Trần Tri Tri không lên tiếng, Chu Đông cho rằng cô đã nghe lời, xoay người tắt đèn ngủ.
Trần Tri Tri hơi cuộn người lại, cô nhìn chằm chằm ra cửa sổ cách đó không xa, lúc này rèm cửa sổ đã được kéo lên nên trên khung cửa đang tràn ngập ánh trăng.
Trần Tri Tri mở to hai mắt, ánh trăng bạc cũng bắt đầu chiếu vào đôi mắt trong suốt của cô ánh lên gợn sóng lay động.
Hôm sau, mẹ Chu liền ra về. Mấy hôm sau, khi trời đã nhá nhem tối, cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm thì Chu Đông gọi điện thoại tới, nói: "Tri Tri, chuyện kia mẹ anh nói là không giúp được. Số tiền quá lớn, mẹ anh không có có cách nào điều đình được."
"Ồ!." Cô cảm thấy giọng nói của mình đột nhiên trở nên trống rỗng, cô từ từ ngồi phịch xuống.
"Em có cần gì thì hãy nói với anh." Chu Đông nói.
"Được, em biết rồi. Em còn có việc, cúp máy trước nhé." Trần Tri Tri nhanh chóng bấm phím kết thúc trò chuyện. Cô vẫn ngồi nguyên ở đó, những người ở bên cạnh cũng đã lục tục ra về.
Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng mình trở nên mờ mịt. Nếu như biết rằng chỉ được một kết quả như vậy, cô có cần thiết phải đến xin lỗi mẹ anh, để rồi phải chịu đựng sự giễu cợt của bà hay không? Nhưng rồi cô lại nghĩ, vốn dĩ mẹ anh không có nghĩa vụ phải giúp nhà mình, dựa vào đâu mà cô đòi được bà giúp đỡ chứ?
Đúng thế, cô dựa vào đâu chứ, chỉ bằng việc Chu Đông thích cô sao? Loại yêu thích này khi đối diện với thực tế cuộc sống đã chẳng đáng giá để nhắc tới rồi. Bà là mẹ đẻ của Chu Đông, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m ngay từ lúc chào đời cho đến tận bây giờ, dòng máu ấy vẫn đang chảy không ngừng trong cơ thể anh. Dựa vào đâu mà cô yêu cầu Chu Đông phải chọn cô, chứ không phải là chọn mẹ của mình chứ? Cô xứng đáng với anh sao?
Đồng nghiệp làm việc trong phòng đã tan tầm từ lâu, Trần Tri Tri co hai chân lên, ngồi bó gối trên ghế. Trên mặt bàn chuông điện thoại di động lại vang lên, là mẹ cô gọi đến. Trần Tri Tri cầm điện thoại di động lên nhận cuộc gọi, cố gắng giữ âm điệu bình thường: "A lô, mẹ à."
"Tri Tri, chuyện kia thế nào rồi?"
Mấy ngày gần đây, mỗi lần mẹ của cô gọi điện thoại đến cũng đều chỉ hỏi về chuyện này.
Trần Tri Tri im lặng một lúc rồi nói: "Xem ra không được đâu mẹ à!"
Ai ngờ bên kia cũng chỉ vọng lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cũng không ngạc nhiên: "Mẹ cũng đoán là như vậy. Ngày hôm qua mẹ mang một hộp rượu đến nhà tìm mẹ Chu Đông, bà ấy cũng không nói năng gì ,chỉ nói mẹ mang rượu về đi."
"Vậy sao?" Trần Tri Tri hỏi lại ngữ điệu hờ hững.
Mẹ Trần chợt ho khan vài tiếng.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ bị cảm à?"
"Không phải, nhân dịp này phải đẩy nhanh tốc độ sản xuất, sợ đến lúc phải nộp tiền phạt lại không gom đủ tiền."
Cô biết ba mẹ mình đều làm thợ ở trong xưởng mặc dù thoạt nhìn bên ngoài họ là ông bà chủ, nhưng kỳ thật họ cũng vắt hết sức lực ra để làm như một công nhân lao động trong cái xưởng sản xuất bé nhỏ ấy mà thôi."Nhà mình đã có tiền đóng chưa?"
