Chu Đông nhìn chằm chằm vào môi Trần Tri Tri, đột nhiên anh cảm thấy rất sợ lời xác nhận kia sẽ được thốt ra từ trong miệng cô.
Nếu quả thật như vậy, nếu quả thật như vậy...
Trần Tri Tri cảm thấy bả vai mình bị nắm chặt, tiếp đó cô nhìn anh: "Cho dù em có làm bất cứ chuyện gì sai lầm, anh cũng bằng lòng tha thứ cho em sao?"
Chu Đông không lên tiếng, về mặt lý trí thì anh đồng ý tha thứ, nhưng nếu như quả thật có chuyện đó xảy ra, anh thật sự cũng không biết mình sẽ làm gì... nói không chừng, có khi anh sẽ chạy thẳng đến tìm Từ Trì, quyết một trận sống mái với anh ta cũng nên.
Trần Tri Tri khẽ cười, nhưng nước mắt cô lại trào ra, lăn qua huyệt Thái Dương. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh: "Chu Đông, anh thật tốt."
Chu Đông không ngờ cô lại khóc đột ngột như thế, thậm chí anh cũng không hiểu vì sao cô khóc, đến tột cùng, nếu đúng như suy đoán của anh, anh cũng sẽ đảm nhận mọi chuyện, còn bây giờ anh gần như bị cô làm cho cảm động... Nhưng anh không muốn can thiệp vào, cho dù cô có làm chuyện gì sai, anh cũng coi như chưa từng xảy ra, miễn là lúc này anh vẫn luôn ở trong trái tim của cô là được.
Trần Tri Tri vòng tay ôm Chu Đông, Chu Đông cũng ôm lại Trần Tri Tri.
Vậy mà không bao lâu sau, Trần Tri Tri đưa ra lời chia tay với Chu Đông.
Lúc đó, Chu Đông cũng không hiểu vì sao cô lại muốn chia tay, sau khi anh vẫn không hỏi ra được nguyên nhân, rốt cục anh đành chấp nhận... có lẽ là Trần Tri Tri đã sớm thay lòng.
Nhưng khi biết được cuộc điện thoại ngày hôm ấy không phải Trần Tri Tri gọi cho Từ Trì, mà là gọi cho mẹ anh thì anh đã hiểu được hoàn toàn mọi chuyện.
Từ Trì đề nghị Trần Tri Tri nói thẳng những yêu cầu của mình với Chu Đông, nhưng Trần Tri Tri lại không chấp nhận để cho Chu Đông làm bia đỡ đạn, sợ rằng sau khi kết hôn cũng vẫn phải nấp ở sau lưng anh, bất cứ chuyện gì cũng phải nhờ anh nói hộ.
Vì vậy cô đã lấy hết dũng khí gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Chu Đông, nói tất cả những suy nghĩ của mình với bà.
Tiếp đó, cái mà cô nhận được sau khi bày tỏ hết suy nghĩ với mẹ Chu, chỉ là nụ cười lạnh lùng của bà: "Cô đã muốn độc lập tự chủ như thế, vậy thì cũng đừng mong sẽ được gả vào nhà họ Chu này!" rồi bà cúp điện thoại luôn.
Trần Tri Tri cười khổ.
Sau đó cô hiểu ra, suy nghĩ của cô và suy nghĩ của mẹ Chu không thể song song tồn tại. Ở trong mắt mẹ Chu, dứt khoát cô chính là người đã dụ dỗ con trai của bà, là thủ phạm chính đã phá hủy cả cuộc đời và tiền đồ của con trai bà. Nếu như cô dù hết sức lo sợ, nhưng vẫn chấp nhận điều kiện của bà để có thể được gả vào, tất cả mọi chuyện đều vì Chu Đông, như vậy bà có phần nào đó còn có thể chấp nhận cô được. Nếu như cô đã không chịu nhận điều kiện bà đưa ra, vậy thì bà tuyệt đối không thể chấp nhận cho hai người kết hôn.
