Vừa ra đến cổng trường, nó sực nhớ ra xe nó đem đi sửa rồi còn đâu, giờ chỉ có nước đi bộ về thôi. _Hazzzz. Nó thở dài ngán ngẩm, cô thấy nó như vậy, hỏi
_Cậu sao vậy.
_Mình nhớ ra là đem xe đi sửa rồi, giờ làm sao. Nó nhăn nhó.
_Vậy mình đi bộ đi, lâu rồi tụi mình chưa đi bộ cùng nhau, coi như là đi tìm lại kí ức của cậu. Thiên Di không ngạc nhiên mấy.
Vậy là sau đó cả hai đi bộ trên con đường nhưng hình như con đường này không phải con đường hồi sáng, nó bằng phẳng hơn nhiều, hai bên đường là hai hàng liễu rủ xuống. Chẳng hiểu sao nó lại rất ghét liễu, có lẽ là vì liễu quá mềm yếu, mềm yếu đến nỗi ẻo lả, nó không thích như vậy. Nó thích xương rồng hơn vì nó cứng cỏi, dễ sống dễ thích nghi, không yếu đuối, có thể vượt qua mọi hoàn cảnh. Đi một quãng đường, giờ nó chắc chắn đây không phải con đường cũ nhưng cũng không nói gì, nó cảm thấy con đường này quen lắm nhưng không thể nhớ ra, chỉ im lặng và đi tiếp. Cô cũng không nói gì, chỉ đi thôi, chẳng hiểu sao hôm nay cô lại lên hứng đi trên con đường này, con đường đã cướp đi kí ức của nó-người bạn than nhất của cô. Cô sợ, không phải sợ vụ của Quân và Linh Linh mà là sợ việc của Kiệt, chẳng hiểu sao khi gặp Quân cô lại nghĩ đến Kiệt. Cô sợ lắm khi Kiệt quay trở lại đây, gặp lại nó và lại yêu nó, sợ lắm một ngày nó nhớ lại tất cả, nhớ lại cái lần chia tay Kiệt, nhớ lại những kí ức đau lòng mà nó phải chịu, cô sợ nó lại một lần nữa vì không muốn làm tổn thương Kiệt mà chấp nhận quay lại để rồi lại tổn thương. Nhưng cô chẳng biết làm gì cả, cô chỉ biết cầu nguyện cho ngày đó đừng đến, cô không cần nó nhớ lại, chỉ cần nó như bây giờ là đủ, cũng 1 năm rồi, cũng nên quên đi. Cả hai người cứ nắm tay nhau đi mãi, chẳng ai nói với ai câu gì, đến một quán coffee được trang trí đẹp mắt, quán khá đông khách. Cô kéo tay nó vào quán, chọn một bạn gần chỗ phục vụ, gọi 2 ly capuchino.
_Không biết cậu còn nhớ không, nhưng đây là đồ uống cậu thích nhất đấy. Cô nói
_Vậy à, mình không nhớ lắm nhưng chắc là vậy vì khi nhắc đến nó mình lại thấy cái gì đó rất quen. Nó trả lời, tay để trước môi ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau, phục vụ bê ra hai li capuchino, nó cầm 1 li lên, uống thử.
_Ngon thật đó, mùi vị này rất quen thuộc. Nó nói.
_Tất nhiên rồi, chỗ này mình hay cùng cậu đến mà.
_Thật sao, à mà Di nè, mình có việc muốn hỏi cậu.
_Việc gì, cậu cứ hỏi, mình sẽ đáp ứng cậu hết. Cô vui vẻ trả lời.
_Mình muốn hỏi cậu tại sao mình lại mất trí nhớ không. Nó hơi tò mò, giọng nó nhỏ hơn.
_Cậu muốn biết??
_Ừ.
_Vậy để mình kể cho, cậu bị một chiếc ô tô đâm phải khi chạy qua đường, do bị chấn động mạnh nên cậu mất trí nhớ, cũng may không bị tổn thương gì nặng, nếu không giờ cậu đã thành người thức vật rồi, cậu biết mình tốn bao nhiêu nước mắt cho cậu không. Cô kể, tất nhiên là giấu nhẹm đi việc chia tay của nó.
_Mình bị ô tô đâm phải??? Nó ngạc nhiên, trong đầu nó hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu đen, lao nhanh đến nó, và rồi….nó chẳng thể nhớ nổi nữa, đầu nó lại đau. Cô thấy vậy liền bảo nó bình tĩnh , nếu không nhớ nổi thì đừng cô nhớ.
_Cậu không cần cố nhớ ra làm gì đâu, chỉ cần cậu như bây giờ, làm bạn thân của mình là được rồi. Nó nhìn cô hơi khó hiểu, tại sao lại không cần nó nhớ ra. Ngồi nói chuyện mãi trong quán, đến tận 2 giờ chiều tụi nó mới chịu về, lại cái cảnh tượng 2 đứa năm tay nhau nhảy chân sáo trên đường hồn nhiên như con điên.
