Chu Đông đi tới đưa tay đỡ lấy hòm đồ để lên trên xe nói, "Đồ còn rất nhiều vậy để anh tới giúp một tay. Đồ vẫn để ở trên lầu sao?"
"Vâng." Khâu Đình gật đầu một cái.
Nhìn thấy Chu Đông đi lên rồi, Khâu Đình hỏi Trần Tri Tri: "Cậu gọi Chu Đông tới à?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái: "Không phải."[email protected]dyan(lee^qu.donnn)
Có nam giới trợ giúp, quá trình dọn nhà của bọn họ nhẹ nhàng nhanh chóng hơn hẳn. Chu Đông chuyên chọn mang những hòm to nặng và túi lớn, Trần Tri Tri và Khâu Đình chuyên mang những thứ đồ nhỏ, nhẹ mà thôi.
Đi lên đi xuống vài lần thì đồ cũng đã chuyển xong hết.
Chỉ còn lại ba người bọn họ ở trong căn phòng trống rỗng, Trần Tri Tri nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, giờ phút trưa.
"Bà chủ nhà nói giờ tới để nhận lại phòng sao?" Khâu Đình hỏi.
"Ừ." Trần Tri Tri gật đầu.
"Gâu, gâu, gâu." Trần Qua Qua đang gọi, vì lúc nãy ra vào khuân đồ sợ Trần Qua Qua chạy mất, nên Trần Tri Tri đã xích cô nàng ở bên chân bàn. Lúc này mang xong đồ rồi mới nhớ tới nó, cô vội vàng chạy tới tháo xích ra ôm cô bé cún vào trong ngực.
Ngoại trừ tiếng kêu của Trần Qua Qua, lúc này trong phòng rất yên tĩnh.
"Hai người hàn huyên trước với nhau một chút, tớ đi xuống mua một ít đồ ăn." Khâu Đình không chịu nổi bầu không khí khó xử, liền rời đi trước.
Trong phòng thoáng cái chỉ còn lại Chu Đông và Trần Tri Tri.
"Không còn sót lại thứ gì chứ?" Chu Đông hỏi.
"Không còn." Trần Tri Tri nói: "Em đã nói với bà chủ nhà rồi, nói dì ấy chuyển tên người đặt cọc tiền nhà sang tên anh..."
"Được."
Một lúc sau, Trần Tri Tri lại nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã giúp em dọn nhà."
"Không cần khách khí như thế đâu."
Mặc dù chia tay, giữa bọn họ cũng không cần thiết phải khách khí như vậy.
"Đúng rồi, lần trước nghe Tiểu Tuyết nói, mẹ anh muốn anh về quê nhà phát triển sự nghiệp phải không?" Trần Tri Tri cố gắng khơi mào đề tài.
"Đúng thế."
"Tại sao anh không trở về vậy?"
"Em muốn anh trở về sao?" Anh nhìn về phía cô. Ánh mắt Trần Tri Tri lập tức cụp lại, né tránh. Chu Đông cũng không muốn làm khó cô, "Bây giờ vẫn chưa cần thiết, ở Bắc Kinh anh phát triển cũng rất tốt."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái, cô chỉ nhớ, trước kia anh cũng không thích Bắc Kinh, nói nhiều người, không khí không tốt, áp lực lớn, nhưng vì cô, anh mới đến. . .
Trong lúc Trần Tri Tri còn đang mải suy tư, Chu Đông yên lặng nhìn cô. Giữa bọn họ thật sự đã trở nên xa lạ, ngay cả lúc này, khi nói chuyện cũng trở nên gượng gạo, Chu Đông không muốn như vậy.
"Tri Tri." Chu Đông gọi cô, đợi cô ngẩng đầu lên anh nói: "Chúng ta bắt tay nhau một cái đi. Chia tay mình cũng vẫn có thể là bạn bè."
Trần Tri Tri ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt của anh bình tĩnh ôn hòa, cô sững sờ nói: "Anh không trách em sao?"
Chu Đông khẽ cười cười, "Làm sao anh lại trách em được chứ? Chia tay là do em nói ra, tất nhiên cũng bởi vì anh có những chỗ chưa tốt. Có lẽ chúng ta thật sự “hữu duyên vô phận”, nhưng anh tôn trọng quyết định của em."
Trần Tri Tri nhìn anh hồi lâu, đột nhiên trong lòng trào lên một nỗi chua xót, xông thẳng lên mắt cô, gần như muốn đốt cháy vành mắt.
... tại sao anh vẫn có thể bao dung với cô như vậy?
Cô chậm rãi đưa tay ra.
Bọn họ đã rất lâu rồi không có sự “thân thiết” như vậy. Khi bọn họ mới yêu nhau thì động tác thân mật đầu tiên chính là cầm tay nhau, anh chủ động cầm tay của cô, lập tức làm cho cô đỏ mặt, nghe thấy được tiếng trái tim mình đập xao động trong lồng ngực. Rõ ràng chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng giữa bàn tay nam nữ có sự khác nhau về tỷ lệ to nhỏ, mức độ thô ráp, đã tạo nên cho bọn họ cảm giác hấp dẫn giữa bộ phận thân thể của hai người khác giới trong buổi ban đầu.
Cô vẫn nhớ, bàn tay của anh rất ấm áp rất bao dung. Mùa hạ, họ tản bộ ở dưới bóng cây trong trường vườn, khi mùa đông tới, anh nắm tay tay cô đầy kiêu ngạo, đi dạo trên đường cái, một tay cầm tay cô, tay kia cầm một ly trà sữa nóng.
Thế nhưng cũng là một cái bắt tay, lại là lời nói thay cho bọn họ, sau này hai người chỉ là "bạn bè" .
