Buổi tiệc trà sẽ diễn ra vào buổi chiều. Trước đó một ngày, phòng khách đã được sắp xếp lại, bánh ngọt được đặt trước ở tiệm bánh, bữa tối thì được đặt trước tại nhà hàng bên cạnh tiểu khu. Sáng sớm, Cơ Quân Dã và A Thích đã đưa Tiểu Cẩm và Tiểu Trần từ phòng triển lãm tới đây chuẩn bị.
Cả đêm Cơ Quân Đào trằn trọc không yên. Hôm sau thức dậy muộn, nhớ tới bữa tiệc tại căn nhà ngoại ô, lại nghĩ đến việc Hoài Nguyệt không chịu tới nên hứng thú đã vơi đi gần hết. Gần mười một giờ anh mới về đến nhà. Đẩy cửa vườn hoa ra, nghe thấy tiếng sủa của Leshy vang lên trong vườn hoa, anh liền đứng yên cạnh cửa đợi nó chạy tới đón mình. Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, anh đi vào bên trong xem lại phát hiện Leshy bị xích ở góc vườn hoa, tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Mở cửa vào nhà, quả nhiên thấy Hoài Nguyệt và Cơ Quân Dã đang cùng nhau bày trà bánh trong phòng khách. Cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng có vẻ hoa văn lá liễu mờ mờ đã mặc trong lễ khai mạc triển lãm lần trước, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buột cao, đeo một bộ hoa tai ngọc trai, trên người không còn trang sức nào khác nhưng lại xinh đẹp, tươi tắn mê người. Nhìn thấy anh, cô vẫn hơi lúng túng, không chào mà chỉ cố gắng bình tĩnh mỉm cười. Cơ Quân Đào thấy màu đỏ dần lan rộng trên mặt cô, tâm trạng lập tức như vén mây nhìn thấy mặt trời.
Cơ Quân Dã quan sát vẻ mặt của hai người không sót chi tiết nào, trong lòng thầm vui mừng, nói: “Anh trai, sao anh về muộn thế? Vốn em còn đang định nhờ anh đưa Hoài Nguyệt về đây cơ đấy”.
Cơ Quân Đào đi tới bên cạnh Hoài Nguyệt, cúi đầu hỏi: “Sao không nói với anh một tiếng? Lại đi xe buýt tới à?” Nói xong anh vô thức nhìn lên trán cô, một lọn tóc buông xuống đã che khuất vết sẹo.
Hoài Nguyệt bối rối nói: “Tiểu Dã nói rằng có rất nhiều việc cần làm, nên em muốn tới sớm một chút”. Cơ Quân Dã đang ở bên cạnh, anh trai cô ấy nói với mình bằng giọng dịu dàng, tự nhiên như thế, sợ là cô nàng tinh ranh này đã phát hiện ra manh mối từ lâu rồi. Hoài Nguyệt bất an nghĩ, sắc mặt lại càng đỏ hơn. Thực ra mình cũng chỉ tự lừa mình dối người, quan hệ giữa cô và anh sao có thể giấu được Tiểu Dã, không muốn công khai chỉ là muốn để lại đường lui cho mình mà thôi. Có điều, chẳng lẽ đó không phải là một cách bắt nạt anh ấy?
Cơ Quân Dã mỉm cười nói: “Tôi không nói như vậy thì cô sẽ chịu tới sao? Cái gì mà uống trà với bạn học? Ai chả biết đó là cô lấy cớ mà thôi, thế nên tôi phải nói nặng lời mới được”. Nói rồi cô mỉm cười đi vào phòng bếp. Thời gian này anh trai rất ít liên lạc với cô, cũng không thường xuyên ở đây. Mặc dù cảm thấy giữa hai người này có điểm khác thường nhưng cô cũng không biết rốt cuộc đã tiến triển tới bước nào nên muốn lợi dụng cơ hội này để dò xét cho ra đầu đuôi câu chuyện.
Cơ Quân Đào hỏi: “Tiểu Dã đã nói gì nặng lời khiến em ngoan ngoãn tới đây?”
Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp, nói: “Cô ấy nói sẽ nhổ hết rau dưa trong vườn và trên mái nhà của em đi”.
Cơ Quân Đào bật cười nói: “Thì ra là em sợ điều này, biết trước thì anh cũng nói như vậy. Mà tại sao trước mặt anh lúc nào em cũng cứng đầu như vậy nhỉ?”
Hoài Nguyệt thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm. Hai mắt có quầng đen mờ mờ, nhất định tối qua cũng không ngủ được như mình. Trong lòng chợt nhói đau, cô cúi đầu nói thật chậm: “Chắc là vì em không sợ”.
