Mạch Đinh tim đập nhanh giống như bị bệnh tim, cậu không dám hít thở, người phải đối kháng trước mặt quá nhiều, ngập tràn tầm nhìn của cậu, cậu muốn tuyên bố với tất cả mọi người ở đây, người yêu An Tử Yến là mình, sau đó đợi nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người, tiếp đó là tức giận của các lão tổng, tiếp theo nữa là mất việc, cuối cùng trong một mảng tiếng cười nhạo chứng minh bản thân bảo vệ tình cảm của mình.
"Tôi đùa cậu thôi, bị quá nhiều người biết cũng rất phiền." Cô gái không quan tâm nói, lời cô tùy tiện khiến tổn thương bản thân, lúc gom hết dũng khí, cô lại nói loại lời này. Mạch Đinh muốn nhào qua hét lớn với cô, đem ủy khuất và tức giận bên trong đều phát tiết lên người không hề liên quan đến mình, ai cho phép cô lưu lại dấu môi cho An Tử Yến, ai cho phép cô cướp nhẫn kết hôn, ai cho phép cô khua tay múa chân với tình cảm của mình!
Không quan tâm ánh mắt tức giận của Mạch Đinh, cô gái kéo mở cửa đi ra ngoài, Mạch Đinh cũng theo đi ra? Cậu không dám phát hỏa với cô gái, không biết nguyên nhâ, chỉ là không dám. Cô gái dựa tường, tay vói vào áo ngực của lễ phục, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, sau khi châm thuốc, hít sâu một hơi phả ra khói thuốc mơ hồ quấn quanh gương mặt xinh đẹp của cô.
"Đem nhẫn cưới trả tôi đi!"
Cô gái giống như không nghe thấy yêu cầu của Mạch Đinh, nghịch chiếc nhẫn trong tay, Mạch Đinh tiếp tục nói: "Cô con có gì thì nói, cảm thấy tôi yếu đuối, tôi có thể lập tức đi vào nói mọi người biết quan hệ của tôi và An Tử Yến."
"Tôi và cậu rốt cuộc cũng chỉ là người lạ, cậu không cần chứng minh tình cảm của cậu với tôi."
"Phải rồi, tôi không cần chứng minh với cô, không cần chứng minh với bất cứ ai, dù sao không quản làm thế nào, nói thế nào, cũng thắng không được thế tục, mãi mãi thắng không được." Mạch Đinh chết tâm rồi, tuyệt vọng rồi, thật ra mà nói, thứ mà bọn họ vẫn luôn đối kháng thật ra trên bản chất vẫn là cùng một chuyện, ba mẹ cũng được, con cái cũng được,căn bản rốt cuộc không phải chính là bởi vì mình là nam sao? Trong mắt mình nhìn thấy là tình yêu, trong mắt người khác nhìn thấy là giới tính, con mẹ nó giới tính này, khiến phim truyền hình vẫn không vẽ được dấu câu kết. Cô gái túm lấy cổ áo Mạch Đinh kéo về phía mình, đem khói thuốc trong miệng phả lên mặt Mạch Đinh: "Tiểu tử, không nhất định phải có tất cả mọi người chấp nhận mới là thắng, hai người tuy rằng không được tất cả mọi người chấp nhận nhưng vẫn luôn ở bên nhau đó cũng gọi là thắng, hiểu chưa?" nói xong cô gái đẩy cậu ra, Mạch Đinh sững lại, đứng ở đó, nhìn cô gái ném đầu thuốc trở lại đại sảnh.
Mình có phải là đem yêu cầu đặt quá cao rồi không, hi vọng toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều chấp nhận tình cảm mình, hi vọng xã hội toàn bộ thay đổi, dựa vào gì chứ, loại chuyện này ngay cả tổng thống cũng không làm được.
Cô gái trở lại bên cạnh An Tử Yến dùng ngón tay thon dài chỉnh chỉnh ngực áo: "Chúng ta lúc nào có thể đi?" An Tử Yến chỉ nhìn một cái liền phát hiện nhẫn trong tay cô: "Cô đã làm gì rồi?"
"Không làm gì hết, bởi vì buồn chán hơi ức hiếp bảo bối của anh một chút."
"Tôi đã nói qua cô đừng đụng vào em ấy."
"Có nói qua sao, tôi không nhớ, lại nói tôi tại sao phải nghe anh?"
"Bởi vì cô lấy tiền của tôi."
Cô gái nhẹ cười: "Anh không thể đổi một đáp án tình thú hơn sao?"
"Tôi và cô chỉ có giao dịch."
"Vậy chúng ta bàn giao dịch, vì thỏa mãn nguyện vọng ngây thơ tùy tính của Mạch Đinh, anh tính cứ như vậy? Vậy tôi phải làm bạn gái anh bao lâu, bồi anh diễn bao nhiêu vở kịch? Làm gì vì yêu thích của Mạch Đinh mà làm chuyện mình chán ghét, sủng hư cậu ấy đối với anh cũng không có lợi ích gì, hay là nói anh muốn nói cho người khác biết tình cảm anh rất vĩ đại?"
"Tình yêu quá vĩ đại chỉ khiến tôi phản cảm." An Tử Yến đặt một tay trong túi quần, uống ngụm rượu, nhàn nhạt nói.
"Anh đây không tính là đáp án."
"Tôi có đáp án cô cần?"
Cô gái đem nhẫn vung lên: "Dùng loại ngữ khí này nói với tôi phải nghĩ đến hậu quả, tôi không giống anh, có tình cảm với Mạch Đinh, ăn hiếp cậu ấy tôi sẽ không mềm lòng." An Tử Yến nâng tay, nhanh hơn cô gái một bước đón lấy chiếc nhẫn: "Tìm cô đến là sai lầm của tôi." Cô gái hai tay đan lại gác lên vai của An Tử Yến, chống cằm: "Anh không chỉ có sai lầm này, có điều, tôi cảm thấy đàn ông vì người trong lòng mà phạm sai lầm, rất đáng yêu." An Tử Yến liếc cô một cái, cô gái tiếp tục nói: "Ở đây cũng không có gì làm, không bằng chúng ta kiếm lý do đi trước." Cô không đợi An Tử Yến trả lời, không biết đã nói gì với Vương tổng bọn họ, mà bọn họ đỏ mặt gật đầu: "Vậy hai người đi trước đi."
Cô gái vừa kéo cánh tay An Tử Yến vừa cùng anh đi ra ngoài, An Tử Yến nhìn Quan Châu một cái, Quan Châu lập tức gật gật đầu.
"Anh không tò mò tôi nói gì với mấy lão tổng sao?"
"Không hứng thú."
"Tôi nói hôm nay là kỳ rụng trứng của tôi, chúng ta phải về nhà sinh con." Lời nói nhẹ nhàng không đổi lại tiếng cười, nhưng đổi lại được gương mặt trắng bệch của Mạch Đinh sau khi mở cửa, một câu cô tùy tiện nói nghe ra còn hợp tình hợp lý hơn mình nói.
Tất cả đều quá châm chọc, vì để che giấu, Mạch Đinh luôn muốn bên cạnh An Tử Yến sắp xếp một cô gái, lần các đồng nghiệp muốn đến nhà mình cũng đã từng muốn Tiểu Tư đến giúp đỡ, nghe thấy tin đồn của An Tử Yến và cô gái khác trong công ty, cậu trong lòng không phải không có cảm thụ mà đồng thời lại thở phào. Bây giờ, lúc này, khắc này, ông trời như đang muốn báo thù chút ích kỷ nhỏ nhoi này của cậu, bên cạnh An Tử Yến có một cô gái sẽ khiến mọi người phải nín thở, không chút cảm giác sai trái, trời sinh một đôi, nếu như cậu không phải Mạch Đinh, không phải là người yêu An Tử Yến, chỉ là một người bạn bình thường, nói không chừng cậu sẽ hỏi An Tử Yến: anh cuối cùng đã tìm được nữ chính trong câu chuyện của mình rồi sao?
Bị Mạch Đinh nghe thấy, cô gái cũng rất không quan tâm, ánh mắt không chút trốn tránh nhìn Mạch Đinh, An Tử Yến nhẹ nhíu mày: "Em sao lại còn ở đây?" Mạch Đinh không nói chuyện, cánh tay An Tử Yến vùng khỏi tay cô gái, kéo lấy Mạch Đinh: "Đi xuống rồi nói."
Tiếng bước chân của ba người trong bãi đậu xe vang đến nơi rất xa, cô gái không khách khí kéo mở cửa ghế phụ: "Không có ý muốn đối đầu với cậu, tôi thích ngồi phía trước."
"Lên xe." An Tử Yến mở cửa ghế sau, anh vì sao lại bỏ qua cho cô gái đó, nếu như đổi thành Tiểu Tư và Ellen, anh chắc là sẽ dùng chìa khóa khóa cửa xe, đem vị trí phía trước giữ lại cho mình mới đúng. Đau khổ, là mùi vị khó chịu, nếu phải hỏi tại sao, thì lý do quá nhiều rồi, mỗi một lý do là một mùi vị khổ sở không giống. Thấy Mạch Đinh không nhúc nhích, An Tử Yến đành phải kéo cậu, tay Mạch Đinh dùng sức túm cửa xe: "An Tử Yến, hay là, chúng ta thôi đi." Giọng của cậu cũng vang đi rất xa, trong bãi đậu xe trống trải lâu thật lâu không thể tan đi, một giây này, An Tử Yến cho rằng trái tim mình bị quấn chặt, cho đến khi Mạch Đinh tiếp tục nói: "Chuyện giấu người khác hay là chúng ta thôi đi." Hóa ra cậu nói là giấu chuyện này, tâm tình thay đổi quá nhanh, An Tử Yến ngẩng ra một lúc: "Tại sao kêu thôi đi?" An Tử Yến không tính là người có tính tình tốt, không đúng, nói ra thì anh là người xem như là tính tình rất gay go, anh rất ít khi tức giận chỉ cần tức giận lên sẽ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
"Em đã nghĩ rồi, cứ như vậy mà giấu, còn không bằng công khai tốt hơn."
"Em đang đùa anh?"
"Không phải, em chẳng qua..."
"Anh chịu đựng nhiều chuyện như vậy, kết quả em nghe người khác nói vài câu lại thay đổi suy nghĩ, lại qua vài ngày, em lại thừa nhận không được có phải là vẫn đổi không? Anh cảm thấy con mẹ nó anh giống tên ngốc!" em ấy hi vọng trở lại thời gian lúc trước chưa có ai phát hiện, mình làm theo yêu cầu, bây giờ em ấy lại một câu nhẹ nhàng nói không muốn như vậy, vậy tất cả những gì mình làm đến giờ chỉ là một lời nói đùa sao? An Tử Yến túm áo Mạch Đinh, cắn răng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, đẩy cậu ra.
Cô gái khoanh tay ngồi trong xe lộ ra ý cười: "Sự việc trở nên thú vị rồi." Mạch Đinh nắm chặt tay, ngón tay bấm vào thịt, gương mặt cô cười lên, cô lưu lại vết son môi trên áo và trên tai An Tử Yến, lúc cô cùng An Tử Yến đi cùng nhau người khác hướng ánh mắt hâm mộ cùng ánh mắt lúc biết mình và An Tử Yến ở bên nhau, vô cùng khác biệt. Nào có như vậy, nào có đạo lý này, giả nhìn lại giống thật, thật nhìn lại giống giả. Cô ta ngồi ở vị trí của mình, thái độ giống như đó chính là vị trí vốn dĩ của cô, mà An Tử Yến dung túng cô, đối với mình lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, tại sao không kêu cô ta câm miệng, lúc kêu mình câm miệng không phải nói rất dễ sao?
Tự ti và ganh ghét trở thành bóng đêm, nhấm chìm tim Mạch Đinh, mắt cậu đỏ ngầu: "Em có kêu anh chịu đựng sao, em có kêu anh vì em làm mấy chuyện này sao? Thế nào, rất muốn để em cảm ơn anh sao, vậy thật xin lỗi, chuyện anh làm đối với em mà nói là dư thừa, em không cần!" mình và An Tử Yến quả nhiên ở bên nhau quá lâu rồi sao, học được anh quá nhiều thứ, ngay cả lời chế nhạo cũng nói càng lúc càng tàn nhẫn, dựa vào vài câu, thì đem An Tử Yến làm vì mình, sự quan tâm An Tử Yến đối với mình, tình cảm của An Tử Yến đá sạch không đáng một chữ.
