Ánh mắt thâm trầm nhìn vào một tấm hình trắng đen cỡ lớn, bên trong hình có rất nhiều người nhưng anh chỉ đặc biệt chú ý tới người con gái đứng ôm di ảnh của một người đàn ông, lặng lẽ cúi đầu khóc.
Anh nhìn rất lâu, nhìn đến khi hình ảnh đó khắc vào trong tim, ăn sâu vào trong não, anh mới đọc bài báo viết gì.
Trên báo là tin tức về cái chết của một người từng là huyền thoại trong giới kinh doanh. Cái chết của ông gây một phen chấn động trong ngành. Trong chốn thương trường, nhắc đến tên ông hẳn không ai là không biết. Ông từng một thời hô mưa gọi gió, nắm trong tay một gia tài kết xù, từng nằm trong danh sách những tỷ phú đứng đầu trong nước. Thời trai trẻ, ông từ hai bàn tay trắng với ý chí kiên cường, cần mẫn làm việc suốt ngày suốt đêm, việc gì ông cũng làm, có lúc quên ăn quên ngủ đến mức kiệt sức ngã quỵ phải nhập viện. Lúc ra viện, với một chút vốn hiểu biết về chứng khoán, ông đem hết tất cả tiền dành dụm của mình đánh một cú quyết định khi đầu tư chứng khoán vào một công ty đang phát triển, kết quả ông thắng được rất nhiều tiền. Rồi ông thành lập công ty, từng bước từng bước phát triển nó ngày một vững mạnh. Tài năng của ông được thể hiện qua cái tên - Cao Nhân. Ông quả thật là một cao nhân, một nhân tài hiếm thấy, nếu ông không một lần liều mạng đánh cược thì đã không có được những ngày huy hoàng như vậy. Ông từng phát biểu một câu trước truyền thông: “Không có gan làm giàu, chúng ta sẽ chỉ là những kẻ hèn nhát chết dần trong sự nghèo khổ.”
Nhưng bây giờ, ông đã ra đi, tài sản cũng chẳng còn gì. Ngôi biệt thự của ông sớm đã thế chấp cho ngân hàng để vay tiền cứu lấy công ty song cuối cùng vẫn hoài công vô ích. Số tiền nợ còn lại không ai trả, ngân hàng đành phải dán giấy niêm phong ngôi biệt thự của ông. Còn về công ty sắp phá sản thì hiện tại vẫn chưa nghe nói đến.
Đặt tờ báo xuống bàn, Nhật Minh đi đến kéo rèm cửa sau lưng mình để ánh sáng chiếu khắp phòng. Anh đặt hai tay ra sau lưng, hướng mắt nhìn về một nơi xa xăm.
“Mạnh mẽ lên cô gái, tôi tin rằng em sẽ vượt qua được thôi.”
- Tổng giám đốc! - Không biết Nhân Sinh bước vào từ lúc nào, đi đến đặt lên bàn anh một số giấy tờ. - Có một số giấy tờ cần anh kí.
Anh trở lại ghế ngồi, nhìn mấy giấy tờ trên bàn rồi cầm lên xem.
Nhìn tờ báo trên bàn anh, Nhân Sinh khẽ nhíu mày khó hiểu. Tờ báo đó cậu đã mua cho anh vào hai tuần trước, đến bây giờ anh vẫn còn xem sao? Tờ báo lại còn mới như vậy...
Nhìn tờ báo, cậu mới nhớ ra một chuyện không biết có nên hỏi hay không.
- Mảnh đất lần trước anh mua của tiểu thư Nhã Thi... - Cậu e dè nhìn anh, quan sát thần sắc anh một lúc mới dám hỏi. - Anh định làm gì với nó?
Sở dĩ Nhân Sinh hỏi như vậy là vì anh mua mảnh đất đó cũng được khoảng một tháng rồi nhưng vẫn chưa có kế hoạch gì đối với nó. Trước khi dự định mua một mảnh đất nào đó là anh đều lên kế hoạch sẵn để khi thu mua xong, anh sẽ bắt tay vào công việc cho xây dựng ngay chứ không để qua tuần hay qua tháng như vậy.
