Cô là của tất cả mọi người đàn ông, nhưng không ai là của cô.
Sau đó dường như anh nghe cô kể nhiều chuyện hơn nhưng không lọt tai bất kì ngôn từ nào, anh đã vô cùng vô cùng bất bình, càng lúc càng cảm thấy rõ ràng bản thân xấu xa đến độ nào, ác độc đến độ nào. Cảm giác bức bối dâng lên khiến lòng anh tràn ngập trong lửa giận vô hình. Anh có cảm giác hình như mọi thứ đã đi chệch quỹ đạo, cô không còn là cô bé ngây thơ, đơn thuần để lại dấu ấn sâu trong lòng anh nữa, bây giờ cô cũng ngây thơ, đơn thuần nhưng thân thể của cô bị biết bao gã đàn ông vấy bẩn. Nụ cười của cô dành cho anh cũng đã từng với bao người đàn ông khác, sự xinh đẹp mà anh nhìn thấy cũng đã là của biết bao người, cơ thể của cô cũng bị chiếm đoạt.
Nhưng anh có cảm giác anh phải chịu trách nhiệm với cô, nếu đó không phải là cô có lẽ anh đã bài xích một người phụ nữ phóng túng như vậy, cố tình cô tốt đẹp như vậy, cô thanh khiết như vậy anh lại đem cô nhúng vào vũng bùn. Những người đàn ông kia liệu ngoài cơ thể xinh đẹp và sự hào phóng của cô ra thì liệu có quan tâm đến cô sẽ bị bôi nhọ như thế nào, những người đàn ông kia có để ý đến danh dự và nhân phẩm của cô, những đàn ông kia có thể đảm bảo cho cô không bị kẻ khác lợi dụng cô. Không, họ hoàn toàn không quan tâm tới điều đó, bởi vì cô dễ giải, bởi vì cô phóng túng, chính cô cũng không cảm thấy sai lầm.
Hoặc nếu anh có thể có suy nghĩ như những gã đàn ông kia, cô phóng túng vì cô muốn, thì anh cứ mặc kệ cô, cô tùy tiện, anh cũng không cần quan tâm, trên cơ bản anh có thể thờ ơ với cô, có thể mặc cô muốn làm gì thì làm, thậm chí cũng có thể yêu cầu cô hoan ái với anh. Nhưng không biết vì sao trong lòng anh cảm thấy càng lúc càng không thoải mái, càng lúc càng sinh ra cảm giác ghen tị. Anh ghen tị sao? Anh bắt đầu mất đi lí trí để khống chế suy nghĩ bản thân, những chuyện xảy ra với cô ban ngày lại tái hiện trước mắt anh, từng câu từng chữ, từng hành động của cô làm anh bắt đầu cảm thấy giao động, một loại dao động chưa từng có.
Khi cô đem cơ thể mình, thờ ơ cho gã tiểu thuyết gia kia xem, trong lòng anh sinh ra sự đố kị.
Khi ngửi được mùi hương thơm tho trên người cô, mùi hương mà biết bao gã đàn ông khác đã từng thưởng thưởng thức qua, anh cảm thấy miệng chua chát.
Khi hôn lên môi cô, cảm nhận sự thành thục trong môi lưỡi của cô, là do cô đã quen với việc dùng nụ hôn để quyến rũ đàn ông, lòng anh sinh ra sự mất mát.
Và khi quấn quýt cùng với cô, nhìn thấy những vết bầm tím mờ mờ trên người cô, là do gã đàn ông D đã chết gây ra, anh cảm thấy bất lực, hối hận, nuối tiếc.
Trong nội tâm anh hình như cảm thấy có cái gì đó ê ẩm, rồi đau đớn, cái gì đó khởi đầu từ lâu, nhen nhóm và sinh sôi, nhất là khi anh nhận ra, cô càng lúc càng giống người phụ nữ trong mộng của anh...
Nếu anh nhớ không nhầm, người phụ nữ kia lần đầu tiên xuất hiện trong mộng của anh cũng đã là chuyện của vài năm trước, thậm chí, nếu không lầm thì chính là ngay cái ngày mà cô thực hiện nhiệm vụ đầu tiên mà anh giao cho. Anh là một người lãnh tình, trước nay đối với phụ nữ vốn không có nhiều hứng thú cũng không muốn tìm thứ gọi là hoan lạc trên cơ thể phụ nữ, anh nghĩ nếu có thể có một người có thể khơi gợi được hứng thú và dục vọng của anh thì người đó chỉ có thể là người phụ nữ anh yêu. Trong số những người đàn ông mà anh quen biết, đa phần họ đều tùy tiện với phụ nữ, họ có thể giao hoan rồi dụ dỗ và lợi dụng phụ nữ. Nhưng những người đàn ông mà anh tôn trọng lại không như vậy.
