"UYỂN THANH MAU DỪNG LẠI!"
Tạ Đình Phong sửng sốt.
Lâm Uyển Thanh tầm mắt không dịch chuyển, cô ta phóng xe như điên dại chẳng buồn bận tâm đến sự phẫn nộ của Đình Phong.
Ánh mắt của Đình Phong loé lên tia giận dữ, anh vừa đưa mắt nhìn về đằng trước vừa ngó qua xem thái độ của Lâm Uyển Thanh, nhưng cô ta đang rất dửng dưng tự ý làm mọi chuyện mà không cần ý kiến của bất kỳ ai.
"Uyển Thanh rốt cuộc em muốn làm gì?"
Chiếc xe phóng đi với tốc độ rất cao, Lâm Uyển Thanh nghe câu hỏi đó của Đình Phong thì lúc này mới nhếch miệng trả lời " Chúng ta sẽ đi thật xa khỏi nơi này, đến một nơi chỉ có anh và em."
Đình Phong nhíu chặt mi tâm " Em điên rồi."
Lâm Uyển Thanh kéo nét miệng lên cười nhạt nhẽo " Không sao, chỉ cần giữ anh ở bên cạnh em thì em có điên một chút cũng tốt mà."
Lúc này Đình Phong mới thật sự nhận ra sự bất ổn trong tâm lý của Lâm Uyển Thanh, anh bất chợt cuối đầu và nhắm chặt mắt " Sao em lại trở nên như vậy? Uyển Thanh em cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý, mau dừng xe lại đi, như thế này không thể được."
"Anh đừng lo, em sẽ dừng lại khi nào đến nơi."
Tạ Đình Phong không giữ được bình tĩnh liền quát lớn " Dừng xe lại ngay."
Lâm Uyển Thanh phát tiết, cô ta quay sang chừng mắt với Đình Phong "Anh không ngăn được em đâu."
Dứt câu cô ta tiếp tục nhấn ga, tăng tốc độ xe lên 270 km/h một tốc độ quá cao và quá nguy hiểm. Cả người Đình Phong bị chao đảo khi Lâm Uyển Thanh đột ngột xoay bánh lái để vẹo cua.
Đình Phong không thể để cô ta tiếp tục làm chuyện điên rồ, anh buộc phải ngăn cô ta lại, không thể dùng lời nói thì phải dùng đến hành động. Đình Phong vươn tay chụp lấy tay của Lâm Uyển Thanh để cố dành lấy tay lái và giảm tốc độ của xe " Đình Phong anh buông em ra."
"Mau dừng xe lại cho tôi."
Đình Phong dằn co với Lâm Uyển Thanh, cô ta rất ngoan cố không những không dừng lại mà còn cắn thật mạnh vào tay của Đình Phong làm anh ấy phải giật lại cánh tay, sắc mặt Đình Phong đầy nộ khí.
Lâm Uyển Thanh đắc ý lườm ánh mắt sang Đình Phong " Anh không làm gì được đâu." Cô ta nhếch miệng cười cho đến khi Đình Phong bỗng thét lên:
" Uyển Thanh coi chừng."
Lâm Uyển Thanh chuyển hướng nhìn về phía trước xe, đôi con người bỗng nhướng căng.....
ÁAAAAAAA....Á............AAA.. một tiếng thét đến kinh hoàng...
Chiếc xe lăn nhào giữa không trung rồi quăng mạnh xuống đất, hình dạng không khỏi méo mó...
Tin..tin..tin... Điện thoại gọi đến Tạ gia
Ông Tạ nhấc máy " Alo..."
"......"
Tay ông run rẫy đặt điện thoại xuống bàn
"Ông chủ, ông sao vậy?" Dì Tô mang ly sữa vào cho ông thì hoảng hốt thốt lên, khi thấy sắc mặt ông bỗng tái đi.
"Mau..mau gọi..Tuyết Nhi.." Ông Tạ giọng run run mà nói.
"Vâng tôi đi ngay." Dì Tô lập tức chạy sang phòng của Tuyết Nhi.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.."
Tuyết Nhi nghe tiếng gọi thì nhanh chóng ra mở cửa, cô ngạc nhiên hỏi
" Dì Tô có chuyện gì vậy?"
