-King, cậu chọn giúp tôi một chiếc xe đi, đừng có trơ mắt ra mà nhìn nhau như vậy chứ?
-Gia Khiêm, xe là cậu quyết định cho nổ, không phải tôi. Cậu thừa biết mấy quả bom đó không được cố định đàng hoàng trên mui xe nhưng là vẫn chọn cách đó. Lúc nào cũng vậy, tôi thực không nhớ rõ bao nhiêu chiếc xe đã ra đi dưới tay cậu rồi nữa. Cũng may, ông Phong không bắt tôi phải liều mạng giết chết cô gái đó, nếu không giờ này xe của tôi cũng không biết là đã tan thành bao nhiêu mảnh nữa. - King chậm rãi nói, bắt chéo chân ngồi trên ghế chờ, chiếc kính râm che đi đôi mắt màu xanh lá quen thuộc. - Giết người công khai như vậy hình như đã trở nên lạc hậu rồi.
-Còn không phải cậu là người bắt tôi làm như vậy sao?! Lần sau không dùng cách đó nữa, cứ âm thầm mà cướp đi mạng sống của bọn chúng mới đảm bảo được tỉ lệ thành công của nhiệm vụ. -Nhận được cái nhún vai của King, anh cũng chỉ biết khẽ thở dài, quay lại việc chọn cho mình một chiếc xe ưng ý mà không để ý tới ánh mắt của nhân viên cùng khách hàng toàn bộ đều đặt lên người mình và King, anh thực sự là không có thời gian rảnh, sắp tới là ngày mà anh cũng người đó thi đấu, chính là phải chọn một chiếc xe thật đẹp, thật tốt, sau đó lại phải đưa về điều chỉnh cho phù hợp với đường đua đã chọn sẵn... Alex, thật muốn gặp lại cậu, lần này người chiến thắng là tôi.
***
Cả trường Thiên Hà vẫn đang chìm trong không khí tưng bừng chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, lớp SC cũng không là ngoại lệ, chỉ là họ đều tập trung tại phòng ăn chứ không phải là phòng học chính:
-Milky, em có ý kiến gì không? - Alex tưng tửng ngồi vắt vẻo trên ghế, tay cầm một tách cà phê còn bốc lên hơi nóng, chốc chốc lại đưa lên miệng nếm thử
Nó không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tách cà phê trên bàn, đôi tay nhỏ liên hồi xoay xoay mà bản thân thì lại một chút cũng không động đến cà phê đó, rồi nó dừng lại nhưng khuôn mặt vẫn là chỉ nhìn một màn cà phê sóng sánh đẹp mắt kia mà lên tiếng:
-Theo ý mọi người thì có thể dùng phòng học chính là quán bar, việc chuẩn bị đối với lớp SC tuyệt nhiên không khó, nhưng ngoài ra, phải chăng nên tuyển thêm 30 người phục vụ, không phân biệt nam, nữ. Ở đây, chắc chắn mọi người ai cũng đã tới bar nhiều hơn một lần nên mọi người đương nhiên hiểu được phục vụ đó để làm gì, nhưng vì toàn bộ người đến đây đều là học sinh nên tất nhiên không được làm quá, Đồ uống cũng không thể mang toàn bộ thực đơn của những bar ngoài kia vào được, phải chọn lọc và nếu có thể thì bổ sung thêm. Thêm nữa, tại sao chúng ta không ở một tiệm bánh nhỏ ở phòng ăn này. Chính là có thể bày một số loại bánh nhỏ để phục vụ cho những học sinh không quen vào bar. Nếu làm cho tất cả mọi người đến đây đều vừa ý không phải tốt hơn sao?
Không ai nói gì, một khoảng yên lặng bao trùm lấy tất cả...
-Không tồi, ý tưởng này hoàn toàn khả thi. - Từ ngoài cửa, Kevil cùng Vương An, Vương Bình và Phạm Hoàng bước vào, anh ra hiệu cho mọi người không cần đứng lên rồi chầm chậm bước tới chiếc ghế mà anh vẫn hay ngồi mà dừng bước. - Đến giao lưu cùng trường Thiên Hà đương nhiên không chỉ có các cậu ấm, cô chiêu như các em mà còn có học sinh của một số trường học bình thường khác trong khu vực. Để cho mọi người thấy trường Thiên Hà chúng ta toàn diện tới mức nào tôi nghĩ việc xây dựng một phương án đề phòng mà không đề phòng như vậy cũng tốt. Đến đêm cuối cùng tôi sẽ cho phép các em tùy ý sử dụng nơi này để mở tiệc hay làm bất cứ thứ gì các em thích, xem như một món quà nhỏ dành cho sự cố gắng của các thành viên lớp SC trong thời gian qua đi.
