Hoài Nguyệt đi làm, trên trán dán một miếng băng gạc. Hôm nay lại đúng lịch họp sớm của Ban Biên tập, mặc dù đội mũ vẫn bị mọi người phát hiện. Ai cũng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Hoài Nguyệt đành phải kể sơ qua mọi chuyện. Tư Tư nghe xong liền tức giận nói: “Cái thằng cha Lỗ Phong này không thể dựa dẫm được, chính mình thì không sao mà Hoài Nguyệt của chúng ta lại bị thương như vậy, đóa hoa của ban chúng ta mà bị rách cánh thì phải tìm hắn bắt đền mới được”.
Phóng viên Tào nói: “Cô đừng gở mồm gở miệng nữa, Hoài Nguyệt sẽ không sao đâu, nếu chẳng may có sẹo thì tôi cũng biết một bác sĩ chỉnh hình tay nghề rất cao, từng đi học ở nước ngoài về, nhất định sẽ làm Hoài Nguyệt xinh đẹp như trước. Nếu vẫn không được thì bây giờ không phải đang có mốt để tóc mái sao, đến mắt cũng bị che gần hết thì có gì mà không che được?”
Trần Thụy Dương ngồi đối diện, tưởng tượng đến cảnh Hoài Nguyệt để tóc che kín mắt liền bật cười. Tan họp, Trần Thụy Dương gọi Hoài Nguyệt vào văn phòng, hỏi: “Em và Lỗ Phong không có chuyện gì chứ?” Anh nhớ hôm đó mình ở trên lầu nhìn thấy Hoài Nguyệt không muốn lên xe của Lỗ Phong, hai người còn lằng nhằng hồi lâu. Chẳng lẽ là cãi nhau nên đi về mới đụng xe?
Hoài Nguyệt thành thật nói: “Bọn em cãi nhau mấy câu, em bực quá quên thắt dây an toàn”.
Trần Thụy Dương cau mày hỏi: “Chuyện gì mà tức giận như vậy? Vì cuộc điện thoại của Viên Thanh lần trước à?” Anh nhớ lại lúc cô ném quyển tập chí, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Không phải”, Hoài Nguyệt dừng lại một lát: “Cũng không phải không có quan hệ đến cô ta. Hình như anh ta chuẩn bị ly hôn Viên Thanh, nói lần trước Viên Thanh đã lừa anh ta chuyện cái thai. Giám đốc Trần…”
Hoài Nguyệt do dự, cảm thấy chuyện tiếp theo rất khó có thể nói ra.
Trần Thụy Dương, Viên Thanh, Lỗ Phong và cô, mối quan hệ này quá phức tạp. Cô thật sự không nên nói tiếp, nhưng cô biết thủ đoạn kiện tụng của Lỗ Phong xưa nay đều rất cay độc, tuyệt đối không để lại đường sống cho đối thủ. Trần Thụy Dương là người tốt, lãnh đạo tốt, đồng sự tốt, thậm chí cũng là một người bạn tốt, có thể tin cậy, cô nên nhắc nhở anh ta để tránh sau này anh ta lại trở tay không kịp. Chốn quan trường, một tin đồn nhỏ về đời sống riêng cũng có thể hủy hoại tiền đồ chính trị của một người. Trần Thụy Dương còn trẻ tuổi như vậy, bình thường cũng cố gắng tự đưa mình vào khuôn phép, có thể thấy anh là một người tham vọng, có chí tiến thủ. Tiền đồ của anh không nên bị hủy trong tay một phụ nữ mặt dày như Viên Thanh.
“Nói không chừng chuyện này sẽ liên lụy tới anh”, Hoài Nguyệt cúi đầu nhìn xuống bàn, rõ ràng không liên quan nhưng cứ cảm tưởng như người có lỗi với Trần Thụy Dương lại là cô, trong lòng không khỏi ảo não vì mình lại xen vào việc của người khác.
