Anh rất nhớ cô.
Anh muốn hỏi cô có hài lòng hay không.
Nếu như sự vui vẻ này đã làm cho cô thỏa mãn thì có thể nói, bọn họ cũng nên tái hợp lại.
Nhưng anh còn chưa kịp há miệng thì cô đã nói: "Nếu không có gì nữa thì anh đi về trước đi." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như kiểu trần thuật.
"Chuyện cũng làm xong, trời cũng đã muộn thế này. . ."
Cô hơi dừng lại.
Ánh mắt quét qua sàn nhà, trên sàn nhà là cái bao cao su mà hôm nay bọn họ vừa dùng xong lúc nãy, vẫn còn ẩm ướt dính dấp. Chỉ dừng lại một chút, ánh mắt của cô liền đưa ra ngoài phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một khoảng mờ mờ xám xịt, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on màn đêm sắp phủ xuống rồi.
Sáng nay còn nắng to như thế, về đêm rét đã lại rét sớm đến thế.
Mùa đông đã sắp bắt đầu thật rồi.
Thân thể của anh vẫn rất nóng, luôn rất nóng, bất kể là mùa Hạ hay là mùa Đông, chung quy cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh. Trước kia mỗi lúc đêm về mà hơi lạnh, cô lại được thoải mái vùi ở trong ngực anh, ôm lấy thật chặt
Nhưng, mùa đông này chắc cô sẽ phải... vất vả rồi.
Chu Đông khép lại cánh cửa phòng kêu "Két" một tiếng.
Trần Qua Qua đầy no nê tới nghênh đón anh,di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m nó đã từng uống sữa tươi nên thức ăn cho chó còn dính lại ở bên miệng. Khi nó đứng bên cạnh cọ cọ vào góc quần của anh, đôi mắt mở to tròn xoe đầy mong đợi như muốn lấy lòng, cái đuôi nhỏ quay tít vẫy vẫy giống như bông hoa nhỏ.
Lúc này lẽ ra anh cũng nên ôm nó một cái, hoặc là ngồi xổm xuống mà trêu chọc nó.
Nhưng anh lại không một chút hứng thú.
Vừa mới từ nơi đó bị "đuổi" ra ngoài, nên anh không còn một chút hứng thú nào.
Anh cứ như vậy dựa lưng vào cửa nhìn mà nó, nhớ tới trước kia lúc bọn họ ở trong "phòng ngủ", cũng làm một chút chuyện tương tự như hôm nay. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Qua Qua cũng dường như có vẻ hiếu kỳ khác thường, đột nhiên nhảy lên giường, vẫy vẫy cái đuôi ngắn đi quanh bọn họ.
Khi đó, Trần Tri Tri liền phân tâm, từ dưới ngực anh đưa ra một cánh tay, sờ sờ đầu Trần Qua Qua: "Qua Qua ngoan, đừng xem nhé."
Trần Qua Qua vẫn trợn tròn đôi mắt tiếp tục xem, cái mặt ngu ngốc còn bày ra vẻ nghi ngờ.
Trần Tri Tri liền đột nhiên che mắt lại cười nói: "Ôi thật là xấu hổ, giống như bị trẻ con nhìn vậy."
Thế nhưng anh lại có cảm giác giọng của cô và Qua Qua khi ăn uống no đủ đều phát ra tiếng hừm hừm dường như rất thỏa mãn. Thân thể của cô cũng vậy, ấm áp, mềm mại, so cái bụng trắng của Qua Qua còn thoải mái hơn.
... Anh cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nhớ tới những thứ này, rõ ràng chẳng phải là anh đang tức giận, rất tức giận đó sao?
Giày da đi về phía trước. Nhưng suy nghĩ một chút, đúng là cũng không biết anh tức giận vì cái gì.
Phương án kia là do anh nói ra.
Hai người đã ở gần nhau, lại là đôi nam nữ trẻ tuổi, bình thường đều có nhu cầu.
Như vậy phương án tình một đêm là phù hợp chứ sao.
