Hai mươi phút sau,Hạ Tuyết Nhi bước ra lộng lẫy với bộ đầm cưới hở lưng màu trắng, hoạ tiết hoa ren kèm theo ánh lấp lánh của những viên đá quý trên bộ trang phục làm toát lên một nét đẹp thuần khiết và thanh cao. Cô thẹn thùng đi đến trước mặt của Tạ Đình Phong,đôi môi khẽ mỉm cười,cô e ấp nói:
" Em...trông..được không?".
Tạ Đình Phong đặt cuốn tạp chí đang xem xuống bàn,anh tập trung lướt nhìn Tuyết Nhi từ đầu xuống chân nhưng anh không khen cô ấy lấy một câu mà chỉ đơn giản gật đầu rồi bảo.
"Chọn bộ này đi."
Sau đó Đình Phong cùng Tuyết Nhi chuyển qua chụp ảnh cưới. Nhiếp ảnh gia muốn họ tạo những khoảnh khắc thân mật để có những bức hình đẹp,Tuyết Nhi cảm thấy rất ngượng khi Đình Phong ôm sát cô vào lòng,tuy anh ấy rất lạnh lùng và không thật tâm trong buổi chụp hình,nhưng vì để cho ông Nội được vui anh không thể không làm.
"Ok! Tốt lắm,bây giờ anh chị hãy chụp cảnh hôn nhé."
Nhiếp ảnh gia yêu cầu cảnh hôn làm Tuyết Nhi đỏ hết cả mặt,tim cô đập thình thịch,cô ngại ngùng nâng mắt nhìn Đình Phong:
"Chắc anh sẽ không muốn chụp bức hình này?"
Tạ Đình Phong chớp mắt một cái,lạnh nhạt nhìn cô rồi chỉ trong vài giây ngắn ngủi,bờ môi ấm áp của anh chạm đến đôi môi nhỏ của Tuyết Nhi.: "Anh ấy đang hôn mình? Điều này là thật sao?"Mắt cô trợn tròn kinh ngạc không thể tưởng
" Cô dâu nên nhắm mắt lại,bức này không đẹp rồi,chúng ta chụp lại nào."
"Không cần. Kết thúc buổi chụp tại đây thôi." Tạ Đình Phong thản nhiên như không quan tâm đến xấu đẹp,anh chỉ làm vì ông Nội, hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc gì trong nụ hôn ấy.
Đình Phong nói xong thì đã nhanh chóng đi thay đồ còn Hạ Tuyết Nhi thì vẫn ngây người đứng đấy,đôi mắt cô đượm nét buồn.
---------
Về đến nhà, Tạ Đình Phong liền đi ngay vào phòng mình.
Tuyết Nhi tự dưng thấy khó chịu trong lòng,cô bậm môi ngước nhìn Tạ Đình Phong "Em là người vô hình ư?"
"Cô chụp ảnh vui chứ?" A Hiên đem cho Tuyết Nhi một ly nước mát.
Tuyết Nhi bỗng quay lại,cô cầm lấy ly nước câu nệ nói " Cảm ơn!"
" Cô cũng sắp trở thành thiếu phu nhân rồi,không cần phải khách sao với em như vậy. Cứ tự nhiên mà sai bảo em,em sẽ nổ lực hoàn thành thật tốt." A Hiên mỉm cười thân thiện.
Tuyết Nhi nghe cô ấy gọi là thiếu phu nhân thì trong lòng cũng thấy vui hơn,cô cũng cười lại với A Hiên một cái sau đó đi lên phòng ông Tạ.
Lúc này ông đang ngủ,Tuyết Nhi đến kéo chăn đắp lại cho ông rồi ngồi xuống ghế.
"Cháu xin lỗi! Đã hứa là chụp hình lại cho ông xem nhưng cháu quên mất,đành phải đợi anbum ảnh hoàn thành thôi ạ." Cô thầm nói trong lòng.
Tuyết Nhi hơi cuối đầu,cô đưa ngón trỏ vẹt nhẹ giọt lệ nơi vành mắt vì vốn dĩ không phải là cô quên mà chỉ là hôn sự này không xuất phát từ tình yêu của cả hai phía,cho nên cái giá phải trả là hôn nhân trên giấy tờ.
"Ông ơi! Cháu làm vậy có sai không? Cháu kiên trì thì liệu Đình Phong có chấp nhận và thật lòng yêu cháu không?".
_______
"Uyển Thanh cậu điên rồi." Xảo Tuệ bỗng thốt lên.
Lâm Uyển Thanh đứng ở sân thượng quan sát khung cảnh thì xoay lưng lại tựa vào lang can,môi nhếch cười " Trở thành đại sứ thương hiệu cho JA,cậu muốn chứ?"
"JA?" Mắt Xảo Tuệ sáng bừng sự thèm muốn nhưng nỗi lo sợ vẫn đang làm cô ta phải do dự.
