Bên ngoài, đã có chiếc xe của anh đậu ở đó sẵn, ấn cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cả hai, thì chiếc xe rồ máy rồi chạy vút đi, trong lòng anh đang rất giận, rất rất giận, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt gào thét trong lòng anh, từng lời từng chữ của số 16 cứ văng vẳng trong tai anh, khiến anh muốn nổ tung. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, thấy cô thất thần nhìn ra ngoài cửa xe, trên người cô nồng nặc mùi rượu trộn lẫn với mùi hương tạp nham nơi u uất của quán bar đèn mờ, mắt cô khép hờ mơ màng, lầm bầm một vài lời mà anh chẳng nghe rõ.
Giống như cảm nhận được ánh mắt anh nhìn sang, cô cũng nhìn lại anh, nới lỏng một khuy áo làm lộ da thịt hồng hào trắng nộn, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự, rồi say xỉn tự cười tự nói.
“ Ông ta là Lôi... hức...”
“ Anh ta là Lôi...”
“ Cậu ta là Lôi...”
“ Ai cũng là Lôi... hức hức...”
Trong giọng nói mang theo ủy khuất không nói thành lời. Khiến cho cơn tức giận của anh dần dần hóa thành hư không rồi trở thành đau xót...
Gương mặt cô xịu xuống, cánh tay buông thỏng, giọng nói của cô nhỏ rồi im lìm đi chỉ còn lại một bầu không khí im ắng, mái đầu dựa vào kính xe, mắt khép lại, nơi mí mắt từng giọt, từng giọt nước mắt chậm chạp lăn lăn trên gương mặt cô, lướt qua gò má hồng hào, xuống cằm, rơi xuống người cô. Cho đến khi men rượu thực sự làm cho cô thiếp đi, thì cũng là lúc chiếc xe dừng ngay bên dưới căn chung cư của cô.
Đêm đó, anh ngủ cùng cô trên chiếc giường đêm nọ, ôm cô chặt vào lòng, những khi cô mê mang và hoảng loạn trong giấc ngủ, anh lại nhỏ giọng an ủi, ngón tay thon dài có một vài vết chai lại nhu nhu đôi hàng chân mày nhíu chặt của cô. Cả hai đều an tĩnh ngủ và có những giấc mơ đẹp.
Nhưng sáng hôm sau mở mắt ra, không phải đón chào ánh bình minh, không phải là một khởi đầu mới cho họ mà là hung tin.
“ Lôi ca? Anh đang ở đâu? Nếu tìm được một địa điểm an toàn thì cứ ẩn nấp ở đó đi. Không biết Hà Tiêu ông ta tìm đâu ra bằng chứng cáo buộc anh có nhúng tay vào cuộc thảm sát ở Tề gia, bây giờ Hoắc đại đang rất tức giận, đám người ông ta đang lùng sục anh. Còn có, dường như ông ta còn cố tình để lộ thông tin của Mị tỷ với nhóm người của lão D, cho nên nói với cô ấy cũng mau trốn đi.” Bên kia giọng nói của Tiểu Thường gấp gáp, còn rất nhỏ, giống như không muốn để ai phát hiện bản thân lén liên lạc với anh, nói xong cũng ngay lập tức cúp máy để phòng hờ sơ hở.
Hôm qua anh ta sao khi hoàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành thì đột nhiên nghe được đội phó nhóm Ám vệ nhân chạy đến thông tin chuyện này, bây giờ người trong toàn bang đang chia nhau tìm người rồi, sợ là không sớm thì muộn sẽ tìm ra hai người bọn họ, chỉ mong Hoắc đại bớt giận tìm hiểu rõ chuyện này.
---
Khoảng thời gian kế tiếp dường như Lôi và Mị không hề bước chân khỏi căn hộ, tất cả mọi thứ từ thức ăn đến đồ dùng sinh hoạt đều gián tiếp thông qua nhân viên giao hàng đưa đến tay mình. Nhưng không ngờ là đám người của Hà Tiêu vẫn tìm thấy bọn họ. Đó là chuyện của ba mươi ngày sau.
