Nhã Thi hốt hoảng ngồi dậy, mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn thấy đống thức ăn vương vãi dưới đất, chúng trộn lẫn vào nhau trông chẳng khác gì... thức ăn đã bị bỏ đi.
Những lời chỉ trích, xì xầm xung quanh bắt đầu vang lên. Nhật Minh kinh ngạc nhìn cô, đôi mày đẹp đẽ khẽ chau lại. Ông Trung cũng không nói gì, chỉ liếm môi tiếc rẻ nhìn mớ thức ăn dưới đất.
Cô vội vàng thu dọn mớ hỗn độn đó, trong lòng cảm thấy rất sợ hãi.
Kiều nhân cơ hội này chạy vào báo với quản lí. Quản lí vừa bước ra, trông thấy cảnh mà trước giờ chưa từng xảy ra ở nhà hàng thì liền tái mặt. Anh ta nhanh chóng bước tới chỗ đó, quát cô:
- Nhã Thi! Cô làm cái quái gì vậy hả?
Nhã Thi giật mình, quay lại thì thấy anh quản lí ngày hôm qua vẫn còn rất niềm nở nói chuyện với cô nay lại có thái độ giận dữ như vậy, cô đột nhiên thấy có chút tủi thân.
- Xin... Xin lỗi... quản... quản... lí! - Nhã Thi run rẩy, lắp bắp nói.
- Tiền của các món ăn cô làm đổ tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô! - Quản lí tức giận đay nghiến cô sau đó bước đến xin lỗi hai vị khách. - Thành thật xin lỗi quý khách! Do cô ấy là người mới nên hơi sơ suất, mong hai vị lượng thứ bỏ qua cho.
Nhã Thi chỉ biết âm thầm cắn răng chịu đựng, những món đó toàn là món đắt tiền nếu như trừ vào tiền lương của cô, thì chắc chắn tháng sau cô sẽ phải ăn mì gói dài dài. Cũng may vừa nãy cô không mang dĩa bít-tết với chai rượu lên, nếu không hẳn tiền lương của cô sẽ trở thành con số âm mất.
Nhật Minh không để ý đến lời nói của anh ta, anh hơi nghiêng người nhìn cô vẫn còn chưa hết run. Bàn tay run rẩy đang thu dọn đống vỡ nát dưới đất, anh có chút đau lòng.
- Không sao! Những món bị đổ, cậu có thể tính vào hóa đơn của tôi, tôi sẽ trả. - Anh hướng quản lí nói.
Quản lí nghe vậy vội xua tay:
- Như thế không được đâu ạ! Tôi không thể làm...
- Không sao! Cậu cứ làm theo lời tôi và đừng trừ lương của cô ấy. - Ba từ “đừng trừ lương” được anh đặc biệt nhấn mạnh.
Mọi người đều há hốc mồm nhìn anh, trong đó có cả ông Trung và Nhã Thi. Bàn tay đang thu dọn thức ăn của cô chợt dừng lại, nhìn anh bằng cặp mắt ngạc nhiên nhưng sau đó cô lại tiếp tục làm việc.
Quản lí không còn cách nào khác, đành gật đầu làm theo lời anh nhưng không quên quay lại chì chiết cô:
- May mắn cho cô là cậu Minh đã rộng lượng bỏ qua. Cô còn không mau cảm ơn?
May mắn? Nếu không phải tại anh ta xuất hiện ở đây thì cô có gặp phải tình cảnh như này không? Nếu không phải tại anh ta dẫn cái ông mập đó tới đây, gọi một lúc nhiều món bắt cô bưng muốn gãy tay thì cô đâu phải làm đổ. Còn kêu cô cảm ơn anh ta? Hừ! Còn lâu!
Nhã Thi nghiến răng, nhìn anh bằng cặp mắt oán giận, suy nghĩ có chút bướng bỉnh. Cô không muốn cảm ơn anh nhưng vì bị quản lí hối thúc cô mới gật đầu cảm ơn như một cái máy:
- Cảm ơn quý khách đã bỏ qua cho tôi!
- Không sao! - Anh cười nhẹ.
