-Tiết dạy đầu tiên mà sao ông thầy này đến muốn vậy? Muốn chơi trội sao? – Dương Khanh cáu kỉnh đưa đôi chân thon dài gác lên chiếc bàn chứa đầy sách vở cùng chiếc laptop nhỏ, đôi mắt vẫn dán vào quyển sách Anh ngữ dày cộp trên tay, miệng thì không ngừ chê bai “ông thầy mới- Gia Vũ”…
-Dương Khanh, như thế nào mà 3 năm không gặp em lại trở nên ngỗ ngược như vậy, dù sao đó cũng là thầy giáo của chúng ta mà. – Dương Kha chống tay lên cằm chăm chăm nhìn đứa em trai mới có 15 tuổi của mình, nháy mắt với cậu một cái làm ai đó cũng không khỏi nở nụ cười “hiểu ý” quan sát đôi tay Dương Kha đang lướt nhẹ trên bàn phím laptop rồi “tách”-“cạch” – Tiếng nhấn phím cùng tiếng mở cừa gần như cùng một lúc vang lên, tất cả học viên như giật mình cùng đứng dậy chào thầy Gia Vũ cùng cái khí thế bức người không lẫn với ai được đang tiến vào, 20 con người bên dưới như chết lặng nhìn Gia Vũ như chờ một phản ứng gì đó với bức hình trên màn hình lớn kia… Gia Vũ quay đầu nhìn bức ảnh một chút rồi chẳng thèm để ý bước đến bàn của mình, thản nhiên ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, mọi người cũng ngồi xuống, đôi tay có phần thô kệch so với khuôn mặt mĩ miều kia thầm trầm lướt trên chiếc laptop trước mặt, không lâu sau, 20 thành viên trố mắt nhìn bức ảnh kia từ khuôn mặt tuyệt sắc của Gia Vũ bỗng thay bằng khuôn mặt của một người, một người mà đang trừng mắt lớn nhìn tấm ảnh trên màn hình được “ông thầy” đáng ghét ngồi kia nhanh chóng phát tán đi khắp các màn hình trong trường, một bức hình mà chàng học viên mới Trần Hoàng Dương Kha đang “bán khỏa thân” ôm ấp một cô gái mặc đồ chỉ để che nhưng phần “trọng yếu” trên cơ thể mềm mại đó, cái đáng chú ý hơn nữa là dòng chữ nổi bật bên dưới bức ảnh ấy cơ : 3 đô/1 đêm (không làm vào chủ nhật).
-Thầy….Thầy làm cái quái gì vậy chứ ? – Tức giận tới đứng bật dậy nhìn Gia Vũ, Dương Kha hừng hực đập tay xuống chiếc bàn lớn trừng mắt nhìn Gia Vũ
-Ồ, bực nhanh vậy sao? Một chút nữa là xong cả tấm hình của Dương Khanh rồi. – Thản nhiên như mình chẳng làm chuyện gì sai cả, Gia Vũ tươi cười rạng rỡ nhìn cậu rồi lại lia mắt của Dương Khanh đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt ngạo mạn, ánh mắt ấy nhìn không hợp với khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã kia lắm thì phải. – À, thầy chỉ thử xem laptop của mình có hoạt động tốt không thôi, thầy xin lỗi nhé, anh bạn nhỏ. – Một lần nữa không quan tâm đến cậu, Gia Vũ thuận tay ấn lên bàn phím laptop, lại một bức hình nữa có tựa đề như trên nhưng là khuôn mặt của thiếu gia Dương Khanh, cái lí do thật đến mức khó tin của Gia Vũ làm cho thêm một người nữa đứng bật dậy nhìn anh bất mãn, một cánh tay khua qua liền làm sách vở trên bàn rải rác khắp nền đất, Dương Khanh mặt đỏ bừng nhìn Gia Vũ, đôi tay trắng trẻo, thanh mảnh đưa vào túi rút ra chiếc điện thoại, trước khi bấm gọi liền không quên ném cho ông thầy đáng chết kia một cậu : “ Thầy chuẩn bị đồ mà rời khỏi trường này đi.” Gia Vũ nhếch môi cười nhạt, lại định dựa vào cái gia thế hiển hách kia mà đuổi anh sao, liền không có cửa đâu.