Hôm đó, Lôi và Mị đang cùng ăn sáng thì bất ngờ, đương lúc ăn, Mị đột nhiên cảm thấy không ổn trong miệng, liền chạy vội vào nhà vệ sinh. Lôi ở ngoài, vừa ăn vừa nhíu mày nhìn phản ứng kì quái của cô, thì điện thoại trên bàn run lên, tin nhắn từ một dãy số lạ. “ Lôi, chúng tôi đã tìm được anh. Nếu anh không xuất hiện, chúng tôi không dám bảo đảm sẽ không làm gì Mị.” Kèm theo chính là địa chỉ nơi ở của bọn họ hiện nay.
Ngay sau đó, anh liền thông báo với đám người Tiểu Thường, bản thân chỉ để lại duy nhất một lời nhắn trên bàn thông báo vs Mị và nói cô chuẩn bị đào tẩu, sẽ có người yểm trợ. Đám người Tiểu Thường cũng bị Vũ Kiệt theo dõi gắt gao, tìm được chút sơ hở liền đến địa điểm của Mị, ba người vừa rời khỏi căn chung cư thì đám người kia đuổi đến liền chạy vòng vèo một lúc thì rẽ vào con đường rừng kia. Chuyện sau đó ai cũng đã rõ. ( Tác giả: Thói quen của tác giả là lướt nhanh những đoạn không có tình cảm. Thông cảm. )
Còn Lôi, sau khi cùng Mị tách ra thì liền đi đến tổng cục Hắc Long Bang, trước khi anh đi vào trong thì vô tình bắt gặp Hà Tiêu, ông ta cười đến vô cùng gian ác, lúc bóng dáng hai người họ đi qua nhau, ông ta có nói với anh mấy lời, đại loại như đã bắt được Mị và khuyên anh nên thừa nhận việc làm mà bản thân bị gán ghép của mình.
Sau đó, trước mặt Hoắc đại, anh tin tưởng khả năng của nhóm Tiểu Thường, chỉ cần kéo dài đủ thời gian Hoắc đại sẽ tìm ra được bằng chứng sai trái của chuyện này. Chịu một chút đau đớn da thịt, Hoắc đại tất nhiên không thực sự sẽ đem anh xử lí theo quy định Hắc Long bang, mà sai người đem anh vào ngục tối. Đêm đó nhóm người Hà Tiêu lại lẻn vào ý định thủ tiêu anh, nhưng việc Mị thông báo vs Hoắc thiếu thành công đã giành được sự đồng ý của cậu nên anh được cứu thoát ra trước đó.
---
Trước cửa phòng bệnh, Lôi vừa nghe bác sĩ phụ tá của Tề Tiên sinh thông báo sơ qua về bệnh trạng của Mị, mày hơi nhíu lại, trong lòng lại tràn ngập áy náy, đúng lúc đó, Mộ Lăng vừa lúc đi về phía anh, nhìn lướt qua cánh cửa phòng của Mị, trong lòng đang cười như hoa nở mùa xuân, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn tràn đầy ngưng trọng. “ Tiểu Mị cô ấy sao rồi?” ( mặt nghiêm túc )
“ Em ấy qua cơn nguy hiểm rồi.” Lôi cẩn trọng nói, đều là do anh chủ quan, không ngờ đám người đó đuổi cùng giết tuyệt như vậy. “ Có chuyện này, tôi không có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ lắm. Anh có biết khi cùng phụ nữ mà có máu có nguy hiểm gì không?” Giọng nói đè thấp để không khiến người đang nằm trong phòng bệnh không bị giật mình.
Có máu sao? Mộ Lăng sờ cằm, giọng nói trở nên vô cùng nhỏ. “ Chẳng lẽ cậu quan hệ vs xử nữ? Có phải giống như xuyên qua cái gì không?” Giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, âm thanh bất thình lình xướng cao lên. “ Này này... Lôi cậu không phải là có phụ nữ đấy chứ, tôi còn tưởng cậu theo xu hướng của thời đại khi mà dân số càng lúc càng mất cân bằng giới tính...” ( Bắt đầu luyên thuyên )
Không rỗi nghe anh ta dông dài, anh đã mở cửa bước vào phòng xem Mị thế nào rồi. Vào đến thì mới thấy cô đã thức, trên mi mắt còn long lanh lệ, bước vào ấn tay lau giọt nước mắt trên mặt cô. Mới nghe cô thều thào và lạnh nhạt hỏi. “ Đây là đâu?” Ánh mắt cô nhìn xung quanh, ban đầu là mờ nhạt dần dần rõ ràng, rồi vô tình nhìn thấy chữ phụ sản ngược đặt bên ngoài căn phòng? Chẳng lẽ cô có...