Lâm Uyển Thanh khoanh vòng đôi tay rồi tiến tới những bước chân như đang dồn ép Xảo Tuệ phải quyết định,cô ta tiến lại gần,đôi mắt đầy thâm hiểm dán thẳng vào sự run rẫy trên gương mặt của Xảo Tuệ " Chuyện đó rất dễ mà,cậu chỉ cần đưa ly nước ấy cho Hạ Tuyết Nhi uống là được."
" Nhưng..mà nhỡ người ta nghi ngờ rồi mình bị bắt thì sao? Đây là tội...tội
..." Xảo Tuệ sợ đến không thể nói hết câu.
"Cậu sợ gì chứ? Cuộc sống này nếu cậu không muốn mạo hiểm thì sẽ chẳng bao giờ có thể ngóc đầu lên,hãy dùng Hạ Tuyết Nhi để đổi lại danh tiếng và tiền tài mà cả đời cậu cũng chẳng thể nào mơ nổi."
"Nhưng mình...mình sợ lắm."
Lâm Uyển Thanh nhỏ nhẹ dùng lời lẽ mỹ miều để lôi kéo Xảo Tuệ " Đừng sợ,đến khi đó chúng ta tìm kẻ thế thân là được,cậu chỉ việc phối hợp với mình thôi. Nếu vẫn không muốn thì nhường JA lại cho một người khác có năng lực hơn và có... dã tâm hơn."
Lâm Uyển Thanh nhấn mạnh ba từ cuối cố tình đá động tâm lý của Xảo Tuệ,vì cô ta biết Xảo Tuệ là một cô gái rất hám danh. Lợi ích này rất đắt giá,Xảo Tuệ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Sao đã quyết định chưa? Nghe nói công ty nhà cậu đang thua lỗ khá nhiều nếu cứ cái đà đó thì cậu từ voi sẽ xuống chó đấy,nếu thế thì thật tội cho cậu quá." Lâm Uyển Thanh nói một cách chua ngoa vừa đấm lại vừa xoa.
Xảo Tuệ nhắm chặt mắt,hai tay cũng nắm chặt,mồ hôi hột toát ra trên trán,cuối cùng đấu tranh tâm lý cũng kết thúc bằng lòng tham của địa vị.
" Hãy để JA cho mình."
"Thế mới là Xảo Tuệ mà mình biết chứ."
"Nhưng có nhất thiết là phải...như thế với Hạ Tuyết Nhi không? Hại người ta như vậy thì....?"
"Thế thì đã sao? Cô ta còn đáng hận hơn, giám cướp đồ của Lâm Uyển Thanh này, để xem cô ta có bản lĩnh đó hay không."
________
Trước ngày cưới,Tuyết Nhi có đi gặp chị Diệp để đưa cho chị thiệp mời.
Mới sáng chị Diệp vừa thức dậy mở cửa đi làm thì thấy một chiếc xe đắt tiền đang đậu ở dưới,chị nhìn vu vơ rồi mặc kệ mà đi nhưng đột nhiên chị đứng sững lại.
"Chị Diệp."
"Tiếng gọi này là của..." Chị liền quay lại.
"Chị."
"Tuyết Nhi là em sao?"
Tuyết Nhi chạy đến tươi cười ôm chị Diệp thân thiết.
Chị ấy thì vừa mừng vừa ngạc nhiên " Cô hai của chị,em làm chị phải mất ngủ mấy ngày đấy."
"Em ư?"
"Vâng thưa thiếu phu nhân Tạ gia."
Tuyết Nhi nhích chóp mũi một cái " Thôi đừng gọi em như vậy nghe ngại lắm."
Thế rồi Tuyết Nhi bảo chị lên xe để đưa chị đi làm,nhân tiện trò chuyện thêm. Cô lấy tấm thiệp cưới màu hồng phấn kiểu cách rất tinh tế đưa cho chị Diệp.
"Không có chị là em buồn lắm đấy,chị nhất định phải đến nha."
Chị Diệp cầm tấm thiệp thở phào " Thật quá bất ngờ,cuối cùng em cũng kết hôn rồi. Nhưng chuyện đầu đuôi là như thế nào? Có thể kể cho chị nghe điều khó tin này không?"
Tuyết Nhi trầm tư nhìn chị Diệp " Chị còn nhớ cuộc gọi em nhờ chị tìm ông Tạ chứ? Chính lúc đó đã quyết định mọi chuyện."
Câu chuyện sau đó được Tuyết Nhi kể lại tường tận,chị Diệp nghe xong cũng đã hiểu nhưng cũng có phần lo ngại:
" Vậy hôn nhân của em là giấy tờ sao? Tạ Đình Phong vẫn một lòng với Lâm Uyển Thanh. Tuyết Nhi,em chấp nhận ư?"
