"Cháu chào bác."
Bà Lâm mặc một cái váy ôm màu đỏ ngắn tới đầu gối,hai tay khoanh lại cả người toát lên sự sang trọng. Bà nhìn lườm Tạ Đình Phong rồi quay lưng đi vài bước thì dừng lại nói:
"Nếu đã chấm dứt với nó thì hãy nói rõ cho nó hiểu,đừng để con tôi phải ôm thêm hy vọng. Nó đang ở trên lầu, cậu nói thì chắc nó sẽ nghe,tôi khuyên nó hết nỗi rồi."
Bà nói xong thì đi vào trong.
"Cậu mau lên khuyên tiểu thư đi,cô ấy đang bị kích động không ngừng đập phá đồ đạt." Quản gia lý bảo.
Tạ Đình Phong liền đi lên phòng Lâm Uyển Thanh.
"Uyển Thanh mở cửa đi là anh đây."
Lâm Uyển Thanh nghe thấy tiếng anh thì hướng mắt về phía cửa "Đình Phong."
Nước mắt cô ta rơi nhiều hơn,giọng nói hờn tuổi vang lên " Anh cút đi. Bây giờ anh còn đến đây để làm gì? "
"Anh lo cho em."
"Anh là đồ giả dối,tôi không cần."
Tạ Đình Phong cố gắng dỗ dành Lâm Uyển Thanh,anh nói rất nhẹ nhàng " Em không muốn gặp anh thật sao? Không muốn nghe anh nói ư? Đã có chuyện gì thì phải nói rõ với nhau chứ,em như vậy khiến anh rất đau lòng. Em đừng làm gì tổn hại đến bản thân nếu tức giận thì hãy ra đây mà tức giận với anh đi."
Những lời nói đó đã làm mềm lòng của Lâm Uyển Thanh,cô ta dần hạ xuống cơn thịnh nộ nhưng vẫn chưa chịu ra mở cửa cho đến khi nghe được câu "Anh yêu em" từ Tạ Đình Phong thì cánh cửa mới được mở.
Đôi mắt của Lâm Uyển Thanh ướt nhoà,gương mặt buồn bã nhìn anh.
"Em làm anh lo quá,thật ra đã có chuyện gì? Em gọi cho anh rồi mắng anh nhưng anh không hề hiểu gì cả?"
Lâm Uyển Thanh cầm thiệp mời trên tay,cô ta vứt lên người Tạ Đình Phong.
"Anh xem đi,xem cho rõ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói."
Tạ Đình Phong cuối xuống nhặt tấm thiệp lên trên đó có ghi: Hôn lễ Tạ Đình Phong và Hạ Tuyết Nhi.
Tạ Đình Phong sắc mặt trở nên hoang mang vì thật sự anh chẳng biết gì về chuyện này " Từ đâu mà em có tấm thiệp này?"
"Bạn của mẹ tôi đã đưa cho bà xem."
"Chắc có ai đó đã dở trò,anh không có phát đi thứ này. " Tạ Đình Phong căng thẳng nhìn Lâm Uyển Thanh.
"Thật không?"
"Thật. Người anh yêu chỉ có em thôi."
Lâm Uyển Thanh dựa vào lòng của Tạ Đình Phong,cô ta áp mặt vào vai anh và ôm chặt lấy người anh " Vậy thì ngày mai chúng ta kết hôn đi."
"Cái gì?" Tạ Đình Phong càng thêm rối bời.
"Nếu anh nói yêu em thì anh hãy dùng hành động để chứng minh,đó là kết hôn với em."
"Nhưng làm sao sắp xếp được mọi thứ chỉ trong một ngày. "
"Em có thể. Trước tiên chúng ta sẽ đăng ký kết hôn vào hôm nay."
Tạ Đình Phong tỏ ra không hài lòng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá đột ngột.
"Để anh thưa với ông đã."
"Hôm nay hoặc là không, anh nhất định phải rõ ràng với em."
"Anh..."
Bỗng có cuộc điện thoại gọi đến.