Ngày đó Hoắc đại từng nói với anh. “ Đàn ông với phụ nữ đều như nhau, nếu anh là là một người đàn ông lăng nhăng thì đừng bao giờ đòi hỏi phụ nữ phải giữ gìn cho anh.” Đàn ông luôn lấy cớ có nhu cầu sinh lí để trêu đùa phụ nữ, vậy phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lí riêng vậy. Huống hồ, không phải là không có cách tự giải quyết, chỉ là họ luôn muốn tìm một cái gì đó hay ho để làm thú tiêu khiển cho mình mà thôi.
Cũng có lần anh hỏi Mộ Lăng về chuyện phụ nữ, anh ta trả lời rất thẳng thắng. “ Người và thú khác nhau, con thú giao phối là vì cần sinh sản để duy trì nòi giống, nhưng dân số con người đã đông như vậy rồi, nên người đã tiến bộ hơn mà có hai chữ tình yêu.” Khi anh thực sự yêu một người phụ nữ, anh chỉ có thể suy nghĩ cho cô ấy, chỉ có thể có phản ứng với cô ấy và chỉ được cầu han khi có sự đồng ý của cô ấy. Đó là tôn trọng phụ nữ và cũng là duy trì sự tự tôn và tự trọng của một người đàn ông.
Một người đàn ông tùy tiện với người phụ nữ này người phụ nữ khác là một điều không đáng tự hào, nhất là khi anh ta đã hứa với một cô gái là suốt đời chỉ có một mình cô ấy, dùng lời ngon tiếng ngọt thề nguyền để mua chuộc lòng tin của cô ấy. Nếu anh ta lăng nhăng thì chẳng khác nào, hủy đi tự tôn tự trọng của một người đàn ông, ngay cả lời hứa với một người phụ nữ cũng không giữ được.
Trong lòng anh cơ hồ dâng lên một nỗi lo lắng, cũng cảm thấy tức giận. Tức giận bản thân đã quá vô tâm với cô, đã quá thờ ơ với cô, đã quá không để ý đến những lời đồn thổi kia, chắc có lẽ anh cũng sẽ không ngờ là cô có thể phóng túng đến mức độ này, tất cả đều là lỗi của anh.
Vậy cô đã thay đổi từ khi nào?
Những năm tháng ở bên cạnh Ám Lĩnh, cô cũng từng có gửi vài lá thư đến cho anh, thông báo rằng cuộc sống bên kia rất tốt, bà ấy tuy rằng có nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng dễ chịu với cô, một ngày của cô cũng rất đơn giản, buổi sáng cô có thể thoải mái thong dong, cô cũng có quyền có những sở thích như những đứa trẻ khác, lúc đó, bà ấy đều dễ dàng thuận theo sở thích của cô, Ám Lĩnh cho cô coi phim hoạt hình, hoặc là chơi búp bê, chơi game gì đó, đến chiều thì phải cùng bà luyện tập phương pháp giết người. Nhưng ngoài những thông tin đơn giản đó ra anh không biết cô sống và luyện tập như thế nào. Những năm đó có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không thể đến thăm cô và cũng không gửi lá thư hồi đáp nào. Có lẽ vì anh thờ ơ lạnh nhạt với cô nên dần cô cũng thôi không gửi nữa...
Vài năm sau anh đến đón cô về, đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm anh gặp lại cô, cô đã khác, cô xinh đẹp, cô quyến rũ, cô có thể ngang nhiên liếc mắt đưa tình với anh cũng như biết bao nhiêu người đàn ông khác, sau đó thì anh giao nhiệm vụ cho cô làm. Những nhiệm vụ đầu tiên đều có cấp độ khó từ từ và chuyện cô phóng túng với đàn ông cũng truyền ra, cô kiều mị, giết người như thế nào cũng được đám người trong Hắc Long bang truyền tai nhau và thậm chí là lan ra cả các thế lực bên ngoài. Họ bắt đầu biết về đóa anh túc kiều diễm, chứa loại độc dược mê người và khó cưỡng nhất. Tin đồn càng lúc càng nhiều, nhiệm vụ cô thực hiện càng lúc càng khó khăn hơn, càng có tính nguy hiểm cao hơn.