Thấy anh cười, cơn giận của Nhã Thi càng sâu hơn. Cô nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát anh. Quay mặt đi, cô cúi người xuống làm việc tiếp.
Kiều cảm thấy rất tức khi thấy Nhã Thi không bị trừ lương hay bị đuổi việc như mình mong muốn. Cô ta tức tối dậm chân vài cái, đi vào trong.
Mọi việc được giải quyết xong xuôi, ai nấy đều trở về với bữa ăn của mình, các món ăn của bàn anh được mang lên lại.
- Con thích cô gái đó? - Ông Trung hiếu kỳ hỏi anh. Nếu anh không thích Nhã Thi thì tại sao khi cô làm đổ thức ăn, anh không những không bắt cô đền mà còn bảo với quản lí ghi vào hóa đơn của anh và kêu cậu ta đừng trừ tiền lương của cô? Đó là câu hỏi lớn nhất mà ông cần phải biết câu trả lời ngay bây giờ.
Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói một câu:
- Cô ấy là em của bạn con.
Ông Trung chợt hiểu ra, lặng lẽ ngồi nhăm nhi gan ngỗng, không hỏi gì thêm. Câu trả lời của anh có được tính là phủ nhận không nhỉ?
…
Hết giờ làm, Nhã Thi mệt mỏi ôm giỏ ra về. Trước khi về, cô còn bị quản lí giữ lại đay nghiến một trận nên thân. Anh ta nói cô nếu còn có lần sau nữa thì anh ta sẽ không niệm tình mà đuổi việc cô. Lúc đó Nhã Thi rất sợ, một công việc tốt lại có tiền lương cao như vậy nếu để mất, cô thực chẳng biết mình nên làm gì. Thế là Nhã Thi hứa hẹn đủ điều với anh ta rằng sẽ không có lần sau, cô sẽ cố gắng làm việc thật tốt thì anh ta mới tha cho cô về.
Nhã Thi thở dài bước đi trên con đường vắng. Đã mười giờ hơn rồi, nhà nhà cũng đều tắt đèn đi ngủ, duy chỉ có ngọn đèn đường là vẫn sáng, soi bước cho cô. Lúc chiều do khách quá đông nên cô chỉ ăn tạm vài muỗng cơm rồi lại chạy ra làm tiếp. Bây giờ cái bụng được nước sôi liên tục, cô ghé vào tiệm tạp hóa mua tạm vài gói mì về nhà nấu ăn.
Vừa quẹo qua con đường nhỏ, từ xa cô đã thấy một chiếc xe hơi đậu ngay trước hẻm nhà mình. Cô nheo mắt nhìn dáng người cao lớn đang đứng dựa vào thành xe, một tay anh đút túi quần, còn một tay cầm điếu thuốc. Ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Từng làn khói được phả ra hòa tan vào không trung. Ánh sáng ngọn đèn cao áp chiếu xuống, trải dài bóng dáng anh xuống đường. Dáng vẻ ấy... sao mà cô đơn quá!
Nhận ra anh, Nhã Thi lơ đi. Mắt nhìn về hướng khác nhưng đôi chân vẫn bước tới đó vì đó là con hẻm duy nhất vào nhà cô.
Thấy cô, Nhật Minh liền thả điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, đứng thẳng người.
- Nhã Thi! - Anh khẽ gọi khi cô đi lướt qua, cố tình vờ như không nhìn thấy mình.
Nghe anh gọi nhưng cô vẫn không ngoảnh đầu nhìn anh lấy một cái, bước chân vẫn bước đều đặn cho đến khi cổ tay bị anh nắm chặt lại.
- Bỏ tay tôi ra! Anh muốn gì? - Cô tức giận quát, vùng cánh tay mình ra khỏi tay anh, làm rơi bịch mì xuống đất.
Cô vội nhặt mấy gói mì bỏ vào bịch, chưa nhặt xong lại bị anh nắm tay kéo đứng lên.
- Em chưa ăn gì sao? - Anh liếc nhìn mấy gói mì dưới đất, ánh mắt trở nên sâu xa. Một người đã từng là tiểu thư sống trong nhung trong lụa, ăn toàn những món sơn hào hải vị nay lại phải mua mì gói ăn thay cơm. Anh có chút không tin. - Ăn mì gói rất nóng, không tốt cho sức khỏe của em đâu. - Anh kéo tay cô đến chiếc xe của mình. - Đi! Tôi chở em đi ăn!