"Ông chủ tìm cô, ông có vẻ không được khoẻ.'' Dì Tô lo lắng nói cho Tuyết Nhi nghe.
"Hả.."
Tuyết Nhi vội vã chạy ngay qua phòng của ông Tạ.
Vào đến phòng, cô đi lại ngồi xuống bên cạnh ghế, tay cô đặt nhẹ lên bàn tay của ông, giọng nói kính yêu vang lên:
"Ông ơi, ông sao vậy, ông không khoẻ ở đâu ư?" Tuyết Nhi vô cùng lo lắng cho ông, khi cô nhận thấy sắc mặt ông rất xấu.
Từ đáy mắt ông Tạ bỗng rớm nước mắt, ông cầm lấy bàn tay của Tuyết Nhi mà run run " Tuyết..Nhi..mau..đến bệnh viện đi cháu..." lời nói đầy yếu ớt và đau đớn thốt ra từ cửa miệng của ông làm Tuyết Nhi lo sợ.
" Ông muốn cháu đưa ông đến bệnh viện ạ, vậy cháu đi gọi anh Cao nhé."
Tuyết Nhi định nhóm người đứng dậy thì ông Tạ bỗng níu chặt bàn tay cô.
" Đình Phong..là Đình..Phong.."
Tuyết Nhi hoang mang " Đình Phong, ông muốn gặp anh ấy ư?"
"Đến bệnh viện.AB....Đình Phong gặp tai nạn.." Ông Tạ cố kiềm nén sự đau thương để nói rõ ràng cho Tuyết Nhi biết sự thật kinh hoàng.
Tuyết Nhi đứng sững người, ánh mắt không chớp, cô nhất thời không chấp nhận được thông tin ấy, cô hoảng loạn mà nói lắp bắp " Đình..Phong..anh ấy..sắp về..sắp về rồi.."
"Tuyết Nhi nghe ông nói, cháu hãy mau đến bệnh viện, Đình Phong có thể không chịu nổi nữa đâu, nhanh lên.."
Đôi chân Tuyết Nhi như muộn rụng rời, cô ngã khụy xuống đất, nét mặt bỗng tái đi.
" Cháu phải bình tĩnh, mau đến bệnh viện.... Đừng lo cho ông"
Tuyết Nhi nuốt ực xuống cổ họng, cô cố gắng đứng dậy, cố gắng loạng choạng chạy ra bên ngoài.
Dì Tô đứng bên trong chứng kiến hết sự việc, Dì vô cùng bàng hoàng và kinh hãi
" Hãy theo giúp con bé." Ông Tạ dặn dò, ý ông muốn Dì theo cạnh để chấn an cho Tuyết Nhi.
" Vâng thưa ông"
Thế là Dì cũng ngay tức khắc chạy theo Tuyết Nhi, Dì Tô nhanh chóng gọi tài xế Cao để cùng Tuyết Nhi đến bệnh viện.
Trước khi đi Dì cũng có nhắn cho A Hiên chú ý chăm sóc ông Tạ, A Hiên biết tin thiếu gia xảy ra chuyện thì cũng kinh hoàng không kém Dì Tô, đáng thương nhất là ông Tạ vì ông đã phải hai lần nghe tin dữ, lần thứ nhất là con trai giờ đến lần này lại là cháu trai, cả hai đều là con trai và cháu trai duy nhất của ông, ông phải làm sao để vượt qua được cú sốc này. A Hiên vội đi ngay lên phòng ông Chủ, đến nơi cô chỉ đứng bên ngoài vì ông đang gọi điện thoại, đó là cuộc gọi cho thư ký Triệu.
_Thư ký Triệu, Đình Phong đã xảy ra chuyện rồi, anh hãy mau đến bệnh viện AB để thay ta giải quyết vấn đề, cháu dâu của ta nó không đủ sức để chịu đựng nên hãy đến đó để giúp cho nó, ta nhờ cả vào anh.
