Sáng hôm sau, sau khi mua đồ ăn sáng cho cha, Nhã Thi tranh thủ về nhà tắm rửa thay đồ, soạn thảo bản hợp đồng mua bán đất rồi đi đến công ty Trương Nhật để gặp Nhật Minh như lời hẹn hôm qua.
Nhã Thi bắt một chiếc taxi đến công ty, vì đây không phải là lần đầu tiên cô đến nên cô không cảm thấy xa lạ hay bỡ ngỡ vì độ xa hoa, tráng lệ của nó.
Tòa nhà cao ngất, to lớn nằm giữa trung tâm thành phố. Có tổng cộng mười hai tầng. Cổng chính ra vào là một vòng xoay, vì đang trong giờ làm việc nên không có nhân viên nào đi lại ngoài cổng, chỉ có hai anh bảo vệ cao to đang đứng gác.
Nhân viên của công ty đương nhiên phải là những người thực sự có tài. Để được nhận vào, họ phải trải qua hai cuộc phỏng vấn gắt gao mà chính Tổng giám đốc là người phỏng vấn họ. Đan Huy của cô đã từng là một nhân viên giỏi trong công ty này. Nhưng rất tiếc, hắn đã bị Nhật Minh - một kẻ ỷ quyền thế ép phải nghỉ việc.
Chần chừ một lúc lâu, Nhã Thi vẫn không có ý định bước vào.
Người mà cô sắp phải đối diện và kí kết hợp đồng là một tên vô cùng xấu xa mà cô rất ghét. Không cần biết những thiếu nữ ngoài kia yêu mến, say mê anh ta như thế nào nhưng đối với cô, anh ta thật đáng khinh bỉ.
Cô tự nhủ, chỉ cần một chữ kí là xong xuôi, mình sẽ có tiền và không ai nợ ai.
Nhã Thi hít một hơi thật sâu, cầm chặt bản hợp đồng rồi bước nhanh vào đó.
Vừa qua khỏi vòng xoay, có một nam thanh niên trẻ tuổi như chờ sẵn, liền đến bên cô, cất giọng trầm ấm dễ nghe:
- Xin chào tiểu thư Nhã Thi. Tôi là Nhân Sinh, trợ lý của Tổng giám đốc. Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau qua điện thoại, cô vẫn nhớ chứ?
Anh chàng tên Nhân Sinh mỉm cười, chìa một tay ra trước mặt cô.
Cô ngay lập tức nhớ ra và “à” lên một tiếng rồi theo phép lịch sự bắt tay anh ta.
- Tôi nhớ rồi, thì ra là anh. Tôi là Cao Nhã Thi, rất vui được biết anh. - Cô mỉm cười và thầm nghĩ, ít ra thì anh chàng này còn dễ mến hơn cái tên Tổng giám đốc ngạo mạn kia.
Sau màn chào hỏi, anh chàng không vòng vo, nói luôn vấn đề chính:
- Tổng giám đốc chờ cô lâu rồi. Mời cô đi theo tôi!
Chờ cô lâu rồi?
Nhã Thi liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ nhíu mày, chẳng phải cô đã hẹn chín giờ sao? Chưa kể cô tới sớm hơn mười lăm phút vậy tại sao chàng trai này lại nói Nhật Minh đợi mình lâu rồi?
Cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo anh chàng kia.
Đi hết lầu này đến lầu khác, dãy này đến dãy khác, Nhã Thi hiếu kì nhìn vào phòng làm việc của các nhân viên trong công ty, họ làm việc rất tập trung, rất chăm chỉ. Dường như đối với họ, chỉ có công việc là nhất, còn mọi thứ xung quanh đều như vô hình.
Trong lòng cô thầm ngưỡng mộ họ, tự hỏi không biết bao giờ mình mới được như vậy?
Cô mải suy nghĩ vẩn vơ nên khi Nhân Sinh đã dừng lại trước phòng của Tổng giám đốc rồi mà cô vẫn còn đi. Nếu anh ta không gọi cô lại thì không biết cô còn định đi tới bao giờ.
- Xin lỗi! Tôi vô ý quá! - Cô cười gượng.
Nhân Sinh lắc đầu bảo không sao, rồi nói cô đứng đợi để anh ta vào thông báo với Tổng giám đốc.
Một lát sau, anh ta trở ra mời cô vào rồi khép cửa đi ra, để hai người tự do bàn bạc.
Khi Nhã Thi bước vào đã thấy Nhật Minh đang ngồi ở bàn tiếp khách. Dường như đúng như Nhân Sinh nói, anh đã chờ cô lâu rồi!
- Em ngồi đi!
Cô gật đầu rồi đi lại ghế ngồi.
- Em muốn uống trà hay gì? Để tôi gọi người mang lên cho em?
Nhật Minh liếc nhìn cô, vừa hỏi vừa nhìn xem thái độ của cô như thế nào. Hừm... cô đối với anh vẫn là thái độ dửng dưng và xa cách đó, thậm chí đến một nụ cười chào hỏi cô cũng tiết kiệm với anh.