An Tử Yến chỉ là nhìn Mạch Đinh một cái, chỉ là một cái, ngay cả một giây cũng không đến, anh đóng cửa sau, ngồi vào trong xe khởi động, anh trong xe, cậu ngoài xe, tiếng khởi động động cơ, sau đó rời đi càng lúc càng xa. Mạch Đinh quay người nhìn hướng xe, cô gái từ trong xe vươn tay ra làm động tác tạm biệt, Mạch Đinh không động đậy, trong miệng tự mình lẩm bẩm: "Gì chứ, anh đang mắng em sao, em nói lời quá đáng không phải anh sẽ dùng lời quá đáng hơn đến tổn thương em sao, như vậy liền kéo phẳng không phải sao, anh bây giờ quá đáng khinh rồi, cái gì cũng không nói liền rời đi, em không phải thành, không phải thành một tên người yêu xấu xa thảm hại sao, An Tử Yến!" chỉ có ba từ cuối cũng trở thành gào thét.
Mạch Đinh nhớ rất rõ, đây là lần đầu, An Tử Yến dẫn theo người phụ nữ bỏ rơi mình, nhưng cậu lại không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy bọn họ tranh cãi. Có lẽ, có lẽ xe của anh ngừng ở ngay góc, đợi sau khi mình biết lỗi thì sẽ trở lại, Mạch Đinh đến góc rẽ, ở đó cái gì cũng không có, có lẽ, có lẽ xe của anh không ngừng ở đây, mà là ngừng ở một ngã rẽ.
cô gái ấn hạ cửa sổ xe, châm thuốc, khói thuốc vừa từ trong miệng phả ra còn chưa nhìn rõ hình dạng đã bị thổi bay, cô nghiêng đầu sang một bên, nhìn ánh đèn của xe khác từ gương chiếu hậu: "Tổn thương rồi?" An Tử Yến chỉ lo lái xe, từ vẻ mặt trên mặt anh rất rõ ràng, anh bây giờ không muốn nói chuyện với bất cứ ai, nhưng cô gái lại không giống người khác, cô không có lý do sợ An Tử Yến, mở màn hình chọn nhạc, cô bắt chéo hai chân đặt lên cửa xe, không chút nào lo lắng và quan tâm cuộc tranh cãi ban nay, một bộ dáng như người ngoài cảm thán: "Không quản cãi nghiêm trọng cỡ nào, nói bao nhiêu lời tổn thương, vẫn là không tách ra được, vẫn là không muốn chia tay, đây mới gọi là tình yêu đi, người trẻ thật tốt."
trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi của bọn họ, có bao nhiêu cặp tình nhân đang chia tay, bởi vì chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, bởi vì tiền, bởi vì ngoại tình, bởi vì mệt mỏi, lý do toàn thế giới chia tay nói tới nói lui cũng chỉ mấy điểm này. Lúc yêu nồng nhiệt oanh oanh liệt liệt ngắn ngủi chỉ có thể kêu làm tình, động tình, đa tình, cuồng dại...nhiều tình bên trong như vậy, có bao nhiêu người có thể chân chính có được tình yêu, tình yêu chân chính lại là thế nào, hoặc là, muốn cùng người đó trải qua một đời, thật sự trải qua một đời, có thể xem là tình yêu, hai chữ tình yêu này thật ra rất cao quý, rất hiếm thấy, chỉ là bị rất nhiều người dùng loạn lên.
Đêm này, An Tử Yến vẫn không trở về, trong phòng mỗi một ngọn đèn đều sáng, quá sáng khiến người ta ngủ không được. Mạch Đinh thức dậy, đi đến trước cửa, tắt đèn nhỏ ở đây, mỗi một ngọn đèn tắt đi cậu đều ngừng lại một lúc, cậu nghĩ, đợi lúc tắt tất cả đèn, An Tử Yến có phải sẽ trở lại không. Cuối cùng tất cả đèn đều tắt, vẫn chỉ có một mình Mạch Đinh.
Tranh cãi rất dễ dàng, cái khó chân chính là sau khi tranh cãi phải thu dọn tàn cuộc thế nào.
Anh và cô ta lúc này đang làm gì, đang nói những gì, nhìn thấy mặt cô ta, An Tử Yến thật sự một chút cũng không động tâm sao, giả như không gặp mình, An Tử Yến giới tính cuối cùng An Tử Yến sẽ chọn nhất định là nữ, An Tử Yến xem như là vận may trong đời mình, nhưng mình có phải sẽ xem như là vận rủi trong đời anh ấy không. Không cần nghĩ, đem bản thân nghĩ khiêm tốn và khốn khổ, không phải là vì dày vò bản thân đã nói mấy lời đó với An Tử Yến sao.
Xe ngừng trên đường, đèn khẩn cấp không ngừng nhấp nháy, thùng rác bị đụng hỏng ngã trên đất, An Tử Yến từ trong cửa sổ mở ra nhìn bầu trời, thời gian dường như không đi, tất cả mọi thứ trở thành trạng thái yên lặng. điếu thuốc cô gái để lại trên ghế ngồi, đơn độc đợi có môi ai đó hôn nó, An Tử Yến đem thuốc đặt lên môi, đầu thuốc trong bóng tối trở thành màu đỏ yếu ớy, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh vươn ra ngoài cửa sổ, lời muốn nói với Mạch Đinh, lời không muốn nói với Mạch Đinh, theo khói thuốc bị gió thổi đi. An Tử Yến nhắm mắt, có chút mệt, có chút đau. Lúc Mạch Đinh mở mắt ra, đã là trời sáng, khoảnh khắc thức dậy rõ ràng đại não cái gì cũng không nhớ, nhưng có kích động muốn chảy nước mắt, cậu không muốn dậy, cảm thấy bản thân mất đi lý do để thức dậy, không biết sau khi thức dậy thì động tác tiếp theo là gì, nhưng lại dựa vào độ ấm của một mình cậu không đủ làm ấm cả giường. đột nhiên, trong dư quang của cậu xuất hiện gì đó, chớp mắt, cậu cho rằng bản thân vẫn đang trong mơ, An Tử Yến tắm xong mở tủ áo, sau khi thay quần áo thì đi ra, anh một câu cũng không nói, động nhân, tổn thương, cái gì cũng không có.
"Trở lại lúc nào?"
"Cô gái đêm qua không cùng anh ở bên nhau?" muốn tranh cãi tìm một bậc thang xuống hòa giải, nhưng An Tử Yến không muốn đi bậc thang, anh túm áo khoác ném lên sofa, Mạch Đinh đứng ngoài phòng ngủ: "Anh tính mãi mãi không nói chuyện với em?" An Tử Yến đi về phía cửa, Mạch Đinh muốn đuổi theo, nhưng lại bị vướng vào ghế, ngã xuống đất, càng muốn biểu hiện ra một mặt đẹp đẽ trước An Tử Yến, thì lại càng xấu xí, ngay cả ông trời cũng không cho mình một chút tự tôn nào. An Tử Yến nghiêng người, lạnh mắt quan sát Mạch Đinh: "Muốn anh đỡ em? Ah, anh quên rồi, em căn bản không cần anh làm chuyện quá dư thừa."
"Anh đây là sao, muốn em xin lỗi, muốn em quỳ trước mặt anh nhận lỗi? Người khác đã mắng em cái gì, bọn họ đối với anh, chỉ có nghi vấn, tại sao anh sẽ cùng đàn ông ở bên nhau, tại sao anh sẽ thích đàn ông, ah biết bọn họ nói với em cái gì sao, bọn họ mắng em buồn nôn, mắng em vô sỉ, mắng em là đồng tính chết tiệt, mắng em..." nói không được nữa, có những lời cậu ngay cả nghe cũng không dám nghe, Mạch Đinh dùng tay nện lên đất: "Em rất khó chịu, nhưng em ngay cả yếu đuối một chút cũng không được, chỉ muốn rút lui một chút vẫn sẽ bị mắng chửi, mắng em không đủ kiên cường, mắng em là một tên quỷ nhát gan, thật sự rất mệt, An Tử Yến, em thật sự rất mệt, nhưng ngay cả anh cũng..."
"Muốn anh nói với em cái gì, che giấu cũng được, công khai cũng được, em đều đang đau khổ. Đối tốt với em, đối xấu với em, em cũng có thể cãi với anh, vẫn luôn là anh quyết định, vậy lần này đổi thành em quyết định, em nói anh phải nên làm sao."
"Có thể hay không, đừng nói em thành như vậy, em ý thức được mình phạm sai lầm, cho nên muốn sửa đổi, anh lại nói em đùa anh, đêm qua mấy lời em nói, có điều là nhìn thấy..."
"Rõ ràng biết là giả, rõ ràng kêu em đừng đến, Mạch Đinh, có những tổn thương là em tự mình tìm." Anh bình tĩnh nói xong, khom người xuống muốn kéo Mạch Đinh. Nhưng vẫn là nhận được những lời đau xót, có lúc sự bình tĩnh của anh rất đáng sợ, Mạch Đinh vỗ tay anh ra: "Đừng đụng em!" An Tử Yến cưỡng chế tay Mạch Đinh, Mạch Đinh vùng vẫy: "Đừng đụng em, em kêu anh đừng đụng em!" cậu tức giận chân vẫn vung về phía bụng An Tử Yến, An Tử Yến cúi đầu nhìn nơi bị chân đá, dùng tay vỗ vỗ: "Bây giờ biết anh tại sao không muốn nói chuyện với em rồi?"
"Vậy anh đừng nói nữa, đừng có dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với em nữa, nếu mệt mỏi thì đi tìm cô gái kia đi, em tuyệt đối sẽ không níu kéo anh, hai người mới là trời sinh một đôi, hai người mới là thích hợp nhất." Mình tại sao luôn không sửa được tật xấu một khi kích động thì nói lung tung, hoặc chỉ là muốn nghe thấy phủ nhận và cự tuyệt của anh. Khóe miệng An Tử Yến nặn ra nụ cười khổ, sau đó cười một chút, một chút đó biến mất trên mặt anh, trong con ngươi của anh màu xám, nhìn Mạch Đinh, nhìn mãi, lời nói bị nghẹn cứ mãi nói không ra, thật lâu, anh mới hỏi: "Em bây giờ là muốn để anh cùng người khác ở bên nhau?" Mạch Đinh cắn chặt môi dưới, cậu không cách nào vào lúc này khóc lóc ôm lấy An Tử Yến xin lỗi, không cách nào van anh ở lại, nếu không tự ti của cậu và hổ thẹn của cậu sẽ nhấm chìm cậu.
"Em thật được, vì em làm đến bước này, kết quả chỉ đổi lại một câu kêu anh rời xa em, kết quả, hạnh phúc của em là muốn một mình, như vậy sẽ không có tất cả này đúng không, sẽ không có người mắng em nữa, hỏi em một lần nữa, muốn thu lại lời lúc nãy không?"
"Không, không thu lại."
"Nguyện vọng này anh sẽ không thỏa mãn em, em cứ đau khổ cả đời cho anh đi."
"Em..." chỉ nói được một chữ, Mạch Đinh liền trợn to mắt, miệng và răng đều truyền lên cảm giác đau, mùi máu từ trong khoang miệng truyền lên. Cậu bụm miệng, mắt ngập tràn nước mắt, An Tử Yến túm lấy áo khoác trên đất đứng dậy: "Em cho rằng anh sẽ không đánh em?" cửa đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, nước mắt rơi khỏi mắt, chảy qua ngón tay, rơi vào khóe miệng trộn lẫn cùng máu.
Anh ấy đánh mình, không có nhẹ tay, không có mềm lòng, hung hăng cho mình một đấm, chưa bao giờ biết anh ấy đánh người là đau như vậy, bởi vì anh ấy chưa từng thật sự động thủ với mình, nhưng, nhưng trận cãi vả này ai đau hơn? Lúc mình quyết định ném đi tự ti thu lại lời nói đó, thời cơ đã qua rồi. Mạch Đinh lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu trong gương ngay cả bản thân cũng không nhìn ra, vặn mở vòi nước, hai tay cậu chụm lại hứng nước vỗ lên mặt, sau đó dùng khăn lau mặt, khăn có vấn đề gì, mặt mình có vấn đề gì, vì cớ gì lại ướt đẫm.
