-Thiên thần của tôi, cách xử lí của em vẫn thật là tuyệt nha, như trước đây vậy, quyết đoán, tàn nhẫn mà lại không để tay mình bị một phần nhơ nhuốc nào. Càng ngày tôi lại càng thích em rồi đấy. – Trọng Nghĩa chưa từng bị thứ gì làm cho mê muội tới vậy, anh luôn phải ngạc nhiên vì khả năng của nó, vì cách làm việc của nó. Ít khi được trực tiếp nói chuyện, trực tiếp ngắm nhìn đứa trẻ ấy, anh vẫn không tài nào dứt khỏi cái tình cảm đặc biệt mà anh dành cho nó, anh thích nó lắm, anh muốn bảo vệ nó dù cái con người kia chẳng bao giờ đếm xỉa tới anh, nó chỉ coi anh như một công cụ để thay nó lộ mặt là một việc gì đó nhưng nó sẽ chẳng ngờ tới thân phận thật của anh, cách anh dùng chính người thân của nó để thay anh làm những việc dây dưa tới cảnh sát, dây dưa tới những thứ kinh tởm ấy. Đúng, là Thomas-đứa em họ 16 tuổi của nó-Thomas Wender. Anh khẽ mỉm cười tà mị, khuôn mặt dù có chút cứng ngắc nhưng nụ cười ấy vẫn toát lên vẻ lãnh đạm khó dấu.
***Khu nhà lớp SC***
Sau khi kết thúc ngày tới trường đầu tiên, mọi người nhận phòng và Gia Vũ cùng Gia Bảo cũng vậy, 2 phòng đặc biệt chưa có người ở như chuẩn bị sẵn cho 2 người ấy vậy, tuy có chút ngạc nhiên nhưng những người còn lại cũng chẳng hề để ý…
-Khó chịu lắm đúng không? Tiểu Nghi…-Kevil đẩy cửa bước vào phòng của Gia Vũ hay… Bảo Nghi, nó đã thay cho mình một chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài ướt sũng sau khi tắm đang được nó thong thả sấy khô, quay mặt lại như thể muốn xác định chắc chắn đó là anh, nó lại quay đi hướng về phía cửa sổ lớn trước mặt. “Một chút thôi, hai ạ” – Âm thanh thanh thúy khẽ vang lên, đôi mắt khẽ nhắm hờ, lẳng lặng nghe tiếng bước chân của anh đang tới gần, đón lấy chiếc máy sấy nhỏ nó đang cầm, anh nhẹ nhàng giúp nó sấy khô mái tóc thoang thoảng mùi oải hương quen thuộc, mùi oải hương nhẹ nhàng lan trong không khí chứ không nồng đậm cùng nam tính toát ra từ người anh, cả người nó đều được hương thơm ấy bao phủ, thực xinh đẹp như tranh vẽ, anh vừa xoa xoa mái tóc mềm mượt kia, vừa khẽ đau lòng cho đừa em gái nhỏ. Cả ngày phải mặc bộ đồ đàn ông dày cộp, người thì phải độn không biết bao nhiêu cho đủ, cái thân hình gầy gò đó thật khiến anh bực mình, như thế nào lại gầy như vậy chứ, lại ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt trần kia, tim anh lại càng nhói, khuôn mặt ấy hàng ngày lại còn bị lớp mặt nạ “xấu xí” kia che phủ, chắc phải khó chịu lắm, còn cả mái tóc kia nữa chứ, lúc nào cũng bị giấu kĩ trong những chiếc mũ đáng hận đó, à mà cả đôi mắt xanh lá long lanh kia nữa, ngày nào cũng như ngày nào, để phải bị đau nhức bởi đôi kính áp tròng màu đen vì chưa quen kia…
-Sao em phải khổ sở như thế chứ Tiểu Nghi? – Suy nghĩ của anh không kìm được mà phát lên thành tiếng cùng cái ôm như muốn ghì chặt nó trong lòng đó nữa, cái nhíu mày nhẹ nhàng trên khuôn mặt đó làm anh cũng đau lòng mà thả lòng ra, từ từ xoay người, đặt cô bé đã yên giấc từ khi nào, đôi môi mỏng hoàn mĩ khẽ dán lên chán nó một cái nhẹ nhàng cùng lời chúc ngủ ngon. Anh lại nhẹ bước rời ra khỏi căn phòng thoang thoảng mùi oải hương đặc biệt, để lại cô gái kia…
-Em ổn mà – ánh sáng màu xanh lá thoáng qua nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt ấy lại lần nữa khép dần lại, trả căn phòng về vẻ yên tĩnh cần có…
“Tại sao Milky lại phải giả trai như vậy chứ, nếu thích em ấy hoàn toàn có thể trực tiếp là chính mình vào đây làm giáo viên mà, Milky, em lại bày trò gì vậy nhưng mà nếu em muốn anh sẽ giữ bí mật cho em, thầy Gia Vũ đáng kính ạ” – khẽ mỉm cười một mình với dòng suy nghĩ chợt lóe, Alex lẳng lặng ngôi bên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn lên bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao kia, một bầu trời đen kịt mà với anh nó cũng không tệ lắm…
*Phòng ăn trong khu nhà SC*
8 giờ tối…
“Xoạt… lạch cạch…lạch cạch…” –tiếng kéo ghế đứng dậy của 23 con người trong phòng ăn làm căn phòng đang yên tĩnh bỗng ồn ào rồi lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, phòng ăn luôn như vậy, luôn rất yên lặng.
