Tại bệnh viện AB lúc này chỉ còn lại Dì Tô và Hạ Tuyết Nhi. Thư ký Triệu thì đã tức tốc lên đường đến biệt thự của Tạ gia.
Tuyết Nhi nằm miên man sau một tiếng đồng hồ mới tĩnh. Cô khẽ mở mắt, ánh nhìn lờ mờ dừng lại trên nụ cười của Dì Tô.
"Thiếu phu nhân cô tĩnh rồi."
Tuyết Nhi dùng sức ngồi dậy " Dì Tô? Ông Nội..? Có thật không?" nghĩ đến ông Nội cô lại ứa nước mắt.
Dì Tô không muốn nhưng cũng đành phải khẳng định với cô ấy một chữ:
" Vâng."
Tiếng" vâng" ấy tựa như một viên đá vô hình ném vào nơi cõi lòng thắt lại từng nhịp thở khó khăng, một hàng lệ đau thương chảy siết trên gò má.
"Thiếu phu nhân tôi xin cô hãy bình tâm lại, thiếu gia vẫn đang nguy kịch, cô không thể gục ngã trong lúc này." Dì Tô vỗ nhẹ lên tấm lưng của Tuyết Nhi mà động viên cô ấy.
Nghe đến thiếu gia, Tuyết Nhi liền lao xuống giường, đôi chân chần chạy những bước thật nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu của Đình Phong, Dì Tô lo lắng mà chạy theo cô ấy.
Tầm mắt đã chạm nơi cánh cửa, sự lo lắng vẫn chưa thể nào nguôi đi trong đôi con ngươi màu nâu đen "Dì Tô cháu đã ngủ bao lâu rồi?" Tuyết Nhi lên tiếng hỏi Dì Tô.
" Một tiếng đồng hồ." Dì Tô khẽ đáp
Tuyết Nhi sờ bàn tay lên cửa "Như vậy anh ấy cũng đã ở trong đó một tiếng."
"Vâng."
"Dì à, cháu phải về để lo cho ông Nội nhưng mà anh ấy vẫn đang ở đây đấu tranh với sự sống, cháu không đành lòng mà bỏ lại anh ấy, cháu phải làm sao đây Dì ơi." Tuyết Nhi ngồi sụp xuống tựa vào cửa phòng.
"Cô hãy cứ ở đây với thiếu gia, thư ký Triệu đã về biệt thự, anh ta sẽ lo chuyện của ông chủ, anh ta bảo sẽ bí mật hoả tán vì sự việc này không thể để lộ ra với báo trí, nếu không vị thế của thiếu gia ở tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Dì Tô liền lên tiếng nói cho Tuyết Nhi biết về tính toán của thư ký Triệu.
Mi mắt Tuyết Nhi khẽ nâng lên nhìn Dì Tô " Bí mật hoả tán ư? "
"Vâng thưa thiếu phu nhân."
"Nhưng Đình Phong sẽ không đồng ý đâu, sao có thể để ông ra đi một cách lén lúc như vậy."
Dì Tô cũng bỗng cuối đầu, giọng nói hạ xuống " Thiếu phu nhân à, để bảo vệ cho Tạ gia và cả sản nghiệp của thiếu gia thì đó là cách duy nhất."
Tuyết Nhi lại thúc thích, cô đưa tay lên phần ngực trái mà bóp chặt " Đình Phong sẽ đau lòng lắm, anh ấy còn chưa nhìn mặt ông lần cuối. Nếu anh ấy tỉnh lại cháu làm sao mà mở lời với anh ấy đây."
"Thiếu phu nhân..."
Dì Tô cũng không biết phải khuyên cô ấy thế nào nữa, vì ngay chính Dì cũng sẽ rất khó xử khi phải mở lời với thiếu gia, ông Tạ là người thân duy nhất của cậu, ông đột ngột ra đi một phần cũng là vì cú sốc do tai nạn của thiếu gia, nếu để thiếu gia biết mình là nguyên nhân khiến ông qua đời thì cậu sẽ rất đau buồn và oán trách bản thân. Thiếu phu nhân thật khó cho cô ấy rồi.