"Mày đau sao, xem xem mày đã nói gì, mày vui rồi sao, có thể đem An Tử Yến tức thành như vậy, mày...mày cảm thấy mày rất ngầu sao?" Mạch Đinh đau nhói thở không được, nhìn chằm chằm người trong gương: "Khóc cái gì, mày còn có mặt mũi khóc, An Tử Yến nên đánh chết mày mới đúng, kêu anh ấy đi đến chỗ phụ nữ khác, anh ấy nếu như đi thật, tao coi mày làm sao, đồ điên, đồ điên nhà mày, đừng khóc, có gì đáng khóc, toàn là mày tự tìm, mày đáng chết!" Mạch Đinh nằm sấp trên bồn rửa mặt, đem mặt vùi vào trong nước, hình dáng máu trong nước chảy từ khóe miệng yêu kiều lại mỹ lệ, bên trong đó không chỉ giấu nước mắt của Mạch Đinh mà còn giấu nỗi đau của An Tử Yến, An Tử Yến là trong tâm trạng nào đánh Mạch Đinh, có thể chỉ có một mình bản thân An Tử Yến biết.
Đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng này không có cách nào đi làm, Mạch Đinh gửi tin nhắn cho Quách Bình, nhờ anh ta giúp mình xin phép, trong tin nhắn trả lời của Quách Bình còn có nội dung khác, cô gái hôm qua lại đến công ty cùng phản ứng của mấy người trong công ty. Mạch Đinh nhìn một cái, nằm trở lại giường, kéo chăn che lên đầu.
Các cô gái trong công ty không ngừng mắng người bạn gái kia của An Tử Yến, ngoại trừ ghen tỵ ra, ngay cả bọn họ cũng chịu thua. Mạch Đinh suýt cười thành tiếng, bất luận mình làm gì, đều có thể bị tìm thấy nơi có thể mắng, buồn nôn, bình thường, không xứng với An Tử Yến, thành người mang lại xui rủi cho An Tử Yến, mà cô gái kia cái gì cũng không làm, chỉ xuất hiện đã thắng rồi. Bình thường thôi, vốn dĩ là thứ rất coi thường, lúc đặt bên cạnh sự vật tuyệt đẹp, thì sẽ trở thành thứ rất chói mắt.
Cậu cong người ôm lấy chân, đếm cừu, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng ngủ, phương pháp trốn tránh, thật ra ngủ so với rượu càng có hiệu quả hơn, nhưng đối với người đau thương mà nói, rượu lại dễ dàng hơn so với ngủ, có bao nhiêu người cấp thiết ngủ là vui vẻ?
Cậu lật tới lật lui, xem tivi, lên mạng, nhưng đại não không tiếp nhận bất cứ tin tức nào, muốn tìm người tâm sự lại sợ càng đau hơn. Trên giường hỗn loạn đồ ăn vặt, ngón tay lắc lắc trên không, Mạch Đinh sờ sờ cổ, mới tức giận nhớ đến nhẫn của mình vẫn ở chỗ cô gái kia, thế là cái gì cũng không chịu được, gọi điện thoại cho Quan Châu.
"A lô, Quan Châu, cậu ở công ty sao?"
"Sao vậy."
"Cô gái kia, cũng ở đó sao?" Quan Châu không có lập tức trả lời cậu, Mạch Đinh nói tiếp: "Có thể tìm cô ta nghe điện thoại không, tôi có chuyện tìm cô ta."
"Đợi vài phút." Quan Châu đi vào phòng tiếp khách, cô gái đang nằm trên sofa đọc truyện, trên bàn trà có thuốc và rượu đỏ uống đến một nửa, đôi chân mặc váy lộ ra một đường gợi cảm lại mê người, tư thế của cô khiến đàn ông bên ngoài đi qua lại nhịn không được mà chảy nước miếng, tầm nhìn của Quan Châu nhìn mặt đất: "Mạch Đinh tìm cô có chuyện." Cô gái vươn tay ra, Quan Châu đem điện thoại đặt lên tay cô.
"Chuyện gì."
"Tôi muốn lấy lại nhẫn của tôi."
"Nhẫn gì."
"Nhẫn cô cướp đi."
"Cái đó sao, ném rồi."
"Cô nói dối!"
"Tin hay không là chuyện của cậu, không có chuyện gì khác đừng làm phiền tôi." Mạch Đinh cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng không coi ai ra gì của cô ta, cô ta quả thật sẽ làm chuyện ném nhẫn của mình, cậu không chết tâm: "Vậy cô ném ở đâu, nói tôi biết, nếu không..." cậu nên lấy cái gì đe dọa cô ta: "Nếu không tôi sẽ nói An Tử Yến biết, anh ấy sẽ không thể không quản!" cậu nghe thấy tiếng cười nhạo mình tận đáy lòng.
"Đêm qua tôi nhớ cậu ở bãi đậu xe không có nói như vậy, ý trong lời của cậu rất rõ ràng là nói cậu không cần An Tử Yến, bây giờ cậu lại cần rồi? Đúng rồi, quên nói cậu biết, chuyện tôi cướp nhẫn cậu, An Tử Yến biết rồi."
"Không thể nào, nếu anh ấy biết sẽ không..."
"Tôi nói cái gì cậu cũng không tin, vậy thì không cần thiết phải nói chuyện." Nghe thấy tiếng cúp máy, điện thoại Mạch Đinh rơi trên giường. An Tử Yến biết chuyện này, anh ấy không kêu cô ta trả lại cho mình, là nhẫn bị vứt bỏ rồi, hay là mình bị vứt bỏ rồi, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy nữa, cứ ngừng ở đây, nghĩ đến thời tiết, nghĩ đến trong nhà còn chỗ nào chưa quét dọn, nghĩ đến chuyện trong công việc, quá nhiều chuyện có thể nghĩ, chỉ cần không liên quan đến An Tử Yến, thế nào cũng được.
Thời gian một ngày có hai mươi bốn tiếng, hóa ra lại dài như vậy, toàn bộ đồ ăn vặt bị đẩy xuống giường, Mạch Đinh tiếp tục tìm kiếm giấc ngủ.
Sáng sớm, Mạch Đinh vừa đến bộ phận quan hệ xã hội, phát hiện ánh mắt của tất cả đồng nghiệp đều tập trung trong phòng làm việc, cô gái ngồi trên bàn làm việc trước mặt An Tử Yến, bộ dạng giống như đang đếm tiền, Phạm Thiếu Quân tức giận không thôi: "Đêm trước tôi rất muốn hỏi, cô ta rốt cuộc là ai, Mạch Đinh cậu biết không?" nếu không phải biết chân tướng, Phạm Thiếu Quân tuyệt đối sẽ tin cô gái này là người yêu của An Tử Yến. Anh ta quay đầu mới nhìn thấy vết thương trên miệng Mạch Đinh: "Miệng cậu làm sao vậy?"
"Không cẩn thận đụng trúng, vết thương nhỏ."
"Vết thương nhỏ? Mặt cậu khiến người ta cảm thấy hình như rất đau, đối với đàn ông chúng ta mà nói chút vết thương này không tính là gì, cậu cũng quá yếu ớt rồi, lẽ nào cũng là chịu ảnh hưởng của cô gái đó? Bọn họ lại không phải là thật, đúng đó, khẳng định không phải là thật, cho nên, Mạch Đinh, có thể xin Yến giới thiệu cho tôi quen biết không." Quách Bình oán trách Phạm Thiếu Quân: "Bây giờ là lúc cậu nên nói mấy chuyện này? Cậu vừa mới chia tay, dù thế nào cũng nên giới thiệu cho tôi."
"Cô ta có gì tốt, đàn ông mấy anh..."
"Có vài người không phải quan sát động vật, cô cũng không phải sao, cơ thể đẹp, tướng mạo càng đẹp, ai mà không thích, nếu không thì phim Hàn, phim thần tượng tại sao đều tìm trai đẹp, gái đẹp làm vai chính."
Nhìn thấy hai người từ văn phòng đi ra, tiếng bàn luận ngưng lại, mọi người đều bắt đầu bận chuyện của mình.
"Mạch Đinh, công ty bên kia kêu qua đó một chút." Vẫn cho rằng An Tử Yến thật sự sẽ không nói chuyện với mình nữa, nghe thấy giọng anh, cho dù chỉ là lấy giọng nói của cấp trên, cũng khiến thân thể căng cứng của Mạch Đinh thả lỏng mấy phần.
"Vâng, tôi lập tức đi."
"Tôi đúng lúc muốn đi qua bên đó, thuận đường cho tôi quá giang."
"Ừm." Mạch Đinh sắp trả lời không được, đi theo sau lưng anh, người khác trong thang máy chủ động nhường ra hai vị trí, người bên cạnh hai người họ trò chuyện như hiểu như không, Mạch Đinh đứng ở một bên cảm thấy như có như không.
Đột nhiên, kiên cường, yếu đuối, che giấu, bình lặng, tiếng mắng, thế tục...những thứ lúc trước đã từng nghĩ đều trở nên không quan trọng, sau khi cân nhắc không được, trước đó nghĩ không ra, đầu óc đều trống không, ngay cả lý trí cũng không có, Mạch Đinh chỉ thuận theo bản năng đem tay đặt vào long bàn tay An Tử Yến, nhẹ nhàng nắm lấy. tiếng An Tử Yến đang nói chuyện ngừng lại, quay đầu nhìn Mạch Đinh, Mạch Đinh cũng nhìn anh, An Tử Yến sẽ bỏ tay mình ra chứ, An Tử Yến sẽ mắng mình sao, Mạch Đinh ngay cả những điều này cũng không cách nào mà suy nghĩ, cậu chỉ là rất muốn làm như vậy, ngay cả nói chuyện cũng theo bản năng: "Anh chỉ có thể là An Tử Yến của em, về điểm này, anh sẽ phủ nhận sao?"
"Về điểm này, anh phủ nhận không được."
Trong thang máy ngoại trừ cô gái kia ra, người khác đều nín thở, không cách nào hiểu cũng không cách nào nhận thức, một vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng bên phải An Tử Yến, An Tử Yến lại nghiêng về phía Mạch Đinh bên trái, cô gái quan sát Mạch Đinh: "An Tử Yến dựa vào cái gì thích cậu?" Mạch Đinh lúc trước vẫn luôn sợ người khác hỏi vấn đề này, cậu không trả lời được, An Tử Yến cũng chưa bao giờ nói qua anh ấy là thế nào thích mình, nhưng là, có kết quả rồi, bởi vì thật sự quan trọng như vậy sao?
"Anh ấy chính là thích tôi, tôi ở trong mắt người khác không đáng để anh ấy thích thì lại làm sao, anh ấy chính là thích tôi!"
Đồng nghiệp bên cạnh Mạch Đinh nói: "Cậu đừng giỡn chứ, cho dù ghen tỵ cũng không cần trước mắt bạn gái An Tử Yến đùa như vậy chứ, đừng coi thường người ta được không, còn nói giám đốc An thích cậu, một người đàn ông, không ngại mình buồn..."
Cô gái đột nhiên vươn tay ra, Mạch Đinh cho rằng cô ta muốn đánh mình, ai ngờ tay cô túm lấy tóc đồng nghiệp bên cạnh, trực tiếp nện lên vách thang máy, tiếng vang to đến mức khiến người ta hoảng sợ, đồng nghiệp nhũn chân quỳ xuống, cô gái ngồi trên ưng anh ta, một chiếc giày cao gót giẫm lên chân anh ta, chỉ cần anh ta vừa động, gót giày của cô sẽ giẫm vào thịt.
"Như vậy giải quyết đơn giản hơn nhiều."
"Đây, ở đây là công ty!" lý trí của Mạch Đinh toàn bộ đều hút trở lại, cậu mới ý thức được mình lúc nãy mới làm cái gì, bây giờ lại suy nghĩ vấn đề hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Tôi lại không phải người của công ty này." Cô hướng sang An Tử Yến xòe tay ra, Mạch Đinh che trước mặt An Tử Yến: "Cho, cho dù coi như cô dùng bạo lực cướp với tôi, tôi cũng sẽ không đem An Tử Yến cho cô!"
"Cướp với cậu? Cậu tặng tôi, tôi cũng không thèm, tôi không có hứng thú với con nít."