Điều đó dường như tỷ lệ thuận với việc người phụ nữ kia càng lúc càng xuất hiện trong giấc mộng của anh nhiều hơn, không phải bất kì khi nào anh gặp cô ấy cũng phải hoan ái, anh cũng nói chuyện, uống nước, thậm chí là có lúc từng xem người phụ nữ đó là người thật. Người phụ nữ trong mộng đó cũng quyến rũ cũng thích mặc đồ ngủ phóng khoáng để trêu chọc anh, cũng không hề bài xích sự xâm phạm của anh. Nhưng người phụ nữ kia là duy độc của anh, trong mộng anh có quyền bắt người phụ nữ đó hứa chỉ có thể là của mình anh, còn cô, anh không làm được, sự dễ giải của cô là do một tay anh gây nên, sự tùy tiện của cô là do anh ban cho, chính anh dẫn cô đi gặp Ám Lĩnh, chính anh giao nhiệm vụ cho cô. Tất cả suy nghĩ của anh đều đi vào bế tắc.
Đột nhiên anh nghe đâu đó trong lòng một giọng nói cất lên. “ Anh có thể khiến cô ấy là duy độc của anh!“. Giống như hiểu ra được chuyện gì đó anh ngồi bật dậy, trong lòng thổn thức, một suy nghĩ vừa lóe lên khiến anh thôi không nghĩ ngợi mông lung nữa. Anh chỉ sợ cô sẽ từ chối anh, tư tưởng của cả hai đều khác biệt như vậy, nhưng không sao anh sẽ kiên trì đến cùng, anh sẽ thuyết phục cô, anh sẽ bảo vệ cô, anh sẽ không để đám đàn ông kia tùy tiện lợi dụng cô nữa. Nếu sai lầm là do anh, thì anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô.
Đến khi anh nhận ra điều đó, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6h 20 phút, bước chân của anh còn chưa kịp rời khỏi thì anh nghe nói Hà Tiêu theo mệnh lệnh của Hoắc đại, đang triệu tập một số người quan trọng của Ám vệ nhân đến gấp, trong đó có cả Mị.
Lúc anh đến nơi thì vừa kịp lúc ông ta đang phân phó những Ám vệ thi hành những nhiệm vụ của Hoắc đại xong, anh không nghe thấy gì, chỉ thấy Mị cười cười nhìn anh rồi bước ra ngoài.
Anh hỏi ông ta điều động người của Ám vệ nhân lại không thông báo với anh thì ông ta nói. “ Theo điều tra của tôi trong Ám vệ nhân có nội gián. Tôi cũng là phân phó nhiệm vụ ám sát số 16 thôi, cậu cũng không cần làm quá lên như vậy. Tôi thật muốn xem một gã đàn ông và một người phụ nữ đều thích giết người lúc lên giường ai là người chiến thắng mà thôi.”
“ Cô ấy cũng là phụ nữ? Sao có thể ép cô ấy làm những chuyện như vậy được!!!” Lôi tức giận nói, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh thể hiện sự tức giận đó ra ngoài mặt cơ hồ muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh, vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ, mọi người nắp ở ngoài nghe đều sợ hãi chạy đi mất. Thì ra Lôi ca lạnh lùng cũng có lúc tức giận đến như vậy. Đáng sợ!!! Chỉ còn duy nhất Mị ở lại nheo mắt, cười mị tình, lắng tai nghe.
Đáng tiếc là người đàn ông trước mặt anh cũng không phải là người có thể vì sự bất mãn của anh mà lùi bước. “ Đây là mệnh lệnh của Hoắc đại. Dù sao cô ta cũng không phải đã quen với việc đó hay sao? Huống hồ còn có Tiểu Thường và Tiểu Ninh hỗ trợ. Mà cậu cũng biết, những năm gần đây từ sau cái chết của Hoắc tẩu, tính khí của chú ấy cũng trở nên tàn nhẫn hơn, nếu cậu kháng lệnh, chú ấy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“ Tôi nhận lệnh!!! Lôi ca, anh yên tâm em sẽ làm tốt nhiệm vụ này.” Nghĩ đến việc anh cũng có thể vì cô mà bị liên lụy, Mị liền đứng ra nhận lệnh, chớp chớp mắt nhìn anh như ra hiệu anh đừng nói thêm gì, sau đó cười ma mị với hai người đàn ông rồi xoay người bước đi.
