Ngón tay anh làm sao lại có thể trêu chọc người như vậy, cả người cô đều trở nên yếu đuối vô lực trong từng đợt nhộn nhạo truyền đến từ nơi tư mật, một hai rồi ba ngón tay mép chặt vào thành hoa huy*t, thành thịt thít chặc lấy nó co rút theo từng nhịp thở gấy rút của cô. Đôi chân cô quỵ xuống người anh, gương mặt cô phiếm hồng, khóe môi bậc ra từng tiếng rên xiết. “ A... ưm...” bên trong, những ngón tay nửa thành thục nửa đơn giản, mân mê da thịt bỏng rát, cảm giác cơ thể bị động chạm của cô, và cảm giác thành thịt đang nuốt lấy ngón tay của anh, khiến cả hai đều rất nhanh cảm thấy đi đến giới hạn.
Yếu đuối vô lực, cô ôm lấy cổ anh, đầu đặt lên cánh tay chính mình đang đặt trên vai anh, từng đợt thở dốc dồn dập phả lên vành tai anh, toàn bộ cơ thể cô cong lên, ngón chân co rút lại, tất cả đều dán chặt lên người anh, ánh mắt gợn gạo sóng tình không tiêu cự ngây ngốc nhìn anh, bờ môi bật ra tiếng rên rỉ mất hồn, cơ thể run rẫy trong sự vây khốn đầy lạ lẫm của anh. Ngón tay càng đi sâu vào trong, một đợt chất lỏng trong suốt phun ra từ nơi hoa huy*t, gương mặt cô thoáng chốc ngây ra rồi càng thêm bừng đỏ. “ Ưm... Lôi... khó chịu.” Không chịu nổi kích tình dào dạt, cô gọi tên anh, giọng nói dịu dàng có chút khô khan lại gợi cảm lạ thường.
Nháy mắt đó, anh rút ngón tay ra khỏi nơi mẫn cảm của cô, ngón tay đều đã đẫm tình dịch, phóng thích dị vật đã sớm cương cứng ra bên ngoài, bàn tay anh đỡ lấy cơ thể cô, giọng nói lạnh lùng trầm khàn ngả ngớn nơi vành tai cô. “ Cho anh được không?” đem dị vật cọ lấy bên ngoài nơi tư mật của cô. Cả người cô run lên, cánh tay ôm lấy anh càng chặc chẽ hơn, mái đầu áp vào má anh, gật gật liên tục, sau đó bạo dạn hơn, chồm người lên chủ động hôn lên môi anh, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh, khóe mắt có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút kích tình xoáy sâu vào mắt anh.
Nhận được sự đồng ý của cô, anh nâng người cô lên, xỏ xuyên qua cơ thể cô. “ A a a...” Dị vật đâm xộc vào trong cơ thể, cảm giác đau rát ập tới khiến cô rút toàn bộ cơ thể lại, bàn tay níu chặt lấy cơ thể anh, bờ môi đặt trên miệng anh vì đau đớn mà cắn một cái, trong miệng cả hai đều tràn ngập mùi vị máu tươi, nhưng không ai để tâm, cảm giác nơi tư mật bị xuyên thủng khiến cho cô không thể không thốt ra tiếng nức nở, khóe mắt đẫm lệ, cơ thể trở nên yếu đuối đến không còn hơi sức nữa. Cô lúc này giống như mãnh gỗ nhỏ dập dìu giữa cơn sóng dữ, mỏng manh và yếu đuối, có thể bị sóng đánh vỡ bất kì lúc nào.
Anh cũng cảm thấy cảm giác lạ lẫm vô cùng, thành thịt đó như là một cái miệng nhỏ ngậm chặc lấy dị vật của anh, nóng bỏng mà trơn trơn trượt, bao sát lấy khối cơ thể căng cứng khiến anh hít vào một hơi, con ngươi cũng dần đỏ, cảm giác là thoải mái cũng là bức bối, anh muốn nhiều hơn, cảm giác ma sát với nó thoái mái vô cùng, dục vọng trong cơ thể gào thét, nhưng nhìn cặp mày thanh mãnh nhăn lại một đường, còn có cảm giác hình như cô đang chịu đau đớn khiến động tác của anh ngừng lại.
Thấy cô như vậy, anh đem dị vật lui khỏi nhưng không hoàn toàn rút ra khỏi nơi hoa huy*t, theo ra ngoài, trừ tình dịch ra còn có một chút máu tươi màu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt rơi trên ga giường màu xám bạc, như từng đóa hoa máu nở rộ trên nền đất xám, yêu dị kì lạ mang theo một sự mê hoặc đến khó cưỡng như cô vậy. Anh nhìn chất lỏng màu đỏ đó, lại nhìn cô, trong đầu tràn đầy nghi vấn, nhưng lại không nhớ được vì đâu. Bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi. “ Đau lắm sao? Vì sao lại có máu?” Nếu cùng cô lại khiến cô đau đớn như vậy, thậm chí lại tổn thương cô, anh không đành lòng, anh không phải cao thủ tình trường, cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện hoan ái, anh sợ sẽ khiến cô chịu đau đớn.
Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh, trong đó có sợ hãi, có e dè, nhưng nhiều hơn cả là phấn khích, nhịn đi đau đớn trên thân thể, cô ghì chặt lấy cơ thể của anh làm điểm tựa, hít sâu, tự thích bản thân, đem cơ thể chủ động tiếp nhận tiếp hợp, đem dị vật đẩy vào trong một lần nữa, lần này sâu hơn, cả hai đều cảm thấy mãnh liệt xúc cảm, sóng tình khiến cả hai lâm vào đợt hưng phấn, cô cũng không còn cảm thấy đau đớn như lần đầu tiên, chỉ có một chút đau rát, nhiều hơn là thoải mái làm cô bật ra tiếng rên rỉ. “ Ưm...” Là cô vừa chủ động, vừa dung túng anh chiếm đoạt bản thân.
Thành thịt áp lên thứ to lớn của cơ thể, bản thân anh cũng cảm thấy thõa mãn, cũng khiến anh chủ động hơn, đem cơ thể cô nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống, một lần rồi lại một lần đâm vào cơ thể cô sâu hơn, sâu hơn nữa, khi cô đi đến đỉnh điểm, tứ chi đều run rẫy, cơ thể xụi lơ không có chút sức lực, mà dị vật đặt trong cơ thể anh cũng phun trào thứ chất lỏng ấm nóng vào cơ thể cô. Cả hai đều thở khì khì, cô ngây ngốc dựa vào người anh, tiếng thở hòa cùng tiếng cười khe khẽ yếu mệt từ cánh môi mềm mại của cô truyền đến tai anh.
Một tia bực bội xuất hiện trong đầu, cô đang cười anh? Bản thân lại cảm thấy dục vọng lại tích tụ dưới thân, ấn cô nằm xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, anh lại bắt đầu hôn lên môi cô, bàn tay nắm lấy bên con thỏ ngọc của cô chầm chậm xoa nắn trong tay, cơ thể cô lại run lên, bàn tay cô nắm chặt lấy ga giường, cổ chân cô bị anh nắm lấy vòng qua hông anh, hai nơi tư mật lại dính chặt với nhau, bản thân anh lại bắt đầu luật động, tiếng rên rỉ lại cất lên một cách phiêu hồn. “ A... ưm... mhn...”
Đêm nay không biết hai người họ đã lên triều bao nhiêu lần, cũng không biết đến bao giờ kết thúc, chỉ biết tiếng thở trầm đục của đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ dường như triền miên rất lâu mới yếu dần và biến mất.
--- Phân cách tuyến làm loạn nhân tâm ---
Trong một quán bar với ánh đèn dập dìu, ảo diệu, trời về đã về đêm, khách trong quán cũng dần dần trở nên đông đúc hơn, ánh sáng cũng trầm đục hơn, trong đó có tiếng cười nói của phụ nữ, có âm thanh tục tằng của những gã tầm hoan, có tiếng nhạc xập xình và giọng hát quyến rũ nhẹ nhàng của cô ca sĩ. Trong bầu không khí mập mờ đó, từng toán người đi ra đi vào, từng li rượu đẩy đưa qua lại, người say kẻ tỉnh chẳng ai phân biệt được.
Tại quầy bar, bartender lắc lư một cách điệu nghệ bình lắc trong tay, chất rượu bên trong bị khuấy đảo mấy làn theo một công thức nào đó, bay lên rồi lại rơi vào tay anh tay, mở bình ra, đổ chất lỏng màu đỏ trong suốt vào một cái ly rồi cắm một quả cherry đã được cắt khuyết một góc vào đó, thành thục đẩy về trước mắt cô gái đã đặt loại rượu này. Ngón tay thon dài trắng noãn nâng cốc rượu lên, rồi nhấp một hơi cạn sạch, cô đẩy ly rượu sang bên cạnh những li rượu đã uống trước đó, đã uống vài li vang nồng độ cao, nhưng dường như cô gái còn chưa thỏa mãn. “ Cho tôi thêm 1 ly nữa.” Giọng nói ngọt ngào như sữa cất lên, mang theo chút trẻ con pha vài phần nhập nhèm của một kẻ đã đi vào cơn say xỉn, vừa nói cô vừa đập tay vào bàn mấy cái, nháy mắt với người bartender cười cười ngây ngốc.
Ánh mắt mọi gã đàn ông có trong phòng bar đều nhìn về phía bên này, không phải vì bộ dáng của cô gái rất ngốc nghếch là vì gương mặt non chẹt, cách ăn vận và tác phong của cô chẳng có chút nào phù hợp với nơi này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh thuần như kẹo sữa, áo sơ mi màu hồng nhạt phối với một chiếc váy trắng tinh tươm có vẻ sẽ vô cùng phù hợp với vẻ ngoài trẻ trung năng động như một em gái mười mấy hai mươi tuổi của cô lúc này, chỉ đáng tiếc là như vậy lại trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hoan ố của của quán bar này. Quá sạch sẽ! Quá trong sáng! Quá thuần khiết! Nhưng lại khiến người ta muốn phạm tội.
