"Cầm kiếm xông lên, ta đây phải tiêu diệt đồ cầm thú nhà ngươi! Không được, không được, không được." Phương ca lại xoay người ngồi xuống như cũ, "Bạch tỷ đã giao nhiệm vụ nhất định ngày mai phải giao lại bảng danh sách đã sửa sang lại thật đúng."
"Hừ, cậu chính là sợ Bạch tỷ nhà cậu thì có."
Lão Vương cất chậu rửa chân và chiếc khăn lông xong, quay trở lại cũng leo thang lên giường trên.
"Lão Vương."
"Hả?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lão Vương ngồi ở trên giường đang trải chăn đệm ra.
"Anh và Lý Tinh phát sinh quan hệ với nhau từ khi nào?" Câu hỏi từ miệng Chu Đông có vẻ thản nhiên mà lại có ý xa xôi phía sau, đúng lúc lão Vương trải xong chăn đệm. Lời nói vừa thốt ra, không chỉ có lão Vương kinh ngạc, ngay cả Phương ca cũng ngừng tay xoay người lại, ánh mắt sáng quắc, nhìn lên.
"Cậu với bạn gái của cậu đã làm chuyện này chưa vậy?" Lão Vương hỏi.
Chu Đông không quan tâm đến ánh mắt nóng hừng hực của Phương ca đang ngồi ở lối đi nhỏ cạnh phòng ngủ, đứng dậy đáp: "Chưa. Nhưng thật sự tôi rất muốn."
"Đúng thế, ai mà lại không muốn chứ."
Lão Vương cười một cái, vén lên cái chăn lên chui vào.
"Tôi và Lý Tinh ấy hả, trước kia cũng từng sớm có quan hệ rồi. Trước lúc tốt nghiệp trung học ấy, thật sự rất nồng nàn không sao dứt ra được, trong lòng cả hai người đều muốn nếm thử một chút. Sau đó cứ tiếp tục như vậy thôi. Chỉ có điều, sau đó vì hai chúng tôi thi đỗ vào hai trường đại học khác nhau, lại không kiên trì tới cùng cho nên cuối cùng đành chia tay."
"Sau đó anh liền nhân cơ hội này mà nhúng chàm mấy vị nữ sinh vốn đã không nhiều nhặn gì ở lớp chúng ta, để cho mấy anh em chúng tôi đến nay vẫn còn chịu cảnh độc thân!" Phương ca than thở khóc lóc lên án.
"Cút!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Lão Vương quát cậu ta một tiếng, không để ý tới lời ba hoa của cậu ta nữa.
"Gần đây anh và Lý Tinh lại hoà thuận với nhau rồi à?" Chu Đông hỏi.
"Cũng chỉ là vì chuyện ấy mà thôi." Lão Vương sờ sờ lỗ mũi, cười cười có chút lúng túng, "Cậu cũng biết đấy, chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài gì gì đó thôi."
Chu Đông gật đầu một cái.
"Cái gì mà gọi là thỉnh thoảng đi ra ngoài, chính anh là người đã có bạn gái mà còn vương vấn tơ lòng với bạn gái trước, đúng là kẻ thù của nhân dân, là phần tử cặn bã của xã hội, của loài người ... "
"Tôi và Lưu Lệ Chi đã sớm chia tay rồi!"
"Ấy ấy, lúc nào vậy, sao tôi lại không biết nhỉ? !" Phương ca ở phía sau vừa nghe tỏ liền hô to gọi nhỏ.
"Mau làm cho xong cái bảng danh sách ấy đi!" Lão Vương bị Phương ca làm ầm ĩ đến sắp chết, "Nếu hôm nay cậu mà làm không xong, coi chừng Bạch Tề sẽ mắng xối xả ngập đầu cậu đấy!"
Vừa nhắc tới Bạch Tề, xem ra Phương ca lắm mồm kia giống như pháo bị chặn họng, không dám tùy tùy tiện tiện mở miệng ra nữa. Lập tức lặng ngắt, một mình đầy tủi thân, uất ức quay đầu sửa sang lại tài liệu.
"Chu Đông, cậu hỏi cái này làm gì?" Rốt cục lão Vương không thể nào im lặng được nữa, quay lại nói chuyện cùng Chu Đông: "Cậu với cô bạn gái của mình có ý định này sao?"
