Vạn Dương trở thành khách quen của quán bar, Giản Mặc cũng quen thuộc hơn với anh ta.
Họ chưa từng nói chuyện, chỉ là khi đến Vạn Dương hay ngồi ở vị trí phía trước Giản Mặc như một thói quen, Giản Mặc đang làm việc cũng sẽ cho anh ta một ly nước, hoặc là cười một cái với anh ta, Vạn Dương cũng gật đầu với cậu.
Giao lưu giữa hai người cơ hồ là vô thanh.
Kỳ thực trong tâm tư, đối với chàng trai này Giản Mặc tò mò vô cùng, nhưng cậu không thể nói, cho nên mỗi khi Vạn Dương nhìn mình thì Giản Mặc cũng chỉ có thể cười với anh ta, ngoại trừ việc đó ra, dường như cũng tìm không được biện pháp có thể an ủi người ta.
Cứ cảm thấy, anh vẫn luôn đang thương tâm, tuy rằng trước giờ anh chàng cũng không nói gì.
Thời gian Vạn Dương đến quán bar dần dần có quy luật, anh ta không lại mỗi ngày đều đến nữa, chỉ là mỗi tuần chung quy có một hai ngày qua đây ngồi.
Khi anh ta đến tâm trạng luôn không được tốt, ban đầu, Giản Mặc cũng thấy rất lạ, sau lại nghe nhân viên ở đây thỉnh thoảng bàn tán, đều nói nhất định là bởi vì thất tình, chẳng qua thất tình nhiều lần như vậy cũng quá là không bình thường, cho nên đoán đến đoán đi cũng không có kết quả.
Học kỳ sau, chương trình học của Giản Mặc vẫn rất nhẹ nhàng, cậu vẫn như cũ là “độc hành hiệp” ở trong lớp, nhưng ngược lại ở quán bar của cậu út, Giản Mặc trở thành nhân viên rất được chào đón, thỉnh thoảng có vài vị khách ngồi trước quầy bar ngả lòng bộc bạch với cậu, trước nay Giản Mặc vẫn là lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cho họ một nụ cười trấn an.
Người đến quán bar tiêu khiển phần nhiều đều là cô đơn, càng nhiều những khi bọn họ không cần đáp lại, chỉ hi vọng có thể nói cho người ta nghe, vừa vặn, Giản Mặc lại là một người vĩnh viễn chỉ biết nghe mà không nói, nhiều người sau khi bộc bạch xong, cuối cùng nói một câu, Giản Mặc là đứa nhỏ trong sáng lại ấm áp.
Giản Mặc nghe vậy thì có chút xấu hổ, ánh mắt rồi lại nhu hòa rất nhiều.
Bước chuyển ngoặt mối quan hệ với Vạn Dương là vào một ngày mưa.
Mưa xuân tí tách tí tách dầm một tuần, không khí cũng mang theo hơi thở ẩm ướt, khi Giản Mặc tan học đến quán bar, nửa bên bờ vai đều đã ướt cả, cậu đặt cây dù vào cái xô bên cạnh quầy bar, Tiểu Phương đến trước, cười hì hì ném một cái khăn mặt lên đầu cậu, “Lau đi, chú mèo hoa.”
Tuy rằng là người cùng tuổi, nhưng mà nhân viên cùng làm công ở quán bar cứ thích xem cậu như con nít, đáy lòng Giản Mặc ấm áp, cậu cười lên, độ cong của lông mi rất đẹp, Tiểu Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, híp mắt nhéo nhéo mặt cậu.
“Cái đứa nhỏ này, thực là quá dễ thương mà. Đi thay bộ quần áo đi, cảm lạnh đó.”
Giản Mặc gật đầu, vòng ra phía sau, đến khi cậu đi ra, Vạn Dương vừa đang đẩy cửa quán bar.
Trên cửa quán bar treo chuông gió, theo động tác của Vạn Dương, dồn dập tiếng chuông vang.
Tóc anh ướt, trên quần áo cũng có thể thấy được một vết nước lớn, trông có chút chật vật.