Gật đầu coi như lời chào cũng coi như lời nói mời ngồi, Kevil chậm rãi bước vào bàn ăn của mình, khẽ liếc qua các món ăn trên bàn rồi lại nhìn các món ăn ở bàn các học viên, sau đó lại rời ánh mắt lên khuôn mặt nhăn nhó của 5 học viên mới, anh mỉm cười nhẹ rồi không nhanh không chậm, mang phần ăn của mình lại chiếc bàn lớn đó trước những con mắt đang mở lớn của học viên cùng 3 vị giáo viên kia, anh ngồi xuống, từ từ dùng bữa cùng mọi người rồi cánh cửa lớn lại bật mở lần nữa, một thân anh tuấn cùng khí chất bức người từ từ bước vào, kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống, nhận thức ăn anh không biết từ bao giờ đã mang tới, không màng tới xung quanh, từ từ thưởng thức bữa ăn một cách chậm rãi. Ánh mắt Alex bỗng phát ra tia sáng rồi lập tức biến mất không dấu vết, anh cũng tiếp tục bữa tối của mình, rồi đến những người xung quanh cũng lần lượt chú tâm vào bữa ăn cho tới lúc kết thúc không ai nói với ai một lời nào, tất cả chờ hiệu trưởng rời bàn rồi cũng rời đi…
-Có chuyện gì vậy? – Khẽ nhíu mày khó chịu, ánh hướng ánh mắt chán chường nhìn 4 con người trước mặt, rồi đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn Alex, tại sao lại kéo anh tới phòng Alex như vậy, Alex cũng chỉ nhướng vai rồi bỏ đi tới chiếc giường lớn bên cạnh, ngồi xuống vắt chéo chân như xem kịch, Kevil bực mình rồi nha, như thế nào lại như vậy, dù sao giờ đây, anh chính là hiệu trưởng của trường Thiên Hà này… - Tôi hỏi lại, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau một hồi im lặng nhìn anh, Mike lên tiếng như chất vấn…
-Tiểu Nghi đâu Kevil, chẳng phải nhỏ đó nói “MUỐN ĐẾN TRƯỜNG” sao? – Dương Kha nhìn anh dò xét
-Không phải chuyện cậu cần quan tâm, chỉ cần biết rằng Tiểu Nghi đã nói là sẽ làm. – Anh xoay người định bước ra cửa, với anh tuy 5 con người này có thể xem như ruột thịt nhưng ruột thịt thật sự của anh là Tiểu Nghi kia, đứa bé ngốc ấy, nếu nó thích làm gì thì anh sẽ giúp nó nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ để nó phải chịu đựng qua mức mà không làm gì cả.