An Tử Yến đem Mạch Đinh kéo qua bên cạnh, lấy tiền ra đưa vào tay cô ta, cô ta trực tiếp để vào trong áo mình: "Học An Tử Yến nhiều vào, đầu óc gì đó, tôi làm loại chuyện này là phải tăng giá." Cô ta vừa nói chân vừa dùng sức, người đàn ông dưới chân cô đau rên hừ hừ. Cách nói của cô quá ương bướng, An Tử Yến cái gì cũng không nói, cô ta tự mình đánh người, còn yêu cầu tăng giá, hơn nữa An Tử Yến cũng đã hai mươi mấy rồi, làm gì mà tính là con nít gì đó.
"Chồng tôi đem tiền đóng băng hết rồi, nếu không tôi sẽ đến đây sao?" thang máy đến lầu một, cô gái mới đứng dậy, trước thang máy đứng không ít người, cô gái nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tránh ra." Bọn họ cùng nhau đi ra, người xung quanh nhao nhao trao đổi ánh mắt, Mạch Đinh đi vài bước lại quay đầu nhìn đồng nghiệp vừa bị ức hiếp trong thang máy, thông thường sau khi kích động qua đi tiếp theo nhất định là hối hận. An Tử Yến ngừng lại, dùng tay ấn sau gáy Mạch Đinh: "Không thể để em một mình được nữa rồi." Mạch Đinh muốn nói lại, tay đặt sau gáy cậu của An Tử Yến trượt xuống, lướt qua sau cổ, lướt qua lưng, túm lấy tay cậu.
Tay nắm không chặt, buông ra rồi, lần nữa lại nắm lấy là được rồi.
Nếu quá mệt, thì nghỉ ngơi, lại lần nữa đối mặt là được rồi.
Lời cô gái lúc này trong đầu Mạch Đinh rõ ràng lại thâm sâu, bị tất cả mọi người phản đối cũng không chia tay đó chính là chúng ta thắng rồi, thế tục một lần lại một lần nỗ lực tiêu diệt nội tâm mình, tổn thương rồi thì băng bó cho tốt, mắng xong rồi thì lau nước mắt cho sạch, không kiên cường cũng không sao, muốn trốn tránh cũng không sao, chỉ cần anh ở đây.
Cô gái vẫn là trực tiếp ngồi vào ghế trước xe thúc giục: "Đưa tôi đi sân bay trước." Cô gái này đến đường không rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, có lẽ nghe thấy cô nhắc đến chuyện chồng mình, địch ý và ghen tuông của Mạch Đinh đối với cô gái cũng hạ xuống: "Cô thật sự không phải đến cướp An Tử Yến chứ?"
"Cậu sợ cậu sẽ thua?" đồng thời câu hỏi ngược của cô gái, thì đem một chiếc nhẫn đeo lên ngón vô danh của mình: "Tôi thích nhẫn của mình." Nhìn thấy cô lấy nhẫn ra, Mạch Đinh thiếu chút nữa giật lấy, cũng may trước khi động thủ cậu nhìn rõ đó không phải là nhẫn mình: "Nhẫn tôi đâu, thật sự ném rồi?"
"Ném vào tay người khác rồi."
"Ai?" thấy cô gái không trả lời, Mạch Đinh quay sang An Tử Yến: "An Tử Yến, cô ta đem nhẫn của em ném cho người khác rồi, cứ bỏ qua như vậy sao, lẽ nào anh vẫn đang tức giận em, mấy lời em nói trước đó không phải cố ý, em..." An Tử Yến cắt ngang cậu: "Bây giờ đừng nói với anh mấy cái đó, đợi người ngoài đi rồi nói." Trước mặt người khác, có mấy lời An Tử Yến nào có thể nói ra.
"Đợi cô ta đi rồi, nhẫn cũng không tìm thấy thật luôn."
Trong xe chỉ còn lại tiếng của Mạch Đinh, lúc sắp đến sân bay, cô gái lấy điện thoại ra: "Tiểu bảo bối của chị, nhớ chị không, đợi chị trở về, chúng ta cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, chị thật muốn hôn em, hôn em mặt đầy nước bọt." Thái độ của cô hoàn toàn thay đổi, giống như một thiếu nữ yêu cuồng nhiệt, Mạch Đinh nghe mà đỏ mặt.
"Alô, cậu là ai, lập tức kêu cậu ấy lại nghe điện thoại!" đây thật lúng túng, người trong lòng cô ta đem điện thoại cho người khác nghe rồi, Mạch Đinh dường như phát ra giọng ác, ai kêu cô cứ trưng ra dáng vẻ xem người khác như rác rưởi. Mạch Đinh ở ghế sau nằm bò về trước, nói nhỏ bên tai An Tử Yến: "Nghe nội dung cô ta nói chuyện, chồng cô ta nhỏ hơn cô ta sao."
"Cô ta đang gọi điện thoại cho con trai."
"Hóa ra là như vậy!" Mạch Đinh gật gật đầu, đột nhiên tăng cao âm lượng: "Con, con, con trai?! Con trai cô ta bao nhiêu tuổi?!"
"Hình như học đại học."
"Đã lên đại học rồi, vậy mà lại gọi điện thoại như vậy, cô ta chắc là biến thái!" chuyện khiến Mạch Đinh kinh ngạc quá nhiều, kỹ thuật bảo dưỡng của cô ta, tất cả của cô ta.
"Cô ta chính là biến thái, em lẽ nào thật sự cho rằng anh sẽ cùng bà dì như vậy xảy ra chuyện gì?" An Tử Yến đem xe ngừng lại. cô gái nghe rõ mồn một đối thoại của hai người, bị kêu là bà dì cũng tính là một trong những rất nhiều địa lôi của cô, cô ta lại lần nữa đánh giá chiếc nhẫn, tự lẩm bẩm: "Tôi nghe nói kim cương rất cứng, không biết viên này của tôi là thật hay giả." Nói xong cô xuống xe, tiếp theo ngón tay vẽ qua thân xe, âm thanh chói tai khiến người ta nhịn không được bịt lỗ tai, cô ở ngoài xe thổi thổi nhẫn: "Xem ra là thật rồi." Nói xong liền đi. Mạch Đinh đối với tùy ý làm bậy của người phụ nữ này cảm thấy tức giận, đây là xe mới của An Tử Yến: "Anh đừng kéo em, em phải đi giáo huấn cô ta."
"Anh sẽ không kéo em, có điều, mười em cũng không đánh lại cô ta."
"Em đánh không lại anh có thể giúp đỡ mà, anh luôn có thể đánh lại cô ta mà."
An Tử Yến đem xe đổi phương hướng: "Không biết." Anh ấy vậy mà cũng không rõ có thể thắng cô ta hay không, nghe khẩu khí hình như chỉ chừng sáu mươi phần trăm, Mạch Đinh truy hỏi: "Cô ta tên gì, em chưa bao giờ nghe anh nói có quen biết loại người này."
"Hình như tên Lam Ngân."
"Hình như?"
An Tử Yến nhún nhún vai: "Anh chỉ quen biết cô ta hơn em hai ngày."
"Hai người nhìn lại giống như quen biết hơn em hai trăm năm rồi! Vậy anh thế nào tìm được cô ta."
"Đến nhà trẻ cô giáo giới thiệu."
"Cô ta là trung gian sao?!" đối tượng mình ghen tuông, ghen tỵ vậy mà là một bà dì có chồng, con trai học đại học, Mạch Đinh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện. Xe lái trở về, cậu không muốn bỏ qua bất cứ một giây nào hòa hợp cùng An Tử Yến, tranh cãi nhiều rồi, bọn họ ngay cả hòa hợp cũng trở nên rất quen thuộc.
"Có điều Lam Ngân hình như mỗi lần rất không cao hứng khi có người mắng vấn đề giới tính nam sinh." Cậu đột nhiên không cách nào gọi người phụ nữ đó là dì, dáng vẻ của cô giống như yêu quái ăn thịt Đường Tăng.
"Người yêu con trai cô ta hình như là nam."
"Phải không, thật không nhìn ra, người đàn ông kia thật đáng thương, có người vợ như vậy. anh nhất định rất hối hận tìm cô ta đến đúng không, cô ta căn bản không chịu khống chế." Chủ đề nhẹ nhàng còn có thể nói bao lâu, nói nhiều vài câu, sau khi trở về công ty còn có một đống vấn đề đợi giải quyết. An Tử Yến ấn hạ cửa sổ xe, đem một tay đặt lên trên, âm thanh nhàn nhạt khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến nhạc Blues trong quán bar: "Chuyện anh hối hận nhất là đã đánh em, đau không?" Mạch Đinh lắc đầu: "Một chút cũng không đau, giống như lúc bình thường anh đánh em thôi, đem mấy lời em nói quên hết đi, toàn là giả thôi, xin..."
"Đừng nói tiếp, đây không phải là vấn đề của một mình em."
"Nhưng vấn đề của em nhiều hơn chút, cho nên, cứ như vậy sao, anh không giận em sao?"
"Ừm, cứ như vậy."
Mạch Đinh từ phía sau cách ghế ngồi ôm lấy An Tử Yến: "Anh thật sự sẽ chiều hư em." An Tử Yến tay chống đầu, kéo kéo khóe miệng: "Hậu quả của chiều hư em anh đã lĩnh giáo qua rồi, nhưng, cho dù như vậy, anh vẫn muốn chiều hư em." Mạch Đinh ló đầu qua hôn lên mặt An Tử Yến: "Đây là quà xin lỗi." Nói xong cậu lại hôn cái thứ hai: "Đây là quà hòa hợp." Tiếp theo là cái thứ ba: "Đây là quà lúc nãy anh làm em cảm động." Cái thứ tư, thứ năm, cậu hôn đến không muốn ngừng lại.
"Anh sao lại có thể dễ dàng như vậy tha thứ cho em chứ." Mạch Đinh đang tìm mắng, cậu muốn nghe châm chọc của An Tử Yến, tay của An Tử Yến hướng ra sau sờ lên tóc Mạch Đinh: "Có thể bởi vì anh quá yêu em rồi." Lời tình xuất quỷ nhập thần lại cứ vào lúc này mà phát động công kích, cậu cũng sắp quên âm thanh lúc An Tử Yến nói tiếng "yêu" này rồi, máu chảy loạn trong huyết quản, trái tim đập lung tung trong lồng ngực, thân thể của em, khí quản của em, đều bị anh khống chế.
"Anh vừa mới nói gì, em không nghe thấy."
"Đừng có mỗi lần giành xin lỗi, đồ ngốc, em đợi thêm lúc nữa, thì có thể nghe thấy lời xin lỗi của anh." Anh nghiêng đầu qua hôn Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng đẩy anh ra: "Nhìn trước mặt!!"
"Trước mặt nào?"
"Nhìn đường."
"Đường nào?"
"Còn có đường nào nữa! Anh đang lái xe, chú ý an toàn giao thông."
"Chỉ nhìn em không được?" hóa ra An Tử Yến không chỉ độc miệng, cũng sở trường trêu chọc lòng người, cũng may bình thường anh rất ít biểu hiện ra mặt này, nếu không mình đối với anh ấy phải qua bao nhiêu hố lửa.
"Đương nhiên không được! Ít, ít ra lúc lái xe không được, lúc khác để anh nhìn hai cái cũng không thiếu miếng thịt." Tay cậu gác lên vai An Tử Yến, nhìn thấy tín hiệu đèn trước mặt: "Đèn đỏ, đèn đỏ!" An Tử Yến đạp thắng xe, dùng sức kéo tay Mạch Đinh, suýt chút đem cả người Mạch Đinh kéo đến ghế trước.
"Anh làm..." âm thanh ngừng lại, cậu có thể cảm nhận được có gì đó đeo lên ngón tay vô danh, cậu biết đó là gì.
"Sau này đừng để người khác cướp mất."
"Tuyệt đối sẽ không! Này, An Tử Yến, sau này chúng ta vẫn sẽ tranh cãi sao?"
"Chắc là vậy."
"Vậy lần sau sau khi tranh cãi lại có thể nghe thấy anh nói yêu em rồi." Mạch Đinh cười nói.
"Anh có nói sao?"
"Có nói, là lúc nãy!"
"Lúc nãy là lúc nào."
"Lúc nãy chính là lúc nãy!"
Con người có xem là sinh vật đa tình nhất không, bởi vì một bộ phim mà yêu một diễn viên, bởi vì một bài hát mà yêu thích ca sỹ, bởi vì một cuốn tiểu thuyết mà yêu tác giả, bởi vì một bộ phim hoạt hình mà yêu diễn viên lồng tiếng. Đa tình, tình cảm quá nhiều có thể dùng ở quá nhiều nơi, bị tình cảm tổn thương một lần rồi một lần, thề sẽ không tin tưởng tình cảm nữa, nhưng cuối cùng lại bất tri bất giác chìm vào, hoặc là, vẫn đang khát vọng, khát vọng tình cảm này chính là tình yêu.