"Hiện tại đang thu tiền hàng đấy, nếu như có thể thu hết được tiền hàng, nộp phạt xong cũng có thể để dành lại được một chút. Ai, không biết làm sao lại gặp phải chuyện này." Bà Trần than thở một lúc, tựa như đã già đi mười tuổi.
"Mẹ, đừng quá lo lắng, mọi chuyện rốt cuộc cũng sẽ qua thôi."
"Ừ." Bà Trần đáp lại, như nhớ ra điều gì đó: "Này, ngàn vạn lần concũng không được vay tiền của Chu Đông đâu nhé. Hai đứa sắp kết hôn rồi, làm như vậy không hay đâu, dễ làm cho gia đình người ta coi thường mình."
Trần Tri Tri gật đầu một cái, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm vậy đâu." Làm sao cô lại có thể mượn tiền của Chu Đông được chứ, cô đã có ý không muốn gả cho anh, bây giờ lại còn đi vay tiền của anh, hoặc là đi vay tiền của gia đình nhà anh, thì chính cô đã tự đạp mình xuống đất.
"Ai." Bà Trần lại thở dài một hơi nặng nề.
Trần Tri Tri biết trong lòng mẹ mình đang phiền muộn, nếu còn nói cái câu kiểu như "Mẹ đừng lo lắng, sẽ ổn thôi" sẽ làm cho tất cả mọi người càng thấy rõ hơn sự dối trá của mình. Giọng của Trần Tri Tri hơi khàn đi: "Mẹ, chúng ta có thể từ từ rồi hẵng nộp phạt có được không ? Cho dù có mượn tiền thì vẫn còn có con đây. Con có công việc sợ gì, dựa vào ông trời cũng không bằng dựa vào chính mình."
Trần Tri Tri cúp điện thoại, tiếp đó mở máy vi tính ra, nhanh chóng nhập mật khẩu xem tài khoản của mình trên trang web ngân hàng: 27.663 tệ.
Tới Bắc Kinh sắp được ba năm, tiền gửi cô gửi ngân hàng mới chỉ có được ngần này.
Trần Tri Tri buông thõng tay xuống, cánh tay như không còn chút sức lực nào: Đúng vậy, suy nghĩ một chút là rõ ngay, hiện giờ giá thuê phòng ở Bắc Kinh đang tăng cao, đóng xong tiền nhà đã sắp hết nửa tháng tiền lương, còn phải trừ chi phí ăn uống sinh hoạt nữa, thử hỏi cô còn dư lại được bao nhiêu đây?
Mãi đến mười giờ rưỡi đêm, người cuối cùng trong phòng phải ở lại làm thêm giờ cũng muốn tắt đèn đi về. Cô hỏi Trần Tri Tri có muốn về cùng hay không, Trần Tri Tri gật đầu một cái.
Nhưng khi đi ra cửa, cô lại không biết mình có thể đi về đâu?
Cô không muốn trở về nhà, cô không muốn đối mặt với Chu Đông. Thật ra cô biết Chu Đông không hề có lỗi, mà ngược lại người có lỗi có lẽ là chính mình.
Cô một thân một mình đi trên con đường trong công ty dưới bầu trời đêm. Trong lòng rất phiền muộn, từ khi trưởng thành đến giờ, cô chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ. Trước kia nhìn thấy cha mẹ làm việc khổ cực, cô gắng sức đi học, muốn được học ở trong trường đại học tốt nhất, sau này kiếm tiền để cho ba mẹ được nở mày nở mặt. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cô đã làm gì chứ? Cô vội vàng yêu đương, dần dần ý định kia cũng đã phai nhạt dần.
Nhưng bây giờ, vào giờ phút này, nghe trong giọng nói của cha mẹ chứa đầy đau thương, cô mới nhận ra rằng, mẹ mình đã già rồi, bây giờ cũng không thể làm được nhiều việc nữa rồi. Nhưng còn bản thân cô thì sao, cô đã làm những gì để cho cha mẹ mình được rạng rỡ mặt mày hoặc là hoàn toàn không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa chưa? Không, ngược lại cô lại để cho cha mẹ phải chịu áp bức và lăng nhục.