Trần Thụy Dương sửng sốt, một lát sau mới hiểu rõ Hoài Nguyệt đang ám chỉ quan hệ của anh với Viên Thanh. Em bé? Chẳng lẽ Viên Thanh dùng con của anh để uy hiếp Lỗ Phong phải ly hôn với Hoài Nguyệt? Khả năng này thực sự quá nhỏ. Anh ở nước ngoài, biết rõ còn phải một năm nữa mới có thể về nước, cho dù có thèm khát đến mấy cũng vẫn cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì nằm ngoài kế hoạch. Còn Viên Thanh, ngay từ đầu đã tính toán tìm cách bắt cá hai tay, sao cô ta có thể để bản thân rơi vào thế bị động được. Nếu như cái thai của cô ta không phải là của Lỗ Phong thì chắc chắn cũng không phải là của anh mà có thể là của người khác. Nghĩ tới đây, anh buồn bực thở dài. Người phụ nữ này đúng là lắm chiêu nhiều trò không từ thủ đoạn, vậy mà trước kia mình lại có thể say mê cô ta như vậy. Bây giờ nghe Hoài Nguyệt nhắc nhở thẳng thắn như thế, anh thực sự cảm thấy xấu hổ.
“Anh ta không làm gì được anh đâu”, Trần Thụy Dương bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.
“Dạ”, Hoài Nguyệt cực kỳ khó xử, gương mặt đỏ bừng, “Vậy em đi đây”.
Cô quên mất là Trần Thụy Dương vừa tìm mình, lãnh đạo còn chưa nói đến vấn đề chính mà cô đã bỏ đi rồi.
“Hoài Nguyệt”, lúc Thương Hoài Nguyệt đã đi đến cửa, Trần Thụy Dương gọi giật lại: “Cảm ơn em”.
Anh dừng lại một lát, chăm chú nhìn cô: “Chúng ta cùng quên hai người này đi”.
“Được, được”, Hoài Nguyệt bị anh nhìn đến mức trong lòng cực kỳ căng thẳng, vội vàng gật đầu nói: “Xin lỗi Giám đốc Trần, em mạo muội quá rồi”.
“Hoài Nguyệt, ý anh không phải như vậy”, Trần Thụy Dương đi vòng qua bàn làm việc tới trước mặt cô, “Em có thể nói với anh như vậy là đã coi anh như bạn, anh rất vui. Sau này không cần gọi anh là Giám đốc Trần nữa, thực ra trong lòng anh…”
“Giám đốc Trần!” Hoài Nguyệt kinh hãi. Nhìn vẻ mặt Trần Thụy Dương, cô có thể lờ mờ đoán được anh định nói gì tiếp theo, cô quyết không thể để anh nói ra được, “Mọi người đều gọi như vậy quen rồi. Chỉ sợ sau này khi anh lên chức, có muốn đổi cách gọi khác cũng khó”. Cô căng thẳng cười cười: “Thầy Trương nói phải bàn với em về nội dung số tiếp theo, em đi trước đây”.
Trần Thụy Dương nhìn theo bóng cô, yên lặng không nói.
Cử chỉ và lời nói vô thức của một người là thứ có thể dễ dàng cho thấy nội tâm của người đó nhất, anh không tin Hoài Nguyệt không đoán được điều mình định nói. Cô ấy phản ứng nhanh như vậy, dứt khoát như vậy, cho thấy cô ấy không hề có ý định tiếp nhận mình. Vì ai? Lỗ Phong sao? Tuyệt đối không thể, nếu không cô ấy đã không nói chuyện vừa rồi với mình. Hay là quá khứ của mình với Viên Thanh? Điều đó cô ấy đã biết từ lâu, cho dù không thoải mái cũng sẽ không phản ứng gay gắt như vậy. Chẳng lẽ còn có một người khác? Trong lòng cô ấy đã có người khác? Trần Thụy Dương vô thức nắm chặt tay, tự trách mình quá chậm chạp. Phải chăng vì vậy nên đã bỏ lỡ cơ hội?
Hoài Nguyệt trở lại văn phòng, Tư Tư đóng sầm cửa lại, tươi cười hỏi cô: “Giám đốc Trần tìm em có chuyện gì?”
Hoài Nguyệt nghĩ, đúng vậy, không phải Trần Thụy Dương tìm mình có việc sao? Tại sao mình lại tự tiện bỏ về như vậy? Cô ấp úng: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ hỏi qua chuyện viết bài cho kỳ tới thôi”.
Tư Tư tỏ ý nghi ngờ: “Bài kỳ tới? Lần trước không phải Phó Tổng Biên tập Lưu đã bàn bạc với em và tài tử Trương à? Chuyện này đã được quyết định rồi, tại sao Giám đốc Trần còn phải hỏi em làm gì?”