-Thưa thầy, chúng em chắc sẽ được ra khỏi trường để chuẩn bị cho tuần lễ sắp tới phải không? - Từ bao giờ Alex lại lễ phép như vậy nhỉ, nhưng là anh đã nhận được câu trả lời vừa ý, chính cái gật đầu kia của Kevil khiến không khí ở căn phòng này như vỡ òa, họ đều vô cùng muốn rời khỏi đây nha, thật là nhàm chán khi ngày ngày cứ ở trong khu nhà SC này, cho tới lúc ra ngoài lại phải rắc rồi làm đơn rồi phải được sự cho phép của giáo viên.
***
-Mấy ngày nay, cậu sao vậy? - Alex ngồi trên ghế lái, thông qua kính chiếu hậu mà nhìn vẻ mặt lạ lẫm của Trọng Nhân
-Sao là sao? Tôi vẫn bình thường mà, cậu hỏi gì kì vậy? haha...
-Alex, chắc cậu ta không sao đâu nhưng mà tôi thì có sao đấy. - Dương Kha mồ hôi chảy ròng ròng, chật vật cố gắng nhướn người lên mà kêu gào. - Nhà cậu cư nhiên có không ít Limousine cũng như SUV 7 chỗ, như thế nào lại bắt 6 tên con trai to lớn ngồi trên một chiếc SUV 5 chỗ như thế này chứ, tôi là sắp không thở nổi nữa rồi...
-Xin lỗi, haha, cũng đâu phải tại tôi cố ý, là do tôi chỉ để mỗi em này ở trường thôi, các cậu lại không để ý mà cứ một mạch lao lên xe tôi, có lười thì cũng lười vừa phải thôi chứ, các cậu chịu khó ngồi yên đi, với cái bầu không khí thiếu trong lành thì việc giúp các cậu lái xe cũng chẳng mấy thoải mái đâu.
-Rẽ trái. Biệt thự của tôi ở gần đây, qua đó lấy xe đã rồi đi. - Thiên Nhật ngồi chễm chệ ở ghế trước, mặc cho tiếng ồn ào kia, anh khẽ nói, chỉ là nhờ câu nói của anh mà tiếng ồn đó lập tức rơi vào dĩ vãng, tất cả im lặng tận hưởng làn gió mát lạnh từ anh.
-Bọn họ đi đâu vậy? -Quỳnh Chi tay phải chống cằm, tay trai khe khẽ nghịch lọn tóc nhỏ mà chăm chú nhìn chiếc xe phía trước
-Biệt thự của Thiên Nhật. - Bảo Nghi cùng Kevil ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc lên tiếng, anh quay qua nhìn nó khẽ cười, lại không nghĩ rằng nó vẫn còn nhớ, tính ra thì hồi tới
đó nó cũng mới được 4 tuổi.
-Vậy giờ có đi theo không? - Trọng Nghĩa ngồi trên ghế lái, miệng hỏi là vậy nhưng tay thì đã cho xe rẽ trái từ bao giờ. - À, Kevil. Đây là xe của anh, vì sao tôi lại trở thành người lái xe thuê cho mấy người vậy?
-Tôi sẽ không trả tiền công cho cậu đâu, vậy nên đừng tự gọi mình là lái xe thuê như thế...
Nó không nói gì, đôi mắt xanh lá khép lại, cũng chẳng biết từ khi nào mà bản thân lại thiếp đi, chỉ là nó cảm thấy rất ấm, một cảm giác an toàn quen thuộc cùng mùi oải hương nồng đậm bao trùm lấy nó, cứ như vậy, nó để mình nghỉ ngơi trong lòng anh, để anh thỉnh thoảng lại cẩn thận vuốt ve mái tóc đen, dài kia như sợ cô em gái nhỏ của anh thức giấc. Chợt giật mình, anh, đã bao lâu rồi mới lại được vuốt ve thứ tóc mềm mại lại có vẻ mỏng manh như thế này nhỉ, mái tóc này, càng ngày càng trở nên xinh đẹp...