Mày anh nhíu lại một đường, con ngươi lạnh lẽo trừng Hà Tiêu còn ông ta nhếch môi, vừa đi qua anh vừa cười cợt. “ Phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại suy nghĩ phóng khoáng, không biết liệu có thể có người đàn ông nào hoan ái xong vẫn còn sống bước ra hay không? Tôi cũng muốn thử một lần.”
“ Ông...” Anh tức giận, muốn túm lấy áo ông ta nhưng bước chân ông ta đã vội dịch đi, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Số 16??? Không còn cách nào khác anh đành phải đến gặp Hoắc đại để hủy nhiệm vụ này.
“ A Thành là nhân viên giao báo hoặc là bưu kiện của khu chung cư, A Mạc là nhân viên giao thức ăn, hai người họ là bạn quen biết của em. Còn A Dương là người phụ trách dọn dẹp theo tuần mà em thuê. Có chuyện gì sao?” Đầu năm nay, hình như tình hình kinh tế đất nước rất đi xuống hay sao mà thanh niên ra trường đều thất nghiệp, cô từng tán gẫu với A Thành và A Mạc, thì ra không phải chỉ có trình độ là đủ mà còn cần phải có ô dù nữa.
Nhân viên giao hàng? Rồi người quét dọn? “ Em để bọn họ vào nhà sao?” Để những người đàn ông xa lạ đi vào nhà một người phụ nữ, để họ nhìn ngắm da thịt phong phanh của cô, để họ nhìn thấy bộ dạng phong tình của cô, thậm chí có thể chạm đến người cô, nhất là khi cô ăn mặc thế này, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta nổi lên phản ứng sinh lí rồi, nhất là với một người phụ nữ dễ giải như cô thì không phải sẽ bị những tên đàn ông đó lợi dụng sao? Sao cô không có chút đề phòng gì vậy? Anh cảm thấy rèn sắt không thành thép, lại khiến nó mất đi cả bản chất nguyên có của nó.
Môi cô dẩu lên đáp. “ Tất nhiên, họ chính là bạn tốt của em. Em không những cho họ vào nhà mà còn đối đãi với họ rất tốt.” Đàn ông mà, họ thích tiếp cận phụ nữ đặc biệt là phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa dễ giải như cô. Huống hồ Ám Lĩnh còn dạy, càng thân mật với nhiều loại đàn ông, từ đê tiện tới ngây ngô, từ thành thục đến non nớt, từ trưởng thành đến trung niên,... sẽ mang lại cho cô nhiều kinh nghiệm thu phục đàn ông hơn, điều đó tỉ lệ thuận với khả năng thành công của mỗi nhiệm vụ. Giống như với người một thanh niên chưa có nhiều kinh nghiệm, thì phải trở nên mị hoặc như nữ vương, với một gã đàn ông luống tuổi thì phải biết trở nên mềm yếu không xương, cho nên cô phải phóng túng, phải dễ giải, phải thấu hiểu đàn ông... để khiến họ không ngại ngần tiếp cận cô, xâm phạm cô, hoan ái với cô.
“ Đối đãi với họ rất tốt?” Nếu là người khác có lẽ anh sẽ suy nghĩ đó là một loại hiếu khách phục vụ và chăm sóc cho người đến thăm nhà bằng quà bánh hay dành thời gian tán dóc, trò chuyện với họ, hoặc là mời ăn cơm. Nhưng đây là cô, tư tưởng bị thay đổi theo chiều hướng xấu một cách có đào tạo, Ám Lĩnh dạy cho cô phương pháp giết người, nhưng đồng thời cũng dạy cô những thứ thúc đẩy lên nhiều hơn cơ hội đạt được mục đích. Mà những thứ đó là đi trái với truyền thống và luân lí mà người ta đã đúc kết bao nhiêu lâu nay, đến ngay cả tư tưởng phóng đạt như Phương Tây cũng khó mà chấp nhận được chuyện này.
