Đó là một trong những chuyện đặc sắc nhất của anh trong trường học.
Trần Tri Tri đứng ở cửa dùng tay quạt quạt vào cổ mình. Phía ngoài không khí lạnh như băng làm cho đầu óc cô tỉnh táo rất nhiều. Bầu trời đêm màu lam dần sáng hơn bởi ánh trăng rằm và ánh sao rải rác. Đèn đuốc sáng choang, trên đường người qua lại nhộn nhịp. Tiếng gào la chào mời khách mua hàng từ các quầy bán hàng trên vỉa hè, tiếp đó là tiếng cười đùa huyên náo rộn trên đường.
Đột nhiên trong đám người qua lại, ánh mắt Trần Tri Tri phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Lại là Từ Trì, hôm nay anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt bên ngoài là chiếc áo khoác nhung màu trắng, ôm eo một cô gái dáng điệu lả lướt. Cô không thấy rõ mặt mũi nữ sinh đó, nhưng hiển nhiên đó không phải là Bạch Tề.
Bọn họ rất thân mật, lúc đi bộ chóp mũi hai người còn cọ cọ vào nhau, nét mặt rất vui vẻ.
Nếu là lúc trước Trần Tri Tri sẽ làm như không nhìn thấy, nhưng bởi vì hôm nay ở trên QQ Bạch Tề đã nói với cô câu nói kia, nên nhất thời cô không kiềm chế nổi liền gọi anh ta: "Từ Trì."
Từ Trì nghe thấy, giương mắt nhìn về phía cô, sau đó nói một câu với nữ sinh ở bên cạnh, đi về phía cô.
************************************************
Trần Tri Tri nhìn anh ta.
Bầu trời đêm thật quang quẻ, mà người qua lại thì thật đông.
Mới đầu mùa đông nên anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt cùng với chiếc áo khoác nhung trắng bên ngoài rất thích hợp với anh ta, mái tóc dài ngắn lộn xộn áp sát bên tai được sấy hơi bồng bềnh, dưới bầu trời đêm ánh lên sáng bóng. Bởi vì chân dài, khi bước đi lại lộ rõ vẻ chậm rãi, nên càng thêm vẻ ưu nhã. Hai tay anh ta cắm vào trong túi, cộng thêm với tuổi trẻ, nên nhìn rất thảnh thơi, rất nhẹ nhàng, ánh mắt màu đen sáng ngời khi nhìn anh ta, mọi người đều rất dễ dàng bị thu hút.
Rốt cục, anh ta đứng lại ở trước mặt Tri Tri: "Không ngờ ở nơi này lại gặp được cậu, thật vừa khéo."
Chiều cao của Từ Trì và Chu Đông cũng không khác nhau lắm. Cô biết Chu Đông cao một thước bảy chín, như vậy Từ Trì cũng khoảng một thước bảy bảy hoặc bảy tám, bởi vì Trần Tri Tri ngước mắt lên nhìn thì cô cảm thấy khoảng cách giữa anh ta và cô gần hơn Chu Đông.
"Vậy sao." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trần Tri Tri mỉm cười nói, mặc dù trước kia họ chơi với nhau rất thân thiết, nhưng khi lên lên học cao trung thì không còn mặn mà lắm, mặc dù cả hai biết mình cùng học ở trường này, cha mẹ trong nhà cũng nói họ nên liên hệ với nhau nhiều hơn, nhưng trước sau Trần Tri Tri và Từ Trì cũng không thể trở thành trở thành bạn thân như ngày xưa được nữa.
"Đó là bạn gái của cậu sao?" Trần Tri Tri hất hất đầu nhìn nữ sinhđứng đối diện bên đường, do ăn mặc hơi mỏng manh nên giờ đang ôm tay giậm chân.
"Không được tính." Anh ta trả lời có phần hời hợt.
Trần Tri Tri giả bộ làm vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng thực ra cô cũng không hề kinh ngạc, "Tại sao?"
"Cùng một người nữ sinh ở chung một chỗ mà lại không phải bạn bè trai gái là sao?"
Vấn đề là không chỉ có ở chung một chỗ, cái kiểu tư thế thân mật đóbất cứ là ai cũng sẽ liên tưởng ngay đây là bạn bè trai gái! Nhưng Trần Tri Tri cũng không lên tiếng hỏi, cô không có ý định tranh luận chuyện này với anh ta ở nơi này, "Bạch Tề nói cậu bị bệnh, thật không?"
"Cô ấy nói cho cậu lúc nào vậy?"
Quả nhiên, vừa nhắc tới Bạch Tề, vẻ mặt có chút lạnh lùng của Từ Trì mới hơi biến hóa.
"Hôm nay, nói ở trên QQ, cậu bị bệnh gì vậy?" Từ lời nói của Bạch Tề cô có cảm giác, bệnh này cũng không phải là rất nhẹ. Vậy mà Từ Trì trả lời lại hoàn toàn ngoài dự kiến của cô: "Tôi không có bệnh, chỉ lừa gạt cô ấy thôi."
Trần Tri Tri nhìn anh ta chằm chằm, ngỡ ngàng một giây.