"Xin lỗi! Các vị có phải là người nhà của anh Tạ Đình Phong không ạ?"
Bỗng nhiên có hai viên cảnh sát mặc thường phục đến hỏi.
Dì Tô liền dìu Tuyết Nhi đứng dậy.
Tuyết Nhi ngỡ ngàn lên tiếng " Đúng, nhưng hai anh là ai?"
Một trong hai người đưa ra một tấm thẻ " Chúng tôi là cảnh sát của cục điều tra X."
" Cảnh sát?" Dì Tô kinh ngạc thốt lên.
"Vâng, hiện chúng tôi đang điều tra về vụ tai nạn xảy ra tại đoạn đường A, theo điều tra ban đầu thì nguyên nhân xảy ra tai nạn là do xe vượt quá tốc độ và đụng phải một phương tiện giao thông khác. Chúng tôi cần lấy thêm thông tin để làm rõ vụ việc, vì thế nếu người bị nạn tĩnh lại thì phiền các vị hãy liên lạc với chúng tôi."
Tuyết Nhi bàng hoàng cô cất giọng nói:
"Ý anh là xe của Đình Phong chạy quá tốc độ sao?"
"Đúng thế." Viên cảnh sát trả lời.
Tuyết Nhi hạ ánh mắt, cô vô cùng hoang mang " Nhưng vì cớ gì mà anh ấy lại lái xe với tốc độ nguy hiểm như vậy?"
"À cái này thì không đúng, chiếc xe mang biển số xxx được xác nhận là của cô Lâm Uyển Thanh, và người cầm lái cũng chính là cô ấy. Anh Tạ Đình Phong khi được di chuyển ra khỏi xe thậm chí còn chưa thắt dây an toàn, cô gái kia cũng vậy, có lẽ họ đã rất gấp gáp nên cô Lâm đã chạy xe với tốc độ rất cao là 270km/h"
Tuyết Nhi bỗng cau lại hàng chân mày " Cái gì? Là Lâm Uyển Thanh, là do cô ta đã khiến Đình Phong bị như thế này sao?"
Viên cảnh sát điềm tĩnh gật đầu.
Tuyết Nhi thở gấp, cô không ngờ kẻ gây ra sự tình này lại là Lâm Uyển Thanh, sự phẫn nộ bỗng dân tràn nơi lồng ngực " Cô ta ra sao rồi? Cô ta ra sao khi Đình Phong đang nguy kịch như thế kia chứ?"
" Cô ấy đã được người nhà chuyển sang bệnh viện W, khi cô ấy tĩnh lại chúng tôi cũng sẽ đến để lấy khẩu cung vì thế cô hãy liên lạc với chúng tôi khi anh Tạ đã có thể nói chuyện được nhé."
"Tôi sẽ không liên lạc, xin đừng làm phiền đến chồng tôi nữa, nếu người gây tai nạn là Lâm Uyển Thanh thì các anh hãy cứ đến đó tìm cô ta, và nhân tiện nói với cô ta rằng: tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã làm hại chồng tôi."
"Ờ nhưng mà..."
"Xin các anh hãy về đi ạ, thiếu gia nhà tôi hiện vẫn đang phải cấp cứu, xin đừng làm phiền nữa." Dì Tô mở lời với hai viên cảnh sát.
Hai cảnh sát thấy thái độ cương quyết của Tuyết Nhi thì cũng không muốn quấy rầy thêm, họ bèn nói một câu cuối cùng " Vậy khi khác chúng tôi sẽ quay lại."
Tuyết Nhi đi đến ngồi xuống ghế một cách bần thần.
Dì Tô ngồi bên cạnh, suy nghĩ gì đó rồi Dì cất giọng " Lúc nảy khi thiếu gia được đẩy ra khỏi phòng sơ cứu, tôi có thấy tiểu thư Lâm."
Tuyết Nhi chợt nhìn qua Dì với ánh mắt ửng hồng.
"Thiếu phu nhân à, cô không trách thiếu gia sao? Vì cậu ấy đã lên xe với tình cũ."