"Tôi đùa cậu thôi, bị quá nhiều người biết cũng rất phiền." Cô gái không quan tâm nói, lời cô tùy tiện khiến tổn thương bản thân, lúc gom hết dũng khí, cô lại nói loại lời này. Mạch Đinh muốn nhào qua hét lớn với cô, đem ủy khuất và tức giận bên trong đều phát tiết lên người không hề liên quan đến mình, ai cho phép cô lưu lại dấu môi cho An Tử Yến, ai cho phép cô cướp nhẫn kết hôn, ai cho phép cô khua tay múa chân với tình cảm của mình!
Không quan tâm ánh mắt tức giận của Mạch Đinh, cô gái kéo mở cửa đi ra ngoài, Mạch Đinh cũng theo đi ra? Cậu không dám phát hỏa với cô gái, không biết nguyên nhâ, chỉ là không dám. Cô gái dựa tường, tay vói vào áo ngực của lễ phục, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, sau khi châm thuốc, hít sâu một hơi phả ra khói thuốc mơ hồ quấn quanh gương mặt xinh đẹp của cô.
"Đem nhẫn cưới trả tôi đi!"
Cô gái giống như không nghe thấy yêu cầu của Mạch Đinh, nghịch chiếc nhẫn trong tay, Mạch Đinh tiếp tục nói: "Cô con có gì thì nói, cảm thấy tôi yếu đuối, tôi có thể lập tức đi vào nói mọi người biết quan hệ của tôi và An Tử Yến."
"Tôi và cậu rốt cuộc cũng chỉ là người lạ, cậu không cần chứng minh tình cảm của cậu với tôi."
"Phải rồi, tôi không cần chứng minh với cô, không cần chứng minh với bất cứ ai, dù sao không quản làm thế nào, nói thế nào, cũng thắng không được thế tục, mãi mãi thắng không được." Mạch Đinh chết tâm rồi, tuyệt vọng rồi, thật ra mà nói, thứ mà bọn họ vẫn luôn đối kháng thật ra trên bản chất vẫn là cùng một chuyện, ba mẹ cũng được, con cái cũng được,căn bản rốt cuộc không phải chính là bởi vì mình là nam sao? Trong mắt mình nhìn thấy là tình yêu, trong mắt người khác nhìn thấy là giới tính, con mẹ nó giới tính này, khiến phim truyền hình vẫn không vẽ được dấu câu kết. Cô gái túm lấy cổ áo Mạch Đinh kéo về phía mình, đem khói thuốc trong miệng phả lên mặt Mạch Đinh: "Tiểu tử, không nhất định phải có tất cả mọi người chấp nhận mới là thắng, hai người tuy rằng không được tất cả mọi người chấp nhận nhưng vẫn luôn ở bên nhau đó cũng gọi là thắng, hiểu chưa?" nói xong cô gái đẩy cậu ra, Mạch Đinh sững lại, đứng ở đó, nhìn cô gái ném đầu thuốc trở lại đại sảnh.
Mình có phải là đem yêu cầu đặt quá cao rồi không, hi vọng toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều chấp nhận tình cảm mình, hi vọng xã hội toàn bộ thay đổi, dựa vào gì chứ, loại chuyện này ngay cả tổng thống cũng không làm được.
Cô gái trở lại bên cạnh An Tử Yến dùng ngón tay thon dài chỉnh chỉnh ngực áo: "Chúng ta lúc nào có thể đi?" An Tử Yến chỉ nhìn một cái liền phát hiện nhẫn trong tay cô: "Cô đã làm gì rồi?"
"Không làm gì hết, bởi vì buồn chán hơi ức hiếp bảo bối của anh một chút."
"Tôi đã nói qua cô đừng đụng vào em ấy."
"Có nói qua sao, tôi không nhớ, lại nói tôi tại sao phải nghe anh?"
"Bởi vì cô lấy tiền của tôi."
Cô gái nhẹ cười: "Anh không thể đổi một đáp án tình thú hơn sao?"
"Tôi và cô chỉ có giao dịch."
"Vậy chúng ta bàn giao dịch, vì thỏa mãn nguyện vọng ngây thơ tùy tính của Mạch Đinh, anh tính cứ như vậy? Vậy tôi phải làm bạn gái anh bao lâu, bồi anh diễn bao nhiêu vở kịch? Làm gì vì yêu thích của Mạch Đinh mà làm chuyện mình chán ghét, sủng hư cậu ấy đối với anh cũng không có lợi ích gì, hay là nói anh muốn nói cho người khác biết tình cảm anh rất vĩ đại?"
"Tình yêu quá vĩ đại chỉ khiến tôi phản cảm." An Tử Yến đặt một tay trong túi quần, uống ngụm rượu, nhàn nhạt nói.
"Anh đây không tính là đáp án."
"Tôi có đáp án cô cần?"
Cô gái đem nhẫn vung lên: "Dùng loại ngữ khí này nói với tôi phải nghĩ đến hậu quả, tôi không giống anh, có tình cảm với Mạch Đinh, ăn hiếp cậu ấy tôi sẽ không mềm lòng." An Tử Yến nâng tay, nhanh hơn cô gái một bước đón lấy chiếc nhẫn: "Tìm cô đến là sai lầm của tôi." Cô gái hai tay đan lại gác lên vai của An Tử Yến, chống cằm: "Anh không chỉ có sai lầm này, có điều, tôi cảm thấy đàn ông vì người trong lòng mà phạm sai lầm, rất đáng yêu." An Tử Yến liếc cô một cái, cô gái tiếp tục nói: "Ở đây cũng không có gì làm, không bằng chúng ta kiếm lý do đi trước." Cô không đợi An Tử Yến trả lời, không biết đã nói gì với Vương tổng bọn họ, mà bọn họ đỏ mặt gật đầu: "Vậy hai người đi trước đi."
Cô gái vừa kéo cánh tay An Tử Yến vừa cùng anh đi ra ngoài, An Tử Yến nhìn Quan Châu một cái, Quan Châu lập tức gật gật đầu.
"Anh không tò mò tôi nói gì với mấy lão tổng sao?"
"Không hứng thú."
"Tôi nói hôm nay là kỳ rụng trứng của tôi, chúng ta phải về nhà sinh con." Lời nói nhẹ nhàng không đổi lại tiếng cười, nhưng đổi lại được gương mặt trắng bệch của Mạch Đinh sau khi mở cửa, một câu cô tùy tiện nói nghe ra còn hợp tình hợp lý hơn mình nói.
Tất cả đều quá châm chọc, vì để che giấu, Mạch Đinh luôn muốn bên cạnh An Tử Yến sắp xếp một cô gái, lần các đồng nghiệp muốn đến nhà mình cũng đã từng muốn Tiểu Tư đến giúp đỡ, nghe thấy tin đồn của An Tử Yến và cô gái khác trong công ty, cậu trong lòng không phải không có cảm thụ mà đồng thời lại thở phào. Bây giờ, lúc này, khắc này, ông trời như đang muốn báo thù chút ích kỷ nhỏ nhoi này của cậu, bên cạnh An Tử Yến có một cô gái sẽ khiến mọi người phải nín thở, không chút cảm giác sai trái, trời sinh một đôi, nếu như cậu không phải Mạch Đinh, không phải là người yêu An Tử Yến, chỉ là một người bạn bình thường, nói không chừng cậu sẽ hỏi An Tử Yến: anh cuối cùng đã tìm được nữ chính trong câu chuyện của mình rồi sao?
Bị Mạch Đinh nghe thấy, cô gái cũng rất không quan tâm, ánh mắt không chút trốn tránh nhìn Mạch Đinh, An Tử Yến nhẹ nhíu mày: "Em sao lại còn ở đây?" Mạch Đinh không nói chuyện, cánh tay An Tử Yến vùng khỏi tay cô gái, kéo lấy Mạch Đinh: "Đi xuống rồi nói."
Tiếng bước chân của ba người trong bãi đậu xe vang đến nơi rất xa, cô gái không khách khí kéo mở cửa ghế phụ: "Không có ý muốn đối đầu với cậu, tôi thích ngồi phía trước."
"Lên xe." An Tử Yến mở cửa ghế sau, anh vì sao lại bỏ qua cho cô gái đó, nếu như đổi thành Tiểu Tư và Ellen, anh chắc là sẽ dùng chìa khóa khóa cửa xe, đem vị trí phía trước giữ lại cho mình mới đúng. Đau khổ, là mùi vị khó chịu, nếu phải hỏi tại sao, thì lý do quá nhiều rồi, mỗi một lý do là một mùi vị khổ sở không giống. Thấy Mạch Đinh không nhúc nhích, An Tử Yến đành phải kéo cậu, tay Mạch Đinh dùng sức túm cửa xe: "An Tử Yến, hay là, chúng ta thôi đi." Giọng của cậu cũng vang đi rất xa, trong bãi đậu xe trống trải lâu thật lâu không thể tan đi, một giây này, An Tử Yến cho rằng trái tim mình bị quấn chặt, cho đến khi Mạch Đinh tiếp tục nói: "Chuyện giấu người khác hay là chúng ta thôi đi." Hóa ra cậu nói là giấu chuyện này, tâm tình thay đổi quá nhanh, An Tử Yến ngẩng ra một lúc: "Tại sao kêu thôi đi?" An Tử Yến không tính là người có tính tình tốt, không đúng, nói ra thì anh là người xem như là tính tình rất gay go, anh rất ít khi tức giận chỉ cần tức giận lên sẽ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
"Em đã nghĩ rồi, cứ như vậy mà giấu, còn không bằng công khai tốt hơn."
"Em đang đùa anh?"
"Không phải, em chẳng qua..."
"Anh chịu đựng nhiều chuyện như vậy, kết quả em nghe người khác nói vài câu lại thay đổi suy nghĩ, lại qua vài ngày, em lại thừa nhận không được có phải là vẫn đổi không? Anh cảm thấy con mẹ nó anh giống tên ngốc!" em ấy hi vọng trở lại thời gian lúc trước chưa có ai phát hiện, mình làm theo yêu cầu, bây giờ em ấy lại một câu nhẹ nhàng nói không muốn như vậy, vậy tất cả những gì mình làm đến giờ chỉ là một lời nói đùa sao? An Tử Yến túm áo Mạch Đinh, cắn răng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, đẩy cậu ra.
Cô gái khoanh tay ngồi trong xe lộ ra ý cười: "Sự việc trở nên thú vị rồi." Mạch Đinh nắm chặt tay, ngón tay bấm vào thịt, gương mặt cô cười lên, cô lưu lại vết son môi trên áo và trên tai An Tử Yến, lúc cô cùng An Tử Yến đi cùng nhau người khác hướng ánh mắt hâm mộ cùng ánh mắt lúc biết mình và An Tử Yến ở bên nhau, vô cùng khác biệt. Nào có như vậy, nào có đạo lý này, giả nhìn lại giống thật, thật nhìn lại giống giả. Cô ta ngồi ở vị trí của mình, thái độ giống như đó chính là vị trí vốn dĩ của cô, mà An Tử Yến dung túng cô, đối với mình lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, tại sao không kêu cô ta câm miệng, lúc kêu mình câm miệng không phải nói rất dễ sao?
Tự ti và ganh ghét trở thành bóng đêm, nhấm chìm tim Mạch Đinh, mắt cậu đỏ ngầu: "Em có kêu anh chịu đựng sao, em có kêu anh vì em làm mấy chuyện này sao? Thế nào, rất muốn để em cảm ơn anh sao, vậy thật xin lỗi, chuyện anh làm đối với em mà nói là dư thừa, em không cần!" mình và An Tử Yến quả nhiên ở bên nhau quá lâu rồi sao, học được anh quá nhiều thứ, ngay cả lời chế nhạo cũng nói càng lúc càng tàn nhẫn, dựa vào vài câu, thì đem An Tử Yến làm vì mình, sự quan tâm An Tử Yến đối với mình, tình cảm của An Tử Yến đá sạch không đáng một chữ.