-Nói không quan tâm là không quan tâm được sao, dù sao thì Bảo Nghi cũng đã lôi chúng ta tới ngôi trường này, như thế nào mà lại không chịu xuất hiện chứ. Hai anh em à không ba anh em nhà các anh sao lại như vậy, Alex, Kevil, nếu không đưa nhỏ đó ra đây bây giờ thì … ngày mai tôi sẽ đến tận nhà tìm bác Minh để hỏi rõ đấy. – Có vẻ sức chịu đựng của Dương Kha cũng không có lớn như đã tưởng, cậu gần như hét lên trước mặt Kevil, tuy nhận ra bản thân có chút mạnh miệng nhưng đã lỡ rồi mà cậu cũng không có nói sai, nếu thực sự không đưa nó ra, ngày mai cậu sẽ trở về tìm ba của bọn họ để hỏi, cậu đâu phải trò tiêu khiển của anh em họ đâu chứ
Quay đầu lại nhìn lướt qua Alex ngồi trên giường rồi dừng lại trên gương mặt tức tối của Dương Kha, Kevil khẽ nhếch môi rồi cả người như tăng thêm vài phần hơi lạnh, mắt tối sầm lại …
-Được thôi, nếu muốn thì ngày mai cậu có thể đi, hỏi ba tôi, ba cậu hay bất cứ ai cũng được. Tôi cũng nói rõ với cậu luôn đừng có thỉnh thoảng lại nhỏ này, nhỏ nọ, rồi lại lôi ba tôi ra để dọa nạt. Cậu nên biết, với tôi, không ai có thể sánh bằng Tiểu Nghi, đừng nghĩ cái gì cũng theo ý cậu, nếu muốn mọi thứ xoay quanh mình thì cậu hãy có năng lực để làm điều đó đi đã. Và tôi nhắc lại, Tiểu Nghi nói thì sẽ làm, không cần các cậu quản, đừng nhắc lại chuyện này với tôi một lần nào nữa, coi đó như lời cảnh báo đi – Nhàn nhạt nói, rồi giọng anh ngày càng gằn lên tức giận, mạnh người xoay đi, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng để lại 5 con người như chết lặng, họ biết anh thương nó nhưng từ khi nào thì người anh lạnh lùng nhưng chưa từng nổi nóng của họ lại tở nên như vậy, Alex biết, việc này không phải hoàn toàn do chuyện của Milky, chắc chắn còn việc gì đó mà anh đang giấu mọi người, tự mình gánh vác, anh ghét cái cảm giác mập mờ này, sẽ có lúc anh tìm Milky hỏi cho rõ việc này, hỏi xem nó có biết hay không về chuyện của Kevil đang cố giấu, ánh mắt xa xăm cơ hồ muốn nhìn thấu mọi vật, Alex mệt mỏi thiếp đi sau khi mọi người đã về phòng.
Ở một căn phòng khác, cô gái bé nhỏ đã thu hết mọi việc vừa xảy ra vào tầm mắt qua chiếc laptop, đôi lông mày nhỏ nhắn, thanh tú nhíu lại… “Có chuyện gì xảy ra mà anh không nói cho em biết vậy, anh hai…. Tuyết Hương, chẳng nhẽ lại là cô ta, anh biết gì về cô ta rồi sao, nếu vậy, tại sao anh còn…. “ Cả đêm gần như thức trắng, hết suy nghĩ về anh và Tuyết Hương, nó lại lao vào tìm kiếm gì đó, ánh sáng nhạt từ căn phòng tản ra chiếc cửa sổ lớn khiến cho con người phía dưới kia không khỏi bực bội vì con nhóc không biết nghỉ ngơi là gì ấy, thật là…..
-Thiên thần của tôi, cách xử lí của em vẫn thật là tuyệt nha, như trước đây vậy, quyết đoán, tàn nhẫn mà lại không để tay mình bị một phần nhơ nhuốc nào. Càng ngày tôi lại càng thích em rồi đấy. – Trọng Nghĩa chưa từng bị thứ gì làm cho mê muội tới vậy, anh luôn phải ngạc nhiên vì khả năng của nó, vì cách làm việc của nó. Ít khi được trực tiếp nói chuyện, trực tiếp ngắm nhìn đứa trẻ ấy, anh vẫn không tài nào dứt khỏi cái tình cảm đặc biệt mà anh dành cho nó, anh thích nó lắm, anh muốn bảo vệ nó dù cái con người kia chẳng bao giờ đếm xỉa tới anh, nó chỉ coi anh như một công cụ để thay nó lộ mặt là một việc gì đó nhưng nó sẽ chẳng ngờ tới thân phận thật của anh, cách anh dùng chính người thân của nó để thay anh làm những việc dây dưa tới cảnh sát, dây dưa tới những thứ kinh tởm ấy. Đúng, là Thomas-đứa em họ tuổi của nó-Thomas Wender. Anh khẽ mỉm cười tà mị, khuôn mặt dù có chút cứng ngắc nhưng nụ cười ấy vẫn toát lên vẻ lãnh đạm khó dấu.
