi muốn xác nhận một chút.
"Em có biện pháp gì đây? Cũng đã đồng ý với anh, hơn nữa em không nhẫn tâm nhìn anh đứng không vững."
Tôi vui vẻ ôm cô, thuận tiện hôn cô một cái.
"Vẫn là vợ đại nhân tốt nhất."
Tôi cười vui vẻ, nhưng bản thân cũng cảm thấy tôi rất hư, vì muốn để vợ ở bên cạnh mà không chừa thủ đoạn nào, ai, không có cách nào, ai bảo tôi luôn muốn thấy cô.
Một tháng sau đó, đi dạo phố, gặp gỡ bạn bè đã trở thành công việc hằng ngày của tôi, còn yêu cầu bạn tôi phải cùng tôi đi ăn những món ngon mà đã lâu rồi tôi không được ăn. Điều tôi thích nhất chính là mỗi khi họp mặt tôi đều được ăn những món mình thích. Hôm nay tôi có hẹn với mấy người bạn một giờ trưa gặp nhau tại lầu hai ở một nhà hàng gần khu quảng trường Trung Hoàn ().
( Nếu các bạn thường xem phim HK chắc cũng có nghe nhiều về khu Trung Hoàn rồi. Đó là khu trung tâm cao cấp (cũng tựa như khu Q ở VN mình ấy) về chính trị và kinh doanh của Hồng Kông; có rất nhiều ngân hàng, tổ chức tài chính quốc tế và lãnh sự quán nước ngoài, còn có cả trụ sở chính của chính phủ Hồng Kông đều được đặt ở đó.)
Thật không ngờ rằng hôm nay đường lại kẹt xe đến vậy, xe bị kẹt giữa đường muốn nhích lên cũng không thể nào nhích được. Tôi sốt ruột nhìn xem đồng hồ, đã một giờ hai mươi phút rồi, tôi liền bảo tài xế cho tôi xuống ở đây. Sau khi được tôi yêu cầu, tài xế đã cho tôi xuống trước cổng ngân hàng HSBC. Tôi đi bộ đến quảng trường, đã vậy hôm nay tôi còn đi giày cao gót nữa, mà gót giày lại còn rất mảnh, khiến tôi muốn đi nhanh cũng không được, chỉ có thể chịu đựng từ từ mà bước đi, chắc chắn hôm nay tôi sẽ bị đám bạn mắng cho một trận rồi.
"Joyce, bọn chị ở đây này." Mới vừa đi tới cửa nhà hàng, tôi đã nghe thấy tiếng Sally đang gọi tôi.
“Ngại quá, cho em xin lỗi mọi người nhé. Hôm nay kẹt xe quá, khiến cho mọi người đợi lâu." Tôi thành thật xin lỗi mọi người.
"Em đó, chị thấy em viện cớ thì có chứ kẹt xe nỗi gì, vua trễ giờ như em mà có thể đến sớm thì chị cũng lạy tạ cảm ơn trời đất." Sally lớn giọng nói.
"Xin chị đấy, Sally, có thể nói nhỏ một chút được không, chị muốn cho mọi người nghe thấy hết sao?" Tôi thở dài ra vẻ hối lỗi, rồi kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh chị ấy.
Bốn người chúng tôi bắt đầu rôm rả trò chuyện trêu chọc lẫn nhau, họ đều là những người bạn tôi chơi từ nhỏ đến lớn, tôi là đứa nhỏ nhất trong bốn người. Cả tháng nay kể từ khi tôi từ Mỹ trở về, hầu như cuối tuần nào chúng tôi cũng phải gặp nhau, họ đều làm việc gần chỗ này, cho nên người thất nghiệp như tôi đây phải nhân nhượng bọn họ mà đến tận đây gặp mặt.
Họ đều đã có bạn trai rồi, bây giờ chỉ còn có mình tôi là độc thân. Thế nên lần nào gặp mặt, các chị ấy cũng đều muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, như thể các bà mẹ muốn tống quách con gái mình đi lấy chồng cho rồi ấy.
"Joyce, chị không thể nào tin nổi..., em ở Mỹ bốn năm mà không có mối tình nào hết sao?" Grace, chị cả của chúng tôi nói.
"Em nói với mọi người nhiều lần rồi mà, không có, không có." Tôi bất đắc dĩ nói.
Họ cứ bao vây tấn công tôi như thế này thật khiến tôi muốn bỏ chạy quá đi mất.
"Ê, mọi người nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi ở đối diện kìa, kể từ khi Joyce đi vào anh ta cứ luôn nhìn về phía chúng ta đấy. Joyce, có phải anh ta để ý đến em rồi không?" Nancy, người kỹ tính nhất trong nhóm chúng tôi, nhỏ giọng nói.