Tuyết Nhi nghe Dì hỏi vậy thì thu lại ánh nhìn, cô nhẹ chớp " Cháu tin Đình Phong, cháu tin tưởng anh ấy, chắc chắn vì một nguyên do nào đó nên anh ấy mới lên xe của Lâm Uyển Thanh."
Dì Tô nhìn qua Tuyết Nhi, trong lòng cảm thấy sự ngưỡng mộ tấm lòng của cô gái trẻ " Cô yêu thiếu gia nhiều như vậy sao?"
Khoé môi Tuyết Nhi kéo lên một nụ cười rất nhẹ trong sự mệt mỏi đang quẩn quanh " Vâng, anh ấy là người đàn ông mà cháu yêu nhất thế gian này."
"Thiếu gia thật có phúc khi có được một người vợ như cô."
"Bây giờ cháu chỉ mong anh ấy được bình an vô sự, nếu có phải làm gì cháu cũng sẽ làm, chỉ cần anh ấy khoẻ lại thôi."
_______
Năm tiếng sau.
Cuối cùng sự chờ đợi cũng đã đến hồi kết, sau năm tiếng cánh cửa phòng cấp cửu cũng đã mở ra.
Tuyết Nhi cùng Dì Tô vội vã chạy đến chỗ bác sĩ.
"Bác sĩ chồng tôi thế nào rồi?"
"Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch."
Thông báo ấy từ bác sĩ như đã lấy đi tản đá nặng chĩu trong lòng của Tuyết Nhi, cô vui mừng đến rớt nước mắt.
"Thế nhưng?"
Tuyết Nhi bỗng sửng người khi bác sĩ nói hai từ thế nhưng.
"Nhưng sao ạ?" Cảm giác sợ hãi lại dấy lên.
"Cậu ấy có thể sẽ lâm vào tình trạng hôn mê lâu, tuy là đã qua cơn nguy kịch nhưng nếu trong vòng 48h đồng hồ không tĩnh lại thì sẽ là..."
"Là..là..gì...?"
"Người thực vật."
"HẢ????" Dì Tô kinh hãi thốt lên.
......
😯 Au sẽ không tiết lộ gì cả, mọi người đón đọc chap kế tiếp nữa nha.
Tuyết Nhi nằm miên man sau một tiếng đồng hồ mới tĩnh. Cô khẽ mở mắt, ánh nhìn lờ mờ dừng lại trên nụ cười của Dì Tô.
"Thiếu phu nhân cô tĩnh rồi."
Tuyết Nhi dùng sức ngồi dậy " Dì Tô? Ông Nội..? Có thật không?" nghĩ đến ông Nội cô lại ứa nước mắt.
Dì Tô không muốn nhưng cũng đành phải khẳng định với cô ấy một chữ:
" Vâng."
Tiếng" vâng" ấy tựa như một viên đá vô hình ném vào nơi cõi lòng thắt lại từng nhịp thở khó khăng, một hàng lệ đau thương chảy siết trên gò má.
"Thiếu phu nhân tôi xin cô hãy bình tâm lại, thiếu gia vẫn đang nguy kịch, cô không thể gục ngã trong lúc này." Dì Tô vỗ nhẹ lên tấm lưng của Tuyết Nhi mà động viên cô ấy.
Nghe đến thiếu gia, Tuyết Nhi liền lao xuống giường, đôi chân chần chạy những bước thật nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu của Đình Phong, Dì Tô lo lắng mà chạy theo cô ấy.
Tầm mắt đã chạm nơi cánh cửa, sự lo lắng vẫn chưa thể nào nguôi đi trong đôi con ngươi màu nâu đen "Dì Tô cháu đã ngủ bao lâu rồi?" Tuyết Nhi lên tiếng hỏi Dì Tô.
" Một tiếng đồng hồ." Dì Tô khẽ đáp
Tuyết Nhi sờ bàn tay lên cửa "Như vậy anh ấy cũng đã ở trong đó một tiếng."
"Vâng."
"Dì à, cháu phải về để lo cho ông Nội nhưng mà anh ấy vẫn đang ở đây đấu tranh với sự sống, cháu không đành lòng mà bỏ lại anh ấy, cháu phải làm sao đây Dì ơi." Tuyết Nhi ngồi sụp xuống tựa vào cửa phòng.