"Là tôi có ý định này, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý."
"Đúng thế, con gái thì phải nhất định giữ gìn cẩn thận một chút. Nhưng mà tôi cảm thấy cậu cũng không giống như kiểu người gấp gáp vội vã như vậy. Nhớ lúc trước chẳng phải cậu nói cậu là người rất bảo thủ đó sao? Gấp rút màkết hôn với Tri Tri đi, cũng không cần nhất thời phải vội vã như thế. Chuyện này, khụ...khụ, dễ bị nghiện lắm, một khi cậu đã nếm thử rồi, sẽ rất khó rời bỏ đấy." Lão Vương tốt bụng khuyên nhủ, "Ở độ tuổi này của chúng ta, mặc dù nói là luôn rất dễ bị kích động, nhưng mà tôi cảm thấy, chúng ta cần phải lấy bài vở học hành và sự nghiệp làm trọng, cậu thấy đúng không?"
Lão Vương thi tốt nghiệp trung học đến ba năm mới đỗ, hiện giờ mới học ở trường đại học này, cho nên so với phần lớn số nam sinh khoá này anh hơn họ ba tuổi, gần như suốt ngày theo chân phụ đạo viên (trợ giảng cho giáo viên) của khoá, tiếp xúc nhiều với các giáo viên, so với chúng bạn, đương nhiên anh có sự từng trải hơn, nói chuyện cũng rất thành thục.
Chu Đông gật đầu một cái, anh cũng không phải không hiểu đạo lý này.
Chẳng qua là...
"Tôi muốn sớm xác định quan hệ với cô ấy một chút."
"Quan hệ?" Tư duy của lão Vương có chút không theo nổi, "Quan hệ thế nào?"
"Là quan hệ bạn bè trai gái ấy." Chu Đông ngẩngđầu lên, con ngươi rực sáng, có vẻ rất kiên quyết.
"Bạn bè trai gái, chẳng phải hai người đã sớm như vậy rồi sao?"
Chu Đông lắc đầu một cái, "Trong lòng tôi cảm thấy rất không tin tưởng."
"Lên giường với nhau thì cậu mới cảm thấy tin tưởng hả?" Lão Vương buồn cười, hỏi lại.
"Không phải thế, là bởi vì Tri Tri rất bảo thủ, cho nên tôi mới muốn lên giường với cô ấy."
Lão Vương hơi lim dim mắt, hồi lâu mới nói: "Cậu cảm thấy cô ấy là người bảo thủ như thế, nếu như thân thể mà đã đi theo cậu rồi, sau này nhất định sẽ khăng khăng một lòng với cậu, đúng không?"
Chu Đông không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Lão Vương bật cười, "Chu Đông, tôi xem cậu không chừng bây giờ đã bị cô nhóc kia làm cho thần trí u mê mất rồi đấy! Hiện tại mới là năm đầu tiên, ai người ta lại muốn lên giường để cho cậu sự bảo đảm chứ?" Lão Vương tiến tới vỗ vỗ vai anh, "Nếu như cậu thật sự muốn giữ cô ấy ở lại với mình, vẫn nên đối xử với cô ấy cho tốt."
"Lão Vương, lời này của anh nghe không đúng." Không biết từ lúc nào Phương ca đã đổi qua cái ghế để nghe bọn họ nói chuyện, "Nói theo góc độ của môn Sinh học, giữa động vật có sự hấp dẫn xác thịt. Sau khi nam nữ giao hợp xong, trên thân thể của bọn họ sẽ sinh ra một loại kích thích tố, làm bọn họ sinh ra cảm giác lệ thuộc đối với nhau. Loại này kích thích tố này đặc biệt gây ảnh hưởng với phái nữ. Anh không thấy có rất nhiều cô gái nữ sau khi lên giường với đàn ông đều tìm cửa nhà đòi anh ta chịu trách nhiệm đó sao? Theo đó có thể thấy, pháo sinh ra vốn đã có ham muốn chiếm giữ!"
"Tôi bảo cậu chết đi cơ mà!" Lão Vương ngồi buông thõng chân xuống giường, một cước đá Phương ca.
"Cậu ta nói đúng." Chu Đông trả lời, "Đúng là có cái lý luận này."