_Cháu về nhà ngay đi, ông có chuyện quan trọng muốn nói.
_Ông về rồi ạ,sao không để cháu ra đón ông?
_Không cần,mau chóng về ngay cho ông.
_Dạ...
Tạ Đình Phong bỏ điện thoại xuống nghiêm túc nhìn Lâm Uyển Thanh" Anh hứa sẽ làm rõ chuyện này,anh sẽ làm đám cưới với em nhưng hãy cho anh một ít thời gian,anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng được không?"
"Ba ngày đó là con số cao nhất mà em có thể cho anh.''
Tạ Đình Phong nhắm ánh mắt vài giây rồi anh nói " Được hãy đợi anh,bây giờ ông gọi anh về gắp nên anh phải đi đây. Đừng làm gì tổn hại đến bản thân nhé."
Lâm Uyển Thanh hạ ánh mắt cô ta gật đầu hứa với anh.
Nhận được sự đảm bảo đó từ Lâm Uyển Thanh.Tạ Đình Phong cảm thấy an tâm hơn,anh hôn lên trán cô ta một cái rồi bỏ đi.
____________
Biệt thự Tạ Gia.
Ông Tạ và Tuyết Nhi đang ngồi đợi trước phòng khách.
Tạ Đình Phong vừa về thì gương mặt toát lên nét ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi ở đấy,có một sự căng thẳng kỳ lạ mà anh cảm nhận được từ thần thái của Tuyết Nhi,mọi chuyện càng lúc càng thêm khó hiểu anh bắt đầu phát mệt với những vướng mắt không lời giải đáp.
Tạ Đình Phong đi sang bên ngồi cạnh ông Tạ.
" Ông nói là có chuyện quan trọng muốn nói với cháu nhưng có cần phải nói riêng không ạ.''
Ông Tạ quay qua Tuyết Nhi rồi nói " Không. Các con đã có mặt ở đây thì ông cũng nói luôn,chủ nhật tuần này sẽ diễn ra hôn lễ của hai cháu,thiệp mời ông đã phát đi và cha mẹ Tuyết Nhi cũng đã đồng ý."
Tạ Đình Phong như bị sét đánh ngang tai,anh phẫn nộ nhíu sâu hàng mày " Cháu phản đối,không ngờ tấm thiệp đó là do ông phát đi. Tại sao ông lại làm vậy với cháu? Cháu không hề thích Hạ Tuyết Nhi thì tại sao phải kết hôn với cô ấy."
Vì quá bức súc nên anh hơi to tiếng với ông.
Ông Tạ chừng ánh mắt nhìn Tạ Đình Phong,sắc mặt ông kém dần, ông đang rất tức giận vì thái độ của cháu mình.
"Ai dậy cháu cái cách nói hỗn láo đó với ta? Không có chuyện thích hay không thích ở đây,cháu nhất định phải kết hôn với Tuyết Nhi."
"Vợ là của cháu thì cháu phải tự chọn,nếu ông đã muốn chọn cô ấy như vậy thì sao ông không tự cưới cô ấy cho mình luôn đi."
Tuyết Nhi nghe câu ấy thì trong lòng như bị hàng trăm cây kim đâm vào.
Ông Tạ lên cơn thịnh nộ,ông đã vô cùng tức giận khi nghe câu đó. Ông đứng dậy cơ mặt căng lên,chỉ ngón tay về phía Tạ Đình Phong " Mày...mày dám.." lời nói nặng nề thốt ra,ông đặt tay lên ngực rồi ngã xuống bất tĩnh.
"Ông ơi!" Tuyết Nhi kêu lớn.
Tạ Đình Phong sửng sốt,anh lập tức đỡ lấy ông " Ông sao vậy? Ông ơi..."
Tuyết Nhi sợ hãi tuôn trào nước mắt" Ông ơi! Ông tĩnh lại đi."
"Dì Tô,Dì Tô.!" Tạ Đình Phong la lên.
