Thật ra thì cũng không phải Chu Đông chưa từng nói anh yêu cô, anh đã nói rất nhiều lần.
Thường vào ban đêm, có khi đang nằm trên người cô, anh thì thầm lời nói đó bên ở tai, cũng có khi anh nâng gương mặt của cô lên, mặt đối mặt nhìn chăm chú vào mắt cô nói.
"Tri Tri, anh yêu em."
"Anh yêu em."
Chu Đông là người hướng nội, có rất nhiều chuyện anh thà làm xong rồi mới nói, chứ không thích kiểu nói suông. Có những chuyện làm anh vui mừng đến nỗi dùng hành động để biểu lộ sự yêu thích của mình với một người nào đó. Những lúc cảm xúc lên cao độ, anh cũng sẽ nói những lời tương tự kiểu như thật tuyệt vời. Sống chung với anh lâu như vậy, cho tới bây giờ số lần anh nói những lời yêu kia gần như chỉ có hai người ở trên giường.
Hôm nay trong căn phòng này, lời nói kia đã bị bao nhiêu người nghe thấy, nhất thời Trần Tri Tri cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, đồng thời lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh, hai tai nóng rực, sau đó lại cảm thấy dòng máu nóng lan khắp người làm cô nóng bừng.
Cô không hiểu tại sao mình lại có triệu chứng dữ dội như vậy, có lẽ là tất cả những lời nói kia đều chỉ là ảo giác. Cô cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng lại vẫn cảm thấy có chút vui mừng lẫn chua xót.
Trước sau anh vẫn không quên cô, mặc dù đã kết giao bạn gái mới.
Trước sau anh vẫn còn yêu cô, vẫn che chở bảo vệ cô.
Nhưng tại sao nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng cảm thấy sự chua xót còn lớn hơn cả niềm vui sướng, lớn hơn cả sự thỏa mãn, lớn hơn tất cả bất kỳ cảm xúc nào, không hiểu tại sao cô cảm thấy trong lòng tràn ngập đau xót, nỗi bi thương không thể nói cùng ai.
Cô buông tay Chu Đông. Có đáng giá không? Thật sự đáng giá sao?
"Tri Tri." Khâu Đình đột nhiên gọi cô một tiếng khiến cô hồi phục tinh thần, hoá ra đã quay xong hai đợt rồi, mà lúc này miệng chai lại đang chỉ về phía cô, vậy mà cô cũng không hề nhận ra.
"Lần nào bạn khóc thương tâm nhất? Tại sao?" Lão Vương đọc câu hỏi.
Câu hỏi kia làm cho Trần Tri Tri sững sờ, "Lần khóc thương tâm nhất." Cô nhớ lại, miệng lẩm bẩm, không ngờ lại buột miệng nói ra: "Đó là vào tháng tám, khi nói chia tay Chu Đông."
Nói xong Trần Tri Tri lặng người đi một chút, trong đầu rối tung loạn xạ, cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra đáp án này.
Đó là khi cô nói chia tay với Chu Đông sao?
Đúng vậy, nhớ lại lần đó cô đã khóc đến mức trái tim đau quặn. Nhưng tại sao cô lại bật thốt ra lúc này, ở đây? Gần như không hề suy nghĩ hoặc do dự, chỉ cần nhắc tới thôi đã đau lòng hoặc khổ sở rồi, thế nào mà cuối cùng hình ảnh lần đó lại từ trong đầu cô nhảy ra chứ?
Chẳng lẽ là chính cô trước sau không thể quên anh được?
Chu Đông nhàn nhạt lên tiếng: "Câu tiếp theo đi."
Trần Tri Tri xoay qua nhìn anh, ánh mắt của anh rất vắng lặng, không nhận ra được cảm xúc thế nào. Cô quay đầu lại, dồn sức nhìn chằm chằm lên mặt bàn. Chu Đông, lão Vương, Khâu Đình đều ở đây, đều là là những người bạn bè thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn được nữa, đang yên lành tại sao lại đề cập đến vấn đề bọn họ chia tay làm gì, đầu cô thật sự đã bị hỏng rồi.
"Câu tiếp theo. Đã tiến hành đến bước kia với bạn trai (gái) chưa? Chu Đông, vấn đề đưa ra cũng thú vị đấy chứ hả?" Lão Vương nhìn chằm chằm Chu Đông, cười híp mắt hỏi: " Đã tiến hành đến bước kia với Điền Ni chưa hả ?"
Lúc này Trần Tri Tri mới biết bạn gái mới của Chu Đông tên là Điền Ni.
Sau một lát Chu Đông mới đáp: "Cầm tay."
"Cậu tiến triển cũng quá chậm." Lão Vương vỗ vỗ vai Chu Đông.
Trần Tri Tri rũ ánh mắt xuống, không biết tại sao đột nhiên cô thấy không hứng thú đối với cái trò chơi này nữa. Trên điện thoại di động, lúc này chai rượu lại đang quay vòng vòng, hoặc là lão Vương hoặc là Khâu Đình hoặc là Chu Đông, nhưng không quay tới cô nữa
Dần dần cô cảm thấy mệt mỏi, thêm nữa thuốc cảm đã bắt đầu phát huy tác dụng, cô có chút mệt mỏi rã rời.
Vì vậy chậm rãi nói: "Nếu không dừng lại ở đây thôi, em hơi mệt rồi."
"Vậy cũng được." Khâu Đình đáp lại, thật ra thì cô cũng đã không muốn chơi nữa rồi.
Cuộc chơi của mọi người đã kết thúc lặng lẽ như vậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, cũng đã đến lúc lão Vương và Chu Đông phải rời đi, lão Vương muốn tìm cơ hội lại phải dựa vào người tạo lập, vì vậy hỏi: "Nếu không ngày mai chúng ta lại họp gặp nhé?