Nghe anh hỏi, cô nhìn anh, hôm nay anh hỏi nhiều chuyện của cô quá, nhưng chả sao, dù gì thì ở nhà một mình cũng chán, cho nên anh hỏi cái gì, cô liền trả lời cái đó. “ Vâng, dù sao họ cũng là đàn ông, họ cũng thích nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp của phụ nữ, thích trêu đùa và sờ soạng thân thể, cũng thích giao hoan nữa, để họ tùy tiện vọng động em cũng đã quen.” Cô thừa nhận rất dễ dàng, đàn ông thích xâm chiếm cơ thể phụ nữ là bình thường, phụ nữ để cho đàn ông xâm chiếm còn bình thường hơn, bọn họ có thể hôn, có thể cắn, có thể liếm, có thể cưỡng đoạt cơ thể của lẫn nhau hoặc nhiều hơn. Đối với đàn ông cô dường như không có giới hạn.
Bản thân anh có thể khuyên cô thôi sống phóng túng, thôi dễ giải với đàn ông, thôi không để đàn ông lợi dụng, nhưng lời nói ra lại đến cổ họng rồi nuốt lại trở vào, anh có tư cách gì xen vào cuộc đời của cô? Anh có quyền gì mà bắt cô không làm cái này cái kia? Anh có tự trọng gì để khuyên cô đừng sống buông thả như vậy??? Là anh, để cô rơi vào bước đường này, ban đầu anh có thể tự lừa mình dối người rằng có lẽ những lời đồn thổi kia chỉ là giả tạo, nhưng hôm nay chính anh nhìn thấy, nghe cô thừa nhận, điều này khiến cho anh cảm thấy vô cùng thất bại. “ Quen sao?” Để người ta sờ soạng, để người ta nhìn ngắm, hoan ái là chuyện quen thuộc sao? Bản thân cô cũng không ý thức việc mình đang làm và bọn họ làm hay sao? Trong con ngươi lạnh lẽo của anh cơn tức giận dâng lên càng lúc càng thâm trầm.
Đều là bạn bè, ngay cả kẻ địch cô còn có thể nằm dưới thân thể các gã mà rên rỉ, mấy người đàn ông này thì có là gì. “ Anh không cần phải nghiêm trọng như vậy. Nếu đàn ông yêu thích cơ thể của em thì cứ cho họ chiêm ngưỡng sờ soạng, dù sao đàn ông mà em hoan ái cũng đã đếm không xuể. Em còn thích như vậy, tiểu thuyết gia kia còn cùng em mấy lần, A Mạc, A Thành lần nào giao hàng đến, cũng thích chơi trò chơi thân thể như vậy, còn có đám người A Dương, A Lý cùng một lúc cũng chưa phải chưa thử qua.” Cô xoắn xoắn dây áo trong tay, vừa cười ma mị vừa nói. “ Những người đàn ông tìm đến em đều muốn thoải mãn, bọn họ như ý, em cũng như ý.” Cô tùy tiện nói, khóe mắt thấy biểu tình của anh càng lúc càng đen nghẻm, cũng ý thức được anh không thích nghe vậy cô đành im lặng.
Bầu không khí rơi vào im ắng cho đến khi tiếng chuông cửa reo lên, có nhân viên giao hàng tới.
“ Để anh đi nhận, em có gì để ăn sáng không?” Không đợi cô trả lời anh đã đứng lên đi về phía cửa, khóe mắt thấy cô đã đi vào nhà bếp thì mới thu lại cái nhìn. Anh không muốn để bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể của cô nữa, cũng không muốn bọn họ chạm lên người cô, làm chuyện thâu hoan đoạt ái với cô như vậy. Dù cô có phóng túng, có tùy tiện, có buông thả là không phải để mọi gã đàn ông đều có thể trèo lên người cô, xâm phạm cô, lợi dụng cô làm công cụ thỏa mãn dục vọng của chinh mình.
Cửa mở ra, người thanh niên giao hàng tươi cười đứng trước cửa thoáng chốc giật thót khi thấy người bước ra lại một người đàn ông cao to, cơ thể tráng kiện, hơn nữa còn rất tuấn tú theo chiều hướng lạnh lùng, đôi con ngươi lạnh lẽo lia qua người anh ta khiến da gà nổi hết cả lên, thật đáng sợ mà, nhưng không phải người chủ căn hộ này là một cô gái xinh đẹp sao? Gương mặt anh ta thoáng qua sự thất vọng nặng nề, giọng nói cũng tràn đầy mất mát. “ Tôi giao hàng đến cho chủ căn hộ. Làm phiền anh kí ở đây.”