-King, cậu chọn giúp tôi một chiếc xe đi, đừng có trơ mắt ra mà nhìn nhau như vậy chứ?
-Gia Khiêm, xe là cậu quyết định cho nổ, không phải tôi. Cậu thừa biết mấy quả bom đó không được cố định đàng hoàng trên mui xe nhưng là vẫn chọn cách đó. Lúc nào cũng vậy, tôi thực không nhớ rõ bao nhiêu chiếc xe đã ra đi dưới tay cậu rồi nữa. Cũng may, ông Phong không bắt tôi phải liều mạng giết chết cô gái đó, nếu không giờ này xe của tôi cũng không biết là đã tan thành bao nhiêu mảnh nữa. - King chậm rãi nói, bắt chéo chân ngồi trên ghế chờ, chiếc kính râm che đi đôi mắt màu xanh lá quen thuộc. - Giết người công khai như vậy hình như đã trở nên lạc hậu rồi.
-Còn không phải cậu là người bắt tôi làm như vậy sao?! Lần sau không dùng cách đó nữa, cứ âm thầm mà cướp đi mạng sống của bọn chúng mới đảm bảo được tỉ lệ thành công của nhiệm vụ. -Nhận được cái nhún vai của King, anh cũng chỉ biết khẽ thở dài, quay lại việc chọn cho mình một chiếc xe ưng ý mà không để ý tới ánh mắt của nhân viên cùng khách hàng toàn bộ đều đặt lên người mình và King, anh thực sự là không có thời gian rảnh, sắp tới là ngày mà anh cũng người đó thi đấu, chính là phải chọn một chiếc xe thật đẹp, thật tốt, sau đó lại phải đưa về điều chỉnh cho phù hợp với đường đua đã chọn sẵn... Alex, thật muốn gặp lại cậu, lần này người chiến thắng là tôi.
Cả trường Thiên Hà vẫn đang chìm trong không khí tưng bừng chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, lớp SC cũng không là ngoại lệ, chỉ là họ đều tập trung tại phòng ăn chứ không phải là phòng học chính:
-Milky, em có ý kiến gì không? - Alex tưng tửng ngồi vắt vẻo trên ghế, tay cầm một tách cà phê còn bốc lên hơi nóng, chốc chốc lại đưa lên miệng nếm thử
Nó không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tách cà phê trên bàn, đôi tay nhỏ liên hồi xoay xoay mà bản thân thì lại một chút cũng không động đến cà phê đó, rồi nó dừng lại nhưng khuôn mặt vẫn là chỉ nhìn một màn cà phê sóng sánh đẹp mắt kia mà lên tiếng:
-Theo ý mọi người thì có thể dùng phòng học chính là quán bar, việc chuẩn bị đối với lớp SC tuyệt nhiên không khó, nhưng ngoài ra, phải chăng nên tuyển thêm người phục vụ, không phân biệt nam, nữ. Ở đây, chắc chắn mọi người ai cũng đã tới bar nhiều hơn một lần nên mọi người đương nhiên hiểu được phục vụ đó để làm gì, nhưng vì toàn bộ người đến đây đều là học sinh nên tất nhiên không được làm quá, Đồ uống cũng không thể mang toàn bộ thực đơn của những bar ngoài kia vào được, phải chọn lọc và nếu có thể thì bổ sung thêm. Thêm nữa, tại sao chúng ta không ở một tiệm bánh nhỏ ở phòng ăn này. Chính là có thể bày một số loại bánh nhỏ để phục vụ cho những học sinh không quen vào bar. Nếu làm cho tất cả mọi người đến đây đều vừa ý không phải tốt hơn sao?
Không ai nói gì, một khoảng yên lặng bao trùm lấy tất cả...
-Không tồi, ý tưởng này hoàn toàn khả thi. - Từ ngoài cửa, Kevil cùng Vương An, Vương Bình và Phạm Hoàng bước vào, anh ra hiệu cho mọi người không cần đứng lên rồi chầm chậm bước tới chiếc ghế mà anh vẫn hay ngồi mà dừng bước. - Đến giao lưu cùng trường Thiên Hà đương nhiên không chỉ có các cậu ấm, cô chiêu như các em mà còn có học sinh của một số trường học bình thường khác trong khu vực. Để cho mọi người thấy trường Thiên Hà chúng ta toàn diện tới mức nào tôi nghĩ việc xây dựng một phương án đề phòng mà không đề phòng như vậy cũng tốt. Đến đêm cuối cùng tôi sẽ cho phép các em tùy ý sử dụng nơi này để mở tiệc hay làm bất cứ thứ gì các em thích, xem như một món quà nhỏ dành cho sự cố gắng của các thành viên lớp SC trong thời gian qua đi.