Hoài Nguyệt vội nói: “Em nói nhầm, là kỳ tiếp theo nữa”.
Tư Tư cười nói: “Hoài Nguyệt, đừng căng thẳng. Chị hỏi em nhé, có phải Giám đốc Trần lo lắng cho vết thương trên đầu em không? Hôm nay lúc họp, em có biết anh ta nhìn em bao nhiêu lần không? Chị nghĩ là không chỉ có một mình chị nhìn thấy đâu”.
Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt: “Tư Tư, chị đừng úp mở như vậy. Chỉ là lãnh đạo quan tâm cấp dưới mà thôi. Giám đốc Trần là một người tương đối chu đáo”.
Tư Tư không còn đùa nữa, cô nghiêm túc nói: “Hoài Nguyệt, chị lớn hơn em mười tuổi. Em viết lách rất tốt nhưng độ từng trải thì còn non lắm. Gần đây chị để ý, Giám đốc Trần là một người ưu tú, năng lực không cần phải nói, tính cách cũng rất tốt. Không có nhiều người trẻ tuổi có thể chững chạc, chân thành, kiên định và khiêm tốn như anh ta đâu, tương lai của anh ta lại rất xán lạn. Anh ta thích em, em cứ suy nghĩ nghiêm túc, nhân lúc còn trẻ phải nắm lấy cơ hội. Bây giờ đàn ông tốt rất khó tìm. Tính cách, năng lực, trình độ, tướng mạo, nghề nghiệp, địa vị, nếu tất cả đều tốt thì lại càng hiếm. Năm nay em hai mươi chín tuổi, phải biết bây giờ lũ con gái kém em mười tuổi đã biết tranh giành đàn ông rồi. Bọn trẻ này lợi hại lắm, đã thích ai thì ngay cả người đó có gia đình hay chưa cũng không màng tới. Một lần ngã là một lần bớt dại, lần này em tuyệt đối không được nhẹ dạ nữa”.
Nhớ lại lời Trần Thụy Dương vừa bị mình chặn lại lúc nãy, Hoài Nguyệt cúi đầu không nói.
Tư Tư nói đúng. Trần Thụy Dương quả thật là một người đàn ông rất xuất sắc trên mọi phương diện. Với điều kiện của mình bây giờ thì hoàn toàn có thể nói là đã với cao. Anh ta là một người nghiêm túc và cẩn thận, tương lai chắc chắn thăng tiến, cho nên nhất định là sẽ nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người. Quan hệ này sẽ được bảo đảm bằng một cuộc hôn nhân. Cô có thể thấy tình cảm trong mắt anh ta. Nếu như kết hôn với anh ta, cô tin rằng mình có thể sống một cuộc sống giống như trước kia, chuyện gì cũng có người chăm lo giúp, thoải mái tự tại, cơm áo không lo. Còn Đậu Đậu, nếu như vậy cô cũng sẽ có thể chăm sóc Đậu Đậu tốt hơn. Ai cũng có thể thấy được tiền đồ của Trần Thụy Dương rất xán lạn, tương lai của Đậu Đậu cũng được đảm bảo phần nào. Một người phụ nữ đã ly hôn như cô, nếu có thể tái hôn với một người đàn ông như Trần Thụy Dương thì đó đúng là một may mắn có cầu cũng khó gặp. Tất cả những điều này cô đều có thể thấy rõ ràng, nhưng vì sao anh ta vừa mở miệng cô đã vô thức từ chối.
“Hoài Nguyệt, em suy nghĩ kỹ những gì chị nói nhé. Đây là việc lớn cả đời. Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn có cơ hội khác như vậy đâu”. Tư Tư cười nói: “Nhân lúc anh ta còn đang chết mê chết mệt vì em như bây giờ, em phải ra tay thật nhanh mới được”.
Hoài Nguyệt chỉ cười cười không trả lời, cô thấy rất ngỡ ngàng.
Sắp hết giờ làm, Cơ Quân Đào nhắn tin tới: “Anh đang ở trường, chuẩn bị đến đón em”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đến Thanh Hà Uyển chờ em, ở cơ quan không tiện”.
Một lúc sau Cơ Quân Đào mới trả lời, chỉ một chữ: “Được”.
