Tối hôm đó, nó lên cơn sốt cao rồi hôn mê. Những dự định còn chưa kịp nói với anh trai của nó bây giờ chỉ đành cất đi đợi khi nó tỉnh lại. Viêm phổi cấp-đó là kết quả của một trận mưa ập vào người nó. Nó mê man nửa mê nửa tỉnh trong lúc vào phòng cấp cứu. Những hình ảnh kia lại hiện lên, những khuôn mặt lo láng của mọi người, tiếng gọi của Di, khuôn mặt của bác sĩ và y tá. Tất cả đang dựng lên trong đó những kí ức đã mất. Rồi ánh đèn trong phòng phẫu thuật, tất cả mọi thứ nó nhìn thấy bây giờ khá quen thuộc. Nó hôn mê, mặc dù muốn nhớ lại thêm một chút nhưng cơ thể của nó không cho phép.
-Em tôi sao rồi bác sĩ? Gia Bảo hỏi, mặt lo lắng đến tột độ.
-Bệnh nhân bị suy kiệt của tinh thần lẫn thể chất, tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê sâu cần phải theo dõi. Ông bác sĩ già dặn từ tốn nói. Anh cảm ơn rồi cùng Thiên Di vào phòng bệnh. Nó vẫn vậy, vẫn khuôn mặt ấy chỉ có điều giờ đây khuôn mặt đó đã không còn rạng rỡ như ngày nào mà giờ trở nên xanh xao, nhìn nó gầy đi nhiều. Anh lặng lẽ bước ra ngoài rồi gọi điện thoại cho ai đó.
15 phút sau tại một quán nhỏ ven đường
Gia Bảo ngồi đó ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định trong dòng người xe tấp nập. Đối diện anh là hai người con trai khác vẻ mặt cũng không khá hơn là mấy. Giờ cũng 9-10 giờ đêm nên quán khá vắng vẻ
-Tôi muốn mấy cậu dừng ngay việc này lại. Anh nói
-Chuyện này là chuyện gì? Bảo Khánh thắc mắc, cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Cậu và Gia Kiệt dừng ngay ý muốn tranh dành em gái tôi lại. Gia Bảo nói, ánh mắt tức giận nhìn hai người con trai đang đứng cạnh mình.
-Tại sao? Lần này đến Gia Kiệt.
-Bởi vì tôi không muốn vậy và Uyên Nhi cũng không muốn, việc yêu đương của các cậu tôi không quan tâm nhưng nó ảnh hưởng đến Nhi, dừng lại đi, các cậu làm Nhi khó xử đấy.
-Nhưng tôi có tình cảm với Nhi. Cả hai người Khánh-Kiệt đồng thanh.
-Nhưng em gái tôi chỉ dành tình cảm cho 1 người được mà thôi, mà người đó có thể là một trong hai cậu cũng có thể là ai khác trong thế giới này, nó yêu ai sẽ tự biết đến với người ấy các cậu cứ tranh dành thế này chỉ làm Nhi thêm bối rối thôi, nếu các cậu thật sự có tình cảm với Nhi thì làm ơn dừng ngay lại. Gia Bảo nói, giọng vừa cầu xin vừa có vẻ ra lệnh. Không để hai người kia nói thêm gì, anh kết thúc luôn.
-Tôi nói rồi đấy, đừng để chuyện này diễn ra lần nữa. Anh nói xong lên xe về luôn, à không, vào bệnh viện mới đúng. Phòng bệnh của nó lúc nào cũng nhuốm mùi muối, mằn mặn, trong suốt. Mọi người biết thứ tôi đang muốn nói là gì rồi đấy, không gì khác ngoài nước mắt của Di. Không hiểu sao cô mau nước mắt thế không biết, sướt mướt từ lúc nó vào viện đến giờ cũng cả vài tiếng chứ ít gì. Đã hơn 10 giờ đêm, anh vẫn đứng ngoài cửa khoanh tay nhìn cô khóc rồi lại qua nhìn nó. Một y tá đi đến phòng bệnh của nó.
-Hết thời gian thăm bệnh nhân, mời người nhà ra khỏi phòng bệnh. Cô y tá nói. Cả hai người kia không nói gì, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Anh chở cô về, trên đường, cô vẫn thút thít, những giọt nước mắt rơi xuống áo của anh ướt nguyên một mảng.
-Em đừng khóc nữa. Anh nói.
-Nhi sẽ không sao đúng không anh? Cô vừa nói vừa nấc.
-Ừm, sẽ không sao. Anh nói nhỏ giống như đang cầu nguyện vậy.
Đưa cô về xong, anh cũng về nhà, căn nhà tối om. Tất cả chỉ vì anh không để ý đến nó, không biết rằng nó đã dầm mưa, không biết rằng nó lên cơn sốt từ chiều hôm nay chứ không phải lúc anh vào phòng. Anh thay đồ rồi đi vào phòng nó. Căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp, cúng đúng thôi vì nó mới xa chủ vài tiếng nhưng đối với ăn mỗi giây trôi qua chậm như một thập kỉ vậy. Cuốn nhật ký nó vẫn đặt trên bàn, tự dưng anh thấy tò mò không biết mất ngày nay nó như thế nào. Mặc dù biết đọc nhật ký của người khác nhưng sự tò mò đang dần chiếm lĩnh. Anh giở cuốn nhật ký, hôm nay nó cũng viết, anh lật lại 4 trang trước. Từ hôm nó xin nghỉ.