Từ Trì cười phì một tiếng, "Không ngờ cô ấy lại nói cho cậu biết, chứng tỏ là cô ấy tin thật sự. Thật đáng tiếc, cho dù tin nhưng cô ấy cũng sẽ không vì thế mà nguyện ý ở lại cùng tôi."
Trần Tri Tri vốn muốn hỏi anh ta tại sao phải giả vờ nói mình mắc bệnh, nhưng bây giờ cô cũng không muốn hỏi nữa. Trần Tri Tri im lặng cúi đầu xuống, mũi giày đá đá trên mặt đất.
"Cậu có biết cô gái kia là ai không?" Từ Trì xoay người chỉ chỉ nữ sinh ở phía sau.
"Ai vậy?"
"Sáng hôm nay tôi đụng phải cô ấy, cô ấy nói với tôi là yêu thích tôi. Hơn nữa còn nói đã yêu thích tôi từ lâu rồi. Tôi nói: 'Tốt lắm, em đã yêu thích anh, vậy thì chúng ta hãy thử một chút, lên trước giường đã.' "
Lần này Trần Tri Tri kinh ngạc thật sự, đến mức hai mắt trợn to.
"Cô ta đồng ý?"
Từ Trì khẽ cười, "Nếu không cậu cho rằng đã trễ như thế bọn tôi còn ở chỗ này là định làm gì?"
Trần Tri Tri không khỏi quan sát nữ sinh kia một lần nữa. Mặc dù cô ta rất cao gầy gò, nhưng thoạt nhìn lại rất dễ làm cho người khác phải thương xót. Có lẽ là bởi vì hôm nay hẹn ước với Từ Trì nên mới ăn mặc mỏng manh như vậy. Trên người là áo sơ mi thêm chiếc áo len, phía dưới là chiếc váy ngắn kẻ ca rô màu đỏ sậm, còn dưới nữa là cặp chân dài duyên dáng với đôi tất chân bằng lụa màu đen, đi một đôi giày cao gót màu đen.
"Cậu làm gì thế, cậu làm vậy là định lừa gạt con gái nhà người ta nương?" Trần Tri Tri thật sự không sao hiểu nổi.
"Tôi lừa gạt cô ta sao? Tôi nói với cô ta là chỉ thử một chút thôi."
"Nhưng mà người ta chỉ nói với cậu một câu như thế, mà cậu liền cùng...” Trần Tri Tri dừng một chút, ngẩng đầu lên, "Hơn nữa khẳng định luôn là cậu cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Từ Trì, cậu đừng như vậy. Hôm nay ở trên QQ, Bạch Tề vẫn còn dặn tôi hãy quan tâm đến cậu một chút. Như vậy trong lòng cô ấy cũng có cậu đấy chứ."
"Vậy sao?" Từ Trì cười nhàn nhạt, vẻ mặt lại rất hờ hững như cũ, "Cô ấy thật sự rất vĩ đại đấy."
Trần Tri Tri đưa tay kéo kéo khuỷu tay của anh ta: "Ba người chúng ta là bạn tốt, cho dù Bạch Tề không cùng với cậu, cậu cũng đừng tự chà đạp mình như vậy có được không? Cũng đừng chà đạp người ta!"
"Chà đạp, đây mà gọi là chà đạp sao? Cô gái kia yêu thích tôi, cô ấy nguyện ý theo tôi lên giường, có cái gì là không tốt nhỉ? Tôi cũng muốn thử một chút, xem xem khi lên giường với một người mà mình hoàn toàn không hề yêu thích rốt cuộc sẽ có cảm xúc ra sao? Sẽ khó chịu hay là sẽ rất vui vẻ đây?"
Trần Tri Tri nhớ tới những lời bọn họ nói buổi trưa hôm nay, Từ Trì đang ghi hận Bạch Tề sao?
"Tri Tri, tôi hỏi cậu, cậu sẽ lên giường với một người mà mình không thích chứ? Lý do chỉ bởi vì anh ta thích cậu, đã theo đuổi cậu từ rất lâu rồi, cậu có thể tặng đêm đầu tiên của mình cho anh ta, sau đó cho rằng hai người sẽ không còn thiếu nợ nhau nữa không?"
Nhìn Trần Tri Tri sững sờ, Từ Trì cười: "Cậu trả lời không được, đúng không? Cũng đúng thôi, tôi không nên hỏi cậu vấn đề này."
Từ Trì nhìn chòng chọc như đóng đinh trên mặt đất, mặt đất không có gì cả, chỉ có cái bóng màu đen của bọn họ trên đó. Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Cậu có biết tôi và Bạch Tề đã lên giường từ lúc nào không? Đúng vào đêm hôm biểu diễn ca nhạc đó."
"Tôi đuổi theo cô ấy, giải thích với cô ấy hồi lâu. Rất lâu mà cô ấy cũng không hề nói lời nào, đột nhiên quay đầu lại hôn tôi. Tôi bối rối, nhưng rồi cũng đã hôn lại cô ấy. Hai chúng tôi cứ củi khô lửa bốc vậy, thuê một gian phòng nghỉ qua đêm... Đây thực sự chính là một đêm đặc biệt tuyệt vời. Nhưng sáng ngày thứ hai, cô ấy dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, đối xử với tôi hờ hững, còn nói: “Cậu cần đền bù tôi cũng đã đền bù lại rồi, sau này cậu cũng đừng nhớ nhung gì tôi nữa!” Buồn cười, điều này mà cũng gọi đền bù lại sao? Ở trong mắt của cô ấy, chỉ cần một đêm thôi cũng đã đủ để đền bù lại tình cảm của tôi đối với cô ấy suốt bao nhiêu năm qua sao."
