Chu Đông nhìn Trần Tri Tri đứng bất động hồi lâu liền hỏi: "Sao thế?"
"Không ..." Trần Tri Tri chỉ đáp lại bằng một từ ngắn ngủn, ôm Trần Qua Qua bước về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại, nắm lấy tay cầm ở cửa đẩy cửa ra. Nhưng cửa thật sự đã bị khóa lại rất chắc chắn, trên người cô cũng không có chiếc chìa khóa nhà.
"Không mang chìa khóa à?" dღđ。l。qღđ Tiếng của Chu Đông từ phía sau vọng đến.
Mãi sau Trần Tri Tri mới "Vâng" một tiếng. Cô xoay người lại, môi mím lại: "Lúc vừa rồi em nghĩ rằng sẽ đi ra rất nhanh rồi sẽ trở về nên chỉ tạm khép cửa một chút, không cầm chìa khóa theo."
"Còn có ai giữ chìa khóa dự phòng nữa không?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, kể từ khi bọn họ chia tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Chu Đông đã giao trả lại chìa khóa cho cô, nên chìa khóa chỉ có một mình cô giữ mà thôi.
"Em gọi điện thoại đi cho bà chủ nhà đi." Chìa khóa căn phòng này có ba chiếc, trừ cô và anh, bà chủ nhà cũng còn giữ một chiếc.
Chu Đông lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, kém bảy phút nữa là đến mười một giờ. Bà chủ nhà lại đang ở bên Thành Tây, cách nơi này của bọn họ hơi bị xa. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Muốn đi tới đây, tàu điện ngầm hay xe buýt đều không có, nếu thuê xe, đến nơi này cũng phải cần chừng nửa canh giờ.
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri một cái, cô không hề động đậy.
Nếu như lúc trước nhất định anh sẽ nói cô mấy câu, rằng làm việc luôn luôn cứ vội vội vàng vàng, vứt bừa bãi lung tung. Rõ ràng chỉ ở một mình, hơn nữa còn mặc cả áo ngủ đứng ở bên ngoài thế này, rồi lại còn ngay cả chìa khóa mà cũng không mang... Nhưng đôi môi anh chỉ giật giật, nhịn lại được những lời nói kia.
"Em vào đây." Anh vẫy vẫy tay.
Bước chân của Trần Tri Tri hơi ngập ngừng một chút, rồi mới đi tới.
Trên thực tế, điều này được gọi là phản ứng sinh lý của cô, mỗi lần cô gặp phải chuyện gì nghiêm trọng, cô sẽ theo thói quen mà nghe theo anh. Chu Đông gọi cô đi vào nhà sau đó đóng cửa lại: "Em đến ngồi nghỉ trên ghế sa lon một lát đi, để anh gọi điện thoại cho bà chủ cho thuê nhà."
Thấy Trần Tri Tri ôm Qua Qua ngồi lên ghế sa lon, Chu Đông mới bấm số điện thoại, đi vào phòng ngủ để gọi.
"... Ai dà, các cô cậu tuổi trẻ này, cả ngày đi sớm về trễ, tại sao có thể ngay cả cái chìa khóa cũng không nhớ mà mang đi chứ? Một người không mang theo, chứ đến cả hai người cũng đều không mang hay sao? Cậu xem lại một chút đi, cậu xem đi, khi không bây giờ lại muốn tôi phải tới sao? Tôi đã cho cô cậu thuê nhà mà lại còn phải lo lắng cho cô cậu nữa, cậu nói xem gần đây thế nào mà cô cậu lại luôn để xảy ra tình trạng thế này vậy? Còn cả cô gái nhỏ kia nữa, mấy ngày trước còn gọi điện thoại cho tôi hỏi số điện thoại của người sửa lại máy nước nóng. Cậu nói xem, tôi cũng đã chuyển đi được ba năm, làm sao còn có thể nhớ nhiều được như vậy? Bây giờ cũng chưa đến kỳ bảo dưỡng máy nước nóng, nhưng mà lúc ấy người ta cho tôi số điện thoại xong, nhưng bây giờ lại thay số khác, tôi đã sớm không tìm được rồi. Các cô cậu đành phải tốn tiền mà tìm người khác để bảo dưỡng lại thôi, hả."
Bên trong phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, Chu Đông lưu luyến nhìn ánh sáng của căn nhà ở lầu dưới qua cửa sổ.
"Dì, bên này không bị sao hết."
"Ai dà, vậy thì tôi an tâm rồi. Tính toán một chút, tôi cũng không muốn đã tối khuya thế này còn để cho hai người cô cầu ở đầu đường xó chợ, như vậy đi, để tôi bảo con tôi qua đưa cho cậu vậy, chỉ là phải mất tiền thuê xe..."
"Dì." Chu Đông cắt đứt lời nói của bà, "Đã trễ thế này, tôi thấy con trai của ngài cũng không có phương tiện, nếu không thì để ngày mai tôi tới tìm ngài để lấy chìa khóa đi."
"... Ngày mai có thể không? Vậy tối hôm nay hai người ở đâu?"
"Chúng tôi có bạn sống ở bên cạnh."
