Tăng ca thêm hai ngày, chỉ cần tăng ca thêm hai ngày, cuộc sống địa ngục sẽ kết thúc, Mạch Đinh không ngừng cổ vũ bản thân. Bây giờ là nửa đêm ba giờ, đầu tóc cậu bù xù, vành mắt đen trầm trọng, tinh thần ủ rủ, trên bàn phím là mảnh vụn bánh, trên quần áo là mùi vị mì ăn liền. Không chỉ cậu, người khác cũng không tốt hơn nhiêu, nhìn từ xa bộ phận quan hệ xã hội như trại tị nạn.
"Tôi muốn tắm rửa, tôi muốn tắm rửa, nếu không được tắm tôi sẽ bị điên." Phạm Thiếu Quân gõ mặt bàn phát tính khí.
"Dùng khăn ướt lau lau là được rồi."
"Đừng đem tôi gộp chung với mấy đàn ông, phụ nữ thối mấy người!"
"Cậu cũng không thơm."
Liễu Vĩ bất tỉnh nhân sự từ trong đống văn kiện đứng dậy: "Không được rồi, tôi phải vào sofa phòng tiếp khách ngủ một lúc." Phùng Phi Mông từ phía sau kéo anh ta lại: "Sofa là của tôi." Hai người dùng sức lực cuối cùng tranh giành đến phòng tiếp khách, Cao Sảng đang ngủ trên sofa, không chỉ có mình anh ta, rất nhiều người đều chiếm một khoảnh đất ở phòng tiếp khách, muốn đi vào cũng khó khăn, mọi người đều không quản vấn đề nam nữ thụ thụ bất tương thân, có thể ngủ liền ngủ.
Mạch Đinh đã đến cực hạn sau khi chỉnh báo thức trên điện thoại xong, cũng tính đi vào phòng tiếp khách ngủ một lúc, cậu nheo mắt mơ mơ hồ hồ tìm chỗ trống, vị trí bên cạnh Quan Châu cũng không tệ, cậu dưới tình hình cố gắng không giẫm lên người khác mà đi qua, nằm xuống, chân không cẩn thận đạp trúng Quan Châu. Quan Châu mở mắt ra, nhìn Mạch Đinh ngủ bên cạnh mình đột nhiên vươn tay ra đẩy cậu sang phía Liễu Vĩ, Liễu Vĩ cũng bị động tĩnh làm ồn tỉnh dậy, nhìn thấy Mạch Đinh nhìn trái phải: "Chuyện gì vậy, không liên quan đến tôi, đi ra." Mạch Đinh bị đẩy qua đẩy lại làm sao có thể ngủ được, cậu phát hỏa: "Mấy người không ngủ thì thôi, có thể để tôi ngủ không, làm cái gì vậy hả." Cậu bò sang chỗ một đám người ngủ như chết, Liễu Vĩ cảnh bảo: "Mạch Đinh đến chỗ mấy người ngủ kìa." Đám người ngủ như chết đó lại bừng tỉnh, trốn Mạch Đinh như trốn bệnh, Mạch Đinh đi chỗ nào, thì chỗ đó chân đá loạn không cho cậu lại gần.
Mạch Đinh kéo áo ngửi ngửi: "Tôi rất hôi sao?"
"Cậu vào văn phòng Yến mà ngủ."
"Có liên quan gì, tôi không muốn đặc cách."
"Bị Yến trở lại nhìn thấy cậu ngủ chung với chúng tôi, chúng tôi phải làm sao, đáng khinh, muốn dùng chiêu này hại chúng tôi?"
"Suy nghĩ mấy người dơ bẩn, nói tôi đáng khinh? Vậy tôi cứ muốn ngủ cùng với mấy người." Mạch Đinh nhào qua đám người đó, đám người đó lại tránh ra, Quan Châu trực tiếp đi tìm một vị trí mới đi ngủ, Cao Sảng vẫn xem tất cả là hư vô như cũ mà ngủ trên sofa, Phạm Thiếu Quân tinh thần rời rạc nhìn đám người trong phòng tiếp khách đang chơi trò chơi viên ngoại đuổi theo nha đầu. không lâu sau, hai bên đều mệt đến thở hổn hển, cửa giữa phòng làm việc và phòng tiếp khách mở ra: "Nửa đêm có tinh thần như vậy thì đi làm việc đi."
"Yến, cậu nghe tôi nói, chúng tôi thật sự mệt đến tắt thở, Mạch Đinh cậu ta lại cứ muốn chen ngủ cùng chúng tôi." Phùng Phi Mông ôm hai vai: "Chúng tôi chết không từ, Mạch Đinh cậu ta, Mạch Đinh cậu ta lại..." Mạch Đinh chỉ Phùng Phi Mông: "Cô đừng có cố ý dùng cách nói này gây ra hiểu lầm! Hơn nữa, bây giờ chúng ta tăng ca quá mệt nghỉ ngơi chút, là chuyện công, chuyện công và chuyện tư làm sao có thể lẫn vào nhau mà nói, An Tử Yến không phải là loại người nhỏ nhen."
"Anh chính là loại người nhỏ nhen." An Tử Yến nghiêng đầu nói: "Qua bên này ngủ cho anh." Mạch Đinh còn muốn nhấn mạnh cậu không muốn đặc cách, người khác gần như là đang van cầu: "Mạch Đinh, cậu phát từ tâm cho chúng tôi ngủ một lúc đi, cứ quấn mãi nữa thì trời sáng mất, sẽ chết người đó."
"Tôi..." MẠch Đinh nói một từ liền bị An Tử Yến ôm qua, đóng cửa, lúc này Mạch Đinh từ viên ngoại đổi thành nha đầu bị truy đuổi: "Buông em ra, buông em ra."
"Em cứ như vậy muốn ngủ cùng người khác?"
"Không, không phải như vậy, em làm sao có thể một mình ngủ ở đây nhận đãi ngộ đặc biệt, anh đừng dữ với em, em sẽ bị dọa không ngủ được." An Tử Yến đem Mạch Đinh ném lên sofa, cởi áo khoác đắp lên mặt cậu: "Không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt, thì đừng làm người đặc biệt trong lòng anh." Đây xem là gì chứ, lời nói mật ngọt? Trách móc? Đe dọa? Mạch Đinh không dám lấy áo khoác ra, vẻ mặt trên mặt mình có bao nhiêu ngốc ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn thấy, càng khỏi nói để An Tử Yến nhìn thấy. cậu ôm theo câu này chìm vào giấc ngủ, nằm mơ thấy ác mộng cũng mang theo ý cười.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Mạch Đinh, An Tử Yến ngồi một bên sofa kéo áo khoác xuống, sau khi đem thân thể Mạch Đinh đắp kỹ, đang tính thẳng người dậy, lại ngừng lại, anh nhìn gương mặt ngủ của Mạch Đinh, lòng bàn tay đè gò má cậu xoa tới xoa lui, sau khi chơi đủ mới trở lại chỗ ngồi, ấn ấn cổ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Hai tiếng sau, tiếng chuông điện thoại và tiếng kêu đau khổ vang lên, chỉ ngủ thời gian ngắn như vậy phải miễn cưỡng bản thân tỉnh lại rất khó khăn, Mạch Đinh lấy điện thoại nửa tỉnh nửa mê, sau khi chỉnh báo thức lùi mấy phút, mấy phút này như ở thiên đường. Bên ngoài phòng làm việc là vị trí của Quan Châu, cậu dùng giọng mũi nghe điện thoại.
"Ừm, thời gian này rất bận, phải đợi qua vài ngày, ừ, được, đi nhà anh hay nhà em, em giúp anh quét dọn nhà cửa? Hay là thôi đi, ừm, qua vài ngày nữa lại liên lạc." Quan Châu cúp điện thoại, cùng lúc đó Mạch Đinh triệt để tỉnh, hai mắt cậu trừng còn to hơn mắt bò, cả nửa người dán lên cửa thủy tinh, quay sang An Tử Yến vẫy tay nói: "An Tử Yến, anh nghe thấy Quan Châu nói chuyện không, nội dung đối thoại này không thể nào là bạn bè bình thường được." Cậu quay đầu qua, phát hiện An Tử Yến ngồi trên ghế ngủ, dùng tư thế này ngủ nhất định rất không thoải mái mới đúng, anh ấy làm gì mà ngủ ở đây chứ, Mạch Đinh đưa ra câu hỏi ngu ngốc mới ý thức được mình chiếm chỗ ngủ của anh.
"Em đã nói không ngủ ở đây, anh cứ khăng khăng kêu em ngủ, có phải là muốn tăng thêm cảm giác tội lỗi của em nên mới làm vậy không, xấu xa." Mạch Đinh túm chặt áo khoác của An Tử Yến, muốn ném qua, lại không muốn ném qua,cứ lặp lại động tác ngu ngốc đó, cuối cùng cậu đem áo khoác phủ lên đầu: "EM cảm thấy có lúc mình giống như tên điên."
"Chỉ là có lúc?" giọng của An Tử Yến dọa cậu nhảy dựng.
"Anh thức lúc nào vậy!"
"Vừa mới."
"Thức rồi thì nói em biết một tiếng chứ."
"Nói em biết thì em sẽ không phạm ngốc?"
"Anh cho rằng em là vì ai mới ngu ngốc, anh là giám đốc làm gì mà để em ngủ sofa, em ngủ trên đất cũng được." Mạch Đinh cuối cùng cũng đem áo khoác ném qua, An Tử Yến vững vàng chụp được, đứng dậy mặc vào: "Nói xong rồi, đi ra ngoài." Mạch Đinh đóng cửa, nằm bò trên bàn làm việc: "Chưa nói xong, chưa nói xong, em mới nãy vô tình nghe được điện thoại của Quan Châu, cậu ấy hình như quen bạn gái, tăng ca xong thì đến nhà cậu ấy hẹn gì đó, anh không cảm thấy quá đáng sao, bọn em bạn bè nhiều năm như vậy, cậu ấy vậy mà không nói em biết, lẽ nào cậu ấy vẫn còn để ý chuyện của Tiểu Tư." Mạch Đinh vẫn cứ nói nhiều không dứt.
"Nói chưa xong cũng đi ra cho anh."
Mạch Đinh bị đá ra làm vẻ mặt kỳ quái với phòng làm việc, còn thuận tiện chế nhạo Quan Châu: "Tình bạn quả thật là thứ không đáng giá gì, tôi đem chuyện gì đó đều nói cho bạn bè, kết quả sao, bạn tôi chuyện gì cũng không nói tôi biết." Quan Châu dường như không nghe thấy, bận rộn chuyện trong tay mình, Quách Bình mắng: "Mạch Đinh, đã làm việc cậu lại rất rãnh rỗi, tình bạn cái gì, nếu bởi vì cậu mà tiến độ bị tụt về sau, tất cả chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!" mỗi lần đến thời gian này mọi người tâm trạng đều rất chập chờn, Mạch Đinh không có nói nữa, ngáp một cái rồi ngoan ngoãn làm việc.
Phạm Thiếu Quân cứ cách mỗi nửa tiếng sẽ tuyên bố tin tức mình sắp chết, khiến bầu không khí càng tăng thêm trầm trọng, từ tinh mơ 5 giờ đến bây giờ, đã làm việc tròn 10 tiếng, Mạch Đinh cũng cảm thấy mình sống không qua hôm nay nữa, nên để Vương tổng đuổi việc mình, ở lại công ty làm cái gì, mình ở trong nhà làm việc nhà để An Tử Yến nuôi, đáng sống hơn, tâm trạng Mạch Đinh cũng chập chờn rất trầm trọng, một lúc thì muốn liều mạng làm việc, một lúc thì muốn từ chức.
"Mạch Đinh, chúng ta trò chuyện vấn đề có thể nâng cao tinh thần đi." Phạm Thiếu Quân nằm bò trên văn kiện đề nghị.
"Vấn đề gì?" Mạch Đinh hữu khí vô lực trả lời.
"Cậu và Yến làm sao quen nhau?"
"Quen nhau rất bình thường, tôi không cẩn thận đụng trúng anh ấy, sau đó anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, bắt đầu theo đuổi tôi, lúc đó tôi đối với tình cảm giữa nam sinh với nam sinh không hiểu, cũng lo lắng rất nhiều vấn đề cho nên cứ từ từ không chịu nhận lời anh ấy, anh ấy liền thuyết phục bạn và chị anh ấy cùng nhau đến làm công tác tư tưởng với tôi, muốn để tôi đồng ý tình cảm của An Tử Yến, nhưng tôi làm sao có thể nói đồng ý là đồng ý chứ, tôi là người có bạn gái, đột nhiên kêu tôi cùng An Tử Yến ở bên nhau, anh nói đây..."
Phạm Thiếu Quân làm ra tư thế ngừng lại: "Nghe cậu lừa gạt còn không bằng tôi trực tiếp đi xem phim thần tượng, phim tình cảm còn hay hơn cậu nhiều."