Trần Tri Tri nửa ngày mới có thể trả lời quanh co: ". . . Có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm gì đó chăng?"
"Nỗi khổ tâm ư? Cô ấy có thể có nỗi khổ tâm gì chứ, chẳng qua là cô ấy muốn trêu cợt (trêu chọc, đùa cợt) tôi mà thôi. Cậu có biết không Tri Tri, hồi học sơ trung, chính Bạch Tề đã thổ lộ với tôi trước." Thấy Trần Tri Tri trợn to hai mắt, Từ Trì nói tiếp: "Hai chúng tôi chung sống một thời gian thì tôi thích cô ấy. Nhưng sau đó đột nhiên cô ấy dọn nhà đi nơi khác, tiếp đó, cô ấy không bao giờ ... nhận điện thoại và tin nhắn của tôi nữa. Có lần tôi đi tới trường học để tìm cô ấy, cô ấy lại cực kỳ lạnh lùng với tôi, coi tôi như người xa lạ vậy. Bởi vì chuyện này mà suốt ba năm học cao trung tinh thần của tôi cực kỳ sa sút. Nhiều năm sau, vào kỳ nghỉ đông, đột nhiên cô ấy tới tìm tôi, nói trong lòng vẫn còn có tôi, muốn theo tôi cùng lên học trường Đại học, tiếp tục mối duyên xưa. Tôi vui mừng chết đi được. Do đó tôi dốc sức vào học, rốt cục thi được vào trường này. Ngày tựu trường đầu tiên tôi đã đi tìm cô ấy." Nói đến đây, Từ Trì thoáng cười, cũng không biết là cười gượng hay là cười gằn nữa. "Nhưng cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói cô ấy lại không còn cảm xúc gì với tôi nữa rồi. Cô ấy nói: “Từ Trì, thật xin lỗi, cậu hãy đi tìm người khác để thích đi.” Cho đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rất rõ ràng những lời cô ấy đã nói. Lời nói không một chút tình cảm, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn tôi một lần."
Từ Trì chợt móc túi lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa rít một hơi.
Trần Tri Tri vốn định khuyên nhủ, nhưng quả thật cô cũng không biết nên nói cái gì.
Ánh lửa hắt lên, gương mặt Từ Trì vốn đã nhợt nhạt, lúc này càng trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt màu đen của anh ta hờ hững không chút cảm xúc. Vào giờ phút này, Trần Tri Tri đột nhiên cảm thấy mình không nhận ra nổi Từ Trì nữa. Từ Trì của trước kia thật đáng yêu, luôn luôn hơi mỉm cười, luôn luôn đi cuối hàng chịu sự trừng phạt của "Hoàng tử Ếch" thay cho các cô. Nhưng Từ Trì bây giờ lại giống như gốc cây đã mục, chỉ còn lại sắc xanh đậm bề ngoài.
"Tri Tri, bây giờ con gái các cậu hời hợt với tình cảm như vậy sao? Khi thích thì bất cứ điều gì cũng không cần quan tâm, khi không thích nữa thì có thể một cước đá văng ra. Cô gái kia sau này đối với con người tôi cũng vậy thôi, nói gì mà yêu thích tôi, cái gì mà luôn sẵn lòng làm vì tôi. Nhưng chỉ cần tối hôm nay vừa lên giường xong, tôi không nói với cô ta câu hứa hẹn gì, ngày mai khi gặp lại cô ta sẽ khóc lóc nỉ non, sau đó nếu như tôi nói với cô ta mấy lời hờ hững, cô ta sẽ hận tôi, cảm thấy tôi là con người cặn bã."
"Nếu đã biết như vậy tại sao cậu còn muốn làm?"
Từ Trì phun ra một hớp khói, ánh mắt đột nhiên trở nên lão luyện, khẽ cười một tiếng: "Tri Tri, tôi nghĩ muốn thử một chút, rốt cuộc tôi có thể cùng lên giường với người mình không thích được không? Có thật tôi sẽ vui vẻ không? Giải quyết thể xác xong, liệu tinh thần còn bị đau khổ nữa không? Mọi người đều nói yêu là đau khổ, liệu đây là sự thật hay chẳng qua chỉ là ảo giác của nội tiết tố?"
Những vấn đề này Trần Tri Tri cũng không sao trả lời được, cô chỉ có thể im lặng đứng đó. Từ Trì ném thuốc lá xuống trên mặt đất, dẫm chân dụi tắt: "Nói với cậu tất cả những chuyện này xong, tự nhiên trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều." Anh ta vỗ vỗ vào đầu Trần Tri Tri: "Cậu không thay đổi, thật sự quá tốt."
Trần Tri Tri định nói: “Nhưng vì sao các cậu lại cứ phải thay đổi chứ?” Nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra nữa.