Có được sự khẳng định, Phương ca cười hắc hắc một tiếng, "Lão Vương, đây chính là kết quả của việc chỉ biết đi cưa gái, không chịu đi học!"
Lão Vương trừng cậu ta một cái, chỉ có điều ở dưới ánh đèn lờ mờ thì không nhìn ra được, hướng về Chu Đông, nói: "Nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi. Tri Tri của nhà người ta cũng sẽ không hiểu ý nghĩ của cậu như vậy đâu."
"Ừ." Chu Đông gật đầu.
"Tri Tri của nhà người ta, Tri Tri của nhà người ta, nhưng Tri Tri là của Chu ca, lão Vương, không cho phép anh đoạt Tri Tri đâu nhé!"
"Người nào muốn đoạt?! Dù tôi có hoa tâm thế nào, cũng không thể nhúng chàm bạn gái của anh em đâu nhé!"
"Nhưng “khẩu thiệt vô bằng” nhé (nói miệng không có chứng cứ)!"
"Tiểu tử này, có phải cậu muốn được ăn đòn hay không? Nếu không phải tôi đã lên giường lại không muốn xuống nữa, thì đã sớm đánh cho cậu một trận rồi." Lão Vương vẫn ngồi ở mép giường nói!
"Có bản lãnh thì tới đi!"
Phương ca cũng không sợ. Đợi nửa ngày, thấy bọn họ nửa ngày không còn tiếp tục đề tài này nữa, liền hỏi: "Ơ, xong rồi à?"
"Cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Nói thực tế một chút đi. Thí dụ như nói đến tình huống đoàn tụ sum vầy chẳng hạn, lúc ấy nên nói cái gì mới có thể làm cho phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo cậu thuê phòng đây? Lão Vương, anh khỏe xằng bậy cũng nên cho Chu ca chút công lực đi chứ!"
"Kao! ! Kao! ! Kao! ! ! !" Tiếng kêu gào kèm theo tiếng vỗ bàn vang lên, sau đó là tiếng clích chuột, duy nhất chỉ có một người hoàn toàn không hề bày tỏ đối với đề tài trước mặt, vẫn trầm tĩnh không sao thoát khỏi trò chơi trong máy vi tính. Bạn học Lưu tặc tử tiếp tục cong lưng cúi đầu tập trung ánh mắt vào màn hình xám ngắt chơi game.
Mọi người trầm mặc một hồi, lão Vương kéo chăn: "Mọi người đi tắm một cái rồi ngủ đi."
"Chờ tôi lấy xong điểm này đã!"
"Ai bảo cậu!"
Một đêm ngủ yên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Tri Tri định đi ăn sớm một chút, lúc đến nhà ăn, không ngờ lại vừa vặn đụng phải Bạch Tề đã ngồi ở đó, cô và Từ Trì đang ngồi ở bên nhau.
"Áo lót có phù hợp không?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp.
Có lẽ do sáng ra bộ dạng của cô vẫn còn có chút mơ hồ nên làm cho Chu Đông rất buồn cười, anh cười nói: "Anh đoán là em mặc vừa."
Quả thật, bình thường khi tắm xong, cô thường không thích mặc nội y, vốn dĩ rốt cuộc cô còn đang suy nghĩ hôm nay làm thế nào để đi ra ngoài, không ngờ mới sáng sớm mà anh đã kịp chuẩn bị đầy đủ cho cô thế này.
"Rộng à?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chu Đông biết cô đã thừa nhận.
"Không có, rất vừa."
"Anh còn tưởng rằng em gầy đi thì cái kia sẽ nhỏ đi một chút."
"..." Trần Tri Tri lại mím chặt môi, anh lại còn ở đó mà nói đùa cô nữa chứ! Xem ra sáng sớm hôm nay tâm tình của anh rất tốt.
"Để anh cắt cho em cái nhãn mác." Anh nói xong, liền xoay người đi lấy chiếc kéo nhỏ trong ngăn kéo, sau đó đến bên người cô cúi người xuống cắt. Bên trong gian phòng trở nên rất an tĩnh, động tác của tuy rất nhỏ nhưng lại rất thân mật, Trần Tri Tri cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó không dám ngoái lại nhìn nữa. d∞đ∞l∞q∞đ Cô đứng ở đó trong nháy mắt liền nín thở không dám lộn xộn.