Giọng nói của ông rất gắng gượng hơi sức, ông đã dùng nghĩa vụ cuối cùng của một người ông để lo cho con cháu của mình trước lúc ra đi, không ngờ đến từng tuổi này ông lại phải một lần nữa chịu nổi đau của cách đây 16 năm về trước, đứa con trai yêu dấu đã gặp nạn mà qua đời, bây giờ cháu trai của ông chỉ mới tiếp nhận vị trí chủ tịch mà đã gặp tai nạn kinh hoàng. Nhưng ông lúc này không còn chống đỡ được nữa, bệnh của ông đã biến chứng nặng lại cộng thêm cú sốc lần này đã khiến ông chút hơi thở cuối cùng, sau khi nghe một câu từ thư ký Triệu.
" Vâng tôi sẽ đến ngay, xin ngài hãy yên tâm."
A Hiên nghe âm thanh cạch phát ra từ chiếc điện thoại bị rơi xuống đất, cô hốt hoảng chạy vào trong.
_________
Tài xế Cao khẩn trương lái xe nhanh nhất có thể để đưa Hạ Tuyết Nhi đến bệnh viện AB, ngồi trên xe Tuyết Nhi rất lo sợ và hổn loạn, cô đã kê ngón trỏ lên miệng mà cắn lấy, tay cô run rẩy và ngón trỏ đã bị cô cắn đến nổi phải rỉ máu.
"Thiếu phu nhân cô nhất định phải bình tĩnh, trong lúc này không thể rối lên đâu như thế sẽ không giúp gì được cho thiếu gia." Dì Tô cố gắng khuyên Tuyết Nhi và kéo tay cô ấy ra khỏi miệng.
"Anh..ấy..s.ẽ không sao..chắc..chắn..anh ấy sẽ không sao, đúng không Dì..?" Tuyết Nhi lắp bắp mà nói với Dì Tô.
"Đúng vậy vì thế cô phải thật bình tĩnh "
Tuyết Nhi vội gật đầu một cách thất thần " Dạ..cháu sẽ bình tĩnh, thật bình tĩnh..Đình Phong cần cháu..anh ấy cần cháu.."
"Đúng rồi, sẽ không sao, cô hãy hít sâu thở ra một chút để tâm trạng được thoải mái hơn đi."
Tuyết Nhi nghe lời Dì mà cố hít thở để điều hoà lại bản thân.
Khi đến bệnh viện AB, bệnh viện gần nhất tại khu vực xảy ra tai nạn.
Hạ Tuyết Nhi cùng Dì Tô chạy nhanh vào trong đại sảnh, lòng Tuyết Nhi bây giờ nóng như lửa đốt, cô lập tức ập đến chỗ y tá tiếp tân, cô hấp tấp hỏi " Xin cho hỏi Tạ Đình Phong đang ở đâu?"
"Phiền cô đợi một chút."
Cô y tá tra thông tin rồi quay sang trả lời " Có phải cô được liên lạc để đến không ạ?"
"Vâng.'' Tuyết Nhi trả lời.
"Anh Tạ Đình Phong đang ở phòng sơ cứu cô hãy đi sang trái mười mét rồi rẽ phải sẽ thấy."
Tuyết Nhi tay chân rụng rời, cô nghe xong thì tức khắc chạy sang phòng ấy.
Bệnh viện mà Đình Phong được đưa đến không phải là một bệnh viện VIP mà chỉ là bệnh viện công cho nên quy trình của họ không được chuyên nghiệp như các bệnh viện quốc tế.
Lúc này Đình Phong đang được các bác sĩ khẩn trương cầm máu ở phần đầu, họ cố gắng giữ huyết áp và nhịp tim cho anh.
Tuyết Nhi chạy đến chứng kiến Đình Phong người đầy máu me, tim cô đau như dao cắt, Dì Tô nhìn thấy cũng phải che tay lên miệng.
"Đình Phong..." Tuyết Nhi thốt lên, cô suýt chút là ngã khụy, Dì Tô đã phải đỡ lấy cô.
Nước mắt Tuyết Nhi đầm đìa, cô đảo nhìn thân thể dính đầy máu.
"Đình Phong em đến rồi, mở mắt nhìn em đi, nhìn em đi anh...." Tuyết Nhi lòng quạnh đau, cô nói nghẹn trong từng tiếng khóc.
"Xin cô hãy bình tĩnh, cô nên ra ngoài đi ạ."