"Tôi đây thiếu gia...Ông chủ..?". Dì Tô cũng hết hồn khi thấy ông Tạ ngấc xỉu.
"Mau gọi tài xế Cao nhanh lên."
"Vâng." Dì Tô ngay tức khắc chạy đi nhấc điện thoại gọi cho tài xế cao.
5 phút sau tài xế Cao đã khẩn trương lái xe đến,Tạ Đình Phong cõng ông Tạ trên lưng chạy ra xe để đưa ông đến bệnh viện. Tuyết Nhi rất lo cho ông nhưng cô không giám đi theo,chỉ có thể đứng nhìn từ đằng sau.
"Cầu mong cho ông được bình an."
______
Ông Tạ được đưa vào phòng cấp cứu,tình hình khá nghiêm trọng các bác sĩ giỏi đều được điều đến để cấp cứu cho ông.
Việc ông nằm viện tuyệt đối phải được giữ bí mật,nếu không cổ phiếu tập đoàn Long Dean sẽ bị rớt giá nhanh chóng. Vì thế sau khi đã hồi tĩnh ông được chuyển đến bệnh viên VVip nhất thành phố để yêu cầu mọi thông tin được giữ kính đáo nhất.
Thư ký Triệu nhận được tin từ Tạ Đình Phong thì ngay lập tức có mặt.
"Ông bị ung thư anh có biết không?"
Tạ Đình Phong sau khi nghe được tin này từ bác sĩ thì đã rất sốc nên anh đã hỏi thư ký Triệu.
Thư ký Triệu có phần áy náy trả lời " Tôi nghĩ có lẽ không nên giấu giám đốc nữa,chủ tịch đúng là mắc bệnh hiểm nghèo và đã ở giai đoạn cuối rồi. Ngài ấy yêu cầu tôi phải giữ bí mật ngay cả với anh."
Tạ Đình Phong bàng hoàng, anh đưa tay sờ lên trán nhắm lại đôi mắt mà buồn bã vô cùng. Tâm trạng anh lúc này rất tệ,rất rối và rất đau lòng,anh là người thân duy nhất của ông mà không hề biết rằng ông mình đang phải chịu đau đớn của bệnh tật,anh lại còn to tiếng cải vả với ông.
"Tôi thật là một đứa cháu tồi tệ."
Thư ký Triệu muốn chấn an Tạ Đình Phong nên cố khuyên đôi lời " Đây không phải lỗi của giám đốc. Ông Tạ cũng chỉ muốn tốt cho anh,ông không muốn thấy anh phải lo lắng bận lòng vì ông."
"Nhưng tôi là cháu trai của ông,tôi không thể lo cho ông sao?"
"Chủ tịch là một người rất cứng nhắc,giám đốc cũng biết mà,ngài ấy đã quyết như thế thì không ai có thể thay đổi được."
Tạ Đình Phong cảm thấy rất ân hận khi đã lớn tiếng,anh quay người đi vào phòng bệnh nhẹ đẩy cửa bước vào,nhìn ông đang dùng ống thở mà anh nhói cả lòng. Anh ngồi xuống ghế nắm chặt lấy tay ông Nội.
"Nếu cháu đồng ý kết hôn với Hạ Tuyết Nhi ông sẽ khoẻ lại chứ? Nếu vậy thì cháu sẽ theo ý ông,cháu không phản đối nữa nhưng ông đừng rời bỏ cháu vì cháu chỉ còn có ông là người thân duy nhất mà thôi,ông đừng bỏ cháu giống như ba mẹ đã bỏ cháu ở lại mà đi,ông đừng như thế hãy ở lại với cháu lâu hơn nữa,cháu vẫn chưa phụng dưỡng cho ông chưa làm được gì cho ông cả. Ông hãy khoẻ lại cháu xin ông đó,cháu sẽ kết hôn với Tuyết Nhi nếu điều đó làm ông vui. Cháu xin lỗi vì đã cãi lời ông, lớn tiếng với ông."
Anh gục mặt xuống nơi hốc mắt ướt lệ.
