Càng tiến gần, càng nhìn rõ anh, càng đau. Nước mắt mình chảy không ngừng, chân tay run lẩy bẩy, miệng thì mếu máo.
-"Em xin lỗi, em điên, em tự tưởng tượng ra anh và con Vi..."
Mình muốn chạm tay vào vết thương ấy, rồi lại tự thấy mình vô liêm sỉ, giải thích cái gì chứ, đã sai còn khóc lóc biện minh, hèn quá.
-"Chắc anh chán ghét em lắm...em xin lỗi...em biến đây, anh sẽ không phải nhìn thấy cái mặt em nữa..."
Tay mình, bị anh cầm, tiếp xúc, nhẹ lắm, mà tim mình lại đập liên hồi.
-"Ai chăm anh?"
-"Dạ?"
-"Anh không báo cho ai cả, em biến thì giờ ai chăm anh?"
Cảm giác vừa lạnh thấu, vừa ngọt ngào. Người mình yêu, bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình, tới bệnh viện còn nói dối nhà bị trộm đột nhập.
-"Cô kia, mau đi làm thủ tục nhập viện cho chồng!"
Tiếng bác sĩ quát. Mình lau nước mắt, đứng dậy theo ông.
Sau mới ngộ ra, trong người chẳng có đồng tiền nào cả, thẻ, tiền mặt, ví của mình, ở đâu hiện tại mình cũng chịu không nhớ nổi.
Đành phải quay vào lấy thẻ của anh.
Cái thẻ này, mạ vàng, trông rất lịch sự luôn, còn nữa, tên trên này...không phải...Lại Việt An...
-"Anh?"
-"À, anh mất thẻ, thằng bạn ượn tạm dùng..."
-"Vâng!"
-"Mật khẩu, anh đổi thành..."
-"Là ngày sinh của anh chứ gì, em biết rồi..."
Mình nhanh nhảu.
-"Không...là ngày sinh của em..."
Gì vậy?
Tự dưng thấy ngọt ngào quá à!
...
Cũng may là bệnh viện tư nhân nên mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, mình theo ý anh đăng kí một phòng VIP giường đôi, để tiện ở lại luôn.
Xong xuôi, sợ anh đói nên mình ra ngoài tìm hàng cháo.
Bác bán cháo chỉ nhận tiền, thế là lại phải đi rút, nhân thể, mình thấy cũng cần phải mua khăn mặt, kem đánh răng, bộ quần áo và vài thứ đồ linh tinh nữa nên check lại xem còn đủ tiền không, tại lúc nãy đóng viện phí hơi nhiều.
Gì thế này?
Sốc!
Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều số 0 đến thế?
Anh có bạn bè đại gia từ bao giờ không biết?
Ngơ một lúc, rồi lại thôi, mặc kệ, còn bao nhiêu thứ phải làm mà.
...
Đồ ăn có hôm đầu tiên là mua bên ngoài, nhưng mình không ưng, nên những hôm sau đều tự tay nấu.
Mình thường mua xương bò về hầm nhờ bếp bệnh viện, xương bò bổ lắm, người Hàn Quốc họ toàn ăn đấy, nên mình bắt chước. Sau đó mới lấy nước nấu cháo, cháo thịt băm, cháo tim cật, cháo đậu hà lan...mỗi bữa một món.
Nhìn anh ăn ngon miệng, mình vui lắm.
-"Đồ em nấu, rất đặc biệt..."
-"Ngon hơn ngoài hàng không?"
-"Gấp một tỷ lần!"
Biết là xạo rồi, nhưng sướng chứ, sướng vãi cả ra.
-"Gớm chị ấy ngày nào cũng lọ mọ dậy sớm mua xương rồi lại cẩn thận hầm cả chục tiếng, anh ăn ngon là phải...nhất anh..."
Y tá vào thay băng cho anh, trêu mình. Mấy cô này, làm người ta ngại gần chết.
Họ đi rồi, tự dưng anh nhìn mình thật lâu.
-"Sao vậy?"
-"Không..."
-"Mặt em dính gì à?"
Phát hiện mắt anh đỏ nha, mình cười tủm. Sau đó, đột nhiên anh kéo mình vào trong lòng. Râu ở cằm anh, cựa cựa vào vai mình, thấy yêu yêu.
