Chiều chiều tan học lại vô thức đi đến sân bóng hình nhưng một thói quen khó bỏ đối với ai kia rồi, ngày mưa, ngày nắng, thậm chí là bão vẫn khăng khăng đi đến một vòng, và cho dù thời tiết có thế nào thì vẫn có một người nữa, quen thuộc lẫn xa lạ vẫn ở đây, đứng nằm ngồi, tất cả đều thu vào tầm mắt người còn lại.
-Hôm nay em lại đến, nhìn trộm tôi.
Khoé miệng anh lại vô thức nhếch lên, nụ cười nửa miệng gây nghiện của anh làm ai kia muốn đứng đây và mong thời gian ngừng trôi dù chỉ một lần thôi cũng được.
“Hôm nay lớp mình có tiết thể dục cùng với A5, mình sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Tiết thể dục, ước mơ của các cô gái là tiết thể dục trùng với A5, lớp suất sắc của trường, mang theo đó là hình bóng của anh.
Cho dù có thích, cũng chẳng dám nói ra, tỏ vẻ một chút ra ngoài cũng không có, là tâm tư của Triệu Tử Vy. Lạnh lùng, không quan tâm lại là tâm trạng của anh.
Như chiếc la bàn mang theo hướng Nam-Bắc, nhưng lại cùng hướng về phía tâm giữa của la bàn. Ánh mắt không nhìn thẳng nhưng trong tầm mắt lúc nào cũng có hình bóng của người ta, vậy sao không dũng cẩm mà đứng trước mặt nói ra mọi thứ.
Một người là vì sợ, một người là vì không muốn để người kia thiệt thòi, bị người ta khi dễ, thật quá rắc rối.
Là người của anh, không nhất thiết phải công khai, càng là bí mật thì càng an toàn.
“Em thích anh.”
“Không liên quan đến tôi.”
Chỉ một câu mang ý tứ quá rõ ràng. “Cô thích tôi, cô nghĩ tôi quan tâm chắc.”
Trong mắt những người khác, anh quá ngầu đi, nhưng trong mắt Tử Vy anh thật tàn nhẫn, từ chối như vậy, thật quá tàn nhẫn.
Anh càng như vậy thì Tử Vy càng sợ, sợ một ngày anh biết tình cảm này sẽ thẳng thắn từ chối, không một lần ngoảnh lại, nếu như vậy, sau này có muốn đến sân bóng để nhìn anh cũng chẳng còn cơ hội.
Bước đi, trên con đường quen thuộc ngày ngày, bóng chiều lại chiếu xuống nơi sân bóng này, một bóng, hai bóng người cách xa nhau cả chục mét, Nhưng lại cảm thấy thật gần như đang đứng cạnh nhau vậy.
Lại là một màu hồng nhạt, màu rực rỡ, màu ước mơ. Tử Vy cười khổ, ngẩng mặt lên trời, hai hàng nước mắt như muốn chảy ra nhưng chủ nhân của nó lại không cho nó chảy ra khoé mắt, nó đọng lại trong lòng, lòng thắt lại, đau thật đau
-Hôm nay em lại đến, nhìn trộm tôi.
Khoé miệng anh lại vô thức nhếch lên, nụ cười nửa miệng gây nghiện của anh làm ai kia muốn đứng đây và mong thời gian ngừng trôi dù chỉ một lần thôi cũng được.
“Hôm nay lớp mình có tiết thể dục cùng với A5, mình sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Tiết thể dục, ước mơ của các cô gái là tiết thể dục trùng với A5, lớp suất sắc của trường, mang theo đó là hình bóng của anh.
Cho dù có thích, cũng chẳng dám nói ra, tỏ vẻ một chút ra ngoài cũng không có, là tâm tư của Triệu Tử Vy. Lạnh lùng, không quan tâm lại là tâm trạng của anh.
Như chiếc la bàn mang theo hướng Nam-Bắc, nhưng lại cùng hướng về phía tâm giữa của la bàn. Ánh mắt không nhìn thẳng nhưng trong tầm mắt lúc nào cũng có hình bóng của người ta, vậy sao không dũng cẩm mà đứng trước mặt nói ra mọi thứ.
Một người là vì sợ, một người là vì không muốn để người kia thiệt thòi, bị người ta khi dễ, thật quá rắc rối.
Là người của anh, không nhất thiết phải công khai, càng là bí mật thì càng an toàn.
“Em thích anh.”
“Không liên quan đến tôi.”
Chỉ một câu mang ý tứ quá rõ ràng. “Cô thích tôi, cô nghĩ tôi quan tâm chắc.”
Trong mắt những người khác, anh quá ngầu đi, nhưng trong mắt Tử Vy anh thật tàn nhẫn, từ chối như vậy, thật quá tàn nhẫn.
Anh càng như vậy thì Tử Vy càng sợ, sợ một ngày anh biết tình cảm này sẽ thẳng thắn từ chối, không một lần ngoảnh lại, nếu như vậy, sau này có muốn đến sân bóng để nhìn anh cũng chẳng còn cơ hội.
Bước đi, trên con đường quen thuộc ngày ngày, bóng chiều lại chiếu xuống nơi sân bóng này, một bóng, hai bóng người cách xa nhau cả chục mét, Nhưng lại cảm thấy thật gần như đang đứng cạnh nhau vậy.
Lại là một màu hồng nhạt, màu rực rỡ, màu ước mơ. Tử Vy cười khổ, ngẩng mặt lên trời, hai hàng nước mắt như muốn chảy ra nhưng chủ nhân của nó lại không cho nó chảy ra khoé mắt, nó đọng lại trong lòng, lòng thắt lại, đau thật đau