Hải Anh và Bảo ngồi tám với nhau gần được 1 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy My và Nhi về nên hơi lo lắng. Bảo vội vàng nhấc máy gọi cho Nhi xem coi họ đang ở đâu, gọi hoài gọi mãi mà vẫn không thấy họ bắt máy. Lúc này đây, bỗng dưng mắt trái của Hải Anh cứ giật mãi, Hải Anh có linh cảm hơi bất an. Dường như là đã có chuyện gì đó không hay đã xảy ra rồi.
- Hình như tao cảm thấy có điều gì đó không bình thường rồi mày ạ !__Bảo.
- Tao cũng thấy vậy, nãy giờ mắt trái của tao cứ giật mãi thôi.__Hải Anh.
- Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với hai người họ rồi sao?__Bảo.
- Mày đừng nói xui như vậy chứ. Biết đâu chừng họ về trễ là do kẹt xe rồi sao.__Hải Anh.
- Nếu chỉ có như vậy thôi thì tại sao tao gọi mà họ mà cứ thuê bao mãi?__Bảo.
- Cũng có thể là điện thoại họ đã hết pin thì sao.__Hải Anh.
- Dù gì thì tao vẫn cảm thấy lo lắm___Bảo.
- Hay tao với mày đi tìm thử quanh đây xem sao.__Hải Anh.
- Ừ mau đi thôi__Bảo.
Nói xong, hai người nhanh chóng đi tìm xung quanh. Do là My và Nhi nói là đi siêu thị mà ở gần khu Hải Anh ở thì có 1 siêu thị nằm ở ngay trung tâm thành phố nên hai người nhanh chóng bay đến đó đầu tiên. Hai người tìm khắp siêu thị, hỏi hết người này đến người khác mà vẫn không có chút tin tức gì về hai người họ....kiếm được hồi lâu thì Bảo và Anh cảm thấy hơi mệt nên họ dừng chân tại 1 quán nước gần ở siêu thị đó.
- Bây giờ...biết kiếm hai người họ ở đâu nửa đây...__Bảo thở hổn hển hỏi.
- Tao cũng như mày thôi, chẳng biết đi đâu nửa___Hải Anh măm 1 ngụm nước mát rồi nói.
- Biết sao giờ đây...tao lo quá___Bảo.
- Haizz...__Hải Anh thở dài.
Ông trời sẽ không bao giờ để cho Bảo và Anh mất đi hi vọng một cách dễ dàng như vậy được. Rất may là cuộc nói chuyện của Bảo và Anh đã thu gọn vào tai của bà chủ quán nước. Bà nhẹ nhàng tiến lại gần nói :
- Có phải 2 cậu đang kiếm ai đó phải không?
- Đúng vậy, 2 cháu đang kiếm người. Vậy bà cho cháu hỏi, bà có thấy 2 người trong hình này không?__Bảo vừa nói vừa đưa 2 bức hình của Nhi và My cho bà chủ quán xem.
- Mới đây thôi 2 cô gái này có ghé quán tôi mua nước này. Mua xong thì tôi thấy có 2 người đàn ông lạ mặt đến và đưa 2 cô gái này lên 1 chiếc xe hơi rồi đưa đi mất__Bà chủ quán.
Từng câu nói của bà chủ như sét đánh ngang tai Bảo và Anh. Ai chứ? Ai là người đã đưa 2 người họ đi chứ? Hàng loạt câu hỏi thắc mắc chạy ngang trong đầu của Bảo và Hải Anh.
- Hai người đàn ông ấy cứ cố chấp đưa hai cô gái lên xe mặc cho hai cô gái có vùng vẫy la hét. Những người xung quanh muốn đến giúp nhưng do hai nghời đàn ông đó đã hâm doạ chúng tôi nên chẳng ai dám hó hé gì__Bà chủ nói tiếp.
- Ai mà lại có gan làm như vậy chứ???__Hải Anh.
- Biết vậy lúc đầu tao và mày đi theo họ thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.__Bảo nói với giọng ân hận
Hải Anh và Bảo đang đứng ngồi không yên thì đột nhiên có 1 cú điện thoại gọi đến...
- Là số của My...__Hải Anh giật mình thốt lên khi thấy hai dòng chữ “Yến My” in trên màn hình điện thoại mình.
- Bắt máy mau đi...__Bảo.
- Alo...cô đang ở đâu? Tại sao giờ này vẫn chưa... - Chào...___Hải Anh chưa nói hết câu thì bỗng dưng người bên đầu dây điện thoại bỗng cất lên 1 tiếng khiến cho Hải Anh sựng lại. Đó không phải là giọng của My mà là...giọng của 1 người con trai.