Nhưng mà anh có thể nói như thế này với cô sao?
Nếu không, vì sao cô lại trở mặt như vậy?
Chu Đông đi vào phòng tắm.
Chiếc vòi sen cỡ lớn phun mạnh nước ra tắm rửa toàn thân sạch sẽ.
Hơi nóng bốc lên bám trắng cửa sổ, tiếng nước chảy róc rách...
Anh nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ chuyện bọn họ lần đầu tiên biết nhau cho đến hiện tại, nhớ từng điểm, từng chi tiết một.
Nghĩ đến đó, anh phảng phất như bị hơi nóng và hồi ức làm cho hít thở không thông.
Anh đè xuống vòi nước.
Hai tay anh chống vào lớp gạch men kính lát trên tường. Nhắm mắt lại...
Nước từ trên đầu thuận theo mái tóc đen nhỏ giọt xuống chân tạo thành vũng nước ở bên dưới. Hồi lâu, anh đưa tay lau mặt một cái, mở mắt ra, nhưng trước sau trong đầu anh không thể nào xua đuổi nổi những phản ứng lẫn hành động của cô.
Chu Đông lau tóc kéo ra cửa kính phòng tắm ra.
Trần Qua Qua đã sớm ở ngoài cửa kêu lên gay gắt, nhưng chỉ chờ anh vừa bước ra, bóng dáng nho nhỏ màu ấy lại chạy đi như một làn khói.
Chu Đông cảm thấy dưới bàn chân mình có một đống gì đó mềm nhũn dinh dính, cho đến khi anh mơ hồ ngửi thấy được mùi thúi, nhấc dép lên nhìn anh mới hiểu tại sao vật nhỏ đang ở trước mặt lại chạy trốn, lúc này nó đang núp ở phía dưới ghế sa lon lại mở đôi mắt tròn như nước đầy nũng nịu đang quan sát nhất cử nhất động của anh.
Anh bất đắc dĩ nhìn cún nhỏ.
"Qua Qua, tao không đánh mày đâu."
Thật lâu sau, Trần Qua Qua thấy anh không có qua một hành động ghê gớm nào mới lắc lư thân thể chạy tới.
Chỉ có điều nó mới vừa đến gần chân anh liền bị nhấc lên.
Cổ họng Qua Qua lập tức ư ử nức nở, mấy cái chân ngắn ngủn co lên, giả bộ nũng nịu đáng thương.
Chu Đông cũng không có đánh nó, chỉ chính nhìn vào đôi mắt tròn thở dài một cái, nói chuyện với nó như với một người thiếu hiểu biết, với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa buồn buồn: "Hôm nay mày cũng giống như chủ của mày phải không? Cố ý không muốn để cho tao được dễ chịu có phải không?"
Chu Đông phải mất rất nhiều thời gian mới dọn dẹp sạch sẽ nơi Trần Qua Qua đã làm bẩn, sau đó cọ rửa dép của mình. Trong lúc đó, Trần Qua Qua vẫn vô cùng tinh ranh, cứ theo sát ở bên cạnh anh để "xem" .
Cuối cùng, anh nhiệt huyết dâng trào liền tắm rửa cho cô nàng thật sạch sẽ, dùng một cái gối làm cái ổ nhỏ cho nó. Chẳng qua anh phỏng đoán, nàng cún này sẽ không chịu ngoan ngoãn ngủ, bởi vì trước kia nó luôn luôn thích vùi mình ở trên người Trần Tri Tri để ngủ, không có Trần Tri Tri ở bên cạnh nó liền không vui.
Thỉnh thoảng lựa lúc Trần Tri Tri vắng măt, anh sợ bộ lông của nó không được sạch, nên lôi cô nàng ra đóng cửa lại, cho ngủ ở bên ngoài.
Cô nàng liền cào cửa không ngừng, cào mãi đến khi trời sáng mới thôi.
Làm hại anh cả đêm gặp phải ác mộng, cảm giác mình đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện không còn tính người.