Trên bàn đã có năm sáu li rượu vung vãi, cô gái vẫn cố gượng, lại gọi thêm một li rượu nữa, người bartender thấy không tốt, nhưng anh ta cũng không có ngu ngốc làm chuyện không đâu, dựa vào gương mặt xinh đẹp này, thế nào cũng sớm có người giở trò với cô thôi, anh tay lại xốc lên xốc xuống bình lắc, một li rượu đầy lại đẩy đến trước mặt cô.
Lần này cô không uống ngay mà nhìn chầm chầm vào chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh trong cái li, miệng lầm bầm. “ Đàn ông đúng là đáng ghét… hức… hôm trước còn lừa hôn… người ta… ức… hôm sau đã lại cùng người… phụ nữ khác ân ái… đều là lường gạt… hức hức…” Cô gái nói một câu không được suôn sẻ, nhưng anh ta vẫn nghe được chính là mượn rượu giải sầu sao? Đúng là đáng tiếc, không biết là gã đàn ông nào có phúc phần này đây.
Chẳng mấy chốc, đã có một đám đàn ông vây xung quanh cô, lại một li rượu nữa được đẩy đến trước mặt cô bàn tay vừa giơ ra định bắt lấy li rượu thì bị một gã đàn ông bắt lấy, ông ta nắm lấy tay cô, vừa vuốt ve vừa cười cợt nói. “ Em gái, sao lại uống rượu ở đây, để ông anh bồi rượu em vậy.” Ông ta vừa nói vừa giơ tay ra định vuốt ve gò má của cô thì bị cô tránh được.
Giật cánh tay bị ông ta bắt lấy không thành, cô giương mắt nhìn xung quanh, đám đàn ông đều đang dùn ánh mắt xuẩn đục nhìn cô, trong lòng bực bội càng tăng, cô hô lên. “ Buông tôi ra, đàn ông đáng ghét.” Nhưng bọn họ lại càng nhích gần hơn, thậm chí bắt đầu giở trò động tay động chân với cô. Thậm chí ép cô uống rượu trong tay các gã.
Nhìn thấy tất cả, bartender kia vẫn vờ như không, chuyện như vầy không phỉa là chưa từng thấy, thậm chí từng có cô gái đã bị một đám đàn ông ấn lên bàn mà hoan ái trước mắt mọi người, sợ là cô sẽ là người tiếp theo rồi, cảm giác cũng không mấy thoải mái, nhưng công việc là vẫn cần, nên anh ta không hề nhúng tay vào chuyện này.
“ Buông cô ấy ra đi.” Đúng lúc anh ta đang chuẩn bị tâm lí xem phim AV miễn phí thì đột nhiên có giọng nói một thanh niên cất lên, anh tay đi xuyên vào đám đàn ông, bắt lấy mấy bàn tay nhơ bẩn đang sờ soạng mặt cô, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, dường như đám người kia biết thanh niên này là ai, ánh mắt anh ta vừa lia qua, một đám người liền lặng thinh lui đi.
Lúc này khóe môi anh ta mới nhếch lên nói với cô gái. “ Nhà em ở đâu? Tối muộn rồi, để anh đưa em về.” Giọng nói anh ta dễ nghe, lại thanh trầm, khiến cho cô gái say xỉn kia tìm được chút tia sáng, nhưng hỏi nhà cô ở đâu thì bản thân cô lại không nhớ ra nên cứ lắc đầu nguầy nguậy.
Nụ cười nơi khóe môi anh ta càng sâu, nháy mắt với bartender anh ta liền hiểu ý lấy một chiếc chìa khóa phòng mắc bên cạnh ném cho thanh niên kia. “ Vậy em ngủ tạm ở chỗ tôi đi.” Anh ta dụ dỗ.
Cô gái vô thức gật đầu, sau đó được anh ta dìu lên phòng trên tầng trên của quán bar.
Đến khi bóng dáng anh ta mất hút, khóe môi bartender mới nhếch lên nụ cười, vô thanh vô thức, cúi đầu nói vào bộ đàm nhỏ ngay tại bâu áo. “ Tiểu Thường chuẩn bị, Mị tỷ đã dẫn người vào vị trí.”
Đã là ngày sau đó...
Trên một con đường núi vắng vẻ.
Bây giờ đương là trời chiều, không khí êm dịu mát mẻ, bầu trời xanh trong veo, ánh nắng vàng ấm áp, thỉnh thoãng nghe được tiếng chim ríu rít trong vòm lá, thoáng thoáng thấy được vài con thú rừng chạy qua chạy lại. Con đường đều bị rợp trong bóng cây, rất có cảm giác thanh bình. Trong bầu không gian an tĩnh đó...
“ Gào Gào... vút vút...!!!” Mặt đất rung chuyển, tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên, một đoàn xe chạy với tốc độ km/h vút qua, bụi mù tán loạn, cây cối xào xạt, thậm chí còn có tiếng súng đạn, tiếng rồ ga, tiếng gió rít rào, chim bay tứ hướng, bóng dáng mấy chiếc xe lao vút đi như tên bắn, xe trước xe sau bám đuôi nhau tốc độ càng lúc càng tăng. Người ngồi trên các chiếc xe đều hận tại sao lại không thể tăng tốc nhanh hơn.