Trong khi lắng nghe từng đợt “tút…tút…” của chiếc điện thoại trên tay Dương Kha, 3 người con trai khác cũng không tự chủ mà mỉm cười, có người khinh thường, có người cười tội nghiệp, có người lại nở trên môi nụ cười ma mị lạ thường, tất cẩ đều im lặng lắng nghe. Không trả lời, không có ai nhấc máy cho cuộc điện thoại kia của cậu, đôi lông mày nhíu lại như dính chặt vào nhau thành một đường, khuôn mặt cau có bực bội, Dương Kha cũng vậy, từng đường nét trên gương mặt đẹp đẽ như co rúm lại nhìn cậu em trai chờ đợi, lại một lần nữa bấm máy, nhưng…”Thuê bao ….” Trực tiếp đập chiếc điện thoại đắt tiền xuống bàn, Dương Khanh cúi gằm mặt, chưa bao giờ cậu có cảm giác tệ hại như vậy, đáng chết, như thế là sao chứ… vừa tự mình chửi rủa, Dương Khanh vừa nhanh chân bước ra khỏi cửa, mỗi bước đi đều thật nặng nề nhưng mà…khuôn mặt kia vẫn như cũ, cao cao ngẩng lên như chẳng có chuyện gì cả, vừa bước tới cửa phòng thì một giọng nói đã kéo ngược cậu trở lại:
-Dương Khanh, chưa hết giờ giảng của tôi mà, tôi nghĩ em không nên bỏ tiết của tôi như vậy đâu, hậu quả cũng không đơn giản chỉ là vài tấm ảnh được đưa lên tất cả các màn hình…trong khu nhà SC này đâu. – Chẳng thèm để mắt tới cậu cùng những con người đang mở to mắt nhìn mình kia, Gia Vũ lại lần nữa thản nhiên chú tâm vào việc chuẩn bị cho bài giảng của mình.
-Ý thầy là sao? Thông báo vừa rồi chẳng phải… . – Khoan đã, thông báo? Dù bức ảnh có được đưa lên toàn bộ màn hình của trường Thiên Hà thì cũng đâu có thể xuất hiện một thông báo như vậy, ông thầy này, lại dám trêu chọc cậu như vậy sao, thật không ưa nổi ổng mà. – Tôi sẽ không để thầy yên đâu. – Dù nói vậy nhưng Dương Khanh cũng từng bước quay lại chỗ mình, nhặt từng cuốn sách văng khắp mặt đất kia, từ từ đặt lên bàn rồi có phần tươi tỉnh về chỗ ngồi mà không khỏi hướng ánh mắt có chút thán phục nhưng vẫn là vô cùng kiêu ngạo lên nhìn Gia Vũ. Tất cả học viên SC ở đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì dù sao họ cũng là lớp SC nha, không thể nào để mất mặt như vậy được… trừ 3 con người kia… Alex và……….. .
“ Tán thưởng cho vị tiểu thư kia nào, cô ta khiến mình hứng thú rồi đấy, Bảo Nghi à? Phản ứng của cô sẽ là như thế nào nếu biết đã có người phát hiện ra thân phận của cô ngay từ lần gặp đầu tiên với thân hình “oai phong lẫm liệt” ấy nhỉ. Cô cũng phải cảm thấy vinh dự đi, sắp tới tôi sẽ cho “thầy Gia Vũ” một bài học thích đáng đấy nhé, chờ cho tới buổi học tiếp theo cùng tôi nào….” – Thầy Gia Vũ. – Thiên Nhật vẫn là suy nghĩ nhiều hơn lời nói, khuôn miệng hoàn mĩ khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi chiếc laptop của mình, hứng thú với nó thì cũng chỉ là hứng thú với một thứ đặc biệt thôi, anh không thích phụ nữ…à không bây giờ thì chỉ là… một cô gái quá thông minh mà thôi.
Đằng sau cánh cửa lớn, Vương An mỉm cười như nắng xuân nhìn anh trai cùng cha khác mẹ Vương Bình, rồi cả hai người cùng nhau rảo bước trên hành lang rộng lớn , hai con người ấy thật khiến cho Gia Vũ phải bận tâm rồi, như thế nào lại đứng nghe trộm bài giảng của anh, ở đây sao toàn những người không thích hai từ “bình yên” hết vậy… thật rắc rối!!!