Làm ổ cho cún con xong, sau đó anh cũng không muốn xen vào chuyện của nó nữa.
Anh trở lại phòng khách, mở ra máy vi tính ra bắt đầu phân chia tài liệu.
Mới vừa đăng nhập vào, bên cạnh ống quần anh lại bắt đầu có tiếng cọ tới cọ lui. Anh cứ nhìn chằm chằm vào máy tính không động đậy. Đại khái qua khoảng mười phút, cô nàng cún đương nhiên dùng sức, từ trên sàn nhà nhảy thẳng lên bàn đọc sách, lấy đà nhào một cái lên trên đùi anh, tìm đúng vị trí, sau đó ngồi chồm hổm xuống nhìn anh.
Chu Đông cũng dừng động tác lại nhìn cô nàng cún.
Cuối cùng anh chậm rãi bật cười lên, vuốt ve lên cái đầu nhỏ.
Cún nhỏ sau khi được chủ nhân cho phép, lập tức cuộn tròn thân thể lại thành một cái đệm tròn màu nâu, nằm xuống ngủ.
Quả lắc đồng hồ treo trong phòng khách chuyển động lắc lư từng giây từng phút, vang lên tiếng tích tắc tích tắc hết sức rõ ràng.
Chu Đông nhìn lướt góc dưới bên phải màn hình máy tính, đã 10:21 đêm.
Ba giờ trôi qua nhanh chóng.
Anh xoa xoa sống mũi, rất mỏi mệt. Cầm lấy chén nước bên cạnh máy tính.
Có lẽ lần này anh làm kinh động đến Qua Qua, đột nhiên nó ngồi dậy ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chu Đông cúi đầu nhìn cô nàng cười một tiếng, "Không sao, ngủ đi."
Qua Qua lại nhanh chóng nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Thật ra thì nó cũng rất mệt mỏi, chỉ là rất cảnh giác, một khắc cũng không muốn rời người.
Chu Đông đặt chén nước xuống.
Trên màn hình máy vi tính, những số liệu trên đó mới chỉ hoàn thành một nửa, anh khẽ thở nhẹ một cái, tiếp tục đặt tay lên trên bàn phím.
Lúc này, đêm khuya rất yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có tiếng gõ những nhóm dãy số trên bàn phím vọng ra kêu lách cách.
Thân nhiệt của Qua Qua rất cao, cái bụng mềm mại áp vào bắp đùi của anh rất nóng. Từ cổ họng của nó thường phát ra tiếng khò khè khò khè, đương nhiên nó không phải là một con chó có tướng ngủ bình yên.
Nhưng loại cảm giác đó thật tốt.
Có người ở bên cạnh cảm giác thật là tốt.
Không biết cô thế nào? Đã ngủ chưa? Không có Qua Qua liệu cô có thấy vắng vẻ hay không?
Bởi vì trong đầu suy nghĩ nên ngón tay anh bỗng nhiên dừng lại.
Chu Đông cúi đầu nhìn Trần Qua Qua, hồi lâu, anh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn quàng cổ đã cũ đắp lên trên người cho Qua Qua.
Qua Qua bị động vào làm cho tỉnh, nhưng rất nhanh nó nhận ra anh vẫn còn ở đó, nó ư ử một tiếng đầy thỏa mãn rồi lại nhắm mắt lại.
Anh chăm chú nhìn Qua Qua.
... Nếu như... nếu như cô ấy cũng giống như mày thì thật tốt biết bao.
Chu Đông cởi chiếc váy bút chì mà hôm nay cô đã mặc ra. Chiếc váy kiểu bút chì không phải là dùng khóa kéo, mà lại được cài bằng ba chiếc cúc tròn bằng đồng để cài. d∞đ∞l∞q∞đ Chiếc cúc đầu tiên ở phía trên được nhẹ nhàng tháo ra, hai chiếc ở phía dưới cũng liền tuột ra luôn.
Phía dưới chiếc váy bút chì là cô mặc chiếc quần tất có hoa văn màu lam.