Khóe mắt liếc bảng tên trên ngực phải của anh ta, con ngươi thoáng qua tia sáng lạnh, quả nhiên là tên Thành. Động tác cổ tay nhanh gọn hạ lên biên nhận một chữ Mị, y hệt chữ kí của cô, rồi tiếp đồ vật trên tay anh ta quay vào nhà.
Cửa vừa kịp đóng lại, thì anh nghe từ trong bếp truyền ra âm thanh “ Bốppp!!!” Giống như cái gì đó rơi rớt, mày anh nhíu lại. Để lại món đồ vật lại trên bàn ở bên ngoài rồi bước vào trong.
Chỉ là với tay lấy hủ mứt dâu trên tủ đứng mà cũng không cẩn thận để nó rơi rớt ra, cái hủ không đậy kỹ nên khi rơi xuống cũng tách ra, làm toàn bộ thân hủ ụp lên người cô rồi rớt xuống đất. May mà nó cũng không còn nhiều cho nên chỉ dính một mảng đo đỏ trên da thịt trắng hồng, một vài lốm đốm nhỏ trên tay, bên dưới không có dây vãi gì. Hủ mứt lăn vài vòng rồi chui vào góc.
Anh vừa bước vào đã thấy cô đang ngây ra nhìn cái hủ lăn lăn, lại nhìn mứt dâu đang dính trên người cô, đang định trách cô không cận thẩn, lấy đồ vật trên cao nhớ nhắc ghế, ấy vậy mà vừa xoay mặt sang, chưa kịp nói lời nào, đã thấy có một thứ trơn tru mềm mại đang chọc vào miệng mình. Cô đút anh! Đầu lưỡi nếm được vị ngon ngọt của mứt dâu dính trên đó, sền sệt và thơm thơm, còn có cảm nhận được sự mềm mại của làn da, cảm nhận được ngón tay kia thon gọn và trêu người như thế nào, anh bị động thưởng thức hương vị, miễn cưỡng thụ hưởng sự chăm sóc của cô. Liếm liếm cho đến khi nếm hết mứt dính trên ngón tay, trở nên trắng trẻo trở lại trong lòng anh đột nhiên sinh ra chút mất mát vì cô đã rút tay về, sau đó lại trở nên lúng túng vì hành động và suy nghĩ không nên có đó.
Nhưng bàn tay rút về của cô lại nắm lấy một bàn tay của anh, cho nó chạm lên ngực của mình nơi còn dính lại một ít mức dâu, quẹt một đường rồi thích thú đem đó đặt vào miệng mình. Anh nhìn ngây ra nhìn, quên mất phản ứng, da cô mềm mại như loại tơ lụa thượng hạng, mang theo cảm giác lành lạnh và xúc cảm khiến người ta xao xuyến, hành động trơn tru thành thục như đã làm qua biết bao nhiêu lần này, như loại độc dược mang tên dụ tình, thứ mà các ma nữ dùng để dụ dỗ đàn ông và cầm tù trái tim bọn họ. Đầu ngón tay thô ráp của anh có thể cảm nhận được sự ấm nóng bên trong khoang miệng, đôi mắt cô khéo hờ trong con ngươi đàn tỏa ra một loại ánh sáng ma mị, đặc biệt dụ dỗ người ta phạm tội, đầu lưỡi trơn tru chầm chậm liếm ngón tay của anh, mềm mại và ấm nóng, anh quên mất cả nên rút tay về. Nếm hết cô mới buông cánh tay anh ra. “ Ưm, thiệt ngọt!!!” Cô híp mắt cười ngọt ngào, trông cô lúc này mới giống hệt một đứa trẻ đơn thuần được cho cười, cười đến trong sạch và thuần khiết, khiến anh lại một lần nữa bị ảo giác.
Cúi đầu nhìn một lớp mứt mỏng còn dính trên ngực, cô dẩu môi, đáng thương nhìn anh, ánh mắt cô trong suốt giống như thủy tinh, biểu tình trên gương mặt lộ ra vẻ thành khẩn, cô cầu cạnh anh như đứa em gái nhờ một người anh trai. “ Lôi, giúp em? Bẩn.” Cô mới tắm đây thôi, nếu chỉ vì chút dấu vết này mà lại đi tắm nữa là không tốt, nhất là ban nãy cô mới bôi thuốc không thể mới đó mà tẩy sạch đâu. Cô nũng nịu cầu cạnh anh giúp cô làm sạch, gương mặt đó, hành động đó như cô là em gái của anh, mac hoàn toàn không cảm thấy hành động này có thể xuất hiện trong mối quan hệ anh em, và hai người cũng không phải anh em.
