Vì vậy, khi chị Lưu ngồi xuống bên cạnh Trần Tri Tri, Trần Tri Tri liền cảm thấy nhức đầu.
Quả không sai, chị Lưu lại nói chuyện đó với cô.
"Tri Tri à, nghe nói mấy tháng trước em đã chia tay với bạn trai rồi phải không ?"
"Vâng." Trần Tri Tri chỉ đáp một tiếng đơn giản, cầm ly nước trái cây trước mặt lên uống.
"Ai, chia tay cũng không sao hết! Bây giờ những người trẻ tuổi hợp tan là chuyện bình thường ấy mà, lúc còn trẻ cứ việc yêu không phải tính toán gì hết. Bà chị Lưu này giới thiệu cho em một người nhé, được không? Em thấy Tiểu Vương trợ lý của Tổng giám sát thế nào? Tiểu Vương lớn hơn em bốn tuổi nhưng là người rất tốt. Vừa hiền lành lại vừa chịu khó, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa có bạn gái, gia đình ở Bắc Kinh, có xe có nhà riêng. Chị cho rằng các cô gái trẻ muốn tìm bạn trai vẫn nên chọn người ..."
Trần Tri Tri không có tâm trạng nào để tiếp tục nghe chị Lưu kể lể nữa, cô đặt ly nước trái cây xuống, "Em đi ra ngoài đi nhà vệ sinh."
Trong KTV rất nóng, rất lộn xộn, tạp âm đập vào vách tường bật trở lại, khắp nơi đều nghe thấy tiếng gào hét đến khàn đặc, ánh sáng đèn hòa cùng màu rượu, mùi thuốc lá hòa lẫn mùi thơm của nước hoa, Trần Tri Tri cảm thấy khó chịu đến mức đầu đau như muốn nứt ra.
Cô đi thẳng ra cửa, hít thở luồng không khí lạnh lẽo.
Bầu trời đêm xa thẳm không một ánh sao, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn hiệu của chiếc máy bay nào đó bay ngang qua sáng lấp lánh trong bầu trời đêm. Ở nơi này hình như buổi tối có vẻ lạnh hơn trong thành phố sầm uất kia. Trần Tri Tri đứng một mình ở cửa KTV, nhìn ra phía trước mặt, từng hàng từng hàng những chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, thỉnh thoảng mới có vài ba người qua lại trên đường, đột nhiên cô cảm thấy bên ngoài rất hiu quạnh.
Cô nhớ KTV ở trên con phố nhỏ phía sau trường đại học, cô nhớ cái quán ăn nhỏ nằm ở phía sau trường đại học, nhớ con đường nhỏ trong trường học, nơi cô có thể luôn gặp được những người quen, nhớ những mối quan hệ đầy tình người đã qua không cần phải miễn cưỡng hay ứng phó, nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè, nhớ Chu Đông.
Nhớ Chu Đông, nhớ Chu Đông.
Cô nhớ Chu Đông.
Trần Tri Tri ôm cánh tay mình ngồi xuống bậc thềm.
Đêm khuya vắng vẻ, sẽ không còn có người nào đó, chỉ vì một cú điện thoại của cô liền chạy tới đón cô, không sẽ có người ở nào đó nhà đợi cô trở về, gọi điện thoại hỏi cô, sao vẫn còn chưa về nhà? Chia tay đã lâu như vậy, lâu lắm rồi, lâu đến mức cô cho rằng mình đã có thể quên được rồi. Nhưng vẫn có một lúc nào đấy, thỉnh thoảng cô xúc động dâng trào, sẽ lại nhớ anh dữ dội, giống như nước trong bình, một khi đã sôi trào, chỉ cần thoáng ngọn lửa, cũng sẽ trào ra mãi không sao ngăn nổi.
Có lẽ sau này sẽ có một người khác xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng vào giờ phút này, người cô có thể nghĩ đến chỉ có Chu Đông.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bên tai cô truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: "Tri Tri."
Trần Tri Tri giật mình ngẩng đầu lên, Chu Đông vừa nhìn thấy quả đúng là cô, đang hơi khom người, anh đổi thành ngồi xổm xuống, "Sao em lại ở đây một mình thế này?" Anh thấy ánh mắt của cô sững sờ, ánh đèn ở cửa hắt vào khiến đôi mắt của cô trở nên cực kỳ trong sáng, nhưng hai bên gò má hình như bị nóng nên thấy đỏ hơn bình thường.