Trái tim Cơ Quân Đào cảm thấy ấm áp, anh nhìn cô hồi lâu rồi khẽ nói: “Nếu em thích thì anh mong em lúc nào cũng như vậy”.
Hoài Nguyệt nhất thời cảm thấy mừng mừng tủi tủi, không biết nên vui hay nên buồn. Cô đưa một miếng bánh cho anh: “Còn chưa ăn sáng đúng không? Anh ăn một chút đi cho đỡ đói. Lát nữa em đi nấu cơm. Anh còn có hai sinh viên ở đây đấy, ra chào họ một câu đi!”.
Cơ Quân Đào vừa bóc giấy gói ra vừa nói: “Đã đặt cơm ở nhà hàng rồi, em đừng vất vả như vậy. Hôm nay, em mặc đẹp như thế, anh không cho em vào bếp đâu”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hôm nay cô là khách mời của Cơ Quân Dã chứ không phải là nữ chủ nhân nhà này, quả thật cô không cần phải vào bếp.
Trong phòng bếp, Tiểu Cẩm vừa nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính vừa nói với Cơ Quân Dã: “Thì ra Thương tiểu thư là vợ trước của vị Lỗ tiên sinh kia, ngoại hình xinh đẹp hơn vợ bây giờ của ông ta nhiều. Còn trẻ như thế mà đã ly hôn, đúng là đáng tiếc”.
“Có gì đáng tiếc chứ! Loại đàn ông đó bỏ càng sớm càng tốt. Cưới một người khác tốt hơn để cho hắn phải tức chết”, Cơ Quân Dã nói: “Cho nên vẫn nói, phụ nữ tìm đàn ông thì nhất định phải mở mắt thật to. Không thể chỉ thấy có tiền hay đẹp trai mà gật đầu, có trăng gió hay không là điều quan trọng nhất”.
Tiểu Cẩm gật đầu nói: “Thương tiểu thư còn có con trai mà. Liệu có ảnh hưởng đến việc tái hôn không?”
Cơ Quân Dã liếc nhìn Tiểu Cẩm: “Em nói Đậu Đậu ấy à? Có gì mà ảnh hưởng? Đó chính là con rể chị, đáng yêu lắm. Sau này cả gia tài nhà chị đều cho nó thoải mái tiêu xài, để ông bố kia của nó thấy hắn ta thì có gì đặc biệt hơn người!”
Tiểu Cẩm bị khí thế của Cơ Quân Dã ép cho không thở nổi, không dám nói nữa. Cô cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao quan hệ của hai nhà này có thể nhanh chóng trở nên tốt như vậy. Lúc đầu, mình và Tiểu Trần đến đưa tranh, hình như thầy Cơ còn không hề biết người phụ nữ đó mà. Học kỳ này Cơ Quân Đào không còn dạy lớp cô, phòng triển lãm Tố lại vừa mới thuê thêm người, không còn thuê người làm việc ngoài giờ nữa. Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng cô được tiếp xúc gần gũi với Thầy Cơ của mình, cô phải nắm chắc thời cơ bày tỏ tấm lòng với thầy mới được. Cô thầm động viên chính mình. Thời gian này thái độ của thầy Cơ đối với cô rõ ràng là tốt hơn trước kia, số lần thầy đến phòng triển lãm cũng nhiều hơn. Lúc gặp nhau, thầy còn chủ động dừng lại chào hỏi, lúc rảnh rỗi còn chỉ mấy bức tranh trên tường bình luận vài câu coi như mở mang kiến thức cho mình. Có phải tất cả những điều này có nghĩa là rốt cuộc mình đã làm thầy chú ý hay không?
Cơ Quân Dã bỏ chỗ nấm đã ngâm xong vào trong nồi rồi gọi với ra ngoài: “Hoài Nguyệt, vào đây xem giúp tôi một chút”.
Hoài Nguyệt lên tiếng trả lời rồi đi tới. Thấy Cơ Quân Đào đi lên tầng, Tiểu Cẩm vội nói với Cơ Quân Dã: “Thầy Cơ còn chưa ăn sáng, để em đi lấy cốc sữa cho thầy”.
Cơ Quân Dã thờ ơ gật đầu rồi nói với Hoài Nguyệt vừa đi vào: “Tất cả đều là nấm các loại, còn phải thêm cái gì vào nữa?”
Hoài Nguyệt thấy không có nguyên liệu nào phù hợp: “Không có canh gà. Để tôi đi lấy mấy lạng thịt ba chỉ. Cho một miếng vào cho ngọt nước”.
Cơ Quân Dã thấy A Thích và Tiểu Trần đều đã biến mất, chắc là đang dọn dẹp vườn hoa theo chỉ thị của mình, liền gật đầu: “Tôi không biết chọn, đành phải nhờ cô đi mua vậy. Đi nhanh một chút nhé, người ở nhà đang chờ”.