"Ai dà, vậy là được rồi. Tôi đã nghĩ đột nhiên cậu gọi điện thoại cho tôi trễ thế này, chắc là hai người rất nóng ruột nữa đấy... Ngày mai, ngày mai nhé, ngày mai tôi ở nhà cả ngày, cậu đến lúc nào cũng được, cậu tới nhé!"
"Vâng, vậy cám ơn dì, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại trước cho dì!"
"Được, được."
Chu Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Tri Tri đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bất giác ngón tay cái hơi vuốt vuốt lên màn hình điện thoại di động một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
"Em uống nước đi." Chu Đông rót một ly nước chanh cho cô.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Bà chủ nhà nói thế nào?"
"Hôm nay đã quá muộn, bà ấy không đến được."
Ánh mắt Trần Tri Tri lộ ra vẻ thất vọng, móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại quả táo màu trắng, "Để em gọi thêm cho bà ấy một cuộc điện thoại nữa."
"Em có gọi thêm cho bà ấy mấy cuộc điện thoại nữa cũng vậy thôi. Bà chủ nhà tuổi tác đã cao như vậy, lại còn muộn thế này nữa, đúng là cũng không có phương tiện nào để bà ấy tới đây."
"Vậy còn con trai của bà ấy..."
"Bà ấy nói con trai của bà ấy vẫn chưa về nhà, con dâu lại mang thai, không có phương tiện ra ngoài."
Trần Tri Tri cúi đầu, cầm điện thoại di động không biết nên nói gì. Qua Qua vốn dĩ lúc Chu Đông gọi điện thoại, lúc nào cũng nằm ở trên đùi Trần Tri Tri để ngủ, vậy mà động tác lúc Trần Tri Tri móc điện thoại di động ra đã làm cho cô nàng thức tỉnh. Vào lúc này, nó nhìn thấy hai người kia không ai nói lời nào, lại từ từ nằm trở về, đôi mắt tròn trên cái đầu nhỏ màu nâu dần dần khép lại.
Trần Tri Tri đưa tay vuốt vuốt lưng của nó, hôm nay nó cũng mệt mỏi rồi.
"Em ở nơi này ở một đêm, ngày mai anh sẽ đến lấy chìa khóa cho em." Chu Đông đề nghị.
Trần Tri Tri trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên: "Làm phiền anh rồi." Thật ra thì cô cũng không bằng lòng lắm, nhưng bây giờ dường như cũng không còn biện pháp nào khác.
"Không cần phải khách khí như thế." Chu Đông nắm chặt điện thoại di động, "Chỉ có điều, hình như ở đây không có chăn dự phòng, để anh đi xem trước một chút."
Chu Đông đi vào phòng ngủ, Trần Tri Tri ngồi đợi ở trong phòng khách một lát, cảm thấy chẳng có chuyện gì để làm, nên cũng đi vào phòng ngủ. Vừa vào đến cửa phòng ngủ, cô thấy Chu Đông đang lôi một cái thảm mỏng từ trong tủ quần áo ra để ở trên giường, nhìn thấy cô đi tới, anh liền nghiêng đầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn"Đồ anh mang theo cũng không nhiều lắm, chỉ còn thừa một cái thảm mỏng này thôi."
"Oh." Trần Tri Tri nhẹ nhàng lên tiếng, "Không sao hết, cũng không cần thiết lắm đâu."
"Đợi chút nữa mở máy điều hòa không khí ra là được rồi."
Chu Đông định trải tấm thảm đó ra,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Trần Tri Tri cũng tiến tới giúp một tay, trong lúc lộn xộn ngón tay của hai người vô ý đụng vào nhau một cái. Tay Trần Tri Tri giống như trái táo khô cuối mùa thu, tựa như bị điện giật liền rụt lại, theo thói quen cô lại giấu vào sau lưng.
Chu Đông liếc mắt nhìn động tác của cô một cái, rồi sau đó đưa mắt nhìn lướt qua mặt mũi của cô.
... cô cúi đầu, không lên tiếng, nhưng cũng không nhìn anh.
Theo vị trí hiện tại thì thấy, anh đứng ở cuối giường ngay gần cửa, mà cô lại đứng ở góc bên trái của chiếc giường, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn căn bản không ở cùng một chỗ. Đầu gối của cô rõ ràng chỉ đứng cách cái nệm có một bước nhỏ nhưng lại cứ lui về phía sau, dứt khoát duy trì khoảng cách ít nhất là một cánh tay. Bộ dạng bất an mất tự nhiên này tựa như một cô gái nhỏ mới tới làm khách trong nhà người khác chỉ sợ làm cho chủ nhà không vui, hoặc là đang cố gắng muốn tránh khỏi lúng túng.
Chu Đông quay đầu lại, hai tay hai tay giũ tung chiếc thảm mỏng đó ra, giọng nói không chút cảm xúc: "Em đi ra ngoài đi, ở đây có anh là được rồi."
"Vâng..." Trần Tri Tri trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu rời đi thật.
Chu Đông cúi đầu nắm lấy hai góc thảm, nhìn chiếc thảm đỏ trải trên giường, trong lòng không khỏi nổi lên chút buồn phiền.