"Em lại sốt à?" Anh tự đưa tay thăm dò trán của cô.
Trần Tri Tri lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt nhìn hồi lâu dường như không có tiêu cự. Cô vẫn nghĩ rằng lúc này anh phải đang ở bên cạnh một người khác mới phải chứ, chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác chăng? Nhưng nhiệt độ của anh, giọng nói của anh, hơi thở của anh, sự quan tâm của anh đối với cô, sao quen thuộc đến thế, chân thật đến thế!
Phía xa chỉ có ánh đèn lập lòe lắc lư trong gió, nhưng chút ánh sáng mờ mờ ấy chiếu vào vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt anh một cách khái quát, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy sự lo lắng của anh dường như lại chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cô nhớ lại vì sao ngày trước mình lại tới Bắc Kinh. Bắc Kinh là thành phố lớn, sầm uất, người bên ngoài nhập cư đến, xấu tốt sống lẫn lộn, nhưng cô thích hơi thở nhân văn của thành phố này, có đếm cũng không hết rạp chiếu phim, phòng triển lãm, lễ hội âm nhạc, chợ tập trung đồ cũ, tựa như có thể sống tùy theo ý thích của mình, tự do tự tại. Nhưng cho đến bây giờ cô mới nhận ra, cái làm cho cô được sống tự do tự tại không chút gò bó, không bị trói buộc ở chỗ này, không phải là thành phố này, mà là Chu Đông.
Là Chu Đông đã cho cô cảm giác ấm áp, có nơi để dựa vào, tất cả mọi thứ đều không cần phải lo lắng.
Thoáng một cái, nước mắt cô đã chảy xuống gương mặt. Cô nhìn về phía anh, giọng khàn khàn ngắc ngứ nói: "Chu Đông, em hối hận, em hối hận vì đã chia tay với anh."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thấy Chu Đông lộ rõ vẻ sửng sốt, thoáng cái, Trần Tri Tri giống như bị một xô nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân. Cô đứng dậy liên tiếp nói xin lỗi, che mặt lại: "Thật xin lỗi, em đã uống quá nhiều, bị váng đầu rồi."
Trần Tri Tri nghiêng người định bỏ đi, Chu Đông liền kéo cô lại.
Hai người đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, Chu Đông kéo Trần Tri Tri: "Em đi theo anh."
Chu Đông kéo Trần Tri Tri lên xe, lái về nhà mình. Suốt dọc đường đi hai người cùng im lặng, Trần Tri Tri hoàn toàn không biết nói gì nữa, thậm chí cô cũng không dám nhìn vào sắc mặt của Chu Đông. Cô cũng hoài nghi bản thân tại sao lại buột miệng nói ra câu nói kia cơ chứ!
Chu Đông kéo cô một mạch vào đến tận bên trong cửa nhà mình, thậm chí Trần Tri Tri cũng không còn kịp nhìn xem, căn phòng nơi mình đã ở ngày trước lâu như thế bây giờ trong nhà có gì thay đổi hay không nữa, đã bị anh hung hăng ném vào trên giường. Không bật đèn trong phòng, anh lấy thân mình đè lên cô, nhìn chăm chú vào trong mắt của cô: "Lúc nãy em đã nói một câu, câu nói đó có đúng như vậy thật không?"
Trần Tri Tri nhìn anh có chút ngây ngốc.
Nhưng Chu Đông cứ đè ở trên người cô, hoàn toàn không có ý định thối lui. Dường như anh cực kỳ kích động, lại dường như rất... Trần Tri Tri không muốn nghĩ ngợi phân biệt gì nữa, hai tay ôm lên cổ anh, chủ động hôn anh.
Cô hôn anh một hồi, nhưng Chu Đông vẫn không động đậy. Trần Tri Tri tách ra, nhìn ánh mắt của anh sáng trong đêm đen. Sau đó cô lại tiếp tục hôn anh, lần này, cô đã hoàn toàn đốt cháy Chu Đông. Ngay lập tức, anh còn hôn trả lại cô còn nhiệt tình hơn cô nữa, anh đè đầu của cô ở trên chiếc gối đầu.