Từ Trì lại cắm tay vào túi: "Tôi phải đi rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn anh ta đi xuyên qua đám đông tới bên cạnh nữ sinh kia, tiếp tục ôm eo cô bé kia kéo đi. Càng đi càng xa, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất giữa đám người đông đúc.
Không biết tại sao, trong lòng Trần Tri Tri cảm thấy đêm nay sao mà buồn thế, cổ họng cô tắc nghẹn khó tả.
Từ lúc bắt đầu biết người mà mình đã từng thích lại muốn lên giường với một cô gái khác, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đúng vậy, bọn họ từ nhỏ đã thân thiết với nhau, vậy mà khi lớn lên lại trở thành như vậy. Mà cô, lúc này cũng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Sau lưng đột nhiên phả tới mùi rượu nhàn nhạt, ngay sau đó hai tay Chu Đông ôm lấy eo Trần Tri Tri.
Dường như anh đã hơi say nên nói chuyện có chút chậm rì, cằm cọ ở trên cổ của cô: "Tri Tri, em đang nói chuyện với người ai vậy?"
Đôi môi Trần Tri Tri giật giật, đang lúc Chu Đông cho rằng cô muốn nói chuyện, bỗng nhiên cô đứng dậy, mím đôi môi mỏng lại thành một thật đường thẳng tắp: "Em đi trước đây."
"Tri Tri." Chu Đông chạy tới tựa như muốn ngăn cô lại.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, hai bà tay buông hai bên người không khỏi nắm chặt lại thành quả đấm: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bây giờ anh có hỏi em, em cũng không nói ra đâu, chẳng qua là em cảm thấy ở cùng với anh... hơi bị mệt."
Ba chữ sau cô nói rất khẽ, tựa như không xác định, vừa tựa như chỉ sợ làm tổn thương đến anh.
"Mệt mỏi sao?" Chu Đông không sao hiểu nổi, khẽ nhíu mày, "Em mệt mỏi ở đâu?"
Trần Tri Tri không trả lời tiếp nữa. Cô chăm chú nhìn lớp bụi trên mặt đôi dép vải bông một lúc lâu, lúc này tựa như đã quyết định, cô ngẩng đầu lên nói: "Trái tim em mệt mỏi, ๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđônem cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên em mới muốn chia tay với anh."
Chu Đông im lặng.
Trần Tri Tri không nhìn anh. Cô vốn định lách qua bên cạnh để rời đi, ai ngờ anh lại lùi về phía sau mấy bước, một lần nữa ngăn cô lại.
"Anh đã làm những việc không được tốt sao?"
"Không phải, anh không có gì không tốt."
"Không có gì không tốt, vậy tại sao em lại muốn chia tay với anh?"
Chuyện này phảng phất giống như đang lượn vòng quanh trong mê cung mà không sao thoát ra được. Nhất thời đến nửa khắc, Trần Tri Tri cũng không sao nói ra được hoàn toàn cảm giác của mình. Chu Đông nhìn cô chòng chọc hồi lâu, dần dần mặt mũi hiện lên một tia cười nhạo báng: "Em chán ghét anh rồi phải không? Chán ghét phải sống hàng ngày cùng với anh phải không" Ngay sau đó, anh nói rành rọt từng chữ từng câu: "Có phải là em muốn ở chung một chỗ với Từ Trì hay không?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên liếc anh một cái, ánh mắt đột nhiên tràn đầy tức giận, "Tránh ra!"
Chu Đông hết lần này tới lần khác đứng chắn ở trước mặt cô. Anh nắm chặc lấy cổ tay tay trái của cô, "Nói cho anh biết, em muốn chia tay với anh không phải là vì Từ Trì chứ? !"
Lần này Trần Tri Tri đã bị anh chọc tức thật sự. Trước kia bọn họ cũng đã từng nói chuyện quá nhiều lần về Từ Trì. Khó khăn lắm mới thấy suốt hai tháng qua anh có biểu hiện ôn hòa như vậy, trên thực tế trong lòng anh vẫn như vậy, vẫn nghi ngờ cô.
Nếu không đi qua được, Trần Tri Tri liền quyết định dừng bước. Cô đứng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn như bốc cháy: "Em có ở cùng với anh ấy hay không, có liên quan gì tới anh hay sao? Tại sao anh lại chất vấn em như vậy?"
"Tại sao anh lại không thể chất vấn em? !" Chu Đông cũng nổi giận, tiến lên từng bước.
Hai người đứng sát nhau gần như là mặt đối mặt, ngày trước thân thiết như vậy, nhưng lúc này hoàn toàn biến thành “giương cung tuốt kiếm” với nhau.
"Chu Đông, anh... đồ khốn kiếp này!" đột nhiên Trần Tri Tri nâng hai quả đấm lên đánh anh, "Anh đúng là người có bụng dạ hẹp hòi! Anh đúng là người lạc hậu! Anh đúng là người xấu xa! Anh ấy là cấp trên của tôi, sao anh lại không thích tôi ăn cơm cùng anh ấy, anh ấy còn là bạn học của tôi, tôi đi họp lớp cùng anh ấy anh cũng không thích? Rốt cuộc thì anh thích cái gì đây? Anh có thể cho tôi tự do được một chút hay không hả? !"