Bà Lâm mặc một cái váy ôm màu đỏ ngắn tới đầu gối,hai tay khoanh lại cả người toát lên sự sang trọng. Bà nhìn lườm Tạ Đình Phong rồi quay lưng đi vài bước thì dừng lại nói:
"Nếu đã chấm dứt với nó thì hãy nói rõ cho nó hiểu,đừng để con tôi phải ôm thêm hy vọng. Nó đang ở trên lầu, cậu nói thì chắc nó sẽ nghe,tôi khuyên nó hết nỗi rồi."
Bà nói xong thì đi vào trong.
"Cậu mau lên khuyên tiểu thư đi,cô ấy đang bị kích động không ngừng đập phá đồ đạt." Quản gia lý bảo.
Tạ Đình Phong liền đi lên phòng Lâm Uyển Thanh.
"Uyển Thanh mở cửa đi là anh đây."
Lâm Uyển Thanh nghe thấy tiếng anh thì hướng mắt về phía cửa "Đình Phong."
Nước mắt cô ta rơi nhiều hơn,giọng nói hờn tuổi vang lên " Anh cút đi. Bây giờ anh còn đến đây để làm gì? "
"Anh lo cho em."
"Anh là đồ giả dối,tôi không cần."
Tạ Đình Phong cố gắng dỗ dành Lâm Uyển Thanh,anh nói rất nhẹ nhàng " Em không muốn gặp anh thật sao? Không muốn nghe anh nói ư? Đã có chuyện gì thì phải nói rõ với nhau chứ,em như vậy khiến anh rất đau lòng. Em đừng làm gì tổn hại đến bản thân nếu tức giận thì hãy ra đây mà tức giận với anh đi."
Những lời nói đó đã làm mềm lòng của Lâm Uyển Thanh,cô ta dần hạ xuống cơn thịnh nộ nhưng vẫn chưa chịu ra mở cửa cho đến khi nghe được câu "Anh yêu em" từ Tạ Đình Phong thì cánh cửa mới được mở.
Đôi mắt của Lâm Uyển Thanh ướt nhoà,gương mặt buồn bã nhìn anh.
"Em làm anh lo quá,thật ra đã có chuyện gì? Em gọi cho anh rồi mắng anh nhưng anh không hề hiểu gì cả?"
Lâm Uyển Thanh cầm thiệp mời trên tay,cô ta vứt lên người Tạ Đình Phong.
"Anh xem đi,xem cho rõ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói."
Tạ Đình Phong cuối xuống nhặt tấm thiệp lên trên đó có ghi: Hôn lễ Tạ Đình Phong và Hạ Tuyết Nhi.
Tạ Đình Phong sắc mặt trở nên hoang mang vì thật sự anh chẳng biết gì về chuyện này " Từ đâu mà em có tấm thiệp này?"
"Bạn của mẹ tôi đã đưa cho bà xem."
"Chắc có ai đó đã dở trò,anh không có phát đi thứ này. " Tạ Đình Phong căng thẳng nhìn Lâm Uyển Thanh.
"Thật không?"
"Thật. Người anh yêu chỉ có em thôi."
Lâm Uyển Thanh dựa vào lòng của Tạ Đình Phong,cô ta áp mặt vào vai anh và ôm chặt lấy người anh " Vậy thì ngày mai chúng ta kết hôn đi."
"Cái gì?" Tạ Đình Phong càng thêm rối bời.
"Nếu anh nói yêu em thì anh hãy dùng hành động để chứng minh,đó là kết hôn với em."
"Nhưng làm sao sắp xếp được mọi thứ chỉ trong một ngày. "
"Em có thể. Trước tiên chúng ta sẽ đăng ký kết hôn vào hôm nay."
Tạ Đình Phong tỏ ra không hài lòng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá đột ngột.
"Để anh thưa với ông đã."
"Hôm nay hoặc là không, anh nhất định phải rõ ràng với em."
"Anh..."
Bỗng có cuộc điện thoại gọi đến.