Tuyết Nhi hạ thấp ánh mắt, giọng buồn trả lời chị " Có lẽ vì em đã quá tham lam nhưng em không thể buông bỏ được chị à."
" Em...trông..được không?".
Tạ Đình Phong đặt cuốn tạp chí đang xem xuống bàn,anh tập trung lướt nhìn Tuyết Nhi từ đầu xuống chân nhưng anh không khen cô ấy lấy một câu mà chỉ đơn giản gật đầu rồi bảo.
"Chọn bộ này đi."
Sau đó Đình Phong cùng Tuyết Nhi chuyển qua chụp ảnh cưới. Nhiếp ảnh gia muốn họ tạo những khoảnh khắc thân mật để có những bức hình đẹp,Tuyết Nhi cảm thấy rất ngượng khi Đình Phong ôm sát cô vào lòng,tuy anh ấy rất lạnh lùng và không thật tâm trong buổi chụp hình,nhưng vì để cho ông Nội được vui anh không thể không làm.
"Ok! Tốt lắm,bây giờ anh chị hãy chụp cảnh hôn nhé."
Nhiếp ảnh gia yêu cầu cảnh hôn làm Tuyết Nhi đỏ hết cả mặt,tim cô đập thình thịch,cô ngại ngùng nâng mắt nhìn Đình Phong:
"Chắc anh sẽ không muốn chụp bức hình này?"
Tạ Đình Phong chớp mắt một cái,lạnh nhạt nhìn cô rồi chỉ trong vài giây ngắn ngủi,bờ môi ấm áp của anh chạm đến đôi môi nhỏ của Tuyết Nhi.: "Anh ấy đang hôn mình? Điều này là thật sao?"Mắt cô trợn tròn kinh ngạc không thể tưởng
" Cô dâu nên nhắm mắt lại,bức này không đẹp rồi,chúng ta chụp lại nào."
"Không cần. Kết thúc buổi chụp tại đây thôi." Tạ Đình Phong thản nhiên như không quan tâm đến xấu đẹp,anh chỉ làm vì ông Nội, hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc gì trong nụ hôn ấy.
Đình Phong nói xong thì đã nhanh chóng đi thay đồ còn Hạ Tuyết Nhi thì vẫn ngây người đứng đấy,đôi mắt cô đượm nét buồn.
---------
Về đến nhà, Tạ Đình Phong liền đi ngay vào phòng mình.
Tuyết Nhi tự dưng thấy khó chịu trong lòng,cô bậm môi ngước nhìn Tạ Đình Phong "Em là người vô hình ư?"
"Cô chụp ảnh vui chứ?" A Hiên đem cho Tuyết Nhi một ly nước mát.
Tuyết Nhi bỗng quay lại,cô cầm lấy ly nước câu nệ nói " Cảm ơn!"
" Cô cũng sắp trở thành thiếu phu nhân rồi,không cần phải khách sao với em như vậy. Cứ tự nhiên mà sai bảo em,em sẽ nổ lực hoàn thành thật tốt." A Hiên mỉm cười thân thiện.
Tuyết Nhi nghe cô ấy gọi là thiếu phu nhân thì trong lòng cũng thấy vui hơn,cô cũng cười lại với A Hiên một cái sau đó đi lên phòng ông Tạ.
Lúc này ông đang ngủ,Tuyết Nhi đến kéo chăn đắp lại cho ông rồi ngồi xuống ghế.
"Cháu xin lỗi! Đã hứa là chụp hình lại cho ông xem nhưng cháu quên mất,đành phải đợi anbum ảnh hoàn thành thôi ạ." Cô thầm nói trong lòng.
Tuyết Nhi hơi cuối đầu,cô đưa ngón trỏ vẹt nhẹ giọt lệ nơi vành mắt vì vốn dĩ không phải là cô quên mà chỉ là hôn sự này không xuất phát từ tình yêu của cả hai phía,cho nên cái giá phải trả là hôn nhân trên giấy tờ.
"Ông ơi! Cháu làm vậy có sai không? Cháu kiên trì thì liệu Đình Phong có chấp nhận và thật lòng yêu cháu không?".
_______
"Uyển Thanh cậu điên rồi." Xảo Tuệ bỗng thốt lên.
Lâm Uyển Thanh đứng ở sân thượng quan sát khung cảnh thì xoay lưng lại tựa vào lang can,môi nhếch cười " Trở thành đại sứ thương hiệu cho JA,cậu muốn chứ?"
"JA?" Mắt Xảo Tuệ sáng bừng sự thèm muốn nhưng nỗi lo sợ vẫn đang làm cô ta phải do dự.