Hoài Nguyệt mỉm cười, gật đầu đi ra ngoài.
Trước kia khi còn ở cùng Lỗ Phong, cô cũng thường xuyên tham gia các buổi tụ tập. Có lúc đến nhà người khác, có lúc đến phiên cô làm nữ chủ nhân, cũng bố trí phòng khách, trà bánh, trái cây, hoa tươi như vậy. Hôm nào không đông người lắm thì cô sẽ đích thân vào bếp, một vài món ăn tạm gọi là sở trường của cô đều được luyện tập trong thời gian này. Sau đó cũng có chút danh tiếng trong đám bạn bè của Lỗ Phong. Mỗi lần tiệc gia đình kết thúc, Lỗ Phong luôn ôm cô, hả lòng hả dạ nói: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đó chính là bảo bối Nguyệt Nguyệt của anh!”
Ly hôn hơn một năm, cô cũng sắp quên tụ tập tại gia là như thế nào rồi. Hôm nay cùng Tiểu Dã bày trà bánh, chợt có cảm giác như thời gian quay trở lại. Cuộc sống đúng là kỳ lạ, có thể là kiểu xoắn ốc, có thể là đồ thị hình sin, tóm lại là kiểu gì cũng có lúc chúng ta phải nhớ đến hai chữ “đã từng”.
Cơ Quân Đào đi vào phòng vẽ, đi tới đi lui xem xét mấy chiếc giá vẽ. Hình như không tìm được bút nào vừa ý nên lại đi sang giá vẽ bên cạnh xem xét.
Anh đã đến căn hộ của Hoài Nguyệt ở Thanh Hà Uyển mấy lần, thấy trên tường không có gì cả nên muốn tìm mấy bức tranh mang đến cho cô trang trí phòng một chút. Nhớ mình từng thấy mấy bức vẽ cũ, là một bức cảnh thu, màu sắc ấm áp, có thể tăng thêm sức sống cho căn phòng quá mộc mạc của Hoài Nguyệt nhưng lại nhất thời không nhớ nổi nó ở chỗ nào. Anh lật từng bức tranh ra xem xét tỉ mỉ. Nếu như không tìm được bức cảnh thu đó thì tìm bức khác vậy, anh nghĩ. Hoài Nguyệt sống quá nội tâm, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên trang trí căn hộ của cô sáng sủa một chút.
“Thầy Cơ”, Tiểu Cẩm bưng một cốc sữa đi vào phòng vẽ: “Cơ tiểu thư sợ thầy chưa ăn sáng nên bảo em hâm một cốc sữa cho thầy”.
Cô nhìn quanh. Phòng vẽ thật rộng, hầu như chiếm trọn cả tầng hai. Tường kính cực rộng, lấy ánh sáng rất tốt. Trong phòng vẽ có rất nhiều giá vẽ, cũng có giá có tranh nhưng đa số không có. Sát tường có một giá gỗ rất lớn, bên trên chất đầy các cuộn giấy, bốn phía có bình gốm hoa văn, bên trong cũng đựng cuộn giấy. Một cái bàn rộng bên trên trải một bức tranh đã hoàn thành. Lọ bút, phấn màu, giấy trắng để bừa bộn, tóm lại đây là phòng làm việc điển hình của một họa sĩ.
“Cảm ơn, cứ để đấy”. Cơ Quân Đào đáp một cách lơ đãng, vẫn cúi đầu xem bức tranh sơn dầu trên tay. Đó là một mảnh rừng phong. Có thể là ở nơi nào đó trong nước, cũng có thể là phong cảnh ở nước ngoài. Có điều, chắc là được vẽ trong lúc tâm tình tương đối tốt nên màu sắc rất thanh thoát, ánh nắng ban mai len lỏi qua rừng phong, cảm giác tươi mát và ấm áp. Bức này treo trong phòng khách cũng không tồi, anh nghĩ, kích thước cũng phù hợp.
“Thầy Cơ, sao học kỳ này thầy không lên lớp cho bọn em nữa? Cả lớp đều rất nhớ thầy!” Tiểu Cẩm sáp lại gần nhìn bức tranh. Mùi nước hoa trên người cô làm Cơ Quân Đào cảm thấy khó chịu, anh vô thức tránh sang bên phải một bước.