Trần Tri Tri chợt cảm thấy mình trở nên mềm yếu. Để đi đến ngày hôm nay, trước kia cô đã phải lựa chọn rất lâu mới có được quyết định ấy... Đột nhiên cô cảm thấy không biết sau này liệu mình có thể chịu nỗi không?
Rời khỏi anh, cô trở thành "bạn bè bình thường" với anh, thỉnh thoảng gặp thì nói chuyện phiếm, chào hỏi nhau vài câu, cô sẽ không còn có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với anh nữa, cô cũng không thể kể khổ với anh hoặc là oán trách anh nữa, cô không thể được nghe anh vỗ về mình, dịu dàng gọi tên mình nữa... đột nhiên Trần Tri Tri rút tay trở lại.
Không biết tại sao, giờ khắc này cô không thể nào làm cho mình trở lại hoàn toàn bình tĩnh được. Đột nhiên cô nhớ tới trước kia đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết nào đó một câu: đau thương được miêu tả như thế nào... Đau thương tựa như cái chết, khi bạn nghe được tin người khác người chết, trong lòng đang bình thản chợt như rơi bộp xuống một cái, nhưng phải qua một thời gian rất lâu sau đó, khi rất cần đến người đó, hoặc là đến sống tại nơi mà người kia đã sống mới có thể hoàn toàn cảm nhận được: A, hóa ra người đó đã không còn ở đây nữa.
Cũng không bao giờ ... còn tồn tại ở trên đời này nữa, bạn sẽ không còn được gặp người đó, bạn cũng không thể nào còn được nói chuyện với người đó được nữa. Phải trải qua mấy lần như thế, thì đến giây phút đó bạn mới có thể cảm nhận được, đó là đau thương.
Cái cảm giác đó giống như màu đen của mực nước nhuộm dần nhuộm dần màu trắng của giấy tuyên (một loại giấy dùng để viết tranh chữ), giống như nhìn thấy hoàng hôn đầy rực rỡ huy hoàng trước khi chìm vào bóng đêm đen đặc mà lại không thể nào giữ lại được.
Trần Tri Tri cúi đầu, muốn giải thích nhưng cuối cùng cô lại không sao nói ra được một chữ. Chu Đông khẽ cười: "Không sao đâu."
"Ấy này này, Tri Tri, cháu đã mang hết đồ đi rồi sao. Dì đã tới chậm rồi!" Bà chủ nhà vừa vào cửa liền kêu lên đầy kinh ngạc. Chu Đông quay đầu về phía bà, "Vâng, chúng tôi đã chuyển đi xong rồi."
Trần Tri Tri cũng đã chỉnh đốn lại tâm trạng của mình: "Đúng rồi, dì chủ nhà, dì nhìn xem có thiếu cái gì hay không !"
Dãy đèn đường hai bên đường cái nhanh chóng vụt qua.
Trần Tri Tri ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ xe đến xuất thần.
... rốt cục cô đã chuyển đi, rời khỏi gian phòng ấy. Nhưng tại sao trong lòng cô không một chút nhẹ nhõm, tâm trạng cũng không hề thấy thoải mái, trong đầu cô chỉ tràn đầy hình ảnh Chu Đông khi anh nói chuyện với cô.
Cô cho rằng sau khi mình rời khỏi căn phòng mà khắp nơi đều tràn ngập bóng dáng của anh thì tâm trạng sẽ được thư thái hơn một chút, tự nhiên hơn một chút; cho rằng sau khi ít gặp anh hơn, bản thân cô cũng có thể từ từ quên được anh, nhưng kết quả lại hoàn toàn không như vậy.
Khi cô chính thức vạch rõ giới hạn với anh, rốt cục anh cũng lựa chọn chia tay trong hòa bình. Nhưng sau đó cô cảm thấy trái tim mình tràn đầy sự mất mát, tựa như đã đánh mất một vật gì đó rất tuyệt vời, dường như lúc này một phần trái tim cô đã bị anh mang đi, không sao tìm về được nữa.
Từng nghe người ta nói, yêu một người có cảm giác thế nào? Nó na ná kiểu như bạn đột nhiên vừa có xương sườn mềm, lại vừa có lớp áo giáp bọc bên ngoài.
Hiện giờ cô cảm thấy toàn bộ lớp áo giáp bọc bên ngoài của cô đã không còn, mà tất cả chỉ còn là xương sườn mềm.
Cuộc sống hàng ngày với Khâu Đình thật ra thì cũng rất thoải mái, hai cô gái ở cùng một chỗ, cùng nhau cười cười nói nói, cảm giác cũng rất tốt. Chỉ là, có rất nhiều thói quen mới cần phải thích ứng, rất nhiều thứ cũng phải được phân chia rõ ràng, quy định cũng phải nói rõ ràng.
Trần Tri Tri không quan tâm đến những thứ này, cô cố gắng cưỡng ép bản thân mình để thích ứng với cuộc sống mới.
Cô nhẫn tâm xóa hết tất cả mọi cuộc trò chuyện, mọi ghi chép lẫn tin nhắn của bọn họ, nhất định không ngó ngàng gì đến hình đại diện với chữ ký của anh, không gian của anh, Blogging của anh, tất cả những gì của anh... Cô ngăn cách anh ở bên ngoài thế giới của mình, cố gắng để không còn qua lại với nhau dù chỉ là chút ít, để không còn quấy nhiễu thế giới của nhau nữa.
Sự thật đã chứng minh, cô làm như vậy quả thật đã có hiệu quả.
Khoảng gần một tháng sau đó, cô đã bình tĩnh trở lại rất nhiều, cảm giác đau lòng của lần chia tay ngày trước cũng dần dần nhạt đi, lúc cô lên QQ nhìn thấy anh cũng login, cô chỉ quét nhìn qua một vòng, rồi nhanh chóng bỏ qua.