Khâu Đình hơi do dự, Trần Tri Tri cũng trầm mặc.
Tiếp tục gặp nhau, tuy nói là muốn tạo cơ hội cho lão Vương và Khâu Đình, nhưng cô và Chu Đông cũng không tránh khỏi phải cùng xuất hiện. Lão Vương thấy hai cô gái không đáp, liền quay đầu hỏi Chu Đông: "Chu Đông, ngày mai cậu có thì giờ rảnh không?"
Chu Đông gật đầu một cái.
Lão Vương liền nói: "Vậy cứ định như thế nhé, mọi người đều là đồng hương, cũng phải liên lạc với nhau nhiều hơn một chút. Tri Tri, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi nhé, bọn anh định khoảng buổi tối ngày mai đi ra ngoài một chút, được không?"
Lão Vương cũng đã nói như vậy, Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn đành gật đầu một cái, Khâu Đình cũng coi như ngầm cho phép.
Lão Vương ra khỏi cửa, miệng huýt sáo vui vẻ không thôi, nghĩ đến ngày mai lại có thể nhìn thấy Khâu Đình, trong lòng rất sung sướng. Thấy Chu Đông vẫn đi ở phía trước, thuận miệng hỏi: "Cậu và Điền Ni thật sự mới cầm tay thôi sao, hai người chung sống gần một tháng rồi cơ mà? Vẫn chưa hôn nhau sao?"
"Chúng tôi chỉ mới biết nhau được một tháng."
"Vậy thì có cái gì khác nhau chứ. Người lớn của hai nhà chẳng phải đã có ý để cho hai người gặp gỡ xem mắt đó sao? Nếu đã xem mắt thì nhanh mà kết hôn đi, tiến độ trong chuyện này không được coi là nhanh đâu."
Chu Đông im lặng không đáp lại. Lão Vương nghĩ đến cái gì đó cười hắc hắc, "Chu Đông, vừa rồi tại sao ở trước mặt Tri Tri lại thừa nhận cậu và Điền Ni bạn bè trai gái, không phải cậu vẫn luôn cảm thấy, Điền Ni vẫn không phải là bạn gái chính thức của mình đó sao?"
Do Tri Tri lúc trước đã nhận định anh có bạn gái mới, lúc nãy dưới tình huống đó dù có phí sức giải thích thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Mặc dù cô biết anh và Điền Ni vẫn chưa tới giai đoạn kia, cô cũng sẽ không biểu lộ bất kỳ điều gì, không bằng thuận theo nước chảy mà trả lời sơ qua.
Những điều này, Chu Đông không nói với lão Vương.
Lão Vương cũng không ép hỏi, chỉ thở dài nói xa xôi: "Tôi nhìn là biết ngay, chắc chắn cậu vẫn còn vương vấn với Tri Tri, tình cảm bao nhiêu năm qua, giờ ngoái đầu nhìn lại con đường đã đi, làm sao nói buông là có thể buông ngay được? Yên tâm, là anh em với nhau, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cậu. Sau này nhất định tôi sẽ tìm cơ hội lôi kéo Tri Tri giúp cậu, bốn người chúng ta sẽ thành hai đôi tuyệt vời."
Trần Tri Tri nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không sao ngủ được, cô vốn ngủ rất tốt. Nhưng có lẽ do buổi trưa đã ngủ một giấc rồi, nên hiện tại đầu óc cô rất tỉnh táo.
Nghĩ lan man quanh đi quẩn lại thế nào cô lại nghĩ đến Chu Đông.
Nghĩ đến những vấn đề mà anh đã trả lời kia.
Người trong mộng của anh là cô.
Người anh thích nhất là cô.
Nhưng người anh cầm tay lại là một người khác.
Tự nhiên thoáng cái, trong đầu cô liền hiện ra cảnh tượng ngày đó ở công viên, tưởng tượng ra hình ảnh bọn họ cầm tay nhau, Chu Đông cười cười nói nói vô cùng thân mật với cô gái kia, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô.
Trong thực tế, có khi những chuyện bọn họ làm không chỉ có chừng này. Ở một nơi nào đó cô không nhìn thấy, bọn họ không chỉ cầm tay nhau, còn thì thầm, ôm ấp, trêu chọc nhau, hôn hít, vuốt ve nhau...
Tưởng tượng bộ dạng Chu Đông mặt mày dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều...
Trần Tri Tri lắc lắc đầu, ngăn chặn những tưởng tượng lúc này đang liên tục hiện lên trong óc.
Cô lật người, đầy phiền muộn. Kỳ thật trong lòng cô vẫn biết, lộ trình của những cặp tình nhân cuồng nhiệt đều trải qua như nhau. Giữa Chu Đông và cô cũng đã từng trải qua mọi điều lãng mạn sung sướng đến rung động lòng người, nhưng giờ đây anh đã mau chóng quên đi. Tất cả vui vẻ đó chỉcó thể phát sinh ở trên người một cô gái khác.
Trần Tri Tri gối tay lên đầu, mắt mở to.
Chu Đông nói: Người anh thích nhất là cô.
Điều đó chủ yếu là do anh chưa từng yêu lần thứ hai, bọn họ đều là mối tình đầu của nhau. Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Nói không chừng khi anh và cô gái kia ở chung một chỗ, không lâu sau, anh cũng sẽ trả lời, người mà anh thích nhất chính là cô ta.
