Sau khi đã xin được cho Tiểu Vũ đi chơi cùng mình thì 3 người liền bay lên xe chạy một vèo ra trung tâm thành phố, Trong xe lúc 2 người thì yên tĩnh lạ thường còn lúc có thêm 1 người nữa thì ik như rằng ''cái chợ năm căn'', hai dì cháu nó cứ nhoi nhoi như con dòi vậy, nói đủ thứ truyện đến nỗi Bảo ngồi ghế lái mà cũng điếc cả lỗ tay, cậu cười khổ đúng là tự rước họa vào thân mà! Bảo lái xe chở nó và Tiểu Vũ đến công viên chơi.
Tiểu Vũ và nó chí choa chí chóe, tiểu Vũ kéo tay nó đến gian hàng bắn súng, nó chơi nhiệt tình luôn chủ ý là muốn thắng để rinh quà bự về cho tiểu Vũ, thằng bé phấn khích vô độ la hét ỏm tỏi, vỗ tay khích lệ nó, nó bắn như một một tay súng điêu luyện, à mà cũng phải nó là một bang chủ thực thụ của một bang nhóm lớn nhất nhìn thế giới ngầm mà chuyện bắn súng này cũng chỉ là dễ như trở bàn tay thôi! Sau một thời gian vật lộn với trò chơi gian nan nhưng không nản lòng thì nó cũng đã win trong trò chơi, nó nhảy cẩng lên vui như điên, còn Bảo cậu lắc đầu ngán ngẫm với cái tính trẻ con của nó đúng là ''giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời '' mà. Cậu đi theo 2 người này mà rã cả cặp chân dài ( tới nách)
. Nó vui như chưa từng được vui,
như trở lại được trời quá khứ,
một thời trẻ con,
không cần lo không cần nghĩ,
không suy tính thiệt hơn,
cũng không cần phiền muộn làm gì
, những khoảng trống trong tim như được lấp lại,.....
Tiểu Vũ dường như vẫn chơi cho đã thế là lại rủ nó qua bên khu trò chơi ''tàu lượn siêu tốc '' một trò chơi đầy kích thích cho những người ưa mạo hiểm thích khám phá cảm giác mạnh, rồi những tiếng hét lại vang vọng khắp khu trò chơi. Tiểu Vũ lại quầy bán vé không thèm hỏi ai mà đưa tiền mua hẳn 3 vé liền:
-cô bán vé xinh đẹp ơi! lấy cho cháu 3 vé ạ!_Tiểu Vũ giở trò nịnh nọt để được bán vé trước, do là ở đây vé bán đông nghịt người, thấy thằng bé dễ thương đáng yêu nên cô bán vé bán cho tiểu Vũ trước. Tiểu Vũ cầm vé vui mừng chạy lại chỗ nó, Bảo cũng hơi bất ngờ về đứa trẻ này, cứ ngỡ nó chỉ dễ thương tinh anh thôi ai ngờ lại thông minh sát gái như thế chứ ( cha nào con náy mà). 3 người lên tàu lượn, lúc đầu thì thấy hơi chán nhưng khi tới khúc tàu lên dốc thì đã bắt đầu gây cấn rồi. Nó thì mặt vẫn tươi như hoa, Thiên Vũ khác người nên vẫn phấn khích, riêng Bảo thì mặt vẫn cứ lạnh như tiền. 3 người 3 tâm trạng khác nhau, nhưng chỉ có 2 người có tâm trạng giống nhau, vui như điên, như dại. Cậu thật không ngờ là một cô gái thường ngày lạnh lùng tựa băng tuyết, vậy mà giờ lại y hệt trẻ con mới lớn. Khi mọi người hò hét lúc xuống dốc thì nó lại bình tĩnh lạ thường.
Đến gần trưa thì 3 cô cậu chúng ta mới đi ăn, do là định chơi tiếp nhưng có 1 sự cố bất ngờ là con heo của chúng ta đã đói lã. Bảo chở nó và tiểu Vũ đến quán Need JN ở gần phố đi bộ Nguyễn Huệ, vào quán ăn, bai nhiêu là cặp mắt nhìn vào bàn nó và Bảo. Bảo gọi rất nhiều món vì cậu biết con heo này khi đói thì ăn cả 10 cái hamboger vẫn chưa thể nào đủ được. Nó thì cứ ăn nhiệt tình và ăn như chưa bao giờ được ăn, nhìn nó cứ như là bị bỏ đói cả năm trời vậy không bằng.
Sau khi chén no nê các món ăn thì nó bắt đầu mở miệng:
-Tiểu Vũ nè_nó nhìn tiểu Vũ nói
-chuyện gì ạ?_tiểu Vũ ngơ ngác nhìn nó
-do là dì thấy con dễ thương đáng yêu thông minh nên d muốn nhận con làm con nuôi được chứ?_nó hơi lúng túng khi hỏi câu này.
-dạ được ạ _tiểu Vũ sau khi nghe câu nói của nó thì liền gật đầu, cười tiết mắt.
-vậy còn chú này con sẽ gọi là papa còn dì con sẽ gọi là mama nha _tiểu Vũ nhìn Bảo rồi đưa ra ý kiến
-quyết định vậy đi nhé!_nó và Tiểu Vũ tự biên rồi tự diễn luôn mà không thèm ngó ngàng gì tới Bảo đang đơ như bò đeo nơ. Tín tiền xong 3 người bắt đầu đi dạo trên phố đi bộ Nguyễn Huệ, do là trời cũng chưa có gì gọi là nắng gắt cho lắm nên 3 người cứ thế mà đi.