Thôi kệ,tiết giảng dạy đầu tiên của Gia Vũ, tạm coi như “thành công ”, nhỉ ?!
***Bệnh viện Phong Nguyệt***
-Nguyệt Nguyệt à, bà phải nhanh tỉnh lại mà nhìn xem, hai đứa con của chúng ta, giờ lại cùng nhau đến trường Thiên Hà của chúng ta, một đứa 19 tuổi, một đứa 15 tuổi như vậy lại cùng nhau trở thành hiệu trường rồi lại còn cả giáo viên lớp SC nữa chứ, thật là hết biết mà. Nguyệt Nguyệt, bà phải tỉnh lại mau đi thôi, đứa con gái ngốc của chúng ta làm giáo viên thì thôi kệ đi nhưng nó lại còn là giả trai mà vào đó làm nữa chứ, bà phải dậy mà can ngăn con bé hủy hoại khuôn mặt mình không thì thật sẽ có chuyện lớn đó, Nguyệt Nguyệt à! – Đứng bên ngoài phòng bệnh đặc biệt, ông Minh một mình lẩm bẩm nói chuyện với người phụ nữ vẫn đang say giấc đã 10 năm nay ở bên trong – một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp – bà Phong Nguyệt, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Sky, Nguyễn Hoàng Thiên Minh…
Phòng học chính lớp SC
… giờ phút …
học viên vẫn đang chăm chú tự học…
… giờ phút…
….vẫn cần cù học tập một mình….
… giờ…
-Tiết dạy đầu tiên mà sao ông thầy này đến muốn vậy? Muốn chơi trội sao? – Dương Khanh cáu kỉnh đưa đôi chân thon dài gác lên chiếc bàn chứa đầy sách vở cùng chiếc laptop nhỏ, đôi mắt vẫn dán vào quyển sách Anh ngữ dày cộp trên tay, miệng thì không ngừ chê bai “ông thầy mới- Gia Vũ”…
-Dương Khanh, như thế nào mà năm không gặp em lại trở nên ngỗ ngược như vậy, dù sao đó cũng là thầy giáo của chúng ta mà. – Dương Kha chống tay lên cằm chăm chăm nhìn đứa em trai mới có tuổi của mình, nháy mắt với cậu một cái làm ai đó cũng không khỏi nở nụ cười “hiểu ý” quan sát đôi tay Dương Kha đang lướt nhẹ trên bàn phím laptop rồi “tách”-“cạch” – Tiếng nhấn phím cùng tiếng mở cừa gần như cùng một lúc vang lên, tất cả học viên như giật mình cùng đứng dậy chào thầy Gia Vũ cùng cái khí thế bức người không lẫn với ai được đang tiến vào, con người bên dưới như chết lặng nhìn Gia Vũ như chờ một phản ứng gì đó với bức hình trên màn hình lớn kia… Gia Vũ quay đầu nhìn bức ảnh một chút rồi chẳng thèm để ý bước đến bàn của mình, thản nhiên ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, mọi người cũng ngồi xuống, đôi tay có phần thô kệch so với khuôn mặt mĩ miều kia thầm trầm lướt trên chiếc laptop trước mặt, không lâu sau, thành viên trố mắt nhìn bức ảnh kia từ khuôn mặt tuyệt sắc của Gia Vũ bỗng thay bằng khuôn mặt của một người, một người mà đang trừng mắt lớn nhìn tấm ảnh trên màn hình được “ông thầy” đáng ghét ngồi kia nhanh chóng phát tán đi khắp các màn hình trong trường, một bức hình mà chàng học viên mới Trần Hoàng Dương Kha đang “bán khỏa thân” ôm ấp một cô gái mặc đồ chỉ để che nhưng phần “trọng yếu” trên cơ thể mềm mại đó, cái đáng chú ý hơn nữa là dòng chữ nổi bật bên dưới bức ảnh ấy cơ : đô/ đêm (không làm vào chủ nhật).