Chiếc Maybach dẫn đần đang cố bỏ lại đám người chạy phía sau, nhưng không thành công. Hơn nữa hai ghế bên hông của mấy chiếc xe kia, đã xuất hiện vài nòng súng, đạn cứ nhắm bắn liên tiếp về phía họ, đạn bay đủ hướng, ba người ngồi trong xe cắn môi, đám người này bám dai như đỉa, hơn nữa còn chuẩn bị súng trường để bắn về phía bọn họ, nếu không phải kính chắn đạn chuyên dụng của chiếc xe này, lợi dụng điều kiện địa hình, thì bọn họ chắc là đã bị đục không biết bao nhiêu cái lỗ trên người rồi. Đúng là đáng chết mà!!! Cả chiếc xe đều bị vây trong mưa bom bão đạn, một phút cũng không buông tha cho bọn họ một con đường sống.
Tay siết chặt, Tiểu Thường ngồi trên ghế lái liên tục đặt tay lên cần gặt, trong lòng suy tính, với độ bám của bánh xe này nếu lại tăng tốc sợ là không trụ nổi mà mất lái, nếu ra đến đường cái thì may ra, nhưng còn đám người đuổi theo sau, chỉ cần súng của bọn họ mà bắn đến bánh xe là xong!!! Ban đầu lợi dụng con đường ngoằn nghèo này không thích hợp với tốc độ nhanh, vì có thể tránh được đạn bắn vào bánh xe, nhưng hiện tại bị đeo bám đã hơn một giờ vẫn không cắt đuôi được, như vậy là không ổn.
Mà những chiếc xe kia bám đuôi theo cũng không tìm được lợi ích gì, không ngờ là thuật lái của cậu ta lại tốt như vậy, bọn họ mấy luần suýt mất dấu, may là phát hiện kịp thời đuổi theo. Người đàn ông ngồi phía sau chiếc xe chạy giữa đám xe kia đang điên lên. “ Mẹ nó!!! Bắn tới tắp cho ta.” Nói xong còn tức tối phun nước miếng, cảm giác nuôi một lũ ăn hại, chỉ có một tên đàn ông và hai người phụ nữ ngồi trong một chiếc xe mà nãy giờ một nhóm mấy mươi người của ông ta còn không bắt được, đúng là...
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach phía trước, hận không thể trực tiếp chặn đầu xe, nhưng rồi đột nhiên “ Két két....!!!” Tiếng quay bánh xe rít lên, chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn của đám đuổi theo, nó rẽ gấp độ vào một con đường khác, ngay bên cạnh, bây giờ chỉ cần cắt đuôi được một lúc là được, đó là đủ thời gian đề họ sắp xếp mọi chuyện.
Thấy những chiếc xe phía sau đã bị sự thay đổi đột ngột mà bị cắt khoảng, Tiểu Thường hãm tốc độ, xoay đầu ra sau nói với Mị. “ Mị tỷ, tỷ đi thêm km về hướng Bắc, đến Hoắc trạch để cầu viện Hoắc thiếu. Chỉ có cậu ta mới có thể cứu được Lôi ca. Hai người bọn tôi sẽ cố gắng gây sự chú ý của đám người kia.” Nói rồi bật cửa ghế sau, ra hiệu với Mị, bóng dáng nhỏ nhắn vút đi, rồi mất hút, xe của họ lại chạy đi.
Hai phút sau đám xe đuổi theo kia cũng chạy đến nơi này, vết bánh xe vẫn còn lưu lại rõ ràng bọn họ liền theo dấu đó mà đuổi theo hai người Tiểu Thường, nhưng đáng tiếc là trăm tính vạn tính lại không ngờ Vũ Kiệt ông ta lại phát hiện ra bất thường, thấy vết xe nơi vị trí đỗ của bọn họ quá rộng, vết tì rõ ràng, những bụi cỏ trong khu vực lân cận nơi Mị chạy đi cũng bị vạch ra, ông ta liền phân phó người trong hai ba chiếc xe còn chưa kịp chạy đi, cùng vào rừng lục soát.
Sau khi bỏ chiếc xe kia, Mị chạy đi được một đoạn đường rừng khó khăn không ngừng nghỉ, mắt thấy chỉ còn một chút nữa là có thể đến nơi, thì nghe phía sau có người hô. “ Vũ ca, đằng kia có người.” Chết tiệt!!! Bọn đã nhìn thấy, cô càng tăng nhanh tốc độ chạy đi càng lúc càng gấp gáp hơn, đám người phía sau đều tập trung đuổi theo hướng của cô, bước chân đạp lên cỏ cũng có chút rã rời. Thì bất ngờ... “ Phực...!!!” Một viên đạn bất thình lình xuyên qua bắp đùi của cô, ngay lập tức bước chân quỵ xuống, cả người đều bị ngã đập lên đất, đầu bị đập vào một thân cây, cô cắn cắn môi cố gắng nghĩ để quên đi đau đớn, dùng tay bịt lại vết máu rồi chạy tốc độ có chậm hơn nhưng lại không ngừng lại.