"Làm sao anh lại không để cho em được tự do chứ, em đi ăn cơm với anh ta, anh đã nói gì với em sao?"
"Anh không nói gì! Nhưng mỗi lần tôi về nhà là anh lại một lần trưng cái bộ mặt đức hạnh của anh ra, đối xử với tôi không nóng không lạnh, anh còn gọi điện thoại nhờ Khâu Đình giám sát tôi giúp cho anh, anh cho rằng tôi không biết hay sao?"
"Anh chỉ gọi điện thoại cho Khâu Đình để hỏi xem mấy người uống như thế nào? Như thế mà cũng gọi là quản chế em à?"
"Vậy tại sao anh không gọi trực tiếp cho tôi? !"
Đối diện với Trần Tri Tri đang tức giận, ngược lại, Chu Đông lại rất tỉnh táo, ngữ điệu trầm trầm: "Đây chỉ suy nghĩ trong lòng của em thôi. Em cảm thấy anh quản chế em là bởi vì anh đã gọi điện thoại cho Khâu Đình để hỏi tình hình của em sao? Trần Tri Tri, em thật là người có tấm lòng của con lừa mà. Lần đó em đã uống thành cái dạng gì em có biết không? Anh gọi điện thoại em sẽ nhận sao?"
Trần Tri Tri im miệng, mím môi thật chặt.
Vốn dĩ Chu Đông muốn đàm phán hòa bình với cô, cũng không muốn làm cho chuyện thành như vậy. Anh chưa từng phủ nhận Từ Trì đúng là một cái gai lớn ở trong lòng anh. Nhưng rõ ràngđây là sự khúc mắc của anh. Trần Tri Tri còn nói bọn họ không phải là bạn bè bình thường, chưa bao giờ phải kiềm chế nhau... Hiện giờ anh mới hiểu, thì ra lý do mà cô chia tay với anh chắc là do anh đã quản chế cô!
Anh đã từng quản chế cô chưa? Nếu như quả thật anh muốn quản chế cô thì anh đã buộc cô phải cắt đứt sạch sẽ với Từ Trìtừ lâu rồi.
"Tri Tri..." Anh đặt tay lên bờ vai của cô, vừa định dùng lời nói mềm dẻo để nói chuyện với cô.
"Anh tránh ra." Trần Tri Tri lạnh mặt hất tay của anh ra, "Tôi phải đi đến nhà bà chủ cho thuê nhà để lấy chìa khóa."
"Chuyện chìa khóa đợi chút nữa anh sẽ đi lấy giúp cho em."
"Không cần đâu, sau này anh là anh, tôi là tôi, anh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu."
Chu Đông nhất thời lạnh mặt, "Em nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói anh là anh, tôi là tôi, sao nào?" Trần Tri Tri ngược lại không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, "Hai tháng trước tôi đã nói chia tay với anh rồi, khi đó anh đã nói để cho tôi suy nghĩ thêm một chút nữa, tôi đã nói là không cần suy nghĩ, anh quên rồi sao? Anh thật sự cho rằng là tôi đang cáu kỉnh sao? Hai tháng qua anh ở đối diện với tôi chính là vì anh cho rằng khi đã hết giận tôi sẽ trở lại với anh ư? Nhưng Chu Đông à, tôi nói cho anh biết, anh đã nghĩ sai rồi. Căn bản là từ giây phút anh đi ra khỏi đó, tôi và anh cũng đã chính thức chia tay với nhau rồi."
Vẻ mặt Chu Đông không ngừng nặng nề thêm mấy tầng.
Trần Tri Tri vốn còn nghĩ muốn nói tiếp, nhưng liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của anh nên dừng lại. Lần trước bọn họ chia tay chính là vì Chu Đôngđã giam Trần Tri Tri lại mấy ngày, khi đó Trần Tri Tri đã rất phiền não, cả người buồn bực không vui. Trong lòng Chu Đông cũng biết là mình đã phạm vào một lỗi rất lớn, cho nên anh đối với Trần Tri Tri gần như là kiểu “hữu cầu tất ứng (Ý nói: xin gì cho nấy), khi Trần Tri Tri nói cô muốn mình tĩnh táo một thời gianthì anh đã đồng ý rất nhanh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đó là một trong những chuyện đặc sắc nhất của anh trong trường học.
Trần Tri Tri đứng ở cửa dùng tay quạt quạt vào cổ mình. Phía ngoài không khí lạnh như băng làm cho đầu óc cô tỉnh táo rất nhiều. Bầu trời đêm màu lam dần sáng hơn bởi ánh trăng rằm và ánh sao rải rác. Đèn đuốc sáng choang, trên đường người qua lại nhộn nhịp. Tiếng gào la chào mời khách mua hàng từ các quầy bán hàng trên vỉa hè, tiếp đó là tiếng cười đùa huyên náo rộn trên đường.
Đột nhiên trong đám người qua lại, ánh mắt Trần Tri Tri phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Lại là Từ Trì, hôm nay anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt bên ngoài là chiếc áo khoác nhung màu trắng, ôm eo một cô gái dáng điệu lả lướt. Cô không thấy rõ mặt mũi nữ sinh đó, nhưng hiển nhiên đó không phải là Bạch Tề.