"Được rồi đấy." Chỉ cần hai nhát kéo, rất nhanh anh đã giải quyết xong. Vứt cái nhãn mác kia vào trong thùng rác, thả lại cây kéo vào trong ngăn kéo.
Tựa như không còn lời nào để nói, "Em đi đánh răng đây."
"Ừ." Chu Đông trả lời, quay đầu lấy từ túi ny lon ra một đồ dùng khác – chiếc bàn chải đánh răng mới.
Ánh mắt Trần Tri Tri trước hết nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải đánh răng, sau đó từ từ nhìn lên đến áo, xuyên qua cánh tay lên tới khuôn mặt của anh. di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn Hôm nay anh có vẻ hoà nhã hơn, cũng dịu dàng hơn một chút...
"Cảm ơn." Trần Tri Tri, nhẹ giọng khẽ nói.
"Không cần phải khách khí đâu."
Trần Tri Tri ra ngoài đánh răng.
Chu Đông rót sữa đậu nành vào trong cái chén. Cùng giống như trước kia, họ ngồi cạnh nhau. Cô ăn bánh bao và sữa đậu nành, anh giải quyết bánh tiêu và trứng gà nướng.
Thỉnh thoảng, cô sẽ tiến đến gần cắn vài miếng bánh tiêu của anh.
Nhưng hiện giờ mà còn làm như vậy, Trần Tri Tri cảm thấy có chút xấu hổ.
"... Tri Tri."
Chu Đông thậm chí còn kéo ghế ra giúp cô.
Nếu như quả thật phải chia tay, có thể nói cô cũng nên từ chối thiện ý của anh. Cô cũng không phải là người không có lý trí, cũng biết cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa sẽ không tốt, nhưng mà sáng sớm hôm nay, đột nhiên cô có chút mềm lòng.
Có lẽ là bởi vì cái Wifi, có lẽ là bởi vì sáng sớm hôm nay anh đã lo hết tất cả cho cô, hoặc giả cũng chỉ là bởi vì một chút mộng ảo của đêm hôm qua.
Trần Tri Tri từ từ đi tới.
Thật ra thì chuyện buổi tối ngày hôm qua cũng không thể coi là mộng ảo, mà nên coi đó là một đoạn của câu chuyện thật đã từng xảy ra. Trong giấc mộng đó có anh, có cô, mà cũng chính là khoảng thời gian mà bọn họ đã trải qua.
Từ bậc cao trung (Trung học đệ nhị), lên đại học, rồi nụ hôn đầu tiên, đêm ở chung đầu tiên, rồi khi tốt nghiệp...
Từng đoạn thời gian một không theo thứ tự, giống như phim đèn chiếu hiện lên ở trong đầu cô, khiến cô cả một đêm không được yên giấc.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, cô cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Hơn sáu giờ cô đã tỉnh, nằm ở trên giường trong chốc lát, khi xuống giường lại ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không hiểu sao cô lại dùng đầu ngón tay để tính toán, hóa ra đã sắp hơn mười năm rồi .
Bọn họ vậy mà đã yêu nhau mười năm rồi.
"Sữa đậu nành uống không ngon sao?"
Anh hỏi.
Trần Tri Tri ngồi ngẩn người, lúc này mới sực tỉnh, nhận thấy thì ra là cô đã thần người một lúc lâu, không hề uống sữa đậu nành.
"Không phải." Cô cầm cốc sữa đậu nành lên uống một hớp.
Đầu cô giống như miếng bọt biển, bị cơn sóng biển hồi ức dâng lên thấm ướt, trong khoảnh khắc không thể gạt sang bên được
"Tri Tri, hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm về chuyện của chúng ta."
Chu Đông đột nhiên mở miệng cắt đứt sự trầm mặc trong bữa điểm tâm của bọn họ, cũng cắt đứt sự hồi tưởng của Trần Tri Tri. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Anh đối xử với em có được không?" Anh hỏi.
Không biết vì sao Trần Tri Tri ngần ngừ, "Anh muốn nói về cái gì?"
"Trước kia anh đối xử với em có tốt không? Tối ngày hôm qua anh vẫn luôn suy nghĩ, có phải do trước kia anh vẫn luôn đối với em chưa đủ tốt hay không, cho nên bây giờ em mới có thể bài xích anh như thế, kiên quyết muốn chia tay với anh như vậy."