Ngày...Tháng...Năm
Quá khứ của 15 năm, trong một ngày, mình quên nó, quên 15 năm. Rồi lại một ngày, nó lại ùa về, một cuộc tình không vui vẻ gì. Một cái kết vội để quên đi tất cả. Cũng tốt vì ít nhất nó cũng không phải một mối tình dang dở.
Ngày...Tháng...Năm
Kí ức của mình có vẻ vẫn đang chần chừ, ngoài mỗi tình buồn của mình thì chẳng còn gì nữa. Hay định mệnh chỉ cho mình nhớ lại những kí ức buồn? Lựa chọn là việc khó khăn hơn người ta vẫn nghĩ. Thôi kệ vậy, rồi ngày mai sẽ đến, muốn ra sao thì ra, mình mệt rồi.
Ngày...Tháng...Năm
Nghỉ học nhiều thế này chắc mình sẽ bị chậm kiến thức nhiều lắm. Một lớp trưởng như vậy là không tốt. Hay mình đi học lại nhỉ? Không được, nhỡ may gặp lại hai người kia thì sao? Haiz, khó xử quá.
Ngày...Tháng...Năm
Trời lại mưa rồi, sao mình bữa nay mít ướt vậy nhỉ? Nước mắt lại rơi rồi này, trong nhà ảm đạm quá, mình có nên ra ngoài cho thoáng không nhỉ? ... Mình nghĩ ra rồi, mình sẽ du học, rời xa cái nơi này. Có quá nhiều chuyện không vui ở đây rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Anh gấp nhẹ cuốn nhật ký lai. Hoá ra nó đã có quyết định của mình, vậy thì anh cũng không có kia do gì để lo lắng nữa. Đành nói chuyện với ba mẹ chuẩn bị trước mọi thứ vậy. Đêm đó, anh thức trắng, không biết nên vui hay nên buồn với quyết định kia của em gái mình. Nếu như vậy, nó sẽ bỏ lỡ một người yêu nó cũng là người mà nó yêu. Đây có thật sự là một quyết định đúng đắn?
---------------------------------------------------------The End-------------------------------------------
Tối hôm đó, nó lên cơn sốt cao rồi hôn mê. Những dự định còn chưa kịp nói với anh trai của nó bây giờ chỉ đành cất đi đợi khi nó tỉnh lại. Viêm phổi cấp-đó là kết quả của một trận mưa ập vào người nó. Nó mê man nửa mê nửa tỉnh trong lúc vào phòng cấp cứu. Những hình ảnh kia lại hiện lên, những khuôn mặt lo láng của mọi người, tiếng gọi của Di, khuôn mặt của bác sĩ và y tá. Tất cả đang dựng lên trong đó những kí ức đã mất. Rồi ánh đèn trong phòng phẫu thuật, tất cả mọi thứ nó nhìn thấy bây giờ khá quen thuộc. Nó hôn mê, mặc dù muốn nhớ lại thêm một chút nhưng cơ thể của nó không cho phép.
-Em tôi sao rồi bác sĩ? Gia Bảo hỏi, mặt lo lắng đến tột độ.
-Bệnh nhân bị suy kiệt của tinh thần lẫn thể chất, tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê sâu cần phải theo dõi. Ông bác sĩ già dặn từ tốn nói. Anh cảm ơn rồi cùng Thiên Di vào phòng bệnh. Nó vẫn vậy, vẫn khuôn mặt ấy chỉ có điều giờ đây khuôn mặt đó đã không còn rạng rỡ như ngày nào mà giờ trở nên xanh xao, nhìn nó gầy đi nhiều. Anh lặng lẽ bước ra ngoài rồi gọi điện thoại cho ai đó.
phút sau tại một quán nhỏ ven đường
Gia Bảo ngồi đó ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định trong dòng người xe tấp nập. Đối diện anh là hai người con trai khác vẻ mặt cũng không khá hơn là mấy. Giờ cũng - giờ đêm nên quán khá vắng vẻ
-Tôi muốn mấy cậu dừng ngay việc này lại. Anh nói
-Chuyện này là chuyện gì? Bảo Khánh thắc mắc, cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Cậu và Gia Kiệt dừng ngay ý muốn tranh dành em gái tôi lại. Gia Bảo nói, ánh mắt tức giận nhìn hai người con trai đang đứng cạnh mình.
-Tại sao? Lần này đến Gia Kiệt.
-Bởi vì tôi không muốn vậy và Uyên Nhi cũng không muốn, việc yêu đương của các cậu tôi không quan tâm nhưng nó ảnh hưởng đến Nhi, dừng lại đi, các cậu làm Nhi khó xử đấy.