Có lẽ mọi người nói đúng, rời khỏi Chu Đông cô sẽ chẳng là gì nữa. Từ trước đến nay cô vẫn không phải là người có sức hấp dẫn cách xa vạn trượng, càng không phải là cô gái khuynh quốc khuynh thành, cô chỉ là một cô gái bình thường, giữa bao cô gái rất bình thường. Đời này, có khả năng sẽ không bao giờ cô tìm được một người nào khác đối xử với cô tốt hơn Chu Đông nữa.
Trần Tri Tri kéo chăn xoay người lại, tay nắm lại thật chặt quyền để thẳng bên người.
Trái tim giống như rơi xuống đáy hang sâu, trống trơn đầy gió lạnh.
Cô cũng không thể nào tìm được một người khác như Chu Đông nữa rồi.
Buổi tối lão Vương chat video để bàn bạc chuyện ngày mai đi đâu chơi. Chat video tốt hơn dùng QQ là do có thể nói chuyện được với nhau, tránh được phải đánh nhiều chữ đến phát mệt. Dĩ nhiên, hiện giờ trên QQ cũng đã có thể đàm thoại với nhau, nhưng mọi người vẫn quen dùng chat video hơn.
Trần Tri Tri nằm ở trên giường, nghe lão Vương và Khâu Đình anh một câu, em một câu, thảo luận với nhau.
Cô và Chu Đông cũng chưa bao giờ nói với nhau nhiều như thế.
Suốt từ nãy đến giờ nằm nghe giọng nói từ tốn nhỏ giọt phát nhàm chán, Trần Tri Tri đành lục lọi lại những tin nhắn ảnh ghi lại trạng thái cuả mọi ngườitrong điện thoại. Trước tiên là xem lão Vương, ảnhmà lão Vương chụp là một đống lớn toàn vỏ chai rượu, viết: "Sinh nhật người anh em, mua say." Chính là vào ngày sinh nhật Chu Đông hôm đó. Tin nhắn ảnh này gửi đến lúc ấy Trần Tri Tri đã thấy, bây giờ cô chỉ im lặng nhìn trong chốc lát. Cô chuyển qua xem Khâu Đình, cập nhật của cô vẫn dừng lại ở ngày Tết năm mới, ném một nắm tuyết lên trên cửa nhà mình vỡ tung thành mảnh vụn, nói một câu cảm thán: "Về nhà mình thật tốt."
Chỉ còn lại người cuối cùng, Trần Tri Tri dằn lại, rồi lại kiên quyết bấm vào xem, dù sao cái này không giống như trong không gian QQ sẽ lưu ghi chép. Thật ra thì trong lòng Trần Tri Tri vẫn đang suy nghĩ, liệu Chu Đông có thể viết một chút gì đó về chuyện của anh và người bạn gái mới của mình hay không, trong lòng cô vẫn không khỏi có một chút thấp thỏm, kết quả mở ra, phong cách của anh trước sau như một, trống trơn không có gì hết. Còn gần đây nhất là vào ngày 16 tháng 6 năm ngoái, là ngày sinh nhật Trần Tri Tri.
Buổi tối, trong nhà thắp đầy nến, trên trán và chóp mũi của hai người đều thoa lớp bánh gato, anh bị cô cứng rắn ép phải cầm điện thoại di động của mình chụp kiểu hai người ghé đầu vào nhau. Hình được cô lồng vào khung ánh sáng màu đỏ sậm, có phong cảnh đặc biệt tươi đẹp.
Lại nói, Chu Đông không phải là người thích chụp hình lắm, ở trên QQ, trên thanh công cụ ghi thông tin của mọi người, anh cũng không thích viết quá nhiều thứ, không giống như cô, thỉnh thoảng lại nổi cơn hứng tự sướng một hồi.
Trần Tri Tri thấy Chu Đông viết lên đó: "Happy Birthday, Tri Tri." Phía sau cái bánh gato có hình ngọn nến nhỏ, cô còn thấy mình là người đầu tiên gửi tin nhắn trả lời, dùng vẻ mặt tức giận nói: "Một câu nói như vậy là xong hả? Không được!" Phía dưới là một loạt các tin nhắn gửi đáp lại của lão Vương, Phương ca, Lưu tặc tử.
Trần Tri Tri cười, chỉ cần căn cứ vào giọng nói cũng đã biết mình lúc ấy ngang ngược vô lý đến mức nào.
Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào tin nhắn này rất lâu, rồi tiếp tục trượt xuống dưới. Trong phần bạn bè của anh trừ một số những việc lớn, thí dụ như ảnh hội nghị thường niên của công ty năm ngoái, còn có một số ảnh chụp phong cảnh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Cô nhìn thấy có một tấm hình cô chụp nghiêng khi đang nấu cơm.
Thời gian là ngày 08 tháng tư, lúc 7h 22 phút, thoạt nhìn thấy ngay đây là một buổi sáng đầy ánh nắng chan hòa, cô cũng không nhớ rõ ngày hôm ấy có phải là một ngày đặc biệt hay không, trong trí nhớ cô thấy hình như mình cũng chưa từng xem qua tấm hình này.
Nhưng anh lấy khoảng cách không gần không xa, hình như anh đã chụp ở ngay bên cạnh, trong tấm hình gương mặt nhìn nghiêng của cô trong nắng sớm còn thấy cánh tay cô gấp lại bàn tay đang vén sợi tóc vào bên tai, cô đang cười, nhưng lại ngược sáng, khiến hàng lông mi của cô hiện ra rất rõ, cô không ngờ mình lại có bộ dạng đẹp như vậy.
Phía trên chỉ có một câu Anh văn: "If equal affection cannot be, let the more loving be me. honey."
Nếu như không có tình yêu bình đẳng, vậy thì hãy để anh yêu em nhiều hơn một chút. Bé cưng à!