"Anh muốn hỏi tôi, rồi lại nghi ngờ tôi." Giọng của Mạch Đinh nghe rất chột dạ, hay là quả quyết nói sự thật.
"Hai người ngậm miệng lại, tôi lại làm sai rồi, đều là lỗi của hai tên ngu ngốc các cậu." Liễu Vĩ túm tóc giống như ổ quạ, oán than: "Tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ tôi rồi!" lại thêm một vị tinh thần hỗn loạn. Phùng Phi Mông và các đồng nghiệp nữ khác ôm một đóng văn kiện đặt trên bàn bọn họ: "Mấy cái này giao cho mấy người, chúng tôi phải đi về."
"Dựa vào cái gì mấy cô có thể về."
"Ai kêu chúng tôi là nữ, yếu ớt hơn so với mấy anh, chúng tôi kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể, cần nghỉ ngơi."
"Quá độc ác!" tất cả đàn ông tức giận không thôi.
"Kiểu nói kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể này ai tin chứ, kinh nguyệt của mấy cô đều là chị em tốt sao!"
"Phải đó, chúng tôi đang tăng ca, mấy cô cũng đừng hòng đi."
Phùng Phi Mông khoanh tay: "Không tin cũng vô dụng, mấy anh có cách nào chứng minh chúng tôi nói dối không?" bọn họ nói xong liền bày ra vẻ mặt chỉ có phạm nhân mới có, không để ý tới làn sóng oán giận, nhanh bước đi. Phạm Thiếu Quân đưa tay ra "Tôi cũng muốn thành phụ nữ." Nhìn lượng công việc phải tăng ca, Mạch Đinh tan vỡ, ngồi ở đống kế hoạch hỏng trên bàn, đem giấy cuộn thành viên rồi nhét vào trong áo giả làm ngực: "Cho tôi về nhà, để tôi rời xa tất cả, tôi chính là phụ nữ, tôi cũng có kinh nguyệt rồi, tôi phải đi siêu thị mua băng vệ sinh."
"Tại sao anh lần đầu nghe thấy chuyện này." An Tử Yến xuất quỷ nhập thần đến vừa đúng lúc, Liễu Vĩ tạt nước lạnh: "Mạch Đinh, đem chuyện quan trọng này giấu An Tử Yến là không hay lắm đúng không." Mạch Đinh vẫn như cũ, chỉ là nhìn An Tử Yến không nói ra cái gì, An Tử Yến đi đến trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hạ thân của cậu, sau đó làm một chuyện khiến Mạch Đinh muốn nhảy khỏi trái đất, An Tử Yến anh ấy, anh ấy vậy mà, ở trước mặt nhiều người như vậy, đem tay đặt ở nơi tư mật của minh: "Sau này đừng đeo thứ này thì có thể nói dối thành công rồi." Ánh mắt mọi người vẫn luôn theo chân An Tử Yến vào phòng làm việc, sau đó lại quay sang Mạch Đinh, Mạch Đinh im lặng trốn dưới bàn làm việc, mặt vùi vào trong văn kiện. Một đời người tại sao sẽ nói mấy lời khiến bản thân hối hận nhiều lần như vậy, lúc này đàu óc cậu tỉnh táo không ít, nhưng Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không cảm ơn An Tử Yến, so với sỉ nhục thì cậu thích mệt mỏi hơn, các đồng nghiệp sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình chứ, không không, phải tin tưởng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ vì quan tâm đến tâm trạng mình mà sẽ giả vờ không nhìn thấy. Mạch Đinh từ từ ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của Phạm Thiếu Quân.
"Mạch Đinh, cậu làm gì mà giấu mình đi vậy, không phải cậu, cậu, cậu..." Phạm Thiếu Quân che miệng: "Cậu bị sờ đến có phản ứng luôn?"
"Toàn bộ đi chết đi!" đây là chút sức lực còn tồn tại cuối cùng của Mạch Đinh.
Thời gian thật sự trôi qua quá chậm, Mạch Đinh tinh thần cùng thân thể đều đạt đến cực hạn, nhưng cậu vẫn phải ráng chống đỡ, toàn bộ nhân viên đều đang nín thở nhìn chằm chằm An Tử Yến xem hết tất cả nội dung, anh gật gật đầu, ngón tay chéo lại trên văn kiện: "Có thể rồi." Tất cả mọi người đều thở ra, tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh cũng muốn biến mất, nhưng trước khi biến mất cậu phải đợi An Tử Yến.
"Chúng ta cùng nhau về nhà?"
"Em đi trước, anh còn bận chưa xong."
"Vậy em ở trên sofa ngủ một lúc đợi anh bận xong."
"Được rồi, đi mau, đừng ở đây chướng mắt anh."
"Rất chướng mắt sao, chỗ nào chướng mắt, mặt hay là thân thể?" Mạch Đinh liếc mắt nói, An Tử Yến đem tay vươn vào túi áo Mạch Đinh lấy ra chìa khóa xe: "Ngồi taxi về nhà."
"Thật sự không cần em đợi anh sao."
"Ở trên giường đợi anh."
Mạch Đinh đánh cánh tay An Tử Yến một cái: "Vậy em thật sự về đây."
"Đi mau."
"Anh làm sao làm được, lợi hại như vậy, chúng ta mấy ngày nay còn phải tìm thời gian ngủ một lúc, nhưng hầu như không thấy anh ngủ, thật không dễ gì nghỉ ngơi một chút lại bị em chiếm sofa." Mạch Đinh tiến lên trước một bước ôm eo An Tử Yến, đem mặt chôn vào lồng ngực anh, trán dụi trái dụi phải, giống như đang nói mơ: "Người đàn ông của em, thật khiến người ta bội phục, ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy." An Tử Yến vỗ vỗ lưng Mạch Đinh: "Sở dĩ em không thấy anh ngủ, là bởi vì anh ngủ ở nơi khác." Mạch Đinh đẩy An Tử Yến ra một cái: "Lời lúc nãy toàn bộ hủy bỏ, xem như em nhìn lầm anh!" cậu mơ mơ hồ hồ đi về thang máy.
"Nhìn đường cho anh."
Mạch Đinh chỉ lo gật đầu, cũng không trả lời.
Càng khuyết thiếu một thứ gì, càng cảm thấy thứ đó rất hoàn mỹ, ngủ trên giường mềm mại, Mạch Đinh như đặt mình vào thiên đường, ngay cả quần áo không cởi đã nhắm mắt, không biết sau khi ngủ bao lâu, bị một vị khác trên giường đè xuống. Quấn chặt Mạch Đinh trong lòng không động đậy, khiến cậu mơ ác mộng bị trói, bị dây thép quấn.
Giữa trưa hôm sau, Mạch Đinh sau khi thức dậy thì thở dài, tìm về linh hồn của mình, cậu lấy tay của An Tử Yến để trên người mình ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Tư, vừa lấy được tay ra lại đặt trở lại, Mạch Đinh nhíu mày, lần nữa lấy ra, kết quả chân lại đè lên người mình.
"Em cũng không phải gối ôm." Cậu nhỏ giọng nói, An Tử Yến cũng giống vậy trả lời nhỏ tiếng một câu: "Đừng động, giết chết em." Lúc không muốn phí lời quá nhiều, An Tử Yến đều dùng cách thức đe dọa trực tiếp lại thô bạo, Mạch Đinh lật mắt coi thường, cẩn thận dùng gối che mặt gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Tư.
"Tiểu Tư, buổi tối cùng nhau ăn cơm thế nào, thời gian này vẫn bận mãi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cô nghe." Vì không muốn bạn bè lo lắng, Mạch Đinh vẫn luôn không đem chuyện công ty phát hiện quan hệ của mình và An Tử Yến nói cho đám Bạch Tiểu Tư, bây giờ sự việc qua đi, cậu có thể nói thỏa thích.
"Tôi tối nay có việc rồi."
"Vậy ngày mai."
"Được, cậu chọn thời gian và địa điểm."
"Khoan cúp máy, còn có một chuyện, cái đó, Quan Châu lúc trước giới thiệu cho cô, cậu ta có thể có bạn gái rồi, tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng bọn họ đã đến nhà đối phương rồi. Đừng tức giận, tôi sẽ giới thiệu người khác cho cô lần nữa, rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể nào một lần mà thành, dù sao hai người chắc cũng không liên lạc nữa."
"Nhưng cậu ta vẫn liên lạc với tôi, còn rất mờ ám nữa, cũng không nghe nói chuyện cậu ta quen bạn gái."
"Cái gì! Quan Châu cậu ấy muốn một chân đạp hai thuyền?! Quá đáng giận rồi! Cậu ta làm sao nói với tôi đây! Alô, điện thoại sao cúp rồi." Quan Châu giật điện thoại qua cúp máy: "Em muốn gây phiền phức cho tôi sao?"
"Chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc cậu ấy." Bạch Tiểu Tư đè lên chăn.
"Sẽ bị cậu ấy phát hiện."
"Cậu ấy cũng không phải ba mẹ tôi, phát hiện rồi thì cùng lắm mắng vài câu, hơn nữa cho dù là ba mẹ tôi, tôi cũng không sợ. Còn cho rằng không bao lâu nữa sẽ bị Mạch Đinh vạch trần, ai ngờ cậu ấy lại chậm chạp như vậy. còn có anh, nằm bên cạnh phụ nữ chỉ biết ngủ, tôi cũng sắp nghi ngờ mị lực của bản thân, tăng ca thật sự mệt như vậy sao?"
"Em đi thử đi rồi biết."
Mạch Đinh cắn móng tay: "Trong bạn bè mình lại xuất hiện một tên tra nam sao, không được, phải gọi điện thoại hỏi Quan Châu rõ ràng, cậu ấy nếu tổn thương tình cảm của Tiểu Tư, mình sẽ..."
"Nói nữa, anh giết em."
"Nhưng Tiểu Tư cô ấy...Quan Châu cậu ấy...em làm sao có thể ngồi nhìn không quản."
"Đừng để ý loại phụ nữ đó."
"Anh có thể đối xử tốt với bạn gái cũ một chút được hay không, quan tâm cô ấy nhiều chút, chăm sóc cô ấy nhiều chút."
"Là người ngốc thế nào mới nói ra yêu cầu này?"
"Đừng kéo chủ đề đi xa, bình thường thật nhìn không ra Quan Châu là một hoa hoa công tử, Tiểu Tư động chân tình rồi phải làm sao, người bên cạnh sao lại không khiến em yên tâm."
"Em mới là người khiến anh không yên tâm nhất, đi ngủ."
"Em đã ngủ đủ rồi."
"Anh vẫn chưa."
Mạch Đinh quay người, đối mặt với An Tử Yến: "Anh ngày mai cùng em đi gặp Tiểu Tư, em sẽ tiếp tục ngủ cùng anh." An Tử Yến chống cằm lên đầu Mạch Đinh: "Em làm gì có tư cách bàn điều kiện với anh."
Bất luận An Tử Yến đồng ý hay không, Mạch Đinh vẫn hoàn thành nhiệm vụ ngủ cùng. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Mạch Đinh tiếp tục thuyết phục An Tử Yến đang tắm rửa: "Anh nói xem sau khi em nói Tiểu Tư biết, Tiểu Tư bây giờ có phải đang rất khó chịu không, suy cho cùng Quan Châu vẫn luôn cùng cô ấy liên lạc, mặt khác lại cùng cô gái khác bên nhau, coi như là lừa gạt rồi, không đúng, hay là, chúng ta đến nhà Tiểu Tư xem sao?"
"Không muốn đi."
"Anh quá máu lạnh rồi."
"Anh không đi xem sẽ không yên tĩnh lại."
An Tử Yến lau tóc mở cửa, liếc Mạch Đinh một cái: "Em đi cũng không yên tĩnh lại." Mạch Đinh nhào qua, treo trên người An Tử Yến: "Em không ứng phó được nhất phụ nữ đau lòng, đi xem sao, đảm bảo cô ấy không sao thì chúng ta về, trong nhà cũng không có cơm, anh khẳng định đói rồi, dù sao cũng phải ra ngoài."
"Được rồi, đừng nói nhiều."
"Vậy chúng ta mau đi."
Sau khi giải quyết vấn đề ăn cơm, Mạch Đinh vội vàng ngồi lên xe: "Đi mau, đi mau." An Tử Yến mở cửa xe: "Nhớ kỹ, đây là phần thưởng em làm việc cực khổ, sau này không có chuyện tốt này đâu."
"Ai nói không có, sớm biết có phần thưởng này, em sẽ luôn làm việc cực khổ." Mạch Đinh cười meo meo nói, An Tử Yến nhẹ kéo khóe miệng: "Đồ ngốc." Sau mười mấy phút Mạch Đinh quan sát bên ngoài: "Đây hình như không phải đường đến nhà Tiểu Tư."
"Em ở nhà cô ấy sẽ không tìm thấy người."