Thấy Giản Mặc đứng ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn mình, chàng trai anh tuấn cười hiền lành.
“Vừa đi ngang qua đây, không ngờ trời lại đổ mưa lớn như vậy, tôi vào trú.”
Giản Mặc gật đầu, lại xoay người vào sau quầy, chốc lát sau cậu đưa cho anh một cái khăn mặt sạch sẽ.
“Cảm ơn.” Trên mặt chàng trai có chút kinh ngạc, nhận lấy khăn mặt vùi vùi tóc, đợi tóc không nhỏ nước nữa, đưa trả khăn cho Giản Mặc.
“Hình như là tôi đến sớm một chút.” Cách thời gian quán bar mở cửa còn có một lúc nữa, ngoại trừ Vạn Dương ra, lúc này vẫn chưa có khách, Giản Mặc chỉ chỉ sô pha, ý bảo anh ta có thể ngồi ở chỗ kia.
“Cho tôi một ly Ninh Mông Hỏa Diễm đi.”
Giản Mặc lắc đầu.
“Nhân viên quầy bar chưa tới sao?”
Như cũ lắc đầu.
Giản Mặc xoay người đi đến quầy bar, một lát sau mới bưng cái khay đi ra, Vạn Dương nhìn đồ uống trên khay còn bốc lên hơi nóng, rút tờ giấy đè dưới tách ra.
[ Trà gừng thích hợp với anh hơn. ]
Vạn Dương cầm lấy cái tách, một hơi uống cạn, sau đó khẽ cười, Giản Mặc vẫn đứng im bất động nhìn anh, đây là lần đầu cậu nhìn thấy chàng trai vui vẻ như thế, thật… rất ưa nhìn.
“Cậu là sinh viên đại học Y à?” Tâm trạng chàng trai có vẻ không tệ, không ngờ lại bắt chuyện với Giản Mặc.
Giản Mặc gật đầu.
“Vì sao không nói lời nào?” Lúc nào cũng là mình hỏi, mà cậu bé thanh tú trước mặt lại chưa từng mở miệng.
Giản Mặc lắc đầu, cầm lấy giấy bút trong khay, chầm chậm viết rằng:
[ Tôi không nói được. ]
“Thật có lỗi.” Vạn Dương nhẹ giọng xin lỗi, thấy hình như đứa nhỏ này cũng không bị tổn thương, lúc này mới buông lòng, “Ở chỗ này làm công cực không?”
[ Không cực, rất vui vẻ. ]
Chữ của Giản Mặc rất đẹp, thanh tú lại không mất khí khái, vừa nhìn thì biết là luyện tập nhiều.
Vạn Dương nhìn cậu bé này, trong mắt đột nhiên toát ra chút hoài niệm, “Anh cũng tốt nghiệp đại học Y, nói vậy, cậu hẳn nên gọi anh một tiếng sư huynh.”
Giản Mặc cười, trong mắt có điều gì đó ấm áp đang cựa mình.
“Đợi mưa nhỏ, anh liền đi, hôm nay còn có chút việc.”
Giản Mặc lấy tờ giấy, tiếp tục viết:
[ Em có dù dự phòng, anh mang theo đi! ]
Đặt tờ giấy lên tay chàng trai, ngón tay chạm vào lòng bàn tay thô ráp lại mang theo ấm áp, tim Giản Mặc nóng lên, mà mặt lại hơi ửng đỏ.
“Cảm ơn.” Cho dù bộ dạng chật vật như vậy, Vạn Dương vẫn có sức hấp dẫn đặc biệt, khi lẳng lặng nhìn một người, giống như hút người ta vào đó vậy, anh chàng có một đôi mắt đẹp.
Đáy lòng Giản Mặc thầm khen ngợi.