Khu nhà lớp SC
Sau khi kết thúc ngày tới trường đầu tiên, mọi người nhận phòng và Gia Vũ cùng Gia Bảo cũng vậy, phòng đặc biệt chưa có người ở như chuẩn bị sẵn cho người ấy vậy, tuy có chút ngạc nhiên nhưng những người còn lại cũng chẳng hề để ý…
-Khó chịu lắm đúng không? Tiểu Nghi…-Kevil đẩy cửa bước vào phòng của Gia Vũ hay… Bảo Nghi, nó đã thay cho mình một chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài ướt sũng sau khi tắm đang được nó thong thả sấy khô, quay mặt lại như thể muốn xác định chắc chắn đó là anh, nó lại quay đi hướng về phía cửa sổ lớn trước mặt. “Một chút thôi, hai ạ” – Âm thanh thanh thúy khẽ vang lên, đôi mắt khẽ nhắm hờ, lẳng lặng nghe tiếng bước chân của anh đang tới gần, đón lấy chiếc máy sấy nhỏ nó đang cầm, anh nhẹ nhàng giúp nó sấy khô mái tóc thoang thoảng mùi oải hương quen thuộc, mùi oải hương nhẹ nhàng lan trong không khí chứ không nồng đậm cùng nam tính toát ra từ người anh, cả người nó đều được hương thơm ấy bao phủ, thực xinh đẹp như tranh vẽ, anh vừa xoa xoa mái tóc mềm mượt kia, vừa khẽ đau lòng cho đừa em gái nhỏ. Cả ngày phải mặc bộ đồ đàn ông dày cộp, người thì phải độn không biết bao nhiêu cho đủ, cái thân hình gầy gò đó thật khiến anh bực mình, như thế nào lại gầy như vậy chứ, lại ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt trần kia, tim anh lại càng nhói, khuôn mặt ấy hàng ngày lại còn bị lớp mặt nạ “xấu xí” kia che phủ, chắc phải khó chịu lắm, còn cả mái tóc kia nữa chứ, lúc nào cũng bị giấu kĩ trong những chiếc mũ đáng hận đó, à mà cả đôi mắt xanh lá long lanh kia nữa, ngày nào cũng như ngày nào, để phải bị đau nhức bởi đôi kính áp tròng màu đen vì chưa quen kia…
-Sao em phải khổ sở như thế chứ Tiểu Nghi? – Suy nghĩ của anh không kìm được mà phát lên thành tiếng cùng cái ôm như muốn ghì chặt nó trong lòng đó nữa, cái nhíu mày nhẹ nhàng trên khuôn mặt đó làm anh cũng đau lòng mà thả lòng ra, từ từ xoay người, đặt cô bé đã yên giấc từ khi nào, đôi môi mỏng hoàn mĩ khẽ dán lên chán nó một cái nhẹ nhàng cùng lời chúc ngủ ngon. Anh lại nhẹ bước rời ra khỏi căn phòng thoang thoảng mùi oải hương đặc biệt, để lại cô gái kia…
-Em ổn mà – ánh sáng màu xanh lá thoáng qua nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt ấy lại lần nữa khép dần lại, trả căn phòng về vẻ yên tĩnh cần có…
“Tại sao Milky lại phải giả trai như vậy chứ, nếu thích em ấy hoàn toàn có thể trực tiếp là chính mình vào đây làm giáo viên mà, Milky, em lại bày trò gì vậy nhưng mà nếu em muốn anh sẽ giữ bí mật cho em, thầy Gia Vũ đáng kính ạ” – khẽ mỉm cười một mình với dòng suy nghĩ chợt lóe, Alex lẳng lặng ngôi bên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn lên bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao kia, một bầu trời đen kịt mà với anh nó cũng không tệ lắm…
Phòng ăn trong khu nhà SC
giờ tối…
“Xoạt… lạch cạch…lạch cạch…” –tiếng kéo ghế đứng dậy của con người trong phòng ăn làm căn phòng đang yên tĩnh bỗng ồn ào rồi lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, phòng ăn luôn như vậy, luôn rất yên lặng.