- Không cần đâu! - Nhã Thi lắc đầu rồi đặt hai bản hợp đồng lên bàn, một bản cô giữ lại còn một bản đẩy về phía anh, nói tiếp. - Tôi đã soạn thảo hợp đồng rồi. Anh xem có cần chỉnh hay thêm điều gì vào không?
Nhật Minh khẽ cười, anh biết cô gấp gáp như vậy là vì không muốn ở lại với mình lâu hơn.
Nhưng cô biết không? Cô càng muốn trốn tránh anh thì anh càng phải bắt cô đối diện với mình nhiều hơn.
- Sao em lại phải gấp gáp như vậy? Em sợ tôi sẽ ăn thịt em sao? - Giọng anh đầy vẻ châm biếm.
Mặc dù cô nói không uống gì nhưng Nhật Minh vẫn lịch sự rót trà cho cô.
Nhã Thi ngước mắt nhìn anh, đôi mày khẽ chau lại, cố kìm nén cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng.
- Tôi chỉ không muốn làm việc dư thừa!
Với cô, việc kí hợp đồng là chính, còn những chuyện khác căn bản đều không đáng quan tâm.
Nghe cô nói vậy, Nhật Minh đột nhiên “ồ” lên một tiếng, rất thoải mái ngả lưng ra ghế, không màng đến bản hợp đồng đang đợi mình kí kia.
Anh chăm chú nhìn Nhã Thi, còn cô lại đang nhìn bản hợp đồng trên bàn. Cô muốn cuộc trao đổi mua bán này nhanh chóng kết thúc.
Cô luôn là thế, mỗi lần gặp anh, dù đang tươi cười vui vẻ cũng liền trở nên khó chịu. Anh biết Nhã Thi rất chung tình, ngoài Đan Huy ra cô chẳng hề để ý đến bất kì ai. Anh cũng không là kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại hạnh phúc của họ, nhưng vì người cô yêu không phải người tốt nên anh mới năm lần bảy lượt ám chỉ cho cô biết. Bao lâu nay, cô luôn cho rằng Đan Huy yêu mình thật lòng nên mới ngu ngốc tin hắn như vậy. Nhưng thật ra, hắn đến với cô chỉ để mưu cầu lợi ích cho bản thân hắn mà thôi.
Đan Huy, người ngoài nhìn vào hắn thì sẽ dễ dàng nhìn ra hắn rất đểu cáng nhưng Nhã Thi lại không thấy vậy, bởi cô đang mù quáng. Mù quáng mà yêu thương hắn, mù quáng mà tin tưởng hắn mặc cho bản thân mình trở thành một con rối để hắn sai khiến, lợi dụng.
Nhật Minh không biết lý do thực sự mà Nhã Thi xa lánh anh, nhưng anh cũng phần nào đoán ra được. Nếu không phải hắn gieo vào đầu cô những ý nghĩ không tốt về mình thì cô làm sao tránh né anh khi trước đó, hai người đã từng rất thân thiết?
Nhưng... cô càng muốn thoát khỏi anh thì anh lại càng muốn kéo cô đến gần. Anh không muốn cô mù quáng thêm nữa.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng cầm bản hợp đồng lên xem.
- Anh thấy sao? Có điều gì thắc mắc không?
Cô hồi hộp nhìn Nhật Minh chờ đợi, những lúc anh im lặng thường làm cho người ta có cảm giác bất an.
Anh không trả lời, lẳng lặng đi đến bên bàn làm việc lấy bút rồi kí nhanh vào đó trước cái nhìn kinh ngạc của cô.
- Anh không có thắc mắc hay có yêu cầu gì nữa sao?
Thấy anh lắc đầu, Nhã Thi đưa luôn bản hợp đồng còn lại cho anh kí rồi bản thân mình cũng nhanh chóng kí vào hai bản. Xong việc cần làm, cô lại đẩy một bản về phía anh.
- Anh giữ một bản, tôi giữ một bản phòng trường hợp anh lật lọng.
Cô nói rất bình thường không hề mang hàm ý đùa giỡn nào nhưng lại khiến Nhật Minh bật cười. Anh đường đường là một Tổng giám đốc của công ty có danh tiếng mà lại đi lừa gạt cô sao? Chuyện này quả thật rất buồn cười!
- Xong việc rồi, tôi xin phép đi đây. Chào anh!
Nhã Thi chẳng hề để ý đến người đang cười cợt mình, cô cầm bản hợp đồng định đứng lên đi thì anh vội lên tiếng, dáng vẻ gấp gáp muốn đứng lên theo cô:
- Em khoan đi đã! Tôi còn có chuyện muốn nói với em.
Đôi mày cô hơi cau lại, khó chịu nhìn anh:
- Còn chuyện gì nữa sao thưa Tổng giám đốc?