Gần đến giờ về, Hoài Nguyệt nhận được điện thoại của Đặng Duyên Duyên. Hai người nói chuyện hồi lâu, đến lúc trong tòa nhà không còn lại mấy người mới nhớ ra Cơ Quân Đào không biết đang sốt ruột đến mức nào, vội vã chạy ra. Ra đến cửa gặp Trần Thụy Dương đang đứng đợi lái xe đánh xe đến, nhớ tới chuyện trong văn phòng vừa rồi, cô cảm thấy hơi khó xử. Đang định đi vòng coi như không nhìn thấy thì Trần Thụy Dương gọi cô lại: “Mấy hôm nữa anh phải đi một vòng các thành phố, ý của lãnh đạo là ra một loạt bài phỏng vấn các thị trưởng thành phố trực thuộc tỉnh, em đi cùng anh”.
Hoài Nguyệt do dự nhìn anh, nghĩ mãi mà không tìm được lý do để từ chối nhiệm vụ.
Chẳng lẽ Trần Thụy Dương còn không nhìn ra vì sao cô do dự, đành phải nói: “Thầy Trương của em đề cử em đi, nếu em muốn trốn việc thì tự đi nói với anh ấy. Dù sao cũng phải có một trong hai người đi, phải thăm nhiều thị trưởng trong một chuyến như vậy, nhiệm vụ này không nhẹ chút nào”.
Hoài Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn: “Anh nói như vậy em càng cảm thấy căng thẳng. Nhỡ đâu viết không tốt bị các vị lãnh đạo trách tội thì em làm sao đỡ nổi”.
Trần Thụy Dương nói: “Không cần căng thẳng, một chức thị trưởng cũng không có gì to tát. Nếu họ có ý kiến gì thì không phải còn có anh ở đây sao?” Anh đã suy nghĩ từ sáng đến giờ. Vừa lúc có cơ hội như vậy, cảm thấy không lấy việc công làm việc tư thì thật sự không cam lòng.
Hoài Nguyệt chỉ chỉ lên trán, cau mày nói: “Em như vậy mà đi phỏng vấn thì có ảnh hưởng đến hình tượng tạp chí của chúng ta không?”
Trần Thụy Dương không nhìn được cười, nói: “Đợi em khỏi rồi chúng ta mới đi, tuyệt đối sẽ không làm hình tượng của em bị tổn hại”. Trên trán cô mới khâu hai mũi, anh sao nỡ để cô đi công tác ngay chứ. “Em có về nhà không? Em đang bị thương, để anh đưa em về”.
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Em làm sao dám ngồi xe riêng của Giám đốc, em đi xe buýt là được rồi, cũng tiện lắm”.
“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương nghiêm mặt nói: “Nóng như vậy, nếu ra mồ hôi thì vết thương sẽ viêm đấy, chẳng lẽ em để tháng sau mới đi phỏng vấn? Mau lên xe đi, đừng dài dòng nữa”.
Hoài Nguyệt đành phải lên xe, nghĩ không biết Cơ Quân Đào đang đỗ xe ở đâu, trong lòng thấp thỏm không yên. Đến chỗ còn cách tiểu khu một đoạn khá xa, cô lấy cớ phải vào siêu thị mua đồ và nhất quyết đòi xuống xe.
Trần Thụy Dương bảo tài xế quay đầu xe, thấy không yên tâm lại ngoái nhìn về phía sau, phát hiện Hoài Nguyệt không hề đi vào siêu thị mà lại đi thẳng về tiểu khu, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt.
Hiển nhiên Hoài Nguyệt không muốn mình đi vào cuộc sống của cô ấy. Mà đâu chỉ là cuộc sống, ngay cả cổng tiểu khu cũng không muốn mình đi vào. Có lẽ ngay từ đầu mình đã tự cho là đúng, cho rằng quyền chủ động vẫn luôn nắm giữ trong tay, chẳng qua mình vẫn luôn do dự không biết tình yêu công sở có ảnh hưởng gì đến mình không, do dự không biết mối quan hệ vốn đã phức tạp vì Viên Thanh có trở nên phức tạp hơn hay không. Xem ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, cục diện bây giờ đã ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Thái độ của Hoài Nguyệt đã trở nên khó nắm bắt. Trần Thụy Dương thở dài thật sâu. Nếu đúng như vậy thì đây quả là một điều tiếc nuối, cực kỳ tiếc nuối…
Hoài Nguyệt đi làm, trên trán dán một miếng băng gạc. Hôm nay lại đúng lịch họp sớm của Ban Biên tập, mặc dù đội mũ vẫn bị mọi người phát hiện. Ai cũng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Hoài Nguyệt đành phải kể sơ qua mọi chuyện. Tư Tư nghe xong liền tức giận nói: “Cái thằng cha Lỗ Phong này không thể dựa dẫm được, chính mình thì không sao mà Hoài Nguyệt của chúng ta lại bị thương như vậy, đóa hoa của ban chúng ta mà bị rách cánh thì phải tìm hắn bắt đền mới được”.