Lúc Chu Đông ôm chăn từ phòng bên trong đi ra, thấy Trần Tri Tri vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, tựa như đang ngẩn người. Lúc bình thường không có chuyện gì để làm, cô hay ngồi ngẩn người ra như thế.
Thỉnh thoảng cô cứ ngây ngẩn ra như vậy, đến anh cũng không biết trong cái đầu nhỏ như quả dưa kia đang suy nghĩ gì.
Thí dụ như khi nói chuyện nói bọn họ chia tay chẳng hạn, tại sao cô lại có thể đột nhiên hạ một quyết định lớn như vậy, hơn nữa còn rất quả quyết? Nhưng Chu Đông cũng biết, thật ra mình cũng có lỗi. Việc anh giam cô lại, chính là một trong những lỗi lớn nhất mà anh đã làm.
Trần Tri Tri nghe tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Chu Đông đã ở phía sau.
Anh ôm chăn đệm ra, thả vào trên ghế sa lon, "Em vào bên trong ngủ đi, anh ngủ trên ghế sa lon."
Trần Tri Tri thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh cô liền cự tuyệt luôn, "Không cần đâu..."
Chu Đông trực tiếp trải chăn gối ra ở trên ghế sa lon, không để ý đến cô.
Đây là dấu hiệu tức giận. Bình thường anh rất ôn hòa, rất dịu dàng, có thể dễ dàng tha thứ tất cả sự nũng nịu lẫn đại khái của cô, chỉ khi nào cô chọc anh tức giận thì anh sẽ không để ý tới cô nữa.
Trần Tri Tri quan sát vẻ mặt nhìn nghiêng không nói một lời của anh, không biết tại sao bỗng nhiên cô thấy khiếp sợ. Cô đứng dậy: "Vậy em đi vào ngủ bên trong vậy..."
Cô đang xoay người định bước đi, Chu Đông đứng lên, "Anh nấu chút gì ăn khuya, em có ăn không?"
Trần Tri Tri quay đầu lại, "... Em không ăn đâu, quá muộn rồi, em phải đi ngủ đây." Ngừng một lát, côngoắc ngoắc tay, "Chúc ngủ ngon."
"Ừ, chúc em ngủ ngon."
Cô đi vào phòng, sau đó móc cửa phòng lại, lúc này Chu Đông mới thu hồi ánh mắt.
Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây của đồng hồ treo trong phòng khách thong dong tích tắc từng tiếng từng tiếng.
Chu Đông ngồi ở trên ghế sa lon, hai cùi chỏ gác lên trên hai đầu gối, cánh tay rũ xuống, mười đầu ngón tay áp vào nhau, cũng không biết qua bao lâu, khi ngẩng đầu nhìn, đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười một giờ 25 phút . Anh không muốn nấu mì, đứng dậy đi tới ban công phòng khách cất quần áo.
Ra khỏi phòng tắm, tâm tình của anh đã khá hơn nhiều. Anh đang dùng khăn lông lau tóc, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra.
Trần Tri Tri thò nửa người ra bên ngoài cửa: "Em muốn hỏi anh một chút, anh có sạc điện thoại ở đây không? Điện thoại di động của em hết pin rồi."
"Ở trong ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ ở cạnh giường ấy." Chu Đông vừa lau tóc vừa nói, cất bước vào phòng ngủ, kéo chiếc ngăn kéo ra, lấy ra chiếc sạc pin điện thoại đưa cho cô.
"Oh, cám ơn anh." Trần Tri Tri đứng ở bên cạnh anh nhận lấy cái sạc pin.
"Điện thoại di động của anh có phải dùng cái này không? Em phải dùng nó cả đêm đấy." Trần Tri Tri giơ giơ chiếc sạc pin điện thoại trong tay lên, lúc này cô mới phát hiện ra bọn họ đang đứng rất gần nhau, đều đứng ở đầu giường bên này.
Đêm khuya vắng vẻ, không gian trong phòng lúc này thật ấm áp, bên cạnh còn có chiếc giường lớn màu nâu với hoa văn hình chữ nhật. Anh vừa mới tắm rửa, đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên cổ quàng một cái khăn lông. Mái tóc ẩm ướt đen nhánh dưới ánh sáng đèn huỳnh quang ánh lên sáng bóng, bóng dáng cao lớn của anh gần như bao phủ hoàn toàn lên cô. Trên người anh, mùi thơm của sữa tắm tựa như cũng theo nhiệt độ cơ thể anh tỏa lan ra.
Trần Tri Tri cúi đầu, nhìn chiếc sạc điện thoại trong tay, muốn phá tan bầu không khí này: "A... Em..."
Đột nhiên Chu Đông vươn tay ra, mặc dù anh không hề chạm vào cô, nhưng anh lại vòng quanh thân thể cô vào giữa bản thân mình với vách tường và đầu giường. Bởi vì có sự chênh lệch về độ cao của thân hình, nên mắt anh có thể dễ dàng nhìn xuống cô ở phía dưới. Nhìn cô ở đối diện, gương mặt trắng noãn, chóp mũi mượt mà, đôi môi mềm mại màu đỏ tươi, còn có bộ ngực nhô ra nữa...