Vừa ra đến cổng trường, nó sực nhớ ra xe nó đem đi sửa rồi còn đâu, giờ chỉ có nước đi bộ về thôi. _Hazzzz. Nó thở dài ngán ngẩm, cô thấy nó như vậy, hỏi
_Cậu sao vậy.
_Mình nhớ ra là đem xe đi sửa rồi, giờ làm sao. Nó nhăn nhó.
_Vậy mình đi bộ đi, lâu rồi tụi mình chưa đi bộ cùng nhau, coi như là đi tìm lại kí ức của cậu. Thiên Di không ngạc nhiên mấy.
Vậy là sau đó cả hai đi bộ trên con đường nhưng hình như con đường này không phải con đường hồi sáng, nó bằng phẳng hơn nhiều, hai bên đường là hai hàng liễu rủ xuống. Chẳng hiểu sao nó lại rất ghét liễu, có lẽ là vì liễu quá mềm yếu, mềm yếu đến nỗi ẻo lả, nó không thích như vậy. Nó thích xương rồng hơn vì nó cứng cỏi, dễ sống dễ thích nghi, không yếu đuối, có thể vượt qua mọi hoàn cảnh. Đi một quãng đường, giờ nó chắc chắn đây không phải con đường cũ nhưng cũng không nói gì, nó cảm thấy con đường này quen lắm nhưng không thể nhớ ra, chỉ im lặng và đi tiếp. Cô cũng không nói gì, chỉ đi thôi, chẳng hiểu sao hôm nay cô lại lên hứng đi trên con đường này, con đường đã cướp đi kí ức của nó-người bạn than nhất của cô. Cô sợ, không phải sợ vụ của Quân và Linh Linh mà là sợ việc của Kiệt, chẳng hiểu sao khi gặp Quân cô lại nghĩ đến Kiệt. Cô sợ lắm khi Kiệt quay trở lại đây, gặp lại nó và lại yêu nó, sợ lắm một ngày nó nhớ lại tất cả, nhớ lại cái lần chia tay Kiệt, nhớ lại những kí ức đau lòng mà nó phải chịu, cô sợ nó lại một lần nữa vì không muốn làm tổn thương Kiệt mà chấp nhận quay lại để rồi lại tổn thương. Nhưng cô chẳng biết làm gì cả, cô chỉ biết cầu nguyện cho ngày đó đừng đến, cô không cần nó nhớ lại, chỉ cần nó như bây giờ là đủ, cũng năm rồi, cũng nên quên đi. Cả hai người cứ nắm tay nhau đi mãi, chẳng ai nói với ai câu gì, đến một quán coffee được trang trí đẹp mắt, quán khá đông khách. Cô kéo tay nó vào quán, chọn một bạn gần chỗ phục vụ, gọi ly capuchino.
_Không biết cậu còn nhớ không, nhưng đây là đồ uống cậu thích nhất đấy. Cô nói
_Vậy à, mình không nhớ lắm nhưng chắc là vậy vì khi nhắc đến nó mình lại thấy cái gì đó rất quen. Nó trả lời, tay để trước môi ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau, phục vụ bê ra hai li capuchino, nó cầm li lên, uống thử.
_Ngon thật đó, mùi vị này rất quen thuộc. Nó nói.
_Tất nhiên rồi, chỗ này mình hay cùng cậu đến mà.
_Thật sao, à mà Di nè, mình có việc muốn hỏi cậu.
_Việc gì, cậu cứ hỏi, mình sẽ đáp ứng cậu hết. Cô vui vẻ trả lời.
_Mình muốn hỏi cậu tại sao mình lại mất trí nhớ không. Nó hơi tò mò, giọng nó nhỏ hơn.
_Cậu muốn biết??
_Ừ.
_Vậy để mình kể cho, cậu bị một chiếc ô tô đâm phải khi chạy qua đường, do bị chấn động mạnh nên cậu mất trí nhớ, cũng may không bị tổn thương gì nặng, nếu không giờ cậu đã thành người thức vật rồi, cậu biết mình tốn bao nhiêu nước mắt cho cậu không. Cô kể, tất nhiên là giấu nhẹm đi việc chia tay của nó.
_Mình bị ô tô đâm phải??? Nó ngạc nhiên, trong đầu nó hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu đen, lao nhanh đến nó, và rồi….nó chẳng thể nhớ nổi nữa, đầu nó lại đau. Cô thấy vậy liền bảo nó bình tĩnh , nếu không nhớ nổi thì đừng cô nhớ.
_Cậu không cần cố nhớ ra làm gì đâu, chỉ cần cậu như bây giờ, làm bạn thân của mình là được rồi. Nó nhìn cô hơi khó hiểu, tại sao lại không cần nó nhớ ra. Ngồi nói chuyện mãi trong quán, đến tận giờ chiều tụi nó mới chịu về, lại cái cảnh tượng đứa năm tay nhau nhảy chân sáo trên đường hồn nhiên như con điên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa ra đến cổng trường, nó sực nhớ ra xe nó đem đi sửa rồi còn đâu, giờ chỉ có nước đi bộ về thôi. _Hazzzz. Nó thở dài ngán ngẩm, cô thấy nó như vậy, hỏi
_Cậu sao vậy.