Gật đầu coi như lời chào cũng coi như lời nói mời ngồi, Kevil chậm rãi bước vào bàn ăn của mình, khẽ liếc qua các món ăn trên bàn rồi lại nhìn các món ăn ở bàn các học viên, sau đó lại rời ánh mắt lên khuôn mặt nhăn nhó của học viên mới, anh mỉm cười nhẹ rồi không nhanh không chậm, mang phần ăn của mình lại chiếc bàn lớn đó trước những con mắt đang mở lớn của học viên cùng vị giáo viên kia, anh ngồi xuống, từ từ dùng bữa cùng mọi người rồi cánh cửa lớn lại bật mở lần nữa, một thân anh tuấn cùng khí chất bức người từ từ bước vào, kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống, nhận thức ăn anh không biết từ bao giờ đã mang tới, không màng tới xung quanh, từ từ thưởng thức bữa ăn một cách chậm rãi. Ánh mắt Alex bỗng phát ra tia sáng rồi lập tức biến mất không dấu vết, anh cũng tiếp tục bữa tối của mình, rồi đến những người xung quanh cũng lần lượt chú tâm vào bữa ăn cho tới lúc kết thúc không ai nói với ai một lời nào, tất cả chờ hiệu trưởng rời bàn rồi cũng rời đi…
-Có chuyện gì vậy? – Khẽ nhíu mày khó chịu, ánh hướng ánh mắt chán chường nhìn con người trước mặt, rồi đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn Alex, tại sao lại kéo anh tới phòng Alex như vậy, Alex cũng chỉ nhướng vai rồi bỏ đi tới chiếc giường lớn bên cạnh, ngồi xuống vắt chéo chân như xem kịch, Kevil bực mình rồi nha, như thế nào lại như vậy, dù sao giờ đây, anh chính là hiệu trưởng của trường Thiên Hà này… - Tôi hỏi lại, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau một hồi im lặng nhìn anh, Mike lên tiếng như chất vấn…
-Tiểu Nghi đâu Kevil, chẳng phải nhỏ đó nói “MUỐN ĐẾN TRƯỜNG” sao? – Dương Kha nhìn anh dò xét
-Không phải chuyện cậu cần quan tâm, chỉ cần biết rằng Tiểu Nghi đã nói là sẽ làm. – Anh xoay người định bước ra cửa, với anh tuy con người này có thể xem như ruột thịt nhưng ruột thịt thật sự của anh là Tiểu Nghi kia, đứa bé ngốc ấy, nếu nó thích làm gì thì anh sẽ giúp nó nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ để nó phải chịu đựng qua mức mà không làm gì cả.
-Nói không quan tâm là không quan tâm được sao, dù sao thì Bảo Nghi cũng đã lôi chúng ta tới ngôi trường này, như thế nào mà lại không chịu xuất hiện chứ. Hai anh em à không ba anh em nhà các anh sao lại như vậy, Alex, Kevil, nếu không đưa nhỏ đó ra đây bây giờ thì … ngày mai tôi sẽ đến tận nhà tìm bác Minh để hỏi rõ đấy. – Có vẻ sức chịu đựng của Dương Kha cũng không có lớn như đã tưởng, cậu gần như hét lên trước mặt Kevil, tuy nhận ra bản thân có chút mạnh miệng nhưng đã lỡ rồi mà cậu cũng không có nói sai, nếu thực sự không đưa nó ra, ngày mai cậu sẽ trở về tìm ba của bọn họ để hỏi, cậu đâu phải trò tiêu khiển của anh em họ đâu chứ
Quay đầu lại nhìn lướt qua Alex ngồi trên giường rồi dừng lại trên gương mặt tức tối của Dương Kha, Kevil khẽ nhếch môi rồi cả người như tăng thêm vài phần hơi lạnh, mắt tối sầm lại …
-Được thôi, nếu muốn thì ngày mai cậu có thể đi, hỏi ba tôi, ba cậu hay bất cứ ai cũng được. Tôi cũng nói rõ với cậu luôn đừng có thỉnh thoảng lại nhỏ này, nhỏ nọ, rồi lại lôi ba tôi ra để dọa nạt. Cậu nên biết, với tôi, không ai có thể sánh bằng Tiểu Nghi, đừng nghĩ cái gì cũng theo ý cậu, nếu muốn mọi thứ xoay quanh mình thì cậu hãy có năng lực để làm điều đó đi đã. Và tôi nhắc lại, Tiểu Nghi nói thì sẽ làm, không cần các cậu quản, đừng nhắc lại chuyện này với tôi một lần nào nữa, coi đó như lời cảnh báo đi – Nhàn nhạt nói, rồi giọng anh ngày càng gằn lên tức giận, mạnh người xoay đi, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng để lại con người như chết lặng, họ biết anh thương nó nhưng từ khi nào thì người anh lạnh lùng nhưng chưa từng nổi nóng của họ lại tở nên như vậy, Alex biết, việc này không phải hoàn toàn do chuyện của Milky, chắc chắn còn việc gì đó mà anh đang giấu mọi người, tự mình gánh vác, anh ghét cái cảm giác mập mờ này, sẽ có lúc anh tìm Milky hỏi cho rõ việc này, hỏi xem nó có biết hay không về chuyện của Kevil đang cố giấu, ánh mắt xa xăm cơ hồ muốn nhìn thấu mọi vật, Alex mệt mỏi thiếp đi sau khi mọi người đã về phòng.