Dĩ nhiên, cô cũng có thể xúi giục Chu Đông dứt khoát lấy hộ khẩu gốc ở nhà mang đến thẳng nơi kết hôn. Nhưng chính bởi vì cô yêu Chu Đông, cho nên cô không thể để cho anh làm như vậy.
Chu Đông rất hoà nhã, cũng chính bởi vì Chu Đông rất hoà nhã, nên cô không thể làm tổn thương anh, thậm chí cô cũng không muốn anh phải làm cái việc đưa ra sự lựa chọn của mình.
Khi chuyện đó phải mang ra để lựa chọn, chỉ cần qua một thời gian nhất định sẽ hiện ra đáp án quá đau khổ, quá đau đớn.
Vậy thà rằng cả đời này cô sẽ không được gặp anh còn hơn.
Chu Đông cũng rất ưu tú, chính vì anh rất ưu tú, cho nên cô cũng mới quyết định buông tay với anh.
Bởi vì anh đáng được nhận những gì tốt hơn, tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này anh đều đáng được nhận.
Anh đáng được một cô gái cực kỳ tốt yêu thương, bao dung anh, giúp đỡ cho sự nghiệp của anh thăng tiến, giúp đỡ cho anh trên con đường làm quan đang được rộng mở kia, giúp đỡ cho gia đình anh được chu đáo, giúp đỡ để anh trở thành một người, khiến mọi người trong nhà anh đều được kiêu hãnh.
Quả thật, mẹ Chu Đông nói rất đúng.
Cô thật sự không xứng với anh.
Chu Đông đặt một nụ hôn vào trán Trần Tri Tri. Thật ra Trần Tri Tri cũng biết, suy nghĩ của mình quá cứng nhắc, cũng chính là từ câu hỏi lựa chọn đó mà ra. Cô chỉ biết ngây ngốc vắt kiệt óc chọn lựa những điều trước mặt để đưa ra điều mình chọn, mà không nghĩ sẽ tránh sang lối khác tránh sự va chạm trực diện.
Có lẽ nếu như cô không đưa ra sự lựa chọn thay Chu Đông, bọn họ đã có một lối đi khác.
"Anh sẽ đưa em đến gặp mẹ anh. Anh sẽ nói rất rõ ràng để cho mẹ hiểu, đời này ngoại trừ em, anh sẽ không cưới bất kỳ ai khác."
Trần Tri Tri cũng không muốn Chu Đông đi thúc bách mẹ của mình, cứ suy từ cô ra, có thể nói đây là một điều rất khó chịu đối với một người mẹ. Nhưng bây giờ cô lựa chọn tin tưởng Chu Đông, mọi chuyện đã bày ra hết, chắc chắn anh cũng sẽ có lựa chọn của mình.
Nhưng không quá hai ngày, Chu Đông đã có câu trả lời chắc chắn cho Trần Tri Tri: Mẹ của anh đã đồng ý.
Trần Tri Tri thật sự hoa mắt, nếu như chỉ đơn giản như thế mà bà đã đồng ý, vậy rốt cuộc lúc trước tại sao cô phải nói lời chia tay chứ? Hơn nữa theo lý mà nói, tính tình mẹ Chu Đông rất cương quyết, tuyệt đối không thể nào là một người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Trần Tri Tri hỏi Chu Đông: "Không phải là anh gạt em chứ?"
"Làm sao anh có thể gạt em được!."
Trần Tri Tri thật sự hoàn toàn không hiểu gì hết, buồn bực hỏi: "Vậy rốt cuộc anh làm thế nào mà mẹ anh lại đồng ý? Không có điều kiện kèm thêm sao?"
"Mẹ chỉ yêu cầu chúng ta trở về quê để phát triển. Ý em thế nào?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, cô cũng không quá để ý đến điều này lắm, nếu như điều kiện chỉ có vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì, "Thật sự không có gì khác nữa sao?"
Cô thật sự rất hoài nghi, rất rất hoài nghi...