“Anh nhớ cậu gọi là Giản Mặc.” Vạn Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
Thường đến quán bar này là bởi vì cảm thấy trên người cậu bé nọ có khí chất khiến người ta cảm thấy yên bình, ở bên cạnh cậu, dường như ngay cả không khí cũng mềm mại, chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ đến chuyện nói với cậu vài câu, nhưng vẫn nhớ rõ cậu bé dùng nước viết tên mình lên quầy bar, Giản Mặc.
Trông Giản Mặc rất vui vẻ, cậu cười, trên má lộ ra một cái xoáy hạt gạo.
Bà nội nói, đây là di truyền từ mẹ, xoáy hạt gạo một bên.
Vạn Dương không kềm được xoa xoa đầu cậu, thật sự là một đứa nhỏ.
Mưa bên ngoài dần dần nhỏ, Vạn Dương nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh phải đi rồi.”
Giản Mặc đứng dậy đưa cây dù đến cho anh, trên cây dù màu lam nhạt in hoa nhỏ màu trắng, quá mức thanh tú, Vạn Dương nhìn thấy thì cười một cái, “Cảm ơn.”
Giản Mặc lắc đầu, tiễn người ra cửa.
Trong cơn mưa tí tách tí tách, chàng trai cao cao che một cây dù hoa rơi, trông có chút là lạ.
Giản Mặc lại cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Vạn Dương đi vài bước, lại đột nhiên quay người, cười nói, “Ngày mai anh trở lại.”
Giản Mặc há miệng, vẻ mặt có chút vui và bất ngờ, tiếp đó lại gật nhẹ đầu, trong ánh mắt có điều gì đó đang dần dần ấp ủ.
Nỗi buồn vẫn mãi quấn quýt trên người chàng trai dường như nhờ cơn mưa đó đã xua tan không ít.
Anh hướng về phía Giản Mặc gật đầu, nở nụ cười đạm mạc.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn này không phải tình tiết rất nhiều, chỉ là tùy ý viết, thậm chí không sửa chữa sao cả, đều là cách nghĩ nguyên thủy.
Thế nhưng xuất hồ ý liêu, chính mình phi thường thích.
—
TDT: Quên chưa nói, đại học tên “Y” chớ hổng phải dạy y đâu!
Họ chưa từng nói chuyện, chỉ là khi đến Vạn Dương hay ngồi ở vị trí phía trước Giản Mặc như một thói quen, Giản Mặc đang làm việc cũng sẽ cho anh ta một ly nước, hoặc là cười một cái với anh ta, Vạn Dương cũng gật đầu với cậu.
Giao lưu giữa hai người cơ hồ là vô thanh.
Kỳ thực trong tâm tư, đối với chàng trai này Giản Mặc tò mò vô cùng, nhưng cậu không thể nói, cho nên mỗi khi Vạn Dương nhìn mình thì Giản Mặc cũng chỉ có thể cười với anh ta, ngoại trừ việc đó ra, dường như cũng tìm không được biện pháp có thể an ủi người ta.
Cứ cảm thấy, anh vẫn luôn đang thương tâm, tuy rằng trước giờ anh chàng cũng không nói gì.
Thời gian Vạn Dương đến quán bar dần dần có quy luật, anh ta không lại mỗi ngày đều đến nữa, chỉ là mỗi tuần chung quy có một hai ngày qua đây ngồi.
Khi anh ta đến tâm trạng luôn không được tốt, ban đầu, Giản Mặc cũng thấy rất lạ, sau lại nghe nhân viên ở đây thỉnh thoảng bàn tán, đều nói nhất định là bởi vì thất tình, chẳng qua thất tình nhiều lần như vậy cũng quá là không bình thường, cho nên đoán đến đoán đi cũng không có kết quả.
Học kỳ sau, chương trình học của Giản Mặc vẫn rất nhẹ nhàng, cậu vẫn như cũ là “độc hành hiệp” ở trong lớp, nhưng ngược lại ở quán bar của cậu út, Giản Mặc trở thành nhân viên rất được chào đón, thỉnh thoảng có vài vị khách ngồi trước quầy bar ngả lòng bộc bạch với cậu, trước nay Giản Mặc vẫn là lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cho họ một nụ cười trấn an.