Cô lại vùng tay ra khỏi anh, tuôn một tràng:
- Anh đừng làm có phiền tôi nữa được không? Anh không biết là tôi rất ghét anh sao? Anh đừng tưởng hôm nay anh giúp tôi thì tôi sẽ mang ơn anh. Tôi không cần anh giúp tôi và tôi cũng không cần anh quan tâm đến tôi, tốt nhất là anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.
Nét mặt anh dần sa sầm đi theo từng câu, từng chữ mà cô nói. Anh biết, biết cô rất ghét anh nhưng anh vẫn không thể vì vậy mà ngăn cản bản thân mình muốn được gần cô, được quan tâm cô. Anh làm như vậy là sai sao?
Anh im lặng nhìn cô, ánh đèn vàng vọt chiếu lên khuôn mặt cô, có chút xanh xao. Anh vừa đưa tay lên, tính chạm vào mặt cô nhưng lại bị cô hung hăng gạt ra, nhìn anh bằng cặp mắt căm phẫn. Dù cô có chán ghét anh đến mức nào, anh quyết vẫn không thể rời xa cô. Dù cô đã có người yêu, anh quyết vẫn sẽ giành lấy cô cho bằng được. Anh muốn... cô là của riêng một mình anh!
Lúc gặp anh, cả người cô như có một lớp gai nhọn chồi lên để ngăn không cho anh đến gần. Cô xem anh như một kẻ xấu nguy hiểm, luôn tìm mọi cách tránh xa. Còn anh như một con thiêu thân, vẫn biết không thể chạm đến cô nhưng vẫn cố tình lao vào, chấp nhận chịu mọi tổn thương mà cô gây ra.
- Vậy em có thể nói cho tôi biết lý do mà em chán ghét tôi không? - Anh đưa ra một câu hỏi trọng tâm nhất, đó là câu hỏi mà bấy lâu anh vẫn luôn tự hỏi mình, nay anh muốn hỏi cô cho ra lẽ. - Nếu như câu trả lời của em là thỏa đáng, thì từ nay về sau... tôi sẽ không bao giờ đến làm phiền em nữa. Thậm chí, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em, nơi nào em đến thì nơi ấy sẽ không có tôi.
Nhã Thi kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh, sự tức giận phút chốc bị câu hỏi của anh làm cho tan biến thay vào đó là sự bối rối.
Câu hỏi đó, chính cô cũng không có câu trả lời thỏa đáng. Cô chỉ biết khi Đan Huy nói với cô là anh đã bắt hắn viết đơn thôi việc mà không nêu ra lý do, lúc đó cô đã cho rằng anh là một kẻ tiểu nhân và cũng chính lúc đó, cô đã ghét anh.
Không trả lời, Nhã Thi khom người nhặt mấy gói mì dưới đất lên. Câu hỏi mà cô không biết nên trả lời làm sao, cách tốt nhất im lặng vẫn hơn.
- Em không trả lời được sao?
Cô vẫn im lặng, tiếp tục nhặt.
- Vậy thì từ bây giờ em nên quen dần với việc có tôi xuất hiện trong cuộc sống của em đi.
Nhã Thi định quay lại đáp trả anh vài câu thì có tiếng điện thoại vang lên.
Cô vui mừng khi thấy tên hiển thị “Đan Huy” nhấp nháy trên màn hình, quên cả sự có mặt của anh, cô vô tư ấn nút nghe.
Loa điện thoại cô hơi lớn nên anh đứng đằng sau cô vẫn có thể nghe rõ.
Vừa áp điện thoại lên tai, cô đã nghe thấy tiếng hắn từ đầu dây bên kia:
- Nhã Thi, Hôm nay em đi làm có mệt không?
- Không! Em không mệt lắm đâu! - Cô cười hi hi.
- Em đói không? Anh qua chở em đi ăn nhé!
Nghe đến đây, cô không cần suy nghĩ, gật đầu cái rụp rồi hí hửng trả lời:
- Vâng! Em chờ anh!