Có lẽ là do đã lâu lắm rồi bọn họ không qua lại với nhau, nên hai người đều cảm thấy có chút gì đó mới lạ. Thế nhưng cảm giác mới lạ này lại tăng sự hứng thú đến mức không giải thích được, tựa như còn làm cho hai người thấy trong lòng còn rung động hơn hồi trước khi cô chuyển đi.
Trong đêm tối bọn họ tự sờ soạng cởi quần áo của mình ra. Phía dưới cửa sổ gian phòng thỉnh thoảng vọng lên tiếng xe, tiếng người, nhưng bọn họ đã không còn nghe được bất cứ tiếng động gì nữa, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc đầy nhiệt tình mà gấp rút.
Bởi vì thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nên hai người đều mặc quần áo hơi nhiều. Chu Đông đã cởi ra hoàn toàn, Trần Tri Tri vẫn còn phải mất chút thời gian, cho nên anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trước khi hành động nữa. Anh không kịp đợi, dứt khoát nâng đôi chân trần trắng nõn của Trần Tri Tri lên gác vào hai bên hông của mình, chậm rãi đẩy vào.
Trần Tri Tri cũng tràn ngập khoái cảm phát ra tiếng rên khe khẽ.
Sau đó Chu Đông dùng sức đẩy mạnh mấy cái, Trần Tri Tri thốt lên một tiếng nấc nghẹn. Bọn họ đã quá quen thuộc nhau, thân thể đã quen lệ thuộc vào nhau, trống vắng quá lâu, cộng với lúc này tình cảm lại đang vô cùng nồng đậm, từ chia tay đến giờ hòa hợp lại, loại cảm giác mơ mơ hồ hồ này càng thêm kích động trong lòng. Mà bọn họ, ngược lại càng muốn buông thả bản thân mình, chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời ấy.
Giường bị va chạm kêu cót két vang dội, thoáng cái Trần Tri Tri bị một lực lớn đẩy mạnh lên, đầu cũng bị đụng mấy cái vào đầu giường. Chu Đông nghe tiếng động hơi kéo cô xuống một chút, lại tiếp tục.
Anh có chút nóng ruột, Trần Tri Tri cũng rất nôn nóng, vào giờ phút này, cô hận không được anh vẫn thường xuyên va chạm mình như vậy, vẫn ôm cô như vậy, anh ôm cô rồi hôn cô, hôn cô xong lại vuốt ve cô, thân thể hai người tựa như hòa vào nhau làm một.
"Ừm... Chu Đông... Ừm... Chu Đông..."
"Chu Đông..."
Trần Tri Tri nhắm mắt lại lầm bầm, gọi tên của anh, cuộn hai chân lên kẹp chặt vào anh, thúc giục anh: "... Sâu một chút, sâu hơn chút nữa." Chu Đông thở hào hển, cầm cái gối đầu ở bên cạnh cô lên đệm ở dưới hông của cô, mãnh liệt ra vào, va chạm đến nơi sâu nhất khiến Trần Tri Tri gần như sắp bật khóc lên.
Anh va chạm quá mạnh, khiến linh hồn cô gần như cùng trong một khắc kia bị lay động đến bay vọt ra ngoài cơ thể. Nhưng thân thể cô mềm yếu như vậy, khiến cô sắp sửa không cầm giữ nổi được nữa, từng hồi từng hồi co rút lại.
Chu Đông thấy cô đạt đến đỉnh, hung hăng va chạm mấy cái nữa, sau đó tự mình bắn vọt ra ở trong cô.
Sau đó anh phục ở trên người cô, miệng há to thở hổn hển.
Lâu lắm rồi bọn họ chưa từng trải qua như vậy. Hồi mới vào đây ở, hai người còn đang trong thời kỳ tìm hiểu sự mới mẻ về thân thể của nhau, cho nênđã tìm tòi, bày ra rất nhiều kiểu chơi đùa, hàng ngày đều thường xuyên thực hiện đến khi kiệt sức mới thôi, cảm giác vô cùng vui sướng. Nhưng không biết từ lúc nào hai người bước vào thời kỳ thưa dần, mặc dù niềm vui thú vẫn còn nguyên, nhưng cảm giác không còn rạo rực như hồi đầu nữa.
Lần này thật là hiếm có, hai người đều giống như hai đứa trẻ lần đầu tiên nếm thử trái cấm vậy...