-Thưa thầy, chúng em chắc sẽ được ra khỏi trường để chuẩn bị cho tuần lễ sắp tới phải không? - Từ bao giờ Alex lại lễ phép như vậy nhỉ, nhưng là anh đã nhận được câu trả lời vừa ý, chính cái gật đầu kia của Kevil khiến không khí ở căn phòng này như vỡ òa, họ đều vô cùng muốn rời khỏi đây nha, thật là nhàm chán khi ngày ngày cứ ở trong khu nhà SC này, cho tới lúc ra ngoài lại phải rắc rồi làm đơn rồi phải được sự cho phép của giáo viên.
-Mấy ngày nay, cậu sao vậy? - Alex ngồi trên ghế lái, thông qua kính chiếu hậu mà nhìn vẻ mặt lạ lẫm của Trọng Nhân
-Sao là sao? Tôi vẫn bình thường mà, cậu hỏi gì kì vậy? haha...
-Alex, chắc cậu ta không sao đâu nhưng mà tôi thì có sao đấy. - Dương Kha mồ hôi chảy ròng ròng, chật vật cố gắng nhướn người lên mà kêu gào. - Nhà cậu cư nhiên có không ít Limousine cũng như SUV chỗ, như thế nào lại bắt tên con trai to lớn ngồi trên một chiếc SUV chỗ như thế này chứ, tôi là sắp không thở nổi nữa rồi...
-Xin lỗi, haha, cũng đâu phải tại tôi cố ý, là do tôi chỉ để mỗi em này ở trường thôi, các cậu lại không để ý mà cứ một mạch lao lên xe tôi, có lười thì cũng lười vừa phải thôi chứ, các cậu chịu khó ngồi yên đi, với cái bầu không khí thiếu trong lành thì việc giúp các cậu lái xe cũng chẳng mấy thoải mái đâu.
-Rẽ trái. Biệt thự của tôi ở gần đây, qua đó lấy xe đã rồi đi. - Thiên Nhật ngồi chễm chệ ở ghế trước, mặc cho tiếng ồn ào kia, anh khẽ nói, chỉ là nhờ câu nói của anh mà tiếng ồn đó lập tức rơi vào dĩ vãng, tất cả im lặng tận hưởng làn gió mát lạnh từ anh.
-Bọn họ đi đâu vậy? -Quỳnh Chi tay phải chống cằm, tay trai khe khẽ nghịch lọn tóc nhỏ mà chăm chú nhìn chiếc xe phía trước
-Biệt thự của Thiên Nhật. - Bảo Nghi cùng Kevil ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc lên tiếng, anh quay qua nhìn nó khẽ cười, lại không nghĩ rằng nó vẫn còn nhớ, tính ra thì hồi tới
đó nó cũng mới được tuổi.
-Vậy giờ có đi theo không? - Trọng Nghĩa ngồi trên ghế lái, miệng hỏi là vậy nhưng tay thì đã cho xe rẽ trái từ bao giờ. - À, Kevil. Đây là xe của anh, vì sao tôi lại trở thành người lái xe thuê cho mấy người vậy?
-Tôi sẽ không trả tiền công cho cậu đâu, vậy nên đừng tự gọi mình là lái xe thuê như thế...
Nó không nói gì, đôi mắt xanh lá khép lại, cũng chẳng biết từ khi nào mà bản thân lại thiếp đi, chỉ là nó cảm thấy rất ấm, một cảm giác an toàn quen thuộc cùng mùi oải hương nồng đậm bao trùm lấy nó, cứ như vậy, nó để mình nghỉ ngơi trong lòng anh, để anh thỉnh thoảng lại cẩn thận vuốt ve mái tóc đen, dài kia như sợ cô em gái nhỏ của anh thức giấc. Chợt giật mình, anh, đã bao lâu rồi mới lại được vuốt ve thứ tóc mềm mại lại có vẻ mỏng manh như thế này nhỉ, mái tóc này, càng ngày càng trở nên xinh đẹp...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
-King, cậu chọn giúp tôi một chiếc xe đi, đừng có trơ mắt ra mà nhìn nhau như vậy chứ?