Bởi vì bộ ngực lớn mà yêu cầu về đồ nội y của cô rất cao, ngay cả quần lót cũng vậy. Cứ nửa năm một lần cô sẽ lại đến một cửa hàng ở phía đông thành phố để mua cái loại đó ba hoặc là sáu con túi quần lót, đều là những loại nhãn hàng mà cô đã quen dùng. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Ngay cả quần lót của anh cô cũng mua ở đây, chỉ có điều chưa bao giờ cô để cho anh chọn kiểu dáng, vĩnh viễn đều là màu một màu đen, quần tam giác vào mùa Hạ hoặc quần bốn cạnh vào mùa đông.
Bởi vì chiếc váy bút chì cô mặc hơi chặt nên anh kéo ra có chút khó khăn, chỉ kéo vội xuống đến chỗ đầu gối, sau đó thì bất kể, cả người anh đã bốc hỏa đến không chịu nổi, liền cọ xát vào cô.
Ở trên giường tính chủ động của cô luôn luôn không cao bằng anh. diễn☾đàn☾lê☾quý☾đôn Cho nên mặc dù là thấy sắp thấy tình cảnh thật sự đến nơi rồi, cô cũng chỉ hơi hé mắt ra, tay ôm cổ của anh, hơi thở hào hển.
"Em đúng là..." Anh chợt thở dài một tiếng, cũng không biết là trách cứ hay là bất đắc dĩ, đột nhiên nghiêng người một cái, ôm cô vào bên trong phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ mới chiến trường của bọn anh, ghế sa lon mặc dù mềm mại nhưng nơi ấy lại quá nhỏ. Chẳng lẽ cô không hiểu lúc trước anh cố ý nhất định phải mua chiếc giường lớn như vậy là do nguyên nhân gì hay sao?
Cho nên bây giờ anh giống như Tướng quân đã bị buộc phải “giải giáp quy điền” (giải nghĩa: rời bỏ quân ngũ trở về làm ruộng), lại bị Hoàng đế cho gọi lần nữa, đã lâu lắm rồi anh không xuất chinh nên rất khát vọng chiến trường. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Anh không thể vội vã nóng nảy, mà phải tỉnh táo, anh không thể làm hỏng một cơ hội trân quý như vậy.
Anh phải khiến cô được lần này lại vẫn còn muốn có thêm lần nữa, mỗi đêm đều không thể rời bỏ anh mới được. Anh muốn cô phải bị anh làm cho thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà không được, đến ngày mai cũng không muốn bỏ anh mà rời đi.
Nếu bây giờ lúc ở trên giường hai bọn họ vẫn còn có cảm giác với nhau, lại còn phối hợp cao độ như vậy, có thể mang đến vui thích cho cô, ở trọ lại gần như vậy nữa... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dứt khoát phải làm như thế để anh lại được vào đây ở lần nữa.
Cho dù cô vẫn còn không tha thứ cho anh cũng được, anh có thể làm người tiêu khiển cho cô.
Anh đặt cô ở trên giường, vừa hôn cô để không cho cô có thời gian hối hận, vừa đưa tay kéo chiếc ngăn kéo dưới cùng ở trong tủ đầu giường ra, lôi ở trong đó ra mấy hộp bao cao su, đó là đồ mà bọn họ đã mua ba tháng trước đây, lúc ấy chẳng ai nghĩ tới họ sẽ chia tay.
Anh tùy ý cầm một ra chiếc, ngồi dậy nhanh chóng xé vỏ hộp ra, cởi quần của mình xuống đeo bao vào.
Cô nhìn thấy lồng ngực của anh phập phồng, nhưng động tác thì làm liền một mạch. Cũng đúng!. Anh vốn chính là một người rất chững chạc, bất kể là trong sự nghiệp hay là về phương diện cuộc sống, so với cô anh cũng có yêu cầu nghiêm cẩn hà khắc hơn nhiều. Cho nên ở trong mắt của anh trước sau cô luôn là một cô bé nữ sinh còn nhỏ không cần phải hỏi ý kiến gì hết...