Câu hỏi của cậu lập tức thu hút Nhật Minh, anh ngẩng đầu nhìn cậu một lúc nhưng sau đó lại tiếp tục xem giấy tờ.
Anh định làm gì với mảnh đất của cô ngốc đó ư? Có trời mới biết được.
- Không làm gì! Tôi muốn giữ lại mảnh đất đó cho đến khi...
Câu nói lấp lửng của anh khiến Nhân Sinh ngơ ngác không hiểu, cậu hơi chồm tới chỗ anh, tò mò:
- Đến khi nào ạ?
Nhật Minh không trả lời, chỉ mỉm cười.
“Cô ấy chấp nhận tôi.”
Nhân Sinh biết anh không muốn nói tiếp nên cũng không hỏi thêm, đành im lặng nhận lấy giấy tờ anh vừa kí xong rồi xin phép đi ra.
“Khoảng thời gian từ bây giờ đến lúc em chấp nhận tôi là bao lâu? Một năm, hai năm hay mười năm? Nhưng cũng có thể, cả đời này em sẽ không bao giờ chấp nhận tôi. Phải không?”
Anh chạm tay vào khuôn mặt cô trên tờ báo, tự hỏi rồi tự cười, một nụ cười đắng chát.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, lập tức nghe máy.
- Được! Tôi biết rồi, cảm ơn cậu!
Nhật Minh cất điện thoại vào túi, mở tủ nhẹ nhàng đặt tờ báo vào trong như đặt một viên ngọc quý, sau đó đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi. Miệng khẽ huýt sáo.
…
Nhã Thi mang trên lưng một chiếc ba lô lớn, trên tay kéo theo một cái va li đang trên đường dọn đến nhà mới.
Hải Nam nói hôm nay anh bận đi phỏng vấn xin việc nên không đưa cô đi được. Cô cũng không muốn phiền anh, nói là tự mình có thể lo. Huống hồ nhà mới cũng không xa lắm, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút là tới nên không cần anh đưa đi. Anh giúp cô tìm được một căn nhà cấp bốn vừa tiện nghi vừa sạch sẽ lại giúp cô trả trước một năm tiền nhà, đối với cô như vậy đã là quá tốt rồi.
Sau khi cha qua đời, bác Tuân và Hải Nam bảo Nhã Thi ở lại nhà họ, họ sẽ thay cha chăm sóc cô và sẽ lo cho cô học tiếp nhưng cô một mực từ chối. Cô biết hai người họ rất thương mình, không muốn để mình chịu vất vả bên ngoài. Họ lo cô đã quen với cuộc sống nhung lụa nên sẽ không chịu được vất vả, cô biết chứ. Có điều, cô không muốn làm gánh nặng cho bất kì ai. Cô lớn rồi, đã có thể tự lo cho bản thân mình. Hơn nữa, cô không muốn mỗi khi bước ra từ nhà họ, nhìn sang nhà bên cạnh lại đau lòng nhớ tới những quãng thời gian đẹp đẽ mình từng sống trong đó.
Sau một hồi lâu thuyết phục mà cô vẫn không hồi tâm chuyển ý, bác Tuân và Hải Nam chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
Bác nói: “Con không muốn sống ở đây cũng được, bác không ép con. Bác tính như vậy, trước hết bác sẽ bảo Hải Nam chở con đi tìm chỗ ở, sau đó sẽ mua cho con một số đồ dùng cần thiết trong nhà. Nếu như con có thiếu thứ gì thì hãy gọi cho bác, bác sẽ bảo Hải Nam mua cho con. Lần này con không được từ chối nữa đâu đấy.” Nghe bác nói vậy, Nhã Thi cũng chẳng biết làm gì hơn, đành gật đầu chấp nhận. Nhưng dù sau này có thiếu thứ gì, cô cũng không dám làm phiền bác và anh.