“À, năm thứ ba rồi, bọn em không phải học môn đó nữa”, Cơ Quân Đào thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn bức tranh trong tay. Anh nhớ có lần Hoài Nguyệt xem bức “Cây” ở phòng triển lãm Tố, cô ấy đã nhận ra sự cô quạnh của anh, lời bình đẹp như thơ làm anh kinh ngạc. Vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thương xót lúc ấy đã hấp dẫn anh, từ khi đó ánh mắt anh đã luôn dõi theo cô. Lúc nào phải mang bức “Cây” đó về nhà mới được. Nếu như cô ấy thích thì mình để cô ấy treo trong phòng sách cũng đẹp. Anh nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Tiểu Cẩm ngơ ngác nhìn nụ cười đẹp lung linh của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng và tinh khiết như vậy trên gương mặt bất kỳ người đàn ông nào. Dường như cả người thầy đang chìm ngập trong ánh trăng sáng ngời ý thơ. Mà, hình như thầy đang yêu. Sự yêu thương vô hạn dâng lên trong lòng cô gái, cô nhẹ nhàng nói: “Bọn em sẽ nhớ thầy lắm!”.
Cơ Quân Đào nói: “Học kỳ này thầy không dạy, học kỳ sau sẽ lên lớp cho năm đầu tiên. Có việc gì em có thể đến phòng triển lãm Tố bảo Tiểu Dã nhắn lại cho thầy”. Anh tiếp tục mở từng cuộn giấy ra, cuối cùng cũng tìm thấy bức cảnh thu đó trong một cuộn tranh chữ cũ hơn. Anh định kẹp bức tranh này lên giá vẽ thì Tiểu Cẩm đã vội đi tới giúp anh kẹp lên: “Thầy Cơ, đây là ở đâu? Đẹp quá!”
Chỉ là một thảm cỏ, hoa dại, xa xa có một chiếc cổng tre, bụi cây lúp xúp, một dòng suối trong vắt chảy qua trước cổng, nhưng lại khiến người xem có cảm giác như được thấy muôn hoa đua nở.
“Thầy cũng không nhớ là ở đâu”, Cơ Quân Đào mỉm cười nói: “Phụ nữ sẽ thích những cảnh như vậy đúng không?”
“Thầy định tặng Cơ tiểu thư à?” Tiểu Cẩm hỏi, lén để ý sắc mặt thầy giáo.
Cơ Quân Đào không trả lời, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
“Cơ tiểu thư làm mọi người thật hâm mộ, lúc nào cũng có thể thấy các tác phẩm của thầy, muốn treo bức nào trong nhà thì treo bức đó. Lúc ở phòng triển lãm chị ấy cũng như vậy, thỉnh thoảng lại đột nhiên gọi bọn em bỏ bức tranh nào đó của thầy xuống, còn nói chị ấy sẽ mang về phòng mình treo vài ngày nữa”. Tiểu Cẩm vừa cười vừa nói: “Vì vậy bên ngoài có tin đồn rằng Cơ tiểu thư tiếc nuối không nỡ bán các tác phẩm của thầy”.
Cơ Quân Đào gật đầu mỉm cười. Hoài Nguyệt cũng từng hỏi anh về chuyện Tiểu Dã “tiếc không muốn bán”. Khi đó anh cũng không biết vì sao lại có tin đồn như vậy, để lát nữa hỏi cô ấy nguyên do xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
“Thầy Cơ”, Tiều Cẩm ngẩn ngơ nhìn anh, người đàn ông như tạc bằng ngọc này mỉm cười đứng bên cạnh khiến cô quả thực như sắp mất hồn. Hình như nghe thấy Cơ Quân Dã dưới lầu đã bắt đầu lớn tiếng gọi mọi người xuống ăn cơm. Tất cả cơ hội của cô chỉ còn lại mấy giây nữa, Tiểu Cẩm cố lấy hết can đảm.
“Hoài Nguyệt, lên gọi anh trai tôi xuống ăn cơm. Cơm sáng cũng chưa ăn, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa đói à? Lại đi xem tranh gì gì nữa chứ”. Cơ Quân Dã nói: “Tiểu Cẩm đi đâu rồi, cái con bé lười biếng này chẳng chịu giúp đỡ gì cả”.
Hoài Nguyệt nhìn nồi canh nấm, múc một muôi nếm thử rồi gật đầu đi lên tầng gọi Cơ Quân Đào.
Vì hôm nay phải chiêu đãi khách nên Cơ Quân Dã đã nói vào phòng khách không phải thay giày, lúc lên tầng Hoài Nguyệt mới đổi một đôi dép đế mềm, rất mới, đế rất dày. Cô thầm nghĩ, vào mùa thu đúng là nên đi loại dép này trong nhà. Chắc là Tiểu Dã sắp làm mẹ thật nên mới có thể chu đáo như vậy.
Cửa phòng vẽ khép hờ, cô đi thẳng tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, còn chưa thấy rõ người ở trong phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của Tiểu Cẩm: “Thầy Cơ, em thích thầy”.