Cố gắng chạy thêm một đoạn nữa, cô cũng không còn nhiều hơi sức nữa môi trắng bệch, nhưng vẫn cô sức nhếch đi. “ Phập!!!” Súng lại bắn đến lần này găm vào trong cánh tay đang ngăn máu đang tươm ra từ bắp chân, từng giọt trên tay hòa với bắo chân hòa thành một, chảy xuống mặt cỏ, cô bấu ngón tay thật chặc vào tay để giữ tính táo và tiếp tục chạy.
Phấn đấu hết sức, cô rút cuộc cũng đến được Hoắc trạch, trời đã chập tối, bản thân nhìn thấy nhưng không biết cửa chính là ở đâu đành phải leo rào bước vào, đau đớn trên tay và chân khiến bước đi này của cô trở thành cực hình, dùng hết sức bình sinh để vượt qua được hàng rào, thì cũng là lúc viên đạn thứ ba găm vào ngực cô, thấy rõ ràng phát súng đó chính tay Vũ Kiệt bắn ra, ông ta nhìn cô ngã xuống rồi cười lạnh, phủi tay áo bước đi.
Lạnh lẽo, giá rét, đau đớn, những thứ đó như trở về nhiều năm về trước, cũng lạnh buốt và tê tái như vậy. Nhưng lần đó anh xuất hiện, cứu cô thoát khỏi hiểm cảnh, còn bây giờ... “ Cô phải đứng dậy vì anh.” Trời lại mưa, sấm chớp vang rền, cô lại khó khăn mở mắt, đau đớn trên cơ thể giúp cô tỉnh táo, lạnh lẽo da thịt khiến cô kiên trì... bản thân cắn chặt môi đến rướm máu, lấy tay còn lại bịt vết thương trước ngực, đứng dậy thôi cũng khiến cô xây xẩm, nhưng cô phải làm được.
Trong thư phòng tối đèn của Hoắc trạch, một đôi lam bảo thạch nhìn bóng dáng người phụ nữ kiên cường đứng dậy trong đêm, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh, khóe miệng lạnh bạc khẽ nhếch, ngón tay tỷ mỉ như ngọc ấn nút dừng mọi cơ quan trong Hoắc trạch, cậu cho cô một cơ hội, cô phải trân trọng cơ hội đó. Hơn nữa, cậu có cảm giác đây không phải là sai lầm. Xoa xoa mi tâm, tắt camera và máy tính. Ngón tay gõ lên bàn chờ đợi.
Chỉ mười phút sau, cô đã leo đến được trên tầng, đây là nơi duy nhất gần với cô và còn sáng đèn, cô nhìn thấy một cô bé nho nhỏ đang cúi đầu đọc sách, mái tóc đen dài xinh đẹp làm nổi bậc làn da sáng bóng của cô bé, ngón tay nho nhỏ lật sách xoàn xoạt, mi dài cong vuốt. Mị đứng ngay phía sau lưng cô bé rồi theo đường cửa sổ sát tường để mở nhảy vào, bàn tay thành thục rút dao găm bên bắp đùi ra. Ngay lúc Hoắc Thiếu bước vào...
Bàn tay bị thương gắng gượng ôm lấy cô bé, cánh tay còn lại đem dao găm kề sát cổ. “ Hoắc thiếu, cầu xin cậu cứu Lôi!!!” Cô không biết cậu một người mà tất cả mọi người đều cười nhạo rằng không hề có chút tố chất Hoắc gia nào, có thể giúp được gì, nhưng bây giờ ngoài cậu ra cô không biết nên cầu viện bất kì ai khác nữa. Và cô cũng không biết có thể lấy gì ra để cậu ta chấp nhận yêu cầu của mình. Đây là lần đầu tiên cô dùng một người uy hiếp một người khác, cô không biết cô bé này có quan trọng với cậu không và cũng không biết cậu liệu có hành động gì không? Điều duy nhất mà cô có là cơ hội, duy nhất cơ hội.
Ánh mắt màu lam kia càng lúc càng lạnh và cơ hồ có sát khí, cậu im lặng nhìn cô, mà cô bé trong ngực cô cũng không phản ứng giãy nãy như những tình huống khác, cô sai rồi sao? Đột nhiên... “ Chị xinh đẹp ơi, chị bị chảy máu rồi kìa?” Giọng nói đó dể nghe đến mức tim cô sắp nhũn ra, nhưng lí trí bắt cô phải tỉnh táo... chỉ là cô bé đó.