- Được! Mười lăm phút nữa anh tới.
Cúp máy, Nhã Thi tươi cười quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn mình. Nụ cười của cô lập tức thu lại, đanh giọng nói:
- Anh về đi! Tôi không muốn Đan Huy nhìn thấy anh rồi hiểu lầm.
Nhật Minh không nói gì, quay người bước lên xe, đóng sầm cửa, chiếc xe lao nhanh ra khỏi con đường nhỏ với tốc độ kinh hoàng.
Chạy tới một con đường khác, anh tấp xe vào lề, đem hết mọi bực dọc đánh thật mạnh vào vô-lăng rồi gục đầu xuống đó. Tâm trạng anh bây giờ rất xấu, nếu như có tên nào đó đến gây sự với anh lúc này thì chắc chắn, tên đó không bị thương thì cũng bị anh đánh cho sống dở chết dở. Tính anh trước nay đều rất ôn hòa, chỉ khi gặp cô anh mới trở nên tức giận như thế. Nhất là khi cô nói chuyện điện thoại với hắn ngay trước mặt anh. Cô đi làm về rất mệt nhưng khi hắn hỏi, cô lại vui vẻ bảo không. Anh đòi dẫn cô đi ăn, cô lại nói những câu khiến tâm trạng vốn đang vui của anh liền trở nên tồi tệ. Nhiêu đó thôi cũng khiến cho anh cảm thấy mình như bị lửa đốt, cô luôn vì hắn mà từ chối anh, luôn vì hắn mà gạt bỏ anh qua một bên, luôn vì hắn mà coi anh như không tồn tại.
Anh ngước mặt lên, hạ cửa kính, lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi kéo một hơi thật dài. Khói thuốc được phả ra liền bị gió thổi bay, tan biến chỉ trong phút chốc. Nhật Minh đưa mắt nhìn ra con đường chỉ còn vài người, vài chiếc xe qua lại, tâm trạng dần bình ổn. Dụi thuốc vào gạt tàn, anh nhấn ga chạy đi
Nhã Thi hốt hoảng ngồi dậy, mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn thấy đống thức ăn vương vãi dưới đất, chúng trộn lẫn vào nhau trông chẳng khác gì... thức ăn đã bị bỏ đi.
Những lời chỉ trích, xì xầm xung quanh bắt đầu vang lên. Nhật Minh kinh ngạc nhìn cô, đôi mày đẹp đẽ khẽ chau lại. Ông Trung cũng không nói gì, chỉ liếm môi tiếc rẻ nhìn mớ thức ăn dưới đất.
Cô vội vàng thu dọn mớ hỗn độn đó, trong lòng cảm thấy rất sợ hãi.
Kiều nhân cơ hội này chạy vào báo với quản lí. Quản lí vừa bước ra, trông thấy cảnh mà trước giờ chưa từng xảy ra ở nhà hàng thì liền tái mặt. Anh ta nhanh chóng bước tới chỗ đó, quát cô:
- Nhã Thi! Cô làm cái quái gì vậy hả?
Nhã Thi giật mình, quay lại thì thấy anh quản lí ngày hôm qua vẫn còn rất niềm nở nói chuyện với cô nay lại có thái độ giận dữ như vậy, cô đột nhiên thấy có chút tủi thân.
- Xin... Xin lỗi... quản... quản... lí! - Nhã Thi run rẩy, lắp bắp nói.
- Tiền của các món ăn cô làm đổ tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô! - Quản lí tức giận đay nghiến cô sau đó bước đến xin lỗi hai vị khách. - Thành thật xin lỗi quý khách! Do cô ấy là người mới nên hơi sơ suất, mong hai vị lượng thứ bỏ qua cho.
Nhã Thi chỉ biết âm thầm cắn răng chịu đựng, những món đó toàn là món đắt tiền nếu như trừ vào tiền lương của cô, thì chắc chắn tháng sau cô sẽ phải ăn mì gói dài dài. Cũng may vừa nãy cô không mang dĩa bít-tết với chai rượu lên, nếu không hẳn tiền lương của cô sẽ trở thành con số âm mất.