-Gia Khiêm, xe là cậu quyết định cho nổ, không phải tôi. Cậu thừa biết mấy quả bom đó không được cố định đàng hoàng trên mui xe nhưng là vẫn chọn cách đó. Lúc nào cũng vậy, tôi thực không nhớ rõ bao nhiêu chiếc xe đã ra đi dưới tay cậu rồi nữa. Cũng may, ông Phong không bắt tôi phải liều mạng giết chết cô gái đó, nếu không giờ này xe của tôi cũng không biết là đã tan thành bao nhiêu mảnh nữa. - King chậm rãi nói, bắt chéo chân ngồi trên ghế chờ, chiếc kính râm che đi đôi mắt màu xanh lá quen thuộc. - Giết người công khai như vậy hình như đã trở nên lạc hậu rồi.
-Còn không phải cậu là người bắt tôi làm như vậy sao?! Lần sau không dùng cách đó nữa, cứ âm thầm mà cướp đi mạng sống của bọn chúng mới đảm bảo được tỉ lệ thành công của nhiệm vụ. -Nhận được cái nhún vai của King, anh cũng chỉ biết khẽ thở dài, quay lại việc chọn cho mình một chiếc xe ưng ý mà không để ý tới ánh mắt của nhân viên cùng khách hàng toàn bộ đều đặt lên người mình và King, anh thực sự là không có thời gian rảnh, sắp tới là ngày mà anh cũng người đó thi đấu, chính là phải chọn một chiếc xe thật đẹp, thật tốt, sau đó lại phải đưa về điều chỉnh cho phù hợp với đường đua đã chọn sẵn... Alex, thật muốn gặp lại cậu, lần này người chiến thắng là tôi.
***
Cả trường Thiên Hà vẫn đang chìm trong không khí tưng bừng chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, lớp SC cũng không là ngoại lệ, chỉ là họ đều tập trung tại phòng ăn chứ không phải là phòng học chính:
-Milky, em có ý kiến gì không? - Alex tưng tửng ngồi vắt vẻo trên ghế, tay cầm một tách cà phê còn bốc lên hơi nóng, chốc chốc lại đưa lên miệng nếm thử
Nó không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tách cà phê trên bàn, đôi tay nhỏ liên hồi xoay xoay mà bản thân thì lại một chút cũng không động đến cà phê đó, rồi nó dừng lại nhưng khuôn mặt vẫn là chỉ nhìn một màn cà phê sóng sánh đẹp mắt kia mà lên tiếng:
-Theo ý mọi người thì có thể dùng phòng học chính là quán bar, việc chuẩn bị đối với lớp SC tuyệt nhiên không khó, nhưng ngoài ra, phải chăng nên tuyển thêm 30 người phục vụ, không phân biệt nam, nữ. Ở đây, chắc chắn mọi người ai cũng đã tới bar nhiều hơn một lần nên mọi người đương nhiên hiểu được phục vụ đó để làm gì, nhưng vì toàn bộ người đến đây đều là học sinh nên tất nhiên không được làm quá, Đồ uống cũng không thể mang toàn bộ thực đơn của những bar ngoài kia vào được, phải chọn lọc và nếu có thể thì bổ sung thêm. Thêm nữa, tại sao chúng ta không ở một tiệm bánh nhỏ ở phòng ăn này. Chính là có thể bày một số loại bánh nhỏ để phục vụ cho những học sinh không quen vào bar. Nếu làm cho tất cả mọi người đến đây đều vừa ý không phải tốt hơn sao?
Không ai nói gì, một khoảng yên lặng bao trùm lấy tất cả...
-Không tồi, ý tưởng này hoàn toàn khả thi. - Từ ngoài cửa, Kevil cùng Vương An, Vương Bình và Phạm Hoàng bước vào, anh ra hiệu cho mọi người không cần đứng lên rồi chầm chậm bước tới chiếc ghế mà anh vẫn hay ngồi mà dừng bước. - Đến giao lưu cùng trường Thiên Hà đương nhiên không chỉ có các cậu ấm, cô chiêu như các em mà còn có học sinh của một số trường học bình thường khác trong khu vực. Để cho mọi người thấy trường Thiên Hà chúng ta toàn diện tới mức nào tôi nghĩ việc xây dựng một phương án đề phòng mà không đề phòng như vậy cũng tốt. Đến đêm cuối cùng tôi sẽ cho phép các em tùy ý sử dụng nơi này để mở tiệc hay làm bất cứ thứ gì các em thích, xem như một món quà nhỏ dành cho sự cố gắng của các thành viên lớp SC trong thời gian qua đi.