Buổi tiệc trà sẽ diễn ra vào buổi chiều. Trước đó một ngày, phòng khách đã được sắp xếp lại, bánh ngọt được đặt trước ở tiệm bánh, bữa tối thì được đặt trước tại nhà hàng bên cạnh tiểu khu. Sáng sớm, Cơ Quân Dã và A Thích đã đưa Tiểu Cẩm và Tiểu Trần từ phòng triển lãm tới đây chuẩn bị.
Cả đêm Cơ Quân Đào trằn trọc không yên. Hôm sau thức dậy muộn, nhớ tới bữa tiệc tại căn nhà ngoại ô, lại nghĩ đến việc Hoài Nguyệt không chịu tới nên hứng thú đã vơi đi gần hết. Gần mười một giờ anh mới về đến nhà. Đẩy cửa vườn hoa ra, nghe thấy tiếng sủa của Leshy vang lên trong vườn hoa, anh liền đứng yên cạnh cửa đợi nó chạy tới đón mình. Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, anh đi vào bên trong xem lại phát hiện Leshy bị xích ở góc vườn hoa, tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Mở cửa vào nhà, quả nhiên thấy Hoài Nguyệt và Cơ Quân Dã đang cùng nhau bày trà bánh trong phòng khách. Cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng có vẻ hoa văn lá liễu mờ mờ đã mặc trong lễ khai mạc triển lãm lần trước, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buột cao, đeo một bộ hoa tai ngọc trai, trên người không còn trang sức nào khác nhưng lại xinh đẹp, tươi tắn mê người. Nhìn thấy anh, cô vẫn hơi lúng túng, không chào mà chỉ cố gắng bình tĩnh mỉm cười. Cơ Quân Đào thấy màu đỏ dần lan rộng trên mặt cô, tâm trạng lập tức như vén mây nhìn thấy mặt trời.
Cơ Quân Dã quan sát vẻ mặt của hai người không sót chi tiết nào, trong lòng thầm vui mừng, nói: “Anh trai, sao anh về muộn thế? Vốn em còn đang định nhờ anh đưa Hoài Nguyệt về đây cơ đấy”.
Cơ Quân Đào đi tới bên cạnh Hoài Nguyệt, cúi đầu hỏi: “Sao không nói với anh một tiếng? Lại đi xe buýt tới à?” Nói xong anh vô thức nhìn lên trán cô, một lọn tóc buông xuống đã che khuất vết sẹo.
Hoài Nguyệt bối rối nói: “Tiểu Dã nói rằng có rất nhiều việc cần làm, nên em muốn tới sớm một chút”. Cơ Quân Dã đang ở bên cạnh, anh trai cô ấy nói với mình bằng giọng dịu dàng, tự nhiên như thế, sợ là cô nàng tinh ranh này đã phát hiện ra manh mối từ lâu rồi. Hoài Nguyệt bất an nghĩ, sắc mặt lại càng đỏ hơn. Thực ra mình cũng chỉ tự lừa mình dối người, quan hệ giữa cô và anh sao có thể giấu được Tiểu Dã, không muốn công khai chỉ là muốn để lại đường lui cho mình mà thôi. Có điều, chẳng lẽ đó không phải là một cách bắt nạt anh ấy?
Cơ Quân Dã mỉm cười nói: “Tôi không nói như vậy thì cô sẽ chịu tới sao? Cái gì mà uống trà với bạn học? Ai chả biết đó là cô lấy cớ mà thôi, thế nên tôi phải nói nặng lời mới được”. Nói rồi cô mỉm cười đi vào phòng bếp. Thời gian này anh trai rất ít liên lạc với cô, cũng không thường xuyên ở đây. Mặc dù cảm thấy giữa hai người này có điểm khác thường nhưng cô cũng không biết rốt cuộc đã tiến triển tới bước nào nên muốn lợi dụng cơ hội này để dò xét cho ra đầu đuôi câu chuyện.
Cơ Quân Đào hỏi: “Tiểu Dã đã nói gì nặng lời khiến em ngoan ngoãn tới đây?”
Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp, nói: “Cô ấy nói sẽ nhổ hết rau dưa trong vườn và trên mái nhà của em đi”.
Cơ Quân Đào bật cười nói: “Thì ra là em sợ điều này, biết trước thì anh cũng nói như vậy. Mà tại sao trước mặt anh lúc nào em cũng cứng đầu như vậy nhỉ?”
Hoài Nguyệt thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm. Hai mắt có quầng đen mờ mờ, nhất định tối qua cũng không ngủ được như mình. Trong lòng chợt nhói đau, cô cúi đầu nói thật chậm: “Chắc là vì em không sợ”.