_Cháu về nhà ngay đi, ông có chuyện quan trọng muốn nói.
_Ông về rồi ạ,sao không để cháu ra đón ông?
_Không cần,mau chóng về ngay cho ông.
_Dạ...
Tạ Đình Phong bỏ điện thoại xuống nghiêm túc nhìn Lâm Uyển Thanh" Anh hứa sẽ làm rõ chuyện này,anh sẽ làm đám cưới với em nhưng hãy cho anh một ít thời gian,anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng được không?"
"Ba ngày đó là con số cao nhất mà em có thể cho anh.''
Tạ Đình Phong nhắm ánh mắt vài giây rồi anh nói " Được hãy đợi anh,bây giờ ông gọi anh về gắp nên anh phải đi đây. Đừng làm gì tổn hại đến bản thân nhé."
Lâm Uyển Thanh hạ ánh mắt cô ta gật đầu hứa với anh.
Nhận được sự đảm bảo đó từ Lâm Uyển Thanh.Tạ Đình Phong cảm thấy an tâm hơn,anh hôn lên trán cô ta một cái rồi bỏ đi.
____________
Biệt thự Tạ Gia.
Ông Tạ và Tuyết Nhi đang ngồi đợi trước phòng khách.
Tạ Đình Phong vừa về thì gương mặt toát lên nét ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi ở đấy,có một sự căng thẳng kỳ lạ mà anh cảm nhận được từ thần thái của Tuyết Nhi,mọi chuyện càng lúc càng thêm khó hiểu anh bắt đầu phát mệt với những vướng mắt không lời giải đáp.
Tạ Đình Phong đi sang bên ngồi cạnh ông Tạ.
" Ông nói là có chuyện quan trọng muốn nói với cháu nhưng có cần phải nói riêng không ạ.''
Ông Tạ quay qua Tuyết Nhi rồi nói " Không. Các con đã có mặt ở đây thì ông cũng nói luôn,chủ nhật tuần này sẽ diễn ra hôn lễ của hai cháu,thiệp mời ông đã phát đi và cha mẹ Tuyết Nhi cũng đã đồng ý."
Tạ Đình Phong như bị sét đánh ngang tai,anh phẫn nộ nhíu sâu hàng mày " Cháu phản đối,không ngờ tấm thiệp đó là do ông phát đi. Tại sao ông lại làm vậy với cháu? Cháu không hề thích Hạ Tuyết Nhi thì tại sao phải kết hôn với cô ấy."
Vì quá bức súc nên anh hơi to tiếng với ông.
Ông Tạ chừng ánh mắt nhìn Tạ Đình Phong,sắc mặt ông kém dần, ông đang rất tức giận vì thái độ của cháu mình.
"Ai dậy cháu cái cách nói hỗn láo đó với ta? Không có chuyện thích hay không thích ở đây,cháu nhất định phải kết hôn với Tuyết Nhi."
"Vợ là của cháu thì cháu phải tự chọn,nếu ông đã muốn chọn cô ấy như vậy thì sao ông không tự cưới cô ấy cho mình luôn đi."
Tuyết Nhi nghe câu ấy thì trong lòng như bị hàng trăm cây kim đâm vào.
Ông Tạ lên cơn thịnh nộ,ông đã vô cùng tức giận khi nghe câu đó. Ông đứng dậy cơ mặt căng lên,chỉ ngón tay về phía Tạ Đình Phong " Mày...mày dám.." lời nói nặng nề thốt ra,ông đặt tay lên ngực rồi ngã xuống bất tĩnh.
"Ông ơi!" Tuyết Nhi kêu lớn.
Tạ Đình Phong sửng sốt,anh lập tức đỡ lấy ông " Ông sao vậy? Ông ơi..."
Tuyết Nhi sợ hãi tuôn trào nước mắt" Ông ơi! Ông tĩnh lại đi."
"Dì Tô,Dì Tô.!" Tạ Đình Phong la lên.