Đường phố đông đúc, những hàng câu xanh mát được trồng hai bên mé đường xanh rờn, xe cộ tấp nập chạy. Tiểu Vũ nắm chặt tay nó và Bảo, luôn miệng kêu ''Papa rồi lại mama '' khiến nó vui hết lớn.
Chợt một chiếc xe hơi đen bóng đậu bên đường, bên trong xe là một người đàn ông mắt nhìn chăm chăm vào 3 người họ ròi những câu nói đo lọt vào tai người đàn ông này.
Đến tận chiều thì nó và Bảo mới chịu đưa tiểu vũ về nhà. chiếc xe hơi đen bóng đang lăn bánh trên đường phố Nguyễn Huệ nhộn nhịp, nó thì cứ ngồi vu va vu vơ những bài hát yêu thích, Bảo thì đang vô cùng chuyên tâm lái xe, còn về phần tiểu Vũ thì cậu bé đã thiếp đi từ lúc nào không hay, khuôn mặt lúc đang ngũ bầu bĩnh đáng yêu làm sao! làn da trắng hồng khiến cho nó phải ghen tị, cái môi chúm chím đỏ, hai hàng mi dài cong lên đôi lúc còn khẽ rung rinh, với hình dạng lúc này nhìn tiểu Vũ rất đáng yêu nhưng cũng không kém phần ranh mãnh tinh nghịch. Nó khẽ mỉm cười nhìn tiểu Vũ, rồi nó lại tự suy nghĩ vu vơ phải chi nó cũng có được đứa con như tiểu Vũ thì tốt biết mấy, nhưng ước mơ chỉ là mơ ước vì nó vẫn chưa tìm được tình yêu đích thực, một chỗ dựa vững chắc sau này và cũng chưa có mái ấm nhỏ nên chuyện đó vô cùng xa vời với nó, có lẽ nó mang mệnh khổ, người nó yêu thì lại từ bỏ nó còn người không yêu thì cứ như vệ tinh vây quanh nó.Nó thật là muốn thốt lên ''tại sao tôi lại cô đơn như vậy?'' Nó tự cười cho bản thân mình quá vô dụng chả làm gì được, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết tự làm chủ được. Ngờ nghệch một hồi thì nó mới biết được là Bảo đã lái xe tới nhà của tiểu Vũ từ lúc nào không hay. Nó bế tiểu Vũ bước xuống xe ''trao trả '' cục vàng này lại cho Huyền dù cho là trong lòng đang vô cùng nuối tiếc.
-đây trả cục vàng cục bạc của mày đây! _nó nâng người tiểu Vũ đưa vào lòng Huyền
-tao cứ tưởng mày đem con tao đi giấu luôn rồi chứ?_Huyền đâm chọt.
-tao nào dám _nó cười khuẩy.
-biết vậy là tốt _Huyền
-thôi tao và Bảo phải về rồi _nó
-ừ _Huyền
Nó nhìn tiểu Vũ bằng đôi mắt dịu dàng, xong lại hôn lên trán thằng bé, thì thầm:''mama về nhà nhé! chúc con ngủ ngon '' Nó đi đến bên cửa xe thì Bảo đã mở cửa như một phép lịch sự của nam giới đối với phụ nữ ( chị này mà phụ nữ cái beep gì? phụ nam thì có ấy).
Vào xe Bảo luôn là người mở miệng đầu tiên khi chỉ có người nó và cậu.
-giám đốc có mệt không?_Bảo
-giám đốc đây rất chịu chơi nên không bao giờ mệt đâu hì hì _nó cười tươi như hoa nói.
-uầy vậy là chỉ có mình tui đây mệt thôi à?_Bảo vờ giận.
-thôi để tí nữa giám đốc mình đây sẽ mời chàng thư ký đẹp trai bảnh bao đi ăn há _ nó nói bằng giọng khách sáo.
- đừng có ỷ lại vào tiền lương giám đốc mà tiêu hoang nhá!_Bảo lên giọng nhắc nhở, do là tiền lương giám đốc của nó là triệu tháng nhưng nó lại tiêu những hơn triệu rồi (Vy tỉ tiêu lắm thế!)
-vậy là chê tui rồi giận luôn _ nó xụ mặt xuống một đống.
-thôi! để tối nay tớ mời cậu vậy!_ Bảo
-ừm _nó gật đầu một cái ngay và luôn.
==================================================
P/S: dạo này mọi người ít khi nghe đến sói ca của chúng ta đúng không? hiện tại thì đất diễn của anh ấy đang bị Bảo chiếm nào cùng nhau chiếm lại đất cho anh ấy nhé!
==================================================
Ở một căn phòng xa hoa rộng lớn, phong màu chủ đạo là màu trắng và đen rất huyền bí, Có người đàn ông đang đứng cạnh cửa số, tay vịn vào thành cửa sổ, tay còn lại đang nâng ly rượu trên tay lên môi nhấm nháp từng ngụm từng ngụm một, từng giọt mặn sánh đậm thấm vào môi mặn chát, khung cảnh lúc này vô cùng u mê mờ mịch, vầng trăng tròn được che mờ bởi án mây trắng. Từng vầng sáng soi rọi vào khuông mặt tuyệt mĩ kia. Đưa tay lắc lư ly rượu vang đỏ thấm, những kỉ niệm đẹp lại quay về với người đàn ông chững chạc nhưng lại cô đơn lẻ bạn này
dù cho biết bao cô gái luôn muốn bên cạnh anh ta nhưng anh ta lại thấy mình rất cô đơn.
( con tiếp)