Trên một con đường
_Gia Kiệt, đợi em. Tiếng một cô gái vang lên, đó là một cô gái cực kì dễ thương với mái tóc màu đen huyền, da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn với 2 má phúng phính đang vội vã đuổi theo một người con trai. Phía trước, 1 người con trai mái tóc hung đỏ, da trắng có khi còn hơn cả con gái, khuôn mặt đẹp với đôi lông mày rậm, mắt nâu, vóc dáng chuẩn như người mẫu. Cậu cứ thế đi chẳng thèm để tâm đến người con gái chạy đến hết hơi phía sau. Phải đến một lúc sau, cô gái mới đuổi kịp cậu, đó không ai khác chính là nó.
_Kiệt, anh nghe em giải thích có được không. Nó giữ lấy tay anh, khuôn mặt trắng hồng giờ ướt đẫm mồ hôi, đỏ ửng.
_Còn gì để giải thích nữa, tất cả những gì cần thấy anh đều đã thấy rồi. Anh tức giận nói.
_Không phải như anh nghĩ đâu, em với Minh chỉ là bạn thôi, anh đừng hiểu lầm. Nó giải thích một cách nhẹ nhàng.
_Là bạn à, là bạn thì cần gì phải nói nói cười cười thân mật đến vậy, em đừng có lừa anh. Anh trả lời
_Anh tin em đi, chỉ là bạn thôi, chẳng lẽ không được nói chuyện à. Nó cố gắng giải thích một cách từ tốn nhất.
_Em bảo anh phải tin em thế nào, anh đã tận mắt nhìn thấy và anh chỉ tin những gì mình thấy thôi. Anh tức giận quát lên.
_Tận mắt nhìn thấy? tận mắt nhìn thấy thì cái gì cũng là sự thật chắc, em là bạn gái anh mà chẳng lẽ anh không thể tin em một lần được sao? Nó nói, đôi mắt nó đỏ hoe chỉ đợi nước mắt chảy xuống.
_Đúng vậy, anh chỉ tin những gì anh thấy thôi, anh là con người như vậy đấy, nếu em không chịu được thì mình chia tay, anh không ép. Anh trả lời. Anh nói xong, nó ngỡ ngàng nhìn lên, nước mắt nó rơi lã chã.
_Sao anh cứ ghen tuông vô cớ vậy, em chỉ nói chuyện bình thường mà anh cũng giận còn đòi chia tay. Lâm Gia Kiệt, em nói cho anh biết, bao nhiêu lần anh ghen là bấy nhiêu lần em hạ mình xin lỗi anh, ai ai nhìn vào cũng biết rõ em không làm gì sai mà vẫn phải xin lỗi, bao nhiêu lần em phải chạy theo anh để xin lỗi năn nỉ, danh dự của em cũng không quan tâm mà chỉ biết chạy theo anh để xin lỗi. Anh thử nhìn xem có ai làm bạn trai mà suốt ngày ghen tuông như anh không, em đã giải thích rồi mà anh còn không chịu hiểu. Được, anh nghe rõ đây, từ nay, chúng ta đường ai nấy đi, em đồng ý chia tay.Nó nói mà nước mắt cứ rơi. Anh nghe xong lời này thì đứng như trời trồng không nghĩ có ngày Uyên Nhi lại dám chia tay mình.
Nó bước đi, hai người đi hai phía, nếu không phải nó cứng đầu không nghe lời khuyên của Thiên Di thì giờ nó đã không phải khóc thế này. Anh là người gia trưởng, hay ghen tuông, mọi người ai cũng khuyên nó nên kết thúc sớm với Gia Kiệt nhưng nó vẫn luôn sợ Kiệt sẽ tổn thương nên đành níu giữ tình yêu này nhưng đến hôm nay thì nó không thể nhịn được nữa rồi. Nói chuyện với gia Kiệt xong, nó băng qua đường mà không thèm để ý bỗng nhiên từ đâu, một chiếc ô tô lao đến và đâm vào nó.
_UYÊN NHI. Gia Kiệt chạy lại, lắc lắc người nó và gọi tên nó. Sau đó, anh gọi cấp cứu đưa nó đến bệnh viện.
Tại bệnh viện
_Uyên Nhi, cậu làm sao thế này huhu, Uyên Nhi, cậu tỉnh dậy đi, đừng như vậy mà. Thiên Di vừa khóc, vừa gọi tên nó. các y tá đưa nó vào phòng cấp cứu, Thiên Di bị cản lại ở ngoài cửa. Ở hàng ghế trước , Gia Kiệt đang ngồi, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện, bỗng nhiên một cái tát giáng xuống mặt hắn.