Trái tim Cơ Quân Đào cảm thấy ấm áp, anh nhìn cô hồi lâu rồi khẽ nói: “Nếu em thích thì anh mong em lúc nào cũng như vậy”.
Hoài Nguyệt nhất thời cảm thấy mừng mừng tủi tủi, không biết nên vui hay nên buồn. Cô đưa một miếng bánh cho anh: “Còn chưa ăn sáng đúng không? Anh ăn một chút đi cho đỡ đói. Lát nữa em đi nấu cơm. Anh còn có hai sinh viên ở đây đấy, ra chào họ một câu đi!”.
Cơ Quân Đào vừa bóc giấy gói ra vừa nói: “Đã đặt cơm ở nhà hàng rồi, em đừng vất vả như vậy. Hôm nay, em mặc đẹp như thế, anh không cho em vào bếp đâu”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hôm nay cô là khách mời của Cơ Quân Dã chứ không phải là nữ chủ nhân nhà này, quả thật cô không cần phải vào bếp.
Trong phòng bếp, Tiểu Cẩm vừa nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính vừa nói với Cơ Quân Dã: “Thì ra Thương tiểu thư là vợ trước của vị Lỗ tiên sinh kia, ngoại hình xinh đẹp hơn vợ bây giờ của ông ta nhiều. Còn trẻ như thế mà đã ly hôn, đúng là đáng tiếc”.
“Có gì đáng tiếc chứ! Loại đàn ông đó bỏ càng sớm càng tốt. Cưới một người khác tốt hơn để cho hắn phải tức chết”, Cơ Quân Dã nói: “Cho nên vẫn nói, phụ nữ tìm đàn ông thì nhất định phải mở mắt thật to. Không thể chỉ thấy có tiền hay đẹp trai mà gật đầu, có trăng gió hay không là điều quan trọng nhất”.
Tiểu Cẩm gật đầu nói: “Thương tiểu thư còn có con trai mà. Liệu có ảnh hưởng đến việc tái hôn không?”
Cơ Quân Dã liếc nhìn Tiểu Cẩm: “Em nói Đậu Đậu ấy à? Có gì mà ảnh hưởng? Đó chính là con rể chị, đáng yêu lắm. Sau này cả gia tài nhà chị đều cho nó thoải mái tiêu xài, để ông bố kia của nó thấy hắn ta thì có gì đặc biệt hơn người!”
Tiểu Cẩm bị khí thế của Cơ Quân Dã ép cho không thở nổi, không dám nói nữa. Cô cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao quan hệ của hai nhà này có thể nhanh chóng trở nên tốt như vậy. Lúc đầu, mình và Tiểu Trần đến đưa tranh, hình như thầy Cơ còn không hề biết người phụ nữ đó mà. Học kỳ này Cơ Quân Đào không còn dạy lớp cô, phòng triển lãm Tố lại vừa mới thuê thêm người, không còn thuê người làm việc ngoài giờ nữa. Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng cô được tiếp xúc gần gũi với Thầy Cơ của mình, cô phải nắm chắc thời cơ bày tỏ tấm lòng với thầy mới được. Cô thầm động viên chính mình. Thời gian này thái độ của thầy Cơ đối với cô rõ ràng là tốt hơn trước kia, số lần thầy đến phòng triển lãm cũng nhiều hơn. Lúc gặp nhau, thầy còn chủ động dừng lại chào hỏi, lúc rảnh rỗi còn chỉ mấy bức tranh trên tường bình luận vài câu coi như mở mang kiến thức cho mình. Có phải tất cả những điều này có nghĩa là rốt cuộc mình đã làm thầy chú ý hay không?
Cơ Quân Dã bỏ chỗ nấm đã ngâm xong vào trong nồi rồi gọi với ra ngoài: “Hoài Nguyệt, vào đây xem giúp tôi một chút”.
Hoài Nguyệt lên tiếng trả lời rồi đi tới. Thấy Cơ Quân Đào đi lên tầng, Tiểu Cẩm vội nói với Cơ Quân Dã: “Thầy Cơ còn chưa ăn sáng, để em đi lấy cốc sữa cho thầy”.
Cơ Quân Dã thờ ơ gật đầu rồi nói với Hoài Nguyệt vừa đi vào: “Tất cả đều là nấm các loại, còn phải thêm cái gì vào nữa?”
Hoài Nguyệt thấy không có nguyên liệu nào phù hợp: “Không có canh gà. Để tôi đi lấy mấy lạng thịt ba chỉ. Cho một miếng vào cho ngọt nước”.
Cơ Quân Dã thấy A Thích và Tiểu Trần đều đã biến mất, chắc là đang dọn dẹp vườn hoa theo chỉ thị của mình, liền gật đầu: “Tôi không biết chọn, đành phải nhờ cô đi mua vậy. Đi nhanh một chút nhé, người ở nhà đang chờ”.