Trần Tri Tri vừa nhìn thấy Phương ca vẫy vẫy tay về phía cô, đã cảm thấy có một chiếc máy hát kiểu cổ điển với chiếc loa màu vàng to tướng đang đi về phía mình. Bởi vì từ Chu Đông và lão Vương, người bạn cùng phòng mà cô đã từng hình dung: Phương ca, vốn tên là Phương Ca, ngoại hiệu Phương ca, Phóng Ca, siêu trùm sò KTV, người được tặng cái tên thân mật là cái loa to. Sự miêu tả kia nhiều khi là nói nhảm, có khi là do bát quái, có khi là tin đồn, hoặc có khi là do nói bừa nhiều, nói chung là từ rất nhiều nguồn.
"Tri Tri, ái chà, sao lại khéo gặp được em thế này?"
"Chào anh!" Trần Tri Tri gật đầu một cái, nhìn về phía Chu Đông.
"Anh gửi cho em tin nhắn, em nhận được chưa?" Chu Đông mặc một chiếc áo choàng màu đen phong y cúi đầu hỏi.
Lúc này tay Trần Tri Tri đang cất cầm điện thoại di động vào túi, hơi chột dạ cúi đầu, "Chưa đâu."
Chu Đông liếc nhìn cô một cái, không tỏ thái độ gì, "Hôm nay là sinh nhật lão Vương, anh ấy mời chúng ta đến ăn mừng, em có đi không?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Hôm nay ư? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sao anh không nói sớm?"
"Hôm nay bọn anh cũng mới biết." Phương ca chen miệng trả lời, "Lão Vương còn muốn gạt nữa kia, nếu không phải nửa đêm hôm qua bạn gái của anh ấy, à không, bạn gái trước gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện suốt một giờ, thì tụi anh cũng không biết đâu."
"Bây giờ đi đâu ăn mừng đây?"
"Bọn anh đã lên kế hoạch rồi, trước tiên là tới tiệm ăn bên cạnh trường học ăn cơm đã, sau đó sẽ đi đánh bi-a, cuối cùng đi KTV suốt đêm, em thấy thế nào?" Phương ca vừa nói đến KTV cũng tỏ ra rất hưng phấn.
"Đi chứ, sinh nhật lão Vương tại sao em lại có thể không đi?" Trong phòng Chu Đông, Trần Tri Tri có quan hệ với lão Vương tốt nhất, bởi vì anh là người tốt, lại lớn tuổi giống như anh trai, đối xử với nữ sinh đặc biệt bao dung quý trọng, hơn nữa anh lại giao thiệp rộng, quan hệ với giáo viên vô cùng hoà đồng. Lần trước thời điểm thi cuối kỳ anh mượn cho Trần Tri Tri một xấp lớn tài liệu chuyên ngành của các anh chị học khoá trước khiến Trần Tri Tri được hưởng phúc, bài làm của cô đứng đầu lớp luôn, Trần Tri Tri vẫn nói muốn mời anh một bữa.
"Không mua chút quà tặng sao?"
Chu Đông trả lời: "Lão Vương nói, anh ấy không thích quà tặng. Anh và Phương ca dự định mua bánh sinh nhật. Lưu Hãn nói cậu ta chịu trách nhiệm nồi lẩu và KTV."
"Được, vậy thì tính cho em một phần."
"Tiểu Tri Tri vừa nghe đến có ca hát, vui mừng đến ánh mắt cũng không mở ra được."
Trần Tri Tri im lặng, "Là anh thì có."
"Bạch tỷ!" Phương ca đang định mở miệng đáp lại, chợt nhìn về phía trước gọi một tiếng, như cái trục đang quay bất giác đứng thẳng lại.
Bạch Tề từ phía xa đi tới, "Phương ca, danh sách người thi đấu trong cuộc thi đã chỉnh sửa xong chưa?"
Phương ca lòng tràn đầy tự tin, ánh mắt lấp lánh, giống hệt như một chú cún nhỏ đang chờ đợi được khen: "Chỉnh sửa xong rồi."
Bạch Tề khẽ mỉm cười, "Tốt lắm. Lần đầu tiên thấy anh làm vượt năng suất trước kia đấy." Không đợi Phương ca cười xong, cô nói tiếp: "Đúng rồi, em nhớ ra vẫn còn bản quy trình thi vấn đáp nữa, lúc nãy Hoàng Linh vừa nhắn tin cho em, nói hôm nay cô ấy có việc nên làm chưa xong, anh có thời gian rảnh rỗi thì thuận tiện làm giúp cho cô ấy một chút. Trước hội nghị bốn giờ chiều chuẩn bị xong cho em là được."
"..."
Phương ca yên lặng rũ đầu xuống, buổi sáng hôm nay nhận được tin hội nghị mười giờ đổi đến bốn giờ chiều, vốn định dùng thời gian dư thừa này để vui vẻ, không ngờ... không ngờ... Bạch tỷ quả thực rất không có nhân tính!
Bạch Tề vừa nhìn về phía Trần Tri Tri: "Lúc nãy không sao nói chuyện được với cậu, thật xin lỗi."
"Không có gì."
Bạch Tề cười cười: "Hình như tớ có ngươi mã số QQ của cậu thì phải, buổi tối tớ liên lạc với cậu nhé."
"Được!."
"Hẹn gặp lại."
Trần Tri Tri yên lặng nhìn Bạch Tề rời đi, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc lúc nãy bọn họ đã nói chuyện gì nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn, suốt từ nãy vẫn chưa thấy Từ Trì ra ngoài.
"Này Tri Tri, em cơm nước xong rồi hả ?" Phương ca hỏi.
Trần Tri Tri gật một cái: "Em đã ăn rồi. Khi nào thì các anh đi mua bánh ga to vậy?"