Trần Tri Tri ngồi ở trên chiếc ghế đá dài bên lề đường, tiết trời tháng Bảy về đêm vẫn hơi lành lạnh, ngồi trên ghế đá, cái lạnh giá lại càng thêm thấu xương. Nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ muốn có một chỗ nào đó để được ngồi một mình. Cô ngồi bó gối, lối đi bộ không người qua lại, đêm khuya vắng vẻ, tiếng côn trùng kêu vang trong đám cỏ, ánh đèn đường mờ nhạt, cả thế giới này phảng phất như chỉ còn một mình cô.
Cô nhớ đến lời nói của mẹ: “Ngày hôm qua mẹ mang một hộp rượu đến nhà tìm mẹ Chu Đông, bà ấy cũng không nói năng gì, chỉ nói mẹ mang rượu về đi." Cô liền cười, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt mẹ Chu Đông lên mặt dạy đời như thế nào.
Nhưng nụ cười kia dần dần biến dạng, chứa đầy cay đắng không sao chịu nổi! Cô đã hiểu, quả thật mẹ của anh đã nói đúng, cô không xứng với Chu Đông.
"Wow." Nữ sinh kia vừa load thêm tin mới, kinh ngạc kêu lên: "Chớp mắt một cái mà đã đầy bình luận rồi này, quá là nhanh...
Trần Tri Tri đã sớm nằm xuống rồi, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng một lát, sau đó kéo chăn che kín đầu.
Trần Tri Tri vốn đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt cảm thấy chuông điện thoại di động để bên cạnh gối vang lên. Đây là nhạc phẩm “Summer” rất nổi tiếng của Joe Hisaishi. Trong mơ màng Trần Tri Tri nghĩ mình vừa mới chợp mắt được một lát thôi, tiếc rằng tiếng chuông lại vang lên dồn dập không ngừng. Không thể làm gì khác hơn, Trần Tri Tri đành từ trong chăn chui ra, cầm lấy điện thoại di động, "A lô?"
Bên kia truyền đến tiếng nhạc ầm ầm, còn có một giọng nam quen thuộc vang lên: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Tri Tri, anh là lão Vương. Em ngủ rồi à?"
"Không ạ." Trần Tri Tri cố gắng tỉnh táo: "Có chuyện gì vậy, anh?"
"A, cũng không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi em một chút, hôm nay em và Chu Đông cãi nhau à?"
Trần Tri Tri chống tay phải ngồi dậy, phát hiện trong phòng ngủ đèn điện vẫn sáng trưng, tuyệt nhiên chưa hề tắt, tất cả mọi người vẫn còn chưa ngủ, xem ra chưa tới mười một giờ.
"Không cãi nhau, sao vậy anh?"ۣۜdiendanlequydncm
"À, vì hôm nay anh thấy tâm tình của em và Chu Đông dường như cũng không được tốt lắm. Cậu ấy trở lại và đang uống rượu ở đây, ngay cả hò hát cũng không muốn." Trong điện thoại di động trừ tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bên ngoài lại vọng tới giọng nói quang quác của Phương ca: "Tôi hát, để tôi hát, đừng tranh của tôi..." Nhưng một lát sau, âm thanh kia đã nhỏ lại, chắc là lão Vương đã đi ra chỗ nào đó xa xa một chút.
"Tri Tri, em và Chu Đông cãi nhau không phải là do chuyện tổ chức sinh nhật của anh chứ? Anh đã sớm nói qua với cậu ấy rồi, anh không muốn tổ chức ầm ỹ làm gì. Các cậu ấy không nên..."