Chu Đông cười nói: "Gặp núi cao tự khắc sẽ có cách để vượt qua!”
Vậy là trong lúc cô vẫn còn đang lờ mờ, người lớn của hai nhà đã gặp mặt, cùng ăn bữa cơm, cùng bàn bạc chọn ngày lành tháng tốt và đặt tiệc cưới, tiếp đó cũng đã quyết định xong xuôi về đồ sính lễ cưới hỏi.
Thời gian này thái độ của mẹ Chu đối với Trần Tri Tri cho dù không được mềm mỏng lắm, nhưng cũng là sự nhượng bộ không nhỏ rồi.
Lúc hai người rời đi, bà còn dặn dò cô một câu: "Nhớ chú ý sức khỏe đấy!"
Dọa Trần Tri Tri sợ đến mức vội vàng kéo Chu Đông sang bên hỏi:"Không phải anh nói với mẹ là em mang thai chứ?" Muốn nói dối cũng không thể nói bừa như vậy được, nếu như sau này mẹ Chu biết là mình bị lừa gạt, nhất định bà sẽ cho rằng vì để được gả cho Chu Đông, nên cô đã không từ một thủ đoạn nào. Điều này thật sự sẽ gây thành một chuỗi hiểu lầm, không sao giải thích nổi.
"Không đâu, anh chỉ nói với mẹ là anh làm em phải phá thai ba lần. Anh không thích mặc áo mưa mà em lại bị dị ứng thuốc tránh thai, cho nên em không tránh được."
"Hả?" Trần Tri Tri sửng sốt, cô đi phá thai lúc nào thế nhỉ?
" Trong lòng mẹ anh vốn ám ảnh với chuyện phá thai. Lúc còn trẻ, ba anh đã từng khiến mẹ anh không sao chịu nổi... Cho nên bà căm hận nhất người đàn ông làm cho phụ nữ phải phá thai, em hiểu chưa?"
"..."
"Nói một cách đơn giản là, mẹ anh cảm thấy anh đã làm cho em phải phá thai ba lần, gây tổn thương nghiêm trọng đến sức khỏe, nếu không cưới em thì anh là người rất vô trách nhiệm. Mà mẹ không ngờ em lại không dùng chuyện này để thuyết phục bà, mẹ thật sự rất tán thưởng em điểm này đấy. Về phần emkhông muốn sống cùng với mẹ chồng, anh cũng đã nói chuyện rất nghiêm túc với mẹ rồi, cho dù em chỉ nghĩ thôi, anh cũng không thể chấp nhận ở cùng với mẹ."
"... Trước kia anh cũng đã từng không đồng ý sao?"
"Đó là ngày trước anh nói đùa với mẹ, anh bảo, anh cũng không muốn khi về đến nhà, nghĩ muốn thân mật lại còn phải tránh tai mắt của người khác. Về phần mẹ thì anh đã hứa, nhà của mẹ đang ở hiện tại rất gần với nhà của chúng ta, nên chúng ta sẽ thường xuyến đến nhà thăm mẹ. Nếu như em có xảy ra va chạm với mẹ, thì anh dạy cho em một cách này... trước hết cứ đồng ý với mẹ đã, để cho bà cảm thấy là đã kiểm soát được tất cả mọi chuyện, sau đó từ từ cò kè mặc cả với mẹ là xong. Cũng tại trước kia vì cảm thấy còn đang trong thời gian chờ kết hôn nên anh nghĩ không cần phải gấp rút nói rõ với em."
"..."
Trần Tri Tri cúi đầu, "Tại sao anh vừa ra quân, mọi chuyện trên thế giới cũng đều trở nên đơn giản như vậy nhỉ. Em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn của chúng ta đột nhiên lại đơn giản như vậy..." Đột nhiên giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, nước mắt không sao khống chế nổi nữa, đã trào ra.Cô lau nước mắt: "Em thật là dốt, cực kỳ dốt nát, tự nhiên lại có ý nghĩ như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì em đã để mất anh..."