Ở một căn phòng khác, cô gái bé nhỏ đã thu hết mọi việc vừa xảy ra vào tầm mắt qua chiếc laptop, đôi lông mày nhỏ nhắn, thanh tú nhíu lại… “Có chuyện gì xảy ra mà anh không nói cho em biết vậy, anh hai…. Tuyết Hương, chẳng nhẽ lại là cô ta, anh biết gì về cô ta rồi sao, nếu vậy, tại sao anh còn…. “ Cả đêm gần như thức trắng, hết suy nghĩ về anh và Tuyết Hương, nó lại lao vào tìm kiếm gì đó, ánh sáng nhạt từ căn phòng tản ra chiếc cửa sổ lớn khiến cho con người phía dưới kia không khỏi bực bội vì con nhóc không biết nghỉ ngơi là gì ấy, thật là…..
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
-Thiên thần của tôi, cách xử lí của em vẫn thật là tuyệt nha, như trước đây vậy, quyết đoán, tàn nhẫn mà lại không để tay mình bị một phần nhơ nhuốc nào. Càng ngày tôi lại càng thích em rồi đấy. – Trọng Nghĩa chưa từng bị thứ gì làm cho mê muội tới vậy, anh luôn phải ngạc nhiên vì khả năng của nó, vì cách làm việc của nó. Ít khi được trực tiếp nói chuyện, trực tiếp ngắm nhìn đứa trẻ ấy, anh vẫn không tài nào dứt khỏi cái tình cảm đặc biệt mà anh dành cho nó, anh thích nó lắm, anh muốn bảo vệ nó dù cái con người kia chẳng bao giờ đếm xỉa tới anh, nó chỉ coi anh như một công cụ để thay nó lộ mặt là một việc gì đó nhưng nó sẽ chẳng ngờ tới thân phận thật của anh, cách anh dùng chính người thân của nó để thay anh làm những việc dây dưa tới cảnh sát, dây dưa tới những thứ kinh tởm ấy. Đúng, là Thomas-đứa em họ 16 tuổi của nó-Thomas Wender. Anh khẽ mỉm cười tà mị, khuôn mặt dù có chút cứng ngắc nhưng nụ cười ấy vẫn toát lên vẻ lãnh đạm khó dấu.
***Khu nhà lớp SC***
Sau khi kết thúc ngày tới trường đầu tiên, mọi người nhận phòng và Gia Vũ cùng Gia Bảo cũng vậy, 2 phòng đặc biệt chưa có người ở như chuẩn bị sẵn cho 2 người ấy vậy, tuy có chút ngạc nhiên nhưng những người còn lại cũng chẳng hề để ý…
-Khó chịu lắm đúng không? Tiểu Nghi…-Kevil đẩy cửa bước vào phòng của Gia Vũ hay… Bảo Nghi, nó đã thay cho mình một chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài ướt sũng sau khi tắm đang được nó thong thả sấy khô, quay mặt lại như thể muốn xác định chắc chắn đó là anh, nó lại quay đi hướng về phía cửa sổ lớn trước mặt. “Một chút thôi, hai ạ” – Âm thanh thanh thúy khẽ vang lên, đôi mắt khẽ nhắm hờ, lẳng lặng nghe tiếng bước chân của anh đang tới gần, đón lấy chiếc máy sấy nhỏ nó đang cầm, anh nhẹ nhàng giúp nó sấy khô mái tóc thoang thoảng mùi oải hương quen thuộc, mùi oải hương nhẹ nhàng lan trong không khí chứ không nồng đậm cùng nam tính toát ra từ người anh, cả người nó đều được hương thơm ấy bao phủ, thực xinh đẹp như tranh vẽ, anh vừa xoa xoa mái tóc mềm mượt kia, vừa khẽ đau lòng cho đừa em gái nhỏ. Cả ngày phải mặc bộ đồ đàn ông dày cộp, người thì phải độn không biết bao nhiêu cho đủ, cái thân hình gầy gò đó thật khiến anh bực mình, như thế nào lại gầy như vậy chứ, lại ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt trần kia, tim anh lại càng nhói, khuôn mặt ấy hàng ngày lại còn bị lớp mặt nạ “xấu xí” kia che phủ, chắc phải khó chịu lắm, còn cả mái tóc kia nữa chứ, lúc nào cũng bị giấu kĩ trong những chiếc mũ đáng hận đó, à mà cả đôi mắt xanh lá long lanh kia nữa, ngày nào cũng như ngày nào, để phải bị đau nhức bởi đôi kính áp tròng màu đen vì chưa quen kia…