-Thưa thầy, chúng em chắc sẽ được ra khỏi trường để chuẩn bị cho tuần lễ sắp tới phải không? - Từ bao giờ Alex lại lễ phép như vậy nhỉ, nhưng là anh đã nhận được câu trả lời vừa ý, chính cái gật đầu kia của Kevil khiến không khí ở căn phòng này như vỡ òa, họ đều vô cùng muốn rời khỏi đây nha, thật là nhàm chán khi ngày ngày cứ ở trong khu nhà SC này, cho tới lúc ra ngoài lại phải rắc rồi làm đơn rồi phải được sự cho phép của giáo viên.
***
-Mấy ngày nay, cậu sao vậy? - Alex ngồi trên ghế lái, thông qua kính chiếu hậu mà nhìn vẻ mặt lạ lẫm của Trọng Nhân
-Sao là sao? Tôi vẫn bình thường mà, cậu hỏi gì kì vậy? haha...
-Alex, chắc cậu ta không sao đâu nhưng mà tôi thì có sao đấy. - Dương Kha mồ hôi chảy ròng ròng, chật vật cố gắng nhướn người lên mà kêu gào. - Nhà cậu cư nhiên có không ít Limousine cũng như SUV 7 chỗ, như thế nào lại bắt 6 tên con trai to lớn ngồi trên một chiếc SUV 5 chỗ như thế này chứ, tôi là sắp không thở nổi nữa rồi...
-Xin lỗi, haha, cũng đâu phải tại tôi cố ý, là do tôi chỉ để mỗi em này ở trường thôi, các cậu lại không để ý mà cứ một mạch lao lên xe tôi, có lười thì cũng lười vừa phải thôi chứ, các cậu chịu khó ngồi yên đi, với cái bầu không khí thiếu trong lành thì việc giúp các cậu lái xe cũng chẳng mấy thoải mái đâu.
-Rẽ trái. Biệt thự của tôi ở gần đây, qua đó lấy xe đã rồi đi. - Thiên Nhật ngồi chễm chệ ở ghế trước, mặc cho tiếng ồn ào kia, anh khẽ nói, chỉ là nhờ câu nói của anh mà tiếng ồn đó lập tức rơi vào dĩ vãng, tất cả im lặng tận hưởng làn gió mát lạnh từ anh.
-Bọn họ đi đâu vậy? -Quỳnh Chi tay phải chống cằm, tay trai khe khẽ nghịch lọn tóc nhỏ mà chăm chú nhìn chiếc xe phía trước
-Biệt thự của Thiên Nhật. - Bảo Nghi cùng Kevil ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc lên tiếng, anh quay qua nhìn nó khẽ cười, lại không nghĩ rằng nó vẫn còn nhớ, tính ra thì hồi tới
đó nó cũng mới được 4 tuổi.
-Vậy giờ có đi theo không? - Trọng Nghĩa ngồi trên ghế lái, miệng hỏi là vậy nhưng tay thì đã cho xe rẽ trái từ bao giờ. - À, Kevil. Đây là xe của anh, vì sao tôi lại trở thành người lái xe thuê cho mấy người vậy?
-Tôi sẽ không trả tiền công cho cậu đâu, vậy nên đừng tự gọi mình là lái xe thuê như thế...
Nó không nói gì, đôi mắt xanh lá khép lại, cũng chẳng biết từ khi nào mà bản thân lại thiếp đi, chỉ là nó cảm thấy rất ấm, một cảm giác an toàn quen thuộc cùng mùi oải hương nồng đậm bao trùm lấy nó, cứ như vậy, nó để mình nghỉ ngơi trong lòng anh, để anh thỉnh thoảng lại cẩn thận vuốt ve mái tóc đen, dài kia như sợ cô em gái nhỏ của anh thức giấc. Chợt giật mình, anh, đã bao lâu rồi mới lại được vuốt ve thứ tóc mềm mại lại có vẻ mỏng manh như thế này nhỉ, mái tóc này, càng ngày càng trở nên xinh đẹp...