-“Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, em không biết yêu ai cả, em không biết làm gì cả…”
-“Đứa trẻ không có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực sự, không chịu nổi nữa…anh à, anh đừng đi nhé!”
Mình ôm chặt người ấy, trên người anh, không phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như cũ, mà là mùi bạc hà thoang thoảng. Anh đổi sửa tắm rồi chăng?
Đổi người yêu, đổi cả sữa tắm, hay đấy!
Nhưng mùi này, thơm nhẹ nhàng, dễ chịu.
Người yêu mới của anh, cũng vậy sao?
Mình càng ôm chặt, quyết không cho anh đi.
-“Nếu anh muốn, anh cứ cưới cô ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với cô ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được không, em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện âm thầm, em sẽ ngoan, miễn anh đừng bỏ em, xin anh…”
Anh không nói gì, chỉ ôm mình, thật chặt.
Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình đã không thấy cô độc.
Chẳng biết là mơ hay thật nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng anh, cảm giác quen thuộc vô cùng.
Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon tới thế.
Để sáng hôm sau tỉnh giấc, gần như chết sốc.
Anh đâu rồi?
Người đàn ông này? Ai đây?
Đầu óc choáng váng, chịu không lý giải được luôn, rõ ràng hôm qua là anh mà, sao lại biến thành người khác?
Hắn ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết?
Mình đạp cho hắn một chưởng. Hắn bị ngã nháo nhào, sau đó thấy lấy tay sờ sờ cái gì đó, hóa ra bị cận, lấy được kính rồi, đeo vào, lại nhìn mình chăm chú, đờ mờ, nhìn cái gì mà nhìn?
Nhưng mình cũng không quan tâm, vì mình còn đang để ý chuyện khác, mình hỏi.
-“Anh An đâu?”
Thấy hắn nheo mày, không nói gì.
-“Anh An đâu, anh ấy đâu? Anh ấy đi lâu chưa, đi từ lúc nào?”
Mình cứ lay hắn hỏi, hỏi tới hỏi lui, thấy hắn định nói gì đó, rồi lại không nói nữa, rốt cuộc, chỉ nhìn mình.
Mình càng rối loạn, hắn càng bình tĩnh.
Mình cuối cùng nhìn thấy vết xước trên trán hắn, mới ngợ ra, tối qua, thì ra, anh chưa từng xuất hiện.
-“Ăn gì?”
Hắn hỏi.
-“Anh là ai?”
-“Không nhớ anh là ai?”
-“Anh là ai?”
-“Cố nhớ xem!”
-“Đ… cố, đ…care, không có việc gì thì biến đi!”
-“Bánh giò, nhớ là Nguyệt rất thích món đó!”
Hả? Bánh giò thì đúng rồi, nhưng chẳng nhớ là ai cả.
-“Anh muốn gì? Sao anh lại xuất hiện được ở đây? Nói mau, ai là người đứng đằng sau anh?”
Hắn quay lại, cười mình.
Sau đó còn xoa đầu mình, như mình trẻ con lắm, rồi hắn bảo.
-“Em!”
-“Tôi không đùa, nói mau, ai đứng đằng sau anh?”
-“Em mà!”
-“Mẹ, già mồm…”
-“Thì chẳng phải em đang đứng đằng sau anh đấy còn gì?”
-“Bà đ… đùa với mày nhé, nói mau, có mục đích gì, ai sai khiến mày? Mày điều tra được những gì rồi? Mày muốn gì? Mày là người do người yêu anh An sai tới phải không?”
Mình quát, khoa chân múa tay.
Hắn búng tai mình, rồi quát lại, to không kém.
-“ĐANH ĐÁ!”
Đã điên thì chớ, mình đang định đập cho hắn một trận, nhưng tay lại bị hắn nắm chặt, thằng cha khỏe gớm.
-“Cô Kiều Như Nguyệt, đề nghị cô nhìn thẳng, sau đó quan sát từ đầu tới chân, và nhận diện đối tượng!”
Hắn có vẻ rất nghiêm túc, nhìn kĩ cũng không đến nỗi lưu manh lắm, đằng nào mình cũng bị khống chế rồi, chẳng có việc gì làm, đành cố nhìn, nghĩ.
Cái thằng này, cũng có nét quen quen.