"Không phải vậy đâu." Lão Vương vừa nói đến đây, trong lòng Trần Tri Tri liền thấy áy náy, mấp máy môi: "Thật xin lỗi, lão Vương, hôm nay em về trước, lại không tự mình nói với anh một tiếng. Lúc đó em có chút việc, cho nên..." rất nhanh cô bị giọng nói của lão Vương cắt ngang, "Không sao đâu, không sao đâu, Chu Đông cũng nói với anh, trong người em không được khỏe, lại còn có bài tập phải nộp. Chẳng qua là khi cậu ấy trở lại thì bộ dạng tâm tình có vẻ không được tốt lắm, anh lại còn tưởng rằng hai người cãi nhau đấy." Lão Vương bên kia cười hắc hắc.
Trần Tri Tri lại càng áy náy hơn: "Lão Vương, lần sau em mời anh đi ăn cơm nhé!"
"Hắc hắc hắc, được, nhớ đưa cả các mỹ nữ trong phòng em theo đấy!." Đây chính là ưu điểm của lão Vương, cho tới nay chưa bao giờ anh tức giận với ai, hơn nữa những chuyện khó xử anh đều có thể nói pha trò cười để hóa giải.
Trần Tri Tri cũng cười, tay đặt ở trên chăn, thở phào một cái nhẹ nhõm. Nghe thấy lão Vương bên kia tiếp tục nói: "Tối nay Chu Đông uống cũng không ít đâu, không biết cậu ấy có thể đi về nhà được không nữa?"
"Anh ấy phải về nhà sao?"
"Ừ, lúc mười giờ cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại, nói giáo sư Phương mới nhận được một hạng mục, bảo cậu ấy sáng sớm ngày mai qua đó."
"À." Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào chăn, lặng lẽ đáp lại một tiếng. Lão Vương bên kia nghe chừng Trần Tri Tri trong lúc nhất thời chưa thể trả lời được liền nói tiếp: "Thật ra thì anh vẫn cảm thấy Chu Đông thật sự không tệ. Anh đã ở cùng với cậu ấy được hai năm, coi như cũng hiểu rõ về con người của cậu ấy. Cậu ấy không hút thuốc lá, không uống rượu, học tập làm việc cũng rất nghiêm túc, đối xử với mọi người cũng tốt, đặc biệt là rất trọng tình. Trong hòng của bọn anh, anh thấy cậu ta là người khá nhất. Sinh nhật lần này của anh, cậu ta nói phải làm cho ra trò, có thể là do cậu ta cảm thấy anh không được vui khi chia tay với bạn gái... Hắc hắc." Dần dần, tốc độ nói của lão Vương chậm lại, "Thật ra thì anh thấy cậu ấy thật sự đặc biệt coi trọng em, mọi chuyện đều nghĩ cho em, chưa bao giờ có chuyện gì dính dáng với các cô gái khác. Hơn nữa, anh còn nghe cậu ấy nói là hai người bắt đầu yêu nhau từ khi còn là bạn cùng học hồi học cao trung, tình cảm đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, cho nên có lúc nếu tính khí của cậu ấy có nóng nảy một chút, cũng chỉ là cách bày tỏ chưa đúng, em nói xem, có phải vậy không?"
"Vâng, em hiểu mà." Trần Tri Tri biết lão Vương đang khuyên giải mình, thật ra thì hôm nay cô cảm thấy giữa cô và Chu Đông chẳng có chuyện gì xảy ra, thật sự Chu Đông cũng đã hỏi cô. Nhưng bây giờ anh lại uống nhiều đến như vậy, làm cho lão Vương phải gọi điện thoại tới thế này, có thể là anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chăng?
Một ý nghĩ chợt đến: "Để em đi đón Chu Đông trở về nhà nhé."
"Đã muộn thế này, em đi liệu có tiện không? Hay là để cho ..." Trần Tri Tri nghiêng người ra cạnh giường nhìn đồng hồ trên bàn của nữ sinh ở giường đối diện, trả lời: "Không sao đâu, hiện tại mới mười giờ phút , em sẽ đến đó rất nhanh thôi."
"Tốt lắm." Lão Vương vui mừng khôn xiết: "Anh sẽ nói với Chu Đông, sẽ bảo cậu ấy chờ em đến."
"Vâng."