Người đến quán bar tiêu khiển phần nhiều đều là cô đơn, càng nhiều những khi bọn họ không cần đáp lại, chỉ hi vọng có thể nói cho người ta nghe, vừa vặn, Giản Mặc lại là một người vĩnh viễn chỉ biết nghe mà không nói, nhiều người sau khi bộc bạch xong, cuối cùng nói một câu, Giản Mặc là đứa nhỏ trong sáng lại ấm áp.
Giản Mặc nghe vậy thì có chút xấu hổ, ánh mắt rồi lại nhu hòa rất nhiều.
Bước chuyển ngoặt mối quan hệ với Vạn Dương là vào một ngày mưa.
Mưa xuân tí tách tí tách dầm một tuần, không khí cũng mang theo hơi thở ẩm ướt, khi Giản Mặc tan học đến quán bar, nửa bên bờ vai đều đã ướt cả, cậu đặt cây dù vào cái xô bên cạnh quầy bar, Tiểu Phương đến trước, cười hì hì ném một cái khăn mặt lên đầu cậu, “Lau đi, chú mèo hoa.”
Tuy rằng là người cùng tuổi, nhưng mà nhân viên cùng làm công ở quán bar cứ thích xem cậu như con nít, đáy lòng Giản Mặc ấm áp, cậu cười lên, độ cong của lông mi rất đẹp, Tiểu Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, híp mắt nhéo nhéo mặt cậu.
“Cái đứa nhỏ này, thực là quá dễ thương mà. Đi thay bộ quần áo đi, cảm lạnh đó.”
Giản Mặc gật đầu, vòng ra phía sau, đến khi cậu đi ra, Vạn Dương vừa đang đẩy cửa quán bar.
Trên cửa quán bar treo chuông gió, theo động tác của Vạn Dương, dồn dập tiếng chuông vang.
Tóc anh ướt, trên quần áo cũng có thể thấy được một vết nước lớn, trông có chút chật vật.
Thấy Giản Mặc đứng ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn mình, chàng trai anh tuấn cười hiền lành.
“Vừa đi ngang qua đây, không ngờ trời lại đổ mưa lớn như vậy, tôi vào trú.”
Giản Mặc gật đầu, lại xoay người vào sau quầy, chốc lát sau cậu đưa cho anh một cái khăn mặt sạch sẽ.
“Cảm ơn.” Trên mặt chàng trai có chút kinh ngạc, nhận lấy khăn mặt vùi vùi tóc, đợi tóc không nhỏ nước nữa, đưa trả khăn cho Giản Mặc.
“Hình như là tôi đến sớm một chút.” Cách thời gian quán bar mở cửa còn có một lúc nữa, ngoại trừ Vạn Dương ra, lúc này vẫn chưa có khách, Giản Mặc chỉ chỉ sô pha, ý bảo anh ta có thể ngồi ở chỗ kia.
“Cho tôi một ly Ninh Mông Hỏa Diễm đi.”
Giản Mặc lắc đầu.
“Nhân viên quầy bar chưa tới sao?”
Như cũ lắc đầu.
Giản Mặc xoay người đi đến quầy bar, một lát sau mới bưng cái khay đi ra, Vạn Dương nhìn đồ uống trên khay còn bốc lên hơi nóng, rút tờ giấy đè dưới tách ra.
[ Trà gừng thích hợp với anh hơn. ]
Vạn Dương cầm lấy cái tách, một hơi uống cạn, sau đó khẽ cười, Giản Mặc vẫn đứng im bất động nhìn anh, đây là lần đầu cậu nhìn thấy chàng trai vui vẻ như thế, thật… rất ưa nhìn.
“Cậu là sinh viên đại học Y à?” Tâm trạng chàng trai có vẻ không tệ, không ngờ lại bắt chuyện với Giản Mặc.
Giản Mặc gật đầu.
“Vì sao không nói lời nào?” Lúc nào cũng là mình hỏi, mà cậu bé thanh tú trước mặt lại chưa từng mở miệng.