Nhật Minh cảm thấy không hài lòng khi nghe cô gọi ba tiếng “Tổng giám đốc” nhưng anh vẫn nhẹ gật đầu, sau đó từ tốn nói:
- Tiểu thư Nhã Thi, công ty của cha em đang nằm trên bờ vực phá sản. Hơn nữa, số tiền mà cha em nợ ngân hàng không phải nhỏ. Nếu như tôi nói tôi sẽ giúp em trả hết nợ ngân hàng và vực dậy công ty đó thì em có đồng ý không?
Cô lại một lần nữa nhìn Nhật Minh bằng cặp mắt kinh ngạc. Trong lòng thầm nghĩ anh đang toan tính điều gì nên cô không chần chừ từ chối một cách thẳng thừng.
Anh biết trước câu trả lời sẽ như vậy mà, mặc dù vậy nhưng Nhật Minh vẫn kiên nhẫn nói tiếp:
- Em thừa biết với số tiền em bán được mảnh đất chẳng thấm vào đâu với món nợ ngân hàng. Vậy tại sao em lại cố chấp không nhận sự giúp đỡ của tôi?
- ...
Không có câu trả lời.
Nói cách khác, cô không biết phải trả lời làm sao. Chẳng lẽ nói là vì anh là một người xấu, đã ép Đan Huy - người đã cống hiến hết mình cho công ty anh viết đơn thôi việc sao? Hay phải nói là cô không muốn mắc nợ anh, mắc nợ một người mà mình căm ghét?
- Tôi sẽ cứu lấy công ty của cha em với một điều kiện.
Thấy cô im lặng, Nhật Minh cứ tưởng là cô đang suy nghĩ lại và sẽ đồng ý nên anh cố thuyết phục. Nào ngờ nằm ngoài dự đoán của anh, cô nhếch môi tỏ vẻ bất cần, giọng nói dứt khoát:
- Cảm ơn nhưng tôi không cần. Tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện gì của anh đâu. Cho dù công ty của cha tôi có sụp đổ đi nữa thì tôi cũng sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh, một chút cũng không cần!
Nói xong, Nhã Thi cầm bản hợp đồng đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc của anh mà không nói thêm lời nào. Đến lời chào tạm biệt cũng không có.
Nhật Minh nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, mỉm cười chua chát.
“Đồ ngốc! Điều kiện của tôi là chỉ cần em vui vẻ như trước đây thôi.”
Mặc dù mới gặp Nhã Thi ngày hôm qua nhưng anh vẫn rất mong ngày hôm nay để được gặp cô một lần nữa. Những tưởng cả hai sẽ cùng nhau bàn bạc vui vẻ nhưng không ngờ lại thành ra thế này.
Nhật Minh lấy hai tay day day thái dương ra chiều mệt mỏi. Anh không chỉ có mệt mỏi thôi đâu mà còn có cả đau nữa, trái tim anh nó vì cô mà không ngần ngại đau thêm một lần nữa.
Tại sao? Tại sao cô cứ phải ương bướng và cố chấp như vậy?
...
Trong một nhà hàng kiểu Tây sang trọng, mọi ánh nhìn của các cô gái có mặt tại đây đều đổ dồn về chiếc bàn bên cạnh cửa kính - nơi có một nam thanh niên khá điển trai mặc sơ mi trắng, quần âu đen đang rất nhàn nhã thưởng thức món bò bít-tết quen thuộc, không hề chú ý đến những ánh nhìn hiếu kì, ngưỡng mộ kia.
Ăn xong, hắn cầm ly rượu vang lên, lắc nhẹ, sau đó từ từ đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cử chỉ của hắn rất nhẹ nhàng, tao nhã khiến cho những ánh nhìn xung quanh không sao dời đi nơi khác.
- Đó có phải là Đan Huy, Giám đốc của công ty Hoàng Kỳ không? - Một cô gái len lén nhìn hắn, nói với cô bạn ngồi cùng bàn với mình. - Không ngờ ngoài đời, anh ta còn đẹp trai hơn cả trên báo!
- Chính xác! - Cô gái bên cạnh gật gù, búng tay cái “tách” nhưng một lúc sau ngẫm lại, cô bĩu môi. - Nhưng so với Trương Nhật Minh thì thua xa.
Lời nói của cô gái đó vô tình lọt vào tai Đan Huy, bàn tay đang thả lỏng của hắn bỗng nắm chặt lại, sắc mặt vì vậy cũng trở nên thật khó coi.
Dáng vẻ điềm tĩnh, thản nhiên khi bước vào nhà hàng trước đó đã hoàn toàn biến mất. Nếu như không cố gắng kiềm chế, thì rất có thể hắn sẽ chạy đến bóp miệng cô gái vừa nói câu đó và quát lên: “Cô vừa mới nói cái gì? Tôi mà lại thua xa cái tên chết tiệt đó sao?” Cũng may, đó chỉ là suy nghĩ trong lúc hắn tức giận.