An Tử Yến chỉ là nhìn Mạch Đinh một cái, chỉ là một cái, ngay cả một giây cũng không đến, anh đóng cửa sau, ngồi vào trong xe khởi động, anh trong xe, cậu ngoài xe, tiếng khởi động động cơ, sau đó rời đi càng lúc càng xa. Mạch Đinh quay người nhìn hướng xe, cô gái từ trong xe vươn tay ra làm động tác tạm biệt, Mạch Đinh không động đậy, trong miệng tự mình lẩm bẩm: "Gì chứ, anh đang mắng em sao, em nói lời quá đáng không phải anh sẽ dùng lời quá đáng hơn đến tổn thương em sao, như vậy liền kéo phẳng không phải sao, anh bây giờ quá đáng khinh rồi, cái gì cũng không nói liền rời đi, em không phải thành, không phải thành một tên người yêu xấu xa thảm hại sao, An Tử Yến!" chỉ có ba từ cuối cũng trở thành gào thét.
Mạch Đinh nhớ rất rõ, đây là lần đầu, An Tử Yến dẫn theo người phụ nữ bỏ rơi mình, nhưng cậu lại không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy bọn họ tranh cãi. Có lẽ, có lẽ xe của anh ngừng ở ngay góc, đợi sau khi mình biết lỗi thì sẽ trở lại, Mạch Đinh đến góc rẽ, ở đó cái gì cũng không có, có lẽ, có lẽ xe của anh không ngừng ở đây, mà là ngừng ở một ngã rẽ.
cô gái ấn hạ cửa sổ xe, châm thuốc, khói thuốc vừa từ trong miệng phả ra còn chưa nhìn rõ hình dạng đã bị thổi bay, cô nghiêng đầu sang một bên, nhìn ánh đèn của xe khác từ gương chiếu hậu: "Tổn thương rồi?" An Tử Yến chỉ lo lái xe, từ vẻ mặt trên mặt anh rất rõ ràng, anh bây giờ không muốn nói chuyện với bất cứ ai, nhưng cô gái lại không giống người khác, cô không có lý do sợ An Tử Yến, mở màn hình chọn nhạc, cô bắt chéo hai chân đặt lên cửa xe, không chút nào lo lắng và quan tâm cuộc tranh cãi ban nay, một bộ dáng như người ngoài cảm thán: "Không quản cãi nghiêm trọng cỡ nào, nói bao nhiêu lời tổn thương, vẫn là không tách ra được, vẫn là không muốn chia tay, đây mới gọi là tình yêu đi, người trẻ thật tốt."
trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi của bọn họ, có bao nhiêu cặp tình nhân đang chia tay, bởi vì chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, bởi vì tiền, bởi vì ngoại tình, bởi vì mệt mỏi, lý do toàn thế giới chia tay nói tới nói lui cũng chỉ mấy điểm này. Lúc yêu nồng nhiệt oanh oanh liệt liệt ngắn ngủi chỉ có thể kêu làm tình, động tình, đa tình, cuồng dại...nhiều tình bên trong như vậy, có bao nhiêu người có thể chân chính có được tình yêu, tình yêu chân chính lại là thế nào, hoặc là, muốn cùng người đó trải qua một đời, thật sự trải qua một đời, có thể xem là tình yêu, hai chữ tình yêu này thật ra rất cao quý, rất hiếm thấy, chỉ là bị rất nhiều người dùng loạn lên.
Đêm này, An Tử Yến vẫn không trở về, trong phòng mỗi một ngọn đèn đều sáng, quá sáng khiến người ta ngủ không được. Mạch Đinh thức dậy, đi đến trước cửa, tắt đèn nhỏ ở đây, mỗi một ngọn đèn tắt đi cậu đều ngừng lại một lúc, cậu nghĩ, đợi lúc tắt tất cả đèn, An Tử Yến có phải sẽ trở lại không. Cuối cùng tất cả đèn đều tắt, vẫn chỉ có một mình Mạch Đinh.
Tranh cãi rất dễ dàng, cái khó chân chính là sau khi tranh cãi phải thu dọn tàn cuộc thế nào.
Anh và cô ta lúc này đang làm gì, đang nói những gì, nhìn thấy mặt cô ta, An Tử Yến thật sự một chút cũng không động tâm sao, giả như không gặp mình, An Tử Yến giới tính cuối cùng An Tử Yến sẽ chọn nhất định là nữ, An Tử Yến xem như là vận may trong đời mình, nhưng mình có phải sẽ xem như là vận rủi trong đời anh ấy không. Không cần nghĩ, đem bản thân nghĩ khiêm tốn và khốn khổ, không phải là vì dày vò bản thân đã nói mấy lời đó với An Tử Yến sao.
Xe ngừng trên đường, đèn khẩn cấp không ngừng nhấp nháy, thùng rác bị đụng hỏng ngã trên đất, An Tử Yến từ trong cửa sổ mở ra nhìn bầu trời, thời gian dường như không đi, tất cả mọi thứ trở thành trạng thái yên lặng. điếu thuốc cô gái để lại trên ghế ngồi, đơn độc đợi có môi ai đó hôn nó, An Tử Yến đem thuốc đặt lên môi, đầu thuốc trong bóng tối trở thành màu đỏ yếu ớy, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh vươn ra ngoài cửa sổ, lời muốn nói với Mạch Đinh, lời không muốn nói với Mạch Đinh, theo khói thuốc bị gió thổi đi. An Tử Yến nhắm mắt, có chút mệt, có chút đau. Lúc Mạch Đinh mở mắt ra, đã là trời sáng, khoảnh khắc thức dậy rõ ràng đại não cái gì cũng không nhớ, nhưng có kích động muốn chảy nước mắt, cậu không muốn dậy, cảm thấy bản thân mất đi lý do để thức dậy, không biết sau khi thức dậy thì động tác tiếp theo là gì, nhưng lại dựa vào độ ấm của một mình cậu không đủ làm ấm cả giường. đột nhiên, trong dư quang của cậu xuất hiện gì đó, chớp mắt, cậu cho rằng bản thân vẫn đang trong mơ, An Tử Yến tắm xong mở tủ áo, sau khi thay quần áo thì đi ra, anh một câu cũng không nói, động nhân, tổn thương, cái gì cũng không có.
"Trở lại lúc nào?"
"Cô gái đêm qua không cùng anh ở bên nhau?" muốn tranh cãi tìm một bậc thang xuống hòa giải, nhưng An Tử Yến không muốn đi bậc thang, anh túm áo khoác ném lên sofa, Mạch Đinh đứng ngoài phòng ngủ: "Anh tính mãi mãi không nói chuyện với em?" An Tử Yến đi về phía cửa, Mạch Đinh muốn đuổi theo, nhưng lại bị vướng vào ghế, ngã xuống đất, càng muốn biểu hiện ra một mặt đẹp đẽ trước An Tử Yến, thì lại càng xấu xí, ngay cả ông trời cũng không cho mình một chút tự tôn nào. An Tử Yến nghiêng người, lạnh mắt quan sát Mạch Đinh: "Muốn anh đỡ em? Ah, anh quên rồi, em căn bản không cần anh làm chuyện quá dư thừa."
"Anh đây là sao, muốn em xin lỗi, muốn em quỳ trước mặt anh nhận lỗi? Người khác đã mắng em cái gì, bọn họ đối với anh, chỉ có nghi vấn, tại sao anh sẽ cùng đàn ông ở bên nhau, tại sao anh sẽ thích đàn ông, ah biết bọn họ nói với em cái gì sao, bọn họ mắng em buồn nôn, mắng em vô sỉ, mắng em là đồng tính chết tiệt, mắng em..." nói không được nữa, có những lời cậu ngay cả nghe cũng không dám nghe, Mạch Đinh dùng tay nện lên đất: "Em rất khó chịu, nhưng em ngay cả yếu đuối một chút cũng không được, chỉ muốn rút lui một chút vẫn sẽ bị mắng chửi, mắng em không đủ kiên cường, mắng em là một tên quỷ nhát gan, thật sự rất mệt, An Tử Yến, em thật sự rất mệt, nhưng ngay cả anh cũng..."
"Muốn anh nói với em cái gì, che giấu cũng được, công khai cũng được, em đều đang đau khổ. Đối tốt với em, đối xấu với em, em cũng có thể cãi với anh, vẫn luôn là anh quyết định, vậy lần này đổi thành em quyết định, em nói anh phải nên làm sao."
"Có thể hay không, đừng nói em thành như vậy, em ý thức được mình phạm sai lầm, cho nên muốn sửa đổi, anh lại nói em đùa anh, đêm qua mấy lời em nói, có điều là nhìn thấy..."
"Rõ ràng biết là giả, rõ ràng kêu em đừng đến, Mạch Đinh, có những tổn thương là em tự mình tìm." Anh bình tĩnh nói xong, khom người xuống muốn kéo Mạch Đinh. Nhưng vẫn là nhận được những lời đau xót, có lúc sự bình tĩnh của anh rất đáng sợ, Mạch Đinh vỗ tay anh ra: "Đừng đụng em!" An Tử Yến cưỡng chế tay Mạch Đinh, Mạch Đinh vùng vẫy: "Đừng đụng em, em kêu anh đừng đụng em!" cậu tức giận chân vẫn vung về phía bụng An Tử Yến, An Tử Yến cúi đầu nhìn nơi bị chân đá, dùng tay vỗ vỗ: "Bây giờ biết anh tại sao không muốn nói chuyện với em rồi?"
"Vậy anh đừng nói nữa, đừng có dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với em nữa, nếu mệt mỏi thì đi tìm cô gái kia đi, em tuyệt đối sẽ không níu kéo anh, hai người mới là trời sinh một đôi, hai người mới là thích hợp nhất." Mình tại sao luôn không sửa được tật xấu một khi kích động thì nói lung tung, hoặc chỉ là muốn nghe thấy phủ nhận và cự tuyệt của anh. Khóe miệng An Tử Yến nặn ra nụ cười khổ, sau đó cười một chút, một chút đó biến mất trên mặt anh, trong con ngươi của anh màu xám, nhìn Mạch Đinh, nhìn mãi, lời nói bị nghẹn cứ mãi nói không ra, thật lâu, anh mới hỏi: "Em bây giờ là muốn để anh cùng người khác ở bên nhau?" Mạch Đinh cắn chặt môi dưới, cậu không cách nào vào lúc này khóc lóc ôm lấy An Tử Yến xin lỗi, không cách nào van anh ở lại, nếu không tự ti của cậu và hổ thẹn của cậu sẽ nhấm chìm cậu.
"Em thật được, vì em làm đến bước này, kết quả chỉ đổi lại một câu kêu anh rời xa em, kết quả, hạnh phúc của em là muốn một mình, như vậy sẽ không có tất cả này đúng không, sẽ không có người mắng em nữa, hỏi em một lần nữa, muốn thu lại lời lúc nãy không?"
"Không, không thu lại."
"Nguyện vọng này anh sẽ không thỏa mãn em, em cứ đau khổ cả đời cho anh đi."
"Em..." chỉ nói được một chữ, Mạch Đinh liền trợn to mắt, miệng và răng đều truyền lên cảm giác đau, mùi máu từ trong khoang miệng truyền lên. Cậu bụm miệng, mắt ngập tràn nước mắt, An Tử Yến túm lấy áo khoác trên đất đứng dậy: "Em cho rằng anh sẽ không đánh em?" cửa đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, nước mắt rơi khỏi mắt, chảy qua ngón tay, rơi vào khóe miệng trộn lẫn cùng máu.
Anh ấy đánh mình, không có nhẹ tay, không có mềm lòng, hung hăng cho mình một đấm, chưa bao giờ biết anh ấy đánh người là đau như vậy, bởi vì anh ấy chưa từng thật sự động thủ với mình, nhưng, nhưng trận cãi vả này ai đau hơn? Lúc mình quyết định ném đi tự ti thu lại lời nói đó, thời cơ đã qua rồi. Mạch Đinh lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu trong gương ngay cả bản thân cũng không nhìn ra, vặn mở vòi nước, hai tay cậu chụm lại hứng nước vỗ lên mặt, sau đó dùng khăn lau mặt, khăn có vấn đề gì, mặt mình có vấn đề gì, vì cớ gì lại ướt đẫm.