"Anh không thể đi được rồi, Tiểu Tri Tri, em cùng với Tiểu Chu Chu của mình đi đi. Anh định mua hai cái bánh bao rồi trở về tranh thủ làm nốt tài liệu của cuộc thi, ô ô ô ô ô..." Phương ca vẻ đáng thương nhấc chân đi vào nhà ăn.
Trần Tri Tri hỏi Chu Đông, "Anh không định ăn một chút gì sao?"
"Không cần đâu, anh đến khu chợ phía sau trường học mua cái bánh rán ăn là được."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái.
Rất nhanh hai người đã đến tiệm bánh trên phố đặt một chiếc bánh gato, hẹn đến buổi tối tới lấy.
Trên đường vè nhà, Trần Tri Tri cùng Chu Đông tán gẫu.
"Tối nay chỉ có năm người chúng ta thôi sao? Bạn gái của lão Vương không đến à?"
"Ừ. Đã chia tay rồi."
"Lại chia tay rồi sao? Hay nhỉ?" Ngữ điệu của Trần Tri Tri mang đầy tiếc hận. Đây là bạn gái thứ tư của lão Vương, cô đã gặp mặt mấy lần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Tiếp nối trường học và khu ký túc xá, có một con đường nhỏ phía sau khu hàng hóa lối dẫn đến chiếc cầu vòm. Trần Tri Tri và Chu Đông đang đi trên con đường đó. Lúc này đã là cuối thu, gió lạnh ào ào thổi. Trần Tri Tri không chịu được liền hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
"Bị cảm à?"
"Không phải." Trần Tri Tri lấy khăn giấy ra lau mũi.
Chu Đông cầm bàn tay phải của cô, bàn tay cô lạnh ngắt. "Nhất định là buổi tối em lại ngủ không ngon giấc rồi!"
"Làm sao anh biết em ngủ không ngon?"
"Sáng sớm hôm nay em nằm không có chăn, vì chăn đã bị em đạp xuống giường, bị lạnh cóng nên mới tỉnh giấc, đúng không?"
Trần Tri Tri ngẩng mặt lên, thật sự cô thấy hơi lạnh. Thời tiết miền Nam thay đổi quá nhanh, chóp mũi cô đã hồng hồng, "Này, Chu Đông, có phải mỗi ngày vào lúc sáng sớm anh đều bay lên không trung đến kiểm tra em một lần hay không?"
Chu Đông im lặng nhìn nàng.
"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Em cũng biết anh là một người cảm thấy rất khó chịu khi không chăm sóc tỉ mỉ cho bạn gái mình. Ngày hôm qua bạn cùng phòng em còn bảo em phải trị cho anh một trận, để trong đầu anh không còn lúc nào cũng nghĩ đến cái gì sắc sắc kia nữa." Trần Tri Tri cười trêu anh, lui về phía sau, tựa vào dãy lan can bằng đá của chiếc cầu vòm.
Hai tay Chu Đông cắm ở trong túi áo choàng màu đen, đi đến trước mặt cô, "Anh nào có nghĩ đến những chuyện đó?"
"Thế ư, vậy tối ngày hôm qua anh đã nói cái gì đấy?"
Chu Đông khẽ cười. Mặc dù cô đã buộc tóc lại, nhưng bởi vì gió mạnh nên sợi tóc vẫn bị gió thổi bay tung lên. Cuối thu nên làn da của cô có vẻ tái nhợt hơn, chóp mũi cũng hơi hồng hồng. Chiếc áo khoác có mũ màu trắng hơi dày trùm qua mông, để lộ ra chiếc quần màu đen bằng vải bông và đôi ủng ngắn màu nâu trên chân.
Cô cao một thước sáu hai, vóc người không đến mức quá mảnh mai, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Phong cách ăn mặc của cô thiên về màu sắc, nhìn rất dễ thương, cực kỳ giống trẻ con trong chuyện manga.
Anh chỉ cảm thấy lúc này phải lui lại một bước, ánh mắt của cô sáng ngời, xinh đẹp đến khó tin.
"Không nói được điều gì sao?"
Vẻ dương dương đắc ý của cô thật đáng yêu.
"Phía sau có bậc thang đấy!." Chu Đông nhìn về phía sau, giọng ấm áp nhắc nhở cô.
Nhưng cô không đáp lại lời của anh, từ trong mũi Trần Tri Tri khẽ hừ một tiếng, xoay người nhảy xuống bậc thang.
Đầy duyên dáng dễ thương.
Chung quy Chu Đông cảm thấy tựa như có một cái gì đó làm cho trái tim của anh trở nên biến hóa. Anh hơi nhếch khóe miệng. Có lúc chỉ nhìn cô thôi trái tim của anh cũng có thể trở nên mềm yếu. Không kìm chế nổi anh bước thêm mấy bước đuổi theo cô. Anh rút tay ra khỏi túi nắm chặt lấy tay cô, rất tự nhiên nhét tay của cô vào trong túi áo của mình.
Tay của cô hơi lạnh, nhưng nhỏ nhắn và mềm mại, sờ rất dễ chịu.
Cô giả bộ quay mặt đi, không thèm nhìn anh. Nhưng cánh môi lại cong lên mang vẻ kiêu ngạo nho nhỏ, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một phát, sau đó hung hăng chà sát mấy cái, chà xát thật mạnh cho bõ tức.
Nhưng anh chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nghĩ đến một ngày kia, khi anh có thể hoàn toàn chiếm giữ cô.
Trong túi áo, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, như muốn hòa vào nhau.
"Buổi tối lúc đi ngủ em nằm sát vào bên trong một chút. Chăn cũng để vào bên trong." Anh dặn dò cô.
"Biết rồi !"
Trước mắt anh chỉ có thể làm được như vậy.