Mang ơn hai người họ quá nhiều, cô sợ cả đời này mình sẽ không trả nổi.
- Em đi đâu? Tôi đưa em đi!
Một chiếc xe Benz màu đen bóng loáng dừng ngay bên cạnh Nhã Thi, chàng trai trên xe hạ cửa kính, mỉm cười nói với cô.
Nhã Thi dừng bước, nheo mắt nhìn chàng trai đó. Dưới ánh nắng chan hòa, khuôn mặt trắng trẻo, đẹp tựa điêu khắc ấy cũng đang nhìn cô, vẻ mặt đầy mong đợi.
Khi đã xác định được người đó là ai, cô quay mặt kéo va li đi tiếp, lạnh lùng bỏ lại cho chàng trai hai tiếng “không cần“.
Anh chàng khẽ nhếch môi, lái xe chầm chậm theo cô. Cô đi nhanh anh cũng chạy nhanh, cô đi chậm anh cũng chạy chậm, cô dừng lại anh cũng không chạy tiếp.
Đến khi chịu hết nổi, cô bực mình hét lên:
- Này! Tại sao anh cứ chạy xe theo tôi hoài vậy hả? Tôi đã bảo là không cần rồi mà, là anh cố ý không nghe hay thực sự lỗ tai anh có vấn đề?
Khi nói xong Nhã Thi mới cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cô xấu hổ cúi đầu bước đi nhanh. Còn người trên xe vẫn mỉm cười nhìn cô, giống như là cô đang nói người khác chứ không phải nói anh ta vậy. Cô nghiến răng, vừa đi vừa rủa cái người vẫn còn đang “mặt dày” theo mình.
- Cái tên Nhật Minh chết bầm! Tôi nguyền rủa anh. Cầu cho anh chết sớm, đỡ làm phiền thiên hạ.
Không ngờ tiếng lầm bầm của cô anh lại nghe thấy. Một tay gác lên cửa, một tay điều khiển vô-lăng, anh nói:
- Em không cần phải nén tiếng mắng tôi như vậy! Nếu em muốn mắng, muốn chửi thì cứ việc hét lên như lúc nãy. Tôi rất rộng lượng, đảm bảo sẽ không để bụng đâu!
Nhã Thi nhìn anh, mặt lại càng tức giận. Đúng là cái tên dở hơi, muốn cho cô bẽ mặt lần nữa giữa thanh thiên bạch nhật đây mà. Anh không để bụng nhưng những người xung quanh sẽ cho rằng cô bị điên khi không lại chửi người khác như vậy. Cô không dễ mắc mưu vậy đâu.
Mặc cho Nhật Minh đi theo, Nhã Thi cũng không rảnh rỗi quan tâm đến anh. Một Tổng giám đốc trăm công ngàn việc như anh không thể bám theo cô mãi như vậy được, theo khi nào chán rồi anh sẽ tự động đi thôi, cô nghĩ vậy.
Đi hết con đường lớn này, chỉ cần quẹo qua một con đường nhỏ và một con hẻm nhỏ nữa là tới nhà cô. Chỗ này khá yên tĩnh, nhiều nhà cấp bốn san sát nhau, kiến trúc cũng gần như nhau nếu như không có địa chỉ, để tìm ra được một ngôi nhà muốn tìm e rằng rất khó. Nhà tuy không rộng lắm nhưng cũng rất vừa ý. Có một phòng ngủ, một nhà bếp và một nhà tắm, còn vật dụng trong nhà thì Hải Nam đã dẫn cô đi chọn lựa, hôm qua đã có người đem tới.