“ Tiểu Mị, chúng ta từng có một đứa con.” Anh vuốt ve gương mặt cô nói. Vì cứu anh mà cô hi sinh đứa con của bọn họ, hi sinh bản thân, anh vốn không xứng để cô làm điều đó.
Nghe vậy, cô nhịn không được nấc lên, đoạn đối thoại bên ngoài cô đều đã nghe hết, thì ra bấy lâu nay anh lạnh nhạt với cô là vì trong lòng anh có người phụ nữ khác, còn hại cô yêu anh bao lâu nay, dụng mọi tâm sức để dụ dỗ anh. Dụ dỗ thành công thì sao? Cũng không thể có lần thứ hai. “ Ai nói đó là con của anh? Hôm đó cùng nhiều đàn ông như vậy, anh cũng chỉ... ưm.” Trong suy nghĩ của anh cô cùng nhiều đàn ông như vậy, nhưng lời nói ra lại không thành đã bị anh ấn môi lên chặn lại.
Đầu lưỡi chu du cưỡng đoạt hết không khí, bá đạo mà cường hãn, cùng chiếc lưỡi đi hương bên trong vui đùa phấn khích, đến khi mặt cô đỏ bừng anh mới buông tha.
“ Long, anh đó đang làm gì chị xinh đẹp vậy?” Giọng nói ngây thơ non nớt cất lên, khiến cho nhiệt lửa trở thành lúng túng.
“ Khụ khụ...” Thiếu niên ho khan. Không biết nên trả lời như thế nào.
Một tháng trước...
Con người là một sinh vật rất phức tạp, ẩn sâu trong những họ luôn là tầng tầng lớp lớp suy nghĩ và tính cách, tư tưởng và hành động khác biệt, một người có thể có vẻ ngoài hung tợn, nhưng thực chất lại rất hiền lành, một người có vẻ ngoài hiền hòa nhưng thực chất lại là một người rất gian xảo, con người cũng có thể bao dung với người này và khắc khe với người khác, không phải bao giờ họ cũng độc ác hay hiền lành, bởi vì họ có tư duy và suy nghĩ riêng.
Chuyện tình cảm của con người cũng phức tạp như vậy, có thể một người rất yêu thương một người khác, nhưng bao giờ trước mặt người đó cũng lạnh nhạt thờ ơ, một người không hề yêu người kia, nhưng lại dùng những lời ngon ngọt để lừa gạt họ, những hành động và tình cảm đó vô tình làm mối quan hệ của họ gắn kết hoặc rạn nứt hơn, thậm chí nhiều khi chính bản thân họ cũng không phát hiện ra tình cảm của mình, hoặc dùng lời lẽ cay độc để che dấu phần tâm tư không cần có của bản thân, không có câu chuyện tình yêu nào là không trãi qua khó khăn, nếu không họ sẽ không biết quý trọng tình cảm của mình.
... Một người không hiểu yêu và một người che dấu rất giỏi. Đến bao giờ họ mới tìm thấy nhau...
Đã có nhiều lần Lôi tự mình suy nghĩ, trong thế giới rộng lớn này, người có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ và hành động của anh là vô cùng ít, cuộc sống buồn tẻ, lạnh nhạt và tâm tối dường như kéo dài vô tận. Trong số những con người ít ỏi đó, anh chưa từng nghĩ đến một ngày cô có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh như vậy. Mọi thứ bắt đầu đi sai quỹ đạo khi anh mang cô về, chăm sóc cho cô, huấn luyện cô, để cô dần dần quen thuộc với anh hơn, trở thành một người phụ nữ đặc biệt trong cuộc sống của anh.
Ngày anh mang cô về, Hoắc đại ngày đó còn là Hoắc thiếu còn vô cùng ngạc nhiên, anh là người lãnh tình. Được huấn luyện từ nhỏ để thành người kế nghiệp của Ám Thánh, người đàn ông độc tài tàn nhẫn thủ lĩnh ám vệ nhân trước đây một tay đào tạo, sự huấn luyện tàn khốc và máu me đã bào mòn tính người của anh, làm việc theo mệnh lệnh và sai khiến, giết người và lạnh lùng, ngoài nhiệm vụ ra, cuộc sống của anh chỉ còn là tồn tại. Nhưng rồi một phút trong cuộc đời, anh đã để bóng dáng nho nhỏ năm đó chen vào, hơi thở thoi thóp trong ngực, cô bé nho nhỏ hay ngượng ngùng chen vào lòng anh và để lại một dấu ấn sâu sắc.