-Thầy….Thầy làm cái quái gì vậy chứ ? – Tức giận tới đứng bật dậy nhìn Gia Vũ, Dương Kha hừng hực đập tay xuống chiếc bàn lớn trừng mắt nhìn Gia Vũ
-Ồ, bực nhanh vậy sao? Một chút nữa là xong cả tấm hình của Dương Khanh rồi. – Thản nhiên như mình chẳng làm chuyện gì sai cả, Gia Vũ tươi cười rạng rỡ nhìn cậu rồi lại lia mắt của Dương Khanh đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt ngạo mạn, ánh mắt ấy nhìn không hợp với khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã kia lắm thì phải. – À, thầy chỉ thử xem laptop của mình có hoạt động tốt không thôi, thầy xin lỗi nhé, anh bạn nhỏ. – Một lần nữa không quan tâm đến cậu, Gia Vũ thuận tay ấn lên bàn phím laptop, lại một bức hình nữa có tựa đề như trên nhưng là khuôn mặt của thiếu gia Dương Khanh, cái lí do thật đến mức khó tin của Gia Vũ làm cho thêm một người nữa đứng bật dậy nhìn anh bất mãn, một cánh tay khua qua liền làm sách vở trên bàn rải rác khắp nền đất, Dương Khanh mặt đỏ bừng nhìn Gia Vũ, đôi tay trắng trẻo, thanh mảnh đưa vào túi rút ra chiếc điện thoại, trước khi bấm gọi liền không quên ném cho ông thầy đáng chết kia một cậu : “ Thầy chuẩn bị đồ mà rời khỏi trường này đi.” Gia Vũ nhếch môi cười nhạt, lại định dựa vào cái gia thế hiển hách kia mà đuổi anh sao, liền không có cửa đâu.
Trong khi lắng nghe từng đợt “tút…tút…” của chiếc điện thoại trên tay Dương Kha, người con trai khác cũng không tự chủ mà mỉm cười, có người khinh thường, có người cười tội nghiệp, có người lại nở trên môi nụ cười ma mị lạ thường, tất cẩ đều im lặng lắng nghe. Không trả lời, không có ai nhấc máy cho cuộc điện thoại kia của cậu, đôi lông mày nhíu lại như dính chặt vào nhau thành một đường, khuôn mặt cau có bực bội, Dương Kha cũng vậy, từng đường nét trên gương mặt đẹp đẽ như co rúm lại nhìn cậu em trai chờ đợi, lại một lần nữa bấm máy, nhưng…”Thuê bao ….” Trực tiếp đập chiếc điện thoại đắt tiền xuống bàn, Dương Khanh cúi gằm mặt, chưa bao giờ cậu có cảm giác tệ hại như vậy, đáng chết, như thế là sao chứ… vừa tự mình chửi rủa, Dương Khanh vừa nhanh chân bước ra khỏi cửa, mỗi bước đi đều thật nặng nề nhưng mà…khuôn mặt kia vẫn như cũ, cao cao ngẩng lên như chẳng có chuyện gì cả, vừa bước tới cửa phòng thì một giọng nói đã kéo ngược cậu trở lại:
-Dương Khanh, chưa hết giờ giảng của tôi mà, tôi nghĩ em không nên bỏ tiết của tôi như vậy đâu, hậu quả cũng không đơn giản chỉ là vài tấm ảnh được đưa lên tất cả các màn hình…trong khu nhà SC này đâu. – Chẳng thèm để mắt tới cậu cùng những con người đang mở to mắt nhìn mình kia, Gia Vũ lại lần nữa thản nhiên chú tâm vào việc chuẩn bị cho bài giảng của mình.
-Ý thầy là sao? Thông báo vừa rồi chẳng phải… . – Khoan đã, thông báo? Dù bức ảnh có được đưa lên toàn bộ màn hình của trường Thiên Hà thì cũng đâu có thể xuất hiện một thông báo như vậy, ông thầy này, lại dám trêu chọc cậu như vậy sao, thật không ưa nổi ổng mà. – Tôi sẽ không để thầy yên đâu. – Dù nói vậy nhưng Dương Khanh cũng từng bước quay lại chỗ mình, nhặt từng cuốn sách văng khắp mặt đất kia, từ từ đặt lên bàn rồi có phần tươi tỉnh về chỗ ngồi mà không khỏi hướng ánh mắt có chút thán phục nhưng vẫn là vô cùng kiêu ngạo lên nhìn Gia Vũ. Tất cả học viên SC ở đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì dù sao họ cũng là lớp SC nha, không thể nào để mất mặt như vậy được… trừ con người kia… Alex và……….. .