Nhà cô nằm ở con hẻm nhỏ cuối đường. Con hẻm này rất đẹp, lối đi vào lại đặc biệt sạch sẽ, còn có hương thơm ngào ngạt được tỏa ra từ những chậu hoa lan, hoa hồng bên nhà hàng xóm. Thế nên lần đầu tiên khi Hải Nam dẫn cô đến đây, cô đã rất ưng ý. Tuy nhiên, vì là hẻm nhỏ và chỉ có một lối đi duy nhất nên xe hơi khó có thể vào được, mà vào được cũng chưa chắc có đường ra. Quả nhiên khi vừa quẹo vào hẻm, Nhã Thi đã không thấy bóng dáng của xe anh đâu. Cô mỉm cười đắc ý, cởi một bên ba lô ra, lấy chìa khóa mở cửa nhưng loay hoay thế nào lại làm rớt xuống đất.
Nhã Thi thở dài, vừa định cúi xuống nhặt thì một bàn tay khác đã nhanh hơn cô.
Nhật Minh rất tự nhiên mở khóa rồi đi thẳng vào trong nhà, đặt ổ khóa lên bàn, không nói lời nào với cái người đang còn đứng ngây ra đó.
- Trương Nhật Minh! - Khi tỉnh ngộ, cô tức giận bước vào nhà, bỏ hết đồ đạc xuống, đi đến trước mặt anh. Lần này ở trong nhà, cô không sợ bị người ta dòm ngó, hét lên. - Ai cho phép anh tự tiện xông vào nhà người khác như vậy? Anh có tin là tôi báo công an tới bắt anh đi không? - Nhã Thi vừa nói vừa giơ điện thoại lên.
Nhật Minh cười khẩy, đẩy cô qua một bên, đi một vòng xem xét căn nhà.
Lực đẩy không mạnh nhưng vì bị bất ngờ nên chút xíu nữa là Nhã Thi ngã xuống đất, may mắn là cô nhanh tay vịn lấy chiếc sô pha gần đó.
Cất điện thoại vào túi, cô chạy theo anh, không ngừng la mắng đuổi cái tên ngang ngược kia ra khỏi nhà nhưng ai đó cố tình không nghe. Bước chân anh sải dài đi rất nhanh, lâu lâu dừng lại bất ngờ khiến Nhã Thi không kịp phản ứng liền đâm sầm vào lưng anh, đầu đụng phải sống lưng cứng cáp, cô nhăn mặt không khỏi ca thán. Thật không biết anh ta là cái thể loại gì mà có thể tự tiện xông vào nhà người khác như vậy? Đã vậy lại còn rất không lịch sự mang giày vào nhà, đi hiên ngang như “Hoàng thượng giá đáo” nữa chứ! Anh ta tưởng đây là công ty anh ta chắc!
Anh đi từ phòng ngủ ra nhà bếp, rồi từ nhà bếp ra nhà tắm, rồi từ nhà tắm trở lại chỗ cũ, phán một câu khiến cô vừa đi lên nghe được tức muốn sôi máu:
- Nhỏ như cái lỗ mũi! Chỗ như vậy mà cũng gọi là nhà sao?
- Ừ! Nhà tôi nhỏ vậy đó, rồi sao? Tôi ở hay anh ở mà anh chê bai? Đúng là đồ thần kinh! - Cô hừ lạnh, quay mặt đi.
- Nhã Thi! - Anh đột nhiên gọi tên cô một cách nhẹ nhàng, cô bỗng thấy rùng mình, có dự cảm chẳng lành cho câu tiếp theo của anh. - Hay là em dọn đến nhà tôi ở đi!
Đấy! Cô biết ngay mà. Cái tên này lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy lo sợ. Nhưng có nghĩ sao cô cũng không ngờ là anh lại nói với mình như vậy.
Cô quay lại, trừng mắt nhìn anh:
- Anh bị điên à? Anh nghĩ sao lại bảo tôi đến nhà anh ở hả? Anh quên rằng, tôi đã có người yêu rồi hay sao?
- Người yêu? - Anh cười lạnh. - Là người yêu em hay người em yêu?