Phóng viên Tào nói: “Cô đừng gở mồm gở miệng nữa, Hoài Nguyệt sẽ không sao đâu, nếu chẳng may có sẹo thì tôi cũng biết một bác sĩ chỉnh hình tay nghề rất cao, từng đi học ở nước ngoài về, nhất định sẽ làm Hoài Nguyệt xinh đẹp như trước. Nếu vẫn không được thì bây giờ không phải đang có mốt để tóc mái sao, đến mắt cũng bị che gần hết thì có gì mà không che được?”
Trần Thụy Dương ngồi đối diện, tưởng tượng đến cảnh Hoài Nguyệt để tóc che kín mắt liền bật cười. Tan họp, Trần Thụy Dương gọi Hoài Nguyệt vào văn phòng, hỏi: “Em và Lỗ Phong không có chuyện gì chứ?” Anh nhớ hôm đó mình ở trên lầu nhìn thấy Hoài Nguyệt không muốn lên xe của Lỗ Phong, hai người còn lằng nhằng hồi lâu. Chẳng lẽ là cãi nhau nên đi về mới đụng xe?
Hoài Nguyệt thành thật nói: “Bọn em cãi nhau mấy câu, em bực quá quên thắt dây an toàn”.
Trần Thụy Dương cau mày hỏi: “Chuyện gì mà tức giận như vậy? Vì cuộc điện thoại của Viên Thanh lần trước à?” Anh nhớ lại lúc cô ném quyển tập chí, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Không phải”, Hoài Nguyệt dừng lại một lát: “Cũng không phải không có quan hệ đến cô ta. Hình như anh ta chuẩn bị ly hôn Viên Thanh, nói lần trước Viên Thanh đã lừa anh ta chuyện cái thai. Giám đốc Trần…”
Hoài Nguyệt do dự, cảm thấy chuyện tiếp theo rất khó có thể nói ra.
Trần Thụy Dương, Viên Thanh, Lỗ Phong và cô, mối quan hệ này quá phức tạp. Cô thật sự không nên nói tiếp, nhưng cô biết thủ đoạn kiện tụng của Lỗ Phong xưa nay đều rất cay độc, tuyệt đối không để lại đường sống cho đối thủ. Trần Thụy Dương là người tốt, lãnh đạo tốt, đồng sự tốt, thậm chí cũng là một người bạn tốt, có thể tin cậy, cô nên nhắc nhở anh ta để tránh sau này anh ta lại trở tay không kịp. Chốn quan trường, một tin đồn nhỏ về đời sống riêng cũng có thể hủy hoại tiền đồ chính trị của một người. Trần Thụy Dương còn trẻ tuổi như vậy, bình thường cũng cố gắng tự đưa mình vào khuôn phép, có thể thấy anh là một người tham vọng, có chí tiến thủ. Tiền đồ của anh không nên bị hủy trong tay một phụ nữ mặt dày như Viên Thanh.
“Nói không chừng chuyện này sẽ liên lụy tới anh”, Hoài Nguyệt cúi đầu nhìn xuống bàn, rõ ràng không liên quan nhưng cứ cảm tưởng như người có lỗi với Trần Thụy Dương lại là cô, trong lòng không khỏi ảo não vì mình lại xen vào việc của người khác.