"Anh làm sao biết?"
"Em nói anh biết."
"Em? Em nói anh biết lúc nào, nói chuyện luôn khó hiểu như vậy."
"Chữ nào trong lời của anh khó hiểu, em chỉ ra xem, anh chỉ em học chữ Hán của tiểu học."
"Không nói nữa, không nói nữa." Mạch Đinh đem đầu lắc lư, không nhìn An Tử Yến. Lúc xuống xe, Mạch Đinh tràn ngập nghi ngờ: "Đây không phải là nhà Quan Châu sao, lẽ nào anh muốn đánh cậu ấy? em biết cậu ấy chuyện này là không đúng, là đáng đánh, nhưng cậu ấy chỉ là liên lạc với Tiểu Tư, cũng không thật sự làm gì với Tiểu Tư, giáo huấn cậu ấy, để cậu ấy hối lỗi là được rồi."
"Anh có lúc thật sự muốn em không có não, như vậy sẽ không có một đống suy nghĩ ngu ngốc, vậy mà em lại cứ có một chút não."
"Em có lúc cũng thật sự muốn anh không có miệng!" hai người ồn ào đến ngoài cửa nhà Quan Châu, Mạch Đinh đem tai áp lên cửa nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng phụ nữ, cậu vẫy vẫy tay với An Tử Yến, ra hiệu anh cũng đến nghe thử: "Hôm nay hay là thôi đi, nhà cậu ấy có người, lỡ như bị bạn gái cậu ấy biết sẽ ầm ĩ chia tay..." An Tử Yến gõ cửa, Mạch Đinh căng thẳng, lúc muốn kéo An Tử Yến đi thì cửa mở, Mạch Đinh ngây ngốc, vậy mà ra mở cửa lại là Bạch Tiểu Tư, còn mặc áo của Quan Châu.
"Cô, cô, cô, cô sao lại ở đây, còn mặc như vậy? An Tử Yến, anh cũng nhìn thấy đúng không, không phải một mình em nhìn thấy đúng không." Mạch Đinh trợn mắt, Bạch Tiểu Tư để hai người vào phòng: "Tôi không thể ở đây? Mạch Mạch, vẻ mặt của cậu quá hài hước rồi, giống như ông chú trung niên nhìn thấy con gái vị thành niên của mình làm chuyện xấu." Bạch Tiểu Tư muốn nựng mặt Mạch Đinh, bị An Tử Yến đánh ra, Quan Châu mặc áo vào, cúi người với An Tử Yến: "Giám đốc An, anh sao lại đến đây?" tuân thủ chức nghiệp của Quan Châu không thể không khiến người bội phục, không quản là ở công ty hay là đời tư, thái độ đối với An Tử Yến đều không đổi.
"Em ấy nói muốn đến nhìn một cái mới yên tâm, bây giờ, em yên tâm rồi chưa?" An Tử Yến hỏi Mạch Đinh, Mạch Đinh lật mắt coi thường, xem như không nghe thấy, một lúc nhìn Quan Châu, một lúc lại nhìn Bạch Tiểu Tư, cuối cùng nói: "Tiểu Tư, cô không thể bởi vì nghe thấy Quan Châu có bạn gái thì tìm đến cửa chủ động hiến thân, phát triển thành quan hệ tay ba, cuối cùng chịu thiệt vẫn là cô."
"Quan hệ tay ba ở đâu?"
"Tôi nghe thấy Quan Châu gọi điện thoại, cô ta vẫn chưa đến sao, nhân lúc chưa đến thì mau đi đi, đây gọi là chuyện gì chứ."
"Cậu nói điện thoại, chắc là tôi gọi đó."
"Cái gì?!" Mạch Đinh thử để mình bình tĩnh một chút, sau khi đem chuyện trước mắt chỉnh lý lại một lần, mặt cậu khó tránh khỏi cao hứng: "Như vậy hai người đang yêu đương? Đây là chuyện tốt, làm gì phải giấu tôi." Bạch Tiểu Tư lắc lắc ngón tay: "Chúng tôi chỉ là pháo hữu." Mạch Đinh nhìn sang Quan Châu, Quân Châu ngầm thừa nhận, vẻ mặt cao hứng của Mạch Đinh chớp mắt hạ xuống, từ trong miệng Bạch Tiểu Tư nghe thấy hai từ pháo hữu, cậu vẫn lắc đầu: "Cô là con gái, sao lại có thể tùy tiện như vậy, gì mà pháo hữu, là ai đề nghị, là bắt đầu từ ai, Quan Châu, tôi giới thiệu một cô gái tốt cho cậu, cậu lại..."
"Là tôi đề nghị, hôm cậu giới thiệu đã bắt đầu rồi." Bạch Tiểu Tư nói.
Mạch Đinh đem đầu lắc càng lợi hại: "Hai, hai người, đem tình cảm và thân thể của bản thân xem là cái gì, một người đàng hoàng ít nhất phải quen ba tháng trở lên mới có thể nắm tay, hai người không quen nhau, không hiểu nhau mà trực tiếp...lời đó, tôi quả thật nói không được!" giống như dự đoán của Bạch Tiểu Tư, Mạch Đinh giáo huấn không thôi, Bạch Tiểu Tư cắt ngang Mạch Đinh: "Vậy cậu và chồng trước lúc nào lên giường? Tôi nghĩ xem, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc chồng trước vẫn còn quen với tôi, lúc hai người còn chưa xác nhận quan hệ thì..."
"Ngừng lại! Chuyện cũ mấy trăm năm trước có ý nghĩa sao, anh nói đi, An Tử Yến."
"Anh cảm thấy rất có ý nghĩa, so với hiện tại, em đêm đó rất tích cực, còn..." Mạch Đinh bịt miệng An Tử Yến: "Đừng nói nữa, em van anh đừng nói nữa, đem tiêu điểm đặt lên chuyện khác." Cậu thanh thanh giọng: "Đêm đó lúc ăn cơm không cảm thấy có phản ứng, cô và Quan Châu tại sao sẽ phát triển thành như vậy."
"Nói đến đây." Bạch Tiểu Tư cười xấu xa: "Cảm ơn chồng trước, lúc đó tôi và chồng trước không phải là ra ngoài trò chuyện một lúc sao, tôi vốn dĩ rất muốn quý trọng thân thể bản thân, nhưng chồng trước vẫn khuyên nhủ tôi, khuyến khích tôi tìm một người đàn ông lên giường." Bạch Tiểu Tư nói cũng xem như là sự thật, An Tử Yến trừng cô một cái, thế là, oán hận chỉ trích chuyển sang An Tử Yến.
"Là anh? Sao lại là anh? An Tử Yến, anh muốn đem bạn em từng người một hủy hết sao?"
"Không liên quan đến anh."
"Đây gọi là không liên quan đến anh? Anh nếu như..."
Bạch Tiểu Tư từ phía sau đẩy Mạch Đinh: "Muốn truy xét thì về nhà truy xét."
"Tôi vẫn chưa nói xong với hai người, đã như vậy rồi, làm gì không quen nhau?" Quan Châu và Bạch Tiểu Tư đột nhiên vẻ mặt đều trở nên rất kỳ lạ, vấn đề này hình như là cấm kỵ của hai người, Mạch Đinh tiếp tục nói: "Tôi thật không hiểu, đều độc thân, vẫn luôn duy trì loại này, ưm, cái này, quan hệ bất chính, tại sao không trực tiếp ở bên nhau?" An Tử Yến kéo cánh tay Mạch Đinh: "Nên nhìn em cũng đã nhìn rồi, nên biết em cũng đã biết rồi, đi về thôi." Anh không cho nói gì đã kéo Mạch Đinh đi, sau khi bọn họ đi, Bạch Tiểu Tư đem tóc trước trán để ở sau tai: "Anh đừng xem lời Mạch Mạch là thật."
"Nếu như tôi xem thật thì sao?"
"Nói cái gì, quan hệ như vậy không phải rất tốt hay sao, lại tự do lại không cô đơn."
"Cũng phải, tôi biết là tôi không làm được vương tử của em."
"Tôi ngay cả vương tử của mình cũng không biết dáng vẻ thế nào, cho nên không có cách nào trả lời anh." Cô ôm Quan Châu, Quan Châu vuốt tóc dài của cô: "Tôi nghĩ tôi không đợi được câu trả lời của em."
"Em ít quản tình cảm của người khác đi, quản tình cảm của mình nhiều vào." Sau khi lên xe An Tử Yến nói, Mạch Đinh kéo miệng: "Bởi vì không cách nào mà xem như không thấy, chúng ta lúc trước cãi nhau chia tay, người xung quanh cũng giúp chúng ta, nếu không làm sao có thể làm hòa nhanh như vậy." thấy An Tử Yến chỉ lái xe không nói, Mạch Đinh kiêu ngạo lên: "Bị em thuyết phục rồi?"
"Đường không giống không thể bàn bạc."
"Đường không giống thì lại thế nào, anh đi đường nào thì em quay sang đường đó đi. Giữa chúng ta vẫn chưa xong, anh rốt cuộc đã nói gì với Tiểu Tư, không đúng, nhìn bộ dạng của anh hình như sớm đã biết chuyện này có phải không!"
"Không nghe thấy."
"Không nghe thấy thì em lại nói to thêm một chút."
"Em nói to tiếng hơn một chút anh sẽ đá em xuống xe."
"Anh đem em đá xuống xe em sẽ không nấu cơm cho anh, aa, đau quá, anh lại động thủ."
"Không động thủ? Em cảm thấy anh sẽ cứ bồi em nói tiếp sao?"
"Em chính là cảm thấy như vậy."
"Em ở công ty chỉ học được tranh cãi?" Mạch Đinh làm mặt quỷ với anh, An Tử Yến nào hiểu rõ, chính bởi vì đối với tình cảm của bản thân quá mãn ý mới rãnh rỗi đi quản tình cảm của người khác.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Mạch Đinh tinh thần no đủ lại đi làm, người trong bộ phận quan hệ xã hội cũng khôi phục lại bộ dạng ngày thường, bây giờ chỉ thiếu quét dọn vệ sinh của bộ phận quan hệ xã hội, sạch sẽ gọn gàng các loại đều biến mất, Mạch Đinh đánh giá bộ phận quan hệ xã hội một mảng hoang tàn, cảm thấy tay chân ngứa ngáy, mình mấy ngày trước sống ở cái chuồng heo này sao? Tiếp theo Phạm Thiếu Quân không tình nguyện mà bước vào: "Quét dọn vệ sinh đi đâu rồi, chức vụ nào thì làm việc đó chứ, chúng ta đã làm xong việc rồi, bọn họ có thể lười biếng sao, tôi phải đi tố cáo bọn họ." Quách Bình thu dọn bàn của mình: "Đã tìm rồi, vừa tăng ca xong bộ phận nào cũng như nhau, bận lắm, kêu chúng ta chịu đựng chút."
"Tôi chịu đựng không được!" Phạm Thiếu Quân tức đến giậm chân.
Mạch Đinh xắn tay áo lên, rất coi thường nhìn Phạm Thiếu Quân chuyện bé xé to: "Công việc làm xong rồi, chúng ta cũng không có việc gì, tự mình thu dọn là được rồi."
"Cái gì mà tự mình thu dọn là được rồi, trừ phi công ty trả tôi phí quét dọn, nếu không tôi tuyệt đối không động vào."
"Vậy anh cứ đứng ở đó đi." Mạch Đinh tìm một túi rác lại bắt đâu quét dọn bàn làm việc, Phạm Thiếu Quân không tình nguyện cởi áo khoác ngoài ra: "Thật không dễ gì thay đổi tâm trạng nhẹ nhàng đi làm, vậy mà chuyện đầu tiên chính là quét dọn phòng làm việc, haiz, thật tức chết, vì làn da phải duy trì tâm trạng tốt, Mạch Đinh, nói chút vấn đề khiến tâm tình tôi tốt hơn đi, cậu và Yến quen nhau thế nào?"
"Tại sao lại nhắc đến vấn đề này, tôi đã nói với anh rồi mà."
"Cậu nói với tôi cái gì, tôi muốn nghe sự thật."
"Tôi nói chính là sự thật, thời gian quen biết cũng không ngắn, anh còn không rõ tôi là người thế nào sao, tôi đói với phương diện này rất bảo thủ, không giống một vài người." Mạch Đinh nhìn sang Quan Châu, tuy rằng một cái tát không vang, nhưng đều là muốn gây chú ý, nhưng Quan Châu vẫn là kiên định, nếu thích Tiểu Tư thì phải bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, tùy tùy tiện tiện liền quấn thành quan hệ trên giường.
"Cậu là người bảo thủ tôi biết, nhưng Yến không phải, lẽ nào cậu ấy còn có thể tuân theo tiến độ của cậu sao?"