Tuyết Nhi sợ hãi nhìn các bác sĩ " Cứu anh ấy, làm ơn hãy cứu anh ấy, tôi xin bác sĩ hãy cứu anh ấy, cứu lấy anh ấy.."
Phòng sơ cứu không chỉ có mỗi Đình Phong mà còn nhiều người khác, họ được chuyển vào phòng này để sơ cứu và chuẩn đoán trước khi được đưa vào phòng cấp cứu.
Tạ Đình Phong bỗng nảy người và hộc ra máu.
Tuyết Nhi hoảng hốt, cô vuốt máu từ miệng của anh, giọng cô run rẩy " Đình Phong..Đình Phong anh hãy cố lên, cố lên, xin anh... em xin anh.."
"Có thể là dịch tràn lòng ngực, cần phải chuyển ngay vào phòng phẩu thuật.." một bác sĩ thốt lên.
Tham gia khám cho Đình Phong có ba bác sĩ, hai thực tập năm cuối là bác sĩ nam và một bác sĩ chính là nữ.
Tuyết Nhi nghe dịch tràn lòng ngực thì bàng hoàng " Các người nói gì? Thế nào là dịch tràn lòng ngực? "
"Là chịu chứng tràn dịch khoang màn phổi trong chấn thương, dịch thường là máu không đông chảy ra từ các mạch máu và các tổn thương trong lồng ngực."Vị Bác sĩ nữ lên tiếng.
"Vậy hãy mau cấp cứu cho anh ấy đi, các người còn đợi gì nữa chứ?"
"Bây giờ phòng cấp cứu đã kính hết rồi, chỉ có thể đợi mà thôi."
Tuyết Nhi mất kiểm soát, cô nhìn Đình Phong đang phải chịu đau đớn mà lòng cô đau đến thắt lại, cô lớn tiếng trong thanh âm nghẹn nơi cuốn họng vì nước mắt cô không ngừng tuôn rớt " Đợi ư, anh ấy đợi nỗi sao? Các người bảo anh ấy đợi chẳng khác nào đang giết chết anh ấy."
Vị bác sĩ nữ bỗng kinh ngạc nâng ánh mắt, Tuyết Nhi quỳ xuống bàn tay dính máu núm lấy vạc áo blu trắng của bác sĩ, cô khóc lóc vang xin " Xin hãy cứu chồng tôi, làm ơn..cô muốn tôi làm gì cũng được làm ơn hãy cứu anh ấy, xin bác sĩ... Chồng tôi đang rất đau đớn, xin hãy làm gì đó đi mà, cứu anh ấy đi, hãy cấp cứu cho anh ấy, cứ thế này anh ấy sẽ chết mất.."
"Thiếu phu nhân..." Dì Tô bỗng gọi vì ngay lúc này Dì cũng không biết phải làm gì.
"Bác sĩ nhịp tim đã ngừng đập." Y tá hỗ trợ thốt lên khi quan sát nhịp tim trên máy đo.
"Đình Phong đừng mà..ĐÌNH PHONG.. anh đừng bỏ em, Đình Phong..anh có nghe thấy em không,...anh không được chết, nếu anh chết em sẽ không sống một mình, em sẽ chết theo anh, Đình Phong anh có nghe không?" Tuyết Nhi gào lên, cô nhào đến ôm lấy Đình Phong mà lay người anh.
"Đưa cô ấy ra ngoài." Bác sĩ nữ thốt lên.
Hai y tá buộc phải kéo Tuyết Nhi ra bên ngoài " Xin cô hãy bình tĩnh để chúng tôi có thể làm việc.''
Dì Tô ôm lấy Tuyết Nhi " Thiếu phu nhân chúng ta không làm gì được đâu, cô càng rối lên thì các bác sĩ sẽ không cứu chữa được cho thiếu gia."
Bên trong các bác sĩ đang khẩn trương dùng máy kích tim.
_Có nhịp tim lại rồi
_Tốt lắm, mau hút máu để tạm ngăn chịu chứng dịch tràn.
_Vâng
_Đã có phòng cấp cứu.
_Chuyển ngay
_Vâng
_Nhanh nào, dịch chuyển bệnh nhân.