Trên cơ bản, cô bé không hề sợ hãi một chút nào, nhóc con nhìn máu đã thấm đẫm trên tay cô, cũng biết cô bắt đắc dĩ, nghe cô nói là muốn cứu người, ngón tay nhỏ nhỏ trắng noãn đẩy con dao trên cổ ra, xoay mặt nhìn cô, nhìn trên người cô máu tươm ra, không sợ máu, cũng không khóc không nháo, nhưng điều cô ngạc nhiên nhất là cô nhóc lại bắt đầu với lấy hộp cứu thương ngay kế ngăn bàn nơi cô đang đang đứng, rồi lấy băng gạc ra, ngốc nghếch băng bó lại cho cô, nhưng băng như thế nào cũng tươm máu, nhóc con quýnh lên, đem con dao kề lại cổ. “ Long cứu người đó được không?” Sau đó đáng thương, nấc lên như muốn khóc. “ Cứu chị này nữa.” Ánh mắt long lanh, vừa uất ức vừa phụng phịu, lại vừa làm nũng.
Ánh mắt màu lam lóe lên tia tán thưởng, lại nhìn Mị. “ Tôi sẽ cứu anh ta, nhưng người cần cứu ngay bây giờ là cô.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngón tay anh làm sao lại có thể trêu chọc người như vậy, cả người cô đều trở nên yếu đuối vô lực trong từng đợt nhộn nhạo truyền đến từ nơi tư mật, một hai rồi ba ngón tay mép chặt vào thành hoa huy*t, thành thịt thít chặc lấy nó co rút theo từng nhịp thở gấy rút của cô. Đôi chân cô quỵ xuống người anh, gương mặt cô phiếm hồng, khóe môi bậc ra từng tiếng rên xiết. “ A... ưm...” bên trong, những ngón tay nửa thành thục nửa đơn giản, mân mê da thịt bỏng rát, cảm giác cơ thể bị động chạm của cô, và cảm giác thành thịt đang nuốt lấy ngón tay của anh, khiến cả hai đều rất nhanh cảm thấy đi đến giới hạn.
Yếu đuối vô lực, cô ôm lấy cổ anh, đầu đặt lên cánh tay chính mình đang đặt trên vai anh, từng đợt thở dốc dồn dập phả lên vành tai anh, toàn bộ cơ thể cô cong lên, ngón chân co rút lại, tất cả đều dán chặt lên người anh, ánh mắt gợn gạo sóng tình không tiêu cự ngây ngốc nhìn anh, bờ môi bật ra tiếng rên rỉ mất hồn, cơ thể run rẫy trong sự vây khốn đầy lạ lẫm của anh. Ngón tay càng đi sâu vào trong, một đợt chất lỏng trong suốt phun ra từ nơi hoa huy*t, gương mặt cô thoáng chốc ngây ra rồi càng thêm bừng đỏ. “ Ưm... Lôi... khó chịu.” Không chịu nổi kích tình dào dạt, cô gọi tên anh, giọng nói dịu dàng có chút khô khan lại gợi cảm lạ thường.
Nháy mắt đó, anh rút ngón tay ra khỏi nơi mẫn cảm của cô, ngón tay đều đã đẫm tình dịch, phóng thích dị vật đã sớm cương cứng ra bên ngoài, bàn tay anh đỡ lấy cơ thể cô, giọng nói lạnh lùng trầm khàn ngả ngớn nơi vành tai cô. “ Cho anh được không?” đem dị vật cọ lấy bên ngoài nơi tư mật của cô. Cả người cô run lên, cánh tay ôm lấy anh càng chặc chẽ hơn, mái đầu áp vào má anh, gật gật liên tục, sau đó bạo dạn hơn, chồm người lên chủ động hôn lên môi anh, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh, khóe mắt có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút kích tình xoáy sâu vào mắt anh.
Nhận được sự đồng ý của cô, anh nâng người cô lên, xỏ xuyên qua cơ thể cô. “ A a a...” Dị vật đâm xộc vào trong cơ thể, cảm giác đau rát ập tới khiến cô rút toàn bộ cơ thể lại, bàn tay níu chặt lấy cơ thể anh, bờ môi đặt trên miệng anh vì đau đớn mà cắn một cái, trong miệng cả hai đều tràn ngập mùi vị máu tươi, nhưng không ai để tâm, cảm giác nơi tư mật bị xuyên thủng khiến cho cô không thể không thốt ra tiếng nức nở, khóe mắt đẫm lệ, cơ thể trở nên yếu đuối đến không còn hơi sức nữa. Cô lúc này giống như mãnh gỗ nhỏ dập dìu giữa cơn sóng dữ, mỏng manh và yếu đuối, có thể bị sóng đánh vỡ bất kì lúc nào.
Anh cũng cảm thấy cảm giác lạ lẫm vô cùng, thành thịt đó như là một cái miệng nhỏ ngậm chặc lấy dị vật của anh, nóng bỏng mà trơn trơn trượt, bao sát lấy khối cơ thể căng cứng khiến anh hít vào một hơi, con ngươi cũng dần đỏ, cảm giác là thoải mái cũng là bức bối, anh muốn nhiều hơn, cảm giác ma sát với nó thoái mái vô cùng, dục vọng trong cơ thể gào thét, nhưng nhìn cặp mày thanh mãnh nhăn lại một đường, còn có cảm giác hình như cô đang chịu đau đớn khiến động tác của anh ngừng lại.