"Không phải vậy." Cô nói một cách khó khăn, sau đó lại không nói ra nguyên nhân, chỉ có thể lại cúi đầu, nhắc lại lần nữa: "Không phải vậy."
Anh đối xử với cô thật là tốt, cô rất biết điều này.
"Vậy tại sao em lại muốn chia tay chứ?"
Rốt cuộc tại sao mình lại muốn chia tay đây?
Khâu Đình hỏi, Bạch Tề hỏi, chính cô cũng đã tự hỏi mình, hiện tại lúc này Chu Đông cũng hỏi. Dường như tất cả mấu chốt giờ đây đều nằm ở chỗ cô. Nếu anh đối xử với cô tốt, như vậy với cô rốt cuộc còn có cái gì chưa đủ, tại sao còn phải chia tay?
Trần Tri Tri siết chặt chiếc bánh bao trong tay, hồi lâu vẫn không sao trả lời được.
Ánh mắt của Chu Đông nhìn cô không hề chớp mắt.
Anh không muốn ép buộc cô, nhưng tối hôm qua thật sự anh rất khó chịu, rất khó chấp nhận. Không phải là bởi vì cô không chịu lên giường với anh, mà là lúc trước anh vẫn cho là cô chỉ nhất thời tức giận mới nói chia tay, sau này bọn họ cuối cùng cũng sẽ hòa hảo thôi. Nhưng cho đến ngày hôm qua anh mới thật sự tin chắc rằng cô nói thật.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cầm kiếm xông lên, ta đây phải tiêu diệt đồ cầm thú nhà ngươi! Không được, không được, không được." Phương ca lại xoay người ngồi xuống như cũ, "Bạch tỷ đã giao nhiệm vụ nhất định ngày mai phải giao lại bảng danh sách đã sửa sang lại thật đúng."
"Hừ, cậu chính là sợ Bạch tỷ nhà cậu thì có."
Lão Vương cất chậu rửa chân và chiếc khăn lông xong, quay trở lại cũng leo thang lên giường trên.
"Lão Vương."
"Hả?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lão Vương ngồi ở trên giường đang trải chăn đệm ra.
"Anh và Lý Tinh phát sinh quan hệ với nhau từ khi nào?" Câu hỏi từ miệng Chu Đông có vẻ thản nhiên mà lại có ý xa xôi phía sau, đúng lúc lão Vương trải xong chăn đệm. Lời nói vừa thốt ra, không chỉ có lão Vương kinh ngạc, ngay cả Phương ca cũng ngừng tay xoay người lại, ánh mắt sáng quắc, nhìn lên.
"Cậu với bạn gái của cậu đã làm chuyện này chưa vậy?" Lão Vương hỏi.
Chu Đông không quan tâm đến ánh mắt nóng hừng hực của Phương ca đang ngồi ở lối đi nhỏ cạnh phòng ngủ, đứng dậy đáp: "Chưa. Nhưng thật sự tôi rất muốn."
"Đúng thế, ai mà lại không muốn chứ."
Lão Vương cười một cái, vén lên cái chăn lên chui vào.
"Tôi và Lý Tinh ấy hả, trước kia cũng từng sớm có quan hệ rồi. Trước lúc tốt nghiệp trung học ấy, thật sự rất nồng nàn không sao dứt ra được, trong lòng cả hai người đều muốn nếm thử một chút. Sau đó cứ tiếp tục như vậy thôi. Chỉ có điều, sau đó vì hai chúng tôi thi đỗ vào hai trường đại học khác nhau, lại không kiên trì tới cùng cho nên cuối cùng đành chia tay."
"Sau đó anh liền nhân cơ hội này mà nhúng chàm mấy vị nữ sinh vốn đã không nhiều nhặn gì ở lớp chúng ta, để cho mấy anh em chúng tôi đến nay vẫn còn chịu cảnh độc thân!" Phương ca than thở khóc lóc lên án.
"Cút!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Lão Vương quát cậu ta một tiếng, không để ý tới lời ba hoa của cậu ta nữa.
"Gần đây anh và Lý Tinh lại hoà thuận với nhau rồi à?" Chu Đông hỏi.