"Cô hãy cứ ở đây với thiếu gia, thư ký Triệu đã về biệt thự, anh ta sẽ lo chuyện của ông chủ, anh ta bảo sẽ bí mật hoả tán vì sự việc này không thể để lộ ra với báo trí, nếu không vị thế của thiếu gia ở tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Dì Tô liền lên tiếng nói cho Tuyết Nhi biết về tính toán của thư ký Triệu.
Mi mắt Tuyết Nhi khẽ nâng lên nhìn Dì Tô " Bí mật hoả tán ư? "
"Vâng thưa thiếu phu nhân."
"Nhưng Đình Phong sẽ không đồng ý đâu, sao có thể để ông ra đi một cách lén lúc như vậy."
Dì Tô cũng bỗng cuối đầu, giọng nói hạ xuống " Thiếu phu nhân à, để bảo vệ cho Tạ gia và cả sản nghiệp của thiếu gia thì đó là cách duy nhất."
Tuyết Nhi lại thúc thích, cô đưa tay lên phần ngực trái mà bóp chặt " Đình Phong sẽ đau lòng lắm, anh ấy còn chưa nhìn mặt ông lần cuối. Nếu anh ấy tỉnh lại cháu làm sao mà mở lời với anh ấy đây."
"Thiếu phu nhân..."
Dì Tô cũng không biết phải khuyên cô ấy thế nào nữa, vì ngay chính Dì cũng sẽ rất khó xử khi phải mở lời với thiếu gia, ông Tạ là người thân duy nhất của cậu, ông đột ngột ra đi một phần cũng là vì cú sốc do tai nạn của thiếu gia, nếu để thiếu gia biết mình là nguyên nhân khiến ông qua đời thì cậu sẽ rất đau buồn và oán trách bản thân. Thiếu phu nhân thật khó cho cô ấy rồi.
"Xin lỗi! Các vị có phải là người nhà của anh Tạ Đình Phong không ạ?"
Bỗng nhiên có hai viên cảnh sát mặc thường phục đến hỏi.
Dì Tô liền dìu Tuyết Nhi đứng dậy.
Tuyết Nhi ngỡ ngàn lên tiếng " Đúng, nhưng hai anh là ai?"
Một trong hai người đưa ra một tấm thẻ " Chúng tôi là cảnh sát của cục điều tra X."
" Cảnh sát?" Dì Tô kinh ngạc thốt lên.
"Vâng, hiện chúng tôi đang điều tra về vụ tai nạn xảy ra tại đoạn đường A, theo điều tra ban đầu thì nguyên nhân xảy ra tai nạn là do xe vượt quá tốc độ và đụng phải một phương tiện giao thông khác. Chúng tôi cần lấy thêm thông tin để làm rõ vụ việc, vì thế nếu người bị nạn tĩnh lại thì phiền các vị hãy liên lạc với chúng tôi."
Tuyết Nhi bàng hoàng cô cất giọng nói:
"Ý anh là xe của Đình Phong chạy quá tốc độ sao?"
"Đúng thế." Viên cảnh sát trả lời.
Tuyết Nhi hạ ánh mắt, cô vô cùng hoang mang " Nhưng vì cớ gì mà anh ấy lại lái xe với tốc độ nguy hiểm như vậy?"
"À cái này thì không đúng, chiếc xe mang biển số xxx được xác nhận là của cô Lâm Uyển Thanh, và người cầm lái cũng chính là cô ấy. Anh Tạ Đình Phong khi được di chuyển ra khỏi xe thậm chí còn chưa thắt dây an toàn, cô gái kia cũng vậy, có lẽ họ đã rất gấp gáp nên cô Lâm đã chạy xe với tốc độ rất cao là 270km/h"
Tuyết Nhi bỗng cau lại hàng chân mày " Cái gì? Là Lâm Uyển Thanh, là do cô ta đã khiến Đình Phong bị như thế này sao?"
Viên cảnh sát điềm tĩnh gật đầu.