"Đương nhiên rồi, đều nói đàn ông trước và sau hôn nhân đều không giống nhau, mọi người bây giờ thấy chính là trạng thái sau hôn nhân, An Tử Yến trước khi kết hôn, đặc biệt là bộ dáng theo đuổi mọi người nhìn thấy sẽ bị dọa một trận, mỗi ngày đều ôm một bó hoa hồng theo phía sau tôi, tôi kêu anh ấy đừng theo tôi, anh ấy sống chết không chịu, còn tặng tôi đủ thứ đồ quý giá, tôi là người ham muốn vậy sao, toàn bộ đều từ chối." tiếng cười lạnh phía sau tuy rất nhỏ, nhưng thể chất nhạy cảm của Mạch Đinh đã cảm nhận được đe dọa. An Tử Yến ghét nhất chính là bị người ta nói thành tên ngốc hoặc là đàn ông nhẹ nhàng, ví dụ như chuyện mình đang làm.
"Người đàn ông trước hôn nhân còn có theo đuổi em trong miệng em nói cũng giới thiệu cho anh quen đi?"
"Chuyện cười giữa đồng nghiệp với nhau không cần xem là thật." Mạch Đinh dùng khăn lau mặt bàn: "Dơ quá, bàn dơ như vậy, vậy mà mình còn ngồi đến mấy ngày, thật buồn cười, quá buồn cười rồi, hahaha." Cậu cười đến không kìm được, nhưng ngoài cậu ra, không có người thứ hai phát ra tiếng cười.
"Tùy tùy tiện tiện muốn cho qua, chiêu này đối với anh vô dụng."
"Là Phạm Thiếu Quân cậu ta nhiều chuyện, cứ luôn muốn nghe ngóng chúng ta quen biết thế nào, em cũng là đàn ông, em cũng có lòng tự tôn, đương nhiên sẽ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện thì làm sao, ai cũng sẽ làm như vậy thôi." Mạch Đinh tìm đủ loại đạo lí giống như đạo lí để nói, nhưng cũng không thể thuyết phục Phạm Thiếu Quân: "Cậu là thêm mắm dặm muối cũng vẫn là lấy chuyện người khác sửa thành của mình, bỏ đi, không hỏi cậu nữa, hỏi cũng bằng thừa, còn không bằng trực tiếp hỏi Yến." anh ta hai tay chắp lại van xin An Tử Yến: "Yến, cậu cũng biết tôi rất thích nghe mấy chuyện này, rất thích theo đuổi chuyện tình cảm của người khác, chuyện này đã ở trong lòng tôi không phải một hai ngày rồi, xem như tôi thức đêm tăng ca, khuyến khích cho dung nhan quan trọng nhất của tôi mà nói tôi biết đi."
Mạch Đinh học theo động tác của Phạm Thiếu Quân cũng van xin An Tử Yến: "An Tử Yến, anh càng biết rõ là em không thích nghe chuyện này, càng không thích người khác theo đuổi chuyện tình cảm của em, chuyện này ở trong lòng em để lại vết thương khó lòng lành lại, xem em thức đêm tăng ca, khuyến khích phần chăm lo gia đình quan trọng nhất của em mà đừng nói anh ta biết." nếu như An Tử Yến đem chuyện mình ngày ngày quấn lấy anh ấy, thích anh ấy đến sắp chết, còn chủ động hiến thân, cùng những chuyện ngu ngốc mình đã làm toàn bộ nói ra, vậy mình làm sao mà sống tiếp.
"Cậu làm gì mà học theo tôi nói như vậy."
"Cũng không có giống hệt nhau." Đối diện với thỉnh cầu của hai người, An Tử Yến đặt ngón tay dưới cằm, hơi hơi suy nghĩ: "Chuyện quá lâu có chút không nhớ rõ lắm." Mạch Đinh thở ra một hơi, cậu biết An Tử Yến sẽ đứng về phía mình, cậu biết mà!
"Nếu nhớ không lầm, em ấy ở phòng cách vách, tự nhiên mà quen biết thôi, em ấy uống say tôi đi đón em ấy, tự nhiên mà lên giường, tiếp theo là tự nhiên sống chung, tự nhiên mà kết hôn, tự nhiên mà thành như bây giờ."
Không dám tin, quả thật không dám tin, chuyện của bọn họ dài đến có thể viết ba quyển sách, liền bị anh ấy đơn đơn giản giản mấy câu mà tóm tắt, gì mà tự nhiên! ở giữa đã trải qua biết bao nhiêu cực khổ, một lời tự nhiên mà xong sao! Mạch Đinh tức giận bất bình, chê miêu tả của An Tử Yến quá bình thường. Phạm Thiếu Quân thông minh không giống Mạch Đinh chỉ lo quan tâm từ "tự nhiên", anh ta tìm được trọng điểm nội dung: "Cũng chính là nói, hai người là phát sinh quan hệ trước khi quen nhau?"
"Đương, đương nhiên không phải!" Mạch Đinh đỏ mặt phản bác.
"Bây giờ suy nghĩ, tất cả đều là say rượu loạn tính gây ra." An Tử Yến sau khi đưa ra kết luận thì đi vào phòng làm việc, tình cảm hoàn mỹ lại lãng mạn của mình lại bị chụp danh hiệu say rượu loạn tính, cậu không chấp nhận được! Mạch Đinh tức giận không thôi: "Uống rượu là em, anh không có uống rượu!"
"Nói như vậy, say rượu loạn tính là cậu?" Phạm Thiếu Quân lại túm được trọng điểm, anh ta liếc Mạch Đinh: "Cậu quả nhiên là người bảo thủ đến mức khiến tôi kinh ngạc đó."
"Đừng nói nữa!" Mạch Đinh đem đồ dơ trong túi rác ném lên người Phạm Thiếu Quân.
"Ở đây xảy ra chiến tranh sao, dơ như vậy!" chỉ nghe thấy giọng nói, Mạch Đinh liền đổi hướng tấn công, Chu Cách lấy tay che: "Cậu uống nhầm thuốc hả!"
"Là uống nhầm, còn uống nhầm rất nhiều!"
"Ông chủ Chu, cậu ta không phải cố ý, đang nói chuyện lúc trước của cậu ta và Yến, cậu ta đột nhiên phát hỏa."
"Chuyện hai người cuối cùng bị vạch trần rồi? Vậy mà không nói tôi biết, có còn xem tôi là bạn hay không."
"Không có, anh nhiều nhất được tính là người vào bên nhà gái thôi."
Chu Cách tính cùng Mạch Đinh cãi nhau một trận lại đột nhiên đổi chủ ý, lộ ra nụ cười xấu: "Chuyện lúc trước của bọn họ nên hỏi tôi mới đúng, tôi là người biết rõ ràng." Mạch Đinh đổi mặt: "Anh dám nói, tôi, tôi sẽ đem chuyện lúc trước của anh và Ellen cũng nói ra hết." Chu Cách rõ ràng rất rộng rãi: "Mặc sức nói, lịch sử vinh quang của tôi càng nhiều người biết càng tốt."
"Không biết vô sỉ."
"Không biết vô sỉ là cậu, đêm giáng sinh hôm đó lúc bị Tố đột kích, tư thế của hai người gọi là gì nhỉ, tên có hơi khó, nhớ rồi, gọi..."
"Anh đến đây làm gì!"
"Đúng rồi, tôi có chuyện quan trọng phải nói với Yến, không tính toán với cậu, honey của tôi còn đang đợi ở dưới, tôi làm gì phải lãng phí thời gian với cậu." Chu Cách đi tìm An Tử Yến, người khác phát ra tiếng cảm thán thất vọng, Mạch Đinh từ đầu đến cuối nhìn theo nhất cử nhất động của Chu Cách, rèm cửa không kéo, bên trong phòng làm việc đều thấy. Chu Cách đời này sẽ có chuyện quan trọng sao, là cái gì, lòng hiếu kỳ của cậu lại ngu ngốc dục động. cậu vì có thể nghe thấy đối thoại bên trong mà đứng ở trước bàn của Quan Châu, tay chống cạnh bàn: "Mọi người tại sao có chuyện đều nói cho An Tử Yến mà không nói cho tôi."
"Bởi vì cậu thích chuyện bé xé to." Quan Châu trả lời.
"Tôi lúc nào thích chuyện bé xé ra to, vậy An Tử Yến thì sao, cậu không nghĩ là anh ấy so với tôi thích hợp làm đối tượng tâm sự hơn chứ, là anh ất, loại người như vậy, lời nói ác ôn, thái độ ác liệt, hành vi ác độc, ngay cả tôi cũng không muốn tâm sự cùng anh ấy, mọi người cùng anh ấy có gì có thể tâm sự, anh ấy còn có thể đưa ra ý kiến cuộc đời sao, không phải tôi muốn so sánh với anh ấy, cũng không phải tôi tự tin, trình độ văn hóa phương diện này tôi so với An Tử Yến cao hơn rất nhiều."
"Mạch Đinh, nhắc cậu một chuyện, cậu đứng ở đây có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, bọn họ cũng có thể nghe thấy cậu nói chuyện."
"Có chuyện thì vào đây nói." Giọng An Tử Yến vang lên.
"Vào thì vào, em đây không tính là nói xấu anh, là nói sự thật. Chu Cách, mấy người nói An Tử Yến biết làm gì, anh ấy căn bản không muốn nghe, tôi, chỉ có tôi mới là anh trai tri tâm của mấy người." Mạch Đinh vỗ ngực mình, Chu Cách một mặt chán ghét: "Thật đáng sợ, lúc trước quan hệ hai người chưa bị phát hiện công ty rất thanh tĩnh, bây giờ quan hệ hai người bị phát hiện, cậu xem ở đây như nhà mình, Yến dù sao cũng là cấp trên của cậu, làm đồng nghiệp mà ăn nói không lễ độ với cấp trên, sau này người khác cũng học theo thái độ của cậu."
"Tôi, tôi có nói năng không lễ độ sao, chẳng qua ở trước mặt Quan Châu oán giận một chút." Cậu chột dạ giải thích, nghĩ như vậy, mình gần đây quả thật có hơi đắc ý quên hình, nhìn thấy Mạch Đinh lại rơi vào suy nghĩ lung tung, An Tử Yến kịp thời đem cậu kéo lên: "Thái độ nào cũng không quan trọng, bởi vì thái độ nào cũng vẫn là dành cho anh."
"Sẽ có một ngày tôi thắng, cậu đợi đó."
"Tôi giúp cậu, cậu sao lại giúp cậu ta chứ." Chu Cách có hơi ủy khuất.
"Cậu là ai, em ấy là ai, phân cho rõ ràng."
"Tôi đặc biệt đến nói cho cậu tin tức tốt, cậu nói một chút lời dễ nghe chúc mừng tôi không được sao?"
"Chúc mừng cậu." An Tử Yến dùng giọng điệu không thể bình thường hơn, không chút thành ý, Mạch Đinh tò mò hỏi: "Tin tức tốt gì, cũng nói cho tôi nghe với." Chu Cách bày sẵn Mạch Đinh hít một ngụm khí lạnh, Chu Cách đắc ý nói: "Rất kinh ngạc sao?"
"Là rất kinh ngạc, tôi kinh ngạc là với tần suất làm chuyện đó của hai người sao mà bây giờ mới mang thai."
"Lúc trước chúng tôi có áp dụng biện pháp ngừa thai, không ngờ đến cậu vẫn luôn nghi ngờ năng lực t*ng trùng của tôi." Mạch Đinh bịt lỗ tai lại, cự tuyệt ở trong văn phòng nghe thấy mấy lời này, cậu không cách nào tưởng tượng được Chu Cách làm ba là thế nào, cũng không cách nào tưởng tượng được Ellen và Chu Cách giáo dục con cái là bộ dạng thế nào. Chu Cách nâng tay phải lên nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi rồi, không thể để honey của tôi đợi lâu." Nhìn bóng lưng vội vàng của Chu Cách, Mạch Đinh đầy mặt coi thường: "Nickname thật nhiều, anh ta vậy mà cũng muốn làm ba, một chút cảm giác hiện thực cũng không có, aiz, chuyện xung quanh luôn nhắc nhở chúng ta không còn trẻ nữa."
"Đợi em già thật rồi hãy cảm khái."
"Nhưng em đã không phải là trẻ vị thành niên mười mấy tuổi nữa."
"Em cũng không phải đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi."
"Mười mấy tuổi của em, đi đâu rồi?!"
"Có cần anh tiễn em đi đầu thai."
"Chỉ là hỏi thôi." Mạch Đinh tức giận: "Cho dù có người cầm súng ép em quay về, em cũng sẽ không quay về, những điều đã qua trong mắt em không quan trọng như hiện tại, cũng giống như thế giới trong mắt em chưa bao giờ quan trọng bằng anh."
"Đột nhiên có hơi buồn nôn."