Đan Huy lại nhấp một ngụm rượu để bình tâm lại và cố không để ý đến những lời so sánh ai hơn ai của bọn họ.
Hắn đưa mắt xuống đường, giữa dòng người qua lại, hắn bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang lê bước chân đi ngược chiều nhà hàng.
Bước chân cô rất chậm rãi, không vội vàng. Trên tay cầm theo một cái gì đó mà hắn không rõ.
Nhìn Nhã Thi một lúc rồi hắn quay đầu lại, ngước lên nhìn lên tầng cao nhất của công ty ở phía đối diện nhà hàng. Phía sau tấm kính trong suốt, hắn lại thấy một người đứng trầm ngâm, ánh mắt dõi theo người con gái bên dưới.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.
“Trương Nhật Minh! Tất cả mọi thứ cậu đều có thể hơn Đan Huy này nhưng về chuyện tình yêu, muốn đấu với tôi... cậu không có cửa đâu!”
Hắn gọi phục vụ đến tính tiền rồi cầm lấy chiếc áo khoác ở sau lưng ghế khoát vào, chạy nhanh xuống chỗ cô.
- Nhã Thi!
Đan Huy gọi lớn tên cô khi còn cách cô một đoạn. Khi Nhã Thi quay đầu lại thì hắn đã kịp chạy đến.
- Đan Huy! - Cô vui mừng ôm chầm lấy hắn, mắt ngấn lệ trách mắng. - Mấy ngày nay anh đi đâu sao không đến thăm em? Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không?
Hắn gỡ tay cô ra, mỉm cười lau nước mắt cho cô, dỗ dành:
- Anh xin lỗi! Dạo này anh bận quá nên không đến thăm em được. Tha lỗi cho anh!
Người đi đường không ngừng nhòm ngó kẻ khóc người cười trên vỉa hè, khẽ lắc đầu ngao ngán. Chắc là giận nhau rồi đây!
- Anh xấu lắm! Bỏ rơi em một tuần mà không gọi cho em một cuộc điện thoại nào. Em gọi thì anh bảo là bận hoặc không liên lạc được.
- Anh biết anh sai rồi! Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không vậy nữa. Được không? Đừng giận anh nữa nhé!
Hắn vờ làm bộ ăn năn, vẻ mặt trong đáng thương đến tội. Nhã Thi nhìn hắn không nhịn được bật cười. Cô không giận hắn, chẳng qua là cô lo lắng cho hắn nên mới nói vậy thôi.
- Tha cho anh! - Cô cười, đánh nhẹ vào người hắn.
- Vậy có phải đáng yêu hơn không? Mà em đi đâu tới đây vậy?
- Em đến công ty Trương Nhật để kí hợp đồng mua bán đất.
Chuyện này Nhã Thi đã từng nói với hắn rồi nên hắn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn chỉ gật đầu, “ừm” một tiếng chứ không hỏi gì thêm. Về gia sản nhà cô Đan Huy vốn không còn quan tâm nhiều như trước nữa, vì hắn đã sớm câu được một con cá khác lớn hơn, to hơn cô rất nhiều lần.
Hắn còn qua lại với cô chỉ để khiêu khích và trả thù một người.
- Để anh đưa em về.
Hắn nắm tay cô trở lại nhà hàng, mắt hắn ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trên tầng mười hai, đôi môi khẽ nhếch lên đầy đắc ý.
Nhã Thi đứng đợi Đan Huy đi lấy xe, trên môi không ngớt nụ cười. Gặp được hắn, cô rất vui. Cứ như đã mấy năm cô và hắn không gặp nhau nên khi gặp lại, niềm hạnh phúc không nói thành lời.
Nhật Minh đứng trên cao nhìn cô đang đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe, nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi một chiếc xe BMW đỏ rực mang cô hòa lẫn vào dòng xe cộ tấp nập.
Từ lúc Nhã Thi bước ra khỏi công ty anh, anh đã đứng bên cửa kính nhìn cô. Ánh mắt không hề rời khỏi cô một khắc cho đến khi Đan Huy chạy đến, ánh mắt anh mới chuyển sang hắn.
Anh thấy, thấy tất cả hành động của hai người và thấy luôn cả dụng ý của hắn trong đó nhưng tiếc là anh không thể nghe được những gì họ nói. Anh cũng thấy hắn ngước lên nhìn mình, dù không thấy cái nhếch môi đắc ý của hắn nhưng Nhật Minh vẫn cảm nhận được hắn đang khiêu khích anh.
Nhưng có lẽ Đan Huy không thấy, khi khóe môi hắn nhếch lên thì đồng thời, khóe môi anh cũng nhếch lên đầy khinh bỉ. Dùng phụ nữ để đối đầu, trả thù anh là một hành động cực kì hèn hạ. Nhất là đối một cô gái nhẹ dạ, cả tin và không có khả năng phòng vệ như Nhã Thi thì hắn còn hèn hạ hơn cả hèn hạ.