Đột nhiên anh lột quần lót của cô xuống, khiến cặp chân trần trơn bóng của cô lộ ra ở trong không khí. Khi cô bất giác định co người lại anh liền nâng hai chân của cô lên đặt trên vai mình.
Sau đó anh nhìn cô.
Trần Tri Tri cũng thoáng nhìn anh. Bây giờ đang tiết trời tháng mười, để cơ thể lộ ra ở trong không khí thế này thì hơi lạnh. Nhưng trong thân thể của cô lại đang rất nóng vì bị anh kích thích... Lần đầu tiên của cô cũng là cho anh.
Cô quay đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Ở trong mắt mọi người anh là một người đàn ông tốt, ôn hoà và hướng nội, không chỉ một lòng nghe theo mà còn rất chăm sóc đối với bạn gái, thậm chí là đặc biệt quan tâm.
Trên thực tế thì đúng là như thế, Trần Tri Tri không hề phản đối.
Nhưng đến một mức nào đó, như cô nói, đến cuối cùng thì lại phản tác dụng, anh cũng có khuyết điểm mà không ai biết. Mà loại khuyết điểm này, sau khi cô tốt nghiệp bước vào cuộc sống trong xã hội, cùng anh chung sống một nơi mới cảm nhận được, hơn nữa còn cảm nhận rất sâu sắc.
Vừa mới nhìn ánh mắt của anh, bên trong đang có từng ngọn lửa bùng cháy, cô biết anh lại như vậy rồi.
. . . Loại nhược điểm này được anh từ từ che dấu rất tốt. Mà tất cả những cái tốt ấy của anh cũng biến thành đau khổ đối với cô.
Chung sống càng lâu, cô càng không cách nào chịu đựng được.
Anh bắt đầu cúi đầu hôn bên trong bắp chân của cô. Hơi thở của anh hổn hển, nóng rực khi hôn cả hai bắp chân cô. Hai tay của anh cũng vậy, vuốt ve tới lui trên đùi của cô, mỗi một cái vuốt ve của anh làm da thịt cô trở nên run rẩy.
Trần Tri Tri chỉ có thể khẽ cắn môi, mặc cho cảm giác dòng điện ở trong thân thể mình đang vọt lên.
Cô chỉ có thể hưởng thụ cảm giác mà sắp anh mang tới cho mình.
Dần dần, cô cảm thấy thân thể của mình ướt át, cả hai tay hai chân lúc này đều không tự chủ mà mở rộng ra, muốn được nhiều hơn. Cô đã có phản ứng mà anh rất quen thuộc. Sau động tác ấn xuống, chợt bất giác cô khẽ nhếch môi thốt lên "A" một tiếng.
Anh đã tiến vào.
Cuộc tiệc tùng vui vẻ này kéo dài gần một canh giờ.
Khi bộ phận của anh đã mệt mỏi, mềm xỉu xuống, anh cũng không chịu dừng lại. Hơn nữa còn cúi đầu xuống hung hăng hôn ngực, hôn bụng, hôn vào nơi giữa hai chân của cô.
Cô mềm nhũn giống như đồ ăn trong mâm, mặc cho anh định đoạt.
Anh cũng như bộ đồ ăn đa chức năng, dốc hết sức để phục vụ cô.
Sự chịu đựng cùng cường độ của anh so trước kia đã kéo dài hơn. Không biết có phải là do hai tháng bị đói khát hay không mà hôm nay tình trạng của anh rất tốt, anh dường như mãi mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
"Được rồi, đừng nữa..." Trần Tri Tri cũng đã sắp đạt tới giới hạn cuối cùng của mình rôi.
"Anh muốn..."
Anh nói kiên định, sau khi thể lực của anh khôi phục, anh lật cô lại ôm lấy cô từ phía sau, thử đi vào từ phía sau...
Tư thế của bọn họ đã đổi không dưới vài lần.