Anh không khỏi áp lại gần cô, muốn kề bên cô thật chặt. Dưới sự bức bách của anh Trần Tri Tri chỉ có thể lui người về phía sau, sau đó dựa lưng vào đầu giường, cô cơ bản đã không còn đường lui nữa rồi.
Anh cũng không lập tức áp sát gần hơn nữa, chỉ có hơi thở ngày càng thêm nóng rực, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn xuống cô. Anh hơi nghiêng mặt sang bên, môi dời xuống dưới, thấp đến độ gần như sắp đụng vào chóp mũi của cô.
Hai cái chân nhỏ của Trần Qua Qua bám vào trên thành giường, nghiêm túc nhìn hai người.
Chu Đông có chút không thể tin nhìn màn hình một lúc lâu mới chợt phản ứng lại được. Anh đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài cửa kính của công ty, tới khúc quanh trong thang lầu mới ấn nút nhận cuộc gọi, trong giọng nói lại có chút căng thẳng, "A lô."
Phía bên Trần Tri Tri yên lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Là em."
Đương nhiên anh biết đó là cô, vô cùng biết giờ khắc này chỉ có cô, "Anh biết."
"A... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em muốn hỏi anh rằng... khoảng bao lâu nữa thì anh trở lại?"
Chu Đông ngó nhìn vào trong góc, nơi này một màu đen thui. Chu Đông chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động mới lờ mờ thấy vách tường tuyết trắng. Anh dùng tay trái chống vào vách tường, còn tay phải nắm thật chặt lấy điện thoại di động, khóe miệng gần như cũng sắp không nhịn được nụ cười vui vẻ, "Khoảng chừng mười giờ rưỡi đêm, có chuyện gì không?"
"... Qua Qua kêu đã lâu rồi. Anh vẫn chưa về nhà, nó cào cửa, anh có chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống cho nó không? Em cảm thấy nó cào cửa có chút gấp gáp, có phải là nó đói bụng hay không?"
Chu Đông nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Anh hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn có cô bé Trần Qua Qua kia.
Bên kia truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, mãi lâu sau anh mới khẽ hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Gâu gâu gâu..." . Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Qua Qua sủa xa xa.
"Qua Qua, ngoan nào." Là giọng của cô, đầy dịu dàng và ngập tràn sự vỗ về, thì ra cô vẫn đang ở bên ngoài cánh cửa với Trần Qua Qua.
"Có chứ. Buổi sáng khi ra ngoài anh đã chuẩn bị cho nó rất nhiều thức ăn cho chó và nước rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Chu Đông xoay người lại, dựa lưng vào vách tường, nhìn chằm chằm ra phía trước đang giăng đầy màu đen.
Bên kia không có tiếng trả lời. Chu Đông biết, nếu như kết quả mà cô không hài lòng, sẽ dễ dàng lâm vào sự im lặng lúng túng như vậy.
"Anh sắp về đây. Dù sao việc trong công ty cũng sắp làm xong rồi."
"... Sẽ không làm em bị muộn chứ?"
"Không đâu."
"Tốt quá, cám ơn em."
Cám ơn? Giữa bọn họ từ khi nào đã trở nên khách khí như vậy?
"... Vậy cứ như thế nhé."
"Được rồi."
Anh nghe thấy trong điện thoại di động âm thanh tút tút của cuộc gọi đã kết thúc. Khi đặt điện thoại di động xuống đúng vị trí cũ ở trên mặt bàn, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó, cho đến khi màn hình tắt hoàn toàn.
Chu Đông nhìn thấy Trần Tri Tri ở cửa.
Cô ngồi chồm hổm ở đó nói chuyện với Trần Qua Qua qua cánh cửa.
Dường như cô đã tắm rửa qua, tóc có chút ướt, trên người đã mặc chiếc áo ngủ màu trắng bằng vải bông, trên chân đang đi một đôi dép lông có hình con thỏ. Cả người cô ngồi chồm hổm ở nơi đó bộ dạng cực kỳ giống con thỏ nhỏ mập mạp đáng yêu.
Cũng đúng, nick của cô trên QQ là thỏ nhỏ mập map.
Nghe thấy tiếng động cô quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, mà Qua Qua lại rất thính liền kêu ư ử, móng cào vào cửa nhanh hơn. Trần Tri Tri nói với cô bé một câu: "Đừng sốt ruột", rồi mới đứng lên nói: "Thật xin lỗi, đã làm phiền anh."
Chu Đông bước chân lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa ra: "Không sao."
Cửa vừa mở ra, Trần Qua Qua nhào ra tựa như bay vậy, nhảy vọt lại ôm dính lấy Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri ngồi xổm người xuống, cố gắng ôm lấy Qua Qua, nhưng Qua Qua vẫn nhảy lên nhảy xuống... loại động vật này sợ nhất là bị cô độc, bị giam cầm. Một hồi sau, nhìn thấy người quen nó lập tức trở nên kích động dị thường.
"Qua Qua ngoan, Qua Qua ngoan, đừng cào nữa mà. Ai chà..."