"Cũng chỉ là vì chuyện ấy mà thôi." Lão Vương sờ sờ lỗ mũi, cười cười có chút lúng túng, "Cậu cũng biết đấy, chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài gì gì đó thôi."
Chu Đông gật đầu một cái.
"Cái gì mà gọi là thỉnh thoảng đi ra ngoài, chính anh là người đã có bạn gái mà còn vương vấn tơ lòng với bạn gái trước, đúng là kẻ thù của nhân dân, là phần tử cặn bã của xã hội, của loài người ... "
"Tôi và Lưu Lệ Chi đã sớm chia tay rồi!"
"Ấy ấy, lúc nào vậy, sao tôi lại không biết nhỉ? !" Phương ca ở phía sau vừa nghe tỏ liền hô to gọi nhỏ.
"Mau làm cho xong cái bảng danh sách ấy đi!" Lão Vương bị Phương ca làm ầm ĩ đến sắp chết, "Nếu hôm nay cậu mà làm không xong, coi chừng Bạch Tề sẽ mắng xối xả ngập đầu cậu đấy!"
Vừa nhắc tới Bạch Tề, xem ra Phương ca lắm mồm kia giống như pháo bị chặn họng, không dám tùy tùy tiện tiện mở miệng ra nữa. Lập tức lặng ngắt, một mình đầy tủi thân, uất ức quay đầu sửa sang lại tài liệu.
"Chu Đông, cậu hỏi cái này làm gì?" Rốt cục lão Vương không thể nào im lặng được nữa, quay lại nói chuyện cùng Chu Đông: "Cậu với cô bạn gái của mình có ý định này sao?"
"Là tôi có ý định này, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý."
"Đúng thế, con gái thì phải nhất định giữ gìn cẩn thận một chút. Nhưng mà tôi cảm thấy cậu cũng không giống như kiểu người gấp gáp vội vã như vậy. Nhớ lúc trước chẳng phải cậu nói cậu là người rất bảo thủ đó sao? Gấp rút màkết hôn với Tri Tri đi, cũng không cần nhất thời phải vội vã như thế. Chuyện này, khụ...khụ, dễ bị nghiện lắm, một khi cậu đã nếm thử rồi, sẽ rất khó rời bỏ đấy." Lão Vương tốt bụng khuyên nhủ, "Ở độ tuổi này của chúng ta, mặc dù nói là luôn rất dễ bị kích động, nhưng mà tôi cảm thấy, chúng ta cần phải lấy bài vở học hành và sự nghiệp làm trọng, cậu thấy đúng không?"
Lão Vương thi tốt nghiệp trung học đến ba năm mới đỗ, hiện giờ mới học ở trường đại học này, cho nên so với phần lớn số nam sinh khoá này anh hơn họ ba tuổi, gần như suốt ngày theo chân phụ đạo viên (trợ giảng cho giáo viên) của khoá, tiếp xúc nhiều với các giáo viên, so với chúng bạn, đương nhiên anh có sự từng trải hơn, nói chuyện cũng rất thành thục.
Chu Đông gật đầu một cái, anh cũng không phải không hiểu đạo lý này.
Chẳng qua là...
"Tôi muốn sớm xác định quan hệ với cô ấy một chút."
"Quan hệ?" Tư duy của lão Vương có chút không theo nổi, "Quan hệ thế nào?"
"Là quan hệ bạn bè trai gái ấy." Chu Đông ngẩngđầu lên, con ngươi rực sáng, có vẻ rất kiên quyết.
"Bạn bè trai gái, chẳng phải hai người đã sớm như vậy rồi sao?"
Chu Đông lắc đầu một cái, "Trong lòng tôi cảm thấy rất không tin tưởng."
"Lên giường với nhau thì cậu mới cảm thấy tin tưởng hả?" Lão Vương buồn cười, hỏi lại.
"Không phải thế, là bởi vì Tri Tri rất bảo thủ, cho nên tôi mới muốn lên giường với cô ấy."
Lão Vương hơi lim dim mắt, hồi lâu mới nói: "Cậu cảm thấy cô ấy là người bảo thủ như thế, nếu như thân thể mà đã đi theo cậu rồi, sau này nhất định sẽ khăng khăng một lòng với cậu, đúng không?"