“ Tán thưởng cho vị tiểu thư kia nào, cô ta khiến mình hứng thú rồi đấy, Bảo Nghi à? Phản ứng của cô sẽ là như thế nào nếu biết đã có người phát hiện ra thân phận của cô ngay từ lần gặp đầu tiên với thân hình “oai phong lẫm liệt” ấy nhỉ. Cô cũng phải cảm thấy vinh dự đi, sắp tới tôi sẽ cho “thầy Gia Vũ” một bài học thích đáng đấy nhé, chờ cho tới buổi học tiếp theo cùng tôi nào….” – Thầy Gia Vũ. – Thiên Nhật vẫn là suy nghĩ nhiều hơn lời nói, khuôn miệng hoàn mĩ khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi chiếc laptop của mình, hứng thú với nó thì cũng chỉ là hứng thú với một thứ đặc biệt thôi, anh không thích phụ nữ…à không bây giờ thì chỉ là… một cô gái quá thông minh mà thôi.
Đằng sau cánh cửa lớn, Vương An mỉm cười như nắng xuân nhìn anh trai cùng cha khác mẹ Vương Bình, rồi cả hai người cùng nhau rảo bước trên hành lang rộng lớn , hai con người ấy thật khiến cho Gia Vũ phải bận tâm rồi, như thế nào lại đứng nghe trộm bài giảng của anh, ở đây sao toàn những người không thích hai từ “bình yên” hết vậy… thật rắc rối!!!
Thôi kệ,tiết giảng dạy đầu tiên của Gia Vũ, tạm coi như “thành công ”, nhỉ ?!
Bệnh viện Phong Nguyệt
-Nguyệt Nguyệt à, bà phải nhanh tỉnh lại mà nhìn xem, hai đứa con của chúng ta, giờ lại cùng nhau đến trường Thiên Hà của chúng ta, một đứa tuổi, một đứa tuổi như vậy lại cùng nhau trở thành hiệu trường rồi lại còn cả giáo viên lớp SC nữa chứ, thật là hết biết mà. Nguyệt Nguyệt, bà phải tỉnh lại mau đi thôi, đứa con gái ngốc của chúng ta làm giáo viên thì thôi kệ đi nhưng nó lại còn là giả trai mà vào đó làm nữa chứ, bà phải dậy mà can ngăn con bé hủy hoại khuôn mặt mình không thì thật sẽ có chuyện lớn đó, Nguyệt Nguyệt à! – Đứng bên ngoài phòng bệnh đặc biệt, ông Minh một mình lẩm bẩm nói chuyện với người phụ nữ vẫn đang say giấc đã năm nay ở bên trong – một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp – bà Phong Nguyệt, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Sky, Nguyễn Hoàng Thiên Minh…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Phòng học chính lớp SC*
…8 giờ 30 phút …
20 học viên vẫn đang chăm chú tự học…
…8 giờ 45 phút…
….vẫn cần cù học tập một mình….
…9 giờ…
-Tiết dạy đầu tiên mà sao ông thầy này đến muốn vậy? Muốn chơi trội sao? – Dương Khanh cáu kỉnh đưa đôi chân thon dài gác lên chiếc bàn chứa đầy sách vở cùng chiếc laptop nhỏ, đôi mắt vẫn dán vào quyển sách Anh ngữ dày cộp trên tay, miệng thì không ngừ chê bai “ông thầy mới- Gia Vũ”…
-Dương Khanh, như thế nào mà 3 năm không gặp em lại trở nên ngỗ ngược như vậy, dù sao đó cũng là thầy giáo của chúng ta mà. – Dương Kha chống tay lên cằm chăm chăm nhìn đứa em trai mới có 15 tuổi của mình, nháy mắt với cậu một cái làm ai đó cũng không khỏi nở nụ cười “hiểu ý” quan sát đôi tay Dương Kha đang lướt nhẹ trên bàn phím laptop rồi “tách”-“cạch” – Tiếng nhấn phím cùng tiếng mở cừa gần như cùng một lúc vang lên, tất cả học viên như giật mình cùng đứng dậy chào thầy Gia Vũ cùng cái khí thế bức người không lẫn với ai được đang tiến vào, 20 con người bên dưới như chết lặng nhìn Gia Vũ như chờ một phản ứng gì đó với bức hình trên màn hình lớn kia… Gia Vũ quay đầu nhìn bức ảnh một chút rồi chẳng thèm để ý bước đến bàn của mình, thản nhiên ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, mọi người cũng ngồi xuống, đôi tay có phần thô kệch so với khuôn mặt mĩ miều kia thầm trầm lướt trên chiếc laptop trước mặt, không lâu sau, 20 thành viên trố mắt nhìn bức ảnh kia từ khuôn mặt tuyệt sắc của Gia Vũ bỗng thay bằng khuôn mặt của một người, một người mà đang trừng mắt lớn nhìn tấm ảnh trên màn hình được “ông thầy” đáng ghét ngồi kia nhanh chóng phát tán đi khắp các màn hình trong trường, một bức hình mà chàng học viên mới Trần Hoàng Dương Kha đang “bán khỏa thân” ôm ấp một cô gái mặc đồ chỉ để che nhưng phần “trọng yếu” trên cơ thể mềm mại đó, cái đáng chú ý hơn nữa là dòng chữ nổi bật bên dưới bức ảnh ấy cơ : 3 đô/1 đêm (không làm vào chủ nhật).