Trần Tri Tri rụt tay lại, nguyên nhân là do Trần Qua Qua trong lúc vô tình đã cào rách da. Rất nhanh, Trần Qua Qua liền bị người to lớn kia mạnh mẽ túm lấy xách bỏ qua một bên.
Tiếp đó Chu Đông ngồi xổm xuống, cầm tay của cô quan sát: “Em không sao chứ?"
Ngữ điệu của anh cực kỳ khẩn trương, không cần phải bàn cãi.
Trần Tri Tri giương mắt nhìn anh một chút rồi lại cúi mặt xuống: "Không sao đâu."
Chu Đông nhìn cô.
Bởi vì cô mới vừa tắm rửa cho nên toàn thân cô từ trên xuống dưới đều có mùi thơm nhàn nhạt, cô rất thích dùng loại sữa tắm hương cỏ Lavender, dầu gội đầu của cô cũng luôn dùng loại có mùi hương nhẹ nhàng, lúc này mùi thơm ấy theo mái tóc còn ướt của cô chui vào trong khoang mũi của anh.
Có lẽ là do ánh đèn nên nhìn gương mặt trắng noãn của cô có nét gì đó giống giống trẻ con cực kỳ, thỉnh thoảng cô lại chớp chớp hàng mi dài êm ái lạ thường.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy dường như không được hay lắm.
Trần Tri Tri vừa định ngẩng đầu lên nói chuyện, đột nhiên anh ôm chặt lấy mặt của cô, đôi môi liền áp tới luôn.
Anh mài lên mặt của cô rất mãnh liệt, trong anh đang đầy lửa giận, anh đang rất tức giận. Giận cô đã không coi trọng anh, không quan tâm đến anh, cô cứ xử với anh rất tao nhã, đầy lễ độ nhưng cũng rất khách khí; anh giận cô không chịu thân mật với anh, giận cô cứ muốn vạch rõ giới hạn tất cả mọi thứ với anh...
Anh vốn nên hận cô, nhưng giờ phút này vì sao anh lại cảm thấy mình mình yêu cô đến thế?
Chu Đông dần dần buông lỏng tay và đôi môi, cô lại trốn tránh cái nhìn của anh.
Đột nhiên phía dưới chân, một bóng dáng nhỏ bé màu nâu đã luồn qua rất nhanh, trực tiếp lao đến nơi khúc quanh của thang lầu. Trần Tri Tri sợ hãi bật kêu lên: "Qua Qua!" Cô định đuổi theo thì lại bị Chu Đông kéo lại, "Em đừng đi, để anh đuổi theo nó."
Chạy mấy bước anh lại dừng lại nói: "Còn nữa, em hãy vào trong phòng đi, đừng ở bên ngoài."
"Thịch thịch thịch." Chu Đông chạy nhanh xuống lầu.
Trần Tri Tri nhìn theo chốc lát, rồi xoay người vào trong phòng Chu Đông.
Bật đèn.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, nhưng không lập tức đi vào ngay.
Chợt nhìn quanh một cái, phòng khách được bố trí theo phong cách tĩnh lặng mà tao nhã thanh lịch. Tường nhà màu trắng làm nổi bật bộ bàn ghế ghế sa lon màu nâu, sàn nhà trải một tấm thảm màu đỏ sậm, bàn trà bằng thủy tinh trong suốt ở kê sát vào vách tường, phía trên cao treo chiếc ti vi, phía đối diện là một cửa sổ được che kín bằng một chiếc rèm dầy cộm nặng nề, màu vàng sẫm có hoa văn để thõng thẳng xuống, bên cạnh để một chậu hoa nhỏ thân cây mảnh dẻ.
Phong cách của anh vẫn trước sau như một, luôn sạch sẽ mà đơn giản .
Trần Tri Tri đi vào mấy bước, thấy trên bàn trà trước ti vi đặt một túi bánh bao ăn còn thừa lại cùng một lon bia Thanh Đảo. Có một ít mảnh vụn bánh bao ở trên mặt bàn trà, cạnh đó là cái móc kéo lon bia.
Trần Tri Tri bước vào thêm mấy bước, phát hiện trong phòng khách của anh hơi trống trải, không bày biện qua bất kỳ một đồ dùng cá nhân nào. Hẳn là cái bàn này anh dùng để làm bàn ăn, được lau sạch sẽ như mới, tất cả ghế cũng được đẩy vào. Còn trên bàn viết kê bên cạnh mà anh dùng làm bàn làm việc chỉ đặt một chiếc laptop phiên bản mới nhất đã khép lại, bên cạnh là một ly thủy tinh nước còn một nửa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri đứng bất động hồi lâu liền hỏi: "Sao thế?"
"Không ..." Trần Tri Tri chỉ đáp lại bằng một từ ngắn ngủn, ôm Trần Qua Qua bước về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại, nắm lấy tay cầm ở cửa đẩy cửa ra. Nhưng cửa thật sự đã bị khóa lại rất chắc chắn, trên người cô cũng không có chiếc chìa khóa nhà.
"Không mang chìa khóa à?" dღđ。l。qღđ Tiếng của Chu Đông từ phía sau vọng đến.