Nhưng anh không biết nên đối xử với cô như thế nào, cô tốt đẹp và tinh khiết, anh đã từng hi vọng có thể bảo tồn được vẻ đẹp ấy, nhưng đây là Hắc Long bang, đây là Hắc đạo, đây là một thế giới đầy cạm bẫy và nguy hiểm. Ngày đó, sau khi yểm trợ Vân tỷ cứu được Hoắc đại trở về, trên người anh cũng đều đã chi chít vết thương, có lẽ một phát súng găm vào sườn kia có thể đã khiến anh tử vong, nhưng ngay giây phút yếu ớt, anh nhìn thấy cô, mắt cô đỏ hoe và chực khóc. Cô chạy về phía anh, không sợ hãi máu me trên người anh, im lặng nhìn anh, bên cạnh bác sĩ Tề vẫn đang cố gắng gắp viên đạn bên sườn anh ra, không thuốc tê, không gây mê, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy tay anh, chỉ như vậy anh đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, ngay khi viên đạn được rút ra, anh cũng kiệt sức mà ngất lịm, trước lúc mất đi cảm giác, anh thấy rõ ràng giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Đó là lần đầu tiên anh thấy có một người vì anh mà khóc.
Sau lần đó lâu, gương mặt nhỏ bé tinh xảo của cô lọt vào mắt xanh của Ám Lĩnh, cô cũng chủ động xin anh đi học hỏi bà, anh vẫn nhớ anh đã miêu tả những bài luyện tập đó tàn khốc cỡ nào, nói xấu bà cỡ nào, còn nói cô sẽ phải chịu nhiều cực khổ, chỉ vì muốn cô thay đổi quyết định, nhưng chỉ bằng một câu nói của Ám Lĩnh, “ Nếu cô đi theo bà học hỏi, cô sẽ giúp được cho anh nhiều hơn và anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh. chật vật như vậy nữa.”, trong lòng cô đã hạ quyết tâm rời đi.
Cô đi rất nhiều năm.
Đến lúc anh gặp lại cô, cô đã thay đổi nhiều lắm, cô không ngây ngô, không đơn thuần như trước nữa, thay vào đó là sự quyến rũ và nét cuốn hút khó cưỡng lại, đó là vẻ ngoài của cô thay đổi, nhưng thật ra trong mắt anh thật ra cô cũng không khác biệt lắm, cô có thể cười tình tứ với anh, có thể híp mắt khiêu gợi nhìn anh, có thể ma mị dụ dỗ anh, chưa bao giờ anh xem đó là những chiêu trò để trêu chọc đàn ông, tất cả trong lòng anh chỉ như là tâm tư của cô gái nhỏ, thích làm nũng, thích cư xử ngọt ngào, đơn thuần và trong khiết.
Ngay cả khi tin đồn về sự phóng túng của cô càng lúc càng nhiều, tất cả mọi gã đàn ông đều có thể tin, nhưng anh không tin. Anh tránh né việc đến nhà cô để chứng thực điều đó, thờ ơ lạnh lùng không để tâm đến những lời đồn thổi kia, tự đánh lừa bản thân rằng thật ra cô cũng không tùy tiện như vậy, không phóng đãng như vậy. Không ngờ nói tránh liền tránh đến vài năm, lạnh nhạt cũng lạnh nhạt đến vài năm.
Đáng tiếc, sự xuất hiện mộng xuân với người phụ nữ kia như là một cái gì đó đeo bám anh, mỗi lần anh mơ thấy, cảm giác bản thân thực sự chạm đến cơ thể người phụ nữ đó lôi kéo trí nhớ của anh về những gì mà người ta đồn thổi về cô, về một người cầu hoan và không từ hoan ( từ trong từ chối ). Trong mộng người phụ nữa đó chủ động và gợi tình, cũng là từ những lời người ta nói về cô; người phụ đó xinh đẹp tùy tiện, cô cũng bị nói thế; người phụ nữ đó quyến rũ gợi tình, cũng không khác gì cô. Nhưng mơ và thực là hai thứ khác nhau lắm... anh vẫn tự nhủ như vậy.