"Em không muốn, thật sự không muốn nữa..." Trần Tri Tri quay mặt sang bên, giọng nói giống như cầu khẩn, "Xin anh đấy, đủ rồi. . ."
"Không được, anh còn chưa thấy đủ, anh còn muốn nữa."
Mặc dù anh thở gấp rất mạnh, nhưng giọng nói lại vẫn rất vững vàng. Lồng ngực phập phồng hết sức để duy trì hô hấp. Hôm nay đầu óc của anh có chất xúc tác nào đó, khiến thân thể của anh vẫn duy trì được tài nghệ và cảm xúc mạnh mẽ mà bình thường khó có được, tựa như nếu không làm cho toàn thân cô trở nên vô lực thì không được.
Anh dùng hai tay đè chặt lên hai tay của cô lên phía trước, ngực dán vào lưng của cô, lại bắt đầu chuyển động ra vào một trận nữa.
Trần Tri Tri bị đặt nằm trên chiếc gối đầu, cổ họng phát ra tiếng ư ư, giống như tiếng kêu của con mèo nhỏ, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Khi tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối.
Bởi vì Trần Tri Tri vừa mở mắt ra đã thấy rèm cửa sổ được kéo ra, bên ngoài ánh nắng chiều đỏ như lửa.
Theo sự tỉnh táo của thần trí, cảm xúc của thân thể cũng chầm chậm khôi phục lại như cũ. Nơi hạ thân của cô hơi đau, cứ chạm vào là bị đau. Một cánh tay tráng kiện vẫn đang đặt ở hông của cô, nơi cổ của cô có thể cảm nhận được nhịp thở chậm chạp mà đều đều của anh.
Anh vẫn còn đang ngủ.
Có thể nói hôm nay anh mệt muốn chết đi rồi.
Trần Tri Tri định ngồi dậy, nhưng phát hiện ra bắp đùi mình hơi cử động một cái là đau. Bắp đùi cô không những bị đau khi đụng vào, mà còn bởi do anh ép tới quá mức, nên đến mở ra cũng khó chịu.
Cô có chút hối hận, hối hận mình đã chấp nhận phương án của anh.
Anh vốn là như vậy, rõ ràng chỉ là một chuyện tốt đẹp rất đơn thuần, hơi cố gắng là được rồi, cũng không cần thiết phải làm thành như vậy.
Mũi chân đặt xuống đất, Trần Tri Tri nỗ lực đứng lên, lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ, ôm ở trong tay đi vào phòng tắm.
Nước từ trong vòi phun ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho nước chảy xuống tắm rửa cơ thể.
. . . Mình ngủ mất từ lúc nào nhỉ? Cô không biết.
Anh ngủ từ lúc nào cô càng không biết.
Cô chỉ biết mình đã bị anh làm cho mệt chết đi được, toàn thân mệt mỏi đến mềm nhũn ra. Ngay cả đang ngủ cô cũng cảm thấy dường như anh vẫn đang ở trên thân thể mình mà thở hổn hển như vậy. Thỉnh thoảng hơi thở nóng hổi của anh còn phả ra trên cơ thể cô nóng rực.
Cô thực sự nhớ anh, hai tháng qua cô thực sự là rất nhớ anh, cô không phủ nhận.
Nhưng mà...Có thể hay không, liệu có thể mỗi lần đều đừng như vậy nữa hay không...
Trần Tri Tri ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình.
. . . Anh không nên làm cho cô phải đến rất khó chịu mới cam tâm.
Khi Trần Tri Tri lau đầu đi ra ngoài thì anh đã tỉnh.
Anh ngồi ở trên giường tựa như sợ run, sau đó giương mắt nhìn thấy cô, dừng một chút rồi mỉm cười với cô. Trần Tri Tri đi tới ngồi ở mép giường, anh lại dùng hai tay vòng chặt lấy hông của cô, nhắm mắt lại, cách một lớp áo ngủ ngửi mùi thơm của sữa tắm trên người cô.