Thấy cô như vậy, anh đem dị vật lui khỏi nhưng không hoàn toàn rút ra khỏi nơi hoa huy*t, theo ra ngoài, trừ tình dịch ra còn có một chút máu tươi màu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt rơi trên ga giường màu xám bạc, như từng đóa hoa máu nở rộ trên nền đất xám, yêu dị kì lạ mang theo một sự mê hoặc đến khó cưỡng như cô vậy. Anh nhìn chất lỏng màu đỏ đó, lại nhìn cô, trong đầu tràn đầy nghi vấn, nhưng lại không nhớ được vì đâu. Bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi. “ Đau lắm sao? Vì sao lại có máu?” Nếu cùng cô lại khiến cô đau đớn như vậy, thậm chí lại tổn thương cô, anh không đành lòng, anh không phải cao thủ tình trường, cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện hoan ái, anh sợ sẽ khiến cô chịu đau đớn.
Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh, trong đó có sợ hãi, có e dè, nhưng nhiều hơn cả là phấn khích, nhịn đi đau đớn trên thân thể, cô ghì chặt lấy cơ thể của anh làm điểm tựa, hít sâu, tự thích bản thân, đem cơ thể chủ động tiếp nhận tiếp hợp, đem dị vật đẩy vào trong một lần nữa, lần này sâu hơn, cả hai đều cảm thấy mãnh liệt xúc cảm, sóng tình khiến cả hai lâm vào đợt hưng phấn, cô cũng không còn cảm thấy đau đớn như lần đầu tiên, chỉ có một chút đau rát, nhiều hơn là thoải mái làm cô bật ra tiếng rên rỉ. “ Ưm...” Là cô vừa chủ động, vừa dung túng anh chiếm đoạt bản thân.
Thành thịt áp lên thứ to lớn của cơ thể, bản thân anh cũng cảm thấy thõa mãn, cũng khiến anh chủ động hơn, đem cơ thể cô nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống, một lần rồi lại một lần đâm vào cơ thể cô sâu hơn, sâu hơn nữa, khi cô đi đến đỉnh điểm, tứ chi đều run rẫy, cơ thể xụi lơ không có chút sức lực, mà dị vật đặt trong cơ thể anh cũng phun trào thứ chất lỏng ấm nóng vào cơ thể cô. Cả hai đều thở khì khì, cô ngây ngốc dựa vào người anh, tiếng thở hòa cùng tiếng cười khe khẽ yếu mệt từ cánh môi mềm mại của cô truyền đến tai anh.
Một tia bực bội xuất hiện trong đầu, cô đang cười anh? Bản thân lại cảm thấy dục vọng lại tích tụ dưới thân, ấn cô nằm xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, anh lại bắt đầu hôn lên môi cô, bàn tay nắm lấy bên con thỏ ngọc của cô chầm chậm xoa nắn trong tay, cơ thể cô lại run lên, bàn tay cô nắm chặt lấy ga giường, cổ chân cô bị anh nắm lấy vòng qua hông anh, hai nơi tư mật lại dính chặt với nhau, bản thân anh lại bắt đầu luật động, tiếng rên rỉ lại cất lên một cách phiêu hồn. “ A... ưm... mhn...”
Đêm nay không biết hai người họ đã lên triều bao nhiêu lần, cũng không biết đến bao giờ kết thúc, chỉ biết tiếng thở trầm đục của đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ dường như triền miên rất lâu mới yếu dần và biến mất.
--- Phân cách tuyến làm loạn nhân tâm ---
Trong một quán bar với ánh đèn dập dìu, ảo diệu, trời về đã về đêm, khách trong quán cũng dần dần trở nên đông đúc hơn, ánh sáng cũng trầm đục hơn, trong đó có tiếng cười nói của phụ nữ, có âm thanh tục tằng của những gã tầm hoan, có tiếng nhạc xập xình và giọng hát quyến rũ nhẹ nhàng của cô ca sĩ. Trong bầu không khí mập mờ đó, từng toán người đi ra đi vào, từng li rượu đẩy đưa qua lại, người say kẻ tỉnh chẳng ai phân biệt được.
Tại quầy bar, bartender lắc lư một cách điệu nghệ bình lắc trong tay, chất rượu bên trong bị khuấy đảo mấy làn theo một công thức nào đó, bay lên rồi lại rơi vào tay anh tay, mở bình ra, đổ chất lỏng màu đỏ trong suốt vào một cái ly rồi cắm một quả cherry đã được cắt khuyết một góc vào đó, thành thục đẩy về trước mắt cô gái đã đặt loại rượu này. Ngón tay thon dài trắng noãn nâng cốc rượu lên, rồi nhấp một hơi cạn sạch, cô đẩy ly rượu sang bên cạnh những li rượu đã uống trước đó, đã uống vài li vang nồng độ cao, nhưng dường như cô gái còn chưa thỏa mãn. “ Cho tôi thêm 1 ly nữa.” Giọng nói ngọt ngào như sữa cất lên, mang theo chút trẻ con pha vài phần nhập nhèm của một kẻ đã đi vào cơn say xỉn, vừa nói cô vừa đập tay vào bàn mấy cái, nháy mắt với người bartender cười cười ngây ngốc.