-"Rồi sẽ có một ngày, em không cần anh nữa...chẳng biết lúc đó như nào nhỉ?"
Giọng anh buồn, buồn lắm, nghe rất não nề. Cái người này, làm sao vậy?
-"Anh, tự dưng cảm thấy, không muốn ăn đồ người khác nấu..."
-"Hâm à, em sẽ nấu cho anh cả đời, chỉ sợ anh chán cơm thèm phở thôi."
Mình đùa.
-"Anh còn đau không? Hôm đấy, chắc đau lắm nhỉ?"
-"Không, nhưng em doạ anh sợ chết khiếp!"
-"Hi, em hung dữ mà..."
-"Không phải, tại em đâm anh xong em lại bất tỉnh, anh lo em..."
Dạo này có những cảm xúc rất lạ, chỉ một câu nói đơn giản, chỉ một cái ôm dịu dàng, chỉ một cái thơm nhẹ lên gáy, cũng đủ xao xuyến, mông lung, cứ như mới yêu vậy.
Con người anh, từ bao giờ trở thành trầm lặng, nói ít, chứ không náo nhiệt như trước kia. Tuy nhiên, mỗi lần ở bên, đều ình cảm giác bình yên đến ngọt ngào.
Ba mẹ anh chị mình gọi điện, anh vẫn trả lời bình thường. Có những lúc nói dối trắng trợn, hai đứa cứ nhìn nhau cười.
Việc tắm rửa, mình đều giúp, nhưng cứ tới cuối cuối là đuổi mình ra.
-"Anh thật...tự dưng lại xấu hổ như gái mới lớn vậy!"
-"Cô, cười gì, đi nhanh đi!"
-"Có phải em chưa bao giờ thấy đâu mà?"
Anh càng đỏ bừng, sau này mình không dám trêu nữa, trêu anh lại cấm cửa thì toi. Ngồi ngoài, nghĩ vẩn nghĩ vơ, người yêu chân tay bụng biếc có cơ từ bao giờ nhỉ?
Hay do ăn xương bò hầm nhiều nên bổ?
Không phải chứ, ăn nhiều thì phì ra mới đúng chứ!
Mà mình cũng thật, đồ hám trai...xấu hổ quá...
Cuộc sống cứ thế trôi thôi, bình dị, nhẹ nhàng.
-"Em xin lỗi, em điên, em tự tưởng tượng ra anh và con Vi..."
Mình muốn chạm tay vào vết thương ấy, rồi lại tự thấy mình vô liêm sỉ, giải thích cái gì chứ, đã sai còn khóc lóc biện minh, hèn quá.
-"Chắc anh chán ghét em lắm...em xin lỗi...em biến đây, anh sẽ không phải nhìn thấy cái mặt em nữa..."
Tay mình, bị anh cầm, tiếp xúc, nhẹ lắm, mà tim mình lại đập liên hồi.
-"Ai chăm anh?"
-"Dạ?"
-"Anh không báo cho ai cả, em biến thì giờ ai chăm anh?"
Cảm giác vừa lạnh thấu, vừa ngọt ngào. Người mình yêu, bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình, tới bệnh viện còn nói dối nhà bị trộm đột nhập.
-"Cô kia, mau đi làm thủ tục nhập viện cho chồng!"
Tiếng bác sĩ quát. Mình lau nước mắt, đứng dậy theo ông.
Sau mới ngộ ra, trong người chẳng có đồng tiền nào cả, thẻ, tiền mặt, ví của mình, ở đâu hiện tại mình cũng chịu không nhớ nổi.
Đành phải quay vào lấy thẻ của anh.
Cái thẻ này, mạ vàng, trông rất lịch sự luôn, còn nữa, tên trên này...không phải...Lại Việt An...
-"Anh?"
-"À, anh mất thẻ, thằng bạn ượn tạm dùng..."
-"Vâng!"
-"Mật khẩu, anh đổi thành..."
-"Là ngày sinh của anh chứ gì, em biết rồi..."
Mình nhanh nhảu.
-"Không...là ngày sinh của em..."
Gì vậy?
Tự dưng thấy ngọt ngào quá à!
...
Cũng may là bệnh viện tư nhân nên mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, mình theo ý anh đăng kí một phòng VIP giường đôi, để tiện ở lại luôn.
Xong xuôi, sợ anh đói nên mình ra ngoài tìm hàng cháo.