_Anh, tất cả là tại anh, Uyên Nhi nó luôn nghĩ cho anh vậy mà chẳng bao giờ anh chịu hiểu cho nó, anh chỉ biết đến bản thân mình thôi, anh lúc nào chẳng cho là mình đúng vậy có bao giờ anh nghĩ Uyên Nhi nó phải chịu thiệt thế nào không, khi hai người giận nhau nó luôn xin lỗi trước trong khi người nên xin lỗi phải là anh, mỗi khi anh thấy nó nói chuyện với người con trai khác, anh liền tức giận bỏ đi còn nó phải cất công chạy theo anh xin lỗi, nó quên cả bản thân vì anh, tại sao anh lại làm nó thành ra như vậy?Tại sao?. Anh không xứng đáng làm bạn trai nó. Cô chửi hắn một hồi.
_Đúng vậy, tôi không xứng đáng, không xứng đáng, lẽ ra tôi không nên nói cô ấy như vậy, tất cả là tại tôi. Anh nói như tự sỉ vả bản thân mình.
_Vậy thì anh chia tay Uyên Nhi đi, giải thoát cho nó đi, anh có biết rằng Uyên Nhi nó đã phải chịu đựng vì anh thế nào anh chắc cũng đã biết, nó mệt mỏi lắm nhưng không dám dừng lại vì sợ anh tổn thương, dù bị anh nói thế nào, có làm nó tổn thương thế nào, chán chường thế nào thì nó cũng không dám chia tay anh, vậy anh hãy chia tay nó đi, hãy để Uyên Nhi được giải thoát. Cô nói.
_Tôi...đã chia tay Nhi rồi. Hắn nói, phải khó khăn lắm mới nói ra được từ "đã chia tay".
_Vậy thì từ giờ xin anh đừng tìm Nhi nhà chúng tôi nữa. Bà Ngọc từ đâu đứng trước mặt hắn nói, bên cạnh là ông Trung bố của nó, bà Ngọc chính là mẹ nó. Hai người đang đi làm thì được Di báo tin nó bị tai nạn liền cấp tốc đến bệnh viện
_Vâng, cháu sẽ không tìm cô ấy nữa, cháu sẽ rời xa cô ấy. Gia Kiệt nói.
Ông Trung quay qua Thiên Di hỏi
_Nhi thế nào rồi Thiên Di.
_Nhi được cấp cứu đã 2 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy xong, cháu nghĩ khoảng mấy tiếng nữa mới xong . Cô lễ phép nói.
_Con gái tôi sao nó lại ra thế này cơ chứ, ông trời ơi, sao ông bất công với nó thế này. Bà Ngọc khóc lóc. Ông Trung vỗ về bà Ngọc
6 tiếng sau, phòng cấp cứu mở cửa, tất cả chạy lại phía ông bác sĩ hỏi tới tấp
_Bác sĩ, con tôi thế nào rồi.
_Bạn cháu có sao không ạ.
_Cô ấy không sao chứ ạ.
Ông bác sĩ vẻ già dặn, trên trán lấm tấm mồ hòi từ từ trả lời.
_Cuộc phẫu thuật đã thành công, bênh nhân bị va đạp mạnh nhưng không có gì nguy hiểm lắm.
Nghe xong câu đó ai cũng thở phào, anh mỉm cười nhẹ rồi quay lưng bước đi.
Sau khi Kiệt đi khuất sau hành lang ông bác sĩ mới nói tiếp.
_Tuy không tổn thương nhiều đó là một sự may mắn nhưng bệnh nhân sẽ bị mất trí nhớ còn việc có nhớ lại hay không thì tùy vào bênh nhân có muốn hay không và tùy vào người nhà của bênh nhân.
_Giờ có thể vào thăm chưa ạ. Thiên Di hỏi.
_Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh dậy, có thể ngày mai mới tỉnh được, mọi người có thể vào thăm rồi.
Bác sĩ nói xong thì rời đi, chỉ còn Thiên Di và ông Trung bà Ngọc. Cô phải khuyên hai người nên về nhà nghỉ ngơi một chút khi nào nó tỉnh sẽ báo cho 2 người vì hai ông bà vừa đi công tác xa về vẫn còn mệt, lúc đầu bà Ngọc không chịu nhưng ông Trung ra sức khuyên nhủ cũng chịu về nghỉ chỉ còn Thiên Di bên trong bệnh viện chăm sóc nó .