Bọn họ rất thân mật, lúc đi bộ chóp mũi hai người còn cọ cọ vào nhau, nét mặt rất vui vẻ.
Nếu là lúc trước Trần Tri Tri sẽ làm như không nhìn thấy, nhưng bởi vì hôm nay ở trên QQ Bạch Tề đã nói với cô câu nói kia, nên nhất thời cô không kiềm chế nổi liền gọi anh ta: "Từ Trì."
Từ Trì nghe thấy, giương mắt nhìn về phía cô, sau đó nói một câu với nữ sinh ở bên cạnh, đi về phía cô.
************************************************
Trần Tri Tri nhìn anh ta.
Bầu trời đêm thật quang quẻ, mà người qua lại thì thật đông.
Mới đầu mùa đông nên anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt cùng với chiếc áo khoác nhung trắng bên ngoài rất thích hợp với anh ta, mái tóc dài ngắn lộn xộn áp sát bên tai được sấy hơi bồng bềnh, dưới bầu trời đêm ánh lên sáng bóng. Bởi vì chân dài, khi bước đi lại lộ rõ vẻ chậm rãi, nên càng thêm vẻ ưu nhã. Hai tay anh ta cắm vào trong túi, cộng thêm với tuổi trẻ, nên nhìn rất thảnh thơi, rất nhẹ nhàng, ánh mắt màu đen sáng ngời khi nhìn anh ta, mọi người đều rất dễ dàng bị thu hút.
Rốt cục, anh ta đứng lại ở trước mặt Tri Tri: "Không ngờ ở nơi này lại gặp được cậu, thật vừa khéo."
Chiều cao của Từ Trì và Chu Đông cũng không khác nhau lắm. Cô biết Chu Đông cao một thước bảy chín, như vậy Từ Trì cũng khoảng một thước bảy bảy hoặc bảy tám, bởi vì Trần Tri Tri ngước mắt lên nhìn thì cô cảm thấy khoảng cách giữa anh ta và cô gần hơn Chu Đông.
"Vậy sao." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trần Tri Tri mỉm cười nói, mặc dù trước kia họ chơi với nhau rất thân thiết, nhưng khi lên lên học cao trung thì không còn mặn mà lắm, mặc dù cả hai biết mình cùng học ở trường này, cha mẹ trong nhà cũng nói họ nên liên hệ với nhau nhiều hơn, nhưng trước sau Trần Tri Tri và Từ Trì cũng không thể trở thành trở thành bạn thân như ngày xưa được nữa.
"Đó là bạn gái của cậu sao?" Trần Tri Tri hất hất đầu nhìn nữ sinhđứng đối diện bên đường, do ăn mặc hơi mỏng manh nên giờ đang ôm tay giậm chân.
"Không được tính." Anh ta trả lời có phần hời hợt.
Trần Tri Tri giả bộ làm vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng thực ra cô cũng không hề kinh ngạc, "Tại sao?"
"Cùng một người nữ sinh ở chung một chỗ mà lại không phải bạn bè trai gái là sao?"
Vấn đề là không chỉ có ở chung một chỗ, cái kiểu tư thế thân mật đóbất cứ là ai cũng sẽ liên tưởng ngay đây là bạn bè trai gái! Nhưng Trần Tri Tri cũng không lên tiếng hỏi, cô không có ý định tranh luận chuyện này với anh ta ở nơi này, "Bạch Tề nói cậu bị bệnh, thật không?"
"Cô ấy nói cho cậu lúc nào vậy?"
Quả nhiên, vừa nhắc tới Bạch Tề, vẻ mặt có chút lạnh lùng của Từ Trì mới hơi biến hóa.
"Hôm nay, nói ở trên QQ, cậu bị bệnh gì vậy?" Từ lời nói của Bạch Tề cô có cảm giác, bệnh này cũng không phải là rất nhẹ. Vậy mà Từ Trì trả lời lại hoàn toàn ngoài dự kiến của cô: "Tôi không có bệnh, chỉ lừa gạt cô ấy thôi."
Trần Tri Tri nhìn anh ta chằm chằm, ngỡ ngàng một giây.
Từ Trì cười phì một tiếng, "Không ngờ cô ấy lại nói cho cậu biết, chứng tỏ là cô ấy tin thật sự. Thật đáng tiếc, cho dù tin nhưng cô ấy cũng sẽ không vì thế mà nguyện ý ở lại cùng tôi."
Trần Tri Tri vốn muốn hỏi anh ta tại sao phải giả vờ nói mình mắc bệnh, nhưng bây giờ cô cũng không muốn hỏi nữa. Trần Tri Tri im lặng cúi đầu xuống, mũi giày đá đá trên mặt đất.
"Cậu có biết cô gái kia là ai không?" Từ Trì xoay người chỉ chỉ nữ sinh ở phía sau.
"Ai vậy?"
"Sáng hôm nay tôi đụng phải cô ấy, cô ấy nói với tôi là yêu thích tôi. Hơn nữa còn nói đã yêu thích tôi từ lâu rồi. Tôi nói: 'Tốt lắm, em đã yêu thích anh, vậy thì chúng ta hãy thử một chút, lên trước giường đã.' "
Lần này Trần Tri Tri kinh ngạc thật sự, đến mức hai mắt trợn to.