Cô mím môi, không trả lời, khẩu khí hung hăng vừa rồi bị câu nói của anh làm cho biến mất.
Nhìn thấy sắc mặt cô dần thay đổi, anh cố ý nói tiếp:
- Em biết rất rõ hắn không yêu em, ngoài miệng hắn nói yêu em nhưng sau lưng hắn lại lén lút qua lại với cô gái khác. Em có muốn biết người con gái hắn đang qua lại lúc này là ai không? Cô ta là con gái của Tổng giám đốc công ty Hoàng Kỳ, tên là...
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe! - Cô hét lên, bịt hai tai lại. - Anh đi đi, cút khỏi nhà tôi! Đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!
Vừa nói cô vừa đẩy anh ra ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa chói tai vang lên.
Cô dựa lưng vào cửa, bàn tay nắm chặt khẽ run, nước mắt giàn giụa. Lời nói của anh như một đòn tâm lý đánh mạnh vào người cô, khiến cô không sao đỡ nổi.
Nhật Minh đứng bên ngoài, khổ sở nhìn vào cánh cửa đóng kín trước mặt. Lòng anh nhói lên từng cơn khi nghe thấy tiếng nức nở của cô bên trong. Anh không muốn làm tổn thương cô, chẳng qua khi nghe cô nhắc đến hắn anh lại không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình. Anh muốn nói cho cô biết sự thật hắn là một con người như thế nào. Hắn không đáng để cô yêu hắn nhiều như vậy. Một người giả dối như hắn không xứng với tình yêu chân thành của cô.
Anh chạm tay vào cửa, ánh mắt ánh lên tia nhìn buồn bã. Dù anh đang ở rất gần cô, nhưng anh vẫn không thể đưa tay chạm tới cô. Vì giữa hai người, vẫn còn một khoảng cách khá lớn, một vật chắn ngăn cản không cho anh đến bên người con gái mà anh yêu.
- Có một ngày... em sẽ nhận ra, ai mới thực sự là người em cần nhất!
Bỏ lại câu nói đó cho cô, anh quay người bỏ đi.
Nghe xong câu đó, Nhã Thi càng khóc dữ dội hơn. Cô cần hắn nhưng liệu hắn có cần cô không? Câu trả lời đó, cô hoàn toàn không biết.
Ngồi xuống nền, cô lấy hai tay ôm đầu. Cô biết hắn đang bắt cá hai tay chứ, chẳng qua cô quá ngang bướng nên mới không chấp nhận sự thật này.
Tuần trước, hắn nghe tin cha cô mất liền vội vã chạy đến an ủi, động viên cô nhưng cô có thể nhìn ra được trong ánh mắt hắn hình như có chút gì đó gọi là miễn cưỡng, không thật lòng. Hắn miễn cưỡng an ủi cô, cô miễn cưỡng cười vui vẻ.
Cho đến bây giờ cô vẫn chưa gặp lại hắn, cô nghĩ mình chuyển đi rồi hắn cũng chẳng biết. Cô cũng không gọi điện cho hắn, cô không muốn lại nghe thấy giọng nói của cô gái nào đó trong điện thoại hắn thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc này, đúng lúc cô đang muốn được bình yên nhất thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô lấy ra xem, sau đó không chút do dự liền tắt máy.
Cuộc sống mới của cô có một khởi đầu không mấy tốt đẹp. Một khởi đầu đầy nước mắt do chính anh mang đến.
Nhật Minh ngồi trên xe, ánh mắt mông lung hướng vào con hẻm nhỏ nhà cô. Nói cho cô biết Đan Huy đang bắt cá hai tay, thật ra... anh làm như vậy là đúng hay sai?
Tiếng chuông mặc định của điện thoại anh vang lên, anh chuyển tầm mắt vào chiếc điện thoại vừa mới lấy ra.
- Cậu gọi thật đúng lúc! Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu...
Cúp máy, anh liếc mắt nhìn con hẻm lần cuối rồi lái xe đi.