Sáng hôm sau, sau khi mua đồ ăn sáng cho cha, Nhã Thi tranh thủ về nhà tắm rửa thay đồ, soạn thảo bản hợp đồng mua bán đất rồi đi đến công ty Trương Nhật để gặp Nhật Minh như lời hẹn hôm qua.
Nhã Thi bắt một chiếc taxi đến công ty, vì đây không phải là lần đầu tiên cô đến nên cô không cảm thấy xa lạ hay bỡ ngỡ vì độ xa hoa, tráng lệ của nó.
Tòa nhà cao ngất, to lớn nằm giữa trung tâm thành phố. Có tổng cộng mười hai tầng. Cổng chính ra vào là một vòng xoay, vì đang trong giờ làm việc nên không có nhân viên nào đi lại ngoài cổng, chỉ có hai anh bảo vệ cao to đang đứng gác.
Nhân viên của công ty đương nhiên phải là những người thực sự có tài. Để được nhận vào, họ phải trải qua hai cuộc phỏng vấn gắt gao mà chính Tổng giám đốc là người phỏng vấn họ. Đan Huy của cô đã từng là một nhân viên giỏi trong công ty này. Nhưng rất tiếc, hắn đã bị Nhật Minh - một kẻ ỷ quyền thế ép phải nghỉ việc.
Chần chừ một lúc lâu, Nhã Thi vẫn không có ý định bước vào.
Người mà cô sắp phải đối diện và kí kết hợp đồng là một tên vô cùng xấu xa mà cô rất ghét. Không cần biết những thiếu nữ ngoài kia yêu mến, say mê anh ta như thế nào nhưng đối với cô, anh ta thật đáng khinh bỉ.
Cô tự nhủ, chỉ cần một chữ kí là xong xuôi, mình sẽ có tiền và không ai nợ ai.
Nhã Thi hít một hơi thật sâu, cầm chặt bản hợp đồng rồi bước nhanh vào đó.
Vừa qua khỏi vòng xoay, có một nam thanh niên trẻ tuổi như chờ sẵn, liền đến bên cô, cất giọng trầm ấm dễ nghe:
- Xin chào tiểu thư Nhã Thi. Tôi là Nhân Sinh, trợ lý của Tổng giám đốc. Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau qua điện thoại, cô vẫn nhớ chứ?
Anh chàng tên Nhân Sinh mỉm cười, chìa một tay ra trước mặt cô.
Cô ngay lập tức nhớ ra và “à” lên một tiếng rồi theo phép lịch sự bắt tay anh ta.
- Tôi nhớ rồi, thì ra là anh. Tôi là Cao Nhã Thi, rất vui được biết anh. - Cô mỉm cười và thầm nghĩ, ít ra thì anh chàng này còn dễ mến hơn cái tên Tổng giám đốc ngạo mạn kia.
Sau màn chào hỏi, anh chàng không vòng vo, nói luôn vấn đề chính:
- Tổng giám đốc chờ cô lâu rồi. Mời cô đi theo tôi!
Chờ cô lâu rồi?
Nhã Thi liếc nhìn đồng hồ treo tường, khẽ nhíu mày, chẳng phải cô đã hẹn chín giờ sao? Chưa kể cô tới sớm hơn mười lăm phút vậy tại sao chàng trai này lại nói Nhật Minh đợi mình lâu rồi?
Cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo anh chàng kia.
Đi hết lầu này đến lầu khác, dãy này đến dãy khác, Nhã Thi hiếu kì nhìn vào phòng làm việc của các nhân viên trong công ty, họ làm việc rất tập trung, rất chăm chỉ. Dường như đối với họ, chỉ có công việc là nhất, còn mọi thứ xung quanh đều như vô hình.
Trong lòng cô thầm ngưỡng mộ họ, tự hỏi không biết bao giờ mình mới được như vậy?
Cô mải suy nghĩ vẩn vơ nên khi Nhân Sinh đã dừng lại trước phòng của Tổng giám đốc rồi mà cô vẫn còn đi. Nếu anh ta không gọi cô lại thì không biết cô còn định đi tới bao giờ.
- Xin lỗi! Tôi vô ý quá! - Cô cười gượng.
Nhân Sinh lắc đầu bảo không sao, rồi nói cô đứng đợi để anh ta vào thông báo với Tổng giám đốc.
Một lát sau, anh ta trở ra mời cô vào rồi khép cửa đi ra, để hai người tự do bàn bạc.
Khi Nhã Thi bước vào đã thấy Nhật Minh đang ngồi ở bàn tiếp khách. Dường như đúng như Nhân Sinh nói, anh đã chờ cô lâu rồi!
- Em ngồi đi!
Cô gật đầu rồi đi lại ghế ngồi.
- Em muốn uống trà hay gì? Để tôi gọi người mang lên cho em?
Nhật Minh liếc nhìn cô, vừa hỏi vừa nhìn xem thái độ của cô như thế nào. Hừm... cô đối với anh vẫn là thái độ dửng dưng và xa cách đó, thậm chí đến một nụ cười chào hỏi cô cũng tiết kiệm với anh.