Trần Thụy Dương sửng sốt, một lát sau mới hiểu rõ Hoài Nguyệt đang ám chỉ quan hệ của anh với Viên Thanh. Em bé? Chẳng lẽ Viên Thanh dùng con của anh để uy hiếp Lỗ Phong phải ly hôn với Hoài Nguyệt? Khả năng này thực sự quá nhỏ. Anh ở nước ngoài, biết rõ còn phải một năm nữa mới có thể về nước, cho dù có thèm khát đến mấy cũng vẫn cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì nằm ngoài kế hoạch. Còn Viên Thanh, ngay từ đầu đã tính toán tìm cách bắt cá hai tay, sao cô ta có thể để bản thân rơi vào thế bị động được. Nếu như cái thai của cô ta không phải là của Lỗ Phong thì chắc chắn cũng không phải là của anh mà có thể là của người khác. Nghĩ tới đây, anh buồn bực thở dài. Người phụ nữ này đúng là lắm chiêu nhiều trò không từ thủ đoạn, vậy mà trước kia mình lại có thể say mê cô ta như vậy. Bây giờ nghe Hoài Nguyệt nhắc nhở thẳng thắn như thế, anh thực sự cảm thấy xấu hổ.
“Anh ta không làm gì được anh đâu”, Trần Thụy Dương bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.
“Dạ”, Hoài Nguyệt cực kỳ khó xử, gương mặt đỏ bừng, “Vậy em đi đây”.
Cô quên mất là Trần Thụy Dương vừa tìm mình, lãnh đạo còn chưa nói đến vấn đề chính mà cô đã bỏ đi rồi.
“Hoài Nguyệt”, lúc Thương Hoài Nguyệt đã đi đến cửa, Trần Thụy Dương gọi giật lại: “Cảm ơn em”.
Anh dừng lại một lát, chăm chú nhìn cô: “Chúng ta cùng quên hai người này đi”.
“Được, được”, Hoài Nguyệt bị anh nhìn đến mức trong lòng cực kỳ căng thẳng, vội vàng gật đầu nói: “Xin lỗi Giám đốc Trần, em mạo muội quá rồi”.
“Hoài Nguyệt, ý anh không phải như vậy”, Trần Thụy Dương đi vòng qua bàn làm việc tới trước mặt cô, “Em có thể nói với anh như vậy là đã coi anh như bạn, anh rất vui. Sau này không cần gọi anh là Giám đốc Trần nữa, thực ra trong lòng anh…”
“Giám đốc Trần!” Hoài Nguyệt kinh hãi. Nhìn vẻ mặt Trần Thụy Dương, cô có thể lờ mờ đoán được anh định nói gì tiếp theo, cô quyết không thể để anh nói ra được, “Mọi người đều gọi như vậy quen rồi. Chỉ sợ sau này khi anh lên chức, có muốn đổi cách gọi khác cũng khó”. Cô căng thẳng cười cười: “Thầy Trương nói phải bàn với em về nội dung số tiếp theo, em đi trước đây”.
Trần Thụy Dương nhìn theo bóng cô, yên lặng không nói.
Cử chỉ và lời nói vô thức của một người là thứ có thể dễ dàng cho thấy nội tâm của người đó nhất, anh không tin Hoài Nguyệt không đoán được điều mình định nói. Cô ấy phản ứng nhanh như vậy, dứt khoát như vậy, cho thấy cô ấy không hề có ý định tiếp nhận mình. Vì ai? Lỗ Phong sao? Tuyệt đối không thể, nếu không cô ấy đã không nói chuyện vừa rồi với mình. Hay là quá khứ của mình với Viên Thanh? Điều đó cô ấy đã biết từ lâu, cho dù không thoải mái cũng sẽ không phản ứng gay gắt như vậy. Chẳng lẽ còn có một người khác? Trong lòng cô ấy đã có người khác? Trần Thụy Dương vô thức nắm chặt tay, tự trách mình quá chậm chạp. Phải chăng vì vậy nên đã bỏ lỡ cơ hội?
Hoài Nguyệt trở lại văn phòng, Tư Tư đóng sầm cửa lại, tươi cười hỏi cô: “Giám đốc Trần tìm em có chuyện gì?”
Hoài Nguyệt nghĩ, đúng vậy, không phải Trần Thụy Dương tìm mình có việc sao? Tại sao mình lại tự tiện bỏ về như vậy? Cô ấp úng: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ hỏi qua chuyện viết bài cho kỳ tới thôi”.
Tư Tư tỏ ý nghi ngờ: “Bài kỳ tới? Lần trước không phải Phó Tổng Biên tập Lưu đã bàn bạc với em và tài tử Trương à? Chuyện này đã được quyết định rồi, tại sao Giám đốc Trần còn phải hỏi em làm gì?”