Mãi sau Trần Tri Tri mới "Vâng" một tiếng. Cô xoay người lại, môi mím lại: "Lúc vừa rồi em nghĩ rằng sẽ đi ra rất nhanh rồi sẽ trở về nên chỉ tạm khép cửa một chút, không cầm chìa khóa theo."
"Còn có ai giữ chìa khóa dự phòng nữa không?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, kể từ khi bọn họ chia tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Chu Đông đã giao trả lại chìa khóa cho cô, nên chìa khóa chỉ có một mình cô giữ mà thôi.
"Em gọi điện thoại đi cho bà chủ nhà đi." Chìa khóa căn phòng này có ba chiếc, trừ cô và anh, bà chủ nhà cũng còn giữ một chiếc.
Chu Đông lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, kém bảy phút nữa là đến mười một giờ. Bà chủ nhà lại đang ở bên Thành Tây, cách nơi này của bọn họ hơi bị xa. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Muốn đi tới đây, tàu điện ngầm hay xe buýt đều không có, nếu thuê xe, đến nơi này cũng phải cần chừng nửa canh giờ.
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri một cái, cô không hề động đậy.
Nếu như lúc trước nhất định anh sẽ nói cô mấy câu, rằng làm việc luôn luôn cứ vội vội vàng vàng, vứt bừa bãi lung tung. Rõ ràng chỉ ở một mình, hơn nữa còn mặc cả áo ngủ đứng ở bên ngoài thế này, rồi lại còn ngay cả chìa khóa mà cũng không mang... Nhưng đôi môi anh chỉ giật giật, nhịn lại được những lời nói kia.
"Em vào đây." Anh vẫy vẫy tay.
Bước chân của Trần Tri Tri hơi ngập ngừng một chút, rồi mới đi tới.
Trên thực tế, điều này được gọi là phản ứng sinh lý của cô, mỗi lần cô gặp phải chuyện gì nghiêm trọng, cô sẽ theo thói quen mà nghe theo anh. Chu Đông gọi cô đi vào nhà sau đó đóng cửa lại: "Em đến ngồi nghỉ trên ghế sa lon một lát đi, để anh gọi điện thoại cho bà chủ cho thuê nhà."
Thấy Trần Tri Tri ôm Qua Qua ngồi lên ghế sa lon, Chu Đông mới bấm số điện thoại, đi vào phòng ngủ để gọi.
"... Ai dà, các cô cậu tuổi trẻ này, cả ngày đi sớm về trễ, tại sao có thể ngay cả cái chìa khóa cũng không nhớ mà mang đi chứ? Một người không mang theo, chứ đến cả hai người cũng đều không mang hay sao? Cậu xem lại một chút đi, cậu xem đi, khi không bây giờ lại muốn tôi phải tới sao? Tôi đã cho cô cậu thuê nhà mà lại còn phải lo lắng cho cô cậu nữa, cậu nói xem gần đây thế nào mà cô cậu lại luôn để xảy ra tình trạng thế này vậy? Còn cả cô gái nhỏ kia nữa, mấy ngày trước còn gọi điện thoại cho tôi hỏi số điện thoại của người sửa lại máy nước nóng. Cậu nói xem, tôi cũng đã chuyển đi được ba năm, làm sao còn có thể nhớ nhiều được như vậy? Bây giờ cũng chưa đến kỳ bảo dưỡng máy nước nóng, nhưng mà lúc ấy người ta cho tôi số điện thoại xong, nhưng bây giờ lại thay số khác, tôi đã sớm không tìm được rồi. Các cô cậu đành phải tốn tiền mà tìm người khác để bảo dưỡng lại thôi, hả."
Bên trong phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, Chu Đông lưu luyến nhìn ánh sáng của căn nhà ở lầu dưới qua cửa sổ.
"Dì, bên này không bị sao hết."
"Ai dà, vậy thì tôi an tâm rồi. Tính toán một chút, tôi cũng không muốn đã tối khuya thế này còn để cho hai người cô cầu ở đầu đường xó chợ, như vậy đi, để tôi bảo con tôi qua đưa cho cậu vậy, chỉ là phải mất tiền thuê xe..."
"Dì." Chu Đông cắt đứt lời nói của bà, "Đã trễ thế này, tôi thấy con trai của ngài cũng không có phương tiện, nếu không thì để ngày mai tôi tới tìm ngài để lấy chìa khóa đi."
"... Ngày mai có thể không? Vậy tối hôm nay hai người ở đâu?"
"Chúng tôi có bạn sống ở bên cạnh."
"Ai dà, vậy là được rồi. Tôi đã nghĩ đột nhiên cậu gọi điện thoại cho tôi trễ thế này, chắc là hai người rất nóng ruột nữa đấy... Ngày mai, ngày mai nhé, ngày mai tôi ở nhà cả ngày, cậu đến lúc nào cũng được, cậu tới nhé!"
"Vâng, vậy cám ơn dì, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại trước cho dì!"
"Được, được."
Chu Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Tri Tri đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bất giác ngón tay cái hơi vuốt vuốt lên màn hình điện thoại di động một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
"Em uống nước đi." Chu Đông rót một ly nước chanh cho cô.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Bà chủ nhà nói thế nào?"
"Hôm nay đã quá muộn, bà ấy không đến được."