Bác bán cháo chỉ nhận tiền, thế là lại phải đi rút, nhân thể, mình thấy cũng cần phải mua khăn mặt, kem đánh răng, bộ quần áo và vài thứ đồ linh tinh nữa nên check lại xem còn đủ tiền không, tại lúc nãy đóng viện phí hơi nhiều.
Gì thế này?
Sốc!
Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều số 0 đến thế?
Anh có bạn bè đại gia từ bao giờ không biết?
Ngơ một lúc, rồi lại thôi, mặc kệ, còn bao nhiêu thứ phải làm mà.
...
Đồ ăn có hôm đầu tiên là mua bên ngoài, nhưng mình không ưng, nên những hôm sau đều tự tay nấu.
Mình thường mua xương bò về hầm nhờ bếp bệnh viện, xương bò bổ lắm, người Hàn Quốc họ toàn ăn đấy, nên mình bắt chước. Sau đó mới lấy nước nấu cháo, cháo thịt băm, cháo tim cật, cháo đậu hà lan...mỗi bữa một món.
Nhìn anh ăn ngon miệng, mình vui lắm.
-"Đồ em nấu, rất đặc biệt..."
-"Ngon hơn ngoài hàng không?"
-"Gấp một tỷ lần!"
Biết là xạo rồi, nhưng sướng chứ, sướng vãi cả ra.
-"Gớm chị ấy ngày nào cũng lọ mọ dậy sớm mua xương rồi lại cẩn thận hầm cả chục tiếng, anh ăn ngon là phải...nhất anh..."
Y tá vào thay băng cho anh, trêu mình. Mấy cô này, làm người ta ngại gần chết.
Họ đi rồi, tự dưng anh nhìn mình thật lâu.
-"Sao vậy?"
-"Không..."
-"Mặt em dính gì à?"
Phát hiện mắt anh đỏ nha, mình cười tủm. Sau đó, đột nhiên anh kéo mình vào trong lòng. Râu ở cằm anh, cựa cựa vào vai mình, thấy yêu yêu.
-"Rồi sẽ có một ngày, em không cần anh nữa...chẳng biết lúc đó như nào nhỉ?"
Giọng anh buồn, buồn lắm, nghe rất não nề. Cái người này, làm sao vậy?
-"Anh, tự dưng cảm thấy, không muốn ăn đồ người khác nấu..."
-"Hâm à, em sẽ nấu cho anh cả đời, chỉ sợ anh chán cơm thèm phở thôi."
Mình đùa.
-"Anh còn đau không? Hôm đấy, chắc đau lắm nhỉ?"
-"Không, nhưng em doạ anh sợ chết khiếp!"
-"Hi, em hung dữ mà..."
-"Không phải, tại em đâm anh xong em lại bất tỉnh, anh lo em..."
Dạo này có những cảm xúc rất lạ, chỉ một câu nói đơn giản, chỉ một cái ôm dịu dàng, chỉ một cái thơm nhẹ lên gáy, cũng đủ xao xuyến, mông lung, cứ như mới yêu vậy.
Con người anh, từ bao giờ trở thành trầm lặng, nói ít, chứ không náo nhiệt như trước kia. Tuy nhiên, mỗi lần ở bên, đều ình cảm giác bình yên đến ngọt ngào.
Ba mẹ anh chị mình gọi điện, anh vẫn trả lời bình thường. Có những lúc nói dối trắng trợn, hai đứa cứ nhìn nhau cười.
Việc tắm rửa, mình đều giúp, nhưng cứ tới cuối cuối là đuổi mình ra.
-"Anh thật...tự dưng lại xấu hổ như gái mới lớn vậy!"
-"Cô, cười gì, đi nhanh đi!"
-"Có phải em chưa bao giờ thấy đâu mà?"
Anh càng đỏ bừng, sau này mình không dám trêu nữa, trêu anh lại cấm cửa thì toi. Ngồi ngoài, nghĩ vẩn nghĩ vơ, người yêu chân tay bụng biếc có cơ từ bao giờ nhỉ?
Hay do ăn xương bò hầm nhiều nên bổ?
Không phải chứ, ăn nhiều thì phì ra mới đúng chứ!
Mà mình cũng thật, đồ hám trai...xấu hổ quá...
Cuộc sống cứ thế trôi thôi, bình dị, nhẹ nhàng.