Chu Đông dịu dàng ôm cô an ủi: "Ngoan, không sao, không sao!."
Trần Tri Tri cũng quay lại ôm Chu Đông, cô nức nở đến sắp không nói thành lời nữa rồi, mà cô cũng không biết mình có thể nói gì được. Cô chỉ thấy mình rất vui vẻ, vừa rất khó chịu, nhưng lại thấy mình cực kỳ may mắn, cực kỳ xúc động.
Đến giờ cô mới hiểu được, thế nào gọi là chỗ dựa, thế nào gọi là người yêu, thế nào gọi là bầu bạn, thế nào gọi là cùng chung hoạn nạn, sống chết không rời nhau.
Không chỉ là việc khi bạn đi ban đêm sẽ có người đón, không chỉ là người có thể nói chuyện phiếm với bạn, không chỉ là người có thể giúp bạn chia sẻ việc nhà, không chỉ là người mang lại cho bạn niềm vui sướng, cùng bạn sinh con và nuôi dưỡng chúng.
Yêu là phải biết cùng nhau gánh vác, cho dù là khi khổ sở hay khi vui vẻ đều cùng nhau chia sẻ, rất bình thường đơn giản nhưng không ngừng sinh sôi, là trong bạn có tôi, trong tôi có bạn. Là một người biến thành hai người, hai người hòa thành một người.
Sau lần này, cô đã hiểu rõ một điều, anh sẽ cùng cô đối mặt với tất cả mọi biến cố trong cuộc đời. Cô sợ hãi lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh cô.
Ở trong xã hội cuồn cuộn như sóng này, bọn họ là một thể thống nhất.
Cùng tay trong tay, vai kề vai, giơ cao đuốc, động viên nhau bước tới.
Chu Đông tì cằm lên trên đỉnh đầu của cô, anh cứ để cho cô được khóc thoải mái. Bản thân anh cũng thở dài một tiếng: Cho dù là một người đàn ông, trong lòng anh cũng khó tránh khỏi có rất nhiều cảm xúc, hạnh phúc đến với anh thật quanh co khúc khuỷu, nhưng rốt cục tất cả đều đã kết thúc tốt đẹp.
Sau đó, tựa như nhớ ra điều gì, anh cúi đầu xuống cụng trán của mình vào trán cô: "Em đừng bao giờ tự ti nữa nhé, cuộc đời này chỉ có em là người yêu duy nhất của anh!."
Trần Tri Tri nín khóc, cô mỉm cười, lau nước mắt, dùng sức gật đầu một cái: "Vâng!."
Cô sẽ không bao giờ ... tự ti nữa.
Cô được một người đàn ông yêu thật sâu nặng như vậy, tại sao cô không thể kiêu hãnh được nhỉ?
Toàn văn hoàn
Trần Tri Tri mệt mỏi.
Cô không biết mình dạng chân ở trên người anh bao lâu – sau khi anh bắn trọn vẹn vào thân thể của cô, cô không biết mình dạng chân đã bao lâu. Cô chỉ cảm thấy mình đã không còn sức để khóc nữa.
Chu Đông đã ngủ, nhịp thở của anh rất bình ổn, mặt mũi bình thản, mặc dù tay vẫn đè ở trên người cô nhưng không có lực. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Trần Tri Tri dễ dàng thoát khỏi anh đứng dậy.
Rất nhanh, một dòng nước ấm chảy dọc xuống ở bên đùi, Trần Tri Tri cúi đầu kiểm tra xem xét mình một chút, rút khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ.Trên khăn giấy ngoài chất dịch màu trắng còn lẫn một chút tơ máu.
Trần Tri Tri cắn môi, chăm chú nhìn kỹ nó một hồi rồi ném nó vào đáy thùng rác, mặc lại váy.
Cô không hề muốn lần đầu tiên của mình lại ở tại căn phòng này, dưới tình huống này. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh cũng trong tình cảnh hoàn toàn không biết mình đang làm gì, không hề thương tiếc, không hề vuốt ve an ủi, chỉ có vật nam tính trần trụi đầy ham muốn.