-Thầy….Thầy làm cái quái gì vậy chứ ? – Tức giận tới đứng bật dậy nhìn Gia Vũ, Dương Kha hừng hực đập tay xuống chiếc bàn lớn trừng mắt nhìn Gia Vũ
-Ồ, bực nhanh vậy sao? Một chút nữa là xong cả tấm hình của Dương Khanh rồi. – Thản nhiên như mình chẳng làm chuyện gì sai cả, Gia Vũ tươi cười rạng rỡ nhìn cậu rồi lại lia mắt của Dương Khanh đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt ngạo mạn, ánh mắt ấy nhìn không hợp với khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã kia lắm thì phải. – À, thầy chỉ thử xem laptop của mình có hoạt động tốt không thôi, thầy xin lỗi nhé, anh bạn nhỏ. – Một lần nữa không quan tâm đến cậu, Gia Vũ thuận tay ấn lên bàn phím laptop, lại một bức hình nữa có tựa đề như trên nhưng là khuôn mặt của thiếu gia Dương Khanh, cái lí do thật đến mức khó tin của Gia Vũ làm cho thêm một người nữa đứng bật dậy nhìn anh bất mãn, một cánh tay khua qua liền làm sách vở trên bàn rải rác khắp nền đất, Dương Khanh mặt đỏ bừng nhìn Gia Vũ, đôi tay trắng trẻo, thanh mảnh đưa vào túi rút ra chiếc điện thoại, trước khi bấm gọi liền không quên ném cho ông thầy đáng chết kia một cậu : “ Thầy chuẩn bị đồ mà rời khỏi trường này đi.” Gia Vũ nhếch môi cười nhạt, lại định dựa vào cái gia thế hiển hách kia mà đuổi anh sao, liền không có cửa đâu.
Trong khi lắng nghe từng đợt “tút…tút…” của chiếc điện thoại trên tay Dương Kha, 3 người con trai khác cũng không tự chủ mà mỉm cười, có người khinh thường, có người cười tội nghiệp, có người lại nở trên môi nụ cười ma mị lạ thường, tất cẩ đều im lặng lắng nghe. Không trả lời, không có ai nhấc máy cho cuộc điện thoại kia của cậu, đôi lông mày nhíu lại như dính chặt vào nhau thành một đường, khuôn mặt cau có bực bội, Dương Kha cũng vậy, từng đường nét trên gương mặt đẹp đẽ như co rúm lại nhìn cậu em trai chờ đợi, lại một lần nữa bấm máy, nhưng…”Thuê bao ….” Trực tiếp đập chiếc điện thoại đắt tiền xuống bàn, Dương Khanh cúi gằm mặt, chưa bao giờ cậu có cảm giác tệ hại như vậy, đáng chết, như thế là sao chứ… vừa tự mình chửi rủa, Dương Khanh vừa nhanh chân bước ra khỏi cửa, mỗi bước đi đều thật nặng nề nhưng mà…khuôn mặt kia vẫn như cũ, cao cao ngẩng lên như chẳng có chuyện gì cả, vừa bước tới cửa phòng thì một giọng nói đã kéo ngược cậu trở lại:
-Dương Khanh, chưa hết giờ giảng của tôi mà, tôi nghĩ em không nên bỏ tiết của tôi như vậy đâu, hậu quả cũng không đơn giản chỉ là vài tấm ảnh được đưa lên tất cả các màn hình…trong khu nhà SC này đâu. – Chẳng thèm để mắt tới cậu cùng những con người đang mở to mắt nhìn mình kia, Gia Vũ lại lần nữa thản nhiên chú tâm vào việc chuẩn bị cho bài giảng của mình.