Sau một lúc nghỉ ngơi Chu Đông ngẩng lên nhìn Trần Tri Tri, hai gò má cô vẫn ửng đỏ, mắt vẫn nhắm lại, tay vòng ở trên cổ anh, chỉ là lúc này cơn sóng tình trong cô chưa kịp hồi phục lại. Chu Đông cười cười, ôm lấy cô xoay người lại, để cho cô cuộn tròn lại ở trong ngực của mình, kéo chiếc chăn ở bên cạnh lên đắp cho hai người, đắp kín đến cổ Trần Tri Tri, sau đó hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Đó là một trong những chuyện đặc sắc nhất của anh trong trường học.
Trần Tri Tri đứng ở cửa dùng tay quạt quạt vào cổ mình. Phía ngoài không khí lạnh như băng làm cho đầu óc cô tỉnh táo rất nhiều. Bầu trời đêm màu lam dần sáng hơn bởi ánh trăng rằm và ánh sao rải rác. Đèn đuốc sáng choang, trên đường người qua lại nhộn nhịp. Tiếng gào la chào mời khách mua hàng từ các quầy bán hàng trên vỉa hè, tiếp đó là tiếng cười đùa huyên náo rộn trên đường.
Đột nhiên trong đám người qua lại, ánh mắt Trần Tri Tri phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Lại là Từ Trì, hôm nay anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt bên ngoài là chiếc áo khoác nhung màu trắng, ôm eo một cô gái dáng điệu lả lướt. Cô không thấy rõ mặt mũi nữ sinh đó, nhưng hiển nhiên đó không phải là Bạch Tề.
Bọn họ rất thân mật, lúc đi bộ chóp mũi hai người còn cọ cọ vào nhau, nét mặt rất vui vẻ.
Nếu là lúc trước Trần Tri Tri sẽ làm như không nhìn thấy, nhưng bởi vì hôm nay ở trên QQ Bạch Tề đã nói với cô câu nói kia, nên nhất thời cô không kiềm chế nổi liền gọi anh ta: "Từ Trì."
Từ Trì nghe thấy, giương mắt nhìn về phía cô, sau đó nói một câu với nữ sinh ở bên cạnh, đi về phía cô.
Trần Tri Tri nhìn anh ta.
Bầu trời đêm thật quang quẻ, mà người qua lại thì thật đông.
Mới đầu mùa đông nên anh ta mặc chiếc áo màu lam nhạt cùng với chiếc áo khoác nhung trắng bên ngoài rất thích hợp với anh ta, mái tóc dài ngắn lộn xộn áp sát bên tai được sấy hơi bồng bềnh, dưới bầu trời đêm ánh lên sáng bóng. Bởi vì chân dài, khi bước đi lại lộ rõ vẻ chậm rãi, nên càng thêm vẻ ưu nhã. Hai tay anh ta cắm vào trong túi, cộng thêm với tuổi trẻ, nên nhìn rất thảnh thơi, rất nhẹ nhàng, ánh mắt màu đen sáng ngời khi nhìn anh ta, mọi người đều rất dễ dàng bị thu hút.
Rốt cục, anh ta đứng lại ở trước mặt Tri Tri: "Không ngờ ở nơi này lại gặp được cậu, thật vừa khéo."
Chiều cao của Từ Trì và Chu Đông cũng không khác nhau lắm. Cô biết Chu Đông cao một thước bảy chín, như vậy Từ Trì cũng khoảng một thước bảy bảy hoặc bảy tám, bởi vì Trần Tri Tri ngước mắt lên nhìn thì cô cảm thấy khoảng cách giữa anh ta và cô gần hơn Chu Đông.
"Vậy sao." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trần Tri Tri mỉm cười nói, mặc dù trước kia họ chơi với nhau rất thân thiết, nhưng khi lên lên học cao trung thì không còn mặn mà lắm, mặc dù cả hai biết mình cùng học ở trường này, cha mẹ trong nhà cũng nói họ nên liên hệ với nhau nhiều hơn, nhưng trước sau Trần Tri Tri và Từ Trì cũng không thể trở thành trở thành bạn thân như ngày xưa được nữa.
"Đó là bạn gái của cậu sao?" Trần Tri Tri hất hất đầu nhìn nữ sinhđứng đối diện bên đường, do ăn mặc hơi mỏng manh nên giờ đang ôm tay giậm chân.