Nhưng đây là một loại biểu tình khi cô dụ dỗ hay chơi đùa với đàn ông, đây không phải là một trong những thú vui của đàn ông sao, nếm thức ăn trên người phụ nữ, cô cũng không phải chưa từng cùng đàn ông thử qua. Huống hồ, quan hệ của anh với còn thân thiết hơn đám đàn ông kia, nếu muốn, anh có thể hôn, có thể liếm mút, có thể cưỡng đoạt thậm chí là làm chuyện mà đám đàn ông kia làm với cô, giới hạn của cô là không có giới hạn, từ ngày cô được anh cứu về cô đã ý thức được một điều, chỉ cần báo được thù, cuộc sống của cô, thân thể của cô, thậm chí là cả bản thân cô đều tùy ý anh định đoạt.
Không biết có phải là anh bị ánh mắt si lụy của cô làm cho mê mang hay không, hay vì một khoảnh khắc trong suốt hiếm có xuật hiên trên gương mặt tinh xảo của cô khiến cho anh mất hết lí trí và ý thức, hành động theo duy nhất một cảm tính duy nhất chính là dung túng, dung túng sự phóng túng của cô, thuận theo cô, tùy ý cô. Mái đầu anh cuối xuống, cánh tay to lớn đỡ lấy người cô nâng lên trên nền đá hoa cương lát trên mặt bếp, bạc môi lạnh lẽo dán lên ngực cô, đầu lưỡi mềm nhũn tham lam quấn quít trên da thịt cô, cả người cô đều bị anh ôm chặc vào người, một cánh tay nhỏ bé choàng qua cổ anh, tay còn lại chống phía sau, cô ưỡng ngực để khiến dễ dàng nếm được hơn.
Phần mứt ngọt ngào sền sệt đó không những dính mà nó chảy xuống dưới, bàn tay của anh đành phải áp lên nơi mềm mại, vạt áo phong phanh bị dạt sang một bên lộ ra khối cơ thể căn mọng, đem một bên thỏ ngọc biến dạng, để bản thân có thể nếm được nhiều hơn mứt ngọt. Anh ngửi được mùi hương mê người của cô, đó không phải mùi hương nước hoa mà là mùi sữa tắm phối hợp mùi thơm đặc trưng của cơ thể cô, sóng mũi rẽ lên da thịt mịn màng, cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẫy yếu ớt, đầu lưỡi miết qua người cô, rốt cuộc cũng không còn biết rõ hương vị ngon ngọt này có phải là mứt kia không.
Đến khi, da thịt cô đều đã trắng loáng trở lại cũng lúc mái đầu chôn trên ngực cô cũng rời khỏi. Sao anh lại có thể làm chuyện này, mặc dù là cô yêu cầu anh nhưng vì cô khác biệt, là suy nghĩ của cô buông thả, phóng khoáng, là cô có thể tùy tiện cùng đàn ông thân mật, nhưng đó là do anh gây ra, thì sao anh lại có thể thuận theo những việc làm sai trái của cô, nghe theo cô, trở thành một người đàn ông cùng cô... nhưng... anh lại không thể giữ vững được lí trí, điều này khiến anh lúng túng.
Gương mặt tuấn kiệt pha chút đo đỏ vội vàng ngẩn lên, cánh tay còn chưa kịp đẩy bản thân ra xa cô, thì đột nhiên, anh ngây người, cảm giác được có thứ gì đó mềm mại mang lại chút ấm áp ấn lên trên miệng anh, đôi mắt cô nhắm nghiền, cánh tay vòng ra sau gáy anh không có chút sức mạnh nhưng giống như anh không tránh đi được, thậm chí bắt đầu một cách vô ý thức đáp lại nụ hôn chủ động của cô, đáp lại bằng việc đổi bị động thành chủ động, đỡ lấy gáy cô, ấn môi mình lên môi cô, nửa lạnh nhạt nữa trêu đùa cùng cái lưỡi thơm tho của cô, tham lam trao đổi không khí lẫn nhau.