- Mới đây thôi mà mày đã quên tao rồi à?__Người bên kia.
Hải Anh chợt cảm thấy giọng nói này rất quen. Trong đầu Hải Anh ngay lập tức nghĩ ngay đến “người đó“.
- L..LÀ MÀY SAO...!!__Hải Anh thốt lên khiến cho Bảo giật cả mình.
- Đúng...chính là tao, Nguyễn Tuấn Kiệt đây !!!__Kiệt.
- M..Mày...tại sao lại giữ máy của My? Cô ấy đang ở đâu???__Hải Anh.
- Mày đừng hốt hoảng đến thế chứ. Cứ yên tâm đi...cô người yêu của mày và bạn của mày đang được đồng bọn của tao chăm sóc rất kĩ càng. Đừng lo lắng quá !!!__Kiệt.
- Gì chứ? Thì ra chuyện này là do mày làm sao. Tại sao mày dám...__Hải Anh nhẫn nhịn không nổi nửa nên đập mạnh tay xuống bàn. Lúc này đây, Bảo dường như đã biết được người đang đối thoại với Hải Anh là ai rồi. Bởi vì chỉ có tên đó mới làm cho Hải Anh điên lên thôi, Bảo nhìn là biết ngay mà.
- Bây giờ mày muốn gì??__Hải Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh để từ từ nói chuyện với Kiệt.
- Đơn giản thôi...tao chỉ muốn mày lếch cái xác đến đây để phân thắng thua thôi. Tao sẽ cho mày biết địa chỉ, mày hãy đến khu nhà bỏ trống phía sau trường học. Bọn tao đợi mày ở đó !!!__Kiệt nói xong đưa máy qua bên My.
- Hải Anh....cứu tôi....cứu tôi...__Giọng My la thất thanh bên đầu dây khiến cho Hải Anh hoảng loạn.
- My...My...cô hãy cố gắng đợi tôi...tôi sẽ đến cứu cô__Hải Anh thốt lên.
- Nói chuyện với nhau nhiêu đó đủ rồi. Còn bây giờ thì mày mau tới đây__Kiệt nói xong cúp ngang máy không cho Hải Ang nói 1 lời nào.
Hải Anh và Bảo ngồi tám với nhau gần được tiếng rồi mà vẫn chưa thấy My và Nhi về nên hơi lo lắng. Bảo vội vàng nhấc máy gọi cho Nhi xem coi họ đang ở đâu, gọi hoài gọi mãi mà vẫn không thấy họ bắt máy. Lúc này đây, bỗng dưng mắt trái của Hải Anh cứ giật mãi, Hải Anh có linh cảm hơi bất an. Dường như là đã có chuyện gì đó không hay đã xảy ra rồi.
- Hình như tao cảm thấy có điều gì đó không bình thường rồi mày ạ !__Bảo.
- Tao cũng thấy vậy, nãy giờ mắt trái của tao cứ giật mãi thôi.__Hải Anh.
- Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với hai người họ rồi sao?__Bảo.
- Mày đừng nói xui như vậy chứ. Biết đâu chừng họ về trễ là do kẹt xe rồi sao.__Hải Anh.
- Nếu chỉ có như vậy thôi thì tại sao tao gọi mà họ mà cứ thuê bao mãi?__Bảo.
- Cũng có thể là điện thoại họ đã hết pin thì sao.__Hải Anh.
- Dù gì thì tao vẫn cảm thấy lo lắm___Bảo.
- Hay tao với mày đi tìm thử quanh đây xem sao.__Hải Anh.
- Ừ mau đi thôi__Bảo.
Nói xong, hai người nhanh chóng đi tìm xung quanh. Do là My và Nhi nói là đi siêu thị mà ở gần khu Hải Anh ở thì có siêu thị nằm ở ngay trung tâm thành phố nên hai người nhanh chóng bay đến đó đầu tiên. Hai người tìm khắp siêu thị, hỏi hết người này đến người khác mà vẫn không có chút tin tức gì về hai người họ....kiếm được hồi lâu thì Bảo và Anh cảm thấy hơi mệt nên họ dừng chân tại quán nước gần ở siêu thị đó.
- Bây giờ...biết kiếm hai người họ ở đâu nửa đây...__Bảo thở hổn hển hỏi.
- Tao cũng như mày thôi, chẳng biết đi đâu nửa___Hải Anh măm ngụm nước mát rồi nói.