"Mày đau sao, xem xem mày đã nói gì, mày vui rồi sao, có thể đem An Tử Yến tức thành như vậy, mày...mày cảm thấy mày rất ngầu sao?" Mạch Đinh đau nhói thở không được, nhìn chằm chằm người trong gương: "Khóc cái gì, mày còn có mặt mũi khóc, An Tử Yến nên đánh chết mày mới đúng, kêu anh ấy đi đến chỗ phụ nữ khác, anh ấy nếu như đi thật, tao coi mày làm sao, đồ điên, đồ điên nhà mày, đừng khóc, có gì đáng khóc, toàn là mày tự tìm, mày đáng chết!" Mạch Đinh nằm sấp trên bồn rửa mặt, đem mặt vùi vào trong nước, hình dáng máu trong nước chảy từ khóe miệng yêu kiều lại mỹ lệ, bên trong đó không chỉ giấu nước mắt của Mạch Đinh mà còn giấu nỗi đau của An Tử Yến, An Tử Yến là trong tâm trạng nào đánh Mạch Đinh, có thể chỉ có một mình bản thân An Tử Yến biết.
Đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng này không có cách nào đi làm, Mạch Đinh gửi tin nhắn cho Quách Bình, nhờ anh ta giúp mình xin phép, trong tin nhắn trả lời của Quách Bình còn có nội dung khác, cô gái hôm qua lại đến công ty cùng phản ứng của mấy người trong công ty. Mạch Đinh nhìn một cái, nằm trở lại giường, kéo chăn che lên đầu.
Các cô gái trong công ty không ngừng mắng người bạn gái kia của An Tử Yến, ngoại trừ ghen tỵ ra, ngay cả bọn họ cũng chịu thua. Mạch Đinh suýt cười thành tiếng, bất luận mình làm gì, đều có thể bị tìm thấy nơi có thể mắng, buồn nôn, bình thường, không xứng với An Tử Yến, thành người mang lại xui rủi cho An Tử Yến, mà cô gái kia cái gì cũng không làm, chỉ xuất hiện đã thắng rồi. Bình thường thôi, vốn dĩ là thứ rất coi thường, lúc đặt bên cạnh sự vật tuyệt đẹp, thì sẽ trở thành thứ rất chói mắt.
Cậu cong người ôm lấy chân, đếm cừu, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng ngủ, phương pháp trốn tránh, thật ra ngủ so với rượu càng có hiệu quả hơn, nhưng đối với người đau thương mà nói, rượu lại dễ dàng hơn so với ngủ, có bao nhiêu người cấp thiết ngủ là vui vẻ?
Cậu lật tới lật lui, xem tivi, lên mạng, nhưng đại não không tiếp nhận bất cứ tin tức nào, muốn tìm người tâm sự lại sợ càng đau hơn. Trên giường hỗn loạn đồ ăn vặt, ngón tay lắc lắc trên không, Mạch Đinh sờ sờ cổ, mới tức giận nhớ đến nhẫn của mình vẫn ở chỗ cô gái kia, thế là cái gì cũng không chịu được, gọi điện thoại cho Quan Châu.
"A lô, Quan Châu, cậu ở công ty sao?"
"Sao vậy."
"Cô gái kia, cũng ở đó sao?" Quan Châu không có lập tức trả lời cậu, Mạch Đinh nói tiếp: "Có thể tìm cô ta nghe điện thoại không, tôi có chuyện tìm cô ta."
"Đợi vài phút." Quan Châu đi vào phòng tiếp khách, cô gái đang nằm trên sofa đọc truyện, trên bàn trà có thuốc và rượu đỏ uống đến một nửa, đôi chân mặc váy lộ ra một đường gợi cảm lại mê người, tư thế của cô khiến đàn ông bên ngoài đi qua lại nhịn không được mà chảy nước miếng, tầm nhìn của Quan Châu nhìn mặt đất: "Mạch Đinh tìm cô có chuyện." Cô gái vươn tay ra, Quan Châu đem điện thoại đặt lên tay cô.
"Chuyện gì."
"Tôi muốn lấy lại nhẫn của tôi."
"Nhẫn gì."
"Nhẫn cô cướp đi."
"Cái đó sao, ném rồi."
"Cô nói dối!"
"Tin hay không là chuyện của cậu, không có chuyện gì khác đừng làm phiền tôi." Mạch Đinh cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng không coi ai ra gì của cô ta, cô ta quả thật sẽ làm chuyện ném nhẫn của mình, cậu không chết tâm: "Vậy cô ném ở đâu, nói tôi biết, nếu không..." cậu nên lấy cái gì đe dọa cô ta: "Nếu không tôi sẽ nói An Tử Yến biết, anh ấy sẽ không thể không quản!" cậu nghe thấy tiếng cười nhạo mình tận đáy lòng.
"Đêm qua tôi nhớ cậu ở bãi đậu xe không có nói như vậy, ý trong lời của cậu rất rõ ràng là nói cậu không cần An Tử Yến, bây giờ cậu lại cần rồi? Đúng rồi, quên nói cậu biết, chuyện tôi cướp nhẫn cậu, An Tử Yến biết rồi."
"Không thể nào, nếu anh ấy biết sẽ không..."
"Tôi nói cái gì cậu cũng không tin, vậy thì không cần thiết phải nói chuyện." Nghe thấy tiếng cúp máy, điện thoại Mạch Đinh rơi trên giường. An Tử Yến biết chuyện này, anh ấy không kêu cô ta trả lại cho mình, là nhẫn bị vứt bỏ rồi, hay là mình bị vứt bỏ rồi, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy nữa, cứ ngừng ở đây, nghĩ đến thời tiết, nghĩ đến trong nhà còn chỗ nào chưa quét dọn, nghĩ đến chuyện trong công việc, quá nhiều chuyện có thể nghĩ, chỉ cần không liên quan đến An Tử Yến, thế nào cũng được.
Thời gian một ngày có hai mươi bốn tiếng, hóa ra lại dài như vậy, toàn bộ đồ ăn vặt bị đẩy xuống giường, Mạch Đinh tiếp tục tìm kiếm giấc ngủ.
Sáng sớm, Mạch Đinh vừa đến bộ phận quan hệ xã hội, phát hiện ánh mắt của tất cả đồng nghiệp đều tập trung trong phòng làm việc, cô gái ngồi trên bàn làm việc trước mặt An Tử Yến, bộ dạng giống như đang đếm tiền, Phạm Thiếu Quân tức giận không thôi: "Đêm trước tôi rất muốn hỏi, cô ta rốt cuộc là ai, Mạch Đinh cậu biết không?" nếu không phải biết chân tướng, Phạm Thiếu Quân tuyệt đối sẽ tin cô gái này là người yêu của An Tử Yến. Anh ta quay đầu mới nhìn thấy vết thương trên miệng Mạch Đinh: "Miệng cậu làm sao vậy?"
"Không cẩn thận đụng trúng, vết thương nhỏ."
"Vết thương nhỏ? Mặt cậu khiến người ta cảm thấy hình như rất đau, đối với đàn ông chúng ta mà nói chút vết thương này không tính là gì, cậu cũng quá yếu ớt rồi, lẽ nào cũng là chịu ảnh hưởng của cô gái đó? Bọn họ lại không phải là thật, đúng đó, khẳng định không phải là thật, cho nên, Mạch Đinh, có thể xin Yến giới thiệu cho tôi quen biết không." Quách Bình oán trách Phạm Thiếu Quân: "Bây giờ là lúc cậu nên nói mấy chuyện này? Cậu vừa mới chia tay, dù thế nào cũng nên giới thiệu cho tôi."
"Cô ta có gì tốt, đàn ông mấy anh..."
"Có vài người không phải quan sát động vật, cô cũng không phải sao, cơ thể đẹp, tướng mạo càng đẹp, ai mà không thích, nếu không thì phim Hàn, phim thần tượng tại sao đều tìm trai đẹp, gái đẹp làm vai chính."
Nhìn thấy hai người từ văn phòng đi ra, tiếng bàn luận ngưng lại, mọi người đều bắt đầu bận chuyện của mình.
"Mạch Đinh, công ty bên kia kêu qua đó một chút." Vẫn cho rằng An Tử Yến thật sự sẽ không nói chuyện với mình nữa, nghe thấy giọng anh, cho dù chỉ là lấy giọng nói của cấp trên, cũng khiến thân thể căng cứng của Mạch Đinh thả lỏng mấy phần.
"Vâng, tôi lập tức đi."
"Tôi đúng lúc muốn đi qua bên đó, thuận đường cho tôi quá giang."
"Ừm." Mạch Đinh sắp trả lời không được, đi theo sau lưng anh, người khác trong thang máy chủ động nhường ra hai vị trí, người bên cạnh hai người họ trò chuyện như hiểu như không, Mạch Đinh đứng ở một bên cảm thấy như có như không.
Đột nhiên, kiên cường, yếu đuối, che giấu, bình lặng, tiếng mắng, thế tục...những thứ lúc trước đã từng nghĩ đều trở nên không quan trọng, sau khi cân nhắc không được, trước đó nghĩ không ra, đầu óc đều trống không, ngay cả lý trí cũng không có, Mạch Đinh chỉ thuận theo bản năng đem tay đặt vào long bàn tay An Tử Yến, nhẹ nhàng nắm lấy. tiếng An Tử Yến đang nói chuyện ngừng lại, quay đầu nhìn Mạch Đinh, Mạch Đinh cũng nhìn anh, An Tử Yến sẽ bỏ tay mình ra chứ, An Tử Yến sẽ mắng mình sao, Mạch Đinh ngay cả những điều này cũng không cách nào mà suy nghĩ, cậu chỉ là rất muốn làm như vậy, ngay cả nói chuyện cũng theo bản năng: "Anh chỉ có thể là An Tử Yến của em, về điểm này, anh sẽ phủ nhận sao?"
"Về điểm này, anh phủ nhận không được."
Trong thang máy ngoại trừ cô gái kia ra, người khác đều nín thở, không cách nào hiểu cũng không cách nào nhận thức, một vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng bên phải An Tử Yến, An Tử Yến lại nghiêng về phía Mạch Đinh bên trái, cô gái quan sát Mạch Đinh: "An Tử Yến dựa vào cái gì thích cậu?" Mạch Đinh lúc trước vẫn luôn sợ người khác hỏi vấn đề này, cậu không trả lời được, An Tử Yến cũng chưa bao giờ nói qua anh ấy là thế nào thích mình, nhưng là, có kết quả rồi, bởi vì thật sự quan trọng như vậy sao?
"Anh ấy chính là thích tôi, tôi ở trong mắt người khác không đáng để anh ấy thích thì lại làm sao, anh ấy chính là thích tôi!"
Đồng nghiệp bên cạnh Mạch Đinh nói: "Cậu đừng giỡn chứ, cho dù ghen tỵ cũng không cần trước mắt bạn gái An Tử Yến đùa như vậy chứ, đừng coi thường người ta được không, còn nói giám đốc An thích cậu, một người đàn ông, không ngại mình buồn..."
Cô gái đột nhiên vươn tay ra, Mạch Đinh cho rằng cô ta muốn đánh mình, ai ngờ tay cô túm lấy tóc đồng nghiệp bên cạnh, trực tiếp nện lên vách thang máy, tiếng vang to đến mức khiến người ta hoảng sợ, đồng nghiệp nhũn chân quỳ xuống, cô gái ngồi trên ưng anh ta, một chiếc giày cao gót giẫm lên chân anh ta, chỉ cần anh ta vừa động, gót giày của cô sẽ giẫm vào thịt.
"Như vậy giải quyết đơn giản hơn nhiều."
"Đây, ở đây là công ty!" lý trí của Mạch Đinh toàn bộ đều hút trở lại, cậu mới ý thức được mình lúc nãy mới làm cái gì, bây giờ lại suy nghĩ vấn đề hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Tôi lại không phải người của công ty này." Cô hướng sang An Tử Yến xòe tay ra, Mạch Đinh che trước mặt An Tử Yến: "Cho, cho dù coi như cô dùng bạo lực cướp với tôi, tôi cũng sẽ không đem An Tử Yến cho cô!"
"Cướp với cậu? Cậu tặng tôi, tôi cũng không thèm, tôi không có hứng thú với con nít."
An Tử Yến đem Mạch Đinh kéo qua bên cạnh, lấy tiền ra đưa vào tay cô ta, cô ta trực tiếp để vào trong áo mình: "Học An Tử Yến nhiều vào, đầu óc gì đó, tôi làm loại chuyện này là phải tăng giá." Cô ta vừa nói chân vừa dùng sức, người đàn ông dưới chân cô đau rên hừ hừ. Cách nói của cô quá ương bướng, An Tử Yến cái gì cũng không nói, cô ta tự mình đánh người, còn yêu cầu tăng giá, hơn nữa An Tử Yến cũng đã hai mươi mấy rồi, làm gì mà tính là con nít gì đó.