Ánh mắt Trần Tri Tri lộ ra vẻ thất vọng, móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại quả táo màu trắng, "Để em gọi thêm cho bà ấy một cuộc điện thoại nữa."
"Em có gọi thêm cho bà ấy mấy cuộc điện thoại nữa cũng vậy thôi. Bà chủ nhà tuổi tác đã cao như vậy, lại còn muộn thế này nữa, đúng là cũng không có phương tiện nào để bà ấy tới đây."
"Vậy còn con trai của bà ấy..."
"Bà ấy nói con trai của bà ấy vẫn chưa về nhà, con dâu lại mang thai, không có phương tiện ra ngoài."
Trần Tri Tri cúi đầu, cầm điện thoại di động không biết nên nói gì. Qua Qua vốn dĩ lúc Chu Đông gọi điện thoại, lúc nào cũng nằm ở trên đùi Trần Tri Tri để ngủ, vậy mà động tác lúc Trần Tri Tri móc điện thoại di động ra đã làm cho cô nàng thức tỉnh. Vào lúc này, nó nhìn thấy hai người kia không ai nói lời nào, lại từ từ nằm trở về, đôi mắt tròn trên cái đầu nhỏ màu nâu dần dần khép lại.
Trần Tri Tri đưa tay vuốt vuốt lưng của nó, hôm nay nó cũng mệt mỏi rồi.
"Em ở nơi này ở một đêm, ngày mai anh sẽ đến lấy chìa khóa cho em." Chu Đông đề nghị.
Trần Tri Tri trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên: "Làm phiền anh rồi." Thật ra thì cô cũng không bằng lòng lắm, nhưng bây giờ dường như cũng không còn biện pháp nào khác.
"Không cần phải khách khí như thế." Chu Đông nắm chặt điện thoại di động, "Chỉ có điều, hình như ở đây không có chăn dự phòng, để anh đi xem trước một chút."
Chu Đông đi vào phòng ngủ, Trần Tri Tri ngồi đợi ở trong phòng khách một lát, cảm thấy chẳng có chuyện gì để làm, nên cũng đi vào phòng ngủ. Vừa vào đến cửa phòng ngủ, cô thấy Chu Đông đang lôi một cái thảm mỏng từ trong tủ quần áo ra để ở trên giường, nhìn thấy cô đi tới, anh liền nghiêng đầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn"Đồ anh mang theo cũng không nhiều lắm, chỉ còn thừa một cái thảm mỏng này thôi."
"Oh." Trần Tri Tri nhẹ nhàng lên tiếng, "Không sao hết, cũng không cần thiết lắm đâu."
"Đợi chút nữa mở máy điều hòa không khí ra là được rồi."
Chu Đông định trải tấm thảm đó ra,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Trần Tri Tri cũng tiến tới giúp một tay, trong lúc lộn xộn ngón tay của hai người vô ý đụng vào nhau một cái. Tay Trần Tri Tri giống như trái táo khô cuối mùa thu, tựa như bị điện giật liền rụt lại, theo thói quen cô lại giấu vào sau lưng.
Chu Đông liếc mắt nhìn động tác của cô một cái, rồi sau đó đưa mắt nhìn lướt qua mặt mũi của cô.
... cô cúi đầu, không lên tiếng, nhưng cũng không nhìn anh.
Theo vị trí hiện tại thì thấy, anh đứng ở cuối giường ngay gần cửa, mà cô lại đứng ở góc bên trái của chiếc giường, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn căn bản không ở cùng một chỗ. Đầu gối của cô rõ ràng chỉ đứng cách cái nệm có một bước nhỏ nhưng lại cứ lui về phía sau, dứt khoát duy trì khoảng cách ít nhất là một cánh tay. Bộ dạng bất an mất tự nhiên này tựa như một cô gái nhỏ mới tới làm khách trong nhà người khác chỉ sợ làm cho chủ nhà không vui, hoặc là đang cố gắng muốn tránh khỏi lúng túng.
Chu Đông quay đầu lại, hai tay hai tay giũ tung chiếc thảm mỏng đó ra, giọng nói không chút cảm xúc: "Em đi ra ngoài đi, ở đây có anh là được rồi."
"Vâng..." Trần Tri Tri trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu rời đi thật.
Chu Đông cúi đầu nắm lấy hai góc thảm, nhìn chiếc thảm đỏ trải trên giường, trong lòng không khỏi nổi lên chút buồn phiền.
Lúc Chu Đông ôm chăn từ phòng bên trong đi ra, thấy Trần Tri Tri vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, tựa như đang ngẩn người. Lúc bình thường không có chuyện gì để làm, cô hay ngồi ngẩn người ra như thế.
Thỉnh thoảng cô cứ ngây ngẩn ra như vậy, đến anh cũng không biết trong cái đầu nhỏ như quả dưa kia đang suy nghĩ gì.
Thí dụ như khi nói chuyện nói bọn họ chia tay chẳng hạn, tại sao cô lại có thể đột nhiên hạ một quyết định lớn như vậy, hơn nữa còn rất quả quyết? Nhưng Chu Đông cũng biết, thật ra mình cũng có lỗi. Việc anh giam cô lại, chính là một trong những lỗi lớn nhất mà anh đã làm.