- Không cần đâu! - Nhã Thi lắc đầu rồi đặt hai bản hợp đồng lên bàn, một bản cô giữ lại còn một bản đẩy về phía anh, nói tiếp. - Tôi đã soạn thảo hợp đồng rồi. Anh xem có cần chỉnh hay thêm điều gì vào không?
Nhật Minh khẽ cười, anh biết cô gấp gáp như vậy là vì không muốn ở lại với mình lâu hơn.
Nhưng cô biết không? Cô càng muốn trốn tránh anh thì anh càng phải bắt cô đối diện với mình nhiều hơn.
- Sao em lại phải gấp gáp như vậy? Em sợ tôi sẽ ăn thịt em sao? - Giọng anh đầy vẻ châm biếm.
Mặc dù cô nói không uống gì nhưng Nhật Minh vẫn lịch sự rót trà cho cô.
Nhã Thi ngước mắt nhìn anh, đôi mày khẽ chau lại, cố kìm nén cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng.
- Tôi chỉ không muốn làm việc dư thừa!
Với cô, việc kí hợp đồng là chính, còn những chuyện khác căn bản đều không đáng quan tâm.
Nghe cô nói vậy, Nhật Minh đột nhiên “ồ” lên một tiếng, rất thoải mái ngả lưng ra ghế, không màng đến bản hợp đồng đang đợi mình kí kia.
Anh chăm chú nhìn Nhã Thi, còn cô lại đang nhìn bản hợp đồng trên bàn. Cô muốn cuộc trao đổi mua bán này nhanh chóng kết thúc.
Cô luôn là thế, mỗi lần gặp anh, dù đang tươi cười vui vẻ cũng liền trở nên khó chịu. Anh biết Nhã Thi rất chung tình, ngoài Đan Huy ra cô chẳng hề để ý đến bất kì ai. Anh cũng không là kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại hạnh phúc của họ, nhưng vì người cô yêu không phải người tốt nên anh mới năm lần bảy lượt ám chỉ cho cô biết. Bao lâu nay, cô luôn cho rằng Đan Huy yêu mình thật lòng nên mới ngu ngốc tin hắn như vậy. Nhưng thật ra, hắn đến với cô chỉ để mưu cầu lợi ích cho bản thân hắn mà thôi.
Đan Huy, người ngoài nhìn vào hắn thì sẽ dễ dàng nhìn ra hắn rất đểu cáng nhưng Nhã Thi lại không thấy vậy, bởi cô đang mù quáng. Mù quáng mà yêu thương hắn, mù quáng mà tin tưởng hắn mặc cho bản thân mình trở thành một con rối để hắn sai khiến, lợi dụng.
Nhật Minh không biết lý do thực sự mà Nhã Thi xa lánh anh, nhưng anh cũng phần nào đoán ra được. Nếu không phải hắn gieo vào đầu cô những ý nghĩ không tốt về mình thì cô làm sao tránh né anh khi trước đó, hai người đã từng rất thân thiết?
Nhưng... cô càng muốn thoát khỏi anh thì anh lại càng muốn kéo cô đến gần. Anh không muốn cô mù quáng thêm nữa.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng cầm bản hợp đồng lên xem.
- Anh thấy sao? Có điều gì thắc mắc không?
Cô hồi hộp nhìn Nhật Minh chờ đợi, những lúc anh im lặng thường làm cho người ta có cảm giác bất an.
Anh không trả lời, lẳng lặng đi đến bên bàn làm việc lấy bút rồi kí nhanh vào đó trước cái nhìn kinh ngạc của cô.
- Anh không có thắc mắc hay có yêu cầu gì nữa sao?
Thấy anh lắc đầu, Nhã Thi đưa luôn bản hợp đồng còn lại cho anh kí rồi bản thân mình cũng nhanh chóng kí vào hai bản. Xong việc cần làm, cô lại đẩy một bản về phía anh.
- Anh giữ một bản, tôi giữ một bản phòng trường hợp anh lật lọng.
Cô nói rất bình thường không hề mang hàm ý đùa giỡn nào nhưng lại khiến Nhật Minh bật cười. Anh đường đường là một Tổng giám đốc của công ty có danh tiếng mà lại đi lừa gạt cô sao? Chuyện này quả thật rất buồn cười!
- Xong việc rồi, tôi xin phép đi đây. Chào anh!
Nhã Thi chẳng hề để ý đến người đang cười cợt mình, cô cầm bản hợp đồng định đứng lên đi thì anh vội lên tiếng, dáng vẻ gấp gáp muốn đứng lên theo cô:
- Em khoan đi đã! Tôi còn có chuyện muốn nói với em.
Đôi mày cô hơi cau lại, khó chịu nhìn anh:
- Còn chuyện gì nữa sao thưa Tổng giám đốc?