"Cô ta đồng ý?"
Từ Trì khẽ cười, "Nếu không cậu cho rằng đã trễ như thế bọn tôi còn ở chỗ này là định làm gì?"
Trần Tri Tri không khỏi quan sát nữ sinh kia một lần nữa. Mặc dù cô ta rất cao gầy gò, nhưng thoạt nhìn lại rất dễ làm cho người khác phải thương xót. Có lẽ là bởi vì hôm nay hẹn ước với Từ Trì nên mới ăn mặc mỏng manh như vậy. Trên người là áo sơ mi thêm chiếc áo len, phía dưới là chiếc váy ngắn kẻ ca rô màu đỏ sậm, còn dưới nữa là cặp chân dài duyên dáng với đôi tất chân bằng lụa màu đen, đi một đôi giày cao gót màu đen.
"Cậu làm gì thế, cậu làm vậy là định lừa gạt con gái nhà người ta nương?" Trần Tri Tri thật sự không sao hiểu nổi.
"Tôi lừa gạt cô ta sao? Tôi nói với cô ta là chỉ thử một chút thôi."
"Nhưng mà người ta chỉ nói với cậu một câu như thế, mà cậu liền cùng...” Trần Tri Tri dừng một chút, ngẩng đầu lên, "Hơn nữa khẳng định luôn là cậu cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Từ Trì, cậu đừng như vậy. Hôm nay ở trên QQ, Bạch Tề vẫn còn dặn tôi hãy quan tâm đến cậu một chút. Như vậy trong lòng cô ấy cũng có cậu đấy chứ."
"Vậy sao?" Từ Trì cười nhàn nhạt, vẻ mặt lại rất hờ hững như cũ, "Cô ấy thật sự rất vĩ đại đấy."
Trần Tri Tri đưa tay kéo kéo khuỷu tay của anh ta: "Ba người chúng ta là bạn tốt, cho dù Bạch Tề không cùng với cậu, cậu cũng đừng tự chà đạp mình như vậy có được không? Cũng đừng chà đạp người ta!"
"Chà đạp, đây mà gọi là chà đạp sao? Cô gái kia yêu thích tôi, cô ấy nguyện ý theo tôi lên giường, có cái gì là không tốt nhỉ? Tôi cũng muốn thử một chút, xem xem khi lên giường với một người mà mình hoàn toàn không hề yêu thích rốt cuộc sẽ có cảm xúc ra sao? Sẽ khó chịu hay là sẽ rất vui vẻ đây?"
Trần Tri Tri nhớ tới những lời bọn họ nói buổi trưa hôm nay, Từ Trì đang ghi hận Bạch Tề sao?
"Tri Tri, tôi hỏi cậu, cậu sẽ lên giường với một người mà mình không thích chứ? Lý do chỉ bởi vì anh ta thích cậu, đã theo đuổi cậu từ rất lâu rồi, cậu có thể tặng đêm đầu tiên của mình cho anh ta, sau đó cho rằng hai người sẽ không còn thiếu nợ nhau nữa không?"
Nhìn Trần Tri Tri sững sờ, Từ Trì cười: "Cậu trả lời không được, đúng không? Cũng đúng thôi, tôi không nên hỏi cậu vấn đề này."
Từ Trì nhìn chòng chọc như đóng đinh trên mặt đất, mặt đất không có gì cả, chỉ có cái bóng màu đen của bọn họ trên đó. Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Cậu có biết tôi và Bạch Tề đã lên giường từ lúc nào không? Đúng vào đêm hôm biểu diễn ca nhạc đó."
"Tôi đuổi theo cô ấy, giải thích với cô ấy hồi lâu. Rất lâu mà cô ấy cũng không hề nói lời nào, đột nhiên quay đầu lại hôn tôi. Tôi bối rối, nhưng rồi cũng đã hôn lại cô ấy. Hai chúng tôi cứ củi khô lửa bốc vậy, thuê một gian phòng nghỉ qua đêm... Đây thực sự chính là một đêm đặc biệt tuyệt vời. Nhưng sáng ngày thứ hai, cô ấy dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, đối xử với tôi hờ hững, còn nói: “Cậu cần đền bù tôi cũng đã đền bù lại rồi, sau này cậu cũng đừng nhớ nhung gì tôi nữa!” Buồn cười, điều này mà cũng gọi đền bù lại sao? Ở trong mắt của cô ấy, chỉ cần một đêm thôi cũng đã đủ để đền bù lại tình cảm của tôi đối với cô ấy suốt bao nhiêu năm qua sao."
Trần Tri Tri nửa ngày mới có thể trả lời quanh co: ". . . Có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm gì đó chăng?"