"Ở đâu, người nào đâu?" Cái loa Sally hỏi.
"Cái bàn phía đối diện chị ấy, cái anh chàng da trắng trắng, trông giống như con lai ấy, còn mang đôi kính nhỏ hình vuông gọng đen ấy." Nancy miêu tả.
Tôi ngồi ở đối diện Nancy, cho nên tôi đang đưa lưng về phía người mà Nancy nói, nhưng sau khi tôi nghe chị ấy miêu tả, tôi có cảm giác hình như mình gặp người này ở đâu rồi thì phải? Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Khi tôi chạm phải ánh mắt của anh ta, thì anh ta nở nụ cười với tôi, đó không phải là Lương Văn Thông sao? Đi cùng với anh còn có hai người đàn ông người nước ngoài, đều mặc tây trang, giống như là vừa từ công ty ra ngoài dùng cơm.
Tôi cũng cười cười với anh ta.
"Mọi người nhìn kìa, anh ta đang cười với em kìa Joyce." Nancy còn nói.
Tôi vội vàng quay đầu trở lại nói với chị ấy, "Không cần ngạc nhiên đâu, em với anh ta có gặp nhau một lần rồi."
"Ồ, dáng dấp anh ta cũng đẹp trai thật đấy." Sally nói.
Grace cũng ở đó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tôi lại quay đầu nhìn.
Khắc sâu vào tầm mắt của tôi là Lương Văn Thông lúc này không biết anh ta lấy ra từ đâu ra một cặp nạng màu xanh da trời, hai tay chống lên cây nạng, cố hết sức đứng lên, thấy mình đã đứng vững ngay ngắn mới gật đầu với hai người đàn ông ngồi cùng bàn. Sau đó lập tức di chuyển đôi nạng đi về phía tôi. Anh đứng lên thật đúng là rất cao, liếc mắt có thể đoán chừng anh ta cũng cao khoảng m.
Anh ta di chuyển rất tốn sức, tôi thấy đầu tiên anh ta di chuyển cây nạng bên phải trước, rồi hơi nghiêng người về bên phải, sau đó hình như là dùng phần mông để nhấc bắp đùi trái của anh ta đi, rồi giơ chân trái dường như dài hơn người bình thường một chút bước đi. Như vậy thì anh ta có thể di chuyển được chân trái của mình, có thể nói là mượn sức ở phía trên để đi về phía trước, đi lên trước nữa lại di chuyển sang cây nạng bên trái, tương tự lúc nãy dời đùi phải, chân của anh ta xem ra vẫn có thể cử động nhẹ ở bắp đùi và đầu gối. Nhưng phần mắt cá chân của anh ta vốn không có, vì vậy mỗi bước đi của anh ta đều phải nhờ vào bắp chân của mình, vì để ổn định được bước đi nên anh ta đi rất chậm, sự thăng bằng và toàn bộ sức nặng của cơ thể anh ta, toàn bộ đều dựa vào cánh tay của anh ta, nhưng tổng thể mà nói thì anh ta đi lại cũng rất vững vàng.
Nhìn thấy anh ta khó khăn bước đến chỗ tôi như vậy, tôi ra dấu với các chị, sau đó vội vàng đi đến chỗ anh ta.
Đi mới mấy bước tôi đã đến trước mặt anh ta. Anh ta cúi đầu nhìn thấy mình đứng vững rồi lại ngước mắt lên nhìn tôi, cười nói: "Rất vui vì hôm nay có thể gặp lại cô ở đây. Cô khỏe không?"
"Tôi rất khỏe." Tôi trả lời xong thì thấy mọi người chung quanh đều đang nhìn chúng tôi, tôi liền kéo anh ta lại, ý bảo anh ta ngồi lên chỗ trống bên cạnh tôi.
Anh ta hiểu được ý tôi, chầm chậm ngồi xuống nói: "Joyce, gặp lại cô thật vui quá, bạn bè của tôi ở Hongkong quả thật cũng không nhiều lắm."
"Tôi cũng không nghĩ rằng có thể gặp lại anh ở đây đó." Tôi nhỏ giọng nói.
"Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại di động của tôi, nếu cô không cảm thấy phiền, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào." Anh ta giống như có chút ngượng ngùng.