-Sao em phải khổ sở như thế chứ Tiểu Nghi? – Suy nghĩ của anh không kìm được mà phát lên thành tiếng cùng cái ôm như muốn ghì chặt nó trong lòng đó nữa, cái nhíu mày nhẹ nhàng trên khuôn mặt đó làm anh cũng đau lòng mà thả lòng ra, từ từ xoay người, đặt cô bé đã yên giấc từ khi nào, đôi môi mỏng hoàn mĩ khẽ dán lên chán nó một cái nhẹ nhàng cùng lời chúc ngủ ngon. Anh lại nhẹ bước rời ra khỏi căn phòng thoang thoảng mùi oải hương đặc biệt, để lại cô gái kia…
-Em ổn mà – ánh sáng màu xanh lá thoáng qua nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt ấy lại lần nữa khép dần lại, trả căn phòng về vẻ yên tĩnh cần có…
“Tại sao Milky lại phải giả trai như vậy chứ, nếu thích em ấy hoàn toàn có thể trực tiếp là chính mình vào đây làm giáo viên mà, Milky, em lại bày trò gì vậy nhưng mà nếu em muốn anh sẽ giữ bí mật cho em, thầy Gia Vũ đáng kính ạ” – khẽ mỉm cười một mình với dòng suy nghĩ chợt lóe, Alex lẳng lặng ngôi bên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn lên bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao kia, một bầu trời đen kịt mà với anh nó cũng không tệ lắm…
*Phòng ăn trong khu nhà SC*
8 giờ tối…
“Xoạt… lạch cạch…lạch cạch…” –tiếng kéo ghế đứng dậy của 23 con người trong phòng ăn làm căn phòng đang yên tĩnh bỗng ồn ào rồi lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, phòng ăn luôn như vậy, luôn rất yên lặng.
Gật đầu coi như lời chào cũng coi như lời nói mời ngồi, Kevil chậm rãi bước vào bàn ăn của mình, khẽ liếc qua các món ăn trên bàn rồi lại nhìn các món ăn ở bàn các học viên, sau đó lại rời ánh mắt lên khuôn mặt nhăn nhó của 5 học viên mới, anh mỉm cười nhẹ rồi không nhanh không chậm, mang phần ăn của mình lại chiếc bàn lớn đó trước những con mắt đang mở lớn của học viên cùng 3 vị giáo viên kia, anh ngồi xuống, từ từ dùng bữa cùng mọi người rồi cánh cửa lớn lại bật mở lần nữa, một thân anh tuấn cùng khí chất bức người từ từ bước vào, kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống, nhận thức ăn anh không biết từ bao giờ đã mang tới, không màng tới xung quanh, từ từ thưởng thức bữa ăn một cách chậm rãi. Ánh mắt Alex bỗng phát ra tia sáng rồi lập tức biến mất không dấu vết, anh cũng tiếp tục bữa tối của mình, rồi đến những người xung quanh cũng lần lượt chú tâm vào bữa ăn cho tới lúc kết thúc không ai nói với ai một lời nào, tất cả chờ hiệu trưởng rời bàn rồi cũng rời đi…
-Có chuyện gì vậy? – Khẽ nhíu mày khó chịu, ánh hướng ánh mắt chán chường nhìn 4 con người trước mặt, rồi đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn Alex, tại sao lại kéo anh tới phòng Alex như vậy, Alex cũng chỉ nhướng vai rồi bỏ đi tới chiếc giường lớn bên cạnh, ngồi xuống vắt chéo chân như xem kịch, Kevil bực mình rồi nha, như thế nào lại như vậy, dù sao giờ đây, anh chính là hiệu trưởng của trường Thiên Hà này… - Tôi hỏi lại, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sau một hồi im lặng nhìn anh, Mike lên tiếng như chất vấn…
-Tiểu Nghi đâu Kevil, chẳng phải nhỏ đó nói “MUỐN ĐẾN TRƯỜNG” sao? – Dương Kha nhìn anh dò xét
-Không phải chuyện cậu cần quan tâm, chỉ cần biết rằng Tiểu Nghi đã nói là sẽ làm. – Anh xoay người định bước ra cửa, với anh tuy 5 con người này có thể xem như ruột thịt nhưng ruột thịt thật sự của anh là Tiểu Nghi kia, đứa bé ngốc ấy, nếu nó thích làm gì thì anh sẽ giúp nó nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ để nó phải chịu đựng qua mức mà không làm gì cả.