"Không được tính." Anh ta trả lời có phần hời hợt.
Trần Tri Tri giả bộ làm vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng thực ra cô cũng không hề kinh ngạc, "Tại sao?"
"Cùng một người nữ sinh ở chung một chỗ mà lại không phải bạn bè trai gái là sao?"
Vấn đề là không chỉ có ở chung một chỗ, cái kiểu tư thế thân mật đóbất cứ là ai cũng sẽ liên tưởng ngay đây là bạn bè trai gái! Nhưng Trần Tri Tri cũng không lên tiếng hỏi, cô không có ý định tranh luận chuyện này với anh ta ở nơi này, "Bạch Tề nói cậu bị bệnh, thật không?"
"Cô ấy nói cho cậu lúc nào vậy?"
Quả nhiên, vừa nhắc tới Bạch Tề, vẻ mặt có chút lạnh lùng của Từ Trì mới hơi biến hóa.
"Hôm nay, nói ở trên QQ, cậu bị bệnh gì vậy?" Từ lời nói của Bạch Tề cô có cảm giác, bệnh này cũng không phải là rất nhẹ. Vậy mà Từ Trì trả lời lại hoàn toàn ngoài dự kiến của cô: "Tôi không có bệnh, chỉ lừa gạt cô ấy thôi."
Trần Tri Tri nhìn anh ta chằm chằm, ngỡ ngàng một giây.
Từ Trì cười phì một tiếng, "Không ngờ cô ấy lại nói cho cậu biết, chứng tỏ là cô ấy tin thật sự. Thật đáng tiếc, cho dù tin nhưng cô ấy cũng sẽ không vì thế mà nguyện ý ở lại cùng tôi."
Trần Tri Tri vốn muốn hỏi anh ta tại sao phải giả vờ nói mình mắc bệnh, nhưng bây giờ cô cũng không muốn hỏi nữa. Trần Tri Tri im lặng cúi đầu xuống, mũi giày đá đá trên mặt đất.
"Cậu có biết cô gái kia là ai không?" Từ Trì xoay người chỉ chỉ nữ sinh ở phía sau.
"Ai vậy?"
"Sáng hôm nay tôi đụng phải cô ấy, cô ấy nói với tôi là yêu thích tôi. Hơn nữa còn nói đã yêu thích tôi từ lâu rồi. Tôi nói: 'Tốt lắm, em đã yêu thích anh, vậy thì chúng ta hãy thử một chút, lên trước giường đã.' "
Lần này Trần Tri Tri kinh ngạc thật sự, đến mức hai mắt trợn to.
"Cô ta đồng ý?"
Từ Trì khẽ cười, "Nếu không cậu cho rằng đã trễ như thế bọn tôi còn ở chỗ này là định làm gì?"
Trần Tri Tri không khỏi quan sát nữ sinh kia một lần nữa. Mặc dù cô ta rất cao gầy gò, nhưng thoạt nhìn lại rất dễ làm cho người khác phải thương xót. Có lẽ là bởi vì hôm nay hẹn ước với Từ Trì nên mới ăn mặc mỏng manh như vậy. Trên người là áo sơ mi thêm chiếc áo len, phía dưới là chiếc váy ngắn kẻ ca rô màu đỏ sậm, còn dưới nữa là cặp chân dài duyên dáng với đôi tất chân bằng lụa màu đen, đi một đôi giày cao gót màu đen.
"Cậu làm gì thế, cậu làm vậy là định lừa gạt con gái nhà người ta nương?" Trần Tri Tri thật sự không sao hiểu nổi.
"Tôi lừa gạt cô ta sao? Tôi nói với cô ta là chỉ thử một chút thôi."
"Nhưng mà người ta chỉ nói với cậu một câu như thế, mà cậu liền cùng...” Trần Tri Tri dừng một chút, ngẩng đầu lên, "Hơn nữa khẳng định luôn là cậu cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Từ Trì, cậu đừng như vậy. Hôm nay ở trên QQ, Bạch Tề vẫn còn dặn tôi hãy quan tâm đến cậu một chút. Như vậy trong lòng cô ấy cũng có cậu đấy chứ."
"Vậy sao?" Từ Trì cười nhàn nhạt, vẻ mặt lại rất hờ hững như cũ, "Cô ấy thật sự rất vĩ đại đấy."