....
Tạ Đình Phong sửng sốt.
Lâm Uyển Thanh tầm mắt không dịch chuyển, cô ta phóng xe như điên dại chẳng buồn bận tâm đến sự phẫn nộ của Đình Phong.
Ánh mắt của Đình Phong loé lên tia giận dữ, anh vừa đưa mắt nhìn về đằng trước vừa ngó qua xem thái độ của Lâm Uyển Thanh, nhưng cô ta đang rất dửng dưng tự ý làm mọi chuyện mà không cần ý kiến của bất kỳ ai.
"Uyển Thanh rốt cuộc em muốn làm gì?"
Chiếc xe phóng đi với tốc độ rất cao, Lâm Uyển Thanh nghe câu hỏi đó của Đình Phong thì lúc này mới nhếch miệng trả lời " Chúng ta sẽ đi thật xa khỏi nơi này, đến một nơi chỉ có anh và em."
Đình Phong nhíu chặt mi tâm " Em điên rồi."
Lâm Uyển Thanh kéo nét miệng lên cười nhạt nhẽo " Không sao, chỉ cần giữ anh ở bên cạnh em thì em có điên một chút cũng tốt mà."
Lúc này Đình Phong mới thật sự nhận ra sự bất ổn trong tâm lý của Lâm Uyển Thanh, anh bất chợt cuối đầu và nhắm chặt mắt " Sao em lại trở nên như vậy? Uyển Thanh em cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý, mau dừng xe lại đi, như thế này không thể được."
"Anh đừng lo, em sẽ dừng lại khi nào đến nơi."
Tạ Đình Phong không giữ được bình tĩnh liền quát lớn " Dừng xe lại ngay."
Lâm Uyển Thanh phát tiết, cô ta quay sang chừng mắt với Đình Phong "Anh không ngăn được em đâu."
Dứt câu cô ta tiếp tục nhấn ga, tăng tốc độ xe lên 270 km/h một tốc độ quá cao và quá nguy hiểm. Cả người Đình Phong bị chao đảo khi Lâm Uyển Thanh đột ngột xoay bánh lái để vẹo cua.
Đình Phong không thể để cô ta tiếp tục làm chuyện điên rồ, anh buộc phải ngăn cô ta lại, không thể dùng lời nói thì phải dùng đến hành động. Đình Phong vươn tay chụp lấy tay của Lâm Uyển Thanh để cố dành lấy tay lái và giảm tốc độ của xe " Đình Phong anh buông em ra."
"Mau dừng xe lại cho tôi."
Đình Phong dằn co với Lâm Uyển Thanh, cô ta rất ngoan cố không những không dừng lại mà còn cắn thật mạnh vào tay của Đình Phong làm anh ấy phải giật lại cánh tay, sắc mặt Đình Phong đầy nộ khí.
Lâm Uyển Thanh đắc ý lườm ánh mắt sang Đình Phong " Anh không làm gì được đâu." Cô ta nhếch miệng cười cho đến khi Đình Phong bỗng thét lên:
" Uyển Thanh coi chừng."
Lâm Uyển Thanh chuyển hướng nhìn về phía trước xe, đôi con người bỗng nhướng căng.....
ÁAAAAAAA....Á............AAA.. một tiếng thét đến kinh hoàng...
Chiếc xe lăn nhào giữa không trung rồi quăng mạnh xuống đất, hình dạng không khỏi méo mó...
Tin..tin..tin... Điện thoại gọi đến Tạ gia
Ông Tạ nhấc máy " Alo..."
"......"
Tay ông run rẫy đặt điện thoại xuống bàn
"Ông chủ, ông sao vậy?" Dì Tô mang ly sữa vào cho ông thì hoảng hốt thốt lên, khi thấy sắc mặt ông bỗng tái đi.
"Mau..mau gọi..Tuyết Nhi.." Ông Tạ giọng run run mà nói.
"Vâng tôi đi ngay." Dì Tô lập tức chạy sang phòng của Tuyết Nhi.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.."
Tuyết Nhi nghe tiếng gọi thì nhanh chóng ra mở cửa, cô ngạc nhiên hỏi
" Dì Tô có chuyện gì vậy?"