Hoài Nguyệt vội nói: “Em nói nhầm, là kỳ tiếp theo nữa”.
Tư Tư cười nói: “Hoài Nguyệt, đừng căng thẳng. Chị hỏi em nhé, có phải Giám đốc Trần lo lắng cho vết thương trên đầu em không? Hôm nay lúc họp, em có biết anh ta nhìn em bao nhiêu lần không? Chị nghĩ là không chỉ có một mình chị nhìn thấy đâu”.
Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt: “Tư Tư, chị đừng úp mở như vậy. Chỉ là lãnh đạo quan tâm cấp dưới mà thôi. Giám đốc Trần là một người tương đối chu đáo”.
Tư Tư không còn đùa nữa, cô nghiêm túc nói: “Hoài Nguyệt, chị lớn hơn em mười tuổi. Em viết lách rất tốt nhưng độ từng trải thì còn non lắm. Gần đây chị để ý, Giám đốc Trần là một người ưu tú, năng lực không cần phải nói, tính cách cũng rất tốt. Không có nhiều người trẻ tuổi có thể chững chạc, chân thành, kiên định và khiêm tốn như anh ta đâu, tương lai của anh ta lại rất xán lạn. Anh ta thích em, em cứ suy nghĩ nghiêm túc, nhân lúc còn trẻ phải nắm lấy cơ hội. Bây giờ đàn ông tốt rất khó tìm. Tính cách, năng lực, trình độ, tướng mạo, nghề nghiệp, địa vị, nếu tất cả đều tốt thì lại càng hiếm. Năm nay em hai mươi chín tuổi, phải biết bây giờ lũ con gái kém em mười tuổi đã biết tranh giành đàn ông rồi. Bọn trẻ này lợi hại lắm, đã thích ai thì ngay cả người đó có gia đình hay chưa cũng không màng tới. Một lần ngã là một lần bớt dại, lần này em tuyệt đối không được nhẹ dạ nữa”.
Nhớ lại lời Trần Thụy Dương vừa bị mình chặn lại lúc nãy, Hoài Nguyệt cúi đầu không nói.
Tư Tư nói đúng. Trần Thụy Dương quả thật là một người đàn ông rất xuất sắc trên mọi phương diện. Với điều kiện của mình bây giờ thì hoàn toàn có thể nói là đã với cao. Anh ta là một người nghiêm túc và cẩn thận, tương lai chắc chắn thăng tiến, cho nên nhất định là sẽ nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người. Quan hệ này sẽ được bảo đảm bằng một cuộc hôn nhân. Cô có thể thấy tình cảm trong mắt anh ta. Nếu như kết hôn với anh ta, cô tin rằng mình có thể sống một cuộc sống giống như trước kia, chuyện gì cũng có người chăm lo giúp, thoải mái tự tại, cơm áo không lo. Còn Đậu Đậu, nếu như vậy cô cũng sẽ có thể chăm sóc Đậu Đậu tốt hơn. Ai cũng có thể thấy được tiền đồ của Trần Thụy Dương rất xán lạn, tương lai của Đậu Đậu cũng được đảm bảo phần nào. Một người phụ nữ đã ly hôn như cô, nếu có thể tái hôn với một người đàn ông như Trần Thụy Dương thì đó đúng là một may mắn có cầu cũng khó gặp. Tất cả những điều này cô đều có thể thấy rõ ràng, nhưng vì sao anh ta vừa mở miệng cô đã vô thức từ chối.
“Hoài Nguyệt, em suy nghĩ kỹ những gì chị nói nhé. Đây là việc lớn cả đời. Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn có cơ hội khác như vậy đâu”. Tư Tư cười nói: “Nhân lúc anh ta còn đang chết mê chết mệt vì em như bây giờ, em phải ra tay thật nhanh mới được”.
Hoài Nguyệt chỉ cười cười không trả lời, cô thấy rất ngỡ ngàng.
Sắp hết giờ làm, Cơ Quân Đào nhắn tin tới: “Anh đang ở trường, chuẩn bị đến đón em”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đến Thanh Hà Uyển chờ em, ở cơ quan không tiện”.
Một lúc sau Cơ Quân Đào mới trả lời, chỉ một chữ: “Được”.