Ánh mắt mọi gã đàn ông có trong phòng bar đều nhìn về phía bên này, không phải vì bộ dáng của cô gái rất ngốc nghếch là vì gương mặt non chẹt, cách ăn vận và tác phong của cô chẳng có chút nào phù hợp với nơi này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh thuần như kẹo sữa, áo sơ mi màu hồng nhạt phối với một chiếc váy trắng tinh tươm có vẻ sẽ vô cùng phù hợp với vẻ ngoài trẻ trung năng động như một em gái mười mấy hai mươi tuổi của cô lúc này, chỉ đáng tiếc là như vậy lại trái ngược hoàn toàn với khung cảnh hoan ố của của quán bar này. Quá sạch sẽ! Quá trong sáng! Quá thuần khiết! Nhưng lại khiến người ta muốn phạm tội.
Trên bàn đã có năm sáu li rượu vung vãi, cô gái vẫn cố gượng, lại gọi thêm một li rượu nữa, người bartender thấy không tốt, nhưng anh ta cũng không có ngu ngốc làm chuyện không đâu, dựa vào gương mặt xinh đẹp này, thế nào cũng sớm có người giở trò với cô thôi, anh tay lại xốc lên xốc xuống bình lắc, một li rượu đầy lại đẩy đến trước mặt cô.
Lần này cô không uống ngay mà nhìn chầm chầm vào chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh trong cái li, miệng lầm bầm. “ Đàn ông đúng là đáng ghét… hức… hôm trước còn lừa hôn… người ta… ức… hôm sau đã lại cùng người… phụ nữ khác ân ái… đều là lường gạt… hức hức…” Cô gái nói một câu không được suôn sẻ, nhưng anh ta vẫn nghe được chính là mượn rượu giải sầu sao? Đúng là đáng tiếc, không biết là gã đàn ông nào có phúc phần này đây.
Chẳng mấy chốc, đã có một đám đàn ông vây xung quanh cô, lại một li rượu nữa được đẩy đến trước mặt cô bàn tay vừa giơ ra định bắt lấy li rượu thì bị một gã đàn ông bắt lấy, ông ta nắm lấy tay cô, vừa vuốt ve vừa cười cợt nói. “ Em gái, sao lại uống rượu ở đây, để ông anh bồi rượu em vậy.” Ông ta vừa nói vừa giơ tay ra định vuốt ve gò má của cô thì bị cô tránh được.
Giật cánh tay bị ông ta bắt lấy không thành, cô giương mắt nhìn xung quanh, đám đàn ông đều đang dùn ánh mắt xuẩn đục nhìn cô, trong lòng bực bội càng tăng, cô hô lên. “ Buông tôi ra, đàn ông đáng ghét.” Nhưng bọn họ lại càng nhích gần hơn, thậm chí bắt đầu giở trò động tay động chân với cô. Thậm chí ép cô uống rượu trong tay các gã.
Nhìn thấy tất cả, bartender kia vẫn vờ như không, chuyện như vầy không phỉa là chưa từng thấy, thậm chí từng có cô gái đã bị một đám đàn ông ấn lên bàn mà hoan ái trước mắt mọi người, sợ là cô sẽ là người tiếp theo rồi, cảm giác cũng không mấy thoải mái, nhưng công việc là vẫn cần, nên anh ta không hề nhúng tay vào chuyện này.
“ Buông cô ấy ra đi.” Đúng lúc anh ta đang chuẩn bị tâm lí xem phim AV miễn phí thì đột nhiên có giọng nói một thanh niên cất lên, anh tay đi xuyên vào đám đàn ông, bắt lấy mấy bàn tay nhơ bẩn đang sờ soạng mặt cô, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, dường như đám người kia biết thanh niên này là ai, ánh mắt anh ta vừa lia qua, một đám người liền lặng thinh lui đi.
Lúc này khóe môi anh ta mới nhếch lên nói với cô gái. “ Nhà em ở đâu? Tối muộn rồi, để anh đưa em về.” Giọng nói anh ta dễ nghe, lại thanh trầm, khiến cho cô gái say xỉn kia tìm được chút tia sáng, nhưng hỏi nhà cô ở đâu thì bản thân cô lại không nhớ ra nên cứ lắc đầu nguầy nguậy.
Nụ cười nơi khóe môi anh ta càng sâu, nháy mắt với bartender anh ta liền hiểu ý lấy một chiếc chìa khóa phòng mắc bên cạnh ném cho thanh niên kia. “ Vậy em ngủ tạm ở chỗ tôi đi.” Anh ta dụ dỗ.
Cô gái vô thức gật đầu, sau đó được anh ta dìu lên phòng trên tầng trên của quán bar.
Đến khi bóng dáng anh ta mất hút, khóe môi bartender mới nhếch lên nụ cười, vô thanh vô thức, cúi đầu nói vào bộ đàm nhỏ ngay tại bâu áo. “ Tiểu Thường chuẩn bị, Mị tỷ đã dẫn người vào vị trí.”