"Ông chủ tìm cô, ông có vẻ không được khoẻ.'' Dì Tô lo lắng nói cho Tuyết Nhi nghe.
"Hả.."
Tuyết Nhi vội vã chạy ngay qua phòng của ông Tạ.
Vào đến phòng, cô đi lại ngồi xuống bên cạnh ghế, tay cô đặt nhẹ lên bàn tay của ông, giọng nói kính yêu vang lên:
"Ông ơi, ông sao vậy, ông không khoẻ ở đâu ư?" Tuyết Nhi vô cùng lo lắng cho ông, khi cô nhận thấy sắc mặt ông rất xấu.
Từ đáy mắt ông Tạ bỗng rớm nước mắt, ông cầm lấy bàn tay của Tuyết Nhi mà run run " Tuyết..Nhi..mau..đến bệnh viện đi cháu..." lời nói đầy yếu ớt và đau đớn thốt ra từ cửa miệng của ông làm Tuyết Nhi lo sợ.
" Ông muốn cháu đưa ông đến bệnh viện ạ, vậy cháu đi gọi anh Cao nhé."
Tuyết Nhi định nhóm người đứng dậy thì ông Tạ bỗng níu chặt bàn tay cô.
" Đình Phong..là Đình..Phong.."
Tuyết Nhi hoang mang " Đình Phong, ông muốn gặp anh ấy ư?"
"Đến bệnh viện.AB....Đình Phong gặp tai nạn.." Ông Tạ cố kiềm nén sự đau thương để nói rõ ràng cho Tuyết Nhi biết sự thật kinh hoàng.
Tuyết Nhi đứng sững người, ánh mắt không chớp, cô nhất thời không chấp nhận được thông tin ấy, cô hoảng loạn mà nói lắp bắp " Đình..Phong..anh ấy..sắp về..sắp về rồi.."
"Tuyết Nhi nghe ông nói, cháu hãy mau đến bệnh viện, Đình Phong có thể không chịu nổi nữa đâu, nhanh lên.."
Đôi chân Tuyết Nhi như muộn rụng rời, cô ngã khụy xuống đất, nét mặt bỗng tái đi.
" Cháu phải bình tĩnh, mau đến bệnh viện.... Đừng lo cho ông"
Tuyết Nhi nuốt ực xuống cổ họng, cô cố gắng đứng dậy, cố gắng loạng choạng chạy ra bên ngoài.
Dì Tô đứng bên trong chứng kiến hết sự việc, Dì vô cùng bàng hoàng và kinh hãi
" Hãy theo giúp con bé." Ông Tạ dặn dò, ý ông muốn Dì theo cạnh để chấn an cho Tuyết Nhi.
" Vâng thưa ông"
Thế là Dì cũng ngay tức khắc chạy theo Tuyết Nhi, Dì Tô nhanh chóng gọi tài xế Cao để cùng Tuyết Nhi đến bệnh viện.
Trước khi đi Dì cũng có nhắn cho A Hiên chú ý chăm sóc ông Tạ, A Hiên biết tin thiếu gia xảy ra chuyện thì cũng kinh hoàng không kém Dì Tô, đáng thương nhất là ông Tạ vì ông đã phải hai lần nghe tin dữ, lần thứ nhất là con trai giờ đến lần này lại là cháu trai, cả hai đều là con trai và cháu trai duy nhất của ông, ông phải làm sao để vượt qua được cú sốc này. A Hiên vội đi ngay lên phòng ông Chủ, đến nơi cô chỉ đứng bên ngoài vì ông đang gọi điện thoại, đó là cuộc gọi cho thư ký Triệu.
_Thư ký Triệu, Đình Phong đã xảy ra chuyện rồi, anh hãy mau đến bệnh viện AB để thay ta giải quyết vấn đề, cháu dâu của ta nó không đủ sức để chịu đựng nên hãy đến đó để giúp cho nó, ta nhờ cả vào anh.