Thanh xuân đã qua, người yêu đã từng yêu, suy nghĩ đã từng, vết thương đã từng chịu đựng qua, chuyện mất mặt, chuyện khó chịu, chuyện vui vẻ, đều thành không thể tránh được, túm lấy những thứ không cách nào thay đổi là hành vi ngu ngốc. Nhưng, có lúc, có những người, rõ ràng biết mình rất ngốc cũng cảm thấy không quan trọng.
4 x;
"Tôi muốn tắm rửa, tôi muốn tắm rửa, nếu không được tắm tôi sẽ bị điên." Phạm Thiếu Quân gõ mặt bàn phát tính khí.
"Dùng khăn ướt lau lau là được rồi."
"Đừng đem tôi gộp chung với mấy đàn ông, phụ nữ thối mấy người!"
"Cậu cũng không thơm."
Liễu Vĩ bất tỉnh nhân sự từ trong đống văn kiện đứng dậy: "Không được rồi, tôi phải vào sofa phòng tiếp khách ngủ một lúc." Phùng Phi Mông từ phía sau kéo anh ta lại: "Sofa là của tôi." Hai người dùng sức lực cuối cùng tranh giành đến phòng tiếp khách, Cao Sảng đang ngủ trên sofa, không chỉ có mình anh ta, rất nhiều người đều chiếm một khoảnh đất ở phòng tiếp khách, muốn đi vào cũng khó khăn, mọi người đều không quản vấn đề nam nữ thụ thụ bất tương thân, có thể ngủ liền ngủ.
Mạch Đinh đã đến cực hạn sau khi chỉnh báo thức trên điện thoại xong, cũng tính đi vào phòng tiếp khách ngủ một lúc, cậu nheo mắt mơ mơ hồ hồ tìm chỗ trống, vị trí bên cạnh Quan Châu cũng không tệ, cậu dưới tình hình cố gắng không giẫm lên người khác mà đi qua, nằm xuống, chân không cẩn thận đạp trúng Quan Châu. Quan Châu mở mắt ra, nhìn Mạch Đinh ngủ bên cạnh mình đột nhiên vươn tay ra đẩy cậu sang phía Liễu Vĩ, Liễu Vĩ cũng bị động tĩnh làm ồn tỉnh dậy, nhìn thấy Mạch Đinh nhìn trái phải: "Chuyện gì vậy, không liên quan đến tôi, đi ra." Mạch Đinh bị đẩy qua đẩy lại làm sao có thể ngủ được, cậu phát hỏa: "Mấy người không ngủ thì thôi, có thể để tôi ngủ không, làm cái gì vậy hả." Cậu bò sang chỗ một đám người ngủ như chết, Liễu Vĩ cảnh bảo: "Mạch Đinh đến chỗ mấy người ngủ kìa." Đám người ngủ như chết đó lại bừng tỉnh, trốn Mạch Đinh như trốn bệnh, Mạch Đinh đi chỗ nào, thì chỗ đó chân đá loạn không cho cậu lại gần.
Mạch Đinh kéo áo ngửi ngửi: "Tôi rất hôi sao?"
"Cậu vào văn phòng Yến mà ngủ."
"Có liên quan gì, tôi không muốn đặc cách."
"Bị Yến trở lại nhìn thấy cậu ngủ chung với chúng tôi, chúng tôi phải làm sao, đáng khinh, muốn dùng chiêu này hại chúng tôi?"
"Suy nghĩ mấy người dơ bẩn, nói tôi đáng khinh? Vậy tôi cứ muốn ngủ cùng với mấy người." Mạch Đinh nhào qua đám người đó, đám người đó lại tránh ra, Quan Châu trực tiếp đi tìm một vị trí mới đi ngủ, Cao Sảng vẫn xem tất cả là hư vô như cũ mà ngủ trên sofa, Phạm Thiếu Quân tinh thần rời rạc nhìn đám người trong phòng tiếp khách đang chơi trò chơi viên ngoại đuổi theo nha đầu. không lâu sau, hai bên đều mệt đến thở hổn hển, cửa giữa phòng làm việc và phòng tiếp khách mở ra: "Nửa đêm có tinh thần như vậy thì đi làm việc đi."
"Yến, cậu nghe tôi nói, chúng tôi thật sự mệt đến tắt thở, Mạch Đinh cậu ta lại cứ muốn chen ngủ cùng chúng tôi." Phùng Phi Mông ôm hai vai: "Chúng tôi chết không từ, Mạch Đinh cậu ta, Mạch Đinh cậu ta lại..." Mạch Đinh chỉ Phùng Phi Mông: "Cô đừng có cố ý dùng cách nói này gây ra hiểu lầm! Hơn nữa, bây giờ chúng ta tăng ca quá mệt nghỉ ngơi chút, là chuyện công, chuyện công và chuyện tư làm sao có thể lẫn vào nhau mà nói, An Tử Yến không phải là loại người nhỏ nhen."
"Anh chính là loại người nhỏ nhen." An Tử Yến nghiêng đầu nói: "Qua bên này ngủ cho anh." Mạch Đinh còn muốn nhấn mạnh cậu không muốn đặc cách, người khác gần như là đang van cầu: "Mạch Đinh, cậu phát từ tâm cho chúng tôi ngủ một lúc đi, cứ quấn mãi nữa thì trời sáng mất, sẽ chết người đó."
"Tôi..." MẠch Đinh nói một từ liền bị An Tử Yến ôm qua, đóng cửa, lúc này Mạch Đinh từ viên ngoại đổi thành nha đầu bị truy đuổi: "Buông em ra, buông em ra."
"Em cứ như vậy muốn ngủ cùng người khác?"
"Không, không phải như vậy, em làm sao có thể một mình ngủ ở đây nhận đãi ngộ đặc biệt, anh đừng dữ với em, em sẽ bị dọa không ngủ được." An Tử Yến đem Mạch Đinh ném lên sofa, cởi áo khoác đắp lên mặt cậu: "Không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt, thì đừng làm người đặc biệt trong lòng anh." Đây xem là gì chứ, lời nói mật ngọt? Trách móc? Đe dọa? Mạch Đinh không dám lấy áo khoác ra, vẻ mặt trên mặt mình có bao nhiêu ngốc ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn thấy, càng khỏi nói để An Tử Yến nhìn thấy. cậu ôm theo câu này chìm vào giấc ngủ, nằm mơ thấy ác mộng cũng mang theo ý cười.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của Mạch Đinh, An Tử Yến ngồi một bên sofa kéo áo khoác xuống, sau khi đem thân thể Mạch Đinh đắp kỹ, đang tính thẳng người dậy, lại ngừng lại, anh nhìn gương mặt ngủ của Mạch Đinh, lòng bàn tay đè gò má cậu xoa tới xoa lui, sau khi chơi đủ mới trở lại chỗ ngồi, ấn ấn cổ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Hai tiếng sau, tiếng chuông điện thoại và tiếng kêu đau khổ vang lên, chỉ ngủ thời gian ngắn như vậy phải miễn cưỡng bản thân tỉnh lại rất khó khăn, Mạch Đinh lấy điện thoại nửa tỉnh nửa mê, sau khi chỉnh báo thức lùi mấy phút, mấy phút này như ở thiên đường. Bên ngoài phòng làm việc là vị trí của Quan Châu, cậu dùng giọng mũi nghe điện thoại.
"Ừm, thời gian này rất bận, phải đợi qua vài ngày, ừ, được, đi nhà anh hay nhà em, em giúp anh quét dọn nhà cửa? Hay là thôi đi, ừm, qua vài ngày nữa lại liên lạc." Quan Châu cúp điện thoại, cùng lúc đó Mạch Đinh triệt để tỉnh, hai mắt cậu trừng còn to hơn mắt bò, cả nửa người dán lên cửa thủy tinh, quay sang An Tử Yến vẫy tay nói: "An Tử Yến, anh nghe thấy Quan Châu nói chuyện không, nội dung đối thoại này không thể nào là bạn bè bình thường được." Cậu quay đầu qua, phát hiện An Tử Yến ngồi trên ghế ngủ, dùng tư thế này ngủ nhất định rất không thoải mái mới đúng, anh ấy làm gì mà ngủ ở đây chứ, Mạch Đinh đưa ra câu hỏi ngu ngốc mới ý thức được mình chiếm chỗ ngủ của anh.
"Em đã nói không ngủ ở đây, anh cứ khăng khăng kêu em ngủ, có phải là muốn tăng thêm cảm giác tội lỗi của em nên mới làm vậy không, xấu xa." Mạch Đinh túm chặt áo khoác của An Tử Yến, muốn ném qua, lại không muốn ném qua,cứ lặp lại động tác ngu ngốc đó, cuối cùng cậu đem áo khoác phủ lên đầu: "EM cảm thấy có lúc mình giống như tên điên."
"Chỉ là có lúc?" giọng của An Tử Yến dọa cậu nhảy dựng.
"Anh thức lúc nào vậy!"
"Vừa mới."
"Thức rồi thì nói em biết một tiếng chứ."
"Nói em biết thì em sẽ không phạm ngốc?"
"Anh cho rằng em là vì ai mới ngu ngốc, anh là giám đốc làm gì mà để em ngủ sofa, em ngủ trên đất cũng được." Mạch Đinh cuối cùng cũng đem áo khoác ném qua, An Tử Yến vững vàng chụp được, đứng dậy mặc vào: "Nói xong rồi, đi ra ngoài." Mạch Đinh đóng cửa, nằm bò trên bàn làm việc: "Chưa nói xong, chưa nói xong, em mới nãy vô tình nghe được điện thoại của Quan Châu, cậu ấy hình như quen bạn gái, tăng ca xong thì đến nhà cậu ấy hẹn gì đó, anh không cảm thấy quá đáng sao, bọn em bạn bè nhiều năm như vậy, cậu ấy vậy mà không nói em biết, lẽ nào cậu ấy vẫn còn để ý chuyện của Tiểu Tư." Mạch Đinh vẫn cứ nói nhiều không dứt.
"Nói chưa xong cũng đi ra cho anh."
Mạch Đinh bị đá ra làm vẻ mặt kỳ quái với phòng làm việc, còn thuận tiện chế nhạo Quan Châu: "Tình bạn quả thật là thứ không đáng giá gì, tôi đem chuyện gì đó đều nói cho bạn bè, kết quả sao, bạn tôi chuyện gì cũng không nói tôi biết." Quan Châu dường như không nghe thấy, bận rộn chuyện trong tay mình, Quách Bình mắng: "Mạch Đinh, đã làm việc cậu lại rất rãnh rỗi, tình bạn cái gì, nếu bởi vì cậu mà tiến độ bị tụt về sau, tất cả chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!" mỗi lần đến thời gian này mọi người tâm trạng đều rất chập chờn, Mạch Đinh không có nói nữa, ngáp một cái rồi ngoan ngoãn làm việc.
Phạm Thiếu Quân cứ cách mỗi nửa tiếng sẽ tuyên bố tin tức mình sắp chết, khiến bầu không khí càng tăng thêm trầm trọng, từ tinh mơ 5 giờ đến bây giờ, đã làm việc tròn 10 tiếng, Mạch Đinh cũng cảm thấy mình sống không qua hôm nay nữa, nên để Vương tổng đuổi việc mình, ở lại công ty làm cái gì, mình ở trong nhà làm việc nhà để An Tử Yến nuôi, đáng sống hơn, tâm trạng Mạch Đinh cũng chập chờn rất trầm trọng, một lúc thì muốn liều mạng làm việc, một lúc thì muốn từ chức.
"Mạch Đinh, chúng ta trò chuyện vấn đề có thể nâng cao tinh thần đi." Phạm Thiếu Quân nằm bò trên văn kiện đề nghị.
"Vấn đề gì?" Mạch Đinh hữu khí vô lực trả lời.
"Cậu và Yến làm sao quen nhau?"
"Quen nhau rất bình thường, tôi không cẩn thận đụng trúng anh ấy, sau đó anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, bắt đầu theo đuổi tôi, lúc đó tôi đối với tình cảm giữa nam sinh với nam sinh không hiểu, cũng lo lắng rất nhiều vấn đề cho nên cứ từ từ không chịu nhận lời anh ấy, anh ấy liền thuyết phục bạn và chị anh ấy cùng nhau đến làm công tác tư tưởng với tôi, muốn để tôi đồng ý tình cảm của An Tử Yến, nhưng tôi làm sao có thể nói đồng ý là đồng ý chứ, tôi là người có bạn gái, đột nhiên kêu tôi cùng An Tử Yến ở bên nhau, anh nói đây..."
Phạm Thiếu Quân làm ra tư thế ngừng lại: "Nghe cậu lừa gạt còn không bằng tôi trực tiếp đi xem phim thần tượng, phim tình cảm còn hay hơn cậu nhiều."
"Anh muốn hỏi tôi, rồi lại nghi ngờ tôi." Giọng của Mạch Đinh nghe rất chột dạ, hay là quả quyết nói sự thật.