-Nói không quan tâm là không quan tâm được sao, dù sao thì Bảo Nghi cũng đã lôi chúng ta tới ngôi trường này, như thế nào mà lại không chịu xuất hiện chứ. Hai anh em à không ba anh em nhà các anh sao lại như vậy, Alex, Kevil, nếu không đưa nhỏ đó ra đây bây giờ thì … ngày mai tôi sẽ đến tận nhà tìm bác Minh để hỏi rõ đấy. – Có vẻ sức chịu đựng của Dương Kha cũng không có lớn như đã tưởng, cậu gần như hét lên trước mặt Kevil, tuy nhận ra bản thân có chút mạnh miệng nhưng đã lỡ rồi mà cậu cũng không có nói sai, nếu thực sự không đưa nó ra, ngày mai cậu sẽ trở về tìm ba của bọn họ để hỏi, cậu đâu phải trò tiêu khiển của anh em họ đâu chứ
Quay đầu lại nhìn lướt qua Alex ngồi trên giường rồi dừng lại trên gương mặt tức tối của Dương Kha, Kevil khẽ nhếch môi rồi cả người như tăng thêm vài phần hơi lạnh, mắt tối sầm lại …
-Được thôi, nếu muốn thì ngày mai cậu có thể đi, hỏi ba tôi, ba cậu hay bất cứ ai cũng được. Tôi cũng nói rõ với cậu luôn đừng có thỉnh thoảng lại nhỏ này, nhỏ nọ, rồi lại lôi ba tôi ra để dọa nạt. Cậu nên biết, với tôi, không ai có thể sánh bằng Tiểu Nghi, đừng nghĩ cái gì cũng theo ý cậu, nếu muốn mọi thứ xoay quanh mình thì cậu hãy có năng lực để làm điều đó đi đã. Và tôi nhắc lại, Tiểu Nghi nói thì sẽ làm, không cần các cậu quản, đừng nhắc lại chuyện này với tôi một lần nào nữa, coi đó như lời cảnh báo đi – Nhàn nhạt nói, rồi giọng anh ngày càng gằn lên tức giận, mạnh người xoay đi, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng để lại 5 con người như chết lặng, họ biết anh thương nó nhưng từ khi nào thì người anh lạnh lùng nhưng chưa từng nổi nóng của họ lại tở nên như vậy, Alex biết, việc này không phải hoàn toàn do chuyện của Milky, chắc chắn còn việc gì đó mà anh đang giấu mọi người, tự mình gánh vác, anh ghét cái cảm giác mập mờ này, sẽ có lúc anh tìm Milky hỏi cho rõ việc này, hỏi xem nó có biết hay không về chuyện của Kevil đang cố giấu, ánh mắt xa xăm cơ hồ muốn nhìn thấu mọi vật, Alex mệt mỏi thiếp đi sau khi mọi người đã về phòng.
Ở một căn phòng khác, cô gái bé nhỏ đã thu hết mọi việc vừa xảy ra vào tầm mắt qua chiếc laptop, đôi lông mày nhỏ nhắn, thanh tú nhíu lại… “Có chuyện gì xảy ra mà anh không nói cho em biết vậy, anh hai…. Tuyết Hương, chẳng nhẽ lại là cô ta, anh biết gì về cô ta rồi sao, nếu vậy, tại sao anh còn…. “ Cả đêm gần như thức trắng, hết suy nghĩ về anh và Tuyết Hương, nó lại lao vào tìm kiếm gì đó, ánh sáng nhạt từ căn phòng tản ra chiếc cửa sổ lớn khiến cho con người phía dưới kia không khỏi bực bội vì con nhóc không biết nghỉ ngơi là gì ấy, thật là…..