Nhật Minh cảm thấy không hài lòng khi nghe cô gọi ba tiếng “Tổng giám đốc” nhưng anh vẫn nhẹ gật đầu, sau đó từ tốn nói:
- Tiểu thư Nhã Thi, công ty của cha em đang nằm trên bờ vực phá sản. Hơn nữa, số tiền mà cha em nợ ngân hàng không phải nhỏ. Nếu như tôi nói tôi sẽ giúp em trả hết nợ ngân hàng và vực dậy công ty đó thì em có đồng ý không?
Cô lại một lần nữa nhìn Nhật Minh bằng cặp mắt kinh ngạc. Trong lòng thầm nghĩ anh đang toan tính điều gì nên cô không chần chừ từ chối một cách thẳng thừng.
Anh biết trước câu trả lời sẽ như vậy mà, mặc dù vậy nhưng Nhật Minh vẫn kiên nhẫn nói tiếp:
- Em thừa biết với số tiền em bán được mảnh đất chẳng thấm vào đâu với món nợ ngân hàng. Vậy tại sao em lại cố chấp không nhận sự giúp đỡ của tôi?
- ...
Không có câu trả lời.
Nói cách khác, cô không biết phải trả lời làm sao. Chẳng lẽ nói là vì anh là một người xấu, đã ép Đan Huy - người đã cống hiến hết mình cho công ty anh viết đơn thôi việc sao? Hay phải nói là cô không muốn mắc nợ anh, mắc nợ một người mà mình căm ghét?
- Tôi sẽ cứu lấy công ty của cha em với một điều kiện.
Thấy cô im lặng, Nhật Minh cứ tưởng là cô đang suy nghĩ lại và sẽ đồng ý nên anh cố thuyết phục. Nào ngờ nằm ngoài dự đoán của anh, cô nhếch môi tỏ vẻ bất cần, giọng nói dứt khoát:
- Cảm ơn nhưng tôi không cần. Tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện gì của anh đâu. Cho dù công ty của cha tôi có sụp đổ đi nữa thì tôi cũng sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh, một chút cũng không cần!
Nói xong, Nhã Thi cầm bản hợp đồng đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc của anh mà không nói thêm lời nào. Đến lời chào tạm biệt cũng không có.
Nhật Minh nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, mỉm cười chua chát.
“Đồ ngốc! Điều kiện của tôi là chỉ cần em vui vẻ như trước đây thôi.”
Mặc dù mới gặp Nhã Thi ngày hôm qua nhưng anh vẫn rất mong ngày hôm nay để được gặp cô một lần nữa. Những tưởng cả hai sẽ cùng nhau bàn bạc vui vẻ nhưng không ngờ lại thành ra thế này.
Nhật Minh lấy hai tay day day thái dương ra chiều mệt mỏi. Anh không chỉ có mệt mỏi thôi đâu mà còn có cả đau nữa, trái tim anh nó vì cô mà không ngần ngại đau thêm một lần nữa.
Tại sao? Tại sao cô cứ phải ương bướng và cố chấp như vậy?
...
Trong một nhà hàng kiểu Tây sang trọng, mọi ánh nhìn của các cô gái có mặt tại đây đều đổ dồn về chiếc bàn bên cạnh cửa kính - nơi có một nam thanh niên khá điển trai mặc sơ mi trắng, quần âu đen đang rất nhàn nhã thưởng thức món bò bít-tết quen thuộc, không hề chú ý đến những ánh nhìn hiếu kì, ngưỡng mộ kia.
Ăn xong, hắn cầm ly rượu vang lên, lắc nhẹ, sau đó từ từ đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cử chỉ của hắn rất nhẹ nhàng, tao nhã khiến cho những ánh nhìn xung quanh không sao dời đi nơi khác.
- Đó có phải là Đan Huy, Giám đốc của công ty Hoàng Kỳ không? - Một cô gái len lén nhìn hắn, nói với cô bạn ngồi cùng bàn với mình. - Không ngờ ngoài đời, anh ta còn đẹp trai hơn cả trên báo!
- Chính xác! - Cô gái bên cạnh gật gù, búng tay cái “tách” nhưng một lúc sau ngẫm lại, cô bĩu môi. - Nhưng so với Trương Nhật Minh thì thua xa.
Lời nói của cô gái đó vô tình lọt vào tai Đan Huy, bàn tay đang thả lỏng của hắn bỗng nắm chặt lại, sắc mặt vì vậy cũng trở nên thật khó coi.
Dáng vẻ điềm tĩnh, thản nhiên khi bước vào nhà hàng trước đó đã hoàn toàn biến mất. Nếu như không cố gắng kiềm chế, thì rất có thể hắn sẽ chạy đến bóp miệng cô gái vừa nói câu đó và quát lên: “Cô vừa mới nói cái gì? Tôi mà lại thua xa cái tên chết tiệt đó sao?” Cũng may, đó chỉ là suy nghĩ trong lúc hắn tức giận.