Vai áo phong phanh của cô chẳng mấy chốc đã bị tuột xuống, nửa thân trên trần như nhộng, bàn tay to lớn của anh xoa nắn bầu ngực của cô, kẹo lấy nhũ hoa của cô, khiêu khích da thịt cô. Mà hôn thôi dần không đủ, môi miệng anh theo bản năng dời xuống dưới xuống dưới, xuống cổ, xuống xương quai xanh, xuống ngực, ánh mắt hé ra nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp của cô thì... bất ngờ nhìn thấy những vết bầm xanh xanh tím tím trên người cô, dầu rằng đã nhạt lắm và dường như rất khó nhìn ra, nhưng anh thấy, nó giúp anh lấy lại lí trí để không phạm sai lầm nữa.
“ Anh xinh lỗi.” Anh rời khỏi người cô, trong lòng nổi vô vàng áy náy. Mày nhíu lại một đoàn, bộ đồ ngủ đã tụt quá gối, nửa trên trần xinh đẹp và kiều diễm như một loại độc dược trí mạng. Nhưng cô có thể xinh đẹp, có thể kiều mị, có thể phong tình, cô trêu chọc hoan ái với đàn ông đều là do anh, bây giờ anh cũng như đám đàn ông kia cũng trở nên xấu xa tham lam cơ thể cô sao? Ánh mắt anh tràn đầy hối lỗi nhìn cô, nhìn cô kéo vạt áo trở về như cũ, nhìn cô phóng khoáng nở nụ cười với anh, nhìn cô bĩu môi tỏ vẻ anh chẳng thú vị gì cả.
Thấy anh có vẻ bối rối và hối hận vì làm chuyện có lỗi với cô, khóe môi cô đột nhiên nâng lên nụ cười. “ Em biết anh là người lãnh tình, cũng rất coi trọng trinh tiết phụ nữ, nhưng đừng ra vẻ mình có lỗi như vậy chứ. Nếu ai cũng như anh thì đàn ông đều là tội nhân hết rồi. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên đàn ông làm vậy với em. Đừng để ý.” Cô cười xuề xòa với anh. Đàn ông trong mắt cô chính là một thử thách, chinh phục, sử dụng thỏa mãn là thói quen của cô. Cô đã được học, cách điều khiến gương mặt sao cho cô có thể không biểu lộ cảm xúc gì ngay cả khi có gã đàn ông xa lạ trêu chọc cơ thể cô, có thể lõa thể trước mặt một gã thô kệch, có thể hợp hoan với đàn ông trước mặt bao người khác, có thể phóng túng và tùy tiện với bao nhiêu người. Một chút tiếp xúc da thịt này có là gì với cô.
Cái mà cô được dạy chính là như vậy. Một gã đàn ông lái taxi có thể chở cô đến góc khuất để làm tình với cô, một giáo viên đứng tuổi có thể áp cô ngay trên bục giảng để giao hoan, một tên cảnh sát có thể đè cô lên tường gạch để xâm chiếm cơ thể cô, nếu một người đàn ông bẩn thỉu áp cô lên bùn đất để cưỡng đoạt cô,... với người lái taxi cô có thể mĩm cười, nới lỏng vạt áo, để lộ áo lót cho gã nhìn ngắm, với người giáo viên cô có thể cởi bộ đồng phục trên người rồi ôm lấy cổ hắn ta thỏa mãn sự thèm khát của hắn ta, đối với viên cảnh sát cô có thể chủ động vạch ra cơ thể cho hắn ta nắn bóp, đối với người đàn ông bẩn thỉu cô có thể im lặng không tiếng động để cho gã ta chiếm đoạt. Cô cũng có khi ra khỏi căn hộ này, những người cô gặp trên đường đều dễ dàng làm bạn với cô họ đều muốn đối xử như vậy.
Có thể nói, những huấn luyện của Ám Lĩnh rất tàn khốc, cũng dạy cho cô sự tỉnh táo với đàn ông, thiêu đốt đàn ông, cười cợt đàn ông, si mị với đàn ông. Cô xinh đẹp nhưng phóng đãng, kiêu ngạo nhưng dịu dàng, ma mị nhưng đơn giản, trước mắt đàn ông cô chính là độc dược cội nguồn của hạnh phúc và đau đớn.