-Nhưng tôi có tình cảm với Nhi. Cả hai người Khánh-Kiệt đồng thanh.
-Nhưng em gái tôi chỉ dành tình cảm cho người được mà thôi, mà người đó có thể là một trong hai cậu cũng có thể là ai khác trong thế giới này, nó yêu ai sẽ tự biết đến với người ấy các cậu cứ tranh dành thế này chỉ làm Nhi thêm bối rối thôi, nếu các cậu thật sự có tình cảm với Nhi thì làm ơn dừng ngay lại. Gia Bảo nói, giọng vừa cầu xin vừa có vẻ ra lệnh. Không để hai người kia nói thêm gì, anh kết thúc luôn.
-Tôi nói rồi đấy, đừng để chuyện này diễn ra lần nữa. Anh nói xong lên xe về luôn, à không, vào bệnh viện mới đúng. Phòng bệnh của nó lúc nào cũng nhuốm mùi muối, mằn mặn, trong suốt. Mọi người biết thứ tôi đang muốn nói là gì rồi đấy, không gì khác ngoài nước mắt của Di. Không hiểu sao cô mau nước mắt thế không biết, sướt mướt từ lúc nó vào viện đến giờ cũng cả vài tiếng chứ ít gì. Đã hơn giờ đêm, anh vẫn đứng ngoài cửa khoanh tay nhìn cô khóc rồi lại qua nhìn nó. Một y tá đi đến phòng bệnh của nó.
-Hết thời gian thăm bệnh nhân, mời người nhà ra khỏi phòng bệnh. Cô y tá nói. Cả hai người kia không nói gì, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Anh chở cô về, trên đường, cô vẫn thút thít, những giọt nước mắt rơi xuống áo của anh ướt nguyên một mảng.
-Em đừng khóc nữa. Anh nói.
-Nhi sẽ không sao đúng không anh? Cô vừa nói vừa nấc.
-Ừm, sẽ không sao. Anh nói nhỏ giống như đang cầu nguyện vậy.
Đưa cô về xong, anh cũng về nhà, căn nhà tối om. Tất cả chỉ vì anh không để ý đến nó, không biết rằng nó đã dầm mưa, không biết rằng nó lên cơn sốt từ chiều hôm nay chứ không phải lúc anh vào phòng. Anh thay đồ rồi đi vào phòng nó. Căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp, cúng đúng thôi vì nó mới xa chủ vài tiếng nhưng đối với ăn mỗi giây trôi qua chậm như một thập kỉ vậy. Cuốn nhật ký nó vẫn đặt trên bàn, tự dưng anh thấy tò mò không biết mất ngày nay nó như thế nào. Mặc dù biết đọc nhật ký của người khác nhưng sự tò mò đang dần chiếm lĩnh. Anh giở cuốn nhật ký, hôm nay nó cũng viết, anh lật lại trang trước. Từ hôm nó xin nghỉ.
Ngày...Tháng...Năm
Quá khứ của năm, trong một ngày, mình quên nó, quên năm. Rồi lại một ngày, nó lại ùa về, một cuộc tình không vui vẻ gì. Một cái kết vội để quên đi tất cả. Cũng tốt vì ít nhất nó cũng không phải một mối tình dang dở.
Ngày...Tháng...Năm
Kí ức của mình có vẻ vẫn đang chần chừ, ngoài mỗi tình buồn của mình thì chẳng còn gì nữa. Hay định mệnh chỉ cho mình nhớ lại những kí ức buồn? Lựa chọn là việc khó khăn hơn người ta vẫn nghĩ. Thôi kệ vậy, rồi ngày mai sẽ đến, muốn ra sao thì ra, mình mệt rồi.
Ngày...Tháng...Năm
Nghỉ học nhiều thế này chắc mình sẽ bị chậm kiến thức nhiều lắm. Một lớp trưởng như vậy là không tốt. Hay mình đi học lại nhỉ? Không được, nhỡ may gặp lại hai người kia thì sao? Haiz, khó xử quá.
Ngày...Tháng...Năm
Trời lại mưa rồi, sao mình bữa nay mít ướt vậy nhỉ? Nước mắt lại rơi rồi này, trong nhà ảm đạm quá, mình có nên ra ngoài cho thoáng không nhỉ? ... Mình nghĩ ra rồi, mình sẽ du học, rời xa cái nơi này. Có quá nhiều chuyện không vui ở đây rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Anh gấp nhẹ cuốn nhật ký lai. Hoá ra nó đã có quyết định của mình, vậy thì anh cũng không có kia do gì để lo lắng nữa. Đành nói chuyện với ba mẹ chuẩn bị trước mọi thứ vậy. Đêm đó, anh thức trắng, không biết nên vui hay nên buồn với quyết định kia của em gái mình. Nếu như vậy, nó sẽ bỏ lỡ một người yêu nó cũng là người mà nó yêu. Đây có thật sự là một quyết định đúng đắn?
---------------------------------------------------------The End-------------------------------------------