Cho đến khi gặp cô tại căn hộ của mình, anh ngạc nhiên, cơ hồ có cảm giác gì đó nhen nhóm, sự thực là nó đã đánh đổ mọi rào chắn mà anh đã gây dựng nên, hành động, cư xử, tác phong, tất cả mọi thứ đều khiến anh cảm thấy khó chịu, anh tức giận, anh đau lòng thay cho cô, hơn hết là anh không muốn cô tiếp tục những ngày như vậy nữa, dù là đi làm nhiệm vụ hay là sống thường ngày, không để đám đàn ông lợi dụng cô nữa. Anh muốn cô trở về như trước kia về cả suy nghĩ lẫn hành động, Ám Lĩnh có thể khiến cô đổi thay thì anh cũng có thể.
Nhưng không ngờ, ngay vào lúc này Hoắc đại lại giao nhiệm vụ cho cô, ai cũng được, ai anh cũng có thể thay cô làm nhiệm vụ này, nhưng tại sao thì đó lại là số ? Tại sao lại là hắn ta?
Số là ai? Hắn ta là một sát thủ, một sát thủ máu lạnh không có tính người, sát thủ lấy cơ thể phụ nữ làm trò chơi, cũng như những lời đồn về cô, hắn ta thích giết phụ nữ trong lúc lên giường, nhưng những người phụ nữ rơi vào tay hắn ta đều bị gánh cái chết thống khổ nhất. Trước cô, nữ sát thủ tiếp cận hắn ta không phải là chưa từng có, nhưng từng người từng người đều không thoát được, kẻ sát nhân biến thái đó thích chơi trò SM, thậm chí quay video rồi tung lên mạng để lăng mạ người phụ nữ mà hắn ta lên giường, để cô ta nhìn thấy được bản thân bị công khai tuyên dâm là như thế nào, và sở thích của hắn ta là xem lại những đoạn video kia, ngay cả khi người đó đã chết.
Hắn ta là nỗi ám ảnh của mỗi nữ sát thủ khi nhận nhiệm vụ áp sát hắn ta, tại sao ngay lúc này lại đến lượt cô?
Sau khi Hà Tiêu rời đi, anh đi tìm Hoắc Đại nhưng người đàn ông lạnh lùng đó khước từ cơ hội gặp gỡ với anh, đợi từ sáng đến chiều, vẫn không gặp được người đó, anh thất vọng trở về. Bây giờ anh chỉ có thể tìm gặp cô rồi sắp xếp sáng mai để cô lẩn trốn đi nơi khác một thời gian, anh sẽ sắp xếp người để xử lí số .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên ngoài, đã có chiếc xe của anh đậu ở đó sẵn, ấn cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cả hai, thì chiếc xe rồ máy rồi chạy vút đi, trong lòng anh đang rất giận, rất rất giận, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt gào thét trong lòng anh, từng lời từng chữ của số 16 cứ văng vẳng trong tai anh, khiến anh muốn nổ tung. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, thấy cô thất thần nhìn ra ngoài cửa xe, trên người cô nồng nặc mùi rượu trộn lẫn với mùi hương tạp nham nơi u uất của quán bar đèn mờ, mắt cô khép hờ mơ màng, lầm bầm một vài lời mà anh chẳng nghe rõ.
Giống như cảm nhận được ánh mắt anh nhìn sang, cô cũng nhìn lại anh, nới lỏng một khuy áo làm lộ da thịt hồng hào trắng nộn, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự, rồi say xỉn tự cười tự nói.
“ Ông ta là Lôi... hức...”
“ Anh ta là Lôi...”
“ Cậu ta là Lôi...”
“ Ai cũng là Lôi... hức hức...”
Trong giọng nói mang theo ủy khuất không nói thành lời. Khiến cho cơn tức giận của anh dần dần hóa thành hư không rồi trở thành đau xót...
Gương mặt cô xịu xuống, cánh tay buông thỏng, giọng nói của cô nhỏ rồi im lìm đi chỉ còn lại một bầu không khí im ắng, mái đầu dựa vào kính xe, mắt khép lại, nơi mí mắt từng giọt, từng giọt nước mắt chậm chạp lăn lăn trên gương mặt cô, lướt qua gò má hồng hào, xuống cằm, rơi xuống người cô. Cho đến khi men rượu thực sự làm cho cô thiếp đi, thì cũng là lúc chiếc xe dừng ngay bên dưới căn chung cư của cô.