-Ý thầy là sao? Thông báo vừa rồi chẳng phải… . – Khoan đã, thông báo? Dù bức ảnh có được đưa lên toàn bộ màn hình của trường Thiên Hà thì cũng đâu có thể xuất hiện một thông báo như vậy, ông thầy này, lại dám trêu chọc cậu như vậy sao, thật không ưa nổi ổng mà. – Tôi sẽ không để thầy yên đâu. – Dù nói vậy nhưng Dương Khanh cũng từng bước quay lại chỗ mình, nhặt từng cuốn sách văng khắp mặt đất kia, từ từ đặt lên bàn rồi có phần tươi tỉnh về chỗ ngồi mà không khỏi hướng ánh mắt có chút thán phục nhưng vẫn là vô cùng kiêu ngạo lên nhìn Gia Vũ. Tất cả học viên SC ở đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì dù sao họ cũng là lớp SC nha, không thể nào để mất mặt như vậy được… trừ 3 con người kia… Alex và……….. .
“ Tán thưởng cho vị tiểu thư kia nào, cô ta khiến mình hứng thú rồi đấy, Bảo Nghi à? Phản ứng của cô sẽ là như thế nào nếu biết đã có người phát hiện ra thân phận của cô ngay từ lần gặp đầu tiên với thân hình “oai phong lẫm liệt” ấy nhỉ. Cô cũng phải cảm thấy vinh dự đi, sắp tới tôi sẽ cho “thầy Gia Vũ” một bài học thích đáng đấy nhé, chờ cho tới buổi học tiếp theo cùng tôi nào….” – Thầy Gia Vũ. – Thiên Nhật vẫn là suy nghĩ nhiều hơn lời nói, khuôn miệng hoàn mĩ khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi chiếc laptop của mình, hứng thú với nó thì cũng chỉ là hứng thú với một thứ đặc biệt thôi, anh không thích phụ nữ…à không bây giờ thì chỉ là… một cô gái quá thông minh mà thôi.
Đằng sau cánh cửa lớn, Vương An mỉm cười như nắng xuân nhìn anh trai cùng cha khác mẹ Vương Bình, rồi cả hai người cùng nhau rảo bước trên hành lang rộng lớn , hai con người ấy thật khiến cho Gia Vũ phải bận tâm rồi, như thế nào lại đứng nghe trộm bài giảng của anh, ở đây sao toàn những người không thích hai từ “bình yên” hết vậy… thật rắc rối!!!
Thôi kệ,tiết giảng dạy đầu tiên của Gia Vũ, tạm coi như “thành công ”, nhỉ ?!
***Bệnh viện Phong Nguyệt***
-Nguyệt Nguyệt à, bà phải nhanh tỉnh lại mà nhìn xem, hai đứa con của chúng ta, giờ lại cùng nhau đến trường Thiên Hà của chúng ta, một đứa 19 tuổi, một đứa 15 tuổi như vậy lại cùng nhau trở thành hiệu trường rồi lại còn cả giáo viên lớp SC nữa chứ, thật là hết biết mà. Nguyệt Nguyệt, bà phải tỉnh lại mau đi thôi, đứa con gái ngốc của chúng ta làm giáo viên thì thôi kệ đi nhưng nó lại còn là giả trai mà vào đó làm nữa chứ, bà phải dậy mà can ngăn con bé hủy hoại khuôn mặt mình không thì thật sẽ có chuyện lớn đó, Nguyệt Nguyệt à! – Đứng bên ngoài phòng bệnh đặc biệt, ông Minh một mình lẩm bẩm nói chuyện với người phụ nữ vẫn đang say giấc đã 10 năm nay ở bên trong – một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp – bà Phong Nguyệt, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Sky, Nguyễn Hoàng Thiên Minh…