Giọng nói của ông rất gắng gượng hơi sức, ông đã dùng nghĩa vụ cuối cùng của một người ông để lo cho con cháu của mình trước lúc ra đi, không ngờ đến từng tuổi này ông lại phải một lần nữa chịu nổi đau của cách đây 16 năm về trước, đứa con trai yêu dấu đã gặp nạn mà qua đời, bây giờ cháu trai của ông chỉ mới tiếp nhận vị trí chủ tịch mà đã gặp tai nạn kinh hoàng. Nhưng ông lúc này không còn chống đỡ được nữa, bệnh của ông đã biến chứng nặng lại cộng thêm cú sốc lần này đã khiến ông chút hơi thở cuối cùng, sau khi nghe một câu từ thư ký Triệu.
" Vâng tôi sẽ đến ngay, xin ngài hãy yên tâm."
A Hiên nghe âm thanh cạch phát ra từ chiếc điện thoại bị rơi xuống đất, cô hốt hoảng chạy vào trong.
_________
Tài xế Cao khẩn trương lái xe nhanh nhất có thể để đưa Hạ Tuyết Nhi đến bệnh viện AB, ngồi trên xe Tuyết Nhi rất lo sợ và hổn loạn, cô đã kê ngón trỏ lên miệng mà cắn lấy, tay cô run rẩy và ngón trỏ đã bị cô cắn đến nổi phải rỉ máu.
"Thiếu phu nhân cô nhất định phải bình tĩnh, trong lúc này không thể rối lên đâu như thế sẽ không giúp gì được cho thiếu gia." Dì Tô cố gắng khuyên Tuyết Nhi và kéo tay cô ấy ra khỏi miệng.
"Anh..ấy..s.ẽ không sao..chắc..chắn..anh ấy sẽ không sao, đúng không Dì..?" Tuyết Nhi lắp bắp mà nói với Dì Tô.
"Đúng vậy vì thế cô phải thật bình tĩnh "
Tuyết Nhi vội gật đầu một cách thất thần " Dạ..cháu sẽ bình tĩnh, thật bình tĩnh..Đình Phong cần cháu..anh ấy cần cháu.."
"Đúng rồi, sẽ không sao, cô hãy hít sâu thở ra một chút để tâm trạng được thoải mái hơn đi."
Tuyết Nhi nghe lời Dì mà cố hít thở để điều hoà lại bản thân.
Khi đến bệnh viện AB, bệnh viện gần nhất tại khu vực xảy ra tai nạn.
Hạ Tuyết Nhi cùng Dì Tô chạy nhanh vào trong đại sảnh, lòng Tuyết Nhi bây giờ nóng như lửa đốt, cô lập tức ập đến chỗ y tá tiếp tân, cô hấp tấp hỏi " Xin cho hỏi Tạ Đình Phong đang ở đâu?"
"Phiền cô đợi một chút."
Cô y tá tra thông tin rồi quay sang trả lời " Có phải cô được liên lạc để đến không ạ?"
"Vâng.'' Tuyết Nhi trả lời.
"Anh Tạ Đình Phong đang ở phòng sơ cứu cô hãy đi sang trái mười mét rồi rẽ phải sẽ thấy."
Tuyết Nhi tay chân rụng rời, cô nghe xong thì tức khắc chạy sang phòng ấy.
Bệnh viện mà Đình Phong được đưa đến không phải là một bệnh viện VIP mà chỉ là bệnh viện công cho nên quy trình của họ không được chuyên nghiệp như các bệnh viện quốc tế.
Lúc này Đình Phong đang được các bác sĩ khẩn trương cầm máu ở phần đầu, họ cố gắng giữ huyết áp và nhịp tim cho anh.
Tuyết Nhi chạy đến chứng kiến Đình Phong người đầy máu me, tim cô đau như dao cắt, Dì Tô nhìn thấy cũng phải che tay lên miệng.
"Đình Phong..." Tuyết Nhi thốt lên, cô suýt chút là ngã khụy, Dì Tô đã phải đỡ lấy cô.
Nước mắt Tuyết Nhi đầm đìa, cô đảo nhìn thân thể dính đầy máu.
"Đình Phong em đến rồi, mở mắt nhìn em đi, nhìn em đi anh...." Tuyết Nhi lòng quạnh đau, cô nói nghẹn trong từng tiếng khóc.
"Xin cô hãy bình tĩnh, cô nên ra ngoài đi ạ."
