Nó cố kiễng chân để với cuốn sách trên cao. ‘Trời ạ,lùn nó khổ thế đấy.’Về nhà nó nhất định phải bảo mẹ cho uống bổ sung canxi ngay.Ô hay,có bàn tay của ai đang rút quyển sách đó xuống.Nó quay mặt lại.Một chàng trai handsome với nụ cười đẹp chết người cầm cuốn sách đưa cho nó:
-Của em này.
Nó nhận lấy,trố mắt ra nhìn:
-Anh Trung.
Cái anh bạn của anh Quang đấy mà.Cứ hễ gặp nó ở đâu là gọi í ới “ Cô bé dễ thương ơi” hay là trêu nó “Làm gấu anh nhá” làm nó ngại hết cả mặt.Mà người đâu kì kinh,toàn nhéo má nó rồi bảo rằng “Làm thế cho má nó hồng mới xinh”.Nó cũng không biết làm gì với ông anh kì quặc đẹp trai này nên đành chịu.
-Đừng nhìn nữa.Anh biết anh đẹp trai rồi.Trung cười tự mãn.(Tự tin quá ha).
Nó cũng phì cười theo:
-Cảm ơn anh ạ.Mà anh cũng đi mua sách ạ.
-Ừ.Mấy quyển ngôn tình cho con em họ ấy mà.Trung quay quay quyển sách trong tay.
-À ra thế.Nó gật gù ra vẻ hiểu.
Trung nhéo nhéo má nó:
-Mấy hôm không gặp má hóp hết vào rồi,nhéo chẳng sướng nữa.
-Anh đừng nhéo nữa.Đau em.Nó nhăn mặt kêu lên.
Nó ghét bị nhéo má.Rất ghét,vô cùng ghét.Nếu ông này bằng tuổi nó ,đảm bảo trên mặt có 5 ngón tay xinh.
-Làm thế má hồng mới xinh.Trung toe toét cười ,vẫn tiếp tục nhéo nhéo ,day day cặp má nó.
Nó thôi,lại cái lí do kinh điển.Không thèm cãi với ông anh này nữa, nó quay mặt đi, thể hiện biểu cảm ‘ Cóc thèm chơi với anh nữa.’
Trung chạy theo kéo tay nó:
-Đi ăn kem với anh đê.
Tai quán kem
-Em ăn kem gì?
Trung gõ gõ bàn đưa mắt nhìn nó.
-Kem…dâu đi ạ.
Nó định gọi kem dừa nhưng lại thôi.Nó nhớ tới cái ly kem ngọt ngào hôm nào.Nó muốn một lần nữa được thử lại hương vị ấy.
-Chị ơi cho em 1 kem dâu,1 kem sôcôla.Trung gọi.
Chị phục vụ đem kem ra.Nó xúc một thìa cho vào miệng.
Lành lạnh,ngọt ngọt nhưng không ngon bằng thìa kem hôm ấy.Nó lại nhớ tới Quang,lại nhớ cái hôn gián tiếp.Kí ức ngọt ngào như ly kem chợt tan biến sau tiếng gọi của Trung:
-Làm gì mà mặt thất thần ra thế?Trung vừa xua xua tay trước mặt nó vừa nói.
Nó lắc lắc đầu,cúi gằm mặt xuống ăn kem:
-Không ạ.Anh ăn kem đi kẻo nó chảy nước.
-Anh ăn hết rồi.Chỉ có của em chảy nước thôi.
Nó nhìn xuống.Ừ kem chảy hết rồi.Những khoảnh khắc ngọt ngào cũng trôi đi theo.Nhất thời nó cảm thấy hụt hẫng.Nó thở dài rồi bỏ dở ly kem , không ăn nữa.
Trung nhìn nó,ánh mắt đầy vẻ lo lắng. ‘Chẳng lẽ Mạch Nha có chuyện buồn sao?Rốt cuộc đó là chuyện gì?’Cậu rất muốn biết điều đó nhưng lại không dám hỏi.Cậu rất mong Mạch Nha có thể tâm sự với mình. Nhưng mong muốn mãi chỉ là mong muốn.Mạch Nha chỉ im lặng nhìn ra chỗ khác.