Lâm Uyển Thanh khoanh vòng đôi tay rồi tiến tới những bước chân như đang dồn ép Xảo Tuệ phải quyết định,cô ta tiến lại gần,đôi mắt đầy thâm hiểm dán thẳng vào sự run rẫy trên gương mặt của Xảo Tuệ " Chuyện đó rất dễ mà,cậu chỉ cần đưa ly nước ấy cho Hạ Tuyết Nhi uống là được."
" Nhưng..mà nhỡ người ta nghi ngờ rồi mình bị bắt thì sao? Đây là tội...tội
..." Xảo Tuệ sợ đến không thể nói hết câu.
"Cậu sợ gì chứ? Cuộc sống này nếu cậu không muốn mạo hiểm thì sẽ chẳng bao giờ có thể ngóc đầu lên,hãy dùng Hạ Tuyết Nhi để đổi lại danh tiếng và tiền tài mà cả đời cậu cũng chẳng thể nào mơ nổi."
"Nhưng mình...mình sợ lắm."
Lâm Uyển Thanh nhỏ nhẹ dùng lời lẽ mỹ miều để lôi kéo Xảo Tuệ " Đừng sợ,đến khi đó chúng ta tìm kẻ thế thân là được,cậu chỉ việc phối hợp với mình thôi. Nếu vẫn không muốn thì nhường JA lại cho một người khác có năng lực hơn và có... dã tâm hơn."
Lâm Uyển Thanh nhấn mạnh ba từ cuối cố tình đá động tâm lý của Xảo Tuệ,vì cô ta biết Xảo Tuệ là một cô gái rất hám danh. Lợi ích này rất đắt giá,Xảo Tuệ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Sao đã quyết định chưa? Nghe nói công ty nhà cậu đang thua lỗ khá nhiều nếu cứ cái đà đó thì cậu từ voi sẽ xuống chó đấy,nếu thế thì thật tội cho cậu quá." Lâm Uyển Thanh nói một cách chua ngoa vừa đấm lại vừa xoa.
Xảo Tuệ nhắm chặt mắt,hai tay cũng nắm chặt,mồ hôi hột toát ra trên trán,cuối cùng đấu tranh tâm lý cũng kết thúc bằng lòng tham của địa vị.
" Hãy để JA cho mình."
"Thế mới là Xảo Tuệ mà mình biết chứ."
"Nhưng có nhất thiết là phải...như thế với Hạ Tuyết Nhi không? Hại người ta như vậy thì....?"
"Thế thì đã sao? Cô ta còn đáng hận hơn, giám cướp đồ của Lâm Uyển Thanh này, để xem cô ta có bản lĩnh đó hay không."
________
Trước ngày cưới,Tuyết Nhi có đi gặp chị Diệp để đưa cho chị thiệp mời.
Mới sáng chị Diệp vừa thức dậy mở cửa đi làm thì thấy một chiếc xe đắt tiền đang đậu ở dưới,chị nhìn vu vơ rồi mặc kệ mà đi nhưng đột nhiên chị đứng sững lại.
"Chị Diệp."
"Tiếng gọi này là của..." Chị liền quay lại.
"Chị."
"Tuyết Nhi là em sao?"
Tuyết Nhi chạy đến tươi cười ôm chị Diệp thân thiết.
Chị ấy thì vừa mừng vừa ngạc nhiên " Cô hai của chị,em làm chị phải mất ngủ mấy ngày đấy."
"Em ư?"
"Vâng thưa thiếu phu nhân Tạ gia."
Tuyết Nhi nhích chóp mũi một cái " Thôi đừng gọi em như vậy nghe ngại lắm."
Thế rồi Tuyết Nhi bảo chị lên xe để đưa chị đi làm,nhân tiện trò chuyện thêm. Cô lấy tấm thiệp cưới màu hồng phấn kiểu cách rất tinh tế đưa cho chị Diệp.
"Không có chị là em buồn lắm đấy,chị nhất định phải đến nha."
Chị Diệp cầm tấm thiệp thở phào " Thật quá bất ngờ,cuối cùng em cũng kết hôn rồi. Nhưng chuyện đầu đuôi là như thế nào? Có thể kể cho chị nghe điều khó tin này không?"
Tuyết Nhi trầm tư nhìn chị Diệp " Chị còn nhớ cuộc gọi em nhờ chị tìm ông Tạ chứ? Chính lúc đó đã quyết định mọi chuyện."
Câu chuyện sau đó được Tuyết Nhi kể lại tường tận,chị Diệp nghe xong cũng đã hiểu nhưng cũng có phần lo ngại:
" Vậy hôn nhân của em là giấy tờ sao? Tạ Đình Phong vẫn một lòng với Lâm Uyển Thanh. Tuyết Nhi,em chấp nhận ư?"
Tuyết Nhi hạ thấp ánh mắt, giọng buồn trả lời chị " Có lẽ vì em đã quá tham lam nhưng em không thể buông bỏ được chị à."