_Mình nhớ ra là đem xe đi sửa rồi, giờ làm sao. Nó nhăn nhó.
_Vậy mình đi bộ đi, lâu rồi tụi mình chưa đi bộ cùng nhau, coi như là đi tìm lại kí ức của cậu. Thiên Di không ngạc nhiên mấy.
Vậy là sau đó cả hai đi bộ trên con đường nhưng hình như con đường này không phải con đường hồi sáng, nó bằng phẳng hơn nhiều, hai bên đường là hai hàng liễu rủ xuống. Chẳng hiểu sao nó lại rất ghét liễu, có lẽ là vì liễu quá mềm yếu, mềm yếu đến nỗi ẻo lả, nó không thích như vậy. Nó thích xương rồng hơn vì nó cứng cỏi, dễ sống dễ thích nghi, không yếu đuối, có thể vượt qua mọi hoàn cảnh. Đi một quãng đường, giờ nó chắc chắn đây không phải con đường cũ nhưng cũng không nói gì, nó cảm thấy con đường này quen lắm nhưng không thể nhớ ra, chỉ im lặng và đi tiếp. Cô cũng không nói gì, chỉ đi thôi, chẳng hiểu sao hôm nay cô lại lên hứng đi trên con đường này, con đường đã cướp đi kí ức của nó-người bạn than nhất của cô. Cô sợ, không phải sợ vụ của Quân và Linh Linh mà là sợ việc của Kiệt, chẳng hiểu sao khi gặp Quân cô lại nghĩ đến Kiệt. Cô sợ lắm khi Kiệt quay trở lại đây, gặp lại nó và lại yêu nó, sợ lắm một ngày nó nhớ lại tất cả, nhớ lại cái lần chia tay Kiệt, nhớ lại những kí ức đau lòng mà nó phải chịu, cô sợ nó lại một lần nữa vì không muốn làm tổn thương Kiệt mà chấp nhận quay lại để rồi lại tổn thương. Nhưng cô chẳng biết làm gì cả, cô chỉ biết cầu nguyện cho ngày đó đừng đến, cô không cần nó nhớ lại, chỉ cần nó như bây giờ là đủ, cũng 1 năm rồi, cũng nên quên đi. Cả hai người cứ nắm tay nhau đi mãi, chẳng ai nói với ai câu gì, đến một quán coffee được trang trí đẹp mắt, quán khá đông khách. Cô kéo tay nó vào quán, chọn một bạn gần chỗ phục vụ, gọi 2 ly capuchino.
_Không biết cậu còn nhớ không, nhưng đây là đồ uống cậu thích nhất đấy. Cô nói
_Vậy à, mình không nhớ lắm nhưng chắc là vậy vì khi nhắc đến nó mình lại thấy cái gì đó rất quen. Nó trả lời, tay để trước môi ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau, phục vụ bê ra hai li capuchino, nó cầm 1 li lên, uống thử.
_Ngon thật đó, mùi vị này rất quen thuộc. Nó nói.
_Tất nhiên rồi, chỗ này mình hay cùng cậu đến mà.
_Thật sao, à mà Di nè, mình có việc muốn hỏi cậu.
_Việc gì, cậu cứ hỏi, mình sẽ đáp ứng cậu hết. Cô vui vẻ trả lời.
_Mình muốn hỏi cậu tại sao mình lại mất trí nhớ không. Nó hơi tò mò, giọng nó nhỏ hơn.
_Cậu muốn biết??
_Ừ.
_Vậy để mình kể cho, cậu bị một chiếc ô tô đâm phải khi chạy qua đường, do bị chấn động mạnh nên cậu mất trí nhớ, cũng may không bị tổn thương gì nặng, nếu không giờ cậu đã thành người thức vật rồi, cậu biết mình tốn bao nhiêu nước mắt cho cậu không. Cô kể, tất nhiên là giấu nhẹm đi việc chia tay của nó.
_Mình bị ô tô đâm phải??? Nó ngạc nhiên, trong đầu nó hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu đen, lao nhanh đến nó, và rồi….nó chẳng thể nhớ nổi nữa, đầu nó lại đau. Cô thấy vậy liền bảo nó bình tĩnh , nếu không nhớ nổi thì đừng cô nhớ.
_Cậu không cần cố nhớ ra làm gì đâu, chỉ cần cậu như bây giờ, làm bạn thân của mình là được rồi. Nó nhìn cô hơi khó hiểu, tại sao lại không cần nó nhớ ra. Ngồi nói chuyện mãi trong quán, đến tận 2 giờ chiều tụi nó mới chịu về, lại cái cảnh tượng 2 đứa năm tay nhau nhảy chân sáo trên đường hồn nhiên như con điên.