Gần đến giờ về, Hoài Nguyệt nhận được điện thoại của Đặng Duyên Duyên. Hai người nói chuyện hồi lâu, đến lúc trong tòa nhà không còn lại mấy người mới nhớ ra Cơ Quân Đào không biết đang sốt ruột đến mức nào, vội vã chạy ra. Ra đến cửa gặp Trần Thụy Dương đang đứng đợi lái xe đánh xe đến, nhớ tới chuyện trong văn phòng vừa rồi, cô cảm thấy hơi khó xử. Đang định đi vòng coi như không nhìn thấy thì Trần Thụy Dương gọi cô lại: “Mấy hôm nữa anh phải đi một vòng các thành phố, ý của lãnh đạo là ra một loạt bài phỏng vấn các thị trưởng thành phố trực thuộc tỉnh, em đi cùng anh”.
Hoài Nguyệt do dự nhìn anh, nghĩ mãi mà không tìm được lý do để từ chối nhiệm vụ.
Chẳng lẽ Trần Thụy Dương còn không nhìn ra vì sao cô do dự, đành phải nói: “Thầy Trương của em đề cử em đi, nếu em muốn trốn việc thì tự đi nói với anh ấy. Dù sao cũng phải có một trong hai người đi, phải thăm nhiều thị trưởng trong một chuyến như vậy, nhiệm vụ này không nhẹ chút nào”.
Hoài Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn: “Anh nói như vậy em càng cảm thấy căng thẳng. Nhỡ đâu viết không tốt bị các vị lãnh đạo trách tội thì em làm sao đỡ nổi”.
Trần Thụy Dương nói: “Không cần căng thẳng, một chức thị trưởng cũng không có gì to tát. Nếu họ có ý kiến gì thì không phải còn có anh ở đây sao?” Anh đã suy nghĩ từ sáng đến giờ. Vừa lúc có cơ hội như vậy, cảm thấy không lấy việc công làm việc tư thì thật sự không cam lòng.
Hoài Nguyệt chỉ chỉ lên trán, cau mày nói: “Em như vậy mà đi phỏng vấn thì có ảnh hưởng đến hình tượng tạp chí của chúng ta không?”
Trần Thụy Dương không nhìn được cười, nói: “Đợi em khỏi rồi chúng ta mới đi, tuyệt đối sẽ không làm hình tượng của em bị tổn hại”. Trên trán cô mới khâu hai mũi, anh sao nỡ để cô đi công tác ngay chứ. “Em có về nhà không? Em đang bị thương, để anh đưa em về”.
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Em làm sao dám ngồi xe riêng của Giám đốc, em đi xe buýt là được rồi, cũng tiện lắm”.
“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương nghiêm mặt nói: “Nóng như vậy, nếu ra mồ hôi thì vết thương sẽ viêm đấy, chẳng lẽ em để tháng sau mới đi phỏng vấn? Mau lên xe đi, đừng dài dòng nữa”.
Hoài Nguyệt đành phải lên xe, nghĩ không biết Cơ Quân Đào đang đỗ xe ở đâu, trong lòng thấp thỏm không yên. Đến chỗ còn cách tiểu khu một đoạn khá xa, cô lấy cớ phải vào siêu thị mua đồ và nhất quyết đòi xuống xe.
Trần Thụy Dương bảo tài xế quay đầu xe, thấy không yên tâm lại ngoái nhìn về phía sau, phát hiện Hoài Nguyệt không hề đi vào siêu thị mà lại đi thẳng về tiểu khu, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt.
Hiển nhiên Hoài Nguyệt không muốn mình đi vào cuộc sống của cô ấy. Mà đâu chỉ là cuộc sống, ngay cả cổng tiểu khu cũng không muốn mình đi vào. Có lẽ ngay từ đầu mình đã tự cho là đúng, cho rằng quyền chủ động vẫn luôn nắm giữ trong tay, chẳng qua mình vẫn luôn do dự không biết tình yêu công sở có ảnh hưởng gì đến mình không, do dự không biết mối quan hệ vốn đã phức tạp vì Viên Thanh có trở nên phức tạp hơn hay không. Xem ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, cục diện bây giờ đã ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Thái độ của Hoài Nguyệt đã trở nên khó nắm bắt. Trần Thụy Dương thở dài thật sâu. Nếu đúng như vậy thì đây quả là một điều tiếc nuối, cực kỳ tiếc nuối…