Hoài Nguyệt mỉm cười, gật đầu đi ra ngoài.
Trước kia khi còn ở cùng Lỗ Phong, cô cũng thường xuyên tham gia các buổi tụ tập. Có lúc đến nhà người khác, có lúc đến phiên cô làm nữ chủ nhân, cũng bố trí phòng khách, trà bánh, trái cây, hoa tươi như vậy. Hôm nào không đông người lắm thì cô sẽ đích thân vào bếp, một vài món ăn tạm gọi là sở trường của cô đều được luyện tập trong thời gian này. Sau đó cũng có chút danh tiếng trong đám bạn bè của Lỗ Phong. Mỗi lần tiệc gia đình kết thúc, Lỗ Phong luôn ôm cô, hả lòng hả dạ nói: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đó chính là bảo bối Nguyệt Nguyệt của anh!”
Ly hôn hơn một năm, cô cũng sắp quên tụ tập tại gia là như thế nào rồi. Hôm nay cùng Tiểu Dã bày trà bánh, chợt có cảm giác như thời gian quay trở lại. Cuộc sống đúng là kỳ lạ, có thể là kiểu xoắn ốc, có thể là đồ thị hình sin, tóm lại là kiểu gì cũng có lúc chúng ta phải nhớ đến hai chữ “đã từng”.
Cơ Quân Đào đi vào phòng vẽ, đi tới đi lui xem xét mấy chiếc giá vẽ. Hình như không tìm được bút nào vừa ý nên lại đi sang giá vẽ bên cạnh xem xét.
Anh đã đến căn hộ của Hoài Nguyệt ở Thanh Hà Uyển mấy lần, thấy trên tường không có gì cả nên muốn tìm mấy bức tranh mang đến cho cô trang trí phòng một chút. Nhớ mình từng thấy mấy bức vẽ cũ, là một bức cảnh thu, màu sắc ấm áp, có thể tăng thêm sức sống cho căn phòng quá mộc mạc của Hoài Nguyệt nhưng lại nhất thời không nhớ nổi nó ở chỗ nào. Anh lật từng bức tranh ra xem xét tỉ mỉ. Nếu như không tìm được bức cảnh thu đó thì tìm bức khác vậy, anh nghĩ. Hoài Nguyệt sống quá nội tâm, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên trang trí căn hộ của cô sáng sủa một chút.
“Thầy Cơ”, Tiểu Cẩm bưng một cốc sữa đi vào phòng vẽ: “Cơ tiểu thư sợ thầy chưa ăn sáng nên bảo em hâm một cốc sữa cho thầy”.
Cô nhìn quanh. Phòng vẽ thật rộng, hầu như chiếm trọn cả tầng hai. Tường kính cực rộng, lấy ánh sáng rất tốt. Trong phòng vẽ có rất nhiều giá vẽ, cũng có giá có tranh nhưng đa số không có. Sát tường có một giá gỗ rất lớn, bên trên chất đầy các cuộn giấy, bốn phía có bình gốm hoa văn, bên trong cũng đựng cuộn giấy. Một cái bàn rộng bên trên trải một bức tranh đã hoàn thành. Lọ bút, phấn màu, giấy trắng để bừa bộn, tóm lại đây là phòng làm việc điển hình của một họa sĩ.
“Cảm ơn, cứ để đấy”. Cơ Quân Đào đáp một cách lơ đãng, vẫn cúi đầu xem bức tranh sơn dầu trên tay. Đó là một mảnh rừng phong. Có thể là ở nơi nào đó trong nước, cũng có thể là phong cảnh ở nước ngoài. Có điều, chắc là được vẽ trong lúc tâm tình tương đối tốt nên màu sắc rất thanh thoát, ánh nắng ban mai len lỏi qua rừng phong, cảm giác tươi mát và ấm áp. Bức này treo trong phòng khách cũng không tồi, anh nghĩ, kích thước cũng phù hợp.
“Thầy Cơ, sao học kỳ này thầy không lên lớp cho bọn em nữa? Cả lớp đều rất nhớ thầy!” Tiểu Cẩm sáp lại gần nhìn bức tranh. Mùi nước hoa trên người cô làm Cơ Quân Đào cảm thấy khó chịu, anh vô thức tránh sang bên phải một bước.