Đêm đó, anh ngủ cùng cô trên chiếc giường đêm nọ, ôm cô chặt vào lòng, những khi cô mê mang và hoảng loạn trong giấc ngủ, anh lại nhỏ giọng an ủi, ngón tay thon dài có một vài vết chai lại nhu nhu đôi hàng chân mày nhíu chặt của cô. Cả hai đều an tĩnh ngủ và có những giấc mơ đẹp.
Nhưng sáng hôm sau mở mắt ra, không phải đón chào ánh bình minh, không phải là một khởi đầu mới cho họ mà là hung tin.
“ Lôi ca? Anh đang ở đâu? Nếu tìm được một địa điểm an toàn thì cứ ẩn nấp ở đó đi. Không biết Hà Tiêu ông ta tìm đâu ra bằng chứng cáo buộc anh có nhúng tay vào cuộc thảm sát ở Tề gia, bây giờ Hoắc đại đang rất tức giận, đám người ông ta đang lùng sục anh. Còn có, dường như ông ta còn cố tình để lộ thông tin của Mị tỷ với nhóm người của lão D, cho nên nói với cô ấy cũng mau trốn đi.” Bên kia giọng nói của Tiểu Thường gấp gáp, còn rất nhỏ, giống như không muốn để ai phát hiện bản thân lén liên lạc với anh, nói xong cũng ngay lập tức cúp máy để phòng hờ sơ hở.
Hôm qua anh ta sao khi hoàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành thì đột nhiên nghe được đội phó nhóm Ám vệ nhân chạy đến thông tin chuyện này, bây giờ người trong toàn bang đang chia nhau tìm người rồi, sợ là không sớm thì muộn sẽ tìm ra hai người bọn họ, chỉ mong Hoắc đại bớt giận tìm hiểu rõ chuyện này.
---
Khoảng thời gian kế tiếp dường như Lôi và Mị không hề bước chân khỏi căn hộ, tất cả mọi thứ từ thức ăn đến đồ dùng sinh hoạt đều gián tiếp thông qua nhân viên giao hàng đưa đến tay mình. Nhưng không ngờ là đám người của Hà Tiêu vẫn tìm thấy bọn họ. Đó là chuyện của ba mươi ngày sau.
Hôm đó, Lôi và Mị đang cùng ăn sáng thì bất ngờ, đương lúc ăn, Mị đột nhiên cảm thấy không ổn trong miệng, liền chạy vội vào nhà vệ sinh. Lôi ở ngoài, vừa ăn vừa nhíu mày nhìn phản ứng kì quái của cô, thì điện thoại trên bàn run lên, tin nhắn từ một dãy số lạ. “ Lôi, chúng tôi đã tìm được anh. Nếu anh không xuất hiện, chúng tôi không dám bảo đảm sẽ không làm gì Mị.” Kèm theo chính là địa chỉ nơi ở của bọn họ hiện nay.
Ngay sau đó, anh liền thông báo với đám người Tiểu Thường, bản thân chỉ để lại duy nhất một lời nhắn trên bàn thông báo vs Mị và nói cô chuẩn bị đào tẩu, sẽ có người yểm trợ. Đám người Tiểu Thường cũng bị Vũ Kiệt theo dõi gắt gao, tìm được chút sơ hở liền đến địa điểm của Mị, ba người vừa rời khỏi căn chung cư thì đám người kia đuổi đến liền chạy vòng vèo một lúc thì rẽ vào con đường rừng kia. Chuyện sau đó ai cũng đã rõ. ( Tác giả: Thói quen của tác giả là lướt nhanh những đoạn không có tình cảm. Thông cảm. )
Còn Lôi, sau khi cùng Mị tách ra thì liền đi đến tổng cục Hắc Long Bang, trước khi anh đi vào trong thì vô tình bắt gặp Hà Tiêu, ông ta cười đến vô cùng gian ác, lúc bóng dáng hai người họ đi qua nhau, ông ta có nói với anh mấy lời, đại loại như đã bắt được Mị và khuyên anh nên thừa nhận việc làm mà bản thân bị gán ghép của mình.