Không còn cách nào để anh có thể hoàn toàn thỏa mãn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật ra thì cũng không phải Chu Đông chưa từng nói anh yêu cô, anh đã nói rất nhiều lần.
Thường vào ban đêm, có khi đang nằm trên người cô, anh thì thầm lời nói đó bên ở tai, cũng có khi anh nâng gương mặt của cô lên, mặt đối mặt nhìn chăm chú vào mắt cô nói.
"Tri Tri, anh yêu em."
"Anh yêu em."
Chu Đông là người hướng nội, có rất nhiều chuyện anh thà làm xong rồi mới nói, chứ không thích kiểu nói suông. Có những chuyện làm anh vui mừng đến nỗi dùng hành động để biểu lộ sự yêu thích của mình với một người nào đó. Những lúc cảm xúc lên cao độ, anh cũng sẽ nói những lời tương tự kiểu như thật tuyệt vời. Sống chung với anh lâu như vậy, cho tới bây giờ số lần anh nói những lời yêu kia gần như chỉ có hai người ở trên giường.
Hôm nay trong căn phòng này, lời nói kia đã bị bao nhiêu người nghe thấy, nhất thời Trần Tri Tri cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, đồng thời lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh, hai tai nóng rực, sau đó lại cảm thấy dòng máu nóng lan khắp người làm cô nóng bừng.
Cô không hiểu tại sao mình lại có triệu chứng dữ dội như vậy, có lẽ là tất cả những lời nói kia đều chỉ là ảo giác. Cô cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng lại vẫn cảm thấy có chút vui mừng lẫn chua xót.
Trước sau anh vẫn không quên cô, mặc dù đã kết giao bạn gái mới.
Trước sau anh vẫn còn yêu cô, vẫn che chở bảo vệ cô.
Nhưng tại sao nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng cảm thấy sự chua xót còn lớn hơn cả niềm vui sướng, lớn hơn cả sự thỏa mãn, lớn hơn tất cả bất kỳ cảm xúc nào, không hiểu tại sao cô cảm thấy trong lòng tràn ngập đau xót, nỗi bi thương không thể nói cùng ai.
Cô buông tay Chu Đông. Có đáng giá không? Thật sự đáng giá sao?
"Tri Tri." Khâu Đình đột nhiên gọi cô một tiếng khiến cô hồi phục tinh thần, hoá ra đã quay xong hai đợt rồi, mà lúc này miệng chai lại đang chỉ về phía cô, vậy mà cô cũng không hề nhận ra.
"Lần nào bạn khóc thương tâm nhất? Tại sao?" Lão Vương đọc câu hỏi.
Câu hỏi kia làm cho Trần Tri Tri sững sờ, "Lần khóc thương tâm nhất." Cô nhớ lại, miệng lẩm bẩm, không ngờ lại buột miệng nói ra: "Đó là vào tháng tám, khi nói chia tay Chu Đông."
Nói xong Trần Tri Tri lặng người đi một chút, trong đầu rối tung loạn xạ, cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra đáp án này.
Đó là khi cô nói chia tay với Chu Đông sao?
Đúng vậy, nhớ lại lần đó cô đã khóc đến mức trái tim đau quặn. Nhưng tại sao cô lại bật thốt ra lúc này, ở đây? Gần như không hề suy nghĩ hoặc do dự, chỉ cần nhắc tới thôi đã đau lòng hoặc khổ sở rồi, thế nào mà cuối cùng hình ảnh lần đó lại từ trong đầu cô nhảy ra chứ?
Chẳng lẽ là chính cô trước sau không thể quên anh được?
Chu Đông nhàn nhạt lên tiếng: "Câu tiếp theo đi."
Trần Tri Tri xoay qua nhìn anh, ánh mắt của anh rất vắng lặng, không nhận ra được cảm xúc thế nào. Cô quay đầu lại, dồn sức nhìn chằm chằm lên mặt bàn. Chu Đông, lão Vương, Khâu Đình đều ở đây, đều là là những người bạn bè thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn được nữa, đang yên lành tại sao lại đề cập đến vấn đề bọn họ chia tay làm gì, đầu cô thật sự đã bị hỏng rồi.
"Câu tiếp theo. Đã tiến hành đến bước kia với bạn trai (gái) chưa? Chu Đông, vấn đề đưa ra cũng thú vị đấy chứ hả?" Lão Vương nhìn chằm chằm Chu Đông, cười híp mắt hỏi: " Đã tiến hành đến bước kia với Điền Ni chưa hả ?"
Lúc này Trần Tri Tri mới biết bạn gái mới của Chu Đông tên là Điền Ni.
Sau một lát Chu Đông mới đáp: "Cầm tay."
"Cậu tiến triển cũng quá chậm." Lão Vương vỗ vỗ vai Chu Đông.
Trần Tri Tri rũ ánh mắt xuống, không biết tại sao đột nhiên cô thấy không hứng thú đối với cái trò chơi này nữa. Trên điện thoại di động, lúc này chai rượu lại đang quay vòng vòng, hoặc là lão Vương hoặc là Khâu Đình hoặc là Chu Đông, nhưng không quay tới cô nữa
Dần dần cô cảm thấy mệt mỏi, thêm nữa thuốc cảm đã bắt đầu phát huy tác dụng, cô có chút mệt mỏi rã rời.
Vì vậy chậm rãi nói: "Nếu không dừng lại ở đây thôi, em hơi mệt rồi."
"Vậy cũng được." Khâu Đình đáp lại, thật ra thì cô cũng đã không muốn chơi nữa rồi.