Nhật Minh không để ý đến lời nói của anh ta, anh hơi nghiêng người nhìn cô vẫn còn chưa hết run. Bàn tay run rẩy đang thu dọn đống vỡ nát dưới đất, anh có chút đau lòng.
- Không sao! Những món bị đổ, cậu có thể tính vào hóa đơn của tôi, tôi sẽ trả. - Anh hướng quản lí nói.
Quản lí nghe vậy vội xua tay:
- Như thế không được đâu ạ! Tôi không thể làm...
- Không sao! Cậu cứ làm theo lời tôi và đừng trừ lương của cô ấy. - Ba từ “đừng trừ lương” được anh đặc biệt nhấn mạnh.
Mọi người đều há hốc mồm nhìn anh, trong đó có cả ông Trung và Nhã Thi. Bàn tay đang thu dọn thức ăn của cô chợt dừng lại, nhìn anh bằng cặp mắt ngạc nhiên nhưng sau đó cô lại tiếp tục làm việc.
Quản lí không còn cách nào khác, đành gật đầu làm theo lời anh nhưng không quên quay lại chì chiết cô:
- May mắn cho cô là cậu Minh đã rộng lượng bỏ qua. Cô còn không mau cảm ơn?
May mắn? Nếu không phải tại anh ta xuất hiện ở đây thì cô có gặp phải tình cảnh như này không? Nếu không phải tại anh ta dẫn cái ông mập đó tới đây, gọi một lúc nhiều món bắt cô bưng muốn gãy tay thì cô đâu phải làm đổ. Còn kêu cô cảm ơn anh ta? Hừ! Còn lâu!
Nhã Thi nghiến răng, nhìn anh bằng cặp mắt oán giận, suy nghĩ có chút bướng bỉnh. Cô không muốn cảm ơn anh nhưng vì bị quản lí hối thúc cô mới gật đầu cảm ơn như một cái máy:
- Cảm ơn quý khách đã bỏ qua cho tôi!
- Không sao! - Anh cười nhẹ.
Thấy anh cười, cơn giận của Nhã Thi càng sâu hơn. Cô nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát anh. Quay mặt đi, cô cúi người xuống làm việc tiếp.
Kiều cảm thấy rất tức khi thấy Nhã Thi không bị trừ lương hay bị đuổi việc như mình mong muốn. Cô ta tức tối dậm chân vài cái, đi vào trong.
Mọi việc được giải quyết xong xuôi, ai nấy đều trở về với bữa ăn của mình, các món ăn của bàn anh được mang lên lại.
- Con thích cô gái đó? - Ông Trung hiếu kỳ hỏi anh. Nếu anh không thích Nhã Thi thì tại sao khi cô làm đổ thức ăn, anh không những không bắt cô đền mà còn bảo với quản lí ghi vào hóa đơn của anh và kêu cậu ta đừng trừ tiền lương của cô? Đó là câu hỏi lớn nhất mà ông cần phải biết câu trả lời ngay bây giờ.
Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói một câu:
- Cô ấy là em của bạn con.
Ông Trung chợt hiểu ra, lặng lẽ ngồi nhăm nhi gan ngỗng, không hỏi gì thêm. Câu trả lời của anh có được tính là phủ nhận không nhỉ?
…
Hết giờ làm, Nhã Thi mệt mỏi ôm giỏ ra về. Trước khi về, cô còn bị quản lí giữ lại đay nghiến một trận nên thân. Anh ta nói cô nếu còn có lần sau nữa thì anh ta sẽ không niệm tình mà đuổi việc cô. Lúc đó Nhã Thi rất sợ, một công việc tốt lại có tiền lương cao như vậy nếu để mất, cô thực chẳng biết mình nên làm gì. Thế là Nhã Thi hứa hẹn đủ điều với anh ta rằng sẽ không có lần sau, cô sẽ cố gắng làm việc thật tốt thì anh ta mới tha cho cô về.