“À, năm thứ ba rồi, bọn em không phải học môn đó nữa”, Cơ Quân Đào thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn bức tranh trong tay. Anh nhớ có lần Hoài Nguyệt xem bức “Cây” ở phòng triển lãm Tố, cô ấy đã nhận ra sự cô quạnh của anh, lời bình đẹp như thơ làm anh kinh ngạc. Vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thương xót lúc ấy đã hấp dẫn anh, từ khi đó ánh mắt anh đã luôn dõi theo cô. Lúc nào phải mang bức “Cây” đó về nhà mới được. Nếu như cô ấy thích thì mình để cô ấy treo trong phòng sách cũng đẹp. Anh nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Tiểu Cẩm ngơ ngác nhìn nụ cười đẹp lung linh của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng và tinh khiết như vậy trên gương mặt bất kỳ người đàn ông nào. Dường như cả người thầy đang chìm ngập trong ánh trăng sáng ngời ý thơ. Mà, hình như thầy đang yêu. Sự yêu thương vô hạn dâng lên trong lòng cô gái, cô nhẹ nhàng nói: “Bọn em sẽ nhớ thầy lắm!”.
Cơ Quân Đào nói: “Học kỳ này thầy không dạy, học kỳ sau sẽ lên lớp cho năm đầu tiên. Có việc gì em có thể đến phòng triển lãm Tố bảo Tiểu Dã nhắn lại cho thầy”. Anh tiếp tục mở từng cuộn giấy ra, cuối cùng cũng tìm thấy bức cảnh thu đó trong một cuộn tranh chữ cũ hơn. Anh định kẹp bức tranh này lên giá vẽ thì Tiểu Cẩm đã vội đi tới giúp anh kẹp lên: “Thầy Cơ, đây là ở đâu? Đẹp quá!”
Chỉ là một thảm cỏ, hoa dại, xa xa có một chiếc cổng tre, bụi cây lúp xúp, một dòng suối trong vắt chảy qua trước cổng, nhưng lại khiến người xem có cảm giác như được thấy muôn hoa đua nở.
“Thầy cũng không nhớ là ở đâu”, Cơ Quân Đào mỉm cười nói: “Phụ nữ sẽ thích những cảnh như vậy đúng không?”
“Thầy định tặng Cơ tiểu thư à?” Tiểu Cẩm hỏi, lén để ý sắc mặt thầy giáo.
Cơ Quân Đào không trả lời, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
“Cơ tiểu thư làm mọi người thật hâm mộ, lúc nào cũng có thể thấy các tác phẩm của thầy, muốn treo bức nào trong nhà thì treo bức đó. Lúc ở phòng triển lãm chị ấy cũng như vậy, thỉnh thoảng lại đột nhiên gọi bọn em bỏ bức tranh nào đó của thầy xuống, còn nói chị ấy sẽ mang về phòng mình treo vài ngày nữa”. Tiểu Cẩm vừa cười vừa nói: “Vì vậy bên ngoài có tin đồn rằng Cơ tiểu thư tiếc nuối không nỡ bán các tác phẩm của thầy”.
Cơ Quân Đào gật đầu mỉm cười. Hoài Nguyệt cũng từng hỏi anh về chuyện Tiểu Dã “tiếc không muốn bán”. Khi đó anh cũng không biết vì sao lại có tin đồn như vậy, để lát nữa hỏi cô ấy nguyên do xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
“Thầy Cơ”, Tiều Cẩm ngẩn ngơ nhìn anh, người đàn ông như tạc bằng ngọc này mỉm cười đứng bên cạnh khiến cô quả thực như sắp mất hồn. Hình như nghe thấy Cơ Quân Dã dưới lầu đã bắt đầu lớn tiếng gọi mọi người xuống ăn cơm. Tất cả cơ hội của cô chỉ còn lại mấy giây nữa, Tiểu Cẩm cố lấy hết can đảm.
“Hoài Nguyệt, lên gọi anh trai tôi xuống ăn cơm. Cơm sáng cũng chưa ăn, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa đói à? Lại đi xem tranh gì gì nữa chứ”. Cơ Quân Dã nói: “Tiểu Cẩm đi đâu rồi, cái con bé lười biếng này chẳng chịu giúp đỡ gì cả”.
Hoài Nguyệt nhìn nồi canh nấm, múc một muôi nếm thử rồi gật đầu đi lên tầng gọi Cơ Quân Đào.
Vì hôm nay phải chiêu đãi khách nên Cơ Quân Dã đã nói vào phòng khách không phải thay giày, lúc lên tầng Hoài Nguyệt mới đổi một đôi dép đế mềm, rất mới, đế rất dày. Cô thầm nghĩ, vào mùa thu đúng là nên đi loại dép này trong nhà. Chắc là Tiểu Dã sắp làm mẹ thật nên mới có thể chu đáo như vậy.
Cửa phòng vẽ khép hờ, cô đi thẳng tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, còn chưa thấy rõ người ở trong phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của Tiểu Cẩm: “Thầy Cơ, em thích thầy”.