"Hai người ngậm miệng lại, tôi lại làm sai rồi, đều là lỗi của hai tên ngu ngốc các cậu." Liễu Vĩ túm tóc giống như ổ quạ, oán than: "Tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ tôi rồi!" lại thêm một vị tinh thần hỗn loạn. Phùng Phi Mông và các đồng nghiệp nữ khác ôm một đóng văn kiện đặt trên bàn bọn họ: "Mấy cái này giao cho mấy người, chúng tôi phải đi về."
"Dựa vào cái gì mấy cô có thể về."
"Ai kêu chúng tôi là nữ, yếu ớt hơn so với mấy anh, chúng tôi kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể, cần nghỉ ngơi."
"Quá độc ác!" tất cả đàn ông tức giận không thôi.
"Kiểu nói kinh nguyệt hàng tháng tới tập thể này ai tin chứ, kinh nguyệt của mấy cô đều là chị em tốt sao!"
"Phải đó, chúng tôi đang tăng ca, mấy cô cũng đừng hòng đi."
Phùng Phi Mông khoanh tay: "Không tin cũng vô dụng, mấy anh có cách nào chứng minh chúng tôi nói dối không?" bọn họ nói xong liền bày ra vẻ mặt chỉ có phạm nhân mới có, không để ý tới làn sóng oán giận, nhanh bước đi. Phạm Thiếu Quân đưa tay ra "Tôi cũng muốn thành phụ nữ." Nhìn lượng công việc phải tăng ca, Mạch Đinh tan vỡ, ngồi ở đống kế hoạch hỏng trên bàn, đem giấy cuộn thành viên rồi nhét vào trong áo giả làm ngực: "Cho tôi về nhà, để tôi rời xa tất cả, tôi chính là phụ nữ, tôi cũng có kinh nguyệt rồi, tôi phải đi siêu thị mua băng vệ sinh."
"Tại sao anh lần đầu nghe thấy chuyện này." An Tử Yến xuất quỷ nhập thần đến vừa đúng lúc, Liễu Vĩ tạt nước lạnh: "Mạch Đinh, đem chuyện quan trọng này giấu An Tử Yến là không hay lắm đúng không." Mạch Đinh vẫn như cũ, chỉ là nhìn An Tử Yến không nói ra cái gì, An Tử Yến đi đến trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hạ thân của cậu, sau đó làm một chuyện khiến Mạch Đinh muốn nhảy khỏi trái đất, An Tử Yến anh ấy, anh ấy vậy mà, ở trước mặt nhiều người như vậy, đem tay đặt ở nơi tư mật của minh: "Sau này đừng đeo thứ này thì có thể nói dối thành công rồi." Ánh mắt mọi người vẫn luôn theo chân An Tử Yến vào phòng làm việc, sau đó lại quay sang Mạch Đinh, Mạch Đinh im lặng trốn dưới bàn làm việc, mặt vùi vào trong văn kiện. Một đời người tại sao sẽ nói mấy lời khiến bản thân hối hận nhiều lần như vậy, lúc này đàu óc cậu tỉnh táo không ít, nhưng Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không cảm ơn An Tử Yến, so với sỉ nhục thì cậu thích mệt mỏi hơn, các đồng nghiệp sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình chứ, không không, phải tin tưởng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ vì quan tâm đến tâm trạng mình mà sẽ giả vờ không nhìn thấy. Mạch Đinh từ từ ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của Phạm Thiếu Quân.
"Mạch Đinh, cậu làm gì mà giấu mình đi vậy, không phải cậu, cậu, cậu..." Phạm Thiếu Quân che miệng: "Cậu bị sờ đến có phản ứng luôn?"
"Toàn bộ đi chết đi!" đây là chút sức lực còn tồn tại cuối cùng của Mạch Đinh.
Thời gian thật sự trôi qua quá chậm, Mạch Đinh tinh thần cùng thân thể đều đạt đến cực hạn, nhưng cậu vẫn phải ráng chống đỡ, toàn bộ nhân viên đều đang nín thở nhìn chằm chằm An Tử Yến xem hết tất cả nội dung, anh gật gật đầu, ngón tay chéo lại trên văn kiện: "Có thể rồi." Tất cả mọi người đều thở ra, tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh cũng muốn biến mất, nhưng trước khi biến mất cậu phải đợi An Tử Yến.
"Chúng ta cùng nhau về nhà?"
"Em đi trước, anh còn bận chưa xong."
"Vậy em ở trên sofa ngủ một lúc đợi anh bận xong."
"Được rồi, đi mau, đừng ở đây chướng mắt anh."
"Rất chướng mắt sao, chỗ nào chướng mắt, mặt hay là thân thể?" Mạch Đinh liếc mắt nói, An Tử Yến đem tay vươn vào túi áo Mạch Đinh lấy ra chìa khóa xe: "Ngồi taxi về nhà."
"Thật sự không cần em đợi anh sao."
"Ở trên giường đợi anh."
Mạch Đinh đánh cánh tay An Tử Yến một cái: "Vậy em thật sự về đây."
"Đi mau."
"Anh làm sao làm được, lợi hại như vậy, chúng ta mấy ngày nay còn phải tìm thời gian ngủ một lúc, nhưng hầu như không thấy anh ngủ, thật không dễ gì nghỉ ngơi một chút lại bị em chiếm sofa." Mạch Đinh tiến lên trước một bước ôm eo An Tử Yến, đem mặt chôn vào lồng ngực anh, trán dụi trái dụi phải, giống như đang nói mơ: "Người đàn ông của em, thật khiến người ta bội phục, ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy." An Tử Yến vỗ vỗ lưng Mạch Đinh: "Sở dĩ em không thấy anh ngủ, là bởi vì anh ngủ ở nơi khác." Mạch Đinh đẩy An Tử Yến ra một cái: "Lời lúc nãy toàn bộ hủy bỏ, xem như em nhìn lầm anh!" cậu mơ mơ hồ hồ đi về thang máy.
"Nhìn đường cho anh."
Mạch Đinh chỉ lo gật đầu, cũng không trả lời.
Càng khuyết thiếu một thứ gì, càng cảm thấy thứ đó rất hoàn mỹ, ngủ trên giường mềm mại, Mạch Đinh như đặt mình vào thiên đường, ngay cả quần áo không cởi đã nhắm mắt, không biết sau khi ngủ bao lâu, bị một vị khác trên giường đè xuống. Quấn chặt Mạch Đinh trong lòng không động đậy, khiến cậu mơ ác mộng bị trói, bị dây thép quấn.
Giữa trưa hôm sau, Mạch Đinh sau khi thức dậy thì thở dài, tìm về linh hồn của mình, cậu lấy tay của An Tử Yến để trên người mình ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Tư, vừa lấy được tay ra lại đặt trở lại, Mạch Đinh nhíu mày, lần nữa lấy ra, kết quả chân lại đè lên người mình.
"Em cũng không phải gối ôm." Cậu nhỏ giọng nói, An Tử Yến cũng giống vậy trả lời nhỏ tiếng một câu: "Đừng động, giết chết em." Lúc không muốn phí lời quá nhiều, An Tử Yến đều dùng cách thức đe dọa trực tiếp lại thô bạo, Mạch Đinh lật mắt coi thường, cẩn thận dùng gối che mặt gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Tư.
"Tiểu Tư, buổi tối cùng nhau ăn cơm thế nào, thời gian này vẫn bận mãi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cô nghe." Vì không muốn bạn bè lo lắng, Mạch Đinh vẫn luôn không đem chuyện công ty phát hiện quan hệ của mình và An Tử Yến nói cho đám Bạch Tiểu Tư, bây giờ sự việc qua đi, cậu có thể nói thỏa thích.
"Tôi tối nay có việc rồi."
"Vậy ngày mai."
"Được, cậu chọn thời gian và địa điểm."
"Khoan cúp máy, còn có một chuyện, cái đó, Quan Châu lúc trước giới thiệu cho cô, cậu ta có thể có bạn gái rồi, tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng bọn họ đã đến nhà đối phương rồi. Đừng tức giận, tôi sẽ giới thiệu người khác cho cô lần nữa, rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể nào một lần mà thành, dù sao hai người chắc cũng không liên lạc nữa."
"Nhưng cậu ta vẫn liên lạc với tôi, còn rất mờ ám nữa, cũng không nghe nói chuyện cậu ta quen bạn gái."
"Cái gì! Quan Châu cậu ấy muốn một chân đạp hai thuyền?! Quá đáng giận rồi! Cậu ta làm sao nói với tôi đây! Alô, điện thoại sao cúp rồi." Quan Châu giật điện thoại qua cúp máy: "Em muốn gây phiền phức cho tôi sao?"
"Chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc cậu ấy." Bạch Tiểu Tư đè lên chăn.
"Sẽ bị cậu ấy phát hiện."
"Cậu ấy cũng không phải ba mẹ tôi, phát hiện rồi thì cùng lắm mắng vài câu, hơn nữa cho dù là ba mẹ tôi, tôi cũng không sợ. Còn cho rằng không bao lâu nữa sẽ bị Mạch Đinh vạch trần, ai ngờ cậu ấy lại chậm chạp như vậy. còn có anh, nằm bên cạnh phụ nữ chỉ biết ngủ, tôi cũng sắp nghi ngờ mị lực của bản thân, tăng ca thật sự mệt như vậy sao?"
"Em đi thử đi rồi biết."
Mạch Đinh cắn móng tay: "Trong bạn bè mình lại xuất hiện một tên tra nam sao, không được, phải gọi điện thoại hỏi Quan Châu rõ ràng, cậu ấy nếu tổn thương tình cảm của Tiểu Tư, mình sẽ..."
"Nói nữa, anh giết em."
"Nhưng Tiểu Tư cô ấy...Quan Châu cậu ấy...em làm sao có thể ngồi nhìn không quản."
"Đừng để ý loại phụ nữ đó."
"Anh có thể đối xử tốt với bạn gái cũ một chút được hay không, quan tâm cô ấy nhiều chút, chăm sóc cô ấy nhiều chút."
"Là người ngốc thế nào mới nói ra yêu cầu này?"
"Đừng kéo chủ đề đi xa, bình thường thật nhìn không ra Quan Châu là một hoa hoa công tử, Tiểu Tư động chân tình rồi phải làm sao, người bên cạnh sao lại không khiến em yên tâm."
"Em mới là người khiến anh không yên tâm nhất, đi ngủ."
"Em đã ngủ đủ rồi."
"Anh vẫn chưa."
Mạch Đinh quay người, đối mặt với An Tử Yến: "Anh ngày mai cùng em đi gặp Tiểu Tư, em sẽ tiếp tục ngủ cùng anh." An Tử Yến chống cằm lên đầu Mạch Đinh: "Em làm gì có tư cách bàn điều kiện với anh."
Bất luận An Tử Yến đồng ý hay không, Mạch Đinh vẫn hoàn thành nhiệm vụ ngủ cùng. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Mạch Đinh tiếp tục thuyết phục An Tử Yến đang tắm rửa: "Anh nói xem sau khi em nói Tiểu Tư biết, Tiểu Tư bây giờ có phải đang rất khó chịu không, suy cho cùng Quan Châu vẫn luôn cùng cô ấy liên lạc, mặt khác lại cùng cô gái khác bên nhau, coi như là lừa gạt rồi, không đúng, hay là, chúng ta đến nhà Tiểu Tư xem sao?"
"Không muốn đi."
"Anh quá máu lạnh rồi."
"Anh không đi xem sẽ không yên tĩnh lại."
An Tử Yến lau tóc mở cửa, liếc Mạch Đinh một cái: "Em đi cũng không yên tĩnh lại." Mạch Đinh nhào qua, treo trên người An Tử Yến: "Em không ứng phó được nhất phụ nữ đau lòng, đi xem sao, đảm bảo cô ấy không sao thì chúng ta về, trong nhà cũng không có cơm, anh khẳng định đói rồi, dù sao cũng phải ra ngoài."
"Được rồi, đừng nói nhiều."
"Vậy chúng ta mau đi."
Sau khi giải quyết vấn đề ăn cơm, Mạch Đinh vội vàng ngồi lên xe: "Đi mau, đi mau." An Tử Yến mở cửa xe: "Nhớ kỹ, đây là phần thưởng em làm việc cực khổ, sau này không có chuyện tốt này đâu."
"Ai nói không có, sớm biết có phần thưởng này, em sẽ luôn làm việc cực khổ." Mạch Đinh cười meo meo nói, An Tử Yến nhẹ kéo khóe miệng: "Đồ ngốc." Sau mười mấy phút Mạch Đinh quan sát bên ngoài: "Đây hình như không phải đường đến nhà Tiểu Tư."
"Em ở nhà cô ấy sẽ không tìm thấy người."
"Anh làm sao biết?"
"Em nói anh biết."
"Em? Em nói anh biết lúc nào, nói chuyện luôn khó hiểu như vậy."
"Chữ nào trong lời của anh khó hiểu, em chỉ ra xem, anh chỉ em học chữ Hán của tiểu học."