Giản Mặc lắc đầu, cầm lấy giấy bút trong khay, chầm chậm viết rằng:
[ Tôi không nói được. ]
“Thật có lỗi.” Vạn Dương nhẹ giọng xin lỗi, thấy hình như đứa nhỏ này cũng không bị tổn thương, lúc này mới buông lòng, “Ở chỗ này làm công cực không?”
[ Không cực, rất vui vẻ. ]
Chữ của Giản Mặc rất đẹp, thanh tú lại không mất khí khái, vừa nhìn thì biết là luyện tập nhiều.
Vạn Dương nhìn cậu bé này, trong mắt đột nhiên toát ra chút hoài niệm, “Anh cũng tốt nghiệp đại học Y, nói vậy, cậu hẳn nên gọi anh một tiếng sư huynh.”
Giản Mặc cười, trong mắt có điều gì đó ấm áp đang cựa mình.
“Đợi mưa nhỏ, anh liền đi, hôm nay còn có chút việc.”
Giản Mặc lấy tờ giấy, tiếp tục viết:
[ Em có dù dự phòng, anh mang theo đi! ]
Đặt tờ giấy lên tay chàng trai, ngón tay chạm vào lòng bàn tay thô ráp lại mang theo ấm áp, tim Giản Mặc nóng lên, mà mặt lại hơi ửng đỏ.
“Cảm ơn.” Cho dù bộ dạng chật vật như vậy, Vạn Dương vẫn có sức hấp dẫn đặc biệt, khi lẳng lặng nhìn một người, giống như hút người ta vào đó vậy, anh chàng có một đôi mắt đẹp.
Đáy lòng Giản Mặc thầm khen ngợi.
“Anh nhớ cậu gọi là Giản Mặc.” Vạn Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
Thường đến quán bar này là bởi vì cảm thấy trên người cậu bé nọ có khí chất khiến người ta cảm thấy yên bình, ở bên cạnh cậu, dường như ngay cả không khí cũng mềm mại, chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ đến chuyện nói với cậu vài câu, nhưng vẫn nhớ rõ cậu bé dùng nước viết tên mình lên quầy bar, Giản Mặc.
Trông Giản Mặc rất vui vẻ, cậu cười, trên má lộ ra một cái xoáy hạt gạo.
Bà nội nói, đây là di truyền từ mẹ, xoáy hạt gạo một bên.
Vạn Dương không kềm được xoa xoa đầu cậu, thật sự là một đứa nhỏ.
Mưa bên ngoài dần dần nhỏ, Vạn Dương nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh phải đi rồi.”
Giản Mặc đứng dậy đưa cây dù đến cho anh, trên cây dù màu lam nhạt in hoa nhỏ màu trắng, quá mức thanh tú, Vạn Dương nhìn thấy thì cười một cái, “Cảm ơn.”
Giản Mặc lắc đầu, tiễn người ra cửa.
Trong cơn mưa tí tách tí tách, chàng trai cao cao che một cây dù hoa rơi, trông có chút là lạ.
Giản Mặc lại cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Vạn Dương đi vài bước, lại đột nhiên quay người, cười nói, “Ngày mai anh trở lại.”
Giản Mặc há miệng, vẻ mặt có chút vui và bất ngờ, tiếp đó lại gật nhẹ đầu, trong ánh mắt có điều gì đó đang dần dần ấp ủ.
Nỗi buồn vẫn mãi quấn quýt trên người chàng trai dường như nhờ cơn mưa đó đã xua tan không ít.
Anh hướng về phía Giản Mặc gật đầu, nở nụ cười đạm mạc.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn này không phải tình tiết rất nhiều, chỉ là tùy ý viết, thậm chí không sửa chữa sao cả, đều là cách nghĩ nguyên thủy.
Thế nhưng xuất hồ ý liêu, chính mình phi thường thích.
—
TDT: Quên chưa nói, đại học tên “Y” chớ hổng phải dạy y đâu!