Cô ngước mắt nhìn Chu Đông đã ngủ say, anh không bao giờ ... là một người điềm đạm nữa, không bao giờ ... là một người tốt đẹp nữa. Rất nhanh cô có cảm giác mình hận anh thấu xương.
Cô hận anh, cô hận anh, hận anh chết đi được!
Trần Tri Tri chỉnh đốn lại quần áo một chút, lau nước mắt, đóng cửa đi ra ngoài.
Khi đi qua lầu dưới, cô bị bác bảo vệ gọi lại, "Ấy này này, cô gái nhỏ, thẻsinh viên của cháu!"
Trần Tri Tri mới nhớ ra thẻ sinh viên của mình còn để ở đây, vì vậy cô quay lại mấy bước. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ônBác bảo vệ chỉ vào chỗ ký tên nói: " Ký tên ở chỗ này, mấy giờ mấy phút đi ra cũng phải ghi rõ nhé."
Trần Tri Tri nhìn thời gian ký lúc mình đi vào, chính là giờ phút . Hiện tại khi đi ra cũng chỉ mới giờ phút .
Mới mười sáu phút, nhưng cô giống như bị xe nghiền qua rồi ném vào không trung vậy, thật tức cười mà lại thật bi thương, có khoảnh khắc cô không thể tin được, chuyện này thật sự đãxảy ra rồi sao? Nhưng sự đau đớn trên thân thể lại đang xác nhận với cô rằng: Đúng vậy, chuyện ấy đã xảy ra.
Sau khi trở về, Trần Tri Tri đi tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô trở về đã rất muộn, ký túc xá đúng giờ đêm là tắt đèn, mà sau khi tắt đèn cũng sẽ không có nước nóng nữa. Nhưng Trần Tri Tri vẫn nhất định đi tắm, nhất định phải tắm. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô một thân một mình tắm rửa trong bóng tối của nhà tắm nữ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chẳng ai hiểu rõ loại cảm giác mất mát này bằng sự tự cảm nhận của chính bản thân!
Cô cảm thấy mình quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hoàn toàn, tựa như một kẻ quá đần độn, quá ngốc nghếch, quá ngu dốt. Tại sao khi đó cô lại phải nhớ đến Bạch Tề, nhớ đến Từ Trì, lại cho rằng mình có thể thử trải qua cuộc sống như bọn họ, cảm thấy đắc chí khi mình cũng theo chân bọn họ như thế?
Nhưng rõ ràng là cô cũng chưa hề chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí cũng không biết chuyện kia thú vị như thế nào.
Cô cũng đã phản kháng, cũng đã sớm phản kháng.
Trần Tri Tri ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình, cô thật quá ngu xuẩn.
Từ hơn bảy giờ sáng Trần Tri Tri đã bắt đầu nhận được rất nhiều cuộc điện thoại Chu Đông gọi đến.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đônAnh cứ gọi, cứ gọi, cách mấy phút lại gọi một cuộc. Trần Tri Tri đã sớm tỉnh, nhưng cô không buồn để ý đến anh. Mới đầu cô lấy gối đè lên để khỏi nghe thấy tiếng chuông réo, tiếp đó chuyển chế độ yên tĩnh, cuối cùng cô tắt máy luôn.
Làm ổ trên giường đến hơn mười một giờ trưa thì Trần Tri Tri thấy đói bụng.
Hôm nay vốn dĩ không giờ lên lớp, nhưng khi cô ngồi dậy cũng không thấy các bạn cùng phòng đâu, chỉ có ở phía giường đối diện, cũng có một người nằm trên giường giống như cô, lúc này vẫn còn đang ở trên giường chơi trò chơi trên điện thoại di động.
Trần Tri Tri tung chăn xuống giường, cầm theo ít tiền ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, định đi mua một ít đồ ăn.