Nhã Thi thở dài bước đi trên con đường vắng. Đã mười giờ hơn rồi, nhà nhà cũng đều tắt đèn đi ngủ, duy chỉ có ngọn đèn đường là vẫn sáng, soi bước cho cô. Lúc chiều do khách quá đông nên cô chỉ ăn tạm vài muỗng cơm rồi lại chạy ra làm tiếp. Bây giờ cái bụng được nước sôi liên tục, cô ghé vào tiệm tạp hóa mua tạm vài gói mì về nhà nấu ăn.
Vừa quẹo qua con đường nhỏ, từ xa cô đã thấy một chiếc xe hơi đậu ngay trước hẻm nhà mình. Cô nheo mắt nhìn dáng người cao lớn đang đứng dựa vào thành xe, một tay anh đút túi quần, còn một tay cầm điếu thuốc. Ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Từng làn khói được phả ra hòa tan vào không trung. Ánh sáng ngọn đèn cao áp chiếu xuống, trải dài bóng dáng anh xuống đường. Dáng vẻ ấy... sao mà cô đơn quá!
Nhận ra anh, Nhã Thi lơ đi. Mắt nhìn về hướng khác nhưng đôi chân vẫn bước tới đó vì đó là con hẻm duy nhất vào nhà cô.
Thấy cô, Nhật Minh liền thả điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, đứng thẳng người.
- Nhã Thi! - Anh khẽ gọi khi cô đi lướt qua, cố tình vờ như không nhìn thấy mình.
Nghe anh gọi nhưng cô vẫn không ngoảnh đầu nhìn anh lấy một cái, bước chân vẫn bước đều đặn cho đến khi cổ tay bị anh nắm chặt lại.
- Bỏ tay tôi ra! Anh muốn gì? - Cô tức giận quát, vùng cánh tay mình ra khỏi tay anh, làm rơi bịch mì xuống đất.
Cô vội nhặt mấy gói mì bỏ vào bịch, chưa nhặt xong lại bị anh nắm tay kéo đứng lên.
- Em chưa ăn gì sao? - Anh liếc nhìn mấy gói mì dưới đất, ánh mắt trở nên sâu xa. Một người đã từng là tiểu thư sống trong nhung trong lụa, ăn toàn những món sơn hào hải vị nay lại phải mua mì gói ăn thay cơm. Anh có chút không tin. - Ăn mì gói rất nóng, không tốt cho sức khỏe của em đâu. - Anh kéo tay cô đến chiếc xe của mình. - Đi! Tôi chở em đi ăn!
Cô lại vùng tay ra khỏi anh, tuôn một tràng:
- Anh đừng làm có phiền tôi nữa được không? Anh không biết là tôi rất ghét anh sao? Anh đừng tưởng hôm nay anh giúp tôi thì tôi sẽ mang ơn anh. Tôi không cần anh giúp tôi và tôi cũng không cần anh quan tâm đến tôi, tốt nhất là anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.
Nét mặt anh dần sa sầm đi theo từng câu, từng chữ mà cô nói. Anh biết, biết cô rất ghét anh nhưng anh vẫn không thể vì vậy mà ngăn cản bản thân mình muốn được gần cô, được quan tâm cô. Anh làm như vậy là sai sao?
Anh im lặng nhìn cô, ánh đèn vàng vọt chiếu lên khuôn mặt cô, có chút xanh xao. Anh vừa đưa tay lên, tính chạm vào mặt cô nhưng lại bị cô hung hăng gạt ra, nhìn anh bằng cặp mắt căm phẫn. Dù cô có chán ghét anh đến mức nào, anh quyết vẫn không thể rời xa cô. Dù cô đã có người yêu, anh quyết vẫn sẽ giành lấy cô cho bằng được. Anh muốn... cô là của riêng một mình anh!
Lúc gặp anh, cả người cô như có một lớp gai nhọn chồi lên để ngăn không cho anh đến gần. Cô xem anh như một kẻ xấu nguy hiểm, luôn tìm mọi cách tránh xa. Còn anh như một con thiêu thân, vẫn biết không thể chạm đến cô nhưng vẫn cố tình lao vào, chấp nhận chịu mọi tổn thương mà cô gây ra.