"Chồng tôi đem tiền đóng băng hết rồi, nếu không tôi sẽ đến đây sao?" thang máy đến lầu một, cô gái mới đứng dậy, trước thang máy đứng không ít người, cô gái nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tránh ra." Bọn họ cùng nhau đi ra, người xung quanh nhao nhao trao đổi ánh mắt, Mạch Đinh đi vài bước lại quay đầu nhìn đồng nghiệp vừa bị ức hiếp trong thang máy, thông thường sau khi kích động qua đi tiếp theo nhất định là hối hận. An Tử Yến ngừng lại, dùng tay ấn sau gáy Mạch Đinh: "Không thể để em một mình được nữa rồi." Mạch Đinh muốn nói lại, tay đặt sau gáy cậu của An Tử Yến trượt xuống, lướt qua sau cổ, lướt qua lưng, túm lấy tay cậu.
Tay nắm không chặt, buông ra rồi, lần nữa lại nắm lấy là được rồi.
Nếu quá mệt, thì nghỉ ngơi, lại lần nữa đối mặt là được rồi.
Lời cô gái lúc này trong đầu Mạch Đinh rõ ràng lại thâm sâu, bị tất cả mọi người phản đối cũng không chia tay đó chính là chúng ta thắng rồi, thế tục một lần lại một lần nỗ lực tiêu diệt nội tâm mình, tổn thương rồi thì băng bó cho tốt, mắng xong rồi thì lau nước mắt cho sạch, không kiên cường cũng không sao, muốn trốn tránh cũng không sao, chỉ cần anh ở đây.
Cô gái vẫn là trực tiếp ngồi vào ghế trước xe thúc giục: "Đưa tôi đi sân bay trước." Cô gái này đến đường không rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, có lẽ nghe thấy cô nhắc đến chuyện chồng mình, địch ý và ghen tuông của Mạch Đinh đối với cô gái cũng hạ xuống: "Cô thật sự không phải đến cướp An Tử Yến chứ?"
"Cậu sợ cậu sẽ thua?" đồng thời câu hỏi ngược của cô gái, thì đem một chiếc nhẫn đeo lên ngón vô danh của mình: "Tôi thích nhẫn của mình." Nhìn thấy cô lấy nhẫn ra, Mạch Đinh thiếu chút nữa giật lấy, cũng may trước khi động thủ cậu nhìn rõ đó không phải là nhẫn mình: "Nhẫn tôi đâu, thật sự ném rồi?"
"Ném vào tay người khác rồi."
"Ai?" thấy cô gái không trả lời, Mạch Đinh quay sang An Tử Yến: "An Tử Yến, cô ta đem nhẫn của em ném cho người khác rồi, cứ bỏ qua như vậy sao, lẽ nào anh vẫn đang tức giận em, mấy lời em nói trước đó không phải cố ý, em..." An Tử Yến cắt ngang cậu: "Bây giờ đừng nói với anh mấy cái đó, đợi người ngoài đi rồi nói." Trước mặt người khác, có mấy lời An Tử Yến nào có thể nói ra.
"Đợi cô ta đi rồi, nhẫn cũng không tìm thấy thật luôn."
Trong xe chỉ còn lại tiếng của Mạch Đinh, lúc sắp đến sân bay, cô gái lấy điện thoại ra: "Tiểu bảo bối của chị, nhớ chị không, đợi chị trở về, chúng ta cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, chị thật muốn hôn em, hôn em mặt đầy nước bọt." Thái độ của cô hoàn toàn thay đổi, giống như một thiếu nữ yêu cuồng nhiệt, Mạch Đinh nghe mà đỏ mặt.
"Alô, cậu là ai, lập tức kêu cậu ấy lại nghe điện thoại!" đây thật lúng túng, người trong lòng cô ta đem điện thoại cho người khác nghe rồi, Mạch Đinh dường như phát ra giọng ác, ai kêu cô cứ trưng ra dáng vẻ xem người khác như rác rưởi. Mạch Đinh ở ghế sau nằm bò về trước, nói nhỏ bên tai An Tử Yến: "Nghe nội dung cô ta nói chuyện, chồng cô ta nhỏ hơn cô ta sao."
"Cô ta đang gọi điện thoại cho con trai."
"Hóa ra là như vậy!" Mạch Đinh gật gật đầu, đột nhiên tăng cao âm lượng: "Con, con, con trai?! Con trai cô ta bao nhiêu tuổi?!"
"Hình như học đại học."
"Đã lên đại học rồi, vậy mà lại gọi điện thoại như vậy, cô ta chắc là biến thái!" chuyện khiến Mạch Đinh kinh ngạc quá nhiều, kỹ thuật bảo dưỡng của cô ta, tất cả của cô ta.
"Cô ta chính là biến thái, em lẽ nào thật sự cho rằng anh sẽ cùng bà dì như vậy xảy ra chuyện gì?" An Tử Yến đem xe ngừng lại. cô gái nghe rõ mồn một đối thoại của hai người, bị kêu là bà dì cũng tính là một trong những rất nhiều địa lôi của cô, cô ta lại lần nữa đánh giá chiếc nhẫn, tự lẩm bẩm: "Tôi nghe nói kim cương rất cứng, không biết viên này của tôi là thật hay giả." Nói xong cô xuống xe, tiếp theo ngón tay vẽ qua thân xe, âm thanh chói tai khiến người ta nhịn không được bịt lỗ tai, cô ở ngoài xe thổi thổi nhẫn: "Xem ra là thật rồi." Nói xong liền đi. Mạch Đinh đối với tùy ý làm bậy của người phụ nữ này cảm thấy tức giận, đây là xe mới của An Tử Yến: "Anh đừng kéo em, em phải đi giáo huấn cô ta."
"Anh sẽ không kéo em, có điều, mười em cũng không đánh lại cô ta."
"Em đánh không lại anh có thể giúp đỡ mà, anh luôn có thể đánh lại cô ta mà."
An Tử Yến đem xe đổi phương hướng: "Không biết." Anh ấy vậy mà cũng không rõ có thể thắng cô ta hay không, nghe khẩu khí hình như chỉ chừng sáu mươi phần trăm, Mạch Đinh truy hỏi: "Cô ta tên gì, em chưa bao giờ nghe anh nói có quen biết loại người này."
"Hình như tên Lam Ngân."
"Hình như?"
An Tử Yến nhún nhún vai: "Anh chỉ quen biết cô ta hơn em hai ngày."
"Hai người nhìn lại giống như quen biết hơn em hai trăm năm rồi! Vậy anh thế nào tìm được cô ta."
"Đến nhà trẻ cô giáo giới thiệu."
"Cô ta là trung gian sao?!" đối tượng mình ghen tuông, ghen tỵ vậy mà là một bà dì có chồng, con trai học đại học, Mạch Đinh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện. Xe lái trở về, cậu không muốn bỏ qua bất cứ một giây nào hòa hợp cùng An Tử Yến, tranh cãi nhiều rồi, bọn họ ngay cả hòa hợp cũng trở nên rất quen thuộc.
"Có điều Lam Ngân hình như mỗi lần rất không cao hứng khi có người mắng vấn đề giới tính nam sinh." Cậu đột nhiên không cách nào gọi người phụ nữ đó là dì, dáng vẻ của cô giống như yêu quái ăn thịt Đường Tăng.
"Người yêu con trai cô ta hình như là nam."
"Phải không, thật không nhìn ra, người đàn ông kia thật đáng thương, có người vợ như vậy. anh nhất định rất hối hận tìm cô ta đến đúng không, cô ta căn bản không chịu khống chế." Chủ đề nhẹ nhàng còn có thể nói bao lâu, nói nhiều vài câu, sau khi trở về công ty còn có một đống vấn đề đợi giải quyết. An Tử Yến ấn hạ cửa sổ xe, đem một tay đặt lên trên, âm thanh nhàn nhạt khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến nhạc Blues trong quán bar: "Chuyện anh hối hận nhất là đã đánh em, đau không?" Mạch Đinh lắc đầu: "Một chút cũng không đau, giống như lúc bình thường anh đánh em thôi, đem mấy lời em nói quên hết đi, toàn là giả thôi, xin..."
"Đừng nói tiếp, đây không phải là vấn đề của một mình em."
"Nhưng vấn đề của em nhiều hơn chút, cho nên, cứ như vậy sao, anh không giận em sao?"
"Ừm, cứ như vậy."
Mạch Đinh từ phía sau cách ghế ngồi ôm lấy An Tử Yến: "Anh thật sự sẽ chiều hư em." An Tử Yến tay chống đầu, kéo kéo khóe miệng: "Hậu quả của chiều hư em anh đã lĩnh giáo qua rồi, nhưng, cho dù như vậy, anh vẫn muốn chiều hư em." Mạch Đinh ló đầu qua hôn lên mặt An Tử Yến: "Đây là quà xin lỗi." Nói xong cậu lại hôn cái thứ hai: "Đây là quà hòa hợp." Tiếp theo là cái thứ ba: "Đây là quà lúc nãy anh làm em cảm động." Cái thứ tư, thứ năm, cậu hôn đến không muốn ngừng lại.
"Anh sao lại có thể dễ dàng như vậy tha thứ cho em chứ." Mạch Đinh đang tìm mắng, cậu muốn nghe châm chọc của An Tử Yến, tay của An Tử Yến hướng ra sau sờ lên tóc Mạch Đinh: "Có thể bởi vì anh quá yêu em rồi." Lời tình xuất quỷ nhập thần lại cứ vào lúc này mà phát động công kích, cậu cũng sắp quên âm thanh lúc An Tử Yến nói tiếng "yêu" này rồi, máu chảy loạn trong huyết quản, trái tim đập lung tung trong lồng ngực, thân thể của em, khí quản của em, đều bị anh khống chế.
"Anh vừa mới nói gì, em không nghe thấy."
"Đừng có mỗi lần giành xin lỗi, đồ ngốc, em đợi thêm lúc nữa, thì có thể nghe thấy lời xin lỗi của anh." Anh nghiêng đầu qua hôn Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng đẩy anh ra: "Nhìn trước mặt!!"
"Trước mặt nào?"
"Nhìn đường."
"Đường nào?"
"Còn có đường nào nữa! Anh đang lái xe, chú ý an toàn giao thông."
"Chỉ nhìn em không được?" hóa ra An Tử Yến không chỉ độc miệng, cũng sở trường trêu chọc lòng người, cũng may bình thường anh rất ít biểu hiện ra mặt này, nếu không mình đối với anh ấy phải qua bao nhiêu hố lửa.
"Đương nhiên không được! Ít, ít ra lúc lái xe không được, lúc khác để anh nhìn hai cái cũng không thiếu miếng thịt." Tay cậu gác lên vai An Tử Yến, nhìn thấy tín hiệu đèn trước mặt: "Đèn đỏ, đèn đỏ!" An Tử Yến đạp thắng xe, dùng sức kéo tay Mạch Đinh, suýt chút đem cả người Mạch Đinh kéo đến ghế trước.
"Anh làm..." âm thanh ngừng lại, cậu có thể cảm nhận được có gì đó đeo lên ngón tay vô danh, cậu biết đó là gì.
"Sau này đừng để người khác cướp mất."
"Tuyệt đối sẽ không! Này, An Tử Yến, sau này chúng ta vẫn sẽ tranh cãi sao?"
"Chắc là vậy."
"Vậy lần sau sau khi tranh cãi lại có thể nghe thấy anh nói yêu em rồi." Mạch Đinh cười nói.
"Anh có nói sao?"
"Có nói, là lúc nãy!"
"Lúc nãy là lúc nào."
"Lúc nãy chính là lúc nãy!"
Con người có xem là sinh vật đa tình nhất không, bởi vì một bộ phim mà yêu một diễn viên, bởi vì một bài hát mà yêu thích ca sỹ, bởi vì một cuốn tiểu thuyết mà yêu tác giả, bởi vì một bộ phim hoạt hình mà yêu diễn viên lồng tiếng. Đa tình, tình cảm quá nhiều có thể dùng ở quá nhiều nơi, bị tình cảm tổn thương một lần rồi một lần, thề sẽ không tin tưởng tình cảm nữa, nhưng cuối cùng lại bất tri bất giác chìm vào, hoặc là, vẫn đang khát vọng, khát vọng tình cảm này chính là tình yêu.