Trần Tri Tri đưa tay kéo kéo khuỷu tay của anh ta: "Ba người chúng ta là bạn tốt, cho dù Bạch Tề không cùng với cậu, cậu cũng đừng tự chà đạp mình như vậy có được không? Cũng đừng chà đạp người ta!"
"Chà đạp, đây mà gọi là chà đạp sao? Cô gái kia yêu thích tôi, cô ấy nguyện ý theo tôi lên giường, có cái gì là không tốt nhỉ? Tôi cũng muốn thử một chút, xem xem khi lên giường với một người mà mình hoàn toàn không hề yêu thích rốt cuộc sẽ có cảm xúc ra sao? Sẽ khó chịu hay là sẽ rất vui vẻ đây?"
Trần Tri Tri nhớ tới những lời bọn họ nói buổi trưa hôm nay, Từ Trì đang ghi hận Bạch Tề sao?
"Tri Tri, tôi hỏi cậu, cậu sẽ lên giường với một người mà mình không thích chứ? Lý do chỉ bởi vì anh ta thích cậu, đã theo đuổi cậu từ rất lâu rồi, cậu có thể tặng đêm đầu tiên của mình cho anh ta, sau đó cho rằng hai người sẽ không còn thiếu nợ nhau nữa không?"
Nhìn Trần Tri Tri sững sờ, Từ Trì cười: "Cậu trả lời không được, đúng không? Cũng đúng thôi, tôi không nên hỏi cậu vấn đề này."
Từ Trì nhìn chòng chọc như đóng đinh trên mặt đất, mặt đất không có gì cả, chỉ có cái bóng màu đen của bọn họ trên đó. Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Cậu có biết tôi và Bạch Tề đã lên giường từ lúc nào không? Đúng vào đêm hôm biểu diễn ca nhạc đó."
"Tôi đuổi theo cô ấy, giải thích với cô ấy hồi lâu. Rất lâu mà cô ấy cũng không hề nói lời nào, đột nhiên quay đầu lại hôn tôi. Tôi bối rối, nhưng rồi cũng đã hôn lại cô ấy. Hai chúng tôi cứ củi khô lửa bốc vậy, thuê một gian phòng nghỉ qua đêm... Đây thực sự chính là một đêm đặc biệt tuyệt vời. Nhưng sáng ngày thứ hai, cô ấy dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, đối xử với tôi hờ hững, còn nói: “Cậu cần đền bù tôi cũng đã đền bù lại rồi, sau này cậu cũng đừng nhớ nhung gì tôi nữa!” Buồn cười, điều này mà cũng gọi đền bù lại sao? Ở trong mắt của cô ấy, chỉ cần một đêm thôi cũng đã đủ để đền bù lại tình cảm của tôi đối với cô ấy suốt bao nhiêu năm qua sao."
Trần Tri Tri nửa ngày mới có thể trả lời quanh co: ". . . Có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm gì đó chăng?"
"Nỗi khổ tâm ư? Cô ấy có thể có nỗi khổ tâm gì chứ, chẳng qua là cô ấy muốn trêu cợt (trêu chọc, đùa cợt) tôi mà thôi. Cậu có biết không Tri Tri, hồi học sơ trung, chính Bạch Tề đã thổ lộ với tôi trước." Thấy Trần Tri Tri trợn to hai mắt, Từ Trì nói tiếp: "Hai chúng tôi chung sống một thời gian thì tôi thích cô ấy. Nhưng sau đó đột nhiên cô ấy dọn nhà đi nơi khác, tiếp đó, cô ấy không bao giờ ... nhận điện thoại và tin nhắn của tôi nữa. Có lần tôi đi tới trường học để tìm cô ấy, cô ấy lại cực kỳ lạnh lùng với tôi, coi tôi như người xa lạ vậy. Bởi vì chuyện này mà suốt ba năm học cao trung tinh thần của tôi cực kỳ sa sút. Nhiều năm sau, vào kỳ nghỉ đông, đột nhiên cô ấy tới tìm tôi, nói trong lòng vẫn còn có tôi, muốn theo tôi cùng lên học trường Đại học, tiếp tục mối duyên xưa. Tôi vui mừng chết đi được. Do đó tôi dốc sức vào học, rốt cục thi được vào trường này. Ngày tựu trường đầu tiên tôi đã đi tìm cô ấy." Nói đến đây, Từ Trì thoáng cười, cũng không biết là cười gượng hay là cười gằn nữa. "Nhưng cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói cô ấy lại không còn cảm xúc gì với tôi nữa rồi. Cô ấy nói: “Từ Trì, thật xin lỗi, cậu hãy đi tìm người khác để thích đi.” Cho đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rất rõ ràng những lời cô ấy đã nói. Lời nói không một chút tình cảm, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn tôi một lần."