- Vậy em có thể nói cho tôi biết lý do mà em chán ghét tôi không? - Anh đưa ra một câu hỏi trọng tâm nhất, đó là câu hỏi mà bấy lâu anh vẫn luôn tự hỏi mình, nay anh muốn hỏi cô cho ra lẽ. - Nếu như câu trả lời của em là thỏa đáng, thì từ nay về sau... tôi sẽ không bao giờ đến làm phiền em nữa. Thậm chí, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em, nơi nào em đến thì nơi ấy sẽ không có tôi.
Nhã Thi kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh, sự tức giận phút chốc bị câu hỏi của anh làm cho tan biến thay vào đó là sự bối rối.
Câu hỏi đó, chính cô cũng không có câu trả lời thỏa đáng. Cô chỉ biết khi Đan Huy nói với cô là anh đã bắt hắn viết đơn thôi việc mà không nêu ra lý do, lúc đó cô đã cho rằng anh là một kẻ tiểu nhân và cũng chính lúc đó, cô đã ghét anh.
Không trả lời, Nhã Thi khom người nhặt mấy gói mì dưới đất lên. Câu hỏi mà cô không biết nên trả lời làm sao, cách tốt nhất im lặng vẫn hơn.
- Em không trả lời được sao?
Cô vẫn im lặng, tiếp tục nhặt.
- Vậy thì từ bây giờ em nên quen dần với việc có tôi xuất hiện trong cuộc sống của em đi.
Nhã Thi định quay lại đáp trả anh vài câu thì có tiếng điện thoại vang lên.
Cô vui mừng khi thấy tên hiển thị “Đan Huy” nhấp nháy trên màn hình, quên cả sự có mặt của anh, cô vô tư ấn nút nghe.
Loa điện thoại cô hơi lớn nên anh đứng đằng sau cô vẫn có thể nghe rõ.
Vừa áp điện thoại lên tai, cô đã nghe thấy tiếng hắn từ đầu dây bên kia:
- Nhã Thi, Hôm nay em đi làm có mệt không?
- Không! Em không mệt lắm đâu! - Cô cười hi hi.
- Em đói không? Anh qua chở em đi ăn nhé!
Nghe đến đây, cô không cần suy nghĩ, gật đầu cái rụp rồi hí hửng trả lời:
- Vâng! Em chờ anh!
- Được! Mười lăm phút nữa anh tới.
Cúp máy, Nhã Thi tươi cười quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn mình. Nụ cười của cô lập tức thu lại, đanh giọng nói:
- Anh về đi! Tôi không muốn Đan Huy nhìn thấy anh rồi hiểu lầm.
Nhật Minh không nói gì, quay người bước lên xe, đóng sầm cửa, chiếc xe lao nhanh ra khỏi con đường nhỏ với tốc độ kinh hoàng.
Chạy tới một con đường khác, anh tấp xe vào lề, đem hết mọi bực dọc đánh thật mạnh vào vô-lăng rồi gục đầu xuống đó. Tâm trạng anh bây giờ rất xấu, nếu như có tên nào đó đến gây sự với anh lúc này thì chắc chắn, tên đó không bị thương thì cũng bị anh đánh cho sống dở chết dở. Tính anh trước nay đều rất ôn hòa, chỉ khi gặp cô anh mới trở nên tức giận như thế. Nhất là khi cô nói chuyện điện thoại với hắn ngay trước mặt anh. Cô đi làm về rất mệt nhưng khi hắn hỏi, cô lại vui vẻ bảo không. Anh đòi dẫn cô đi ăn, cô lại nói những câu khiến tâm trạng vốn đang vui của anh liền trở nên tồi tệ. Nhiêu đó thôi cũng khiến cho anh cảm thấy mình như bị lửa đốt, cô luôn vì hắn mà từ chối anh, luôn vì hắn mà gạt bỏ anh qua một bên, luôn vì hắn mà coi anh như không tồn tại.
Anh ngước mặt lên, hạ cửa kính, lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi kéo một hơi thật dài. Khói thuốc được phả ra liền bị gió thổi bay, tan biến chỉ trong phút chốc. Nhật Minh đưa mắt nhìn ra con đường chỉ còn vài người, vài chiếc xe qua lại, tâm trạng dần bình ổn. Dụi thuốc vào gạt tàn, anh nhấn ga chạy đi