Vừa xuống đến lầu dưới thì thấy Chu Đông đứng ở trên bậc thềm ngay cửa ký túc xá, nơi có bóng râm đang nhìn về phía bên này, đến khi cô muốn quay đầu lại thì đã không còn kịp nữa rồi."Tri Tri." Chu Đông lập tức gọi cô lại, đuổi theo.
Hai người đứng ở một góc nơi cửa chính của ký túc xá, Trần Tri Tri quay nghiêng người, không hề nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Chu Đông dừng trong chốc lát, đưa tay nắm lấy cánh tay cô: "Em giận anh phải không?"
Trần Tri Tri giật tay ra khỏi tay của anh, vẫn không nói lời nào.
"Thật xin lỗi, tối hôm qua không phải anh cố ý, anh cho rằng đó chỉ là anh đang nằm mơ, anh không hề có ý nghĩ muốn cưỡng bức em..."
Trần Tri Tri vẫn không đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn về phía anh. Nếu là trước kia cô sẽ phải than thở với anh đến nửa ngày, nhưng hôm nay cô đặc biệt trầm mặc khiến anh đau lòng.
Môi của cô vẫn mím chặt, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, quả thật cô đang rất khó chịu, khó chấp nhận.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt của cô: "Anh đã làm cho em đau lắm phải không?" Anh cũng không muốn như vậy, vốn dĩ anh muốn cho cô một đêm tuyệt vời đầy lưu luyến và dịu dàng, chứ không phải giống như tối hôm qua...
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri vẫn không muốn nói chuyện, bỗng chốc trái tim anh giống như bị khoét đi vậy!
Tại sao anh lại làm cho cô phải trải qua sự khó chịu như vậy chứ?
"Thật xin lỗi, Tri Tri, thật xin lỗi." Anh thành khẩn nói lời xin lỗi mà trong lòng áy náy không thôi, ôm cô vào trong ngực thật chặt: "Em hãy tin tưởng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm đối với em, cả đời này anh cũng sẽ luôn đối xử thật tốt với em."
Chuyện không tới mức phải chia tay, nhưng cũng không đơn giản chỉ thoáng qua một cái là đã hòa thuận lại với nhau được.
Đối với Chu Đông, dù sao Trần Tri Trivẫn có chướng ngại tâm lý. Trước khi trải qua chuyện này, nhận thức của Trần Tri Tri về chuyện tình cảm trong cuộc sống hoặc là chuyện quan hệ nam nữ vẫn rất đơn thuần. Nhưng sau lần này cô mới hiểu được rằng, về bản chất, con người vẫn là một loại động vật, chỉ có hành vi giao phối thì mới là thực tế.
Có một khoảng thời gian rất lâu Trần Tri Tri không dám nhớ tới chuyện kia, cho dù chỉ là thỉnh thoảng trong đầu thoáng qua một chút ngắn ngủi, cô cũng sẽ lập tức lắc lắc đầu gạt nó ra ngoài. Chuyện cũng đã qua, không nên cứ dùng nó để oán giận chính mình. Cô biết vậy, nhưng chuyện đó thực tế đã xảy ra rồi, cũng giống như thực tế cuộc sống, đối với nó, bất kể thế nào, cho dù cô muốn nhớ hoặc là muốn quên đi cũng không sao sửa đổi được .
Từ sau lần đó Chu Đông đối xử với cô tốt hơn gấp bội lần, mặc dù Trần Tri Tri không nói ra, nhưng trong lòng cô biết rất rõ.
... Quả thật, anh đã giữ đúng lời hứa của mình.
Khoảng thời gian này chung sống này, đột nhiên Trần Tri Tri cảm thấy mình đã ít nhiều hiểu được về Chu Đông. Cô biết rất rõ, cho dù biểu hiện của anh đối với cô có tốt đến bao nhiêu, dịu dàng đến bao nhiêu đi nữa, nhưng rõ ràng, anh là con người, không phải là thần, nội tâm và thân thể của anh cũng sẽ có ham muốn. Cho nên anh không thể dùng nguyện vọng chủ quan để duy trì đoạn tình cảm này, buộc nó phải luôn luôn phát triển theo ý muốn của mình được.