Cuộc chơi của mọi người đã kết thúc lặng lẽ như vậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, cũng đã đến lúc lão Vương và Chu Đông phải rời đi, lão Vương muốn tìm cơ hội lại phải dựa vào người tạo lập, vì vậy hỏi: "Nếu không ngày mai chúng ta lại họp gặp nhé?
Khâu Đình hơi do dự, Trần Tri Tri cũng trầm mặc.
Tiếp tục gặp nhau, tuy nói là muốn tạo cơ hội cho lão Vương và Khâu Đình, nhưng cô và Chu Đông cũng không tránh khỏi phải cùng xuất hiện. Lão Vương thấy hai cô gái không đáp, liền quay đầu hỏi Chu Đông: "Chu Đông, ngày mai cậu có thì giờ rảnh không?"
Chu Đông gật đầu một cái.
Lão Vương liền nói: "Vậy cứ định như thế nhé, mọi người đều là đồng hương, cũng phải liên lạc với nhau nhiều hơn một chút. Tri Tri, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi nhé, bọn anh định khoảng buổi tối ngày mai đi ra ngoài một chút, được không?"
Lão Vương cũng đã nói như vậy, Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn đành gật đầu một cái, Khâu Đình cũng coi như ngầm cho phép.
Lão Vương ra khỏi cửa, miệng huýt sáo vui vẻ không thôi, nghĩ đến ngày mai lại có thể nhìn thấy Khâu Đình, trong lòng rất sung sướng. Thấy Chu Đông vẫn đi ở phía trước, thuận miệng hỏi: "Cậu và Điền Ni thật sự mới cầm tay thôi sao, hai người chung sống gần một tháng rồi cơ mà? Vẫn chưa hôn nhau sao?"
"Chúng tôi chỉ mới biết nhau được một tháng."
"Vậy thì có cái gì khác nhau chứ. Người lớn của hai nhà chẳng phải đã có ý để cho hai người gặp gỡ xem mắt đó sao? Nếu đã xem mắt thì nhanh mà kết hôn đi, tiến độ trong chuyện này không được coi là nhanh đâu."
Chu Đông im lặng không đáp lại. Lão Vương nghĩ đến cái gì đó cười hắc hắc, "Chu Đông, vừa rồi tại sao ở trước mặt Tri Tri lại thừa nhận cậu và Điền Ni bạn bè trai gái, không phải cậu vẫn luôn cảm thấy, Điền Ni vẫn không phải là bạn gái chính thức của mình đó sao?"
Do Tri Tri lúc trước đã nhận định anh có bạn gái mới, lúc nãy dưới tình huống đó dù có phí sức giải thích thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Mặc dù cô biết anh và Điền Ni vẫn chưa tới giai đoạn kia, cô cũng sẽ không biểu lộ bất kỳ điều gì, không bằng thuận theo nước chảy mà trả lời sơ qua.
Những điều này, Chu Đông không nói với lão Vương.
Lão Vương cũng không ép hỏi, chỉ thở dài nói xa xôi: "Tôi nhìn là biết ngay, chắc chắn cậu vẫn còn vương vấn với Tri Tri, tình cảm bao nhiêu năm qua, giờ ngoái đầu nhìn lại con đường đã đi, làm sao nói buông là có thể buông ngay được? Yên tâm, là anh em với nhau, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cậu. Sau này nhất định tôi sẽ tìm cơ hội lôi kéo Tri Tri giúp cậu, bốn người chúng ta sẽ thành hai đôi tuyệt vời."
Trần Tri Tri nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không sao ngủ được, cô vốn ngủ rất tốt. Nhưng có lẽ do buổi trưa đã ngủ một giấc rồi, nên hiện tại đầu óc cô rất tỉnh táo.
Nghĩ lan man quanh đi quẩn lại thế nào cô lại nghĩ đến Chu Đông.
Nghĩ đến những vấn đề mà anh đã trả lời kia.
Người trong mộng của anh là cô.
Người anh thích nhất là cô.
Nhưng người anh cầm tay lại là một người khác.
Tự nhiên thoáng cái, trong đầu cô liền hiện ra cảnh tượng ngày đó ở công viên, tưởng tượng ra hình ảnh bọn họ cầm tay nhau, Chu Đông cười cười nói nói vô cùng thân mật với cô gái kia, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô.
Trong thực tế, có khi những chuyện bọn họ làm không chỉ có chừng này. Ở một nơi nào đó cô không nhìn thấy, bọn họ không chỉ cầm tay nhau, còn thì thầm, ôm ấp, trêu chọc nhau, hôn hít, vuốt ve nhau...
Tưởng tượng bộ dạng Chu Đông mặt mày dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều...
Trần Tri Tri lắc lắc đầu, ngăn chặn những tưởng tượng lúc này đang liên tục hiện lên trong óc.
Cô lật người, đầy phiền muộn. Kỳ thật trong lòng cô vẫn biết, lộ trình của những cặp tình nhân cuồng nhiệt đều trải qua như nhau. Giữa Chu Đông và cô cũng đã từng trải qua mọi điều lãng mạn sung sướng đến rung động lòng người, nhưng giờ đây anh đã mau chóng quên đi. Tất cả vui vẻ đó chỉcó thể phát sinh ở trên người một cô gái khác.
Trần Tri Tri gối tay lên đầu, mắt mở to.
Chu Đông nói: Người anh thích nhất là cô.
Điều đó chủ yếu là do anh chưa từng yêu lần thứ hai, bọn họ đều là mối tình đầu của nhau. Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Nói không chừng khi anh và cô gái kia ở chung một chỗ, không lâu sau, anh cũng sẽ trả lời, người mà anh thích nhất chính là cô ta.