Đan Huy lại nhấp một ngụm rượu để bình tâm lại và cố không để ý đến những lời so sánh ai hơn ai của bọn họ.
Hắn đưa mắt xuống đường, giữa dòng người qua lại, hắn bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang lê bước chân đi ngược chiều nhà hàng.
Bước chân cô rất chậm rãi, không vội vàng. Trên tay cầm theo một cái gì đó mà hắn không rõ.
Nhìn Nhã Thi một lúc rồi hắn quay đầu lại, ngước lên nhìn lên tầng cao nhất của công ty ở phía đối diện nhà hàng. Phía sau tấm kính trong suốt, hắn lại thấy một người đứng trầm ngâm, ánh mắt dõi theo người con gái bên dưới.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.
“Trương Nhật Minh! Tất cả mọi thứ cậu đều có thể hơn Đan Huy này nhưng về chuyện tình yêu, muốn đấu với tôi... cậu không có cửa đâu!”
Hắn gọi phục vụ đến tính tiền rồi cầm lấy chiếc áo khoác ở sau lưng ghế khoát vào, chạy nhanh xuống chỗ cô.
- Nhã Thi!
Đan Huy gọi lớn tên cô khi còn cách cô một đoạn. Khi Nhã Thi quay đầu lại thì hắn đã kịp chạy đến.
- Đan Huy! - Cô vui mừng ôm chầm lấy hắn, mắt ngấn lệ trách mắng. - Mấy ngày nay anh đi đâu sao không đến thăm em? Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không?
Hắn gỡ tay cô ra, mỉm cười lau nước mắt cho cô, dỗ dành:
- Anh xin lỗi! Dạo này anh bận quá nên không đến thăm em được. Tha lỗi cho anh!
Người đi đường không ngừng nhòm ngó kẻ khóc người cười trên vỉa hè, khẽ lắc đầu ngao ngán. Chắc là giận nhau rồi đây!
- Anh xấu lắm! Bỏ rơi em một tuần mà không gọi cho em một cuộc điện thoại nào. Em gọi thì anh bảo là bận hoặc không liên lạc được.
- Anh biết anh sai rồi! Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không vậy nữa. Được không? Đừng giận anh nữa nhé!
Hắn vờ làm bộ ăn năn, vẻ mặt trong đáng thương đến tội. Nhã Thi nhìn hắn không nhịn được bật cười. Cô không giận hắn, chẳng qua là cô lo lắng cho hắn nên mới nói vậy thôi.
- Tha cho anh! - Cô cười, đánh nhẹ vào người hắn.
- Vậy có phải đáng yêu hơn không? Mà em đi đâu tới đây vậy?
- Em đến công ty Trương Nhật để kí hợp đồng mua bán đất.
Chuyện này Nhã Thi đã từng nói với hắn rồi nên hắn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn chỉ gật đầu, “ừm” một tiếng chứ không hỏi gì thêm. Về gia sản nhà cô Đan Huy vốn không còn quan tâm nhiều như trước nữa, vì hắn đã sớm câu được một con cá khác lớn hơn, to hơn cô rất nhiều lần.
Hắn còn qua lại với cô chỉ để khiêu khích và trả thù một người.
- Để anh đưa em về.
Hắn nắm tay cô trở lại nhà hàng, mắt hắn ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trên tầng mười hai, đôi môi khẽ nhếch lên đầy đắc ý.
Nhã Thi đứng đợi Đan Huy đi lấy xe, trên môi không ngớt nụ cười. Gặp được hắn, cô rất vui. Cứ như đã mấy năm cô và hắn không gặp nhau nên khi gặp lại, niềm hạnh phúc không nói thành lời.
Nhật Minh đứng trên cao nhìn cô đang đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe, nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi một chiếc xe BMW đỏ rực mang cô hòa lẫn vào dòng xe cộ tấp nập.
Từ lúc Nhã Thi bước ra khỏi công ty anh, anh đã đứng bên cửa kính nhìn cô. Ánh mắt không hề rời khỏi cô một khắc cho đến khi Đan Huy chạy đến, ánh mắt anh mới chuyển sang hắn.
Anh thấy, thấy tất cả hành động của hai người và thấy luôn cả dụng ý của hắn trong đó nhưng tiếc là anh không thể nghe được những gì họ nói. Anh cũng thấy hắn ngước lên nhìn mình, dù không thấy cái nhếch môi đắc ý của hắn nhưng Nhật Minh vẫn cảm nhận được hắn đang khiêu khích anh.
Nhưng có lẽ Đan Huy không thấy, khi khóe môi hắn nhếch lên thì đồng thời, khóe môi anh cũng nhếch lên đầy khinh bỉ. Dùng phụ nữ để đối đầu, trả thù anh là một hành động cực kì hèn hạ. Nhất là đối một cô gái nhẹ dạ, cả tin và không có khả năng phòng vệ như Nhã Thi thì hắn còn hèn hạ hơn cả hèn hạ.