Cuộc sống đại học, trừ thỉnh thoảng có cuộc thi đáng ghét hoặc là quan hệ giao tiếp giữa con người, thì thật ra cũng chẳng có gì phải lo nghĩ.
Đã vào học kỳ đầu của đại học năm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Từ Trì và Bạch Tề luôn luôn được cư dân mạng bàn luận rất nhiệt tình. Kể từ khi có người post ảnh của Từ Trì cùng nữ sinh khác thuê phòng, mấy tháng nay những chuyện bên lề của hành vi đó vẫn xôn xao không dứt.
Suốt trong thời gian ấy Bạch Tề vẫn duy trì thái độ vô cùng yên tĩnh, giống như không hề có liên quan gì với mình. Mà đúng là cũng không liên quan đến cô thật. Thời gian thi chuyên ngành của cô được tổ chức trước cuộc thi thường xuyên của sinh viên đại học năm thứ hai. Từ một tháng trước, sau khi thi xong vòng sơ khảo, cô đã về thẳng nhà để chuẩn bị làm thị thực ra nước ngoài, đợi nhận giấy tờ, trừ phi phải tới trường học làm thủ tục, thì cô cũng sẽ không phải trở lại trường nữa.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Từ Trì cũng bởi anh ta vắng mặt nên cũng không tổ chức nữa.
Kể từ khi Bạch Tề rời đi, hình như Từ Trì cũng biến mất theo, cũng không nghe thấy tin tức gì của anh ta nữa.
Đôi lúc nữ sinh trong trường học khi nói tới Từ Trì đều có cảm giác rất tiếc nuối. Quả thật anh ta rất tài hoa trong lĩnh vực âm nhạc, những ca khúc anh ta hát và sáng tác luôn có chủ đề về chuyện tình yêu, tình bạn, khiến ngườinghe rung động đến mức xương cốt tê dại, mềm nhũn không sao kềm chế được.
Mấy năm sau, Trần Tri Tri đi xem chương trình ca nhạc “Tôi là ca sĩ” của Lâm Chí Huyễn, khi anh ta mặc bộ đồ đen đứng giữa sân khấu hát lĩnh xướng ca khúc “Yên Hoa dịch lãnh”, bất giác cô liên tưởng đến Từ Trì thời trẻ tuổi. Ngày ấy giọng của Từ Trì khàn hơn, cũng chưa được lão luyện như giọng hát của Lâm Chí Huyễn bây giờ. Màu tóc của Từ Trì luôn nhuộm màu hạt dẻ sáng, một mình đứng ở giữa sân khấu, nhắm mắt lại, không cần một ai phụ họa, một mình đơn ca. Cả một sân trường rộng lớn như thế, trong đêm tối, dưới ánh đèn màu cam nhạt, tất cả mọi người đều lặng im, nín thở lắng nghe anh hát, thỉnh thoảng giữa các đoạn ngắt có thể nghe thấy tiếng anh thở dốc.
Có lẽ Trần Tri Tri hơi cường điệu hóa, chỉ là một cuộc biểu diễn ca nhạc của sinh viên trong trường học, hiệu quả làm sao so sánh được với buổi biểu diễn của một siêu sao ca nhạc đang trong thời kỳ rực rỡ kia. Nhưng với Trần Tri Tri thì hình ảnh đó của Từ Trì vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô, mãi không quên.
Mấy năm sau, Từ Trì vào làm việc ở công ty Trần Tri Tri đang làm. Nhưng bây giờ nhìn anh rất điềm đạm và vui vẻ, có tác phong chín chắn, không còn một chút bộ dáng của ngày xưa.
Anh đã kết hôn, trên tay có đeo một chiếc nhẫn.
Cũng đã rất lâu rồi anh không còn sáng tác ca khúc nữa, hiện tại tất cả mọi sự quan tâm của anh đều dồn vào cô con gái bảo bối mới được bốn tuổi kia.