Từ Trì chợt móc túi lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa rít một hơi.
Trần Tri Tri vốn định khuyên nhủ, nhưng quả thật cô cũng không biết nên nói cái gì.
Ánh lửa hắt lên, gương mặt Từ Trì vốn đã nhợt nhạt, lúc này càng trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt màu đen của anh ta hờ hững không chút cảm xúc. Vào giờ phút này, Trần Tri Tri đột nhiên cảm thấy mình không nhận ra nổi Từ Trì nữa. Từ Trì của trước kia thật đáng yêu, luôn luôn hơi mỉm cười, luôn luôn đi cuối hàng chịu sự trừng phạt của "Hoàng tử Ếch" thay cho các cô. Nhưng Từ Trì bây giờ lại giống như gốc cây đã mục, chỉ còn lại sắc xanh đậm bề ngoài.
"Tri Tri, bây giờ con gái các cậu hời hợt với tình cảm như vậy sao? Khi thích thì bất cứ điều gì cũng không cần quan tâm, khi không thích nữa thì có thể một cước đá văng ra. Cô gái kia sau này đối với con người tôi cũng vậy thôi, nói gì mà yêu thích tôi, cái gì mà luôn sẵn lòng làm vì tôi. Nhưng chỉ cần tối hôm nay vừa lên giường xong, tôi không nói với cô ta câu hứa hẹn gì, ngày mai khi gặp lại cô ta sẽ khóc lóc nỉ non, sau đó nếu như tôi nói với cô ta mấy lời hờ hững, cô ta sẽ hận tôi, cảm thấy tôi là con người cặn bã."
"Nếu đã biết như vậy tại sao cậu còn muốn làm?"
Từ Trì phun ra một hớp khói, ánh mắt đột nhiên trở nên lão luyện, khẽ cười một tiếng: "Tri Tri, tôi nghĩ muốn thử một chút, rốt cuộc tôi có thể cùng lên giường với người mình không thích được không? Có thật tôi sẽ vui vẻ không? Giải quyết thể xác xong, liệu tinh thần còn bị đau khổ nữa không? Mọi người đều nói yêu là đau khổ, liệu đây là sự thật hay chẳng qua chỉ là ảo giác của nội tiết tố?"
Những vấn đề này Trần Tri Tri cũng không sao trả lời được, cô chỉ có thể im lặng đứng đó. Từ Trì ném thuốc lá xuống trên mặt đất, dẫm chân dụi tắt: "Nói với cậu tất cả những chuyện này xong, tự nhiên trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều." Anh ta vỗ vỗ vào đầu Trần Tri Tri: "Cậu không thay đổi, thật sự quá tốt."
Trần Tri Tri định nói: “Nhưng vì sao các cậu lại cứ phải thay đổi chứ?” Nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra nữa.
Từ Trì lại cắm tay vào túi: "Tôi phải đi rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn anh ta đi xuyên qua đám đông tới bên cạnh nữ sinh kia, tiếp tục ôm eo cô bé kia kéo đi. Càng đi càng xa, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất giữa đám người đông đúc.
Không biết tại sao, trong lòng Trần Tri Tri cảm thấy đêm nay sao mà buồn thế, cổ họng cô tắc nghẹn khó tả.
Từ lúc bắt đầu biết người mà mình đã từng thích lại muốn lên giường với một cô gái khác, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đúng vậy, bọn họ từ nhỏ đã thân thiết với nhau, vậy mà khi lớn lên lại trở thành như vậy. Mà cô, lúc này cũng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Sau lưng đột nhiên phả tới mùi rượu nhàn nhạt, ngay sau đó hai tay Chu Đông ôm lấy eo Trần Tri Tri.
Dường như anh đã hơi say nên nói chuyện có chút chậm rì, cằm cọ ở trên cổ của cô: "Tri Tri, em đang nói chuyện với người ai vậy?"