"Không nói nữa, không nói nữa." Mạch Đinh đem đầu lắc lư, không nhìn An Tử Yến. Lúc xuống xe, Mạch Đinh tràn ngập nghi ngờ: "Đây không phải là nhà Quan Châu sao, lẽ nào anh muốn đánh cậu ấy? em biết cậu ấy chuyện này là không đúng, là đáng đánh, nhưng cậu ấy chỉ là liên lạc với Tiểu Tư, cũng không thật sự làm gì với Tiểu Tư, giáo huấn cậu ấy, để cậu ấy hối lỗi là được rồi."
"Anh có lúc thật sự muốn em không có não, như vậy sẽ không có một đống suy nghĩ ngu ngốc, vậy mà em lại cứ có một chút não."
"Em có lúc cũng thật sự muốn anh không có miệng!" hai người ồn ào đến ngoài cửa nhà Quan Châu, Mạch Đinh đem tai áp lên cửa nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng phụ nữ, cậu vẫy vẫy tay với An Tử Yến, ra hiệu anh cũng đến nghe thử: "Hôm nay hay là thôi đi, nhà cậu ấy có người, lỡ như bị bạn gái cậu ấy biết sẽ ầm ĩ chia tay..." An Tử Yến gõ cửa, Mạch Đinh căng thẳng, lúc muốn kéo An Tử Yến đi thì cửa mở, Mạch Đinh ngây ngốc, vậy mà ra mở cửa lại là Bạch Tiểu Tư, còn mặc áo của Quan Châu.
"Cô, cô, cô, cô sao lại ở đây, còn mặc như vậy? An Tử Yến, anh cũng nhìn thấy đúng không, không phải một mình em nhìn thấy đúng không." Mạch Đinh trợn mắt, Bạch Tiểu Tư để hai người vào phòng: "Tôi không thể ở đây? Mạch Mạch, vẻ mặt của cậu quá hài hước rồi, giống như ông chú trung niên nhìn thấy con gái vị thành niên của mình làm chuyện xấu." Bạch Tiểu Tư muốn nựng mặt Mạch Đinh, bị An Tử Yến đánh ra, Quan Châu mặc áo vào, cúi người với An Tử Yến: "Giám đốc An, anh sao lại đến đây?" tuân thủ chức nghiệp của Quan Châu không thể không khiến người bội phục, không quản là ở công ty hay là đời tư, thái độ đối với An Tử Yến đều không đổi.
"Em ấy nói muốn đến nhìn một cái mới yên tâm, bây giờ, em yên tâm rồi chưa?" An Tử Yến hỏi Mạch Đinh, Mạch Đinh lật mắt coi thường, xem như không nghe thấy, một lúc nhìn Quan Châu, một lúc lại nhìn Bạch Tiểu Tư, cuối cùng nói: "Tiểu Tư, cô không thể bởi vì nghe thấy Quan Châu có bạn gái thì tìm đến cửa chủ động hiến thân, phát triển thành quan hệ tay ba, cuối cùng chịu thiệt vẫn là cô."
"Quan hệ tay ba ở đâu?"
"Tôi nghe thấy Quan Châu gọi điện thoại, cô ta vẫn chưa đến sao, nhân lúc chưa đến thì mau đi đi, đây gọi là chuyện gì chứ."
"Cậu nói điện thoại, chắc là tôi gọi đó."
"Cái gì?!" Mạch Đinh thử để mình bình tĩnh một chút, sau khi đem chuyện trước mắt chỉnh lý lại một lần, mặt cậu khó tránh khỏi cao hứng: "Như vậy hai người đang yêu đương? Đây là chuyện tốt, làm gì phải giấu tôi." Bạch Tiểu Tư lắc lắc ngón tay: "Chúng tôi chỉ là pháo hữu." Mạch Đinh nhìn sang Quan Châu, Quân Châu ngầm thừa nhận, vẻ mặt cao hứng của Mạch Đinh chớp mắt hạ xuống, từ trong miệng Bạch Tiểu Tư nghe thấy hai từ pháo hữu, cậu vẫn lắc đầu: "Cô là con gái, sao lại có thể tùy tiện như vậy, gì mà pháo hữu, là ai đề nghị, là bắt đầu từ ai, Quan Châu, tôi giới thiệu một cô gái tốt cho cậu, cậu lại..."
"Là tôi đề nghị, hôm cậu giới thiệu đã bắt đầu rồi." Bạch Tiểu Tư nói.
Mạch Đinh đem đầu lắc càng lợi hại: "Hai, hai người, đem tình cảm và thân thể của bản thân xem là cái gì, một người đàng hoàng ít nhất phải quen ba tháng trở lên mới có thể nắm tay, hai người không quen nhau, không hiểu nhau mà trực tiếp...lời đó, tôi quả thật nói không được!" giống như dự đoán của Bạch Tiểu Tư, Mạch Đinh giáo huấn không thôi, Bạch Tiểu Tư cắt ngang Mạch Đinh: "Vậy cậu và chồng trước lúc nào lên giường? Tôi nghĩ xem, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc chồng trước vẫn còn quen với tôi, lúc hai người còn chưa xác nhận quan hệ thì..."
"Ngừng lại! Chuyện cũ mấy trăm năm trước có ý nghĩa sao, anh nói đi, An Tử Yến."
"Anh cảm thấy rất có ý nghĩa, so với hiện tại, em đêm đó rất tích cực, còn..." Mạch Đinh bịt miệng An Tử Yến: "Đừng nói nữa, em van anh đừng nói nữa, đem tiêu điểm đặt lên chuyện khác." Cậu thanh thanh giọng: "Đêm đó lúc ăn cơm không cảm thấy có phản ứng, cô và Quan Châu tại sao sẽ phát triển thành như vậy."
"Nói đến đây." Bạch Tiểu Tư cười xấu xa: "Cảm ơn chồng trước, lúc đó tôi và chồng trước không phải là ra ngoài trò chuyện một lúc sao, tôi vốn dĩ rất muốn quý trọng thân thể bản thân, nhưng chồng trước vẫn khuyên nhủ tôi, khuyến khích tôi tìm một người đàn ông lên giường." Bạch Tiểu Tư nói cũng xem như là sự thật, An Tử Yến trừng cô một cái, thế là, oán hận chỉ trích chuyển sang An Tử Yến.
"Là anh? Sao lại là anh? An Tử Yến, anh muốn đem bạn em từng người một hủy hết sao?"
"Không liên quan đến anh."
"Đây gọi là không liên quan đến anh? Anh nếu như..."
Bạch Tiểu Tư từ phía sau đẩy Mạch Đinh: "Muốn truy xét thì về nhà truy xét."
"Tôi vẫn chưa nói xong với hai người, đã như vậy rồi, làm gì không quen nhau?" Quan Châu và Bạch Tiểu Tư đột nhiên vẻ mặt đều trở nên rất kỳ lạ, vấn đề này hình như là cấm kỵ của hai người, Mạch Đinh tiếp tục nói: "Tôi thật không hiểu, đều độc thân, vẫn luôn duy trì loại này, ưm, cái này, quan hệ bất chính, tại sao không trực tiếp ở bên nhau?" An Tử Yến kéo cánh tay Mạch Đinh: "Nên nhìn em cũng đã nhìn rồi, nên biết em cũng đã biết rồi, đi về thôi." Anh không cho nói gì đã kéo Mạch Đinh đi, sau khi bọn họ đi, Bạch Tiểu Tư đem tóc trước trán để ở sau tai: "Anh đừng xem lời Mạch Mạch là thật."
"Nếu như tôi xem thật thì sao?"
"Nói cái gì, quan hệ như vậy không phải rất tốt hay sao, lại tự do lại không cô đơn."
"Cũng phải, tôi biết là tôi không làm được vương tử của em."
"Tôi ngay cả vương tử của mình cũng không biết dáng vẻ thế nào, cho nên không có cách nào trả lời anh." Cô ôm Quan Châu, Quan Châu vuốt tóc dài của cô: "Tôi nghĩ tôi không đợi được câu trả lời của em."
"Em ít quản tình cảm của người khác đi, quản tình cảm của mình nhiều vào." Sau khi lên xe An Tử Yến nói, Mạch Đinh kéo miệng: "Bởi vì không cách nào mà xem như không thấy, chúng ta lúc trước cãi nhau chia tay, người xung quanh cũng giúp chúng ta, nếu không làm sao có thể làm hòa nhanh như vậy." thấy An Tử Yến chỉ lái xe không nói, Mạch Đinh kiêu ngạo lên: "Bị em thuyết phục rồi?"
"Đường không giống không thể bàn bạc."
"Đường không giống thì lại thế nào, anh đi đường nào thì em quay sang đường đó đi. Giữa chúng ta vẫn chưa xong, anh rốt cuộc đã nói gì với Tiểu Tư, không đúng, nhìn bộ dạng của anh hình như sớm đã biết chuyện này có phải không!"
"Không nghe thấy."
"Không nghe thấy thì em lại nói to thêm một chút."
"Em nói to tiếng hơn một chút anh sẽ đá em xuống xe."
"Anh đem em đá xuống xe em sẽ không nấu cơm cho anh, aa, đau quá, anh lại động thủ."
"Không động thủ? Em cảm thấy anh sẽ cứ bồi em nói tiếp sao?"
"Em chính là cảm thấy như vậy."
"Em ở công ty chỉ học được tranh cãi?" Mạch Đinh làm mặt quỷ với anh, An Tử Yến nào hiểu rõ, chính bởi vì đối với tình cảm của bản thân quá mãn ý mới rãnh rỗi đi quản tình cảm của người khác.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Mạch Đinh tinh thần no đủ lại đi làm, người trong bộ phận quan hệ xã hội cũng khôi phục lại bộ dạng ngày thường, bây giờ chỉ thiếu quét dọn vệ sinh của bộ phận quan hệ xã hội, sạch sẽ gọn gàng các loại đều biến mất, Mạch Đinh đánh giá bộ phận quan hệ xã hội một mảng hoang tàn, cảm thấy tay chân ngứa ngáy, mình mấy ngày trước sống ở cái chuồng heo này sao? Tiếp theo Phạm Thiếu Quân không tình nguyện mà bước vào: "Quét dọn vệ sinh đi đâu rồi, chức vụ nào thì làm việc đó chứ, chúng ta đã làm xong việc rồi, bọn họ có thể lười biếng sao, tôi phải đi tố cáo bọn họ." Quách Bình thu dọn bàn của mình: "Đã tìm rồi, vừa tăng ca xong bộ phận nào cũng như nhau, bận lắm, kêu chúng ta chịu đựng chút."
"Tôi chịu đựng không được!" Phạm Thiếu Quân tức đến giậm chân.
Mạch Đinh xắn tay áo lên, rất coi thường nhìn Phạm Thiếu Quân chuyện bé xé to: "Công việc làm xong rồi, chúng ta cũng không có việc gì, tự mình thu dọn là được rồi."
"Cái gì mà tự mình thu dọn là được rồi, trừ phi công ty trả tôi phí quét dọn, nếu không tôi tuyệt đối không động vào."
"Vậy anh cứ đứng ở đó đi." Mạch Đinh tìm một túi rác lại bắt đâu quét dọn bàn làm việc, Phạm Thiếu Quân không tình nguyện cởi áo khoác ngoài ra: "Thật không dễ gì thay đổi tâm trạng nhẹ nhàng đi làm, vậy mà chuyện đầu tiên chính là quét dọn phòng làm việc, haiz, thật tức chết, vì làn da phải duy trì tâm trạng tốt, Mạch Đinh, nói chút vấn đề khiến tâm tình tôi tốt hơn đi, cậu và Yến quen nhau thế nào?"
"Tại sao lại nhắc đến vấn đề này, tôi đã nói với anh rồi mà."
"Cậu nói với tôi cái gì, tôi muốn nghe sự thật."
"Tôi nói chính là sự thật, thời gian quen biết cũng không ngắn, anh còn không rõ tôi là người thế nào sao, tôi đói với phương diện này rất bảo thủ, không giống một vài người." Mạch Đinh nhìn sang Quan Châu, tuy rằng một cái tát không vang, nhưng đều là muốn gây chú ý, nhưng Quan Châu vẫn là kiên định, nếu thích Tiểu Tư thì phải bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, tùy tùy tiện tiện liền quấn thành quan hệ trên giường.
"Cậu là người bảo thủ tôi biết, nhưng Yến không phải, lẽ nào cậu ấy còn có thể tuân theo tiến độ của cậu sao?"