Đúng vậy, vào năm đại học thứ hai, mùa xuân năm ấy, Trần Tri Tri về nhà ăn tết. Nghe thấy mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện Từ Trì đã làm cho một cô gái mang thai, bây giờ cha mẹ cô gái đó đã tìm tới cửa, làm cho chú dì Từ bể đầu sứt trán, mà không biết làm sao bây giờ.
Ở trên bàn cơm mẹ cô nhắc đi nhắc lại rằng: “Không biết tại sao Từ Trì lại trở thành như vậy, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ hồi học cao trung cho tới nay như đã thay đổi thành một người khác vậy. Làm cho con nhà người ta mang thai, thật sự đã phá hủy con gái nhà người ta rồi!
Sau đó mẹ lại còn dặn dò Trần Tri Tri, không cho phép cô được tùy tiện như vậy, cùng bạn trai ở chung một chỗ nhất định phải cẩn thận.
Trần Tri Tri cúi đầu ăn cơm, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng đáp ứng. Cô không có nói cho mẹ biết, cô và Chu Đông cũng đã từng phát sinh quan hệ rồi, chẳng qua cũng chỉ có một lần đó, về sau cô cũng đã không còn để cho Chu Đông chạm vào mình nữa.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà chút xíu quyến luyến cuối cùng còn sót lại trong đáy lòng của cô đối với Từ Trì đã tan thành mây khói.
Mùa đông năm ấy, đêm tết, Trần Tri Tri một mình nằm nhoài ở bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa. Đột nhiên cô cảm thấy, thời gian đúng là một thứ vũ khí sắc bén, đã mài mòn, rửa sạch tất cả mọi điều tức giận trong lòng cô.
Trần Tri Tri ngồi bó gối ở đầu giường, nhớ lại đoạn chuyện cũ này cảm thấy thật khó mà chịu nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ tốt nghiệp đại học một cái là tiến vào xã hội. Những sự việc trải qua trong ba năm khác xa rất nhiều so năm học thứ tư ở trường học. Hiện tại tất cả mọi người đều đã trời nam đất bắc. Sau khi tốt nghiệp, lão Vương, bạn học Lưu tặc tử, nguyên có tên gọi là Lưu Bân, đi Thâm Quyến, Phương ca đi Thượng Hải, Bạch Tề sau khi về nước đến nơi này làm việc, sau đó cũng tại chỗ này Trần Tri Tri đụng phải Khâu Đình, bạn cùng học thời cao trung trước kia, bây giờ còn có thêm Từ Trì.
Còn có rất nhiều người khác đều là một năm, hai năm, cho dù là ba năm bốn năm cũng không chạm mặt nhau tới một lần.
"Ý em muốn nói là cho tới bây giờ em vẫn còn để ý đến chuyện kia sao?" Trước mặt Chu Đông đợi đã lâu, thấy cô vẫn không đáp lại, đột nhiên hỏi.
Trần Tri Tri ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, không trả lời.
Chu Đông nhìn thấu ẩn ý bên trong cái nhìn đó, khẳng định, "Tại sao em không nói?" Anh cho là chuyện kia đã sớm qua đi. Lúc ấy thật sự việc làm của anh có chút quá đáng, đúng vậy. Nhưng ngày hôm sau anh đã nói với cô lời xin lỗi ngay lập tức, còn bảo đảm sau này sẽ đối xử tốt với cô tăng gấp bội lần.
Sau này, quan hệ của bọn họ cũng nhanh chóng phát triển, năm học đại học năm thứ ba ấy, Trần Tri Tri đã vui vẻ chấp nhận anh, chính thức phát sinh quan hệ với anh.
Anh vẫn nhớ như in đêm đầu tiên ấy của tiết trời tháng ba, tại một căn phòng trọ nhỏ phía sau trường học, hôm đó là sinh nhật của anh. Ngoài cửa sổ những bông tuyết bay lả tả, bọn họ đang ở trong phòng khách, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cả đêm.