"Sao lại phiền được chứ, cảm giác cô độc khi tới một nơi xa lạ, chính tôi khi tại Mỹ cũng đã trải qua cảm giác này rồi nên tôi hiểu, đây là số điện thoại của tôi...Anh có thời gian cứ gọi cho tôi. Tôi nhớ anh cũng là người bận rộn, khoảng thời gian này anh nhất định rất vất vả rồi, hình như anh có vẻ gầy hơn rất nhiều khi tôi gặp anh trên máy bay đấy." Tôi nghiêm túc nói.
"Ừ, tôi bận đến bù đầu bù cổ, có rất nhiều việc tôi cần phải làm. Chỉ là Joyce, một tháng vừa qua chắc cô sống không tệ phải không, cô không gầy giống như khi tôi gặp cô trên máy bay, tinh thần cũng trông rất sảng khoái, có lẽ cô đã được bồi bổ nhiều món ngon lắm đúng không?" Anh ta cười nói.
"Hả, không phải ý anh muốn nói là tôi béo lên đó chứ." Tôi cố làm ra vẻ khẩn trương. Thật kỳ quái, tôi là người không thích bắt chuyện với người lạ, nhưng mỗi lần gặp anh ta tôi cảm thấy dường như chúng tôi rất hợp ý nhau, nên tự nhiên cũng nói nhiều hơn.
"Cô đừng hiểu lầm, cô không mập chút nào cả, cô như vầy thì càng đẹp hơn đó. Thật đấy." Anh ta sợ tôi hiểu lầm lại đi bắt đầu mấy cái quá trình giảm cân đáng sợ kia.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không giảm cân đâu, tôi có tình yêu đặc biệt với các món ăn mà. Suốt tháng nay tôi đã đi khắp nơi để sưu tầm những món ăn ngon đấy."
"Nếu như cô không ngại kẻ tàn tật như tôi gây phiền phức cho cô, tôi thật hy vọng cô có thể đưa tôi đi ăn những món ngon ấy." Anh thử dò xét nói.
Tôi nhìn anh ta không biết nên nói gì.
"Bỏ qua cho tôi nhé, tôi nói đùa thôi. Được rồi, mau cùng bạn cô ăn cơm đi, họ đã đợi cô lâu lắm rồi đấy, vua trễ giờ ạ." Giọng nói anh ta rất dễ nghe.
"Cái gì mà vua trễ giờ chứ!" Tôi giật dỗi liền đứng lên. Lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu;"Tôi không ngại anh gây phiền đâu." Cô nói rất nhỏ, nhưng tôi biết anh ta nhất định sẽ nghe được. Anh ta cũng chống nạng đứng lên mỉm cười với tôi nói: "Tôi phải về lại văn phòng rồi, tôi sẽ điện thoại cho cô sau."
Tôi gật đầu rồi đi về chỗ.
"Joyce, hai người biết nhau à, anh ta đẹp trai thật, chỉ tiếc là, anh ta phải dùng nạng để đi." Nancy than tiếc nói.
"Đây cũng là lần đầu tiên em thấy anh ta dùng nạng để đi đó, lần trước em gặp là anh ta ngồi trên xe lăn." Tôi thản nhiên nói.
"Chậc, đúng là tiếc thật." Grace nói.
"Em quen biết anh ấy ở đâu thế?" Sally hỏi.
Tôi liền kể cho bọn họ nghe quá trình chúng tôi vô tình gặp nhau, lúc tôi đang kể, tôi thấy anh ta chống nạng đi rất chậm cùng hai người bạn đi về hướng thang máy. Có thể là anh ta sợ mình đi chậm làm ảnh hưởng hai người kia, tôi thấy anh ta nói gì với với hai người nọ, một trong hai người nước ngoài đó đánh nhẹ lên người anh ta một cái, rồi hai người đó đi trước.
Anh ta chống nạng từ từ nhích đi, nhìn như rất tốn sức nhưng bước đi rất kiên định, có vài người đi đường nhìn thấy anh ta như vậy, có người còn ngoái đầu lại nhìn anh ta. Giống như anh đã quen với chuyện này rồi, nên cứ tiếp tục đi về phía trước.
Tôi thấy những điều này, cảm thấy trái tim mình như bị ai nhéo một cái, tôi không nói chuyện cùng mọi người nữa.
Có thể anh ta cảm nhận được đang bị tôi nhìn chăm chăm nên anh ta ngừng lại, khó khăn xoay người, khi thấy ánh mắt của tôi anh ta hơi gật đầu chào tôi.
Tôi cũng vô thức, gật đầu lại với anh một cái.
Anh ta cười rồi xoay người sang hướng khác, tiếp tục đi về phía trước.
Cái cảm giác kỳ quái một tháng trước mà tôi đã quên đi lại quay trở về rồi.