"Tôi đây thiếu gia...Ông chủ..?". Dì Tô cũng hết hồn khi thấy ông Tạ ngấc xỉu.
"Mau gọi tài xế Cao nhanh lên."
"Vâng." Dì Tô ngay tức khắc chạy đi nhấc điện thoại gọi cho tài xế cao.
5 phút sau tài xế Cao đã khẩn trương lái xe đến,Tạ Đình Phong cõng ông Tạ trên lưng chạy ra xe để đưa ông đến bệnh viện. Tuyết Nhi rất lo cho ông nhưng cô không giám đi theo,chỉ có thể đứng nhìn từ đằng sau.
"Cầu mong cho ông được bình an."
______
Ông Tạ được đưa vào phòng cấp cứu,tình hình khá nghiêm trọng các bác sĩ giỏi đều được điều đến để cấp cứu cho ông.
Việc ông nằm viện tuyệt đối phải được giữ bí mật,nếu không cổ phiếu tập đoàn Long Dean sẽ bị rớt giá nhanh chóng. Vì thế sau khi đã hồi tĩnh ông được chuyển đến bệnh viên VVip nhất thành phố để yêu cầu mọi thông tin được giữ kính đáo nhất.
Thư ký Triệu nhận được tin từ Tạ Đình Phong thì ngay lập tức có mặt.
"Ông bị ung thư anh có biết không?"
Tạ Đình Phong sau khi nghe được tin này từ bác sĩ thì đã rất sốc nên anh đã hỏi thư ký Triệu.
Thư ký Triệu có phần áy náy trả lời " Tôi nghĩ có lẽ không nên giấu giám đốc nữa,chủ tịch đúng là mắc bệnh hiểm nghèo và đã ở giai đoạn cuối rồi. Ngài ấy yêu cầu tôi phải giữ bí mật ngay cả với anh."
Tạ Đình Phong bàng hoàng, anh đưa tay sờ lên trán nhắm lại đôi mắt mà buồn bã vô cùng. Tâm trạng anh lúc này rất tệ,rất rối và rất đau lòng,anh là người thân duy nhất của ông mà không hề biết rằng ông mình đang phải chịu đau đớn của bệnh tật,anh lại còn to tiếng cải vả với ông.
"Tôi thật là một đứa cháu tồi tệ."
Thư ký Triệu muốn chấn an Tạ Đình Phong nên cố khuyên đôi lời " Đây không phải lỗi của giám đốc. Ông Tạ cũng chỉ muốn tốt cho anh,ông không muốn thấy anh phải lo lắng bận lòng vì ông."
"Nhưng tôi là cháu trai của ông,tôi không thể lo cho ông sao?"
"Chủ tịch là một người rất cứng nhắc,giám đốc cũng biết mà,ngài ấy đã quyết như thế thì không ai có thể thay đổi được."
Tạ Đình Phong cảm thấy rất ân hận khi đã lớn tiếng,anh quay người đi vào phòng bệnh nhẹ đẩy cửa bước vào,nhìn ông đang dùng ống thở mà anh nhói cả lòng. Anh ngồi xuống ghế nắm chặt lấy tay ông Nội.
"Nếu cháu đồng ý kết hôn với Hạ Tuyết Nhi ông sẽ khoẻ lại chứ? Nếu vậy thì cháu sẽ theo ý ông,cháu không phản đối nữa nhưng ông đừng rời bỏ cháu vì cháu chỉ còn có ông là người thân duy nhất mà thôi,ông đừng bỏ cháu giống như ba mẹ đã bỏ cháu ở lại mà đi,ông đừng như thế hãy ở lại với cháu lâu hơn nữa,cháu vẫn chưa phụng dưỡng cho ông chưa làm được gì cho ông cả. Ông hãy khoẻ lại cháu xin ông đó,cháu sẽ kết hôn với Tuyết Nhi nếu điều đó làm ông vui. Cháu xin lỗi vì đã cãi lời ông, lớn tiếng với ông."
Anh gục mặt xuống nơi hốc mắt ướt lệ.