"Đương nhiên rồi, đều nói đàn ông trước và sau hôn nhân đều không giống nhau, mọi người bây giờ thấy chính là trạng thái sau hôn nhân, An Tử Yến trước khi kết hôn, đặc biệt là bộ dáng theo đuổi mọi người nhìn thấy sẽ bị dọa một trận, mỗi ngày đều ôm một bó hoa hồng theo phía sau tôi, tôi kêu anh ấy đừng theo tôi, anh ấy sống chết không chịu, còn tặng tôi đủ thứ đồ quý giá, tôi là người ham muốn vậy sao, toàn bộ đều từ chối." tiếng cười lạnh phía sau tuy rất nhỏ, nhưng thể chất nhạy cảm của Mạch Đinh đã cảm nhận được đe dọa. An Tử Yến ghét nhất chính là bị người ta nói thành tên ngốc hoặc là đàn ông nhẹ nhàng, ví dụ như chuyện mình đang làm.
"Người đàn ông trước hôn nhân còn có theo đuổi em trong miệng em nói cũng giới thiệu cho anh quen đi?"
"Chuyện cười giữa đồng nghiệp với nhau không cần xem là thật." Mạch Đinh dùng khăn lau mặt bàn: "Dơ quá, bàn dơ như vậy, vậy mà mình còn ngồi đến mấy ngày, thật buồn cười, quá buồn cười rồi, hahaha." Cậu cười đến không kìm được, nhưng ngoài cậu ra, không có người thứ hai phát ra tiếng cười.
"Tùy tùy tiện tiện muốn cho qua, chiêu này đối với anh vô dụng."
"Là Phạm Thiếu Quân cậu ta nhiều chuyện, cứ luôn muốn nghe ngóng chúng ta quen biết thế nào, em cũng là đàn ông, em cũng có lòng tự tôn, đương nhiên sẽ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện thì làm sao, ai cũng sẽ làm như vậy thôi." Mạch Đinh tìm đủ loại đạo lí giống như đạo lí để nói, nhưng cũng không thể thuyết phục Phạm Thiếu Quân: "Cậu là thêm mắm dặm muối cũng vẫn là lấy chuyện người khác sửa thành của mình, bỏ đi, không hỏi cậu nữa, hỏi cũng bằng thừa, còn không bằng trực tiếp hỏi Yến." anh ta hai tay chắp lại van xin An Tử Yến: "Yến, cậu cũng biết tôi rất thích nghe mấy chuyện này, rất thích theo đuổi chuyện tình cảm của người khác, chuyện này đã ở trong lòng tôi không phải một hai ngày rồi, xem như tôi thức đêm tăng ca, khuyến khích cho dung nhan quan trọng nhất của tôi mà nói tôi biết đi."
Mạch Đinh học theo động tác của Phạm Thiếu Quân cũng van xin An Tử Yến: "An Tử Yến, anh càng biết rõ là em không thích nghe chuyện này, càng không thích người khác theo đuổi chuyện tình cảm của em, chuyện này ở trong lòng em để lại vết thương khó lòng lành lại, xem em thức đêm tăng ca, khuyến khích phần chăm lo gia đình quan trọng nhất của em mà đừng nói anh ta biết." nếu như An Tử Yến đem chuyện mình ngày ngày quấn lấy anh ấy, thích anh ấy đến sắp chết, còn chủ động hiến thân, cùng những chuyện ngu ngốc mình đã làm toàn bộ nói ra, vậy mình làm sao mà sống tiếp.
"Cậu làm gì mà học theo tôi nói như vậy."
"Cũng không có giống hệt nhau." Đối diện với thỉnh cầu của hai người, An Tử Yến đặt ngón tay dưới cằm, hơi hơi suy nghĩ: "Chuyện quá lâu có chút không nhớ rõ lắm." Mạch Đinh thở ra một hơi, cậu biết An Tử Yến sẽ đứng về phía mình, cậu biết mà!
"Nếu nhớ không lầm, em ấy ở phòng cách vách, tự nhiên mà quen biết thôi, em ấy uống say tôi đi đón em ấy, tự nhiên mà lên giường, tiếp theo là tự nhiên sống chung, tự nhiên mà kết hôn, tự nhiên mà thành như bây giờ."
Không dám tin, quả thật không dám tin, chuyện của bọn họ dài đến có thể viết ba quyển sách, liền bị anh ấy đơn đơn giản giản mấy câu mà tóm tắt, gì mà tự nhiên! ở giữa đã trải qua biết bao nhiêu cực khổ, một lời tự nhiên mà xong sao! Mạch Đinh tức giận bất bình, chê miêu tả của An Tử Yến quá bình thường. Phạm Thiếu Quân thông minh không giống Mạch Đinh chỉ lo quan tâm từ "tự nhiên", anh ta tìm được trọng điểm nội dung: "Cũng chính là nói, hai người là phát sinh quan hệ trước khi quen nhau?"
"Đương, đương nhiên không phải!" Mạch Đinh đỏ mặt phản bác.
"Bây giờ suy nghĩ, tất cả đều là say rượu loạn tính gây ra." An Tử Yến sau khi đưa ra kết luận thì đi vào phòng làm việc, tình cảm hoàn mỹ lại lãng mạn của mình lại bị chụp danh hiệu say rượu loạn tính, cậu không chấp nhận được! Mạch Đinh tức giận không thôi: "Uống rượu là em, anh không có uống rượu!"
"Nói như vậy, say rượu loạn tính là cậu?" Phạm Thiếu Quân lại túm được trọng điểm, anh ta liếc Mạch Đinh: "Cậu quả nhiên là người bảo thủ đến mức khiến tôi kinh ngạc đó."
"Đừng nói nữa!" Mạch Đinh đem đồ dơ trong túi rác ném lên người Phạm Thiếu Quân.
"Ở đây xảy ra chiến tranh sao, dơ như vậy!" chỉ nghe thấy giọng nói, Mạch Đinh liền đổi hướng tấn công, Chu Cách lấy tay che: "Cậu uống nhầm thuốc hả!"
"Là uống nhầm, còn uống nhầm rất nhiều!"
"Ông chủ Chu, cậu ta không phải cố ý, đang nói chuyện lúc trước của cậu ta và Yến, cậu ta đột nhiên phát hỏa."
"Chuyện hai người cuối cùng bị vạch trần rồi? Vậy mà không nói tôi biết, có còn xem tôi là bạn hay không."
"Không có, anh nhiều nhất được tính là người vào bên nhà gái thôi."
Chu Cách tính cùng Mạch Đinh cãi nhau một trận lại đột nhiên đổi chủ ý, lộ ra nụ cười xấu: "Chuyện lúc trước của bọn họ nên hỏi tôi mới đúng, tôi là người biết rõ ràng." Mạch Đinh đổi mặt: "Anh dám nói, tôi, tôi sẽ đem chuyện lúc trước của anh và Ellen cũng nói ra hết." Chu Cách rõ ràng rất rộng rãi: "Mặc sức nói, lịch sử vinh quang của tôi càng nhiều người biết càng tốt."
"Không biết vô sỉ."
"Không biết vô sỉ là cậu, đêm giáng sinh hôm đó lúc bị Tố đột kích, tư thế của hai người gọi là gì nhỉ, tên có hơi khó, nhớ rồi, gọi..."
"Anh đến đây làm gì!"
"Đúng rồi, tôi có chuyện quan trọng phải nói với Yến, không tính toán với cậu, honey của tôi còn đang đợi ở dưới, tôi làm gì phải lãng phí thời gian với cậu." Chu Cách đi tìm An Tử Yến, người khác phát ra tiếng cảm thán thất vọng, Mạch Đinh từ đầu đến cuối nhìn theo nhất cử nhất động của Chu Cách, rèm cửa không kéo, bên trong phòng làm việc đều thấy. Chu Cách đời này sẽ có chuyện quan trọng sao, là cái gì, lòng hiếu kỳ của cậu lại ngu ngốc dục động. cậu vì có thể nghe thấy đối thoại bên trong mà đứng ở trước bàn của Quan Châu, tay chống cạnh bàn: "Mọi người tại sao có chuyện đều nói cho An Tử Yến mà không nói cho tôi."
"Bởi vì cậu thích chuyện bé xé to." Quan Châu trả lời.
"Tôi lúc nào thích chuyện bé xé ra to, vậy An Tử Yến thì sao, cậu không nghĩ là anh ấy so với tôi thích hợp làm đối tượng tâm sự hơn chứ, là anh ất, loại người như vậy, lời nói ác ôn, thái độ ác liệt, hành vi ác độc, ngay cả tôi cũng không muốn tâm sự cùng anh ấy, mọi người cùng anh ấy có gì có thể tâm sự, anh ấy còn có thể đưa ra ý kiến cuộc đời sao, không phải tôi muốn so sánh với anh ấy, cũng không phải tôi tự tin, trình độ văn hóa phương diện này tôi so với An Tử Yến cao hơn rất nhiều."
"Mạch Đinh, nhắc cậu một chuyện, cậu đứng ở đây có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, bọn họ cũng có thể nghe thấy cậu nói chuyện."
"Có chuyện thì vào đây nói." Giọng An Tử Yến vang lên.
"Vào thì vào, em đây không tính là nói xấu anh, là nói sự thật. Chu Cách, mấy người nói An Tử Yến biết làm gì, anh ấy căn bản không muốn nghe, tôi, chỉ có tôi mới là anh trai tri tâm của mấy người." Mạch Đinh vỗ ngực mình, Chu Cách một mặt chán ghét: "Thật đáng sợ, lúc trước quan hệ hai người chưa bị phát hiện công ty rất thanh tĩnh, bây giờ quan hệ hai người bị phát hiện, cậu xem ở đây như nhà mình, Yến dù sao cũng là cấp trên của cậu, làm đồng nghiệp mà ăn nói không lễ độ với cấp trên, sau này người khác cũng học theo thái độ của cậu."
"Tôi, tôi có nói năng không lễ độ sao, chẳng qua ở trước mặt Quan Châu oán giận một chút." Cậu chột dạ giải thích, nghĩ như vậy, mình gần đây quả thật có hơi đắc ý quên hình, nhìn thấy Mạch Đinh lại rơi vào suy nghĩ lung tung, An Tử Yến kịp thời đem cậu kéo lên: "Thái độ nào cũng không quan trọng, bởi vì thái độ nào cũng vẫn là dành cho anh."
"Sẽ có một ngày tôi thắng, cậu đợi đó."
"Tôi giúp cậu, cậu sao lại giúp cậu ta chứ." Chu Cách có hơi ủy khuất.
"Cậu là ai, em ấy là ai, phân cho rõ ràng."
"Tôi đặc biệt đến nói cho cậu tin tức tốt, cậu nói một chút lời dễ nghe chúc mừng tôi không được sao?"
"Chúc mừng cậu." An Tử Yến dùng giọng điệu không thể bình thường hơn, không chút thành ý, Mạch Đinh tò mò hỏi: "Tin tức tốt gì, cũng nói cho tôi nghe với." Chu Cách bày sẵn Mạch Đinh hít một ngụm khí lạnh, Chu Cách đắc ý nói: "Rất kinh ngạc sao?"
"Là rất kinh ngạc, tôi kinh ngạc là với tần suất làm chuyện đó của hai người sao mà bây giờ mới mang thai."
"Lúc trước chúng tôi có áp dụng biện pháp ngừa thai, không ngờ đến cậu vẫn luôn nghi ngờ năng lực t*ng trùng của tôi." Mạch Đinh bịt lỗ tai lại, cự tuyệt ở trong văn phòng nghe thấy mấy lời này, cậu không cách nào tưởng tượng được Chu Cách làm ba là thế nào, cũng không cách nào tưởng tượng được Ellen và Chu Cách giáo dục con cái là bộ dạng thế nào. Chu Cách nâng tay phải lên nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi rồi, không thể để honey của tôi đợi lâu." Nhìn bóng lưng vội vàng của Chu Cách, Mạch Đinh đầy mặt coi thường: "Nickname thật nhiều, anh ta vậy mà cũng muốn làm ba, một chút cảm giác hiện thực cũng không có, aiz, chuyện xung quanh luôn nhắc nhở chúng ta không còn trẻ nữa."
"Đợi em già thật rồi hãy cảm khái."
"Nhưng em đã không phải là trẻ vị thành niên mười mấy tuổi nữa."
"Em cũng không phải đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi."
"Mười mấy tuổi của em, đi đâu rồi?!"
"Có cần anh tiễn em đi đầu thai."
"Chỉ là hỏi thôi." Mạch Đinh tức giận: "Cho dù có người cầm súng ép em quay về, em cũng sẽ không quay về, những điều đã qua trong mắt em không quan trọng như hiện tại, cũng giống như thế giới trong mắt em chưa bao giờ quan trọng bằng anh."
"Đột nhiên có hơi buồn nôn."
Thanh xuân đã qua, người yêu đã từng yêu, suy nghĩ đã từng, vết thương đã từng chịu đựng qua, chuyện mất mặt, chuyện khó chịu, chuyện vui vẻ, đều thành không thể tránh được, túm lấy những thứ không cách nào thay đổi là hành vi ngu ngốc. Nhưng, có lúc, có những người, rõ ràng biết mình rất ngốc cũng cảm thấy không quan trọng.
4 x;