Sau đó, trước mặt Hoắc đại, anh tin tưởng khả năng của nhóm Tiểu Thường, chỉ cần kéo dài đủ thời gian Hoắc đại sẽ tìm ra được bằng chứng sai trái của chuyện này. Chịu một chút đau đớn da thịt, Hoắc đại tất nhiên không thực sự sẽ đem anh xử lí theo quy định Hắc Long bang, mà sai người đem anh vào ngục tối. Đêm đó nhóm người Hà Tiêu lại lẻn vào ý định thủ tiêu anh, nhưng việc Mị thông báo vs Hoắc thiếu thành công đã giành được sự đồng ý của cậu nên anh được cứu thoát ra trước đó.
---
Trước cửa phòng bệnh, Lôi vừa nghe bác sĩ phụ tá của Tề Tiên sinh thông báo sơ qua về bệnh trạng của Mị, mày hơi nhíu lại, trong lòng lại tràn ngập áy náy, đúng lúc đó, Mộ Lăng vừa lúc đi về phía anh, nhìn lướt qua cánh cửa phòng của Mị, trong lòng đang cười như hoa nở mùa xuân, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn tràn đầy ngưng trọng. “ Tiểu Mị cô ấy sao rồi?” ( mặt nghiêm túc )
“ Em ấy qua cơn nguy hiểm rồi.” Lôi cẩn trọng nói, đều là do anh chủ quan, không ngờ đám người đó đuổi cùng giết tuyệt như vậy. “ Có chuyện này, tôi không có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ lắm. Anh có biết khi cùng phụ nữ mà có máu có nguy hiểm gì không?” Giọng nói đè thấp để không khiến người đang nằm trong phòng bệnh không bị giật mình.
Có máu sao? Mộ Lăng sờ cằm, giọng nói trở nên vô cùng nhỏ. “ Chẳng lẽ cậu quan hệ vs xử nữ? Có phải giống như xuyên qua cái gì không?” Giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, âm thanh bất thình lình xướng cao lên. “ Này này... Lôi cậu không phải là có phụ nữ đấy chứ, tôi còn tưởng cậu theo xu hướng của thời đại khi mà dân số càng lúc càng mất cân bằng giới tính...” ( Bắt đầu luyên thuyên )
Không rỗi nghe anh ta dông dài, anh đã mở cửa bước vào phòng xem Mị thế nào rồi. Vào đến thì mới thấy cô đã thức, trên mi mắt còn long lanh lệ, bước vào ấn tay lau giọt nước mắt trên mặt cô. Mới nghe cô thều thào và lạnh nhạt hỏi. “ Đây là đâu?” Ánh mắt cô nhìn xung quanh, ban đầu là mờ nhạt dần dần rõ ràng, rồi vô tình nhìn thấy chữ phụ sản ngược đặt bên ngoài căn phòng? Chẳng lẽ cô có...
“ Tiểu Mị, chúng ta từng có một đứa con.” Anh vuốt ve gương mặt cô nói. Vì cứu anh mà cô hi sinh đứa con của bọn họ, hi sinh bản thân, anh vốn không xứng để cô làm điều đó.
Nghe vậy, cô nhịn không được nấc lên, đoạn đối thoại bên ngoài cô đều đã nghe hết, thì ra bấy lâu nay anh lạnh nhạt với cô là vì trong lòng anh có người phụ nữ khác, còn hại cô yêu anh bao lâu nay, dụng mọi tâm sức để dụ dỗ anh. Dụ dỗ thành công thì sao? Cũng không thể có lần thứ hai. “ Ai nói đó là con của anh? Hôm đó cùng nhiều đàn ông như vậy, anh cũng chỉ... ưm.” Trong suy nghĩ của anh cô cùng nhiều đàn ông như vậy, nhưng lời nói ra lại không thành đã bị anh ấn môi lên chặn lại.
Đầu lưỡi chu du cưỡng đoạt hết không khí, bá đạo mà cường hãn, cùng chiếc lưỡi đi hương bên trong vui đùa phấn khích, đến khi mặt cô đỏ bừng anh mới buông tha.
“ Long, anh đó đang làm gì chị xinh đẹp vậy?” Giọng nói ngây thơ non nớt cất lên, khiến cho nhiệt lửa trở thành lúng túng.
“ Khụ khụ...” Thiếu niên ho khan. Không biết nên trả lời như thế nào.