Tuyết Nhi thở gấp, cô không ngờ kẻ gây ra sự tình này lại là Lâm Uyển Thanh, sự phẫn nộ bỗng dân tràn nơi lồng ngực " Cô ta ra sao rồi? Cô ta ra sao khi Đình Phong đang nguy kịch như thế kia chứ?"
" Cô ấy đã được người nhà chuyển sang bệnh viện W, khi cô ấy tĩnh lại chúng tôi cũng sẽ đến để lấy khẩu cung vì thế cô hãy liên lạc với chúng tôi khi anh Tạ đã có thể nói chuyện được nhé."
"Tôi sẽ không liên lạc, xin đừng làm phiền đến chồng tôi nữa, nếu người gây tai nạn là Lâm Uyển Thanh thì các anh hãy cứ đến đó tìm cô ta, và nhân tiện nói với cô ta rằng: tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã làm hại chồng tôi."
"Ờ nhưng mà..."
"Xin các anh hãy về đi ạ, thiếu gia nhà tôi hiện vẫn đang phải cấp cứu, xin đừng làm phiền nữa." Dì Tô mở lời với hai viên cảnh sát.
Hai cảnh sát thấy thái độ cương quyết của Tuyết Nhi thì cũng không muốn quấy rầy thêm, họ bèn nói một câu cuối cùng " Vậy khi khác chúng tôi sẽ quay lại."
Tuyết Nhi đi đến ngồi xuống ghế một cách bần thần.
Dì Tô ngồi bên cạnh, suy nghĩ gì đó rồi Dì cất giọng " Lúc nảy khi thiếu gia được đẩy ra khỏi phòng sơ cứu, tôi có thấy tiểu thư Lâm."
Tuyết Nhi chợt nhìn qua Dì với ánh mắt ửng hồng.
"Thiếu phu nhân à, cô không trách thiếu gia sao? Vì cậu ấy đã lên xe với tình cũ."
Tuyết Nhi nghe Dì hỏi vậy thì thu lại ánh nhìn, cô nhẹ chớp " Cháu tin Đình Phong, cháu tin tưởng anh ấy, chắc chắn vì một nguyên do nào đó nên anh ấy mới lên xe của Lâm Uyển Thanh."
Dì Tô nhìn qua Tuyết Nhi, trong lòng cảm thấy sự ngưỡng mộ tấm lòng của cô gái trẻ " Cô yêu thiếu gia nhiều như vậy sao?"
Khoé môi Tuyết Nhi kéo lên một nụ cười rất nhẹ trong sự mệt mỏi đang quẩn quanh " Vâng, anh ấy là người đàn ông mà cháu yêu nhất thế gian này."
"Thiếu gia thật có phúc khi có được một người vợ như cô."
"Bây giờ cháu chỉ mong anh ấy được bình an vô sự, nếu có phải làm gì cháu cũng sẽ làm, chỉ cần anh ấy khoẻ lại thôi."
_______
Năm tiếng sau.
Cuối cùng sự chờ đợi cũng đã đến hồi kết, sau năm tiếng cánh cửa phòng cấp cửu cũng đã mở ra.
Tuyết Nhi cùng Dì Tô vội vã chạy đến chỗ bác sĩ.
"Bác sĩ chồng tôi thế nào rồi?"
"Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch."
Thông báo ấy từ bác sĩ như đã lấy đi tản đá nặng chĩu trong lòng của Tuyết Nhi, cô vui mừng đến rớt nước mắt.
"Thế nhưng?"
Tuyết Nhi bỗng sửng người khi bác sĩ nói hai từ thế nhưng.
"Nhưng sao ạ?" Cảm giác sợ hãi lại dấy lên.
"Cậu ấy có thể sẽ lâm vào tình trạng hôn mê lâu, tuy là đã qua cơn nguy kịch nhưng nếu trong vòng 48h đồng hồ không tĩnh lại thì sẽ là..."
"Là..là..gì...?"
"Người thực vật."
"HẢ????" Dì Tô kinh hãi thốt lên.
......
😯 Au sẽ không tiết lộ gì cả, mọi người đón đọc chap kế tiếp nữa nha.