Cặp kính này…
Cặp kính này…
-“Đứa trẻ không có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực sự, không chịu nổi nữa…anh à, anh đừng đi nhé!”
Mình ôm chặt người ấy, trên người anh, không phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như cũ, mà là mùi bạc hà thoang thoảng. Anh đổi sửa tắm rồi chăng?
Đổi người yêu, đổi cả sữa tắm, hay đấy!
Nhưng mùi này, thơm nhẹ nhàng, dễ chịu.
Người yêu mới của anh, cũng vậy sao?
Mình càng ôm chặt, quyết không cho anh đi.
-“Nếu anh muốn, anh cứ cưới cô ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với cô ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được không, em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện âm thầm, em sẽ ngoan, miễn anh đừng bỏ em, xin anh…”
Anh không nói gì, chỉ ôm mình, thật chặt.
Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình đã không thấy cô độc.
Chẳng biết là mơ hay thật nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng anh, cảm giác quen thuộc vô cùng.
Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon tới thế.
Để sáng hôm sau tỉnh giấc, gần như chết sốc.
Anh đâu rồi?
Người đàn ông này? Ai đây?
Đầu óc choáng váng, chịu không lý giải được luôn, rõ ràng hôm qua là anh mà, sao lại biến thành người khác?
Hắn ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết?
Mình đạp cho hắn một chưởng. Hắn bị ngã nháo nhào, sau đó thấy lấy tay sờ sờ cái gì đó, hóa ra bị cận, lấy được kính rồi, đeo vào, lại nhìn mình chăm chú, đờ mờ, nhìn cái gì mà nhìn?
Nhưng mình cũng không quan tâm, vì mình còn đang để ý chuyện khác, mình hỏi.
-“Anh An đâu?”
Thấy hắn nheo mày, không nói gì.
-“Anh An đâu, anh ấy đâu? Anh ấy đi lâu chưa, đi từ lúc nào?”
Mình cứ lay hắn hỏi, hỏi tới hỏi lui, thấy hắn định nói gì đó, rồi lại không nói nữa, rốt cuộc, chỉ nhìn mình.
Mình càng rối loạn, hắn càng bình tĩnh.
Mình cuối cùng nhìn thấy vết xước trên trán hắn, mới ngợ ra, tối qua, thì ra, anh chưa từng xuất hiện.
-“Ăn gì?”
Hắn hỏi.
-“Anh là ai?”
-“Không nhớ anh là ai?”
-“Anh là ai?”
-“Cố nhớ xem!”
-“Đ… cố, đ…care, không có việc gì thì biến đi!”
-“Bánh giò, nhớ là Nguyệt rất thích món đó!”
Hả? Bánh giò thì đúng rồi, nhưng chẳng nhớ là ai cả.
-“Anh muốn gì? Sao anh lại xuất hiện được ở đây? Nói mau, ai là người đứng đằng sau anh?”
Hắn quay lại, cười mình.
Sau đó còn xoa đầu mình, như mình trẻ con lắm, rồi hắn bảo.
-“Em!”
-“Tôi không đùa, nói mau, ai đứng đằng sau anh?”
-“Em mà!”
-“Mẹ, già mồm…”
-“Thì chẳng phải em đang đứng đằng sau anh đấy còn gì?”
-“Bà đ… đùa với mày nhé, nói mau, có mục đích gì, ai sai khiến mày? Mày điều tra được những gì rồi? Mày muốn gì? Mày là người do người yêu anh An sai tới phải không?”
Mình quát, khoa chân múa tay.
Hắn búng tai mình, rồi quát lại, to không kém.
-“ĐANH ĐÁ!”
Đã điên thì chớ, mình đang định đập cho hắn một trận, nhưng tay lại bị hắn nắm chặt, thằng cha khỏe gớm.
-“Cô Kiều Như Nguyệt, đề nghị cô nhìn thẳng, sau đó quan sát từ đầu tới chân, và nhận diện đối tượng!”
Hắn có vẻ rất nghiêm túc, nhìn kĩ cũng không đến nỗi lưu manh lắm, đằng nào mình cũng bị khống chế rồi, chẳng có việc gì làm, đành cố nhìn, nghĩ.
Cái thằng này, cũng có nét quen quen.
Cặp kính này…
Cặp kính này…