Trần Tri Tri cúp điện thoại, bò xuống giường đi giày. Dù sao cô cũng chưa cởi quần áo, với tay cầm túi, vội vã chải qua đầu tóc rồi đi ra cửa.
Đến KTV, cô thấy Chu Đông đang xiêu vẹo tựa vào trên ghế sa lon trong phòng bao nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay chính giữa mặt bàn trà bằng thủy tinh xếp đến hơn hai mươi chai bia, có chai còn chưa mở có chai đã trống không. Không khí trong phòng khắp nơi đều là mùi bia rượu, cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rồi .
Ánh đèn màu lam xoay vòng chiếu lên vách tường chạm trổ hoa văn trắng tuyền, trên màn hình KTV khổng lồ ngập tràn sắc trắng nhờ nhờ kia là bài hát mà Phương ca đã chọn.
Lúc này Phương ca đang nhảy ở trên ghế sa lon, vươn cổ ra gào đến khàn giọng, Trần Tri Tri đi tới nhìn Chu Đông một chút, sờ sờ vào gương mặt của anh, hơi cúi người xuống hỏi một câu: "Anh đỡ hơn chưa?"
Giọng cô mềm mỏng, khẽ khàng vang lên trong căn phòng bao bốn mặt được bố trí cách âm nghe có vẻ đặc biệt yếu ớt, vậy mà Chu Đông lại phản ứng với một tiếng gọi này, bất giác đưa tay lên nắm được cổ tay của cô, cặp mắt không hề mở ra, kêu một tiếng, "Tri Tri."
Trần Tri Tri ngưng mắt nhìn anh im lặng không nói gì, sau đó quay đầu nói với lão Vương: "Em đưa anh ấy về đây."
"Ừ." Lão Vương trả lời, "Nhớ nhất định phải nhắc nhở cậu ta sáng sớm ngày mai đúng tám giờ phải đến chỗ giáo sư Phương đấy, còn nữa, bảo cậu ấy nhớ mang cả USB đã lưu bản thiết kế hệ thống thông tin công ty đi nhé!."
"Vâng, em nhớ rồi."
Trần Tri Tri khoác tay Chu Đông lên trên vai mình, dìu ra cửa.
Quả thật, Chu Đông đã uống quá say, không còn chút tỉnh táo, hai gò má đỏ rực. Đây là lần đầu tiên Trần Tri Tri thấy anh uống đến lợi hại như vậy, đi cũng không nổi nữa, cả người đè lên trên người cô.
Rốt cục, vất vả lắm cô mới đỡ anh đến được lầu dưới ký túc xá nam sinh, lại bị bác bảo vệ của ký túc xá nam sinh ngăn lại, "Bạn học này, đã muộn rồi, bây giờ là thời gian các bạn nam đang tắm rửa, nữ sinh không thể tùy ý vào trong phòng ngủ của nam sinh được đâu."
"Anh ấy uống say, cháu chỉ đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi thôi mà." Trần Tri Tri phải vất vả giải thích rất lâu bác bảo vệ mới cho đi, nhưng chưa xong, cô còn phải lấy thẻ sinh viên ra làm chứng, sau đó ghi tên và lớp học của mình vào sổ. Trần Tri Tri vừa bị Chu Đông đã say khướt dựa vào, lại vừa còn phải móc thẻ học sinh trong túi ra, vừa viết, thực sự rất vất vả.
May mà phòng của Chu Đông ở tại lầu hai, rất gần, Trần Tri Tri mới không ngại phiền đưa anh lên thẳng cửa phòng ký túc xá của nam sinh.
Cuối cùng, sau khi nâng anh lên ngồi vào ghế, Trần Tri Tri mới thở phào một hơi, mệt đến mức ngồi thở dốc thật lâu, mới đến máy nước uống bên cạnh lấy chén nước : "Anh uống nước nhé!."
Có lẽ do vừa rồi phải đi một đoạn đường với nhiệt độ ban đêm rét lạnh, nên lúc này tình trạng của Chu Đông dường như đã tốt hơn nhiều, anh đã có thể ngẩng đầu lên tự day day huyệt Thái Dương của mình.