Trần Tri Tri nghe tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Chu Đông đã ở phía sau.
Anh ôm chăn đệm ra, thả vào trên ghế sa lon, "Em vào bên trong ngủ đi, anh ngủ trên ghế sa lon."
Trần Tri Tri thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh cô liền cự tuyệt luôn, "Không cần đâu..."
Chu Đông trực tiếp trải chăn gối ra ở trên ghế sa lon, không để ý đến cô.
Đây là dấu hiệu tức giận. Bình thường anh rất ôn hòa, rất dịu dàng, có thể dễ dàng tha thứ tất cả sự nũng nịu lẫn đại khái của cô, chỉ khi nào cô chọc anh tức giận thì anh sẽ không để ý tới cô nữa.
Trần Tri Tri quan sát vẻ mặt nhìn nghiêng không nói một lời của anh, không biết tại sao bỗng nhiên cô thấy khiếp sợ. Cô đứng dậy: "Vậy em đi vào ngủ bên trong vậy..."
Cô đang xoay người định bước đi, Chu Đông đứng lên, "Anh nấu chút gì ăn khuya, em có ăn không?"
Trần Tri Tri quay đầu lại, "... Em không ăn đâu, quá muộn rồi, em phải đi ngủ đây." Ngừng một lát, côngoắc ngoắc tay, "Chúc ngủ ngon."
"Ừ, chúc em ngủ ngon."
Cô đi vào phòng, sau đó móc cửa phòng lại, lúc này Chu Đông mới thu hồi ánh mắt.
Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây của đồng hồ treo trong phòng khách thong dong tích tắc từng tiếng từng tiếng.
Chu Đông ngồi ở trên ghế sa lon, hai cùi chỏ gác lên trên hai đầu gối, cánh tay rũ xuống, mười đầu ngón tay áp vào nhau, cũng không biết qua bao lâu, khi ngẩng đầu nhìn, đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười một giờ 25 phút . Anh không muốn nấu mì, đứng dậy đi tới ban công phòng khách cất quần áo.
Ra khỏi phòng tắm, tâm tình của anh đã khá hơn nhiều. Anh đang dùng khăn lông lau tóc, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra.
Trần Tri Tri thò nửa người ra bên ngoài cửa: "Em muốn hỏi anh một chút, anh có sạc điện thoại ở đây không? Điện thoại di động của em hết pin rồi."
"Ở trong ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ ở cạnh giường ấy." Chu Đông vừa lau tóc vừa nói, cất bước vào phòng ngủ, kéo chiếc ngăn kéo ra, lấy ra chiếc sạc pin điện thoại đưa cho cô.
"Oh, cám ơn anh." Trần Tri Tri đứng ở bên cạnh anh nhận lấy cái sạc pin.
"Điện thoại di động của anh có phải dùng cái này không? Em phải dùng nó cả đêm đấy." Trần Tri Tri giơ giơ chiếc sạc pin điện thoại trong tay lên, lúc này cô mới phát hiện ra bọn họ đang đứng rất gần nhau, đều đứng ở đầu giường bên này.
Đêm khuya vắng vẻ, không gian trong phòng lúc này thật ấm áp, bên cạnh còn có chiếc giường lớn màu nâu với hoa văn hình chữ nhật. Anh vừa mới tắm rửa, đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên cổ quàng một cái khăn lông. Mái tóc ẩm ướt đen nhánh dưới ánh sáng đèn huỳnh quang ánh lên sáng bóng, bóng dáng cao lớn của anh gần như bao phủ hoàn toàn lên cô. Trên người anh, mùi thơm của sữa tắm tựa như cũng theo nhiệt độ cơ thể anh tỏa lan ra.
Trần Tri Tri cúi đầu, nhìn chiếc sạc điện thoại trong tay, muốn phá tan bầu không khí này: "A... Em..."
Đột nhiên Chu Đông vươn tay ra, mặc dù anh không hề chạm vào cô, nhưng anh lại vòng quanh thân thể cô vào giữa bản thân mình với vách tường và đầu giường. Bởi vì có sự chênh lệch về độ cao của thân hình, nên mắt anh có thể dễ dàng nhìn xuống cô ở phía dưới. Nhìn cô ở đối diện, gương mặt trắng noãn, chóp mũi mượt mà, đôi môi mềm mại màu đỏ tươi, còn có bộ ngực nhô ra nữa...
Anh không khỏi áp lại gần cô, muốn kề bên cô thật chặt. Dưới sự bức bách của anh Trần Tri Tri chỉ có thể lui người về phía sau, sau đó dựa lưng vào đầu giường, cô cơ bản đã không còn đường lui nữa rồi.
Anh cũng không lập tức áp sát gần hơn nữa, chỉ có hơi thở ngày càng thêm nóng rực, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn xuống cô. Anh hơi nghiêng mặt sang bên, môi dời xuống dưới, thấp đến độ gần như sắp đụng vào chóp mũi của cô.
Hai cái chân nhỏ của Trần Qua Qua bám vào trên thành giường, nghiêm túc nhìn hai người.