- Biết sao giờ đây...tao lo quá___Bảo.
- Haizz...__Hải Anh thở dài.
Ông trời sẽ không bao giờ để cho Bảo và Anh mất đi hi vọng một cách dễ dàng như vậy được. Rất may là cuộc nói chuyện của Bảo và Anh đã thu gọn vào tai của bà chủ quán nước. Bà nhẹ nhàng tiến lại gần nói :
- Có phải cậu đang kiếm ai đó phải không?
- Đúng vậy, cháu đang kiếm người. Vậy bà cho cháu hỏi, bà có thấy người trong hình này không?__Bảo vừa nói vừa đưa bức hình của Nhi và My cho bà chủ quán xem.
- Mới đây thôi cô gái này có ghé quán tôi mua nước này. Mua xong thì tôi thấy có người đàn ông lạ mặt đến và đưa cô gái này lên chiếc xe hơi rồi đưa đi mất__Bà chủ quán.
Từng câu nói của bà chủ như sét đánh ngang tai Bảo và Anh. Ai chứ? Ai là người đã đưa người họ đi chứ? Hàng loạt câu hỏi thắc mắc chạy ngang trong đầu của Bảo và Hải Anh.
- Hai người đàn ông ấy cứ cố chấp đưa hai cô gái lên xe mặc cho hai cô gái có vùng vẫy la hét. Những người xung quanh muốn đến giúp nhưng do hai nghời đàn ông đó đã hâm doạ chúng tôi nên chẳng ai dám hó hé gì__Bà chủ nói tiếp.
- Ai mà lại có gan làm như vậy chứ???__Hải Anh.
- Biết vậy lúc đầu tao và mày đi theo họ thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.__Bảo nói với giọng ân hận
Hải Anh và Bảo đang đứng ngồi không yên thì đột nhiên có cú điện thoại gọi đến...
- Là số của My...__Hải Anh giật mình thốt lên khi thấy hai dòng chữ “Yến My” in trên màn hình điện thoại mình.
- Bắt máy mau đi...__Bảo.
- Alo...cô đang ở đâu? Tại sao giờ này vẫn chưa... - Chào...___Hải Anh chưa nói hết câu thì bỗng dưng người bên đầu dây điện thoại bỗng cất lên tiếng khiến cho Hải Anh sựng lại. Đó không phải là giọng của My mà là...giọng của người con trai.
- Mới đây thôi mà mày đã quên tao rồi à?__Người bên kia.
Hải Anh chợt cảm thấy giọng nói này rất quen. Trong đầu Hải Anh ngay lập tức nghĩ ngay đến “người đó“.
- L..LÀ MÀY SAO...!!__Hải Anh thốt lên khiến cho Bảo giật cả mình.
- Đúng...chính là tao, Nguyễn Tuấn Kiệt đây !!!__Kiệt.
- M..Mày...tại sao lại giữ máy của My? Cô ấy đang ở đâu???__Hải Anh.
- Mày đừng hốt hoảng đến thế chứ. Cứ yên tâm đi...cô người yêu của mày và bạn của mày đang được đồng bọn của tao chăm sóc rất kĩ càng. Đừng lo lắng quá !!!__Kiệt.
- Gì chứ? Thì ra chuyện này là do mày làm sao. Tại sao mày dám...__Hải Anh nhẫn nhịn không nổi nửa nên đập mạnh tay xuống bàn. Lúc này đây, Bảo dường như đã biết được người đang đối thoại với Hải Anh là ai rồi. Bởi vì chỉ có tên đó mới làm cho Hải Anh điên lên thôi, Bảo nhìn là biết ngay mà.
- Bây giờ mày muốn gì??__Hải Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh để từ từ nói chuyện với Kiệt.
- Đơn giản thôi...tao chỉ muốn mày lếch cái xác đến đây để phân thắng thua thôi. Tao sẽ cho mày biết địa chỉ, mày hãy đến khu nhà bỏ trống phía sau trường học. Bọn tao đợi mày ở đó !!!__Kiệt nói xong đưa máy qua bên My.
- Hải Anh....cứu tôi....cứu tôi...__Giọng My la thất thanh bên đầu dây khiến cho Hải Anh hoảng loạn.
- My...My...cô hãy cố gắng đợi tôi...tôi sẽ đến cứu cô__Hải Anh thốt lên.
- Nói chuyện với nhau nhiêu đó đủ rồi. Còn bây giờ thì mày mau tới đây__Kiệt nói xong cúp ngang máy không cho Hải Ang nói lời nào.