Tuyết Nhi sợ hãi nhìn các bác sĩ " Cứu anh ấy, làm ơn hãy cứu anh ấy, tôi xin bác sĩ hãy cứu anh ấy, cứu lấy anh ấy.."
Phòng sơ cứu không chỉ có mỗi Đình Phong mà còn nhiều người khác, họ được chuyển vào phòng này để sơ cứu và chuẩn đoán trước khi được đưa vào phòng cấp cứu.
Tạ Đình Phong bỗng nảy người và hộc ra máu.
Tuyết Nhi hoảng hốt, cô vuốt máu từ miệng của anh, giọng cô run rẩy " Đình Phong..Đình Phong anh hãy cố lên, cố lên, xin anh... em xin anh.."
"Có thể là dịch tràn lòng ngực, cần phải chuyển ngay vào phòng phẩu thuật.." một bác sĩ thốt lên.
Tham gia khám cho Đình Phong có ba bác sĩ, hai thực tập năm cuối là bác sĩ nam và một bác sĩ chính là nữ.
Tuyết Nhi nghe dịch tràn lòng ngực thì bàng hoàng " Các người nói gì? Thế nào là dịch tràn lòng ngực? "
"Là chịu chứng tràn dịch khoang màn phổi trong chấn thương, dịch thường là máu không đông chảy ra từ các mạch máu và các tổn thương trong lồng ngực."Vị Bác sĩ nữ lên tiếng.
"Vậy hãy mau cấp cứu cho anh ấy đi, các người còn đợi gì nữa chứ?"
"Bây giờ phòng cấp cứu đã kính hết rồi, chỉ có thể đợi mà thôi."
Tuyết Nhi mất kiểm soát, cô nhìn Đình Phong đang phải chịu đau đớn mà lòng cô đau đến thắt lại, cô lớn tiếng trong thanh âm nghẹn nơi cuốn họng vì nước mắt cô không ngừng tuôn rớt " Đợi ư, anh ấy đợi nỗi sao? Các người bảo anh ấy đợi chẳng khác nào đang giết chết anh ấy."
Vị bác sĩ nữ bỗng kinh ngạc nâng ánh mắt, Tuyết Nhi quỳ xuống bàn tay dính máu núm lấy vạc áo blu trắng của bác sĩ, cô khóc lóc vang xin " Xin hãy cứu chồng tôi, làm ơn..cô muốn tôi làm gì cũng được làm ơn hãy cứu anh ấy, xin bác sĩ... Chồng tôi đang rất đau đớn, xin hãy làm gì đó đi mà, cứu anh ấy đi, hãy cấp cứu cho anh ấy, cứ thế này anh ấy sẽ chết mất.."
"Thiếu phu nhân..." Dì Tô bỗng gọi vì ngay lúc này Dì cũng không biết phải làm gì.
"Bác sĩ nhịp tim đã ngừng đập." Y tá hỗ trợ thốt lên khi quan sát nhịp tim trên máy đo.
"Đình Phong đừng mà..ĐÌNH PHONG.. anh đừng bỏ em, Đình Phong..anh có nghe thấy em không,...anh không được chết, nếu anh chết em sẽ không sống một mình, em sẽ chết theo anh, Đình Phong anh có nghe không?" Tuyết Nhi gào lên, cô nhào đến ôm lấy Đình Phong mà lay người anh.
"Đưa cô ấy ra ngoài." Bác sĩ nữ thốt lên.
Hai y tá buộc phải kéo Tuyết Nhi ra bên ngoài " Xin cô hãy bình tĩnh để chúng tôi có thể làm việc.''
Dì Tô ôm lấy Tuyết Nhi " Thiếu phu nhân chúng ta không làm gì được đâu, cô càng rối lên thì các bác sĩ sẽ không cứu chữa được cho thiếu gia."
Bên trong các bác sĩ đang khẩn trương dùng máy kích tim.
_Có nhịp tim lại rồi
_Tốt lắm, mau hút máu để tạm ngăn chịu chứng dịch tràn.
_Vâng
_Đã có phòng cấp cứu.
_Chuyển ngay
_Vâng
_Nhanh nào, dịch chuyển bệnh nhân.
....