"Nỗi khổ tâm ư? Cô ấy có thể có nỗi khổ tâm gì chứ, chẳng qua là cô ấy muốn trêu cợt (trêu chọc, đùa cợt) tôi mà thôi. Cậu có biết không Tri Tri, hồi học sơ trung, chính Bạch Tề đã thổ lộ với tôi trước." Thấy Trần Tri Tri trợn to hai mắt, Từ Trì nói tiếp: "Hai chúng tôi chung sống một thời gian thì tôi thích cô ấy. Nhưng sau đó đột nhiên cô ấy dọn nhà đi nơi khác, tiếp đó, cô ấy không bao giờ ... nhận điện thoại và tin nhắn của tôi nữa. Có lần tôi đi tới trường học để tìm cô ấy, cô ấy lại cực kỳ lạnh lùng với tôi, coi tôi như người xa lạ vậy. Bởi vì chuyện này mà suốt ba năm học cao trung tinh thần của tôi cực kỳ sa sút. Nhiều năm sau, vào kỳ nghỉ đông, đột nhiên cô ấy tới tìm tôi, nói trong lòng vẫn còn có tôi, muốn theo tôi cùng lên học trường Đại học, tiếp tục mối duyên xưa. Tôi vui mừng chết đi được. Do đó tôi dốc sức vào học, rốt cục thi được vào trường này. Ngày tựu trường đầu tiên tôi đã đi tìm cô ấy." Nói đến đây, Từ Trì thoáng cười, cũng không biết là cười gượng hay là cười gằn nữa. "Nhưng cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói cô ấy lại không còn cảm xúc gì với tôi nữa rồi. Cô ấy nói: “Từ Trì, thật xin lỗi, cậu hãy đi tìm người khác để thích đi.” Cho đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rất rõ ràng những lời cô ấy đã nói. Lời nói không một chút tình cảm, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn tôi một lần."
Từ Trì chợt móc túi lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa rít một hơi.
Trần Tri Tri vốn định khuyên nhủ, nhưng quả thật cô cũng không biết nên nói cái gì.
Ánh lửa hắt lên, gương mặt Từ Trì vốn đã nhợt nhạt, lúc này càng trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt màu đen của anh ta hờ hững không chút cảm xúc. Vào giờ phút này, Trần Tri Tri đột nhiên cảm thấy mình không nhận ra nổi Từ Trì nữa. Từ Trì của trước kia thật đáng yêu, luôn luôn hơi mỉm cười, luôn luôn đi cuối hàng chịu sự trừng phạt của "Hoàng tử Ếch" thay cho các cô. Nhưng Từ Trì bây giờ lại giống như gốc cây đã mục, chỉ còn lại sắc xanh đậm bề ngoài.
"Tri Tri, bây giờ con gái các cậu hời hợt với tình cảm như vậy sao? Khi thích thì bất cứ điều gì cũng không cần quan tâm, khi không thích nữa thì có thể một cước đá văng ra. Cô gái kia sau này đối với con người tôi cũng vậy thôi, nói gì mà yêu thích tôi, cái gì mà luôn sẵn lòng làm vì tôi. Nhưng chỉ cần tối hôm nay vừa lên giường xong, tôi không nói với cô ta câu hứa hẹn gì, ngày mai khi gặp lại cô ta sẽ khóc lóc nỉ non, sau đó nếu như tôi nói với cô ta mấy lời hờ hững, cô ta sẽ hận tôi, cảm thấy tôi là con người cặn bã."
"Nếu đã biết như vậy tại sao cậu còn muốn làm?"
Từ Trì phun ra một hớp khói, ánh mắt đột nhiên trở nên lão luyện, khẽ cười một tiếng: "Tri Tri, tôi nghĩ muốn thử một chút, rốt cuộc tôi có thể cùng lên giường với người mình không thích được không? Có thật tôi sẽ vui vẻ không? Giải quyết thể xác xong, liệu tinh thần còn bị đau khổ nữa không? Mọi người đều nói yêu là đau khổ, liệu đây là sự thật hay chẳng qua chỉ là ảo giác của nội tiết tố?"
Những vấn đề này Trần Tri Tri cũng không sao trả lời được, cô chỉ có thể im lặng đứng đó. Từ Trì ném thuốc lá xuống trên mặt đất, dẫm chân dụi tắt: "Nói với cậu tất cả những chuyện này xong, tự nhiên trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều." Anh ta vỗ vỗ vào đầu Trần Tri Tri: "Cậu không thay đổi, thật sự quá tốt."
Trần Tri Tri định nói: “Nhưng vì sao các cậu lại cứ phải thay đổi chứ?” Nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra nữa.
Từ Trì lại cắm tay vào túi: "Tôi phải đi rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn anh ta đi xuyên qua đám đông tới bên cạnh nữ sinh kia, tiếp tục ôm eo cô bé kia kéo đi. Càng đi càng xa, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất giữa đám người đông đúc.
Không biết tại sao, trong lòng Trần Tri Tri cảm thấy đêm nay sao mà buồn thế, cổ họng cô tắc nghẹn khó tả.
Từ lúc bắt đầu biết người mà mình đã từng thích lại muốn lên giường với một cô gái khác, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đúng vậy, bọn họ từ nhỏ đã thân thiết với nhau, vậy mà khi lớn lên lại trở thành như vậy. Mà cô, lúc này cũng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Sau lưng đột nhiên phả tới mùi rượu nhàn nhạt, ngay sau đó hai tay Chu Đông ôm lấy eo Trần Tri Tri.
Dường như anh đã hơi say nên nói chuyện có chút chậm rì, cằm cọ ở trên cổ của cô: "Tri Tri, em đang nói chuyện với người ai vậy?"