Chu Đông không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Lão Vương bật cười, "Chu Đông, tôi xem cậu không chừng bây giờ đã bị cô nhóc kia làm cho thần trí u mê mất rồi đấy! Hiện tại mới là năm đầu tiên, ai người ta lại muốn lên giường để cho cậu sự bảo đảm chứ?" Lão Vương tiến tới vỗ vỗ vai anh, "Nếu như cậu thật sự muốn giữ cô ấy ở lại với mình, vẫn nên đối xử với cô ấy cho tốt."
"Lão Vương, lời này của anh nghe không đúng." Không biết từ lúc nào Phương ca đã đổi qua cái ghế để nghe bọn họ nói chuyện, "Nói theo góc độ của môn Sinh học, giữa động vật có sự hấp dẫn xác thịt. Sau khi nam nữ giao hợp xong, trên thân thể của bọn họ sẽ sinh ra một loại kích thích tố, làm bọn họ sinh ra cảm giác lệ thuộc đối với nhau. Loại này kích thích tố này đặc biệt gây ảnh hưởng với phái nữ. Anh không thấy có rất nhiều cô gái nữ sau khi lên giường với đàn ông đều tìm cửa nhà đòi anh ta chịu trách nhiệm đó sao? Theo đó có thể thấy, pháo sinh ra vốn đã có ham muốn chiếm giữ!"
"Tôi bảo cậu chết đi cơ mà!" Lão Vương ngồi buông thõng chân xuống giường, một cước đá Phương ca.
"Cậu ta nói đúng." Chu Đông trả lời, "Đúng là có cái lý luận này."
Có được sự khẳng định, Phương ca cười hắc hắc một tiếng, "Lão Vương, đây chính là kết quả của việc chỉ biết đi cưa gái, không chịu đi học!"
Lão Vương trừng cậu ta một cái, chỉ có điều ở dưới ánh đèn lờ mờ thì không nhìn ra được, hướng về Chu Đông, nói: "Nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi. Tri Tri của nhà người ta cũng sẽ không hiểu ý nghĩ của cậu như vậy đâu."
"Ừ." Chu Đông gật đầu.
"Tri Tri của nhà người ta, Tri Tri của nhà người ta, nhưng Tri Tri là của Chu ca, lão Vương, không cho phép anh đoạt Tri Tri đâu nhé!"
"Người nào muốn đoạt?! Dù tôi có hoa tâm thế nào, cũng không thể nhúng chàm bạn gái của anh em đâu nhé!"
"Nhưng “khẩu thiệt vô bằng” nhé (nói miệng không có chứng cứ)!"
"Tiểu tử này, có phải cậu muốn được ăn đòn hay không? Nếu không phải tôi đã lên giường lại không muốn xuống nữa, thì đã sớm đánh cho cậu một trận rồi." Lão Vương vẫn ngồi ở mép giường nói!
"Có bản lãnh thì tới đi!"
Phương ca cũng không sợ. Đợi nửa ngày, thấy bọn họ nửa ngày không còn tiếp tục đề tài này nữa, liền hỏi: "Ơ, xong rồi à?"
"Cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Nói thực tế một chút đi. Thí dụ như nói đến tình huống đoàn tụ sum vầy chẳng hạn, lúc ấy nên nói cái gì mới có thể làm cho phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo cậu thuê phòng đây? Lão Vương, anh khỏe xằng bậy cũng nên cho Chu ca chút công lực đi chứ!"
"Kao! ! Kao! ! Kao! ! ! !" Tiếng kêu gào kèm theo tiếng vỗ bàn vang lên, sau đó là tiếng clích chuột, duy nhất chỉ có một người hoàn toàn không hề bày tỏ đối với đề tài trước mặt, vẫn trầm tĩnh không sao thoát khỏi trò chơi trong máy vi tính. Bạn học Lưu tặc tử tiếp tục cong lưng cúi đầu tập trung ánh mắt vào màn hình xám ngắt chơi game.
Mọi người trầm mặc một hồi, lão Vương kéo chăn: "Mọi người đi tắm một cái rồi ngủ đi."
"Chờ tôi lấy xong điểm này đã!"
"Ai bảo cậu!"
Một đêm ngủ yên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Tri Tri định đi ăn sớm một chút, lúc đến nhà ăn, không ngờ lại vừa vặn đụng phải Bạch Tề đã ngồi ở đó, cô và Từ Trì đang ngồi ở bên nhau.