Có lẽ mọi người nói đúng, rời khỏi Chu Đông cô sẽ chẳng là gì nữa. Từ trước đến nay cô vẫn không phải là người có sức hấp dẫn cách xa vạn trượng, càng không phải là cô gái khuynh quốc khuynh thành, cô chỉ là một cô gái bình thường, giữa bao cô gái rất bình thường. Đời này, có khả năng sẽ không bao giờ cô tìm được một người nào khác đối xử với cô tốt hơn Chu Đông nữa.
Trần Tri Tri kéo chăn xoay người lại, tay nắm lại thật chặt quyền để thẳng bên người.
Trái tim giống như rơi xuống đáy hang sâu, trống trơn đầy gió lạnh.
Cô cũng không thể nào tìm được một người khác như Chu Đông nữa rồi.
Buổi tối lão Vương chat video để bàn bạc chuyện ngày mai đi đâu chơi. Chat video tốt hơn dùng QQ là do có thể nói chuyện được với nhau, tránh được phải đánh nhiều chữ đến phát mệt. Dĩ nhiên, hiện giờ trên QQ cũng đã có thể đàm thoại với nhau, nhưng mọi người vẫn quen dùng chat video hơn.
Trần Tri Tri nằm ở trên giường, nghe lão Vương và Khâu Đình anh một câu, em một câu, thảo luận với nhau.
Cô và Chu Đông cũng chưa bao giờ nói với nhau nhiều như thế.
Suốt từ nãy đến giờ nằm nghe giọng nói từ tốn nhỏ giọt phát nhàm chán, Trần Tri Tri đành lục lọi lại những tin nhắn ảnh ghi lại trạng thái cuả mọi ngườitrong điện thoại. Trước tiên là xem lão Vương, ảnhmà lão Vương chụp là một đống lớn toàn vỏ chai rượu, viết: "Sinh nhật người anh em, mua say." Chính là vào ngày sinh nhật Chu Đông hôm đó. Tin nhắn ảnh này gửi đến lúc ấy Trần Tri Tri đã thấy, bây giờ cô chỉ im lặng nhìn trong chốc lát. Cô chuyển qua xem Khâu Đình, cập nhật của cô vẫn dừng lại ở ngày Tết năm mới, ném một nắm tuyết lên trên cửa nhà mình vỡ tung thành mảnh vụn, nói một câu cảm thán: "Về nhà mình thật tốt."
Chỉ còn lại người cuối cùng, Trần Tri Tri dằn lại, rồi lại kiên quyết bấm vào xem, dù sao cái này không giống như trong không gian QQ sẽ lưu ghi chép. Thật ra thì trong lòng Trần Tri Tri vẫn đang suy nghĩ, liệu Chu Đông có thể viết một chút gì đó về chuyện của anh và người bạn gái mới của mình hay không, trong lòng cô vẫn không khỏi có một chút thấp thỏm, kết quả mở ra, phong cách của anh trước sau như một, trống trơn không có gì hết. Còn gần đây nhất là vào ngày 16 tháng 6 năm ngoái, là ngày sinh nhật Trần Tri Tri.
Buổi tối, trong nhà thắp đầy nến, trên trán và chóp mũi của hai người đều thoa lớp bánh gato, anh bị cô cứng rắn ép phải cầm điện thoại di động của mình chụp kiểu hai người ghé đầu vào nhau. Hình được cô lồng vào khung ánh sáng màu đỏ sậm, có phong cảnh đặc biệt tươi đẹp.
Lại nói, Chu Đông không phải là người thích chụp hình lắm, ở trên QQ, trên thanh công cụ ghi thông tin của mọi người, anh cũng không thích viết quá nhiều thứ, không giống như cô, thỉnh thoảng lại nổi cơn hứng tự sướng một hồi.
Trần Tri Tri thấy Chu Đông viết lên đó: "Happy Birthday, Tri Tri." Phía sau cái bánh gato có hình ngọn nến nhỏ, cô còn thấy mình là người đầu tiên gửi tin nhắn trả lời, dùng vẻ mặt tức giận nói: "Một câu nói như vậy là xong hả? Không được!" Phía dưới là một loạt các tin nhắn gửi đáp lại của lão Vương, Phương ca, Lưu tặc tử.
Trần Tri Tri cười, chỉ cần căn cứ vào giọng nói cũng đã biết mình lúc ấy ngang ngược vô lý đến mức nào.
Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào tin nhắn này rất lâu, rồi tiếp tục trượt xuống dưới. Trong phần bạn bè của anh trừ một số những việc lớn, thí dụ như ảnh hội nghị thường niên của công ty năm ngoái, còn có một số ảnh chụp phong cảnh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Cô nhìn thấy có một tấm hình cô chụp nghiêng khi đang nấu cơm.
Thời gian là ngày 08 tháng tư, lúc 7h 22 phút, thoạt nhìn thấy ngay đây là một buổi sáng đầy ánh nắng chan hòa, cô cũng không nhớ rõ ngày hôm ấy có phải là một ngày đặc biệt hay không, trong trí nhớ cô thấy hình như mình cũng chưa từng xem qua tấm hình này.
Nhưng anh lấy khoảng cách không gần không xa, hình như anh đã chụp ở ngay bên cạnh, trong tấm hình gương mặt nhìn nghiêng của cô trong nắng sớm còn thấy cánh tay cô gấp lại bàn tay đang vén sợi tóc vào bên tai, cô đang cười, nhưng lại ngược sáng, khiến hàng lông mi của cô hiện ra rất rõ, cô không ngờ mình lại có bộ dạng đẹp như vậy.
Phía trên chỉ có một câu Anh văn: "If equal affection cannot be, let the more loving be me. honey."
Nếu như không có tình yêu bình đẳng, vậy thì hãy để anh yêu em nhiều hơn một chút. Bé cưng à!